Vào cuối ngày, Catherine và Iris (Rene) vào cùng một phòng ngủ.
Ban ngày, họ cố gắng tránh tiếp xúc với nhau, nhưng đây là dịp duy nhất họ ở bên nhau. Ngay cả những người giúp việc danh dự cũng không được phép vào phòng, vì vậy họ có thời gian riêng tư.
Sau đó, một trong số họ phải rời khỏi phòng và đi đến một phòng ngủ khác, trong khi người còn lại thì đi ngủ.
Nói cách khác, đây là nơi diễn ra sự xáo trộn.
"Ôi trời ạ, ......! Cô có chắc là mình ổn không đấy?”
Và Catherine như lẽ dĩ nhiên, đang càu nhàu.
"Cho dù cô nhuộm tóc và mặc quần áo giống tôi, nhưng lại cư xử như một thằng đàn ông thiếu trình độ, tôi sẽ biết ngay lập tức đó. Tôi không thể ngừng nghĩ về cô cả ngày! Tôi đã tự hỏi liệu cô có làm sai điều gì đó không.”
Khác với mỉa mai, điều này giống như một chú cún con sủa quá khích với một vị khách mà nó không mong muốn.
Đối với Iris (Rene), dù Catherine có ganh đua như thế nào với cô ấy cũng không quan trọng.
Tuy nhiên, hơi khó chịu khi cô ấy cứ cố chấp như vậy.
Iris (Rene) nghĩ rằng buộc miệng trả lời thì sẽ không sao. Bên cạnh đó, việc Iris phản bác lại ở đây là lẽ đương nhiên.
”Tớ không được sinh ra dưới thân phân của một quý cô, và không phải lúc nào tớ cũng được học phép xã giao. Tớ không thể làm những gì mà cậu làm.”
Catherine có vẻ sửng sốt với điều mà Iris (Rene) đã nói với cô ấy khi cô ấy cắt ngang bài diễn văn dài dòng của mình và đáp trả.
”Cô không thể như thế! Như vậy thì cô sẽ biết ai là hàng giả ngay!”
”Tớ sẽ cố hết sức, mặc dù tớ không thể làm điều đó một cách hoàn hảo.”
Đó là lý do tại sao Bá tước đã thuê tôi. Nếu cô có một vấn đề với điều đó, sao không thử đi mà nói chuyện với ông ta?
Không còn phải lao lực với chế độ lao động đen tối.
Trong kiếp trước của mình, Chojiro đã hơn một lần trải qua cảnh bốc lột lao động như một con thây ma bởi vì bị tên sếp cáo già của anh ta áp đặt trách nhiệm, thật kì lạ khi mà phải nhận trách nhiệm khi bản thân lũ quản lí cũng tồi tệ.
Những người được tuyển dụng chỉ nên làm những gì tốt nhất có thể trong khả năng của họ, và nếu vẫn không được thì vấn đề là ở người phụ trách.
Nhưng tất nhiên, Catherine không bị thuyết phục bởi điều đó.
”Tôi không phải là một ma thuật sư như cô, cô thấy đấy!”
“Tô không thể làm gì cả nếu bị tấn công bởi một gã sát thủ đáng sợ! Điều quan trọng là phải không bị để ý!”
Vậy nên, tôi sẽ cố gắng để làm điều đó. Chỉ là tôi không thể làm điều đó giống như cách cô có thể.
“Cậu không thể giảm rủi ro của bất cứ điều gì xuống 0%. Nhiệm vụ của tớ là làm vệ sĩ của cậu để hạ cho nó xuống nhỏ nhất có thể”.
”Cô nói như vậy bởi vì cô mạnh mẽ! Bắt chước tôi nhiệt tình hơn nữa đi!”
"Làm gì có chuyện một người bình thường như tớ có thể bắt chước hoàn hảo một tiểu thư lớn lên trong bộ quần áo lấp lánh! Động tác gì thế kia? Ngay cả cử chỉ tự nhiên cũng mang thứ phẩm giá không thể hiểu nổi."
Cuộc tranh luận dần sôi nổi.
Nhưng rồi Catherine ngậm miệng lại.
“...... Ơ? Tại sao chúng ta lại khen ngợi lẫn nhau nhỉ?
“Nhắc mới nhớ,…”
Im lặng, một luồng không khí kỳ lạ.
” Pfft.”
Khoảnh khắc tiếp theo, cả hai đều thốt ra cùng một lúc.
"Ha-ha-ha-ha-ha!”
"Fu, Ufufu, Kukukuku ... Này, sao nó lại như thế này ..."
"... Cậu có thể cười thoải mái, bởi vì tớ là người duy nhất ở đây."
Rung vai và lăn người, Catherine cố gắng hết sức để kìm lại tiếng cười của mình.
Biểu lộ cảm xúc một cách thẳng thắn là hành vi khiếm nhã mà tầng lớp thượng lưu nên tránh.
"Fu , ha ......, trời ạ! Tôi thực sự không hiểu sao lại xảy ra chuyện này!”
”Chủ yếu là tại quí cô Catherine”.
”Tôi chả liên quan gì cả. ......”
Dường như được giải tỏa Catherine quan sát Iris (Rene) bằng cặp mắt màu tro tàn và đỏ rực
"Iris. Tớ đã thấy cậu đến gặp phụ thân, nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta có thể trò chuyện như thế này.”
Đây không phải là lần đầu tiên. ......
Nếu bạn kiểm tra trí nhớ của Iris, bạn sẽ thấy rằng cô ấy đã có một vài cuộc trò chuyện với tiểu thư, ít nhất là một lời chào.
Tôi không chắc đó có được xem là lần đầu tiên hay không, nhưng điều đó là sự thật
lý do chính của việc này là Catherine không hề muốn bắt chuyện với Iris bởi vì sự hiềm khích.
”Chắc là tớ đã gây rắc rối cho Iris.”
"Cậu nghĩ vậy sao ......?”
”Tớ đã cố giữ vững khuôn mắt lạnh lùng… tớ không nghĩ là mình lại cười như thế này”
À, ra vậy, Iris (Rene) nghĩ.
Benedict nói rằng Catherine rất phức tạp bởi vì cô ấy không được thừa hưởng tư chất ma thuật từ mẹ mình. Không khó để tưởng tượng rằng cô ấy có cảm xúc lẫn lộn giữa đố kị và ghen tuông với Iris, một thiên tài được ban cho những tư chất về ma thuật. Sự tồn tại của cô ấy kích thích sự mặc cảm của cô.
Việc cô ấy nghĩ Iris là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo lạnh lùng, máy móc chắc hẳn xuất phát một phần từ lòng đố kỵ.
Hơn nữa, Iris khá nhút nhát. Cô ấy dễ tính với bạn bè của mình, nhưng cô ấy không bao giờ mỉm cười cởi mở với người lạ.
Có lẽ đó là lý do tại sao. Việc Iris (Rene) mỉm cười đã thay đổi cách Catherine cảm nhận về cô ấy.
--Nhân tiện, tôi đã cười một cách tự nhiên.
Đây là lần đầu tiên Rene cười một thứ tầm thường như thế này kể từ khi cô ấy trở về từ cõi chết.
Nó không có nghĩa là mọi thứ đã thay đổi.
”Tớ không thể làm mọi thứ. Tớ không thể sử dụng thánh ma thuật, tớ không thể sử dụng một thanh kiếm dài 6 feet, tớ không thể mặc áo giáp cỡ nặng và vác theo một chiếc khiên.”
”Cậu đang nói về thứ mà không mấy ai làm được .......”
”Tớ không thể làm mọi thứ. Không có gì ngạc nhiên khi tớ không thể bắt chước một quý cô. Tớ chỉ có thể làm những việc mình có thể.”
”...... đúng vậy.”
Nói một cách thật “Iris”, Catherine dường như có ấn tượng gì đó với điều này
"Này, Iris. Cậu có thể kể về những cuộc phiêu lưu của mình cho tớ?.”
Catherine bước đến gần cô ấy, lấp lánh ánh sao bên trong đôi mắt đỏ xám, và mời Iris một chiếc ghế.
”Nếu cậu làm mất quá nhiều thời gian, tớ chắc rằng những hầu gái sẽ rất mệt mỏi vì phải chờ đợi”
Iris (Rene) từ chối, và đưa ra một lý do nghiêm túc.
Phần tóc trên đầu Diaz đã cho tôi một số thông tin rất hữu ích. Tôi quyết định ra khỏi giường vào lúc nửa đêm để điều tra. Tôi thực sự không muốn làm mất quá nhiều thời gian
Catherine trông gần như bị thuyết phục, nhưng rồi ......cô ấy nghĩ ra điều gì đó và vỗ tay.
”Phải rồi, tớ sẽ yêu cầu phụ thân sắp xếp thời gian cho tớ và cậu kể từ ngày mai”
"eh.”
”Quyết định rồi nhé! Ngủ ngon, Iris. Tớ sẽ gặp lại cậu ở đây vào ngày mai.”
Cuối cùng, Catherine nhanh chóng rời đi.
Sau đó, Iris (Rene) bị bỏ lại phía sau, không bắt kịp những gì đang xảy ra.
- Ồ, ...... Tôi không biết thế nghĩa là gì, nhưng miễn là cô có đủ thời gian và không đi ngủ muộn, thì không sao
Điều quan trọng nhất là khám phá Night Python trong khi đóng vai làm Iris.
Đối với Iris (Rene) cuộc trò chuyện ban đêm với Catherine chả hề quan trọng.
Tại thời điểm này, vẫn chưa
(T: chế độ lao động ở những “công ti đen” ở Nhật) (T: Nếu không nhớ thì Catherine có 2 màu mắt) ヽ(・∀・)ノ \(★ω★)/