Chân dung của Hoa hồng máu
Trong khi đợi Diana làm nốt mấy cái thủ tục nhàm chán, Rene quyết định chạy ra nghía coi cái bảng nhiệm vụ xem có gì hay không.
Một yêu cầu nhiệm vụ sẽ được viết theo thứ tự đầu tiên là loại công việc, phần thưởng, người yêu cầu và cuối cùng là thứ hạng tối thiểu.
Thu thập thảo dược, dọn sạch mấy con chuột dưới cống ngầm, thảo phạt mấy con goblin, thu thập mấy cái lông Chim Báo Thức… Mấy cái nhiệm vụ mà Rene vừa xem này đúng ra chỉ dành cho mấy mạo hiểm giả mới vào nghề.
Cô cắm mắt dò mấy cái nhiệm vụ khó khó hơn, như là đi diệt cái ổ Orge gần ngôi làng nào đó nè. À mà quên, mấy cái nhiệm vụ kiểu đấy chắc nằm ở chi nhánh chính rồi, nên chỗ này có soi cả ngày cũng chẳng có cái nào.
Thành viên của Dragon’s Throat (Long Hầu) đều là mạo hiểm giả hạng 4, lớp Hộ vệ. Nói chung là đâu đó trong khoảng giữa hạng 4, thế mà họ đã được coi là tài sản vô giá của cái thị trấn này. Sẽ không bao giờ có cái định nghĩa hay luật lệ nào liên quan đến nhiệm vụ yêu cầu hạng 5, mấy người thuộc Adept (Vib: Dũng giả). Thế mới gọi là nhiệm vụ phản ánh bộ mặt của chi nhánh guild.
Không có mạo hiểm giả cấp trung bình thì cũng không có nhiệm vụ độ khó trung bình.Thế nên bảng nhiệm vụ mới nát như vậy.
Chẳng có cái nào bắt mắt, nhưng có một tờ giấy không phải yêu cầu khá hay ho lọt vào mắt của Rene .
Đó là một bức hoạ về một con quái vật giương móng vuốt và nhe răng nanh. Các đặc điểm nhận dạng, dưới chú thích “The Bloodfang” và “The Mad Beast”.
Hmmm… Viết bằng phép thuật, chắc thế. Có vẻ là săn tiền thưởng.
Dam ba cái con quái vớ vẩn này, mà từ Làm nền-kun đến mấy thanh niên anh hùng được kể hàng nghìn lần trong lịch sử, vẫn tồn tại những quái vật khác nhau.
Như khi có một con quái mới hay đàn quái vật mới xuất hiện hủy diệt một nhóm mạo hiểm giả nào đó, Rồi Guild sẽ làm một yêu cầu khẩn cấp và thêm nhận dạng của nó.
Cái hệ thống này gọi là Named Monster (Quái vật được đặt tên).
Named Monsters là một nỗi ám ảnh không... phải nói đúng hơn là một cơn ác mộng kinh hoàng của cả thương nhân và mạo hiểm giả.
Bất kể là một lính mới, một tên điên khùng cuồng chiến, một dũng giả có lòng kiên định kể cả đối mặt một con rồng, tất cả cũng như nhau nếu hạ gục được Named Monsters thậm chí còn sánh vai với các anh hùng và được kể lại hàng tỉ lần trong các câu truyện cổ tích về sau, một nhân vật được tôn sùng và giống như sự hiện diện của thần .
Tất nhiên, tất cả các Named Monsters đều được treo thưởng với số tiền khổng lồ, số tiền đó từ một làng mạc hay quốc gia treo thưởng và những người hạ gục (last hit) Named Monster cũng nhận được danh tiếng và các mối quan hệ không thể tưởng tượng được.
Trong khi nhìn qua vài cái danh hiệu khá hay ho như ‘Tận diệt một ngôi làng’, hay ‘Yêu cầu Party Mạo hiểm giả cấp 3, Nội dung Điều tra, ’, Rene tìm thấy một tờ giấy vô cùng thú vị và nó được đặt ở trên cao nhất.
Một bông hồng máu giữa bầu không khí âm u với đôi mắt quyến rũ và nụ cười điên loạn.
Cô ấy cầm cái đầu đã lìa khỏi cổ của mình, đôi mắt nhắm lại và cô lặng lẽ cầu nguyện, trông cô không khác một thiên thần giáng thế. Một chiếc váy nhẹ và nhiều diềm có một bông hoa hồng đỏ máu trên phía dưới dưới của cái váy.
Dù nhìn thế nào vẻ đẹp của cô hình như đang lấn át bởi hành động hung dữ của mình, nếu nhìn từ góc độ khác. Mà tên của nó cũng như bức hình luôn…
“Rose Princess of Hellrage?”
“À ừ là nó. Em biết đó, mấy cái vụ lùm xùm mấy ngày trước của vương quốc đó ? Tất cả đều do nó đó.” (GM)
“Một công chúa bị xử trảm và trở thành Dullahan.” (Diana)
Đáp lại tự nhiên lời thì thầm của cô, Guild Master nói và Diana giải thích thêm.
――….Aa đúng rồi, chắc chắn luôn! Đây là- Woa! Đó là mình kìa!(Vib: cảm giác lần đầu lên TV)
Rene cố gắng giữ khuôn mặt thộn cho Iris.
“Ai đó đặt một số tiền khổng lồ cho cái nhiệm vụ đó.”
“Em biết sao không, người đó thường vẽ minh họa cho những con quái vật nổi tiếng. Musta đã quá mệt mỏi với việc vẽ mấy con quái xấu xí rồi. Mà cái bản vẽ này dựa trên lời kể các nhân chứng. Má nó chứ, mấy thằng ngu của Kỵ sĩ đoàn thì lại bắt đầu lảm nhảm ‘đừng gọi con điếm đó là công chúa’, … cái éo gì xảy ra vậy. Kể cả guild mạo hiểm giả cũng từng gọi một con ‘Orc cái cơ bắp’ là công chúa đấy thôi?. Nếu cô ấy có dòng máu hoàng gia, ta chỉ cần ném tất cả mấy cái lý do chính trị vào sọt rác và gọi cô ấy là công chúa thì mất gì nào.”
“Thôi thôi, Named Monster thường không được tính toán kỹ trong khoản đặt tên đâu.“
――Hmmm. Tính ra cái cô bé trong hình không giống tôi lắm. Nó kiểu một bé loli nào khác trở thành Dullahan sau khi bị chặt đầu như tôi.
…Hum~hum dù không khác lắm nhưng chắc chắn đây không phải tôi.
Một ‘loli đẫm máu’ được đặt tên sau khi ‘hạ gục’ đã là lạ lắm rồi. Giờ còn đặt trên bảng nhiệm vụ chỗ cao nhất nữa chớ.
“N-nhưng… hình như nó bị giết bởi Đội Trưởng đội Kị Sĩ rồi mà?”
“Ta cũng được nghe về nó, nhưng hình như không phải vì nó bị hạ gục. Vương quốc không thuê như là một nhiệm vụ, chỉ là đặt để thông báo thôi. Kiểu đảm bảo tình huống bất ngờ ấy. Guild chỉ cần đặt cho nó cái tên và treo như tờ nhiệm vụ là xong.”
――Gì vương quốc nghĩ tôi còn sống á!? Hả khoan khoan… không thể nào, Tôi là Undead mà.Họ chưa nghĩ tôi chết sao! Eeehhh… Tui đã thua như thế r mà, ai đều nghĩ rằng sau khi chết là hết nhỉ? Làm sao họ có thể biết tôi đang ở đây?
Dù mặt Iris đang thản nhiên, nhưng Rene ở bên trong đang hoảng loạn như sắp gặp mấy anh khiêng hòm vậy.
Cô hồi tưởng trận chiến với Lawrence ở thủ đô. Vì nhạc nền không có nổi lên, Rene phải từ bỏ thể xác của mình trở thành linh hồn để thoát khỏi cuộc chiến. Cô muốn thằng đó nghĩ mình đã chết, cô sẽ đi ‘làm việc’ một thời gian rồi quay lại báo thù. Hay đó là kế hoạch của cô…
――Khoan hình như máu của mình? A đúng rồi là nó, không phải chứ. Tà thần chết tiệt, sao lại tạo thêm cái phép vô dụng vậy cho mình chứ?
Cô không nghĩ ra được lý do nào khác.
Nội tại ≪Bad Blood≫. Một kỹ năng khiến cho máu và các thành phần cơ thể có thể chảy vào mục tiêu gây nguyền rủa.
Đó là điều duy nhất mà cô có thể nghĩ ra, nhưng chỉ thế thôi mà chúng có thể biết được cô còn sống sao?
――Thật luôn sao, giờ lại phải hành động cẩn thân hơn rồi.Giờ mà bị bắt thì…
Họ chắc chắn đang tìm kiếm thêm manh mối. Thế nên chúng mới nhờ Guilds giúp đỡ. Vậy cũng có nghĩa chúng cũng không biết tôi ở đâu. Vương quốc sẽ nghĩ Rene chưa hoàn toàn hạ gục, và họ vẫn còn cẩn thận với tôi. Giờ tôi lại cần cẩn trọng thêm nữa rồi.
Rene cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi quyết định cẩn thận hơn.
Named Monster ‘Rose Princess of Hellrage’. <Công chúa Tường Vi Chốn Địa Ngục>
Cũng không tệ, Rene gật đầu, cái tên nghe hay ho phết chứ nhỉ.
Khi tên của mình còn nổi tiếng hơn Quỷ Vương nghe cũng vui phết, thật đó.
Mà chính ra, nó còn là cơ hội nữa chứ, Hilbert thì ngồi trên ngai vàng của mình sợ hãi các thứ, vì cô vẫn tồn tại ở đâu đó trên thế giới này… Với cái suy nghĩ đó một cảm giác mãn nguyện trỗi dậy trong cô.
――Mmm… Được phết nhỉ. Kiểu trả thù thế này cũng được đó phải không. Giờ nghĩ lại thì, giết hắn một cách hoa mỹ sẽ hay ho hơn, nhỉ? Yep. Để làm được thế, bây giờ cần phải đi xây dựng thương hiệu đã. Rồi lan truyền nỗi khiếp sợ vào người dân. Khiến hắn phải trở thành nhân vật chính của bộ phim sống trong sợ hãi. Và khi ngày lành tháng tốt đến, Tôi sẽ lập một buổi lễ tuyệt vời để hạ thổ cho cái đầu của hắn…. À còn điều cuối nữa, làm thế nào để xây dựng tên tuổi nhỉ, một dịch vụ vừa uy tín và lâu dài thì nên làm gì.
“Nhưng mấy tên khốn đó cũng đã làm mấy việc tồi tệ với đứa trẻ.”
Diana vừa nói vừa nghiến răng. Lời nói của cô làm Rene ấm áp trong lòng, trái tim tưởng chừng như đã tan vỡ của cô, cảm nhận thấy tình thương một lần nữa.
Khi nghĩ đến việc vẫn còn người thương hại cô.
“Dù người dân luôn giữ im lặng về cuộc xử tử của cô công chúa. Đến lúc cô được đưa lên máy chém, họ vẫn không thể nhìn thấy được khuôn mặt của công chúa là trai hay trap vì vệt máu đen loang lổ trên mình.Thực sự thì tôi muốn quay lại lúc đó chửi vào bản thân chính mình.”
Guild Master than thở.
Phải, dù chỉ là tin đồn nhưng công nhận lúc đó tôi làm quá.
Bị tước bỏ tương lai, tước bỏ gia đình, tra tấn dã man và vô nghĩa đến khi chết đi chỉ để trở thành danh tiếng cho mấy tên quý tộc.
Tất cả đều do hắn, Hilbert.
Đội trưởng Kỵ sĩ đoàn kẻ phản bội đức vua và cướp đi mọi thứ từ tôi, Lawrence…
――Phải rồi. Nợ này không trả tôi không phải là Undead. Tôi thề.
“…Iris?”
Giọng của Diana kéo Rene về thực tại.
“Mặt em trông đáng sợ lắm đó.”
“Ah, erhm… Em chỉ… Thấy điều đó thật khủng kiếp với nhỏ ấy…”
“Phải nhỉ.”
Diana nhìn Iris một cách đồng cảm.
“Chị không thích chính trị lắm… Nhưng những kẻ đã khiến khuân mặt của một đứa trẻ như cô ấy trở nên méo mó và hận thù như vậy chắc chắn không phải người tốt.”
Rene đứng hình mất một lúc. Cô biết rất rõ hạng người của bọn chúng. Dù cô không biết mình có đúng hay không.
“Giận dữ không tốt chút nào cho khuôn mặt và trái tim của mình đâu, Iris. Kiểm soát bản thân chính là chìa khóa để sống tốt hơn.”
“Nó vì… em… Chị nói gì vậy? Sao em không tức giận cho được chứ. Hay chị muốn bảo em ngó lơ và nhìn theo hướng tích cực, mặc kệ mọi việc trước mắt?”
Cô không thể ngăn bản thân dù đang đóng giả như Iris. Việc này không thể làm Rene im lặng cười được. Cô không thể để việc này xảy ra ngay trước mặt mình được. Cô không thể.
Diana lắc đầu.
“Em nói đúng. Ai đó đều thấy tức giận về chuyện đó. Nhưng em biết đấy, em sẽ không bao giờ hạnh phúc nếu lúc nào em cũng tức giận. Thế nên chị muốn em, và những đứa trẻ như em được hạnh phúc. Nói cách khác, những đứa trẻ nên tận hưởng cuộc sống của mình, để những công việc bẩn thỉu cho người lớn.”
“Hạnh phúc sao…”
“Hãy hạnh phúc. Một bé gái cười thôi đã là một phép màu rồi.”
“Em không phải bé gái.”
“Ara Ara. Thật là một đứa nhóc bướng bỉnh mà. Cứ chờ đến khi tóc mọc dài đến hông thì nói câu đó.”
“Ow!”
Diana vỗ nhẹ lên đầu Iris.
Rene đọc cảm xúc của cô ấy.
Khi Diana nói, trái tim của cô ấy tràn đầy yêu thương và ấm áp.
Nếu mình xuất hiện ở đây liệu cô ấy cũng nói những lời tương tự với mình nhỉ? Ha, làm gì có chuyện như vậy, những từ đó không dành cho Rene.
Nếu trái tim có vùng khiến con người trở nên hạnh phúc, nơi đó của Rene đã hỏng từ lúc bị bắt rồi, còn giờ, nó đã bị đánh cắp, bóp méo và nghiền vụn.
――Mình không còn có thể trở thành đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên được nữa. Điều đó chỉ là ví dụ thôi…
Rene giữ khuôn mặt tập trung cho Iris, phóng luồng “nhận thức” ra xung quanh , lấy cô làm tâm điểm. Nhanh chóng, đám đông xung quanh hiện lên trong đầu cô. Một lúc sau, khi cô liếc nhìn biểu cảm của Diana cô nhận thấy có cảm xúc hơi kỳ lạ.
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong Guild đều xuất hiện trong ‘nhận thức’ của cô .
Có rất nhiều cảm xúc khác nhau lọt vào tầm ‘nhận thức’ tức giận, lưỡng lự, tham lam, và lời cầu nguyện các mục sư lên Thần của họ…
Cô cảm nhận được rất nhiều cảm xúc khác nhau của người dân ở ngoài.
Trong số đó, một người có cảm xúc như một cái gai xuất hiện.
Sát khí. Không phẫn nộ, không tức giận, không muốn báo thù. Chỉ có ác ý lạnh lùng và sắc bén.
Một người bình thường sẽ tỏa ra sát khí chỉ khi họ tức giận với ai đó, hoặc sinh ra từ lòng tham hay đố kỵ.
Để có sát khí không từ sự thù hận hay tức giận… Chỉ có thể đây là một phần nhiệm vụ của người đó, một sát thủ.
――Ai đó … đang tới.
Tôi không biết mục tiêu của người đó là gì, cũng chưa chắc đó có phải là Night Python không. Nhưng chắc chắn không phải điều gì tốt lành.
――Cuối cùng cũng đến, mình chỉ đang là người thế thân. Tôi không thể tấn công. Nhưng, nếu chúng tiếp cận mình, Mình sẽ để bị bắt đi càng tốt!
Trước tiên, tôi phải đảm bảo chúng không gặp Diana. Nếu cô ấy lo lắng nữa, bản năng của phụ nữ có thể nhận ra tệ nhất nhiệm vụ sẽ hủy bỏ.
“Ha..Em muốn ra ngoài chút.Chị Diana, Em muốn đi mua một ít trái cây khô, vì vậy em có thể về trễ.”
“Thế sao? Cẩn thận nha.”
“Vânggg.”
Lời nói dối trắng trợn. Rene rõ ràng sẽ đi nhảy vào nguy hiểm, nhưng cô sẽ không nói điều đó.
[Vib: Giới hạn đọc hiểu eng của tôi rồi] (Vib: Ây ya tui rất thích câu nói này của bà chị đó) [Vib: Ara Ara là tui cho thêm đó] [~Vib: Giải thích kỹ năng này ở Chap 5 ~] [Vib: và sau đó chúng ta sẽ có extra]