Rokujouma no Shinryakusha!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 102

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5319

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9140

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10035

Tập 18 - Cuộc chiến giữa các ma pháp thiếu nữ I - Chương1: Buổi chiều của các cô gái

Phần 1

Thứ tư, ngày 8 tháng 9

Cùng với sự trở lại của một học kỳ mới, tất cả các câu lạc bộ đều bắt đầu chuẩn bị cho lễ hội văn hóa. Hội đan len mà Koutarou là thành viên cũng như thế. Cùng với hai thành viên khác là Harumi và Yurika, họ cùng nhau thảo luận xem những sản phẩm nào có thể được đem ra trưng bày. Thật ra họ có thể thảo luận về việc này ngay tại phòng 106 nhưng ở đây mang lại sự hứng khởi hơn.

“Em chọn sẽ trưng bày chiếc khăn choàng cổ này.”

“Ừ, bạn chỉ mới vừa bắt đầu nên cái này nghe ổn đó.”

Hội đan len sẽ trưng bày những sản phẩm đan mà họ làm ra tại câu lạc bộ. Vừa gia nhập cách đây không lâu, Yurika hiện tại đã nắm được cơ bản và bắt đầu thực hiện những gì mà Koutarou đã làm năm ngoái đó là đan không chuyên. Yurika sẽ điều chỉnh thành phẩm của mình từng chút một và trưng bày ra một chiếc khăn choàng.

“Còn chị thì sao, Sakuraba-senpai?”

“…Mình nên chọn cái nào đây?”

Harumi hiện tại đã là năm ba. Cô đã hoàn thành xong những sản phẩm thông thường như áo len, găng tay cho đến những con thú nhồi bông và một chiếc túi xách. Do đó, việc lựa chọn ra sản phẩm nào để đem đi trưng bày cũng là một vấn đê hóc búa.

“Trưng hết ra không được sao ạ?”

Tuy nhiên, đó lại chẳng phải vấn đề gì lớn đối với Koutarou… Cậu tin rằng cô ấy làm ra bao nhiêu thì chỉ cần đem trưng bày hết bấy nhiêu là được.

“Nhưng… thế khác nào một cuộc triển lãm riêng của mình…”

Harumi nhíu mày. Cô lo lắng về số lượng sản phẩm được trưng ra. Yurika chỉ có mỗi chiếc khăn choàng còn Koutarou cũng chỉ có một vài sản phẩm của riêng mình. Vì vậy nếu cô đem hết những sản phẩm của mình ra trưng bày, nó sẽ trở thành một cuộc triển lãm cá nhân. Là một con người nghiêm túc và khiêm tốn, Harumi thấy việc như thế thật quá xa vời.

“Như vậy cũng được mà. Đằng nào chị chẳng sắp ngừng sinh hoạt ở hội rồi, sao không nhân cơ hội này mà thể hiện đi?

“Đúng thế, cậu ấy nói đúng đó. Đó sẽ là một cuộc triển lãm nhàm chán chỉ với vài ba sản phẩm, vì vậy bọn em cần lấp đầy chỗ trống bằng những tác phẩm của Sakuraba-senpai, nếu không đến năm sau bọn em còn chẳng có chỗ để mà trưng bày mất.”

Koutarou và Yurika ủng hộ việc trưng bày sản phẩm của Harumi vì những lý do khác nhau. Sau một hồi suy nghĩ, dù còn chút do dự nhưng Harumi cũng đã gật đầu.

“Được rồi, thế mình sẽ đem trưng bày vài món vậy…”

Harumi vô cùng yêu quý các sản phẩm mà mình làm ra. Qua trải nghiệm của bản thân khi tham gia hai vở kịch, cô đã nhận ra niềm vui của việc cho người khác thấy được thành quả cố gắng của bản thân. Khoe khoang tất nhiên là không tốt nhưng tự ti quá cũng không được.

“Thế chứ, vậy năm nay sẽ là triển lãm cá nhân của Sakuraba-senpai rồi!”

“Satomi-san và em sẽ trưng bày những sản phẩm của mình ở một góc thôi nhé!”

Koutarou và Yurika quyết định rằng trọng tâm của buổi triển lãm sẽ là các sản phẩm của Harumi. Qua đó cải thiện hình ảnh của cuộc triển lãm và hy vọng rằng điều đó sẽ thu hút thêm thành viên mới cho họ vào năm sau.

“C-Chờ chút đã hai người!”

Dù Harumi đã có phần trưởng thành và tự tin vào bản thân hơn nhưng khi hai người họ nói thẳng tuột ra trước mặt như vậy, ngay cả cô không khỏi bất giác đỏ mặt .

Phần 2

Sau khi đã quyết định được những việc phải làm, cả ba quay trở lại phòng 106. Từ đây, Harumi đi qua tàu Hazy Moon của Clan để trở về phòng của mình. Sử dụng cổng dịch chuyển tức thời không chỉ nhanh hơn đi xe buýt mà cô còn có thể nói chuyện với những người bạn của mình trên đường về nhà nữa. Đúng là không có gì ngoài lợi ích.

“Vậy thì trước mắt. Em sẽ chuẩn bị bảng và chân đế còn việc trang trí giao lại cho hai người được không?”

Koutarou phác qua bố cục của buổi triển lãm của họ lên một tờ giấy vụn và đề xuất rằng Harumi và Yurika sẽ lo việc trang trí. Cậu tin rằng những cảm quan tinh tế của các cô gái sẽ phù hợp hơn mình trong việc trang trí, nhờ đó cậu có thể tập trung vào các công việc lao động chân tay. 

“Mình hiểu rồi”

“Mình sẽ cố gắng…”

Harumi gật đầu có vẻ đáng tin cậy còn Yurika trông không khả quan khi cứ sùm sụp cốc mỳ ăn liền thế kia. Tuy nhiên, vì Yurika là kiểu người không bao giờ thất hứa nên Koutarou cũng chẳng để bụng.

“Xin lỗi vì để bạn phải làm hết mấy công việc chân tay nhé, Satomi-kun…”

Kệ và khung triển lãm rất nặng và Harumi cảm thấy xấu hổ vì theo một cách nào đó, cô đã đùn hết mấy việc nặng lên vai Koutarou. Tuy nhiên, Koutarou cũng không câu nệ gì mà lắc đầu trả lời.

“Không sao đâu mà. Chị biết đấy, đúng người đúng việc thôi.”

Koutarou nhận thức rất rõ về việc khiếu thẩm mỹ của bản thân cực kì kém. Bù lại, cậu rất tự tin vào sức mạnh thể chất của mình.

“Đúng vậy đó, Sakuraba-senpai. Nếu chúng ta không phân chia theo cách này thì Satomi-san và em sẽ không có ‘chân’ trong… sụp… sụp… sụp…”

“Ăn hoặc nói, chọn một cái thôi!”

“…sụp...sụp…sụp”

“Cái ‘đúng việc’ của cậu là ăn ramen đó hả…..”

“Fufu.”

Koutarou và những người khác ngồi vào bàn trà và tiếp tục bàn tán. Sau một thời gian trôi qua và chi tiết công việc đã được xác định xong, những cô gái khác vốn đã im lặng từ đầu giờ mới bắt đầu nói chuyện với nhau.

*{nhà gia giáo vl, khi chồng nói là các vợ im lặng ngồi nghe}

“Nhân tiện Theia-chan, clb kịch định làm gì thế?”

Người đầu tiên mở chuyện là bà tám Shizuka. Cô quan tâm đến dự đinh của đạo diễn Theia và các thành viên clb kịch. Nghe Koutarou và những người khác thảo luận về lễ hội văn hóa làm cô chợt nhớ tới clb đó. Khi được hỏi, Theia cho tạm dừng game đang chơi và quay sang phía Shizuka. 

“Do sự tiếp nhận của công chúng năm ngoái quá tốt nên họ quyết định sẽ diễn lại vở ‘Ngân sắc Công chúa và Thanh lam Kỵ sĩ’ một lần nữa.”

“Vậy lúc đó cậu sẽ rất bận rộn nhỉ?”

Maki ngồi gần Shizuka cũng tham gia vào. Dù bây giờ, Theia vẫn có thể thoải mái chơi game nhưng một khi việc chuẩn bị cho vở kịch bắt đầu thì cô sẽ không còn rảnh rỗi như thế nữa.

“Không, lần này ta sẽ không tham gia đâu.”

Tuy nhiên, Theia lắc đầu phủ định làm mái tóc vàng óng xinh đẹp của cô cũng đung đưa theo.

“Ồ vậy sao?”

Maki mở to mắt ngạc nhiên sau câu trả lời đầy bất ngờ của Theia. Những người khác biểu cảm tuy có khác nhau nhưng tựu chung tất cả đều tỏ ra ngạc nhiên.

“Đúng vậy. Hôm đó, hội trưởng muốn truyền lửa lại cho thế hệ tiếp theo và nhân lúc tất cả đang ở đó bọn họ quyết định thay thế toàn bộ diễn viên và bắt đầu lại từ đầu. Vì thế tôi sẽ không can thiệp. Cùng lắm thì chỉ sẽ giải đáp các thắc mắc thôi.”

“À, tôi cũng có nghe về việc đó.”

Nghe Theia nói, Koutarou dừng công việc của mình và nói xen vào.

“Có thể lần này Mackenzie sẽ đóng vai Thanh Kỵ sĩ. Đúng là kì quặc thật đó…”

Koutarou nở một nụ cười gượng gạo. Năm ngoái, sự việc kết thúc bằng việc Koutarou lấy đi vai diễn của Kenji, nhưng với việc thay thế nam chính và nữ chính lần này, Kenji trở lại với vai diễn Thanh Kỵ sĩ vốn của mình. Ngay từ đầu thì Kenji đã làm tốt hơn Koutarou, nên cậu hoàn toàn tin rằng Kenji sẽ thể hiện tốt vai Thanh Kỵ sĩ hơn cả cậu.

*{vâng, hàng thật đang nói rằng hàng giả sẽ làm tốt hơn…}

*{EN: Thì thằng hàng thật nó cứ một mực tin rằng nó là hàng giả mà}

*{YK: hàng giả chưa chắc đã thua hàng thiệt đâu nhá – trích lời một thanh niên tóc đỏ nào đó}

“Mình lấy làm tiếc khi nghe vậy, Theia-dono.’

Kiriha vừa mỉm cười vừa rót trà vào cốc của mình. Cô biết rằng Theia vô cùng tâm đắc với Thanh Kỵ sĩ và cho rằng việc này sẽ làm Theia cảm thấy buồn đôi chút. Bởi vì đối với Theia thì Thanh Kỵ sĩ chính là Koutarou và chỉ có Koutarou mà thôi. 

“Đúng là cũng không hẳn là những cảm xúc đó không tồn tại... Kỹ thuật thì luôn được kế thừa, nhưng để cho mỗi thế hệ có được một cái chất riêng là một cách nghĩ rất mạnh dạn và tiến bộ. Đó là một quyết định đúng đắn và nó sẽ giúp clb trở nên linh hoạt hơn.”

Tuy nhiên, Theia không đến nỗi thất vọng như Kiriha đã tưởng. Cô tin rằng có nhiều hình thức diễn đạt cho một kịch bản có cái hay của nó. Trước đây thì cô không hề cảm thấy như vậy nhưng hiện tại cô đã bắt đầu tin vào điều đó. Lý do đằng sau việc này là vì chàng trai mang tên Koutarou đã diễn đạt hình tượng Thanh Kỵ sĩ thông qua huyền thoại của người Thanh Kỵ sĩ ấy.

Ngoài ra cũng còn một số lý do khác cho hướng suy nghĩ này của Theia. Cô cười gượng khi nói ra những điều đó.

"Bên cạnh đó…vì Koutarou đang ‘đóng’ vai huyền thoại của chính mình thì không còn cần đến một vở kịch làm gì nữa. Đã biết được sự thật rồi thì ta đâu cần phải can dự làm gì.”

Koutarou chính là Thanh Kỵ sĩ. Ít nhất là trong cách nhìn nhận của Theia, mặc dù bản thân Koutarou lại không nhận ra. Chỉ có để Koutarou vào vai Thanh Kỵ sĩ mới là cách diễn đạt đúng đắn duy nhất. Nhưng như vậy thì đâu còn là nghệ thuật nữa, mà trở thành cái gì đó giống như phim tài liệu mất rồi. Như thế sẽ chẳng hơn gì một vở diễn trần thuật miêu tả lại Thanh Kỵ sĩ cả.

Năm ngoái thì vẫn có thể gọi đó là nghệ thuật, nhưng nhóm Koutarou vào lúc này, không còn có thể được gọi là nghệ thuật nữa. Đó là lý do tại sao Theia không bận tâm đến việc chuyển tiếp thế hệ.

“Điện hạ nói vậy thôi chứ, thật ra là do không muốn công chúng được thấy Master đấy ạ.”

“N-Này! Ruth!”

Khi bị Ruth chỉ ra được động cơ thầm kín của Theia, phản ứng của cô thay đổi hoàn toàn, cô nàng đỏ mặt và hoảng hốt. Nhưng phản ứng đó lại càng khẳng định những gì Ruth nói là đúng.

“Ta làm thế chỉ vì mục đích nghệ thuật thôi! Hoàn toàn không có chuyện ta muốn độc chiếm Koutarou cho bản thân mình đâu nhá!”

“Theia-dono, Ruth chưa nói đến mức đó đâu.”

“Ực…”

Theia khựng lại khi Kiriha chỉ ra rằng cô đã bị hố. Thấy vậy, Kiriha mỉm cười vui vẻ. Tất nhiên, không phải vì Kiriha cười nhạo Theia mà bởi vì cô đồng cảm với cô bạn.

“Tuy nhiên… tôi đồng tình trong việc muốn độc chiếm cậu ấy. Nếu tham gia vào vở kịch Thanh Kỵ sĩ thì chúng ta sẽ phải công khai bày tỏ những gì quý giá đối với chúng ta.”

“…T-Thì kiểu như vậy đấy”

Theia gần như bị bấn loạn nhưng nhờ biểu hiện đồng tình của Kiriha mà cô mới phục hồi được một chút. Dù là có mắc cỡ thật nhưng Theia cũng chẳng bận tâm đến việc bạn bè cô biết được ý định thật sự của mình. Thật ra thì hầu hết các cô gái ở đây cũng có cùng cảm nhận như thế.

“À đúng rồi, hiệp sĩ! Tui quên mất!”

Đó là khi Sanae người đang bám vào lưng Koutarou chợt nhận ra. Cô liền nhanh chóng vòng qua người Kouratou để ra trước mặt cậu.

“Gì nữa đây, sao tự dưng lại đột ngột vậy?”

“Thu nạp em vào đi chứ, cái anh này!”

Sanae nhả thân ra trước và vừa phàn nàn vừa lay người Koutarou. Do cô hoàn toàn bỏ qua hết chủ ngữ vị ngữ nên Koutarou chỉ biết bối rối nhìn cô mà thôi.

“Em đang nói về cái quái gì vậy? Giải thích hẳn hoi xem nào.”

“Anh lúc trước đã hứa với em rồi mà! Rằng một khi vấn đề của Kiriha được giải quyết thì anh sẽ cho em gia nhập Hiệp sĩ đoàn của anh còn gì!”

“À! Nhắc đến mới nhớ.”

Nhờ sự giải thích của Sanae mà cuối cùng Koutarou cũng nhớ ra. Sanae muốn gia nhập Satomi Hiệp sĩ đoàn, nhưng việc đó đã bị hoãn lại để không kích động phe cấp tiến. Bởi vì điều đó sẽ khiến phe cấp tiến có thể cảm thấy nguy hiểm khi các thế lực ở phòng 106 bắt đầu thống nhất lại.

Tuy nhiên, phe cấp tiến đã bị giải tán sau vụ việc gần đây. Sẽ không còn ai cảm thấy nguy hiểm khi các cư dân của phòng 106 gia nhập Hiệp sĩ đoàn nữa. Giờ thì kỳ nghỉ hè đã qua và phòng 106 trở lại sinh hoạt bình thường, Sanae cuối cùng cũng nhớ lại việc đó. 

“Chuyện là vậy đó, nhanh lên nào và thu nạp vào Hiệp sĩ đoàn đi cái anh này! Làm chân gia chánh ấy nhá!”

“Đó là thái độ khi em muốn xin ai đó việc gì đấy à!?”

“Thu nạp mình nữa đồ xấu tính! Làm một thư ký nhé!”

default.jpg

“C-Chị nữa sao, senpai!?”

Harumi, người ngồi bên cạnh Sanae cũng tham gia vào cuộc thảo luận. Cô nhái lại giọng điệu của Sanae và yêu cầu một điều tương tự. Nhìn Harumi hành động như vậy, Koutarou nhớ lại rằng mình cũng từng hứa tương tự với cô.

(Mà, mọi chuyện cũng đã trải qua một bước ngoặt kỳ lạ rồi… nhưng bây giờ họ nhắc đến thì cũng chẳng còn vấn đề gì nữa rồi…)

Sau khi cân nhắc một lúc, Koutarou thấy rằng mình nên thực hiện yêu cầu của Sanae và Harumi. Cậu đã hứa với họ và những vấn đề của người lòng đất cũng đã được giải quyết. Cho nên không còn lý do nào để phản đối bộ đôi gia nhập nữa.

“C-Chờ chút đã! Sanae, Harumi! Ta yêu cầu hai người chờ đợi thêm một thời gian nữa!”

Tuy nhiên có ai đó trong phòng 106 bày tỏ phản đối sự gia nhập Satomi Hiệp sĩ đoàn của hai người họ. Người đó không ai khác ngoài cô công chúa mà Hiệp sĩ đoàn này phụng sự, Theiamillis Điện hạ.

“Điện hạ, sao người lại hấp tấp như vậy? Phải chăng là có vấn đề gì ạ?”

Ruth, người ngồi kế Theia đang nhìn cô với vẻ mặt bối rối. Cô không thể nghĩ ra bất kỳ vấn đề gì với sự gia nhập của Sanae và Harumi.

“Vấn đề lớn ấy chứ! Cứ cái đà này thì Hiệp sĩ đoàn của ta sẽ trở thành một Hiệp sĩ đoàn phi chiến đấu mất! Ta không muốn như thế đâu!”

Vấn đề của Theia nằm ở việc bố trí nhân sự trong Hiệp sĩ đoàn. Hiện tại, Satomi Hiệp sĩ đoàn có 3 thành viên. Đoàn trưởng Koutarou, phó đoàn trưởng Ruth và thủ quỹ Maki. Trong cả 3, ngoài 2 hiệp sĩ ra thì chỉ có mỗi mình Maki là thành viên phi chiến đấu. Với tỉ lệ 2:1 như hiện tại, họ có thể duy trì sự hiện diện như là một nhóm chiến đấu. Nhưng nếu Harumi vàà Sanae tham gia với tư cách giúp việc nhà và thư ký thì tỉ lệ sẽ bị đảo ngược thành 2:3. Một khi tỉ lệ chuyển dịch theo hướng phi chiến đấu thì hiển nhiên kết quả sẽ làm Hiệp sĩ đoàn sẽ trở nên phi chiến đấu luôn.

“Cô chi li tiểu tiết một cách đáng ngạc nhiên đó, cô có biết không.”

“Koutarou! Tại anh cứ dửng dưng như không thì có!”

Với Theia, người kiên trì với lý tưởng, bất kể thực tế rằng lý tưởng này chỉ nằm ở mặt hình thức thôi, rằng đối với cô Hiệp sĩ đoàn phải là một nhóm chiến đấu. Cô sẽ không chấp nhận bất kỳ ghi nhận nào hướng nhóm thành ra một nhóm phi chiến đấu. Đặc biệt hơn nó còn là Hiệp sĩ đoàn của Koutarou.

“Em đã hiểu được tình hình rồi, nhưng… người định sẽ làm gì đây, Điện Hạ?

Ruth mỉm cười khi cô mường tượng được những gì mà Theia dự định và thúc đẩy cuộc thảo luận đang trì trệ về phía trước. Thường thì đoàn trưởng, Koutarou, mới là người phụ trách nhân sự. Theia không thể vì những cảm xúc cá nhân mà cản trở việc gia nhập của Sanae và Harumi được. Một biện pháp đối phó ngay lập tức được nghĩ ra.

“Thế thì trước mắt chúng ta sẽ tăng thêm hai thành viên chiến đấu! Nếu như vậy thì Hiệp sĩ đoàn sẽ không bị rơi vào tình trạng phi chiến đấu nữa!”

Bằng cách bổ sung thêm hai chiến binh rồi sau đó Sanae và Harumi mới gia nhập thì tỉ lệ sẽ là 4:3 và họ sẽ duy trì diện mạo như một nhóm chiến đấu. Họ sẽ có thể bảo vệ lý tưởng của Theia về Satomi Hiệp sĩ đoàn như là một tổ chức chiến đấu mà không phải là thứ gì khác.

*{EN: không phải là nhóm phi chiến đấu thì cũng thành ổ harem của nó thôi}

“Một sự chắp vá tạm thời đáng ngạc nhiên từ cô đấy, Theiamillis-san”

Clan cười nhạt trong khi đang đọc một cuốn sách trong lúc đang nằm trên trần nhà nhờ thiết bị thao túng trọng lực. Hành động của Theia bây giờ giống như một điều gì đó mà Clan của quá khứ sẽ làm. Nó không hề phù hợp với một người lạc quan như Theia.

“Cô muốn nói sao cũng được! Đây là vấn đề về việc định danh của Hiệp sĩ đoàn đấy!”

“À thì cũng không phải là tôi không hiểu cảm nghĩ của cô.”

Clan hơi nhún vai và cười. Thật ra thì ngay từ đầu Koutarou đã không phải là kiểu người phù hợp cho chiến đấu rồi, cho nên Hiệp sĩ đoàn kiểu gì cũng sẽ trở nên yên bình mà thôi. Dù nói thế nhưng sự thật thì lý tưởng của bất kỳ người dân Forthorthe nào về một Hiệp sĩ đoàn của Thanh Kỵ sĩ đều là một tổ chức chiến đấu. Clan cũng hiểu điều đó.

“Vậynên, làm ơn đi, Shizuka! Kiriha! Hãy gia nhập Hiệp sĩ đoàn của ta làm một võ sư và chiến lược gia đi!”

“Ể? Mình á?”

Shizuka, người đang vui vẻ hóng cuộc bàn tán mở to mắt ngạc nhiên. Cô đã từng bông đùa về việc gia nhập trước đó nhưng cô không thể ngờ rằng mình thật sự được chiêu mộ ngay lúc này.

“Đề nghị hai người là đỡ rách việc nhất! Nếu hai người chỉ gia nhập trên mặt danh nghĩa không thôi cũng được!”

Theia từ tốn yêu cầu cả hai. Theia không muốn tạo ra một nhóm chiến đấu thật sự, vì vậy việc đề nghị một chiến binh thực sự sẽ chỉ đem đến rắc rối mà thôi. Cô không muốn đánh mất đi sự đầm ấm hiện tại của nhóm nhưng đồng thời cô cũng muốn có cớ để gọi nó là một nhóm chiến đấu. Vì nguyên do đó, giải pháp tốt nhất là yêu cầu những người ở phòng 106 gia nhập.

“Fufu… tôi hiểu tình cảnh của cô mà. Tôi cũng còn nợ cô về chuyện của phe cấp tiến nên sẽ sẵn lòng tham gia.”

Kiriha hiểu rõ cảm xúc của Theia nên cô dễ dàng nhận lời. Cô cũng có lý do chính đáng để không thể từ chối đó là bởi Theia đã chiến đấu hết mình vì lợi ích của cư dân lòng đất. Nhưng đối với Theia thì lý do quan trọng nhất vẫn là chuyện này có vẻ hay ho thôi. 

“Vậy mình cũng gia nhập luôn.”

Khi mà Kiriha đã không ngần ngại tham gia thì Shizuka quyết định sẽ không nghĩ ngợi gì nhiều nữa mà gia nhập luôn. Một người toàn trí như Kiriha đã gia nhập mà không hề do dự nên Shizuka thấy không còn lý do gì để phải cân nhắc nữa. Quả là một lý do lãng nhách quá chừng.

“Cảm ơn hai người nhé, Kiriha, Shizuka”

Theia đưa tay lên quẹt những giọt lệ của mình.

“Theia-dono, đâu cần phải lâm ly như vậy chứ.”

Thấy Theia như vậy, Kiriha bất giác gượng cười.

“Dù cô có nói như thế chăng nữa! Một thiếu nữ Forthorthe đâu thể nào bàn lùi trong vấn đề như thế này!”

Đó là một lý tưởng mà Theia muốn bảo vệ bằng mọi giá. Cô say mê vẽ đẹp của Hiệp sĩ đoàn mặc dù vốn dĩ nó là công cụ để chém giết.

“…Còn ý kiến của mình thì sao?”

Koutarou tỏ ra bối rối vì cuộc thảo luận vẫn tiếp tục mà không bao gồm cậu, đoàn trưởng. Đó là lúc Shizuka cất tiếng gọi cậu.

“Đừng lo lắng về điều đó chứ. À, Satomi-kun, mình không bận tâm nếu cậu tính tiền thuê phòng luôn làm tiền lương đâu.”

“Cảm ơn, Ooya-san.”

Tuy nhiên vì nụ cười tươi sáng và rạng rỡ của Shizuka, cậu quyết định không nghĩ nhiều về vấn đề này nữa.

(Mà đằng nào thì chúng ta cũng chẳng hành xử như một Hiệp sĩ đoàn thực thụ đâu mà…)

Quan trọng nhất là mọi người có được vui vẻ hay không thôi. Theo cách cảm nhận ấy thì Hiệp sĩ đoàn chẳng khác gì một clb ở trường học cả.

“Vậy Theia, việc gia nhập của tui và Harumi thì sao!”

Sanae không theo kịp tiến độ của cuộc thảo luận nên cô chồm người tới phía trước bàn trà hỏi Theia về kết quả sau cùng.

“Đừng lo lắng. Mọi vấn đề đều đã được giải quyết. Cô có thể đường hoàng gia nhập rồi.”

“Ngon!”

“Không phải tuyệt quá sao, Higashihongan-san.”

“Vâng!”

Cuối cùng cũng được cho phép gia nhập Sanae rạng rỡ cười lớn còn Harumi thì mỉm cười hạnh phúc theo dõi cô. Hai người cứ thế mà cười với nhau một lúc.

“Harumi! Harumi!”

“Ừ.”

Sau khi cười với nhau một lúc, họ dàn hàng đứng trước mặt Koutarou một cách hoàn hảo mà không cần phải tập dợt gì hết.

“Còn không mau thu nạp bọn này đi, tên kia!”

“…Dạ.”

Hai người họ dường như rất hạnh phúc, Koutarou quên hẳn đi ý định phản đối và chỉ đơn giản là gật đầu.

Phần 3

Và thế là Satomi Hiệp sĩ đoàn đã có thêm bốn thành viên mới nhưng Sanae và Harumi mới là những người vui mừng nhất. Họ vui mừng một cách kì lạ kể từ khi Koutarou chấp thuận họ.

"Koutarou, Koutarou, cùng quyết định mức lương của em nào!"

“Rồi, rồi.”

“Em sẽ hoàn lại hết sau khi được nhận, vì vậy hãy để lương em là một triệu yên đi! Em muốn trở thành một người phụ nữ có thu nhập cao cơ!”

“Trong khi làm cái nghề phụ việc ấy hả?”

“Vâng!”

Sanae vốn không hề có ý định nhận bất kỳ đồng lương nào từ Koutarou nhưng cô thật sự vẫn muốn được trả lương cao. Hành động này có hơi mâu thuẫn bởi vì sau đó cô sẽ trả lại lương của mình.

“Không đời nào.”

“Tại sao!? Em đã nói là sẽ trả lại rồi mà!”

“Em chỉ cần nhiều hơn tiền tiêu vặt một chút là được rồi.”

Từ hồi còn là một con ma, Sanae đã được nhận một khoảng trợ cấp từ Koutarou. Các món đồ anime và bánh kẹo của cô được mua bằng số tiền đó. Koutarou cảm thấy thật tệ nếu số tiền trợ cấp cuối cùng lại bị trả lại. Thật tình mà nói thì Koutarou muốn tiếp tục cho Sanae tiền tiêu vặt.

“Tiền tiêu vặt là một vấn đề khác!”

"Thế cơ à?"

“Tiền tiêu vặt là phép thử cho tình yêu! Còn tiền lương là nằm ở phương diện lao động rồ!”

“Anh chả hiểu lắm nhưng nếu em muốn thế thì ổn thôi.”

“Được, quyết định thế đi!”

Với thỏa thuận làm việc được xác định, Sanae nở nụ cười rạng rỡ. Không có gì đặc biệt thay đổi sau khi Sanae gia nhập Hiệp sĩ đoàn cả, cuộc sống thường ngày của cô sẽ luôn như từ trước tới giờ. Tuy nhiên, cái cảm xúc toát lên lại là một câu chuyện khác. Cô vui vẻ bám lên lưng Koutarou như thể muốn nói lên rằng nơi đó sẽ mãi là vị trí của mình.

“Vậy nhiệm vụ mình nhận được sẽ là gì đây, Satomi-kun?”

Harumi trông cũng hạnh phúc như Sanae. Khác với Sanae, cô luôn có những suy nghĩ chín chắn, nhưng cô đã có chủ tâm tiến lên cùng với Sanae. Cho đến gần đây, Harumi đã học được cách thể hiện cảm xúc của mình.

“Từ giờ mình đã thuộc Hiệp sĩ đoàn nên sẽ được giao một việc gì đó kiểu như thu thập thông tin phải không!?”

Harumi vừa làm các điệu bộ rất kịch vừa vẫy vẫy đôi tay với đôi mắt lấp lánh. Một sự vui vẻ sánh ngang với Sanae đang hiện diện trong đôi mắt của cô.

“Tất nhiên là không rồi. Em đâu có cần thông tin gì đâu.”

Koutarou tất nhiên có thể thấy rõ mục đích đằng sau việc làm của Harumi. Cậu ngay lập tức có thể nói ra chính xác chỉ bằng việc nhìn vào đôi mắt lấp lánh như trẻ con ấy. Câu trả lời của cậu vô tình trở nên gắt gỏng hơn bởi cậu mắc cỡ khi phải đùa cợt với Harumi như thế này. Có lẽ vì cư xử có phần trẻ con nên cô nàng trở nên dễ thương hơn so với mọi ngày. 

“Vậy… một việc gì đó giống như đi mua bánh mì dưa và sữa thì sao?”

“Kiểu nhiệm vụ quái gì vậy!”

“À, em cũng muốn một phần nữa!”

“Vậy Satomi-kun, Higashihongan-san và mình nữa là 3 phần. Còn ai muốn mua gì không?”

“…Theia, Sakuraba-senpai lại thành ra như thế kia rồi. Vậy cái danh vị là Hiệp sĩ đoàn đem bỏ xó à.”

Mặc dù cô ấy có thể là thành viên phi chiến đấu của Hiệp sĩ đoàn nhưng nhiệm vụ đầu tiên lại là đi mua bánh mì và sữa như thế thì chắc chắn không phù hợp với lý tưởng về danh vị của Hiệp sĩ đoàn của Theia. Chính vì thế mà Koutarou tìm kiếm sự giúp đỡ từ cô.

“Hừm… Harumi!”

Đúng như Koutarou kỳ vọng, Theia tỏ ra nghiêm nghị.

“Có chuyện gì vậy, thưa điện hạ?”

“Ta muốn anpan* cơ!”

*{anpan : bánh mì nhân đâu đỏ}

“Như ý người, thưa công chúa”

“Rất tốt!”

“…Mình đáng ra không nên bao giờ dựa vào Theia…”

Đó là một nhiệm vụ thông thường của Hiệp sĩ đoàn nhằm cung cấp hỗ trợ và tiếp tế cho người dân. Dù Theia kén chọn khi nói đến cấu trúc của tổ chức nhưng cô lại không phải loại công chúa từ chối nhiệm vụ mà các thành viên tự nguyện lựa chọn.

“Master, chỉ có những nhiệm vụ yên bình không phải là tốt hơn sao?”

“Đúng vậy, Koutarou. Cậu không hiểu niềm hạnh phúc khi chỉ sử dụng đội hình chiến đấu vào mục đích vui chơi sao?”

Nhưng khi Ruth và Kiriha đã chỉ ra điều đó, cậu dần chuyển sang hướng chấp nhận sự thật. Việc Harumi trêu chọc Koutarou là minh chứng cho sự thanh bình đó. Từ đầu, Koutarou đã không muốn Hiệp sĩ đoàn phải thực hiện các hành động chiến đấu phù hợp với danh nghĩa của Hiệp sĩ đoàn, cậu càng cảm thấy hạnh phúc hơn khi nhìn thấy Harumi hành xử như chính cô. 

“…Tất cả là nhờ vào việc vấn đề của cư dân lòng đất đã được giải quyết nhỉ.”

Koutarou thở dài và tự nhủ. Vì tình trạng của phòng 106 có thể kích động phe cấp tiến nên họ không thể thu nhận những người khác vào Hiệp sĩ đoàn cũng như thực hiện các nhiệm vụ được. Tuy nhiên, giờ đây với sự giải tán của phe cấp tiến và những vấn đề của cư dân lòng đất đã được giải quyết, không còn lý do gì để e sợ nữa. Ngay cả khi họ lấy Hiệp sĩ đoàn ra để làm trò chơi cũng sẽ không có ai thắc mắc gì. Điều này thật đáng mừng.

“…’Tất cả là nhờ vào việc vấn đề của cư dân lòng đất đã được giải quyết’ à...”

Yurika lặp lại những lời mà Koutarou vừa nói.

(Ra vậy… Giờ mình có thể nhờ mọi người chuyện đó rồi ….)

Yurika có một chuyện muốn hỏi các cô gái của phòng 106. Nhưng để không kích động các thế lực khác, đặc biệt là phe cấp tiến nên cô đã không thể nói ra. Tuy nhiên, sau khi nghe những gì Koutarou nói, cô nhận thấy rằng mình đã có thể nói ra yêu cầu này.

“Có chuyện gì vậy, Yurika-san?”

Clan, người đang ở trên trần nhà từ từ đáp xuống bên cạnh Yurika khi cô nhận thấy cô đang trầm tư một cách khác thường. 

“À thì… có một việc mà mình muốn tham khảo ý kiến của mọi người.”

“Tham khảo ý kiến à…. nghe nghiêm trọng bất thường với người như cô đấy.”

Hơi ngạc nhiêm bởi giọng điệu nghiêm trọng hiếm thấy của Yurika, Clan điều chỉnh lại kính của mình. Dù có ngạc nhiên thật nhưng cô vẫn chăm chú lắng nghe.

“Có chuyện gì vậy, Yurika?”

Koutarou quay về phía Yurika khi nghe cô nói thế. Các cô gái khác cũng cảm thấy sự thay đổi trong bầu không khí và ngừng nói chuyện với nhau để tập trung về Yurika.

“Không cần phải khách sáo đâu. Cứ mạnh dạn nói ra đi.”

“Vâng, cảm ơn mọi người. Chuyện mà mình muốn tham khảo ý kiến của mọi người là về vấn đề của Nana-san.”

Yurika nhắc đến người bạn và cũng là người thầy dạy ma thuật của cô. Người tiền nhiệm của Yurika, Rainbow Nana.

“Nana?”

Biểu hiện của Maki trở nên cứng đờ và man mác nỗi buồn. Trong quá khứ, Nana là kẻ địch của Maki, hay chính xác hơn là Darkness Rainbow và bị chấn thương nghiêm trọng dẫn đến buộc phải giải nghệ. Maki của hiện tại rất hối hận vì điều đó, dù Yurika không hề đổ lỗi cho cô nhưng khi Nana được nhắc đến thì cô không tránh khỏi cảm thấy buồn bã.

“À thì, Satomi-san, Maya-san của Darkness Rainbow mà bạn từng chiến đấu có các bộ phận cơ thể máy móc được làm từ người dưới lòng đất nhớ không?”

“Nhớ chứ. Nó được làm từ công nghệ linh lực của người lòng đất và khả năng cao là có cả khoa học tiên tiến của Forthorthe nữa.”

Koutarou gật đầu khẳng định lời của Yurika. Trước đó cậu đã xác nhận rằng chúng được làm từ công nghệ linh lực của người lòng đất. Và sau những phát hiện trong trận chiến quyết định chống lại phe cấp tiến với sự tham gia của Elexis, cậu nhận ra rằng có khả năng rằng các thành tựu tiến bộ khoa học của Forthorthe cũng đã được đưa vào cơ thể của Maya.

“Và vậy đấy… Sau khi nhìn thấy Maya-san có thể đi lại bình thường như thế sau khi bị thương nặng, mình hy vọng rằng Nana-san cũng có thể được chữa khỏi theo cách tương tự.”

Sau trận quyết chiến với Nana, Maya cũng bị thương nghiêm trọng và buộc phải giải nghệ. Sau đó, Maki và những người khác đã đánh bại Nana. Nana bị thương nghiêm trọng và Yurika cuối cùng đã tiếp quản vai trò của cô. Cả hai người đều từng bị thương nặng như nhau. Trong trường hợp đó, nếu bây giờ Yurika có thể mạnh dạn mượn sức mạnh của Forthorthe và người lòng đất thì Nana sẽ có cơ hội sẽ hồi phục trở lại giống như Maya. Đó là những gì Yurika đang hy vọng.

“Nana là… người cứu tinh và là thầy dạy ma thuật của cậu phải không, Yurika?”

“Vâng!”

Trong quá khứ, Yurika bởi vì tiềm năng ma thuật của mình nên bị một quỷ tấn công. Nana đã cứu Yurika và cả hai trở thành bạn của nhau. Và sau đó, Yurika đã được học ma thuật và rồi kế thừa vị trí của Nana. Đối với Yurika thì Nana là một người cực kỳ quan trọng.

“Kiriha-san, Theia, Clan. Các cậu có thể làm theo những gì Yurika mới nói, có được không?”

Koutarou hạ quyết tâm ngay lập tức. Bạn của Yurika đã là quá đủ lý do để giúp cô ấy rồi. Nhưng cô ấy lại còn là vị cứu tinh của Yurika nữa thì không có lý do gì để cậu chần chừ nữa cả.

“Ta hiểu rồi. Bạn của Yurika thì cũng là bạn của ta. Ta chắc chắn sẽ giúp.”

Theia là người đầu tiên trả lời. Đối với Theia thì Yurika là người bạn quý giá và không có lý do gì để từ chối yêu cầu này cả. Chưa kể cô cũng đã nghe về việc Nana cứu Yurika trong quá khứ nên lại càng muốn giúp đỡ.

“Ta cũng không bận tâm đâu. Đằng nào ta cũng có hứng thú đến công nghệ linh lực của người lòng đất sẵn rồi. Nhưng trên hết là ta đâu thể từ chối một đề nghị trực tiếp từ Bertorion chứ.”

Clan cũng đồng ý muốn giúp. Cô đơn thuần cũng chỉ muốn giúp Yurika thôi nhưng với tính cách kiêu kỳ của mình thì việc biểu hiện điều đó khá là vòng vo.

“Còn cậu thì sao, Kiriha-san?”

“Tất nhiên là mình đồng ý rồi. Mình chắc chắn nó sẽ có lợi cho mọi người mà.”

Sau cùng, Kiriha cũng muốn đáp ứng mong muốn của Yurika. Những cô gái ở phòng 106 luôn coi nhau như những người bạn không thể thay thế. Vấn đề của bất kì một ai cũng sẽ là vấn đề chung của họ. Nếu có ai đó không vui thì tất cả những người còn lại sẽ bị ảnh hưởng. Đó là một điều họ muốn tránh bằng mọi giá.

“Nhưng mà mình cần cậu chờ một chút. Để cung cấp công nghệ của người lòng đất ra bên ngoài thì mình không thể tự quyết định được. Trước tiên phải tham khảo ý kiến cúa tộc trưởng đã.”

Dù Kiriha là tổng chỉ huy lực lượng xâm lược mặt đất nhưng cô lại không phải là lãnh đạo của người lòng đất. So với Theia và Clan thì cô có ít quyền hành trong tay hơn. Cho nên sẽ rất khó để Kiriha có thể cung cấp một thứ tuyệt mật như công nghệ linh lực ra bên ngoài vì mục đích cá nhân của mình.

“Xin cậu hãy làm như vậy.”

Yurika cúi mình trịnh trọng trước Kiriha. Chỉ cần trông vào cảnh tượng ấy so với thái độ vô tư thường ngày của cô là đủ biết cảm xúc mà Yurika dành cho Nana mạnh mẽ đến chừng nào.

“Đừng lo lắng mà. Mình không nghĩ sẽ có ai phản đối đâu”

Dù không có thẩm quyền nhưng Kiriha vẫn rất lạc quan. Trước đó Yurika đã đóng góp rất nhiều cho cuộc chiến với phe cấp tiến, cư dân lòng đất không có lý do gì để từ chối Yurika cả. Hơn nữa thông qua việc phục hồi cho Nana, họ còn có thể xác định được những công nghệ linh lực nào đã được trao cho Maya nữa.

“Không phải tốt quá rồi sao, Yurika?”

“Vâng, cảm ơn mọi người rất nhiều.”

Và như thế, Koutarou và mọi người quyết định hợp tác với nhau để điều trị cho Nana.

Phần 4

Quốc gia nơi mà các ma pháp sư sinh sống, Vương quốc Ma pháp (Pháp quốc) Folsaria, không thể dùng tàu thuyền gì để đi đến được. Folsaria nằm trên một hành tinh ở một thế giới khác thế giới này và muốn đến được đó thì chi có cánh dùng ma thuật mà thôi. Tương tự như cách Theia sử dụng cổng dịch chuyển để đi lại giữa Blue Knight và phòng 106, mọi người sử dụng ma thuật để di chuyển để đi tới Folsaria. Thời gian để di chuyển cũng không khác nhau là mấy.

Các mảng hình học phức tạp được vẽ trên sàn bê tông tỏa sáng. Các mảng hình ở phần trung tâm đặc biệt phát sáng mạnh mẽ. Từ trong ánh sáng đó, một cô gái xuất hiện. Nhìn giống như cô ấy vừa nổi lên từ mặt nước vậy.

“…Thật may là có cô đi với chúng tôi đấy, Blue.”

Giọng nói mạnh mẽ đó là của Dark Crimson. Ma pháp sư đỏ thẫm, người chuyên về các ma thuật tấn công áp đảo của Darkness Rainbow - tổ chức bí mật của các ma pháp sư hắc ám có âm mưu đảo chính pháp quốc Folsaria. Sau khi hoàn toàn xuất hiện, cô bước ra khỏi các cấu trúc hình học – một ma pháp trận - đó. Sau đó, một cô gái khác cũng xuất hiện ở trung tâm của ma pháp trận giống như cô gái trước đó. Đó là một cô gái với quần áo mào xanh dương đậm. 

“Tôi vừa chỉ mới kế thừa người tiền nhiệm nên cũng muốn được trải nghiệm hơn.”

Cô ả này có giọng nói điềm tĩnh và ngữ điệu lịch thiệp. Biểu cảm của cô thì có phần hờ hững. So với một Crimson tăng động thì cô có phần thiếu sức sống hơn. Cô ta là Dark Blue, một trong những thủ lĩnh của Darkness Rainbow cùng với Crimson. Cô chuyên về lam thuật, thế mạnh là triệu hồi và chữa trị.

Muốn đi từ Folsaria đến thành phố Kitsushouharukaze phải sử dụng dịch chuyển bằng ma pháp nên nó tốn rất nhiều năng lượng vì thế người ta thường tạo ra các cổng dịch chuyển cục bộ và số lượng của chúng thì không nhiều lắm. Tuy nhiên, những cô gái này đã không sử dụng bất kì cái nào trong số chúng. Dark Blue đã sử dụng ma pháp của mình để tạo ra một cổng dịch chuyển tạm thời. Đây là một ma pháp dịch chuyển mà chỉ có một số ít triệu hồi sư thực hiện được. Dù có phần hơi yếu trong chiến đấu nhưng bù lại cô nắm giữ năng lực hỗ trợ tuyệt vời.

“Chúng ta chỉ có thể trông cậy vào cô thôi. Lần này cô là ngôi sao đấy.”

Theo sau Dark Blue, một cô gái khác xuất hiện. Cô cũng có giọng điệu điềm tĩnh nhưng thay vì nghe hờ hững, cô mang lại ấn tượng nghe có vẻ trí tuệ hơn. Cặp mắt kính khả ái của ả càng làm tôn lên ấn tượng đó. Cô ả là Dark Green, người đã từng tấn công phòng 106 cùng với Crimson.

Cô chyên về ảo giác và dự đoán tương lai, hay nói cách khác là vận dụng thông tin, và khi nói đến trí thông minh thì cô vượt xa những người khác. Kế hoạch lần này là do cô đề ra và cô cũng là người điều hành nó.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Blue gật đầu trả lời Green một cách lãnh đạm. Blue là một phần quan trọng trong kế hoạch mà Green nghĩ ra. Cô đi theo không chỉ để làm mỗi công việc dịch chuyển. Tuy nhiên, phản ứng của Blue khá là thờ ơ đối với những kỳ vọng đặt vào mình, thật khó để nói rằng cô có thực sự cảm thấy như vậy hay là không, điều này làm cho Green hơi khó chịu.

“Đừng lo lắng. Nếu có việc gì xảy ra thì để tôi xử lý cho.”

Nhận thấy được sự khó chịu của Green, Crimson trưng ra một nụ cười mạnh mẽ. Nếu lỡ như Blue có thất bại thì Crimson chỉ cần tiêu diệt hết kẻ địch là sẽ không còn vấn đề gì nữa. Không như Blue, Crimson trả lời với đầy sự tự tin và đầy động lực. Thấy thế, Green vì một số lý do mà thở dài.

“Haa~… ngay cả khi cô có phép thuật mạnh mẽ thì cũng không nên đánh giá thấp kẻ địch quá nhiều như thế.”

Blue thì không có động lực trong khi Crimson thì lại quá thừa thãi. Lý tưởng của Green là ở đâu đó nằm giữa, nhưng trong hai người chẳng ai gần được cái điểm giữa đó cả.

“Tôi đã chờ đợi bấy lâu nay chính vì tôi không đánh giá thấp bọn chúng mà. Tôi thậm chí còn phát triển và thành thục thêm ma pháp mới còn gì, tôi nghĩ rằng mình đã phải kìm nén quá lâu rồi. Đó là lý do vì sao tôi không khỏi háo hức được.”

Sử dụng những kiến thức về khoa học và ma pháp thu được từ Maya và Elexis làm nền tảng, Crimson đã tiến hành cải tạo ma thuật của mình đã sử dụng từ trước đến giờ nhằm làm cho nó trở nên có hệ thống và hợp lý hơn. Kết quả là cô đã khai sinh ra thế hệ ma thuật thứ 3 sau ma thuật cổ đại và ma thuật hiện đại. Cô đặt tên cho nó là ma pháp khoa học. Cô thật sự tin rằng mình đã phát triển được một loại ma pháp mới, ma pháp khoa học thật sự vượt trội so với ma pháp thông thường. 

Cơ chế hoạt động của ma pháp khoa học cơ bản không có gì khác biệt so với ma pháp hiện đại. Nhưng nhờ áp dụng các kiến thức khoa học vào đã cải thiện hiệu quả của chúng lên rất nhiều lần. Lấy ví dụ như phép Ray of Sunshine chẳng hạn.

Giống như tên gọi của nó, Ray of Sunshine là một ma pháp tạo ra ánh sáng mặt trời và thiêu cháy kẻ thù bằng sức nóng của nó. Tuy nhiên nhờ kiến thức khoa học mà Crimson biết được rằng ánh sáng trắng là do nhiều ánh sáng với bước sóng khác nhau tổ hợp lại mà thành. Cô cũng biết được rằng sự chồng chéo đó gây lãng phí năng lượng. Do đó Crimson đã điều chỉnh lại những bước song giao thao về một bước sóng duy nhất. Không việc gì phải sử dụng ánh sáng với nhiều bước sóng khác nhau cả. Ngay từ đầu cô chỉ cần tạo ra ánh sáng với một bước sóng duy nhất thôi. Nhờ đó mà sức mạnh của tia nhiệt được cải thiện rất nhiều, đồng thời sự thất thoát năng lượng cũng giảm làm thuyên giảm tiêu hao ma lực và chính nhờ sự giảm tiêu hao đó đã khiến cho ma pháp này mạnh lên vượt bậc.

Đó là lý do vì sao Crimson rất tự tin. Giờ đây cô nghĩ rằng mình không cách nào thua Koutarou hay Yurika được. Crimson dù bộc trực nhưng vẫn có chỗ dựa vững chắc cho sự tự tin của mình.

“Vấn đề nằm ở cô ả đó… Kurano Kiriha”

Mặt khác Green có phần cẩn trọng đối với Kiriha, người có bộ óc thiên tài. Trí thông minh và sự hiểu biết của Kiriha là thứ đáng phải dè chừng. Lý do mà Crimson cùng những người khác nghiên cứu khoa học ma pháp là vì họ đã bị Kiriha, người không hề sử dụng được ma pháp, đánh bại hoàn toàn.

Ma pháp chỉ là một khía cạnh của sức mạnh. Điều quan trọng là phải biết sử dụng chúng như thế nào. Đó là điều mà họ đã học được từ Kiriha, thậm chí khi mà họ đã nghiên cứu được ma pháp khoa học thì vẫn có khả năng sẽ bị Kiriha đánh bại. Ai mà biết được số phận đáng sợ nào đang chờ đợi họ nếu Kiriha tận dụng tốt được Yurika.

“Đó chính là lý do vì sao chúng ta tạo ra kế hoạch này phải không, Green?”

“Đúng là thế… nhưng…”

Vì dự báo tương lai của Green đã bị Kiriha đánh bại lúc trước, họ đã lập một nước bài nhằm vô hiệu hóa năng lực của Kiriha. Một khi Kiriha không thể hành động thì có cả tá cách để xử lý đám còn lại. Tuy nhiên, Green vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng khi kế hoạch chống lại Kiriha sắp bắt đầu. Vết thương lòng khi bị đánh bại của cô vẫn còn đó.

“Đừng lo lắng. Lần này chúng ta đã mạnh mẽ hơn và biết được con nhỏ đó nguy hiểm như thế nào. Chưa kể là có Blue đi cùng với chúng ta và cô đã lập kế hoạch ngay từ đầu mà, Green. Không lý gì chúng ta lại thất bại như lần trước cả.”

“Cô nói đúng, xin lỗi. Tôi hơi bi quan một chút.”

Cảm thấy khá hơn, Green khẽ cười. Cách suy nghĩ tích cực của Crimson chính là một phước lành mỗi khi cô cảm thấy bất an.

(Có thể vì kẻ địch quá mạnh thật, nhưng… mọi chuyện đã chuyển biến khôn lường rồi…)

Dõi theo Crimson và Green làm Blue cảm thấy bối rối.

Các thành viên trong tổ chức Darkness Rainbow không có mối quan hệ mật thiết với nhau. Họ chỉ lợi dụng nhau và không có nghĩa vụ phải lo lắng hay hỗ trợ những người khác. Thực tế thì trận quyết chiến với Rainbow Nana đã được họ sử dụng để loại bỏ các đối thủ tiềm năng.

*{YK: hai đứa đó có tiềm năng yuri chứ sao nữa}

“Giống như Maki, cô suy nghĩ quá nhiều rồi đó.”

“Tôi sẽ cố không nghĩ nữa. Giống như cô vậy.”

“Cô đang cố làm cho tôi vui đấy à?”

“Ờ.”

“Thật tình…”

Tuy nhiên, hành động hiện tại của Crimson và Green đã bắt đầu đi chệch xa khỏi điều đó. Bởi vì kẻ địch quá mạnh nên họ phải hợp tác với nhau theo đúng nghĩa đen của từ này. Nếu cố gắng hành động riêng rẽ thì sẽ chuốc lấy thất bại mà thôi.

(Nhưng đúng vậy, không có lý do gì để lợi dụng Green và Crimson ngay bây giờ. Sau này chúng ta có thể sẽ thương lượng nhưng bây giờ là lúc phải chiến đấu cùng nhau…)

Hợp tác và liên minh là chuyên môn của tổ chức đối địch với họ, Rainbow Heart. Khi mà Blue phát hiện ra điểm mấu chốt này, cô hiểu rằng nó là cần thiết. Cô cũng bắt đầu nghĩ rằng mình sẽ cần phải hợp tác nếu như muốn có cơ hội chiến thắng.

Phần 5

Phần quan trọng nhất trong kế hoạch của Green là họ sẽ thực hiện một nghi lễ diện rộng để tạo ra một ma pháp cực mạnh. Nó sẽ là đòn đánh phủ đầu vào nhóm Koutarou. Sau đó, họ sẽ hạ tất thảy cùng một lúc. Nếu thực hiện được điều đó thì theo tính toán của Green, họ có khả năng chiến thắng với ma pháp khoa học.

“Green, cơ hội thành công là bao nhiêu?”

Blue hỏi Green trong khi cô đang vẽ ma pháp trận. Hiện tại họ đang ở trong một ngôi nhà bỏ hoang. Nó đủ rộng để thực hiện ma pháp này, trần nhà cao và nền đất vững chãi. Dù có hơi cũ và bẩn thỉu nhưng nó là quá đủ thể thực hiện nghi lễ rồi. Giọng Blue vọng lên một chút trước khi nó bị hòa vào trong không gian rộng lớn. 

“Nếu chỉ đơn giản tiên đoán giữa chiến thắng hay thất bại thì ta có tỉ lệ chiến thắng là hơn 80%.”

Green truyền đạt tiên đoán của mình cho Blue.

Tiên đoán của Green giúp cô thấy đươc tất cả các khả năng có thể xảy ra của cuộc chiến bao gồm cả những viễn cảnh mà họ không hề chiến đấu hoặc trận chiến không thể ngã ngũ. Tổng hợp tất cả các kết quả đó lại, tỉ lệ chiến thắng của họ vào khoảng 25%, nhưng đó không phải là con số sau cùng mà Green đưa ra. Tỉ lệ thua cuộc của họ khoảng 5% và sau khi trừ ra rồi chia cho tổng thì họ có được khoảng 80% cơ hội thành công.

*{EN: Cho bạn nào không rõ, là (25%-5%)/25% =80% nhé}

“Nếu đó là 80% thì chúng ta thắng chắc rồi. Miễn là chúng ta không gặp bất trắc gì là được.”

Crimson đứng dậy với ma pháp trượng trong tay. Cô đã giúp chuẩn bị ma pháp trận nãy giờ nhưng lúc này cô có nhiệm vụ khác phải làm.

“Được rồi, tôi đi đây. Ở đây giao lại cho cô nhé.”

“Cô đi một mình có ổn không, Crimson?

“Green, cô hãy giúp Blue đi. Cô là người duy nhất sử dụng được mấy cỗ máy lạ mà người lòng đất đã đưa mà.”

“Được rồi, cứ để đó cho chúng tôi. Phải không, Blue-san?”

“Ờ.”

“Được rồi, gặp lại các cô sau.”

Crimson vẫy ta và đi ra ngoài một mình. Cô có việc phải làm ở bên ngoài trong khi hai người khác sẽ khởi tạo ma pháp trận. Vì tính tăng động của mình nên Crimson thích làm việc bên ngoài hơn là ngồi vẽ một cái ma pháp trận trong nhà. Vừa bước ra ngoài, các bước chân của cô tự nhiên thanh thoát hơn.