Romcom manga no sekai ni haitte shimattanode, shujinko to kuttsukanai heroine wo zenryoku de shiawase ni suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Vol 2 - Chương 65: Thành công, kể từ...

Thông báo: Trans Eng dịch sai tên em gái main là "Rie" chứ ko phải "Rinke", nên từ giờ bọn tôi sẽ sửa lại là "Rie".

___________________________________________________________________________________________

Và... hai mươi phút sau...

“Xong rồi! Cậu thấy sao?”

“Là Karaage bình thường.”

“Phải, còn được rán cẩn thận cơ.”

“X-Xong thật rồi này.”

Cuối cùng thì chỉ là một món gà rán bình thường.

Tôi được coi làm người thử độc, nên chính là người đầu tiên ăn.

“...Nó ngon đấy chứ.”

“HOAN HÔ!”

Lần này, đã không còn bị lỗi hay cháy quá như hamburger bít tết mà chỉ là một miếng gà rán vừa miệng.

Ể? Thật luôn đấy?

Fujise, trong bộ manga là người chỉ có thể làm ra vật chất tối, giờ lại có thể thực sự tự nấu ăn sao?

“Ngay từ đầu cậu ấy có thể làm ra thứ vật chất tối màu kia là đã chẳng thể hiểu nổi rồi, nên điều này cũng bình thường thôi.”

“Phải đấy. Mà lý do khiến nó trở nên tệ đến vậy cũng là một bí ẩn.”

“H-Hoàn thành thật rồi kìa.”

Toujouin-san và Rie hết sức kinh ngạc bởi vị của món ăn không hề bất thường.

Nhưng tôi thấy Sei-chan khá lạ.

“Mình bao lâu nay đã toàn làm những việc vô nghĩa sao...?”

Sei-chan lẩm bẩm.

Tiếng thì thầm ấy nhỏ đến mức khó ai nghe được, nhưng vẫn lọt vào tai tôi vì đang đứng cạnh cô.

Sei-chan, người luôn cố hết mình truyền đạt kiến thức cho Fujise, nhận ra những nỗ lực của mình là vô nghĩa và trở nên chán nản.

Với Sei-chan, người đã vài lần giúp Fujise nấu ăn, không hề biết rằng tất cả những gì cần làm chỉ là bảo cô ấy nhìn vào công thức mà cứ thế làm theo.

Vì không nhận ra rằng có thể dùng phương pháp này ngay từ đầu nên hẳn cô phải sốc lắm.

“Vị thế nào Sei-chan?”

“A-À, phải. Ngon lắm, Shiho ạ.”

Sei-chan tươi cười trả lời, nhưng theo tôi thì có vẻ khá miễn cưỡng.

“Tớ làm được tất cả là nhờ Sei-chan! Là bởi Sei-chan chỉ dẫn nên cuối cùng tớ mới thành công thôi.”

“Không không, là bởi Shiho đã rất chăm chỉ rèn luyện mà, tớ chẳng đóng góp nhiều lắm đâu.”

“Sei-chan, sao thế?”

“Hửm? Sao là sao?”

“Không, ý tớ là, trông cậu có vẻ không vui.”

Sei-chan dù đã cố giấu biểu cảm ấy trước chúng tôi, nhưng Fujise vẫn nhận ra được.

“Tớ không buồn chút nào. Shiho. Vậy là tốt rồi, giờ cậu có thể an tâm chuẩn bị bữa trưa cho Shigemoto rồi.”

“O-Ờm, cảm ơn cậu.”

Fujise có vẻ đã nhận ra, và đang lo lắng cho Sei-chan.

“Lần sau cậu làm thử trứng cuộn chứ? Món này luôn được liệt vào món phụ trong bữa ăn trưa, và tớ thấy nó cũng ngon miệng.”

“P-Phải, chắc vậy. Đúng là rất ngon.”

“Thế thì chị cũng nên thử súp trứng cuộn nữa nhỉ? Dù món đó sẽ hơi khó nấu chút.”

Tôi không rõ Rie có đọc được tâm trạng của cô không bởi con bé chưa tiếp xúc nhiều với Sei-chan.

Cả hai mới chỉ gặp được vài lần và phần lớn là khi chúng tôi đến trường cùng nhau thôi.

“Sẽ tuyệt hơn nếu như có một chiếc chảo chuyên dùng tráng trứng, nhưng không biết nhà Fujise-san có cái nào không.”

“A, hình như trước đây chị có thấy rồi...”

“Tráng trứng bằng loại chảo đó sẽ dễ hơn. Chị tập luôn đi. Em sẽ tra công thức.”

Thế là, họ lại tiếp tục nấu ăn.

Sei-chan cũng lại gần quan sát cô ấy, nhưng Toujouin-san nói như thể vừa nảy ra một ý tưởng.

“Shimada-san này, ở phòng bên cạnh hình như có một hộp bento, cậu mang nó qua cho tôi được không? Nay tôi chuẩn bị bữa trưa nên có chiếc hộp đó để đựng cũng tiện.”

“Dĩ nhiên rồi. Ở phòng bên cạnh nhỉ?”

“Phải, là phòng kho chứa dụng cụ làm bếp ấy. Chiếc hộp được cất ở chỗ khá cao nên cậu cũng cần ai đó đi cùng đấy.”

Tôi định bảo là sao không để mình tôi đi thôi?

Nhưng ý nghĩ bị dập tắt ngay khi nhìn thấy mặt Toujouin-san.

Toujouin-san nhìn tôi đầy ẩn ý như muốn nói điều gì đó.

Rõ ràng là cô ấy nhận ra Sei-chan đang gặp phải vấn đề gì đó rồi.

Nên chắc cô ấy muốn tôi nói chuyện riêng với Sei-chan.

Ngạc nhiên thay, Toujouin-san lại khá tinh ý.

Không, mà có lẽ là bởi Sei-chan, người đã đánh bại cô lần đầu tiên trong đời. Đó là lý do cô có thể nhận ra được điều bất thường ngay lập tức.

“Hiểu rồi, đi thôi Sei-chan.”

Thầm cảm ơn sự tử tế của Toujouin-san, tôi cùng Sei-chan rời nhà bếp.

Tôi rời bếp rồi vào căn phòng cạnh đó.

Y hệt như căn bếp khi nãy, phòng này cũng lớn phát khiếp. Nhưng cảm giác lại không rộng bằng bởi lượng đồ đạc cất trong đây.

Đây là phòng chứa đồ, nên có rất nhiều dụng cụ nhà bếp cùng những vật dụng lớn được cất ở đây.

Có lẽ vốn chúng ở trong nhà bếp nhưng được cất vào đây vì mục đích của ngày hôm nay.

Có một hộp bento được cất đâu đó ở đây. Hoặc chí ít là tôi nghe nói vậy, nó ở đâu được nhỉ?

Tìm thứ đó trong căn phòng rộng lớn này quả là bất khả thi.

“Mình phải lục tìm hộp bento ở trong này sao? Ít nhất Toujouin-san cũng nên chỉ vị trí của nó ở đâu chứ.”

“Phải, chứ cứ đi tìm thế này thì khó lắm.”

Hoặc có thể Toujouin-san không hề muốn chúng tôi tìm nó.

Mà, đấy cũng chẳng phải mục đích chính chúng tôi đến đây.

“Thôi kệ, nếu một lúc sau mà không tìm được, mình cứ đi hỏi Toujouin-san là được.”

“Sei-chan này.”

“Hửm? Sao vậy?”

“Cậu trông hơi buồn... Cậu ổn chứ?”

“...!”

Tôi thực sự muốn tìm cách nói nào đó tốt hơn, nhưng lại chẳng thể nghĩ ra. Thôi thì cứ hỏi thẳng vậy.

Trời ạ, nếu như tôi là nam chính đẹp mã của một bộ manga... Mà thực ra, tên Yuuichi đời nào làm được mấy chuyện như này.

“Haah, Shiho cũng để ý rồi, nhưng Hisam-Tsukasa cũng vậy, hử.”

Sei-chan cười gượng rồi nói.

Ý tôi là, giờ hai chúng tôi đang ở riêng, rồi cô nàng đột nhiên lại gọi tôi là Tsukasa khiến tôi bồn chồn không yên, dừng lại đi mà.

“Nãy tớ nghe cậu lẩm bẩm ‘Thế là tất cả đều vô nghĩa’.”

“Uuu, cậu nghe thấy tớ à? Xấu hổ quá.”

“Tớ không nghĩ điều cậu làm là vô nghĩa đâu, đến cả Fujise cũng rất vui còn gì.”

“À, phải.”

Cô nàng trông không có vẻ bị thuyết phục gì cả.

Sei-chan có tinh thần trách nhiệm rất cao nên cô nàng khả năng đã cố hết mình để dạy Fujise rồi.

Vì thế khi nghĩ rằng mọi việc mình đã làm đều vô nghĩa cô liền cảm thấy buồn lòng.

“Nhưng cậu không nghĩ là Fujise sẽ không thể nấu được nếu chỉ nhìn theo công thức à?”

“Chắc vậy. Lần đầu dạy Shiho, tớ cũng nhìn công thức suốt mà. Có khi kể cả lúc đó, tớ cũng giải thích lời hơi nhanh.” 

Sei-chan cũng có dùng công thức để giúp Fujise, nhưng hồi đó có vẻ cô nàng không để ý lắm.

“Hồi đầu, cậu ấy còn cầm dao như kiểu sắp đi đâm người ấy, nên tớ phải cố lắm mới sửa được tật đó.”

“P-Phải rồi.”

Cô ấy cầm dao kiểu gì mà lại bị nói là chuẩn bị đi đâm người vậy...?

Nãy cổ đã cầm dao trái tay rồi, trước đây còn tệ hơn thế cơ à?

Chẳng lẽ cầm kiểu hai dao hai tay một dao treo miệng?

Nếu cầm như thế thì lại là một bộ manga khác rồi.

“Chính vì thế, tớ không nghĩ là chỉ cần công thức là cậu ấy có thể nấu được. Haah, những gì tớ làm đúng là...”

Ơ, Sei-chan lại tự hủy nữa rồi.

Khi ở cùng mọi người cô nàng luôn cố che giấu biểu cảm, nhưng khi chỉ có hai chúng tôi, cô không còn nghĩ tới việc giấu đi sự chán nản và buồn bã nữa.

Trong manga, sẽ có một hiệu ứng âm thanh là “doyon” nảy lên trên đầu Sei-chan.

Sei-chan buồn thế này hiếm thấy thật.

Nếu thấy cô bạn gái dễ thương của mình buồn, động viên nàng là điều đương nhiên rồi.

“Không vô nghĩa đâu, mà tớ thấy Fujise còn biết ơn vì những gì cậu đã làm cơ.”

“Cậu ấy cảm ơn tớ do cậu ấy tốt bụng, chứ tớ chẳng dạy được gì cả. Tớ còn không thể bảo cậu ấy nhìn công thức như Tsukasa nữa là.”

“Không, không. Tớ đâu có làm gì đáng lưu tâm thế.”

“Mà, tớ cũng chẳng hơn gì cái không đáng lưu tâm ấy.”

Ừm, con người khi buồn trở nên dễ cáu bẳn thật đấy!

Cô nàng nói với giọng mỉa mai, một điều cũng cực hiếm thấy.

Trong bộ manga tôi chưa một lần chứng kiến cảnh này.

Có thể yêu cô nàng là một điểm yếu, nhưng tôi cũng thấy mặt này của cô thật dễ thương.

“A... xin lỗi, tớ lỡ nói nặng lời. Tớ xin lỗi.”

“Không hề gì.”

Cô nàng có vẻ đã nhận ra lời mình vừa nói khá khó nghe nên đã cúi đầu xin lỗi.

Tôi thì không bận tâm gì cả. Mà hơn thế, tôi còn thấy vui vì được chứng kiến Sei-chan bộc lộ mặt này cho mình cơ.

Bầu không khí đang nặng nề hơn bao giờ hết.

Sei-chan buồn thế này là cực kì hiếm thấy.

Kể cả trong truyện, cũng khó mà bắt gặp cảnh cô nàng buồn bã.

Mà bạn có thấy đi nữa thì... cũng phần lớn là bởi kỹ năng nấu ăn của Fujise thôi. Fujise không thể tiến bộ trong nấu nướng mặc dù cô có cố đến đâu đi nữa.

Lúc đó, biểu cảm của cô cũng chỉ là “Hết cứu rồi” thôi.

Có thể Sei-chan muốn mình giúp được cô bạn thân Fujise nhiều nhất có thể.

Tuy nhiên, vì không thể làm vậy nên trong truyện cô nàng khá buồn. Nhưng giờ nỗi buồn ấy còn nhân lên gấp bội bởi cô nhận ra rằng những gì mình làm suốt thời gian qua chẳng có tác dụng gì.

Ngay cạnh tôi đây, Sei-chan trông vẫn buồn vì ý kiến trước đó của tôi.

Cố động viên Sei-chan cũng khiến tôi không khỏi bồn chồn.

Tôi đặt tay phải còn hơi run của mình lên đầu Sei-chan.

“...!”

“Tớ không quan tâm chuyện đã xảy ra là gì. Tớ thực sự nghĩ rằng cậu đã cố hết mình rồi thôi Sei-chan ạ.”

Sei-chan ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi khẽ xoa đồ Sei-chan để giấu thẹn rồi tiếp tục.

“Nếu cậu không dạy Fujise những thứ căn bản về nấu ăn, hôm nay cậu ấy sẽ chật vật nấu hơn nhiều, và tớ nghĩ cái đó mới quan trọng hơn là chỉ làm theo công thức.”

“K-Không, cái đó...”

“Fujise có thể nấu bởi vì Sei-chan đã dạy cậu ấy tất cả những thứ căn bản mà thôi.”

Tôi cứ thế vừa xoa đầu vừa bày tỏ cảm nghĩ của mình cho cô.

Tôi mới chỉ làm thế này với Rie thôi nhưng chắc là cô nàng cũng sẽ thấy vui.

Với lượng kinh nghiệm hạn chế của mình, đây là hành động duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra để động viên người khác.

Nhưng kể cả vậy, giờ tôi cũng đang rất lo lắng vì đang thực sự làm thế.

Ý là, tóc Sei-chan rất mềm và mượt, nên làm thế này thật tuyệt. Vốn từ của tôi là không đủ để diễn tả cảm giác xoa đầu cô.

Dù tôi cũng có vài lần xoa đầu Rie khá mạnh, nhưng tôi còn lâu mới làm vậy bây giờ.

Sei-chan nhìn tôi với vẻ mặt bất ngờ. Rồi lại nhanh chóng nhìn xuống.

Tôi chỉ nhìn được một bên của khuôn mặt của đôi tai cô nàng thôi, nhưng rõ ràng là khuôn mặt cô đang đỏ ửng lên.

Từ đã... Hay là Sei-chan không thích bị xoa đầu?

Mà đâu phải cứ là con gái thì sẽ thích được xoa đầu đâu.

Ngoài ra, tôi còn nghe nói mái tóc chính là nguồn sống của con gái, nên hẳn cô trân quý mái tóc của mình hơn cả tôi ấy chứ.

TÔI LỠ XOA ĐẦU CÔ MÀ CHƯA ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý RỒI!!

“À, ừm, tớ xin lỗi Sei-chan.”

“Ể? Ơ...?”

Tôi để tay tránh xa khỏi Sei-chan khi dòng máu nóng xộc lên mặt.

“Tớ xin lỗi vì tự dưng lại đi chạm vào cậu, nhưng tớ thực sự muốn cậu vui lên đấy.”

“Ể...? M-Àm, tớ cũng xin lỗi. Tớ có hơi ngạc nhiên nên không nghe được nãy cậu nói gì.”

“À, tớ bảo những gì cậu làm không phải là phí thời gian, bởi thành công của hôm nay cũng là nhờ Sei-chan đã dạy Fujise những thứ căn bản về nấu ăn rồi.”

“O-Ồ, cảm ơn cậu.”

“K-Không có gì.”

Rồi luôn, không khí lại trở nên gượng gạo.

Dù sao thì tôi cũng đã sai khi xoa đầu cô ấy mà.

Và Sei-chan cũng ngạc nhiên tới mực không nghe được tôi nói gì.

Nhưng ít nhất thì Sei-chan cũng đang dần phấn khởi trở lại. Từ đã, vui hơn ư?

M-Mà, cô nàng đã đỡ buồn, thế là tốt rồi.

Tôi không hề nghĩ thấu đáo về những gì mình đã nói, cũng không nghĩ rằng mình lại cứ thế buột miệng.

“Thôi thì, đi tìm hộp đựng bento nào.”

“P-Phải đấy, tìm thôi.”

Thế rồi tôi và Sei-chan cùng đi tìm hộp đựng đồ ăn trưa, mặc dù bầu không khí giữa hai đứa còn gượng gạo.