Romcom manga no sekai ni haitte shimattanode, shujinko to kuttsukanai heroine wo zenryoku de shiawase ni suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Vol 2 - Chương 63: Khóa huấn luyện nấu ăn bắt đầu

Cuối cùng, chúng tôi đã tới nhà bếp.

Nhà bếp sạch sẽ và rộng rãi tới độ tôi còn tưởng đây là nhà bếp hạng sang cơ.

“Vật dụng nấu ăn đều thuộc hàng mới nhất và chất lượng rất tốt. Nhưng bọn tớ cũng mang theo vài thứ từ nhà Fujise, nên hãy cứ dùng chúng thôi.”

“P-Phải nhỉ, cảm ơn cậu."

“Tôi sẽ nghiêm túc đấy, mặc dù đây chỉ là hình phạt của trò chơi.”

Toujouin-san trông khá tận tâm với việc dạy nấu ăn dù đây là hình phạt của chính mình.

Cô tuy là tình địch của Shiho nhưng lại rất kỉ luật và tốt bụng.

“Đúng thật, Toujouin-san tốt bụng giống hệt Papa-san.”

“Shimada-san này, bỏ vụ này đi được chứ?”

Tôi đoán Sei-chan vẫn ghim vụ bị chọc trên xe limousine, nên giờ cô nàng cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này. 

Toujouin-san giờ đã bình tĩnh trở lại rồi. Đôi má cô ấy không còn ửng đỏ vì đã quen với việc bị trêu, nhưng đôi tai thì vẫn đỏ như thường.

“Ể, tớ vẫn chưa thấy đủ đâu... nhưng tớ biết là cậu sẽ giúp Shiho nấu ăn. Cậu nên tập trung hết mình vào cậu ấy đi. Điều tệ nhất xảy ra thì chắc là cậu lên mây thôi.”

“N-Nguy hiểm đến mức vậy cơ ạ?”

Rinke, người không biết tẹo gì về kỹ năng nấu nướng của Fujise, hỏi với gương mặt trắng bệch.

“Mồ! Sei-chan. Đừng dọa Rinke-chan vậy chứ. Không sao đâu, Rinke-chan. Chị không có nguy hiểm vậy đâu.”

“E-Em hiểu rồi. Xin hãy giúp đỡ em.”

“Cảm ơn em, chiếu cố chị nữa nhé.”

Rinke nay cũng tới giúp Fujise nấu ăn.

Tôi đảm bảo rằng Rinke, người ngày nào cũng phải nấu nướng, sẽ có thể giúp được cô ấy trong tình trạng này.

Rinke mượn một chiếc tạp dề rồi mặc vào.

“Rinke-san, em không cần mặc cái đó đâu.”

“Ể?”

Toujouin-san nói rồi mặc tạp dề lên.

“Chị có thể một mình giúp Fujise cải thiện kỹ năng nấu nướng chỉ trong vài phút thôi. Ngoài chị ra chẳng ai làm được thế đâu.”

Toujouin-san nói rồi nhìn qua Sei-chan.

Chắc là để trả đũa Sei-chan vụ bị cô nàng liên tục trêu chọc lúc nãy đây mà.

“A, phải nhỉ. Cố hết mình nhé.”

“Ừm...”

Nhưng Sei-chan không hề bị khích tướng, trái lại chỉ nở nụ cười.

Toujouin-san bĩu môi, chắc là vì không nhận được phản ứng mà cô mong muốn.

“Mà này, Rinke-san. Em trước hết cứ ngồi quan sát thôi. Chị rất vui vì có em giúp, nhưng có thể chị sẽ hoàn thành mà chưa cần tới em giúp đâu.”

“Em thấy vậy cũng được thôi...”

Rinke để lại chiếc tạp dề trên bàn rồi ra chỗ tôi và Sei-chan.

Giờ thì, cả ba chúng tôi sẽ cùng xem Toujouin-san chỉ Fujise cách nấu ăn.

Trước đó Sei-chan cũng phô ra biểu cảm trưởng thành cùng nụ cười tập trung, nhưng giờ trông chẳng giống vậy chút nào.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy đôi mắt cô đang hướng về nơi xa xăm và lơ đãng, cứ như thể đã bỏ cuộc rồi ấy.

Chẳng lẽ kĩ năng nấu nướng của Fujise tệ hại tới độ cô nàng vẫn cười được khi bị khiêu khích thẳng mặt?

“Được rồi, Fujise-san. Tôi sẽ dạy cậu tử tế. Tôi không biết sao mọi chuyện lại đi chệch hướng với Sei-chan, nhưng tôi không phải tay mơ khi nhắc tới nấu nướng đâu.”

“Đ-Được rồi, vậy tớ nên bắt đầu ở đâu?”

Fujise mặc lên chiếc tạp dề rồi nắm chặt hai bàn tay thể hiện sự quyết tâm.

“Trước hết nhé, cậu mặc tạp dề sai cách rồi.”

“Ể? À...”

Phải rồi, nhìn thế nào đi nữa cũng thấy được là cô ấy đã mặc ngược tạp dề.

Làm sao lại nhầm mặc trước với mặt sau tạp dề được cơ chứ...?

Đằng sau toàn dây thôi mà, ai lại đi mặc dây ra đằng trước bao giờ...?

“A-À, haha, xin lỗi nhé. Lần nào tớ cũng mặc kiểu này.”

“T-Thế cơ?”

Đúng như dự đoán, Toujouin-san không biết rằng Fujise lại tệ đến mức đó, nên chẳng thể giấu nổi sự khó chịu ra mặt.

Giờ thì tôi thấy khá lo cho tương lai của cô ấy rồi đấy.

Kể từ lúc Toujouin-san bắt đầu dạy Fujise về nấu ăn tới giờ đã được ba mươi phút. Và kết quả là...

“Xin lỗi, nhưng tôi không tài nào làm được.”

Toujouin-san phất cờ trắng đầu hàng.

“Sao thế Toujouin-san?”

Fujise hỏi trong khi đặt một thứ màu đen kịt lên đĩa.

Trông khiếp quá...

Ể? C-Chuyện gì xảy ra thế này? Phép màu đấy à?

Tôi có thấy Toujouin-san giảng cho Fujise rất tận tâm và tử tế cách nấu ăn rồi mà.

Đầu tiên là, cô ấy mặc tạp dề sai cách, rồi tiếp đến, là cầm dao sai cách. 

Tôi chưa thấy ai lại đi cầm dao trái tay bao giờ, mà kể cả có thì cũng ngộ thật.

Nhưng từng chút một, Toujouin-san đã sửa lại những sai sót ấy rồi tiếp tục dạy cô thật kiên nhẫn.

Fujise ban đầu mắc phải những sai lầm mà chẳng người nào lại sai được, nhưng dần dần đã có thể hoàn chỉnh chúng.

Và cuối cùng, kết quả nhận được, là một thứ màu đen đang bốc khói nằm trên một cái đĩa. 

Đây dù sao cũng là thế giới manga, nhưng tôi không nghĩ mình lại thực sự được chứng kiến thứ màu đen như thế này bằng mắt thường.

“Sao... sao mà lại thành ra thế nào được...?”

“Ể? Sao là sao?”

Fujise không hiểu lý do khiến Toujouin-san phiền não, thậm chí là mệt mỏi.

“Tôi cứ tưởng là mình đang làm hamburger bò nướng nên đặt một chiếc đĩa lên thôi mà. Thế mà, sao cái thứ đen kì dị kia lại xuất hiện sau khi nhấc nắp lên cơ chứ? Thế là quá đủ rồi, kể cả đối với tôi.”

Chúng tôi có hai chiếc chảo, một là của Toujouin-san và một cho Fujise, nhưng khi mở đĩa lên, bằng cách nào đó cả hai chiếc đều hóa đen kịt.

Giờ là ảo tung chảo thật rồi đấy.

Nhưng thực tế thì, không ảo chút nào, và cũng chẳng có trò lừa đảo nào ở đây cả.

Sao một người lại có thể cho ra thành phẩm là một thứ màu đen khi mục đích chỉ là làm hamburger bò nướng cơ chứ...?

“Shimada-san... Rinke-san... Hai người giúp tôi được không?”

Toujouin-san vội rút lại lời mình nói lúc nãy mà nhờ tới sự giúp đỡ của hai người họ.

Mà, cũng chẳng thể tránh được. Có vài thứ đến cả người như Toujouin-san cũng là bất khả thi để thực hiện mà.

Biết vậy, Sei-chan chỉ cười khoái chí.

“Kể cả chị có nhờ em giúp, em cũng không biết phải giúp thế nào đâu đấy.”

Rinke trả lời khi mặc lên chiếc tạp dề.

“Chị cũng vậy. Chị nghĩ Shiho không nên tiếp tục nấu nướng đâu.”

“Ểeee? Tệ đến vậy sao? Tớ cứ nghĩ mình đã làm khá tốt mà...”

Fujise cầm cái thứ màu đen kịt trên tay rồi thở dài chán nản.

Không-không, tớ thấy vấn đề này cũng nghiêm trọng mà, vả lại cậu cũng đã cố hết mình rồi.

“Mình ăn thử được chứ?”

“Đừng, đi chầu ông bà đấy.”

Toujouin-san thẳng thừng trả lời.

Phải đấy, tôi cũng không muốn ăn cái thứ đó đâu.

Ý là, tôi không hiểu Fujise định ăn nó kiểu gì sau khi nhìn thấy nó luôn.

“Nhưng thế thì phí lắm... Hisamura-kun, cậu ăn thử chứ?”

“Haha, nếu đang thấy tuyệt vọng về cuộc đời và muốn đi chết thì tớ tình nguyện luôn.”

Chừng nào còn hẹn hò với Sei-chan, tôi không nghĩ ngày đó sẽ đến đâu.

Fujise đưa đĩa chứa thứ màu đen ấy cho tôi. Không hiểu sao với cái màu đen kịt ấy đang tỏa ra khói đen nhưng lại không có mùi gì cả.

Mà nó không có mùi còn khiến tôi phát khiếp hơn.

“Từ đã nào, mọi người có ai hiểu được sao món ăn lại thành ra thế này không?”

“Cậu ấy mắc rất nhiều lỗi, nhưng không đến mức làm ra thứ kinh khủng đến nhường này.”

“Rinke-chan, trông tệ đến thế à?”

“Cả đời em chưa thấy thứ nào như này cả.”

“Ể? Đấy là lời khen đấy à?”

“CÓ PHẢI LÀ KHEN ĐÂU CHỨ!”

Sao cậu lại nghĩ thế là khen được nhỉ?!

“Chắc là lỗi chồng lỗi nên mới dẫn đến... cái thứ kia được hình thành.”

“Kể cả có mắc mấy lỗi nhỏ thì em không nghĩ nó sẽ tệ đến thế này đâu, chị cũng chẳng thể cứu vớt nữa rồi. Làm lại thôi.”

“Ưn, chị sẽ cố hết mình.”

Fujise lần nữa nắm chặt hai tay, tràn trề động lực để làm thật tử tế lần này.

“Đầu tiên, cậu cắt hành rồi... Chờ đã, sao cậu lại cầm dao bằng tay đấy?!”

“A đấy, tớ lại làm thế rồi.”

“Vậy à...”

Cuối cùng, Toujouin-san cũng nở một nụ cười y hệt Sei-chan lúc trước.

Rinke cũng chuẩn bị lâm trận rồi. Không biết con bé có bắt chước theo mà cười kiểu dấy không nhỉ.

Tôi cũng nên nhìn nhận vấn đề để mà xử lý đống hỗn độn này thôi.

“Cậu dành ra khoảng một phút được không? Sao không ghi ra giấy những bước làm món ăn? Cậu cũng có thể viết ra lỗi của Fujise cũng như cách sửa vào một tờ giấy khác chẳng hạn.”

“Tôi vốn nghĩ không cần ghi ra vì đã nhớ hết công thức cũng như chỉ dẫn trong đầu rồi, nhưng đúng là viết ra cho Fujise-san đọc thì tốt hơn thật.”

“Phải đấy, có thể nhìn xem mình phải làm gì vào bước tiếp mà không cần hỏi tiện hơn nhiều.”

“Nghĩ mới thấy, kể cả tớ là người đang học nấu ăn, cũng chỉ là tớ đang cố hiểu thành lời quá trình nấu thôi, nên làm cách này có vẻ triển vọng hơn đấy.”

“Được lắm, onii-chan.”

“Biết vậy là mừng rồi.”

Kiếp trước tôi từng làm thêm trong một quán cafe, nên kĩ năng nấu nướng tôi cũng học qua rồi.

Tất nhiên, nấu như Fujise thì tôi đây chịu, dù không hủy diệt như cô ấy nhưng tôi đã cũng thất bại nhiều lần.

Thế nên, từ kinh nghiệm cá nhân, tôi cho rằng có mảnh giấy chỉ dẫn và các bước sẽ tiện hơn nhiều.

Khi nói bằng lời thì cũng có chút khó hơn vì cùng một lúc bạn phải nghe và hiểu được nhiều thông tin, nhưng nếu có mảnh giấy khi lại công đoạn nấu ăn, bạn có thể xem được mình làm sai ở đâu.

Toujouin-san, trong thời gian đó, ghi ra tất cả các bước để làm hamburger bò nướng ra giấy.

“Như vậy là ổn. Được rồi, nấu lại thôi nào. Lần này tôi không để cậu phạm sai lầm đâu.”

“X-XIN HÃY CHỈ GIÁO TỚ!”

“Cùng cố hết mình nhé, Rinke.”

“Vâng, Sei-san.”

Và thế là, đội hình đầu bếp toàn sao gồm Sei-chan, Rinke cùng Toujouin-san, ra đời với mục đích giúp Fujise nấu ăn.

Trông cậu mặc tạp dề đáng yêu lắm, Sei-chan...