Rokujouma no Shinryakusha!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1314

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5579

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Tập 14 - Truyện bên lề I - Chương 1: Shizuka ‘Path of Dragon’/ ‘Long đạo’

Rokujouma_No_Shinryakusha_V14_Extra_1.jpg

Phần 1

Thời gian trôi về những ngày giữa tháng 6, mùa hè đã bắt đầu đổ bộ. Nhưng mặc dù đang chuyển mùa, cô chủ nhà trọ Corona cảm thấy có chút buồn.

“Mùa này lại đến rồi…”

Nhìn lên tấm lịch trên tường, một tình cảm sâu đậm, một nỗi buồn vô bờ bến cùng với sự cô độc cộng hưởng lên trong ánh mắt Shizuka. Một ngày trong tấm lịch ấy được khoanh tròn bằng mực đỏ và cô đang ngước nhìn nó.

“Đã được 5 năm rồi kể từ ngày đó…”

Shizuka rời mắt khỏi tấm lịch và cầm lên bức ảnh được đặt trên giá trên cùng của giá sách. Trong bức ảnh là một bé gái mặc võ phục karate và nắm trong tay một giải thưởng cùng với cha mẹ của mình. Đằng sau cả ba người là tòa nhà Corona. Đây là một bức ảnh tưởng niệm được chụp sau khi Shizuka giành chiến thắng giải karate.

“Cha, mẹ, con vẫn đang sống tốt…”

Bên cạnh bức ảnh là một tấm bài vị nhỏ. Hai tháng sau khi chụp bức ảnh kia, cha mẹ của Shizuka đã qua đời. Kể từ đó, Shizuka đã một mình bảo vệ căn nhà Corona thay mặt cha mẹ mình. Với cô, căn nhà này là kỉ vật của cha mẹ cô và đồng thời cũng là nơi chan chứa kỉ niệm. Thế nên Shizuka không tha thứ cho bất kì ai làm tổn hại đến nó.

Khi Shizuka đang nhìn bức ảnh, khuôn mặt Sanae nhô lên từ sàn ra phía dưới chân cô.

“Này Shizuka, trà đã pha xong rồi, xuống đây đi.”

Sanae đi xuyên lên sàn nhà từ căn phòng 106 phía dưới để gọi Shizuka. Ở dạng ma, thoát hồn là chuyện dễ như bỡn đối với Sanae, từ đó cô phù hợp với việc liên lạc giữa các tầng với nhau.

“Cảm ơn, Sanae-chan. Mình xuống ngay đây.”

Shizuka quyết định đi xuống tầng dưới và đặt lại bức ảnh vào vị trí cũ. Sanae từ đó cũng kịp nhìn lướt qua.

“…Là ảnh của cha mẹ cậu hả?”

Sanae có thể biết ngay đó là ảnh cha mẹ Shizuka.

“Phải. Cậu nhận ra rồi à?”

Shizuka có chút lúng túng bởi cô chưa từng cho Sanae thấy bức ảnh của cha mẹ mình bao giờ.

“Ừ. Bởi nhà trọ Corona có rất nhiều… ký ức còn sót lại, tui chắc thế?... chúng lởn vởn khắp căn nhà.”

“Có thể bởi vì họ rất trân trọng nơi này.”

Shizuka chỉ bắt đầu sống ở Corona sau cái chết của che mẹ cô, nhưng trước đó cô cũng thường xuyên phụ giúp lau dọn nó. Có thể vì thế mà sự thiết tha của cha mẹ cô vẫn đọng lại nơi đây.

“Tui cũng nghĩ vậy. Có nhiều thứ chứa đựng kỉ niệm đến thế thì chỉ có thể là nguyên do đó mà thôi.”

Sanae có thể cảm nhận được nhiệt huyết của cha mẹ Shizuka thông qua linh năng. Những lời của Sanae mặc dù bâng quơ nhưng chúng lại là bằng chứng cho những kỉ niệm của Shizuka, nước mắt ứa ra từ con mắt cô.

“…Dù gì thì hãy xuống mau nha, Shizuka. Không nhanh là không còn phần đồ ăn vặt cho cậu nữa đâu đấy.”

“Ừ, cảm ơn cậu, Sanae-chan.”

Dường như nhận ra cảm xúc của Shizuka, Sanae nhanh chóng rời khỏi phòng. Shizuka cho rằng đó là hành động tỏ ra lịch sự của Sanae, do một linh hồn thực thể nên không thể nào có chuyện Sanae không nhìn thấu ra cảm xúc của Shizuka được.

Shizuka quay lại về phía giá sách, lau đi nước mắt và mỉm cười với bức ảnh.

“…Cha, mẹ. Kể từ khi hai người qua đời, con đã cô độc sống ngày qua ngày… nhưng giờ đã ổn rồi. Satomi-kun và những người khác đã tới đây, ban đầu có hơi khó chịu… nhưng giờ đây con vô cùng hạnh phúc. Con ước những ngày như thế này được tiếp diễn.”

Biểu lộ của Shizuka không còn u ám nữa. Sự đau buồn do mất mát cha mẹ vẫn còn đó nhưng bây giờ cô đã hình thành nên những mối liên kết mới. Thế nên bên trong cô không còn chỉ có mỗi sự buồn khổ mà còn có những niềm vui.

“…Con sẽ kể chi tiết hơn khi đến thăm mộ cả hai. Nên tạm thời con phải đi đây. Mọi người đang đợi con…”

Uống trà, ăn đồ ăn vặt và cùng nhau tán ngẫu. Đó là những việc rất thường ngày, nhưng có lại được những chuyện thường ngày đó sau nhiều năm liền là một niềm vui xiết bao đối với Shizuka.

Một tiếng kêu răng rắc vang lên.

“…Hừm, thực sự là mình có cảm giác lên cân gần đây… Phải ăn kiêng mới được…”

Tiếng kêu lấy lại sự điềm tĩnh cho cô và cũng như mang lại sự lo lắng. Shizuka đang sống trọn vẹn mỗi ngày như thể cô chưa từng được sống như thế trước đây.

“Fufufu, có thể nên hỏi ý kiến mọi người xem sao…”

Shizuka sải bước chân rời khỏi căn phòng 206.

Sự thật thì chính bản thản Shizuka cũng không biết cô có thực sự đang lo lắng về cân nặng của mình không nữa. Cô chỉ nghĩ rằng sẽ rất vui khi đem nó ra bàn với mọi người thôi.

Phần 2

Sau khi quay trở lại từ phòng 206 thông qua trần nhà, Sanae trôi nổi xung quanh cơ thể đang ngồi trước TV của cô.

“…Này Sanae, sao em lại làm được trò đó vậy?”

“Hể?”

Sanae đang tính nhập lại vào cơ thể mình nhưng lời phàn nàn của Koutarou đã ngăn cô lại và cô quay đầu sang nhìn cậu.

“Sao hồn lại tách ra trong khi cơ thể vẫn ngồi chơi game vậy.”

Đồng thời, cơ thể của Sanae đang ngồi trước TV và đang chơi game. Không đúng, Sanae vừa mới xuất hồn để đi lên phòng 206 gọi Shizuka xuống. Một cảnh tưởng không tưởng nổi không chỉ đối với Koutarou và toàn thể thành viên căn phòng 106.

“Ồ, ra anh nói về vụ này à.”

Sanae hiểu ra điều đang khiến Koutarou tò mò và lắc ngón tay, cô cao hứng giải thích chiêu trò của mình.

“Đây là thiên kĩ của em mới học gần đây đó nha.”

“Kĩ năng mới á?”

“Phải. Này cô, đừng giả bộ làm người lạ và quay sang đây coi.”

“Đ-ược rồi…”

Sanae đang lơ lửng trong không trung cất tiếng gọi với Sanae đang chơi game, cô nàng đặt tay cầm xuống và quay sang Koutarou. Tuy nhiên, đôi má cô ửng đỏ và cô đảo ánh mắt xuống đất. Cô tỏ ra xấu hổ và bồn chồn, hoàn toàn khác với Sanae lúc bình thường.

“Hở? Có lẽ nào Sanae đó là… bạn Sanae-san?”

Koutarou đã nhìn thấy Sanae đang chơi game ấy trước đây. Đó là tính cách khi bị mất trí nhớ của Sanae.

“Bingo!”

“C-hờ đã, sao hai người lại tách nhau ra vậy!?”

Koutarou bắt đầu tỏ ra hoang mang nhưng Sanae vẫn điềm tĩnh trôi lượn trên không trung. Để xoa dịu Koutarou, cô nở một nụ cười như bình thường và vẫy bàn tay.

“Bình tĩnh nào. Bọn này không có tách nhau ra. Nhìn nè.”

Tiếp đó, cô quay lưng lại cho Koutarou xem. Ở đấy, có một thứ như một chiếc đuôi lòi ra từ bên hông cô và nối với Sanae đang ở trước TV.

Rokujouma_No_Shinryakusha_V14_Illustration_1.jpg

“Đây là cáp an toàn.”

“Vậy là em không có tách ra? Nhưng có ổn không thế!?”

Dù đã nghe lời giải thích từ Sanae, Koutarou vẫn không thể bình tĩnh được. Cậu lo lắng nhìn cả hai Sanae và nhớ lại lúc khi Sanae lấy lại được cơ thể của mình.

“Ổn mà, nếu thực sự có vấn đề thì em đâu thảnh thơi thế này chứ..”

“Cái gì chứ… đừng có dọa anh. Lần trước đủ khổ lắm rồi.”

Phải đến khi Sanae gật đầu lần nữa, Koutarou mới có thể hoàn toàn yên tâm. Sự căng thẳng rời khỏi cơ thể cậu trong giây lát và đôi vai cậu thì chùng xuống.

“Nyahahaha~ xin lỗi anh mà.”

Sanae muốn thể hiện kĩ năng mới của mình nhưng cô cũng không muốn Koutarou phải phiền lòng vô ích. Vì thế nên cô thành thật xin lỗi.

“Vậy nó hoạt động như thế nào?”

Sau khi đã xác nhận sự an toàn của cô, Koutarou cuối cùng cũng tỏ ra sự hứng thú.

“Ừm, em cũng chỉ mới nhận ra gần đây nhưng nó tự dưng xảy ra khi em cố rời khỏi cơ thể khi ở một mình. Ngầu không!?”

Tuy nhiên, cô cũng chỉ hối lỗi chưa tới vài giây thì đã nhanh chóng ưỡn ngực tỏ vẻ hợm hĩnh. Dù xin lỗi nhưng cô vẫn muốn khoe khoang với Koutarou.

“Mình không nghĩ đó là chuyện đáng tự hào đâu…”

Sanae ngồi trước TV chùng vai xuống tỏ ra xấu hổ.

“Thủ thuật kiểu này mới là thứ cô đáng ra nên tỏ ra tự hào vào! Hết sức luôn ấy chứ!”

Sanae đang lơ lửng phồng má và khoác lác lên như một đứa trẻ. Cô hoàn toàn trái ngược với một Sanae trưởng thành đang ngồi trước TV kia.

“…Thế không phải cậu cũng vậy sao?” {Koutarou}

“Không phải vậy. Do linh hồn được nối với nhau, phần chung của bọn mình không thể rời khỏi cơ thể và về phần mình cũng không thể hoàn toàn xuất hồn được.” {Sanae-san}

Koutarou ngớ người ra khi Sanae lại trở lại thành hai một lần nữa nhưng trông Sanae trên không dường như lại đang rất vui. Đối với cô, sự tồn tại đồng thời của Sanae-chan và Sanae-san là một tiến triển thú vị và đáng ăn mừng.

“Sanae-chan, nhanh lên quay lại đi. Thật không an tâm khi ở một mình thế này. ”

Nhưng, Sanae-san thì không, cô đang tỏ ra bối rối. Cô đứng ngồi không yên khi một phần của mình đang tách ra ngoài. Và với tính cách bẽn lẽn của mình, cô cảm thấy xấu hổ khi có Koutarou và những người khác đang ở bên. Thế nên, cô tiếp tục cắm đầu vào game khi Koutarou nói với cô.

“Coi nào, cô cũng là tui cơ mà, nên táo bạo lên đi.”

“Kể cả cậu có nói thế…”

“Cô cũng đâu phải ghét Koutarou và mọi người, đúng không?”

“Đ-úng là thế… nhưng…”

Dù tính cách khác nhau, họ chia sẻ cùng kí ức và suy nghĩ. Sự khác biệt duy nhất giữa họ là cách biểu lộ cảm xúc mà thôi. Dù thế nào thì cả hai vẫn là một người.

“Nhưng… nói mình thích họ có chút… cậu biết mà… nên nhanh lên và quay lại đi, Sanae-chan!”

“Cô nên bớt dựa dẫm vào tui chỉ vì cô cảm thấy bồn chồn chứ. Nếu không tự lập đi thì cô sẽ chẳng bao giờ trở thành một Yamato Nadeshiko được đâu.”

“Mình cũng đâu thể trở thành như thế ngay được chứ!”

“Gừ… phải làm sao với cô đây trời?”

Sanae trên không chùng vai xuống và hướng đến Sanae phía bên kia như thể người chị gái đang chạy lại với cô em gái vô cùng rụt rè của mình vậy. Cô tính nhập vào cơ thể của mình như được bảo. Sanae kia dang rộng vòng tay chào đón cô.

“Cảm ơn, Sanae-chan.”

“Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ giải quyết vấn đề tiếp xúc người khác của cô.”

“Không sao mà, cậu không cần phải làm thế đâu.”

“Đừng có hòng. Chúng ta phải khiến Koutarou yêu cô nữa.”

“Không thể nào à.”

“Im đi, tui đã nói rồi đừng có mà cãi.”

“Đùa nhau à~~~”

Sanae dạng ma chui vào cơ thể đang sụt sịt nước mắt của mình. Ngay sau đó, biểu cảm của Sanae hoàn toàn thay đổi thành một sự bất mãn. Với biểu hiện đó, Sanae dạng ma đã được biểu lộ ra.

“Vậy anh hiểu chưa, Koutarou. Từ ngày mai, chúng ta sẽ rèn luyện cho cô ấy.”

“…Sanae… em bị ngớ à…”

“Sao lại ngớ cơ chứ?”

Lúng túng, Sanae chớp mắt liên tục và nhìn về phía Koutarou. Nước mắt đã định hình từ trước trong mắt Sanae rơi xuống.

“Sao với trăng gì? Coi nào…”

Koutarou cảm thấy đau đầu khi gạt đi nước mắt cho Sanae. Nhưng Sanae hờ hững với nỗi lo của Koutarou và thay vào đó, cô phấn khởi rung chân và mỉm cười.

“Nhưng luyện tập là cần thiết mà.”

“Tại sao cơ?”

“Cô gái đó cũng là em. Em muốn cô ấy cũng thân với anh hơn. Và muốn anh yêu tất cả mọi thứ về em. Và mọi người cũng vậy.”

“Ừm…”

Cuộc trò chuyện có phần bị lái chệch hướng nhưng lý do của Sanae là rất hợp lý. Sanae-chan và Sanae-san đều là Sanae. Thế nên chỉ thân thiết với một trong hai quả thực là vấn đề lớn. Muốn Sanae tiếp tục là Sanae-chan cũng như việc muốn phần tích cách có lợi nhất dành cho cậu. Điều đó có thể cản đường việc hợp nhất tính cách của Sanae. Cho nên cuối cùng thì Sanae vẫn là người chính xác.

“Anh không muốn sao?”

Sanae hơi nghiêng đầu và lặng lẽ nhìn Koutarou. Cô sau đó đưa má mình vào lòng bàn tay Koutarou để cậu dụi đi nước mắt cho mình. Cả hai Sanae sau cùng đều yêu Koutarou.

“Cũng không phải là anh không muốn nhưng… ừm, nhưng khi trong tình trạng này sẽ có thể gây hại đến cơ thể em nên chúng ta chỉ làm thế khi có Karama và Korama ở bên thôi nha?”

“Đã hiểu Ho~!”

Sanae bắt chước giọng điệu của haniwa và vòng ra sau lưng Koutarou.

“Chẳng biết là em có thực sự hiểu không nữa…”

“Em hiểu chứ. Tình yêu là tất cả mà.”

“…Nói ngọt nhỉ.”

“Ehehehe.”

Sanae nhảy lên lưng của Koutarou và quàng tay mình quanh cổ cậu.

Phần 3

Khi cuộc trò chuyện giữa Koutarou và Sanae đi đến hồi kết, Koutarou quay trở lại với công việc của mình với Sanae đằng sau lưng. Cậu hiện đang sửa sang lại món đạo cụ của mình.

“…Tiện thể thì Satomi-kun, tại sao cậu lại đánh bóng cái lưới đó?”

Harumi, người ngồi ở đó nãy giờ, hứng thú nhìn công việc mà Koutarou đang làm. Cậu đang hăng hái lau cán bằng gỗ của chiếc lưới bắt côn trùng truyền thống.

“Hỏi hay lắm, Sakuraba-senpai.”

Koutarou dừng tay lại và trình chiếc lưới ra trước Harumi. Cả chiếc cán lẫn đôi mắt cậu đang sáng lấp lánh.

“Mùa hè là lúc biểu lộ sức mạnh thực sự của Maximilian!”

“Maximilian?”

Harumi không hiểu nghĩa của từ đó.

“…Sakuraba-senpai, Maximilian là cái tên mà Satomi-san đã đặt cho chiếc lưới đó đấy.”

Thấy Harumi bối rối trước thuật ngữ lạ lẫm, Yurika ngồi bên thì thầm vào tai cô. Bởi vừa mới nãy, Harumi đã chỉ Yurika cách giải các bài toán.

“A,ra là thế….”

Harumi hơi gật đầu và mỉm cười với Koutarou sau khi đã hiểu ra được tình hình.

“Satomi-kun, bạn đang tính đi bắt côn trùng à?”

“Vâng. Khi nghĩ về mùa hè, dĩ nhiên là nghĩ tới đám côn trùng rồi. Và vua của các côn trùng mùa hè là-”

Koutarou đột nhiên nhận ra điều mình sắp sửa nói ra và đảo mắt nhìn xung quanh. May mắn thay là hiện giờ cậu không nằm trong hoàn cảnh báo động nên tiếp tục nói tiếp.

“-Vua của các loài bọ mùa hè chính là loài bọ cánh cứng. Thời của em cuối cùng cũng đã tới!”

Koutarou nắm chặt lấy chiếc lưới và đôi mắt cậu sáng lấp lánh. Năm nay, cậu tính đi bắt bọ cánh cứng. Cậu có chiếc lưới đáng tin cậy của mình, Maximilian, chiếc lồng nhốt côn trùng, Henrietta, và chiếc lọ đựng đầy nhựa cây thứ mà cậu đã dùng kể từ thuở ban đầu, Geraldine. Mùa hè chỉ mới chớm nhưng Koutarou đã rạo rực vào chế độ tấn công.

“Nhưng, nhưng mà Satomi-san, dù cậu bắt được bọ cánh cứng, cũng đâu thể giữ nó lại ở đây được chứ?”

Yurika lo lắng cho sự an nguy của các con bọ bị đem về căn phòng này. Dựa vào những kinh nghiệm từng trải qua, cô không nghĩ rằng sẽ có một tương lai tốt đẹp đợi chờ nó.

“Fufufu, đừng có hoảng, Yurika. Năm nay đã khác hẳn rồi. Dù gì thì năm nay chúng ta còn có công chúa Clariossa.”

“Hử? Cậu gọi ta à, Bertorion?”

Clan phản ứng trước lời của Koutarou. Tuy nhiên, giọng của cô phát ra từ vị trí gần trần nhà. Cô dùng một trong những phát minh* của mình để biến một chiếc tường phòng 106 trở thành sàn nhà, và cô nằm trên đó và đọc sách. Đây là một thiết bị vô cùng thiết thực đối với căn phòng đất chật người đông như 106.

*{để dễ hiểu thì nó có chức năng với sơn trọng lực mà Nobita từng dùng ấy}

“Đúng thế. Tôi đang bảo với mọi người là sẽ giữ đám bọ ở chỗ cô.”

“A, ra là chuyện cậu từng nói khi trước đó à. Đúng là chúng ta có từng hứa như vậy thật. Ta cũng có hứng thú với các dạng sống trên hành tinh này.”

“Ra thế nên cậu mới tỏ ra vui vẻ mà chuẩn bị được à.”

Những con bọ không thể giữ trong phòng 106 được. Chính vì lẽ đó, Yurika cũng chỉ có thể giữ được một con trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng năm nay khác hẳn. Với sự xuất hiện của Clan, họ có thể cất những con bọ ở phi thuyền của cô. Thế nên Koutarou mới hứng khởi mong ngóng mùa hè tới.

“Tôi bị cô hớp hồn rồi à, công chúa Clariossa.”

“Gừ… chỉ có những lúc này, cậu mới coi ta là một công chúa…”

Mặc dù Koutarou tỏ tình với Clan, cô cũng chẳng thể coi trọng nó được khi cậu chàng vẫn đang sung sướng ngắm nhìn chiếc vợt bắt côn trùng. Trên hết, Koutarou đã chính thức trở thành chư hầu của Theia. Do có sự khởi đầu chậm trễ hơn, Clan bắt đầu đắm chìn vào dòng suy nghĩ phức tạp của cô.

“Satomi-kun, nếu bạn muốn thì mình có thể giữ chúng ở nhà mình.”

Thấy Clan tỏ ra cay đắng, Harumi đề nghị giúp đỡ. Dù sợ những con côn trùng và động vật hung hãn, Harumi không có thù ghét gì với những con bọ vô hại cả.

“Không sao mà, Sakuraba-senpai. Clan có một chiếc lồng nuôi ấp tự động trong phi thuyền của cô ấy.”

“…Clan-san, vậy sao trông bạn miễn cưỡng thế?”

Do có những thiết bị đặc chủng, sẽ chẳng có khó khăn gì đối với Clan. Nhưng cô lại tỏ vẻ bất đắc dĩ, biểu lộ đó khiến Harumi cảm thấy lo lắng.

“…Không phải ta miễn cưỡng… nhưng…”

Clan hơi đỏ mặt và cúi đầu xuống. Cử chỉ đó là quá đủ để giúp Harumi hiểu ra mọi chuyện.

“Ồ, ra là vậy sao.”

Harumi nhanh chóng mỉm cười với Clan và nhìn về Koutarou.

“…”

Điều đó càng khiến Clan đỏ mặt hơn nữa và cô quay mặt đi.

“Ý chị là sao?”

“Bí mật thiếu nữ ấy mà.”

Koutarou không hiểu ý của Harumi nên hỏi lại cô, nhưng đáp lại, Harumi chỉ mỉm cười và từ chối câu hỏi của cậu.

Phần 4

Cuộc trò chuyện về bọ được tiếp tục thêm một lúc nữa nhưng nó dừng ngay lập tức khi Theia, Ruth và Kiriha quay về sau chuyến đi chợ mua sắm nguyên liệu cho bữa ăn tối. Cùng lúc đó, Shizuka cũng bước vào phòng trong cùng với Maki, người đang chuẩn bị trà. Với họ, có tất cả 10 người trong căn phòng. Số lượng có phần đông đảo so với căn phòng nhỏ nhưng gần đây, nó đã trở thành thường thức đối với căn phòng 106.

“Ồ? Trình độ pha trà của cậu lên tay à, Aika-san?”

“Cảm ơn, Kasagi-san. Thật ra là mình gần đây có hứng thú với việc pha trà.”

“Koutarou, đút bánh quế cho em. Aaa~”

“Sanae, đừng có chơi game nữa, và thay vì lười chảy thây ra thế thì qua đây coi.”

“Clan-sama, người uống trà nhé.”

“Cảm ơn, Pardomshiha. Cứ để đằng đó đi.”

“Sakuraba-senpai, thế quái nào mà nó vẫn hoạt động được nhỉ? Chén trà đang nằm ngang kìa.”

“Mình không biết… Dù mình không thể tin là nó không phải là do ma thuật…”

“Kiriha, ta có thể giữ lại một món đồ ăn vặt được không? Ta cũng muốn cho mẹ ta ăn thử.”

“Hiểu rồi. Sẽ tốt hơn khi để dành phần cho cô ấy nữa.”

Trong khi mọi người trò chuyện với nhau, căn phòng 106 rạng rỡ và ồn ào hơn. Thi thoảng cũng có những người dân trốn thoát từ Forthorthe cùng với Theia, và Elfaria, người đang ở trên boong tàu Blue Knight, tham gia với họ. Nếu căn phòng này mà không được cách âm và cách rung nhờ ma thuật và khoa học thì những người thuê trọ khác đã đập cửa quát tháo với họ rồi.

“Kiriha-san, tớ nhờ tí có được không?”

Chờ tới lúc Kiriha lấy một gói đồ ăn vặt giữ phần cho Elfaria, Koutarou tiến tới chỗ cô.

“Được thôi.”

Kiriha gật đầu và sau khi đưa một món đồ ăn vặt cho Theia, cô quay sang nhìn Koutarou, người đang trườn lại gần.

“Cậu cởi đồ ra được không?”

“Được.”

Kiriha gật đầu một lần nữa, và bắt đầu cởi bộ đồng phục mà cô vẫn chưa thay ra.

“Kyaaaaaaa!! Satomi-kun, sao tự dưng cậu lại yêu cầu như vậy chứ!?”

“S-Satomi-sama!?”

“Phải đó, Koutarou!! Đó không phải phong thái cởi đồ cho gái của một người đàn ông Nhật bổn! Anh phải nắm lấy cái obi của họ và giật thật mạnh khiến họ quay vòng chứ!!”

“…Ừm, Sanae-chan, mình nghĩ cậu đang giận nhầm vấn đề rồi đó.”

“Sakuraba-san, Satomi-kun muốn nhìn thấy con gái khỏa thân sao? Đã vậy thì mình cũng…”

“Không, dừng lại đi!! Aika-san, cậu hiểu nhầm rồi!! Đừng có cởi mà!!”

Chỉ vì Koutarou bảo Kiriha cởi đồ mà căn phòng 106 trở nên náo loạn.

Rokujouma_No_Shinryakusha_V14_Illustration_2.jpg

Người đầu tiên giận dữ là Shizuka và Ruth, tiếp đến là Sanae. Sau đó, Yurika, Harumi và Maki cũng tham gia vào, khiến tình hình cảng trở nên rối rắm hơn. Sự om sòm vượt qua cả giới hạn của cách âm và cách rung.

“Cho mình thấy coi.”

“Cậu muốn nhìn bao nhiêu tùy thích.”

Nhưng, Koutarou hoàn toàn lờ họ đi và hướng tới nhìn chằm chằm vào làn da trắng nõn nà của Kiriha. Một cái nhìn vô cùng nghiêm túc, thậm chí đó là một cái nhìn dâm dê đê tiện chăng nữa.

“Kya kya kya!! Satomi-kun là đồ ngốc!! Mình cứ ngỡ cậu phải khác cơ chứ!!”

Giận run người, Shizuka vung nắm đấm lao tới Koutarou. Và ngay khi cô tính đấm cậu thì biểu lộ của Koutarou trở nên rạng rỡ hơn và cậu ngồi lại xuống. Do đó mà cú đấm của Shizuka cắt qua không khí.

“Phù… có vẻ vết thương của cậu đã hoàn toàn bình phục rồi.”

Không nhận ra tình thế nguy hiểm của mình, Koutarou cười với Kiriha, người đã để lộ phần thân trên của cô ra trước mặt cậu. Bởi vì nhẹ nhõm, nụ cười cậu cũng trở nên điềm tĩnh. Kiriha cười đáp lại và gật đầu.

“Mình đã nói với cậu ở trường rồi mà nhỉ? Không còn vết sẹo nữa là… ‘Anh’ cứ toàn hoảng lên những chuyện như thế này không à, onii-chan…”

Kiriha thì thầm nửa lời nói sau đủ để Koutarou có thể nghe thấy và để lộ ra một biểu lộ nhắc cậu về cô khi còn nhỏ. Chúng là những lời đặc biệt, nụ cười đặc biệt, đối với Kiriha. Cô cảm thấy Koutarou đã quá lo lắng, nhưng đồng thời, cô hạnh phúc vì điều đó.

“Dù cậu có nói thế, vết thương vẫn là vết thương. Nếu không tận mắt thấy thì tớ khó lòng mà tin được.”

Koutarou hiểu điều Kiriha đang nói và sự thật là vết thương của cô đã không còn nữa. Nhưng Kiriha là người lãnh phải vết thương nặng nhất trong trận chiến gần đây, Koutarou nhớ lại vết thương khủng khiếp khi đó. Thế nên cậu khó có thể tin cô, dù cô có bảo rằng không có sẹo để lại, cho đến khi tự tận mắt xác nhận.

“…Onii-chan, anh có ghét một cô gái có sẹo không…?”

Kiriha rúc rích cười và thì thầm vào tai của Koutarou.

“Làm gì có. Nhưng chúng ta đâu có nói về chuyện đó đâu chứ…”

“…Chúng ta ĐANG nói về nó đó. Fufufu…”

Thấy nụ cười ngây thơ của Kiriha. Koutarou cảm thấy vui sướng khi vết thương đã không quá nặng. Đồng thời, cậu có cảm tưởng như trút được gánh nặng lớn trên vai. Và như vậy, mọi chuyện trở lại như bình thường.

“…Hử?”

Đó là khi Koutarou để ý đến cái nhìn của mọi người xung quanh, và Shizuka đang đứng đằng sau cậu với cái nhìn đờ đẫn vì ngạc nhiên. Chưa hiểu ra tình hình, cậu nghiêng đầu sang một bên.

“Sao thế, mọi người?”

“Satomi-kun… C-ậu đang kiểm tra vết thương… của Kiriha-san à?”

“Ừ… có chuyện gì sao, bạn chủ nhà-san?”

“K-hông có gì, không có gì hết!! Phải không mọi người!?”

Shizuka vội tránh né câu hỏi và quay về phía những người khác có trong phòng. Và các cô gái khác liên can tới vụ náo loạn đều gật đầu cùng lúc. Hành động đó càng khiến Koutarou bối rối hơn.

“Mà, biết ngay là kiểu gì cũng thành ra thế mà.”

“…Nếu Bertorion có thể bị quyến rũ thì mọi chuyện đã có phần dễ dàng hơn rồi.”

Chỉ có hai người không làm gì là hai cô công chúa của Forthorthe. Họ đoán rằng phải có nguyên do đằng sau lời đề nghị cởi đồ của Koutarou đối với Kiriha. Harumi cũng vậy nhưng cô phải ngăn Maki bởi cô nàng cũng đang tính cởi đồ của mình.

“…? Gì cũng được. Mà Kiriha, khi cậu di chuyển tay có đau không?”

“Thi thoảng cũng có chút đau nhẹ nhưng nó cũng sớm khỏi hẳn thôi.”

Dù bề ngoài thì đã lành hẳn nhưng bên trong thì chưa, và cử động cánh tay cũng gây ra những cơn đau ở mức nhất định.

“Hiểu rồi. Vậy thì Yurika… thôi khỏi đi. Aika-san, cậu có thể niệm phép chữa thương cho Kiriha-san để phòng hờ được không?”

Yurika, bởi vì tổ chức của cô, Rainbow Heart, cấm cô dùng ma thuật cho mục đích tư. Nhưng Maki thì không, cô là một phần của Darkness Rainbow. Nên khi nói về chữa trị, sẽ tiện hơn khi nhờ Maki làm.

“Ừ, để đó cho mình, Satomi-kun! Tới đây nào, Night Walker!”

Hạnh phúc khi được Koutarou nhờ tới, Aika vui vẻ triệu hồi cây trượng.

“…Sao lại thôi khỏi đi với mình cơ chứ.”

Còn về phần Yurika, cô nàng bĩu môi. Dù bị cấm không được dùng ma thuật cho việc tư, cô vẫn sẵn lòng bỏ qua luật lệ để chữa trị cho một người bạn thân của mình. Cô vui khi Koutarou cân nhắc tới luật lệ của cô nhưng cô bất mãn khi không được nhờ vả đến.

“Đừng giận mà, Yurika.”

“Mình hổng có giận.”

“Cậu đang giận kìa.”

“…Mình không có giận.”

“Cậu không cần phải sử dụng những thứ như ma thuật đâu.”

“…T-hật bất công khi cậu nói như vậy… gừ…”

Nhưng với tính cách của Yurika, cô không phản kháng lại được lâu, và khi Kiriha đưa vai nhìn ra trước cho Maki điều trị, biểu cảm của Yurika đã trở lại như bình thường.

“Nhờ cậu đó.”

“Ừ, cứ để cho mình, Kiriha-san.”

Maki cầm cây trượng bằng cả hai tay và bắt đầu niệm chú.

“Cure Serious Wounds, Permanent Regeneration.”

Maki yểm liền hai phép. Một phép để hồi phục vết thương và một phép để gia tăng khả năng tái tạo. Chỉ bịt lại vết thương thì nó có thể hở lại lần nữa nên Maki gia tăng khả năng tái tạo để tăng tốc quá trình hồi phục. Những thần chú có tính toán và tao nhã, rất phù hợp với phong cách của Maki.

“…Được rồi. Xong rồi đó.”

“Cảm ơn, Maki.”

“Không, không có gì.”

Maki nở nụ cười xấu hổ.

(Vui làm sao khi được làm những việc này… Thật tuyệt vời nếu cả phần đời còn lại của mình cứ trôi qua như thế…)

Những cảm nhận cô chưa từng có trước đây khi còn ở Darkness Rainbow, đang tràn ngập khắp ngực Maki. Cô hạnh phúc khi được mưu cầu và được biết ơn bởi ai đó. Dù vẫn chưa quen và có đôi chút xấu hổ, cô dần dần muốn dành cuộc đời mình trong cuộc sống như thế. Maki cảm thấy cô có thể hiểu vì sao Yurika lại chiến đấu.

(Phải rồi, có lẽ mình nên hỏi cậu ấy…)

Maki đặt cây trượng sang một bên và cất nên lời.

“Satomi-kun, mình muốn đề nghị một điều.”

“Là gì cơ, Aika-san?”

Koutarou uống trà và lơ đãng nhìn sang Maki. Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, cậu đặt chén của mình xuống và quay hẳn mặt sang chỗ cô.

“Có vẻ là một chuyện quan trọng à.”

“Phải. Là một điều cần thiết đối với chúng ta trong tương lai.”

“Một điều cần thiết?”

“Phải.”

Maki gật đầu và kéo ra một thứ gì đó từ chiếc túi cô hay đem theo bên mình.

“Mình muốn cậu đặt một lời nguyền lên người mình.”

Maki đưa thứ mà cô vừa rút ra cho Koutarou. Đó là một chiếc thắt lưng làm từ da dày, nhưng nó quá ngắn để thắt vào lưng. Nó giống với chiếc vòng cổ cho một con thú lớn hơn.

“Một lời nguyền!?”

Koutarou mở tròn mắt vì ngạc nhiên.

“Chờ đã!! Sao cậu lại cần một thứ như thế cơ chứ!?”

“Để khiến Darkness Rainbow tin rằng cậu thực sự đã bắt được mình.”

“A-a… cậu nói cũng phải.”

Khi Koutarou chiến đấu với sư phụ của Maki, cậu đã bảo Maya rằng mình đã bắt được Maki. Thế nên đối với Darkness Rainbow, Maki đáng ra là tù binh của Koutarou.

“Nhưng mình vẫn đang được tự do đi lại như thế này. Cứ như vậy, Darkness Rainbow sẽ bắt đầu nghi ngờ.”

“Hiểu rồi, tớ đã không tính đến hướng đó.”

Dù Maki gia nhập với Koutarou và những người khác chưa được bao lâu, sớm muộn Darkness Rainbow cũng phát hiện rằng Maki không hề bị tước đoạt sự tự do. Thường thì một tù nhân không được phép tự do đi lại như thế, Maki có thể bị đẩy vào tình thế khó xử, và khả năng cao sẽ bị cho là quân phản bội và bị loại bỏ.

“Thế nên mình muốn cậu tước sự tự do khỏi mình, Koutarou-kun. Tẩy não, lời nguyền hay khế ước, cậu làm gì cũng được.”

“C-hờ đã, thế thì quá bạo lực à!”

Koutarou hiểu điều Maki muốn. Cô muốn sự tự do của cô bị kiềm chế một cách rõ ràng hơn để Darkness Rainbow không nghi ngờ tới cô. Để thực hiện điều đó, cô đã chuẩn bị một chiếc vòng cổ. Đặt một lời nguyền vào đó sẽ khiến cô trông giống đang bị nằm dưới sự điều khiển.

“Một lời nguyền sẽ giết chết mình nếu mình bất tuân lệnh cậu hay khiến mình nghẹt thở, những thứ quá chừng như thế sẽ để lại ấn tượng thực sự rằng Satomi-kun đang chi phối mình.”

“K-hông, làm sao tớ có thể làm như thế được!!”

Koutarou kịch liệt từ chối. Thậm chí, cậu không thể tưởng tượng đến việc bản thân làm theo yêu cầu đó của Maki.

“Nếu không làm vậy thì sớm muộn chúng ta sẽ bị phát hiện ra.”

“Chẳng may cậu chết chỉ bởi mình lớ ngớ nói ra điều gì đó trong mơ, thì mình làm sao sống nổi chứ.”

Nguyền rủa, tẩy não, khế ước. Dù là thứ gì đi chăng nữa, Koutarou cũng không đồng tình với việc yểm những thứ đó một cách cẩu thả lên Maki. Dĩ nhiên, dù có lời nguyền hay gì đó, Koutarou sẽ không dùng tới chúng. Việc giết Maki cậu càng không nghĩ tới. Nhưng cậu không thể chịu đựng được việc chĩa một khẩu súng vào Maki kể cả khi cậu không có ý định bắn chăng nữa.

Cách thức như thế sẽ khiến cả Maki và Koutarou không được mấy vui vẻ và bản thân cậu không thể nào mà chấp nhận.

“Theia, Clan, Kiriha-san, nghĩ xem có cách nào khác mà không cần dùng lời nguyền thật hộ với.”

“Thế mới là chư hầu của em chứ. Được, em sẽ cố.”

“Không còn cách nào khác. Ta cũng sẽ giúp.”

“Hừm… những mahou shoujo thiếu hiểu biết về khoa học. Mình tin rằng có thể đánh lừa họ bằng một thiết bị kiểu như vòng tay và thêm một chức năng khiến chúng hiểu nhầm.”

Koutarou nhanh chóng tìm lời khuyên từ Theia và những người khác. Maki đơn giản chỉ ngồi yên và quan sát họ. Điều duy nhất cô làm lúc đợi chờ nhóm Koutarou đi tới kết luận là nhặt lại chiếc vòng cổ mà cô đã đặt xuống khi nãy.

“Aika-san…”

Thấy Maki nắm lấy chiếc vòng cổ, Shizuka mường tựa ra được cảm nhận của Maki. Do hai người sống chung một phòng, cô biết Maki thực sự nghĩ gì.

(Aika-san đang muốn có thứ gì đó để có thể dựa dẫm vào, phải không…)

Maki không còn có thể quay lại Darkness Rainbow; thế nên cô không còn nơi để quay trở về. Dù phòng 106 đã thay thế vị trí đó nhưng phải mất thêm thời gian trước khi cô thực sự có cảm giác như vậy. Gọi một nơi là nhà không phải là chuyện một sớm một chiều.

Thế nên Maki muốn Koutarou tước sự tự do khỏi cô. Cô muốn một sự kết nối rõ ràng hơn với cậu và Darkness Rainbow chỉ là cái cớ để khiến điều đó xảy tới, dù đó có thể là một kết nối đầy rủi ro như việc hướng nòng súng vào cô mọi lúc mọi nơi.

(Mình cần phải làm điều gì đó… nếu không, thấy tội Aika-san quá…)

Hiểu được những cảm xúc của Maki, Shizuka không thể cứ thể bỏ mặc cô. Thế nên cô bắt đầu nghĩ cách cứu lấy Maki.

Cuối cùng, phương án của Kiriha được lấy làm biện pháp đối phó với Darkness Rainbow. Họ sẽ dùng một thiết bị công nghệ để làm Maki trông giống như bị bắt làm tù binh.

Người làm ra nó sẽ là Clan và Ruth. Nó sẽ có hình dạng một chiếc vòng cổ và sẽ có thể làm trông có vẻ đang bóp nghẹt lấy Maki. Dĩ nhiên, chức năng của nó không phải là thực sự bóp cổ cô mà chỉ làm trông giống như thế. Đổi lại, nó mang những chức năng tương tự chiếc vòng tay của Theia và Ruth.

Koutarou và những người khác kết luận rằng việc dùng thiết bị công nghệ khiến Maki như bị bóp cổ sẽ đánh lạc hướng đánh giá của đám mahou shoujo về tình hình.

Vấn đề là nó sẽ rất nổi bật khi ở trường nhưng dùng ma thuật có thể giải quyết được vấn đề ấy. Không quá khó để khiến nó vô hình trong mắt các học sinh khác, và việc ngăn người thường nhìn ra, càng làm nó trông thật hơn đối với Darkness Rainbow.

Phần 5

Ngay khi tìm ra được giải pháp, Koutarou và những người khác dành thời gian còn lại cho việc riêng của mình. Có người thì bắt đầu chơi game, người thì làm bài tập về nhà và những chuyện tư khác. Về phần Koutarou thì cậu đang cầm một con dao trong nhà bếp. Nhưng nó lại là bếp của Blue Knight chứ không phải của phòng 106.

Lý do cậu đang cầm dao lúc này là vì Kiriha. Cô định nấu bữa tối như thường ngày, thế nên Koutarou đã bảo cô là cô không cần phải động tay cho đến khỏi hẳn và cậu đảm nhận thay công việc của cô. Đáp lại, cô yêu cầu món thịt gà quay mà cậu từng làm cho cô ăn trước đây. Nhưng trong căn hộ lửa không đủ lớn, chưa kể phòng 106 lại còn thiếu không gian. Do đó, Koutarou mới phải chuẩn bị bữa tối trên Blue Knight.

“Theia, sao rồi? Đã sắp xong chưa?”

“C-hỉ một lúc nữa thôi. Em chưa từng róc thịt gà bao giờ cả.”

“Thế để tôi làm nhé?”

“Em không muốn ngồi không. Để em làm.”

“Ý chí được đấy. Cô có thể làm được mà.”

“Ừ, để đó cho em.”

“Master, em đã chuẩn bị đám cây thảo xong rồi.”

“Ruth-san, hãy trộn nó với thứ mà bạn làm khi nãy ấy. Như thế là ta đã hoàn tất phần nước sốt.”

“Vâng, em hiểu rồi. Nhưng mà, đám cây thảo này có phần nặng mùi phết.”

“Ahahaha, khi xưa, nguyên liệu không thể được bảo quản tốt được như bây giờ nên cần phải dùng gia vị nặng mùi.”

“Ra là thế, bệ hạ Elfaria cũng muốn thử nó.”

“Ôi chết… Cô ta chắc chắn sẽ phàn nàn cho coi. Cô ấy kiểu gì cũng chất vấn tại sao mình không gọi cổ sớm hơn.”

“Fufufu, mẹ em đúng là có thể làm vậy thật.”

Theia và Ruth đang giúp Koutarou làm bữa tối. Do đây là món ăn kiểu Forthorthe và do cậu cũng không thực sự hiểu cách dùng căn bếp nên Koutarou cần sự giúp đỡ của họ. Ba người họ vui vẻ chuẩn bị bữa tối với nhau.

Tối nay có món gà quay như Kiriha đã yêu cầu. Bên cạnh đó còn có bánh mì và súp. Do nó là những món mà Koutarou đã học được cách làm trong chuyến du hành của mình nên chế biến rất đơn giản. Họ hiện đang chuẩn bị gà trong khi chờ món bánh mì được lên men. Mọi thứ được xử lý gọn ghẽ và sẽ sớm hoàn thành. Hoặc đáng ra là vậy.

“Au!?”

Những chiếc chân gà nảy lên và đập vào mặt Theia. Bất ngờ, Theia nao núng lùi lại.

“Sao thế!?”

“Điện hạ!!”

Nghe thấy tiếng kêu của Theia, Koutarou và Ruth chạy tới.

“Cô cắt vào tay à!? Hay vào chỗ nào rồi!?”

Koutarou lấy con dao ra khỏi tay của Theia và nhìn xem bàn tay cô có bị thương ở chỗ nào không. Ruth phủi đi bụi bẩn để giúp Koutarou xem xét dễ dàng hơn.

“E-m ổn, chỉ là dùng hơi quá lực nên chiếc chân bật vào mặt thôi! Chứ không đau ở đâu hết!”

Theia nhanh chóng giải thích tình hình cho cả hai người đang tỏ ra hoảng hốt nghe. Đồng thời, cô giơ các ngón tay của mình ra, chứng thực rằng cô không có bị thương.

“Hiểu rồi… đừng làm tôi hoảng thế chứ.”

“Xin lỗi. Em lỡ tay.”

“Dù sao thì may là cô vẫn ổn.”

“Vâng, xin lỗi vì đã gây rắc rối.”

Theia còn quan tâm tới sự hoảng hốt của hai người trước mặt mình hơn cả sai lầm của chính cô. May mắn thay, nụ cười đã trở lại trong biểu lộ của Koutarou và Ruth. Thấy thế, Theia cảm thấy nhẹ nhõm và nắm lại con dao một lần nữa.

“Được rồi, tiếp tục thêm chút nữa nào.”

Theia tiếp tục công việc của mình. Cách cầm dao của cô vẫn chưa vững nhưng quy trình xử lý cứ thế tiến triển một cách đều đặn.

“Hỏi lại thôi, nhưng cô chắc là không muốn tôi giúp chứ? Cô chỉ cần ngồi xuống và ra lệnh cho tôi là được mà.”

Koutarou đề nghị làm thay Theia một lần nữa, cậu nghĩ rằng chuẩn bị cả một con gà hãy còn quá sớm đối với người mới như Theia.

“Không, em sẽ không làm thế đâu.”

Tuy nhiên, Theia lắc đầu. Cô dừng công việc của mình lại và nhìn về phía Koutarou.

“Đúng là em có quyền ra lệnh mọi, mọi, mọi thứ em muốn.”

Koutarou đã tuyên thệ lòng trung thành đối với Theia nên cô có thể yêu cầu cậu mọi thứ.

“Vậy thì để vấn đề này-”

“Nhưng điều em muốn không phải là một con rối mang bộ dạng của anh. Em muốn nhìn và cảm nhận cùng những điều anh tự ý anh làm. Thế nên nếu anh nấu ăn, em cũng sẽ làm theo. Đây là con đường mà em và Ruth đã chọn.”

Theia mỉm cười hạnh phúc. Cô tràn đầy tự tin, như thể đang nói rằng đó là tất cả mọi thứ của con người cô vậy.

“…Đúng như người nói, điện hạ.”

Ruth đứng bên gật đầu với Theia. Cô có chung biểu cảm như Theia. Hai người họ đã chọn chung một con đường đời.

“Nếu anh muốn em ra lệnh cho anh lúc này thì…”

Nụ cười trên khuôn mặt Theia biến mất, ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt của Koutarou.

“Koutarou, anh hãy sống theo ý của anh. Hãy cười đùa, ghét bỏ, khóc lóc và yêu đương như anh mong muốn.”

Nói xong, Theia cười lần nữa.

“Đây là mệnh lệnh duy nhất như một lãnh chúa mà em có thể trao cho anh lúc này đây.”

“Theia…”

Nụ cười của cô đẹp đến nỗi Koutarou không thể đáp trả lại và chỉ có thể đờ đẫn nhìn cô.

“Cũng có thể là mệnh lệnh cuối cùng cũng nên. Fufufu…”

Theia tin rằng Koutarou sẽ trân trọng cùng những điều cô trân trọng. Thế nên cô không cần phải ra lệnh cho anh. Cô có thể sẽ trao cho anh thông tin và chỉ dẫn, nhưng sẽ không ra mệnh lệnh.

“Thế nên em sẽ làm nó. Em có thể không làm được như anh nhưng em muốn tự tay chính mình làm nó.”

Vẫn nắm lấy con dao, Theia tỏ ra đôi chút trẻ con. Nhờ thế mà Koutarou mới có thể trở lại bình thường và khẽ cười nhạt.

“Hiểu rồi, hiểu rồi, cô đúng là cứng đầu mà…”

“Fufu, điện hạ là người ích kỉ mà.”

Koutarou từ bỏ việc cố thuyết phục Theia, do cô đã nói đến như vậy, cậu muốn để cô làm theo ý thích của mình. Nếu không làm thế, có cảm giác như cậu đang từ chối cô, điều mà cậu chẳng hề muốn, dưới cả danh phận Koutarou lẫn người hiệp sĩ của Theia.

“Nhưng tôi cũng sẽ giúp. Cứ thế thì kiểu gì cô cũng cắt vào tay.”

“Không đúng à! Em sẽ cho anh thấy rằng mình an toàn cho đến phút cuối luôn! Đừng coi em là con ngốc.”

“Theia, tôi sẽ sống theo cách tôi thích và bảo vệ người tôi muốn.”

“A-u… thế thì chịu rồi… em sẽ để anh giúp vậy…”

Theia vô thức đỏ mặt và hơi ngước mắt lên nhìn Koutarou. Trái tim Theia bắt đầu đập rộn ràng và máu được bơm lên đầu của cô. Thường thì, đây chỉ là chuyện quá đỗi thường tình giữa chủ nhân và kẻ hầu cận, nhưng Theia như bị đánh bay đi khi nghe Koutarou nói rằng cậu sẽ bảo vệ cô.

Rokujouma_No_Shinryakusha_V14_Illustration_3.jpg

“Thần rất hân hạnh.”

“T-ốt, vậy bắt đầu nào.”

Và như thế, Koutarou và Theia bắt đầu công việc của mình. Thời gian trôi đi, Theia đã có thể điềm tĩnh lại. Tay cầm dao của cô vẫn còn run nhưng với Koutarou ở bên, không còn nguy hiểm nữa.

“Chờ đã Theia, cắt vào tay bây giờ.”

“Ọp, thế em phải làm sao?”

“Để tay như thế này nè.”

“Thế này á?”

“Không, thế này, như vậy này.”

“Em đang làm đấy thôi!”

“Không có à! Nhìn kĩ mà coi!”

“Nhìn kĩ lắm rồi! Có mà anh nhìn nhầm ấy!”

Khi bước vào mối quan hệ chủ nhân và đầy tớ, Theia và Koutarou đúng ra đã thừa nhận và tôn trọng lẫn nhau, định hình nên một mối quan hệ chủ-tớ mạnh mẽ. Nhưng không, không khí bao trùm lấy họ vẫn y như trước. Họ sẽ lớn tiếng chí chóe nhau, lườm nhau và thi thoảng dùng cả bạo lực. Mặc cho mối quan hệ giữa cả hai, họ vẫn chỉ là chàng trai và cô gái đương tuổi xuân. Trước khi biết được, hai người đã vượt qua sự khác biệt vị thế và hành tinh nơi mình sinh ra.

(Nhưng mình dám cá là điện hạ và master đều không hiểu sự tuyệt vời của điều như thế…)

Một mối quan hệ giữa một cậu con trai bình thường và cô gái người ngoài hành tinh và một mối quan hệ giữa người hiệp sĩ và nàng công chúa, tồn tại đồng thời mà không hề mâu thuẫn. Ruth chưa từng thấy ai khác có một mối quan hệ giống như vậy trước đây. Có thể gọi nó là phép màu trong các mối quan hệ, so với nó, quan hệ giữa Theia và Ruth quá đỗi thực tế làm sao.

“Đừng có mà tự cao tự đại chỉ bởi có người đang lo lắng cho cô chứ!”

“Được thôi! Em sẽ cho anh thấy ai là bậc thầy đầu bếp ở đây!”

Những cảm xúc thuần túy cứ thế đốp chát nhau trước mắt Ruth.

(Nếu có thể, mình muốn được chia sẻ một phần nhỏ của nó…)

Được tham gia sự bất đồng ấy là điều ước lớn nhất của Ruth hiện giờ. Ruth đã biết rằng những cuộc chiến giữa Koutarou và Theia chỉ càng chứng thực mối liên kết giữa cả hai.

Phần 6

Với con gà được đưa vào lò, Theia và Ruth dẫn nhau đi tắm do cần kha khá thời gian trước khi món ăn hoàn thành. Ngay khi hai người đi khỏi, sẽ đến công việc của Koutarou.

Bởi vậy, Koutarou đang đứng canh trước lò nướng, nhìn ló vào bên trong xem gà và thi thoảng điều chỉnh nhiệt độ.

“Ừm… Nhiệt độ mức này là ổn…”

Do có sự khác biệt so với khi nướng một món ăn bằng lửa ngoài trời, Koutarou mất chút thời gian để quen với việc điều chỉnh độ ẩm, nhưng con gà giờ đang được nấu theo đúng ý muốn của cậu. Giờ chỉ canh để không khiến nó bị nướng quá chín mà thôi.

“Hử?”

Cùng lúc đó, Koutarou cảm nhận có sự hiện diện của ai đó đằng sau lưng.

“Nhanh thế, đã xong rồi sao?”

Koutarou đoán chừng đó là Theia và Ruth, cậu quay lại nhìn về phía cổng ra vào căn bếp.

“Hử?”

Tuy nhiên, cậu không hề thấy Theia hay Ruth. Cánh cửa trượt chỉ hé mở ra nhưng không có ai ở đằng sau cả. Khi Koutarou tò mò không biết tại sao cửa lại tự mở, vài khuôn mặt xuất hiện bên mép cửa và ngó vào nhìn cậu. Đó là những khuôn mặt của các cô cậu bé.

“Là Thanh kị sĩ à?”

“Phải.”

“Nhưng, anh ấy không có xanh dương à?”

“Đồ ngốc, đâu phải lúc nào anh ta cũng mặc giáp chứ.”

“Tôi thấy khuôn mặt anh ấy giống hệt mà.”

“Vậy thì đúng là Thanh kị sĩ rồi. Nhưng sao anh ta lại nấu nướng?”

“Biết được chắc?”

Những đứa trẻ đang bàn tán về chủ đề nào đó trong khi nhìn về phía Koutarou. Tuy nhiên, do Koutarou không thể hiểu được ngôn ngữ chúng đang dùng nên cậu không biết là chủ đề gì.

(Đáng ra mình không nên bỏ chiếc vòng tay ở nhà…)

Chúng là đám trẻ đến từ Forthorthe, tới trái đất cùng với Elfaria. Do chúng đang dùng ngôn ngữ bản địa, Koutarou không thể hiểu được chúng đang nói điều gì nếu không có chức năng phiên dịch của chiếc vòng tay.

Tuy vậy, Koutarou đã bỏ lại chiếc vòng tay ở lại phòng 106 để tránh vướng tay, còn bộ giáp thì đang được cất ở trong khoang chứa phi cơ sau khi việc sửa chữa hoàn tất. Vì thế, Koutarou không có cách nào nói chuyện được với đám trẻ.

“Mấy đứa có chuyện gì với anh à?”

Thế nhưng Koutarou không thể cứ đứng thế mà nhìn không được. Cậu phải bắt chuyện để không làm những đứa trẻ bị hoảng hốt. Cùng lắm thì cậu phải dùng cử chỉ để truyền đạt với chúng.

“Woa, anh ấy đang nói gì kìa.”

“Anh ấy nói gì?”

“Không biết, anh ấy đứng đằng xa quá.”

“Đi nào. Trông anh ấy cũng đâu đáng sợ.”

“Anh ấy đang nấu nướng nữa cơ mà.”

“Ừ, đi ra coi.”

Dù vẫn chưa hiểu được chúng đang nói gì nhưng Koutarou biết được rằng đám trẻ dường như đã đi đến một nhất trí nào đó. Dựa vào việc bây giờ đám trẻ đã lại gần hơn, cậu đoán chừng là chúng đang bàn tán về nó.

“Gì thế? Mấy đứa ngửi thấy mùi thức ăn à?”

Cậu đoán rằng lũ trẻ chắc hẳn đã ngửi thấy mùi thịt gà trong lò nướng trong lúc đi khám phá khắp con thuyền.

“Ra đây là Thanh kị sĩ sao…”

“Phải. Papa và tớ đã thấy anh ta mà, chắc chắn luôn.”

“Anh ấy không đô con như mình tưởng.”

“Mọi người, chúng ta phải chào ảnh cẩn thận không thì sensei sẽ nổi giận đó.”

“Xin chào, Thanh kị sĩ.”

“Xin chào.”

Tuy nhiên, đám trẻ bao lấy cậu và bắt đầu nói về điều gì đó. Chúng không để ý tới con gà trong lò nướng. Điều đó khiến Koutarou lưỡng lự. Nếu không đến vì thức ăn thì cậu không chắc vì sao chúng lại tới đây.

“Mấy đứa tới đây để làm gì thế?”

Cậu chỉ có thể nghiêng đầu tỏ ra lúng túng.

“Anh ấy đang nói gì thế?”

“A, có thể là anh ấy không hiểu chúng ta đang nói gì?”

“Họ nói ngôn ngữ khác trong quá khứ, đúng không nhỉ?”

“Có ai biết nói tiếng Forthorthe xưa không?”

“Mình biết một chút! Mình học nó cùng với chị!”

“Ngon, vậy thử hỏi anh ấy coi!”

“Được rồi. Vậy thì… ‘Rất vui được gặp anh, em là Myuraua’.”

May thay, trong đám trẻ có một cô bé có thể nói loại ngôn ngữ mà Koutarou có thể hiểu được. Cô bé đang nói bằng tiếng Forthorthe xưa, tiếng phổ thông 2000 năm trước. Sau khi ở trong quá khứ suốt mấy tháng liền, Koutarou đã thông thuộc ngôn ngữ khi đó ở mức chấp nhận được. Sau khi đã tìm ra được cách để giao tiếp, Koutarou đáp lại bằng tiếng Forthorthe xưa.

“Xin chào Myuraua.”

“Anh ấy hiểu! Anh ấy nói xin chào đó!”

“Thử hỏi thêm về anh ấy coi!”

“Hỏi coi anh ấy có đúng là Thanh kị sĩ hay không!”

“Được rồi. Mình thử nhé. ‘Anh có phải là Thanh kị sĩ?’”

“Hừm… anh là Thanh kị sĩ nhưng là Thanh kị sĩ của công chúa Theiamillis.”

Koutarou thành thật trả lời câu hỏi.

“Hơi khó hiểu nhưng dường như là anh ấy đúng là Thanh kị sĩ thật.”

Nhưng không may, cô bé không thạo tiếng và lời của Koutarou đã không thể truyền tải hết.

“Đúng là người thật à!”

“Đã bảo rồi mà!”

“Xin lỗi!”

“Mình muốn chụp ảnh Thanh kị sĩ! Rồi đem khoe với tất cả mọi người!”

“Mình cũng muốn! Myu, hỏi anh ấy coi!”

“Chờ đã… ‘Anh, bọn em, tấm chân dung!’”

“Chân dung?”

Koutarou lúng túng bởi những câu nói ngắt chừng. Nhưng ngay khi nhìn thấy một thiết bị nhỏ mà đám con trai chĩa về phía mình, cậu nhận ra dụng ý của nó.

(Hiểu rồi. Không có từ ‘chụp ảnh’ khi đó mà.)

Cậu bé đang cầm một chiếc máy ảnh. Một chiếc máy ảnh đời mới của Forthorthe, nhưng hình dáng và kích cỡ lại tương tự máy ảnh ở trái đất. Cậu cũng từng thấy Theia và Clan dùng chúng nên cậu nhanh chóng nhận ra nó là máy ảnh.

“Anh cũng không để tâm đâu…”

Koutarou đoán là đám trẻ chỉ muốn chụp ảnh một người ngoài hành tinh đã trở thành chư hầu của Theia. Cậu không hề nghĩ rằng đám trẻ, và cả nhóm người lớn nữa, đã hoàn toàn tin rằng cậu chính là Thanh kị sĩ.

“Cảm ơn!”

“Được rồi! Chúng ta sẽ chụp với Thanh kị sĩ!”

“Cho mình một tấm sau nhé!”

“Chắc chắn rồi!”

“Xếp hàng!”

“‘Thanh kị sĩ! Tới đây!’”

“N-ày.”

Cô bé vừa nói với Koutarou vừa nắm lấy tay kéo cậu về phía khu vực trống của căn bếp. Đám trẻ tính ra đó để chụp ảnh. Tuy nhiên...

Trên đường đi ra đó, cô bé va vào giá bếp. Koutarou và hai người kia trước đó đã mở chiếc giá ra để dễ dàng lấy đồ nấu ăn hơn. Bên trong đó có rất nhiều dụng cụ làm bếp và sự va chạm của cô bé đã khiến một vài dụng cụ rung lắc và bắt đầu rơi xuống đầu cô. Do trong đám dụng cụ ấy có cả những vật nhọn và nặng, sẽ là tai họa nếu để mặc như thế.

“Cẩn thận!!”

Koutarou là người đầu tiên nhận ra chúng và bắt đầu sử dụng linh lực. Nhờ có Sanae bám vào cậu mỗi ngày, linh lực đã cường hóa cơ thể cậu trong chốc lát.

(Có năm thứ đồ đang rơi!!)

Có một con dao bếp, một cái nồi, một cái chảo rán, một chiếc đĩa lớn và một chiếc bình rượu.

Koutarou bắt đầu phản ứng bằng cách đưa tay ra với con dao. Do lưỡi dao cắm đầu xuống và đang lao thẳng xuống cô bé, nó là thứ nguy hiểm nhất.

Koutarou nắm lấy cái cán của nó bằng bàn tay phải và thụi nắm đấm tay trái vào chiếc nồi.

Cú đẩm thổi bay chiếc nồi về hướng xa đám trẻ. Do đó là một chiếc nồi lớn, chấn động và cơn đau khá là đáng cân nhắc. Nếu Koutarou không tập trung linh lực vào nắm đấm, cậu chắc chắn đã la lên vì đau đớn.

(Tiếp theo là-!!)

Koutarou sau đó dùng cán cao dao dập vào chiếc chảo.

Lực đủ mạnh khiến chiếc chảo bị lõm và bay thẳng lên nóc trần.

(Và cuối cùng là-!!)

Còn lại là chiếc đĩa lớn và chai rượu. Do bây giờ cả hai đều đang lao xuống đầu cô bé. Koutarou không còn thời gian để giải quyết từng chiếc một. Thay vào đó, cậu xoay người và tung ra một cú đá.

Chân của Koutarou lướt qua đầu cô bé với khoảng cách chỉ vài xăng ti. Nhờ cậu ra chân tới những món đồ nhà bếp, hướng của chúng thay đổi suýt soát vừa kịp lúc và rơi xuống sàn nhà mà vẫn chưa chạm vào cô bé.

Chiếc đĩa và chai rượu vỡ tan khi rơi xuống đất. Phần rượu nấu ăn còn lại trong chiếc chai tràn ra khắp sàn.

“Đã xong hết chưa!?”

Sau khi thu lại cú đá, Koutarou kiểm tra xem cô bé kia có bị thương hay không. Cô bé mở to mắt ngạc nhiên, nhưng nhỏ không bị dính vết thương nào.

“…Phù… em có vẻ là không bị thương…”

Sau khi đã xác nhận rằng cô bé đã ổn, Koutarou chùng vai xuống nhẹ nhõm. Cậu sau đó cất con dao trong tay lên giá bếp và dựng nó lại cho vững để chắc chắn nó không rơi lại lần nữa kể cả khi có người va mạnh vào chiếc giá.

Trong lúc Koutarou đóng giá bếp lại, tiếng ồn ào quay lại với đám trẻ sau khi cả bọn hoàn hồn lại.

“Thấy chứ…?”

“Có… nhưng chẳng nhìn rõ…”

“Nhưng. Dù không thấy rõ… nhưng không nghi ngờ gì nữa…”

“Phải. Anh ấy thực sự là Thanh kị sĩ…”

“Giống như bộ phim hoạt hình hôm qua mình xem.”

“Này, có quay lại cảnh đó không?”

“Có lẽ, tớ đã để chế độ quay ngay từ đầu cơ mà.”

“Gửi cho tớ một bản copy nha.”

“Được rồi. Cho những người khác xem nữa. Chắc hẳn là họ sẽ ngạc nhiên lắm.”

Tận mắt quan sát sức mạnh của Koutarou, chúng phấn khích trước thực lực của cậu hơn là sự nguy hiểm vừa mới qua của cô bé. Dù đã được bảo rằng Koutarou là Thanh kị sĩ thật, nhưng đến lúc này, chúng mới hoàn toàn tin là thật.

“Ư-m, Thanh kị sĩ, cảm ơn đã cứu em…”

“Auauau, rối hết lên cả rồi, dùng nhiều lực quá!”

Tuy nhiên, con người huyền thoại khiến những đứa trẻ trầm trồ và thán phục, lại đang bận tâm vào cơn đau sau cú đấm vào chiếc nồi nên đã không để ý tới những ánh nhìn của bọn nhỏ.

Phần 7

Khi món ăn của Koutarou được mang vào phòng 106, các cô gái trở nên ồn ào. Thức ăn được trình lên trước mặt họ trông ngon lành hơn họ tưởng.

“K-K-Koutarou! Anh thực sự đã làm món này sao!? Anh không có để Ruth làm thay đấy chứ!?”

“Ừ, anh làm đó.”

“Anh nói dối! Chắc chắn nói dối à!”

“Tin tưởng vào thằng này tí đi! Dù gì thì bình tĩnh lại coi, Sanae. Em đang khiến Sanae-san gặp phiền phức kìa.”

“Quay lại đi mà, Sanae-chan.”

*{đùa nhau, thấy cặp đôi san-chan này vui dễ sợ}

“A, xin lỗi.”

Người ngạc nhiên nhất là Sanae, cô sửng sốt đến mức nhảy thoát ra khỏi cơ thể. Tuy nhiên, phản ứng của cô không hề cường điệu. Ngoài Kiriha, Clan và hai người nấu cùng cậu trong bếp là Ruth và Theia, những người khác đều trầm trồ khi quây lại chiếc bàn.

Thực đơn tối nay bao gồm gà nướng, bánh mì và súp. Chỉ là những món đơn giản nhưng mùi từ món gà và nước chấm đã kích thích vị giác của họ. Bánh mì căng phồng và bóng láng, nước súp hầm từ xương gà thấp thoáng mùi.

Cân nhắc tới những món ăn được bày biện trên đĩa. Quá khác biệt khi đem so với một Koutarou thường ngày thô tục, dĩ nhiên sẽ khiến người khác ngạc nhiên rồi.

“Fufu, Koutarou cũng muốn giữ bí mật phần này của cậu ấy…”

Kiriha thì mừng ra mặt.

“Kii, có vẻ như những phần chúng ta giữ cho riêng mình đang dần dần giảm đi đấy.”

Nhưng Clan thì hơi bĩu môi lên.

Kiriha và Clan đều đã biết tài năng ẩn về nấu nướng và dọn dẹp của Koutarou. Bởi vì họ đều đã thấy cậu thể hiện kĩ năng đó khi còn ở trong quá khứ. Do đã ở bên cậu suốt một khoảng thời gian dài, Clan có một căm giác vô cùng mãnh liệt rằng chỉ mình cô mới hiểu được con người thực sự của Koutarou. Thế nên cô tỏ ra bực bội mỗi khi những điểm khác biệt ấy của Koutarou được bộc lộ dần ra.

“…S-Sakuraba-senpai, Satomi-san có thể nấu kìa…”

Yurika đang khóc.

Cô nhận thức rõ về mình thấp kém như thế nào trong khoản nữ tính. Tuy nhiên, đó chỉ là trong đám con gái, cô chưa từng nghĩ là mình còn thua một tên con trai, đặc biệt lại là một người thô ráp như Koutarou. Nhưng, giờ đây, sự tự tin ấy đã tan tành mây khói. Cô không nghĩ bản thân mình có thể làm ra được một món gì ngon hơn những món ăn đang bày trước mặt cô.

“…L-àm sao em có thể trở nên hữu dụng với Satomi-san được đây…?”

Do Yurika đã từng nghĩ rằng cô sẽ giúp được Koutarou thông qua việc nấu nướng, thế nên cô chỉ biết khóc trước quang cảnh trước mặt.

Rokujouma_No_Shinryakusha_V14_Illustration_4.jpg

“Nijino-san…”

Dù đồng cảm với Yurika, Harumi vẫn có thể chấp nhận được việc Koutarou biết nấu ăn.

“Nhưng… nếu bình tĩnh nghĩ lại thì cũng chẳng lạ nếu bạn ấy biết nấu nướng,”

“…Tại sao lại vậy chứ?”

“Cậu ấy tận tình đan len, cũng như trân trọng những dụng cụ bóng chày và săn côn trùng. Nếu một người như thế nấu ăn, mình nghĩ cũng chẳng lạ nếu bạn ấy nấu ăn ngon.”

Harumi thực ra còn nghĩ tới một lý do khác nữa khiến Koutarou có khả năng nấu nướng đến vậy.

(Satomi-kun lớn lên từ một gia đình không có mẹ… Bạn ấy hẳn đã có nền tảng việc nội trợ trước cả khi đến Forthorthe…)

Tuy nhiên, lý do đó chẳng hay ho gì để nói ra. Thế nên Harumi giả như mình không để ý tới nó và không nói thêm nữa.

“Harumi, Harumi. Nghĩa là một người nửa vời trong mọi chuyện như Yurika sẽ chẳng bao giờ sánh được như Koutarou?”

“Ừm… chuyện đó…”

“Sakuraba-senpai, chị không thể phủ nhận luôn được sao~!”

Harumi thấy rằng bản thân cô không thể phủ nhận nổi những lời tàn nhẫn của Sanae và Yurika bắt đầu òa khóc.

Phần 8

Yurika thút thít đau khổ, nhưng cũng chỉ đến khi bữa tối bắt đầu. Ngay khi giờ ăn đã điểm, nước mắt cô ngừng tuôn và cùng với Sanae, cô bắt đầu nhét đầy mồm. Hai người nhìn như bị bỏ đói suốt mấy ngày trời vậy.

“Coi nào, cả hai người. Nếu cứ ăn như thế, sẽ đau bụng đấy.”

Shizuka dừng ăn phần của mình và lo lắng nhìn cả hai.

“A, nhoằm nhoằm, nhoằm”

“Mừm, nhoằm nhoằm.”

Yurika và Sanae đồng thời đáp lại nhưng do mồm chất đầy thức ăn, nghe chẳng hiểu hai người đang nói gì nữa. Nhưng do chẳng có dấu hiệu ăn chậm lại từ bộ đôi, câu trả lời có thể là họ ổn hay tương tự như thế.

“Gừ… tí nữa đau bụng thì đừng có mà khóc…”

Shizuka cười nhạt trước khi xé chiếc bánh mì của mình và đưa một mảnh vào mồm. Maki ngồi bên thấy thế thì cân nhắc nhìn cô.

“Kasagi-san, cậu không thích món ăn của Satomi-kun sao?”

“Không phải thế.”

Shizuka lắc đầu. Mọi món đều rất ngon và Shizuka đặc biệt thích ăn phần ruột mềm của bánh mì.

“Nhưng… dường như cậu chẳng ăn là mấy.”

Maki đã nhận ra là Shizuka vẫn chưa ăn được là mấy. Thế nên cô cho rằng món ăn không hợp vị với người bạn của mình.

“Hoảm?”

“Moằm?”

Nghe thấy thế, Sanae và Yurika dừng ăn và quay sang nhìn Shizuka. Hai người họ như đang muốn đề nghị ăn hộ thay phần của cô luôn vậy. Nhận ra đây là cơ hội tốt, Shizuka bắt đầu lên tiếng giải thích.

“Thật ra thì mình có tăng cân gần đây nên mình đang nghĩ tới việc ăn kiêng.”

Shizuka đã lo lắng suốt về cân nặng của mình. Khi di chuyển trên sàn nhà, nó thi thoảng lại kêu cọt kẹt. Trước đây chưa từng có tình trạng như thế nên cô nghĩ rằng mình đã tăng cân và quyết định sẽ ăn kiêng.

“Ăn kiêng?”

Đó là một từ xa lạ đối với Maki, người chẳng mấy khi quan tâm tới sức khỏe và sắc đẹp trước đây. Đối với một người lớn lên trong những khu ổ chuột như Maki, béo lên chẳng có hại gì cả. To béo là biểu tượng của giàu sang. Maki có một thân hình mảnh dẻ là do phải trườn mặt ra chiến trường, nhưng nghĩ rằng việc giảm cân là cần thiết thì chưa bao giờ tồn tại trong suy nghĩ của cô.

“Quan trọng lắm đấy, Aika-san. Cậu phải mặc đồ bơi trong mùa sắp tới đấy, không phải sao?”

“Điều đó… có lẽ đúng là vậy.”

“Nếu khi đó, thịt cậu lại nhão ra, người cậu thích sẽ chẳng còn hứng thú với cậu nữa đâu.”

“…Đồ bơi… Nhão ra… Người mình thích…”

Phần nữ tính ngủ say trong bộ não của Maki bừng tỉnh và bắt đầu hoạt động.

(Chuyện đó… không dễ thương chút nào…)

Maki nhìn xuống cơ thể của mình và đi tới kết luận. Như Shizuka đã nói, cô không có đủ can đảm để mặc đồ bơi với miếng mỡ lòi ra trước mặt chàng trai mà cô thích. Do đó, lần đầu tiên trong đời, cô đi tới một khả năng rằng món gà quay trước mắt đây chính là một địch thủ tiềm tàng của cô. Đối mặt với sự cám dỗ của quỷ dữ, Maki rùng mình run sợ.

“Kasagi-san. Mình cũng sẽ ăn kiêng.”

“Mình cũng nghĩ nên thế. Nó cũng tốt cho sức khỏe của cậu mà.”

Kiếm thêm được một đồng minh, Shizuka bắt đầu phác thảo lên kế hoạch giảm cân.

“…Kasagi-san, bạn bảo là tăng cân nhưng thực ra là tăng lên bao nhiêu cơ?”

Harumi dừng ăn và nhìn về phía Shizuka. Đối với cô thì Shizuka chẳng cần phải ăn kiêng. Shizuka có một nước da khỏe mạnh và dáng người cân đối. Và sự thật thì thân hình hiện giờ của Shizuka là hình mẫu lý tưởng của Harumi.

“Em vẫn chưa biết rõ. Cái cân hiện giờ đang hỏng, khi em đứng lên thì nó báo lên tới 200 kí lô đấy… Thế nên em phải ra ngoài mua cái mới vào ngày mai nè.”

“Fufufu, nhớ nói cho mình biết khi đã cân xong nhé.”

Do ốm yếu và còm nhom, Harumi luôn muốn được như Shizuka. Thế nên cô có hứng thú về cân nặng của cô bạn. Nhưng ở chiều ngược lại, Shizuka lại muốn trở nên giống Harumi.

“Ăn kiêng à…”

Nghe thấy cuộc thảo luận, Theia chạm vào cơ thể của mình trong khi chìm vào suy nghĩ. Theia cũng là một cô gái, nên cô cũng quan tâm tới dáng người của mình. Do thân người cô tròn trịa như trẻ con, cô bắt đầu nghĩ rằng mình cũng nên tham gia ăn kiêng.

“Theia, cô thì đừng có mà tham gia.”

Tuy nhiên, Koutarou đã chặn họng trước.

“Tại sao chứ?”

“Thay vì lo lắng về cân nặng, cô nên để tâm về chiều cao đi. Ăn nhiều và lớn lên coi. Nếu giảm cân, cô chẳng cao thêm được đâu.”

“Cái…”

Theia không thể bật lại nổi trước ý kiến hà khắc của Koutarou.

“Hãy còn quá sớm để cô giảm cân. Ít nhất cô nên chờ cho đến khi cao bằng Ruth-san cái đã.”

“Gừ, sao em lại phải ngồi đây nghe anh thuyết giáo này nọ chứ!? Anh biết vì ai mà em tính tới chuyện giảm cân không hả!?”

Theia nghĩ rằng kẻ bề tôi của cô sẽ hạnh phúc hơn nếu được phục vụ một cô công chúa dễ thương hơn. Nhưng không, chư hầu của cô lại nói rằng còn quá sớm để cô trở nên dễ thương hơn.

“Biết chứ, vì người dân, không đúng sao? Chỉ là ý kiến cá nhân thôi nhưng người dân sẽ cảm thấy an tâm hơn khi thấy một công chúa cao lớn thay vì mỏng cơm đấy.”

“Ư… a-nh nói phải…”

Nhưng khi người dân của cô bị đem ra, cô không thể cãi lý được với cậu. Theia theo bản năng chùn bước. Tuy nhiên, những giọt nước mắt lớn định hình nơi khóe mắt cô.

“…M-ột ngày nào đó… ngày nào đó, ta sẽ cho tên ngốc này nuốt lại lời của ảnh…”

“Em đồng cảm với người, điện hạ.”

“Ta sẽ có một thân hình quyến rũ một ngày nào đó. Cho đến khi đấy, Ruth, em hãy làm gì đi.”

“Em sẽ cố.”

Ruth chấp nhận một cách cay đắng.

Nhưng sự thật để mà nói, Ruth không có tự tin. Khá rõ ràng rằng khi nói về ‘thân hình quyến rũ’ thì Ruth chẳng thể nào đọ nổi Kiriha. Nhưng kể cả vậy, Ruth vẫn rất lạc quan.

(Mình không nghĩ rằng quan điểm của Master bị lay động chỉ vì dáng người của một ai đó…)

Tình hình thực sự cũng không tệ đến mức như Theia nghĩ. Nhưng việc coi trọng vấn đề một cách nghiêm túc là điểm dễ thương của Theia. Hiểu được điều đó, Ruth không nói thêm điều gì mà chỉ lẳng lặng quan sát Theia đang nổi nóng.

Phần 9

Ngay khi bữa tối kết thúc, kế hoạch ăn kiêng của Shizuka cũng trở nên rõ ràng hơn và mọi cô gái trong phòng 106 quyết định sẽ tham gia nó. Do đều là những cô gái, họ muốn giữ dáng của mình. Chế độ ăn kiêng bao gồm cả luyện tập lẫn kiêng ăn.

Dĩ nhiên, có sự khác nhau trong thể trạng từng người, một số không thể kiêng ăn như một người ốm yếu như Harumi hay thấp lùn như Theia. Tuy nhiên, cả hai sẽ tham gia việc tập thể dục. Bởi vì nó cũng có lợi cho sức khỏe của họ.

“Làm con gái phức tạp quá nhỉ…”

Là con trai, Koutarou không hiểu nổi sự tế nhị của tâm hồn các cô gái. Cậu chỉ nghĩ rằng nó thật rắc rối khi quan sát từ bên ngoài.

“Sao cậu nói như thể chuyện này không có liên quan tới cậu vậy? Cậu cũng phải tham gia nữa, Satomi-kun.”

“Ể!? Mình nữa á!?”

“Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Nếu tất cả không tham gia thì chuyện này còn ý nghĩa gì nữa.”

Kể từ ngày bắt đầu luyện tập với Ruth, cân nặng của Koutarou vẫn giữ nguyên. Cậu không cần phải giảm cân nhưng Shizuka vẫn ép buộc cậu tham gia bằng mọi giá.

(Gì cũng được. Mọi người hướng tới cùng mục tiêu cũng vui mà…)

Tuy nhiên, Koutarou không hề phản đối. Bị bỏ rơi lại một mình cũng buồn chán, nên cùng chung vui với những người khác sẽ là một lựa chọn đúng đắn.

Đúng lúc đó, một tiếng the thé của đàn ông vang tới tai cậu.

‘Cậu có nghe thấy ta không, Thanh kị sĩ?’

Đồng thời, con ấn mu bàn tay cậu bắt đầu tỏa sáng mờ nhạt.

Do giọng nam trong căn phòng 106 vô cùng hiếm, Koutarou ban đầu tỏ ra bất ngờ nhưng ngay khi nhìn ra con ấn, cậu nhanh chóng hiểu ra điều gì đang xảy ra.

‘Alunaya-dono, ông thức rồi à.’

Người gọi cậu là con rồng mà cậu đã triệu hồi mấy hôm trước, Hỏa long đế Alunaya. Khi đó, Alunaya đã dùng hết sức lực của mình và tạm thời rơi vào trạng thái ngủ đông. Hôm nay, Alunaya đã hồi phục để để nói chuyện với Koutarou.

‘Có vẻ ta đã khiến cậu lo lắng rồi. Tha lỗi cho ta.’

‘Đừng có lo nghĩ quá. Ông đã cứu mạng chúng tôi cơ mà.’

Koutarou có thể nói chuyện với Alunaya thông qua suy nghĩ nhờ con ấn ở mu bàn tay của cậu. Thế nên chẳng còn ai khác có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa họ. Kể cả vật chủ của Alunaya, Shizuka, cũng vậy.

‘Nhưng thực sự ông có ổn không?’

‘À, về chuyện này, ta có chuyện muốn nói với cậu.’

‘Là chuyện gì cơ?’

Koutarou tỏ ra có chút bất an. Cậu bắt đầu có suy nghĩ rằng Alunaya bắt liên lạc với cậu bởi vì ông gặp rắc rối lớn.

‘Không phải lo lắng đâu. Bản thân ta thì chẳng làm sao cả. Mary… không phải nhỉ. Cô gái mà ta đang trú ngụ… Shizuka thì phải. Cô ấy cũng không gặp nguy hiểm. Mọi thứ sẽ trở lại bình thường sớm thôi.’

‘Hiểu rồi…’

Koutarou tỏ ra nhẹ nhõm.

Cậu đã lo lắng cho Alunaya vì ông đã dùng hết mọi ma lực của mình và Shizuka, người trở thành vật chứa cho Alunaya. Nhưng may mắn là không có chuyện gì đáng quan ngại.

‘Nhưng có một vấn đề nhỏ.’

‘Vấn đề nhỏ…?’

‘Về việc quản lý cân nặng mà Shizuka đang tính làm ấy… Con bé gọi là giảm cân thì phải… Nó chắc chắn sẽ thất bại thôi.’

“Eeeeeeeeeeeee!?”

Sửng sốt trước những lời không ngờ tới của Alunaya, Koutarou vô thức hét lên vì ngạc nhiên. Và thế là, toàn bộ con mắt trong căn phòng tập trung về phía cậu. Họ không hiểu đã có chuyện gì sai.

“Chuyện gì vậy, Satomi-kun?”

Shizuka, người chủ trì cuộc thảo luận về ăn kiêng, thay mặt các cô gái hỏi Koutarou.

“K-hông, không có gì. Xin lỗi đã làm gián đoạn cuộc nói chuyện.”

“Thật sao? Vậy thì tốt. Dù thế nào…”

Koutarou không đưa ra được lời giải thích xác đáng nhưng các cô gái đang hứng thú với vụ ăn kiêng nên nhanh chóng lơ cậu đi.

“…Phù”

Thấy các cô gái đã không màng tới cậu nữa, Koutarou thở dài nhẹ nhõm và bắt đầu tiếp chuyện với Alunaya lần nữa.

‘Xin lỗi vì đã khiến cậu giật mình.’

‘Không sao, chỉ là hơi bất ngờ… Thế nghĩa là vụ ăn kiêng của bạn chủ nhà-san sẽ thất bại sao?’

‘Phải. Lý do khiến Shizuka tăng cân là do ta.’

Theo lời đề nghị của Koutarou, Alunaya bắt đầu giải thích tình hình.

Alunaya quá hùng mạnh đến mức ảnh hưởng tới môi trường xung quanh kể cả không làm gì hết. Do nó chẳng hay ho gì nên ông thường dùng ma thuật của mình để tiết chế đi tác động. Nhờ nó mà không có một ai nhận ra rằng Alunaya đã ở bên trong Shizuka suốt bằng nấy thời gian. Tuy nhiên, do đã dùng phần lớn sức mạnh trong cuộc chiến lần trước, Alunaya không còn có thể tiết chế hoàn toàn ảnh hưởng lên môi trường xung quanh.

‘…chuyện là như thế đó.’

‘Vậy bạn chủ nhà-san không hề tăng cân mà do không gian xung quanh trở nên dị thường sao?’

‘Chính xác là thế. Bởi ta không thể sửa chữa lại không gian bóp méo bao quanh Shizuka nên làm con bé trông có vẻ tăng cân.’

‘Vậy, giảm cân thông qua ăn kiêng là…’

‘Bất khả thi. Không có cách nào giảm cân cho con bé được, trừ khi đợi ta hồi phục lại sức mạnh mà thôi.’

Shizuka không hề béo lên, nhưng không gian xung quanh cô bị biến dạng nên gây ra hiện tượng tăng cân ở cô. Hạ thấp khối lượng thể chất không có ảnh hưởng tới sự biến dạng. Thế nên Alunaya mới nói rằng vụ ăn kiêng vô tác dụng.

‘Chúng ta mà cứ để như thế, Shizuka rồi cũng nhận ra sự bất thường trong cơ thể của cậu ấy thôi. Có thể là lần tới khi cô bé bước lên bàn cân. Tính sao bây giờ, Thanh kị sĩ?’

‘K-hông hay à! Phải làm gì đó thôi!’

Bằng cách triệu hồi Alunaya, Koutarou đã, nghiêm khắc mà nói, đã kéo Shizuka vô tội vào cuộc chiến. Cậu cảm thấy mình có trách nhiệm đảm bảo cho Shizuka một cuộc sống bình thường.

Thế nên cậu chưa nói gì với cô về Alunaya. Chẳng ai hạnh phúc nổi khi biết được có một sinh vật khác đang trú ngụ trong cơ thể mình. Thế nên Koutarou cần giữ Alunaya trong bí mật, để bảo vệ lấy cuộc sống đời thường cho Shizuka.

Phần 10

Vấn đề đầu tiên của Koutarou là ngăn Shizuka lên bàn cân. Tuy nhiên, chuyện đó đã được giải quyết nhờ sự trợ giúp của Clan, bằng cách dùng phi thuyền của cô đưa ra những số đo chính xác hơn. Nhờ đó mà Shizuka đã dẹp đi ý định mua chiếc cân mới. Thay vào đó, cô được trao cho những dữ liệu giả về cân nặng của mình, thay vì kết quả cân nặng gốc được ước lượng của cô. Shizuka hiện đang dùng thông số ấy để làm nền tảng cho kế hoạch ăn kiêng của mình. Vụ việc tạm thời lắng xuống.

“Xin lỗi vì đã luôn mang rắc rối cho cô.”

“Chính xác là vậy đấy. Cậu chỉ nhớ đến ta khi cậu dính vào rắc rối thôi à?”

Vấn đề còn lại là sự hờn dỗi của Clan nằm ở đường dây bên kia thiết bị giao tiếp. Clan không thích việc gần đây bị đối xử như ‘một cô nàng tiện lợi’. Cô phồng má và ném ánh nhìn phẫn nộ tới Koutarou.

“Dù nói thế nhưng tôi đâu dám đề nghị công chúa Clariossa đi bắt bọ với tôi được chứ. Cô đâu phải Yurika đâu, cô biết mà?”

Clan là một công chúa của một đế chế ngân hà, và Koutarou ý thức được điều đó.

“Cậu nhầm to. Ta không có ý định đối xử cậu như một huyền thoại đâu đấy, hiểu không hả?”

“Thế cô sẽ đi nếu tôi mời cô chứ?”

“Dĩ nhiên. Ta là bạn đồng hành của cậu, Clan. Ta không còn là công chúa Clariossa khi ở bên cậu nữa.”

“Cô biết không, cô đúng là một cô gái tuyệt vời!”

Gần đây, Kenji không hay tới chỗ Koutarou nên những ai có ý định tới bên Koutarou đều mang ý nghĩa lớn lao đối với cậu. Và nếu đó là một cô gái thì cô ấy sẽ là một nữ thần. Mắt Koutarou bừng sáng khi nhìn về Clan với ánh nhìn ngưỡng mộ.

“Ta sẽ vui hơn nếu cậu nhận ra điều đó sớm hơn đấy. Gừ…”

“Xin lỗi, xin lỗi… Dù thế này, cố để ngày cuối tuần giữa tháng 7 và tháng 8 rảnh vào nhé. Chúng ta sẽ đi khắp hè luôn.”

“Hiểu rồi. Ta sẽ bắt đầu suy nghĩ về những chiếc bẫy bắt bọ.”

Nụ cười trở lại trên khuôn mặt Clan.

(Nghĩ lại thì cũng đã lâu lắm rồi chúng ta mới lại được như thế này…)

Clan nhớ lại khoảng thời gian du hành bên Koutarou và tâm trạng của cô tốt lên hẳn. Clan yêu cuộc sống hiện giờ khi được bao quanh bởi những người bạn, nhưng cô không thể chống lại được cám dỗ của việc chỉ mình cô và Koutarou đi lên núi. Đây là sự thay đổi đáng kể đối với một cô gái quen với việc nhốt mình trong phòng thí nghiệm như Clan.

“Cảm ơn. Nhưng sau cùng, tôi chỉ toàn gây rắc rối cho cô.”

“Cậu không thể gọi vấn đề này là rắc rối được. Hơn nữa, nếu chúng ta cho đám nhóc trên Blue Knight thấy côn trùng trên hành tinh này, chắc chúng sẽ thích lắm.”

“Clan… cô…”

Đám trẻ sẽ thích nó. Những lời nói mà Clan buột miệng nói ra đó lay động trái tim Koutarou. Dù khó khăn nhưng vẫn nhớ về người dân của mình, trước đây Clan chưa từng như thế. Đã đạt được thần thái xứng đáng của một công chúa, giờ đây trong mắt Koutarou, Clan trông như một hoàng thân ưu tú như Theia.

“Chuyện gì thế, sao cậu làm cái bộ mặt quái dị vậy?”

“Không có gì. Chỉ là điện hạ quá đỗi tuyệt vời so với thường ngày đến mức khiến tôi chỉ muốn ngưỡng mộ.”

“Đ-ồ ngốc này!”

Clan cắt ngang lời, do cô nghĩ rằng Koutarou đang trêu chọc cô.

“…Tôi đang nói thật lòng mà…”

Sự thật thì chính Koutarou đang cảm thấy rắc rối. Koutarou hiện là bề tôi của Theia nhưng cậu vẫn muốn trở thành nguồn trợ lực cho Clan. Một tôi tớ không thờ hai chủ, vấn đề của Koutarou nằm ở chỗ đấy.

“Dù thế… Năm nay chắc chắn tôi sẽ bắt được một con thiệt bự cho mà xem.”

Vấn đề về chủ nhân, hiện cậu chưa thể giải quyết được ngay.

Nhưng do Koutarou muốn thấy nụ cười của những đứa trẻ và Clan, cậu quyết định sẽ đi bắt con bọ cánh cứng lớn nhất.

Phần 11

Không thể nào có chuyện Clan có cho mình những dụng cụ bắt côn trùng, và Koutarou cũng không thể bỏ mặc cô bởi cậu là người đã mời cô đi. Thế nên, Koutarou đã đi tới khu phố mua bán, định bụng sẽ mua một chiếc vợt và một chiếc lồng.

“…Kiểu gì Clan cũng nghĩ ra được một vài phát minh… nhưng đi bắt côn trùng cần phải có sự nhiệt huyết ở đằng sau.”

Koutarou đoán chừng là nếu Clan nghiêm túc, cô có thể tạo ra một vài phát minh nào đó để bắt mọi bọ cánh cứng ở trên ngọn núi. Nhưng cậu muốn chỉ cô cách cầm vợt và đi bắt bọ đúng nghĩa. Theo cách đó, đám trẻ cũng sẽ tôn trọng cô hơn.

“…Clan thì thấp người, cũng không dồi dào thể lực… Có lẽ mấy đồ dành cho trẻ em sẽ hợp với cổ. Nhưng cô ấy mà tìm ra thì sẽ nổi cơn tam bành cho mà coi… Mình phải nhớ xé cái nhãn đi trước khi đưa chúng cho cô ấy…”

Trong khi suy tư về Clan, Koutarou bước vào một cửa hàng đồ chơi để kiếm một chiếc vợt bắt côn trùng. Clan thuộc dạng tiểu thư danh giá, cũng như Theia, cô có lòng kiêu hãnh rất lớn. Cân nhắc là điều cần thiết khi chọn vợt bắt côn trùng cho cô.

“Ồ?”

Cùng lúc đó, Koutarou chợt nhìn thấy một cô gái thân quen đi qua phía cổng của cửa hàng. Cô vẫn chưa nhận ra là Koutarou đang ở bên trong nên cứ thế mà đi qua cửa hàng. Biểu lộ của cô khiến cậu không an tâm nên cậu để chiếc vợt lại lên giá và đuổi theo cô.

“Bạn chủ nhà-san!”

“Ể?... A, là Satomi-kun.”

Người quay lại sau tiếng gọi của Koutarou là Shizuka. Tuy nhiên, bộ dạng vui vẻ thường thấy ở cô không còn nữa. Cô mỉm cười nhưng là một nụ cười buồn bã, khác hẳn những nụ cười rạng rỡ, đầy tích cực thường thấy.

(Mình không thể nói rằng mình thích biểu cảm đó được…)

Biểu cảm này chỉ để lộ ra khi con người ta mang trên mình một nỗi tâm tư nào đó. Ví dụ gần đây là Theia, và người để lại ấn tượng lớn nhất là Alaia. Koutarou không thể cứ thế bỏ mặc Shizuka trong tình trạng như vậy và đuổi theo cô.

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Không, có chuyện gì đâu.”

Shizuka mỉm cười và lắc đầu. Tuy nhiên, Koutarou không dễ gì mà chấp nhận.

“Nhưng trông cậu không có vẻ là vậy.”

“Nhìn mình thế thôi nhưng không có chuyện gì thật mà. Chỉ là chuyện mấy năm trước thôi…”

Shizuka đưa thứ mà cô đang cầm bằng hai bàn tay ra cho Koutarou xem.

(Vậy ra… là vậy à…)

Shizuka đang ôm một bó hoa lớn, và nếu nói về chuyện đã xảy ra vài năm trước, thì chỉ còn lại duy nhất một khả năng.

Phần 12

Mộ của gia đình Kasagi. Đó là dòng chữ được viết trên bia mộ. Phía dưới nó là nơi tổ tiên của Shizuka an nghỉ. Đây là điểm đến của Shizuka. Sau khi đã đặt bó hoa và thắp vài nén nhang, cô chắp tay trước ngôi mộ. Koutarou, người đi cùng với cô, cũng làm theo. Koutarou cảm thấy cậu không thể bỏ mặc Shizuka đi như thế, nên cậu đã hộ tống cô đi tới nghĩa địa.

“…Cảm ơn cậu, Satomi-kun.”

Sau khi Koutarou kết thúc lời khấn, Shizuka cúi đầu trịnh trọng và cảm tạ cậu.

“Không, cậu lúc nào cũng giúp đỡ tớ, rồi lại dọn dẹp Corona sạch đẹp và dễ sống… nên…”

“Cảm ơn, mình rất biết ơn. Mình chắc… cha mẹ cũng vui lắm.”

Shizuka nhìn lên và mỉm cười. Một nụ cười buồn bã và nước mắt hiện ra từ đôi mắt cô.

Như bia mộ khắc ghi, đây là nơi gia đình của Shizuka yên nghỉ. Bao gồm cả cha mẹ của cô, người đã qua đời vài năm trước đây. Và hôm này là ngày giỗ của họ.

Phần 13

Sau khi kết thúc lời khấn của mình, Shizuka tiếp tục nhìn vào bia mộ một hồi lâu. Koutarou đoán là cô hiện đang nhắn nhủ với cha mẹ cô nên cậu để cô ở lại và ngồi xuống một chiếc ghế dài bên cạnh nghĩa địa.

(Có thể thấy Corona từ đằng này…)

Nghĩa địa nằm ở một khu vực cao, và chiếc ghế dài được đặt ở rìa của nó. Do đó, người ngồi đó có thể thấy toàn cảnh thành phố từ đây và trong giữa tầm nhìn đó là ngôi nhà Corona. Koutarou tự nhủ rằng cha mẹ Shizuka ắt hẳn cũng ngồi đây quan sát đứa con gái bé bỏng của họ.

(Nhưng dù thế… chắc hẳn cậu ấy cảm thấy cô đơn lắm…)

Nhưng dù được cha mẹ dõi theo, cô vẫn cô đơn. Koutarou vẫn còn nhớ những kí ức ấy. Những kí ức về khoảng thời gian khó khăn khi mất một người trong gia đình, chưa kể Shizuka lại còn mất đi cả hai người.

“Cậu quá sơ hở à.”

Trong lúc Koutarou đang chìm sâu trong suy nghĩ, ai đó lẩn ra đằng sau lưng và dùng tay bổ vào đầu cậu. Cú bổ đập vào sau gáy Koutarou nhưng bởi nó không có lực mấy nên không gây chấn động gì đến cậu.

“Au.”

“Fufufu, mình đang tò mò không biết có thể hạ được cậu nếu đánh nghiêm túc không đây.”

Người đang đứng đằng sau là Shizuka. Cô đã kết thúc của trò chuyện với cha mẹ và giờ đã đến bên chỗ của Koutarou. Thấy cậu để lộ quá nhiều sơ hở, cô nàng nhân cơ hội chọc cậu chàng.

“Hahaha, tha cho mình đi, bạn chủ nhà-san.”

“Đừng có lo, mình sẽ nương tay cho.”

Shizuka bước nhẹ vòng ra trước chiếc ghế dài và ngồi xuống bên Koutarou. Khi cậu nhìn về phía cô, Shizuka nở nụ cười vui vẻ.

“Tại sao lại nương tay?”

“Bởi nếu cậu rời khỏi phòng trọ thì mình sẽ gặp rắc rối… Về tài chính.”

“Một lý do tính toán làm sao.”

“Phải thế rồi. Để một nữ chủ nhà mới chỉ là học sinh cao trung sống sót qua thời đại này, tính toán là cần thiết.”

Sau khi viếng mộ đã hoàn tất và cảm xúc được ổn định trở lại, Shizuka lấy lại sự vui vẻ thường có của mình. Tuy nhiên, nó vẫn chưa thể bừng sáng như mọi khi. Koutarou nghĩ rằng cậu nên giúp đỡ cô.

“Hahaha, tớ có hơi bị sốc đó.”

“Ể?”

“Tớ không nghĩ cậu làm như thế là vì vấn đề tiền nong.”

“Nhưng nếu thừa nhận ra thì sẽ khó thu tiền trọ lắm.”

Sự thật thì Shizuka cảm thấy thân thiết gắn bó với các cư dân phòng 106 hơn là một mối quan hệ chủ nhà – người trọ thông thường. Và cô hi vọng rằng bọn họ cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng để sinh tồn, cô cũng cần phải thu tiền từ bọn họ. Bởi cảm giác phức tạp ấy, nên cô không thể thừa nhận mối quan hệ trên cả chủ nhà – người trọ, ít nhất là trên danh nghĩa.

“Ra thế… làm chủ nhà nghe cũng vất vả gớm…”

Những cảm xúc của Shizuka đã truyền tải tới Koutarou nên thay vì phản ứng lại, cậu mỉm cười với Shizuka.

“Thật sao? Mình lại thấy còn dễ ăn hơn nhiều với việc đi làm anh hùng huyền thoại đó.”

“Người mà cậu đang nói tới lại nghĩ bản thân chỉ là một cậu con trai bình thường thôi đó.”

“Dĩ nhiên. Dù cậu có thể tự nhận mình là một anh hùng, nhưng đó không phải là việc cứ muốn là làm được.”

“Chẳng phải cậu cũng vậy sao? Thường thì cậu cũng chỉ là một nữ sinh cao trung còn gì.”

“Chuyện đó… có lẽ cũng đúng…”

Nụ cười của Shizuka biến mất khi cô quay sang phía nghĩa địa. Nếu cha mẹ cô hãy còn sống, thì Shizuka vẫn chỉ là một cô nữ sinh cao trung bình thường.

“…Tại sao cậu lại trở thành chủ nhà?”

Tại sao cha mẹ của Shizuka lại qua đời?

Khi đưa ra câu hỏi kia, Koutarou đã cố không hỏi trực tiếp. Thành thật mà nói thì cậu muốn tránh vấn đề này. Nhưng nếu vậy, cậu sẽ chẳng bao giờ có thể thực sự giúp đỡ được Shizuka. Dù biết rằng nó là vấn đề nhạy cảm nhưng là điều cậu cần phải làm.

“…Cả nhà mình đã có một chuyến đi du lịch. Và nồi hơi của khách sạn nhà mình ở phát nổ. Cha mẹ mình đã không thoát khỏi vụ hỏa hoạn gây ra từ vụ nổ ấy…”

Shizuka vẫn chưa kể nhiều về quá khứ của cô với những người khác. Cô không muốn họ thương hại mình. Nhưng khi được Koutarou hỏi tới, cô lại kể về nó một cách đầy tự nhiên. Bởi vì cô biết quá khứ của cậu. Cô tin rằng cậu sẽ đồng cảm với cô mà không tỏ ra sự thương hại thừa thãi.

“…Cha mẹ đã hi sinh để bảo vệ mình. Cha thì chết trong ngọn lửa, mẹ thì ngạt hơi vì khói… ‘Đừng có thở sâu nhiều quá’, ‘Cha mẹ chắc chắn sẽ bảo vệ con’… đó là những lời cuối cùng của họ mà mình còn nhớ được…”

Dù tin tưởng rằng Koutarou sẽ không thương hại mình nhưng giọng nói của Shizuka cứ nhỏ dần đi. Xúc cảm của cô trồi lên và chèn ép dần từng lời nói của cô.

“…Mình khi đó còn quá nhỏ, chẳng thể làm được gì… mình nằm trong chiếc chăn ướt cuốn lại để cha mẹ vác đi. Cơ thể được luyện võ của mình chỉ là đồ vô dụng. Mình chỉ là một con bé bất lực chỉ biết dựa dẫm…”

Shizuka lầm bầm trong khi nắm chặt bàn tay phải. Cô không bao giờ quên sự bất lực của bản thân trong cái ngày ấy.

“Thế nên… mình quyết định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Mình không muốn trở nên bất lực lần nữa. Mình muốn bảo vệ những thứ cha mẹ từng bảo vệ…”

Thế nên Shizuka đã bảo vệ căn nhà Corona mà cha mẹ cô đã để lại. Cô sẽ quản lý nó dưới danh nghĩa chủ nhà, và đảm bảo rằng sẽ không có sự cố hay hỏa hoạn nào xảy ra. Cô luyện tập cơ thể mình để có thể bảo vệ người khác trước mọi tình huống, để người thuê phòng của cô không phải trải qua những trải nghiệm của cô. Nói cách khác, Shizuka quan tâm tới khách trọ hơn là tiền.

“…Thế nên cũng chẳng lạ khi bọn tớ chẳng có cơ chống lại cậu.”

Koutarou thì thầm và cười ngượng. Cậu không thể ngăn nổi nụ cười của chính mình.

“Ể?”

“Mình đang nói về lần đầu tiên bọn tớ đến căn phòng 106 ấy. Khi đó, cậu đập cả lũ còn gì.”

“A… đúng là có chuyện như thế thật…”

“Không như chúng tớ chỉ muốn tranh giành căn phòng, cậu có lý do xác đáng để bảo vệ nó. Nên dĩ nhiên là bọn tớ không có cơ hội đánh lại cậu rồi.”

Koutarou tin là vậy. Rõ ràng là Shizuka phải trở nên mạnh mẽ rồi. Cô có một lý do thích đáng để chiến đấu ngay từ đầu. Nên đối với những kẻ chiến đấu vì lợi ích bản thân như Koutarou và những người khác không bao giờ có thể đối đầu lại được với cô.

“Nhưng kì lạ thật. Giờ mình cũng muốn bảo vệ các cậu nữa cơ.”

Shizuka khẽ nở một nụ cười nhạt trong khi nhìn vào lòng bàn tay của cô. Kì lạ thay. Cô giờ đây lại muốn bảo vệ cả những người mà cô từng hướng nắm đấm tới.

“Tớ nghĩ là mình hiểu ý cậu.”

“Nghĩa lại thì, Satomi-kun, cậu cũng có hoàn cảnh giống như mình.”

Họ đều mất đi gia đình của mình, chiến đấu với những người ngoài để bảo vệ chốn về, và giờ đây lại muốn bảo vệ những người ngoài cuộc ấy. Koutarou và Shizuka rất giống nhau.

“Nếu cậu nói như vậy thì tất cả chúng ta đều giống như nhau.”

“Đúng thế thật… Mọi người đều chỉ muốn có một nơi chốn.”

Mọi người mưu cầu căn phòng 106 vì mục đích riêng của họ nhưng tất cả đều đạt được điều họ mong muốn. Dù lý do dẫn lối họ tới đây khác nhau, bản chất lại tương tự. Mọi người đều lạc lối, kiếm tìm sự ấm áp và một nơi thuộc về họ.

“Lý do khiến chúng tớ đoàn kết lại, tất cả đều là nhờ cậu.”

“Nhờ mình á?”

“Ừ. Bởi vì có cậu bảo vệ Corona nên chúng tớ mới có thể hòa thuận.”

“Mình… mang mọi người lại với nhau…”

Shizuka chưa từng có suy nghĩ như thế. Cô đưa tay lên trước ngực mình với đôi mắt mở căng tròn.

“Tớ chắc chắn cha mẹ cậu sẽ vui lắm.”

“Có thật thế không? Cha và mẹ…”

“Ừ. Chí ít… đó là suy nghĩ của mình.”

“…Cảm ơn, Satomi-kun. Mình cũng vui lắm…”

Shizuka đã luôn vật lộn kể từ sau khi cha mẹ qua đời. Và chỉ đến năm ngoái, cô mới tìm ra nơi mình thuộc về. Một nơi cô đã mất trong quá khứ và mong ngóng tìm kiếm, giờ đang ở ngay trong tầm nắm của cô. Thế nên-

Nước mắt trào ra như thác từ đôi mắt Shizuka, sau một hồi cô cố nín nhịn.

Phần 14

Shizuka không dừng khóc cho đến khi ánh mặt trời bắt đầu xuống núi và cảnh quan thành phố bị nhuộm vào trong ánh cam.

“Mình xin lỗi, Satomi-kun. Mình đã bắt cậu phải đợi rồi…”

Sau khi đã trở lại bình thường, Shizuka nhanh chóng gạt đi nước mắt. Tuy nhiên, hãy còn nước mắt ở đó nên Koutarou nhẹ nhàng dùng bàn tay của mình với ra gạt chúng hộ cô.

“Ổn mà. Tớ nghĩ khi đi viếng mộ cha mẹ thì cậu cứ thoải mái mà khóc đi.”

“A…”

Shizuka ngạc nhiên trước sự ấm áp đến từ bàn tay của Koutarou đang ấp vào má của cô. Ý nghĩ cự tuyệt nó không hề hiện lên trong suy nghĩ của cô, bởi sự ấm áp ấy là điều cô mong mỏi.

“Với lại, nếu chúng ta về nhà rồi mà cậu vẫn khóc thì sẽ náo loạn hết cả lên đấy.”

“Đúng… là thế thật…”

Tuy nhiên, Shizuka bắt đầu cảm nhận ra một điều gì đó khác hẳn từ trong sự ấm áp kia.

Shizuka đã va chạm Koutarou vô số lần trước đây thông qua các buổi luyện tập và tập thể dục. Bởi vì tin tưởng ở Koutarou nên cô chưa từng nghĩ quá nhiều đến nó.

(Có gì đó kì lạ lắm…)

Tuy nhiên, điều đó không còn đúng trong trường hợp này. Sự ấm áp trên làn má cô mang tới một cảm giác đầy đủ và an toàn mà cô chưa từng cảm nhận trước đây. Cô bắt đầu nghĩ rằng nếu giao phó bản thân cho sự ấm áp này, cô chắc chắn sẽ tìm được hạnh phúc.

(Không phải là có thứ gì đó đã thay đổi…)

Không phải là đã có thứ gì đó thay đổi ở ngoài bề mặt. Mối quan hệ của Shizuka và Koutarou vẫn y như trước. Nhưng cảm xúc mơ hồ mà Shizuka đang cảm thấy sâu thẳm bên trong cô thì chắc chắn đã thay đổi.

Koutarou hiểu được điều mà Shizuka trân trọng, và cậu trân trọng những điều đó cùng với cô.

Đó là điều Shizuka tin tưởng lúc này đây. Nó chỉ là một sự thay đổi bé nhỏ, lóe lên từ một cuộc trò chuyện ngắn ngủi. Điều đó là một điều quá rõ ràng, nhưng có cảm giác rằng sự khác biệt nhỏ nhoi ấy đã hoàn toàn thay đổi Shizuka.

Một mong ước hạnh phúc, những mong đợi tương lai, một nhịp tim dồn dập và những cảm xúc rối bời.

Những thứ Shizuka chưa từng cảm thấy trước đây nay đã nở rộ bên trong cô, trỗi dậy mạnh mẽ. Cô mơ hồ đoán được đó là thứ cảm xúc gì. Là một người yêu những chuyện tầm phào, cô không phải là loại đầu đất không nhận ra nổi cảm xúc của chính mình. Nhưng không dễ để cô chấp nhận điều đó. Cũng như Koutarou, khi nói về chính bản thân mình, cô trở nên vô cùng e lệ.

“P-hải rồi, Satomi-kun, có điều mình muốn nhờ cậu.”

Tập trung toàn bộ phần ý chí còn lại, cô giả đò như bình thường. May mắn là nó đã thành công và Shizuka có thể nói chuyện được với Koutarou như mọi khi. Dĩ nhiên, điều đó có thực sự là may mắn hay không thì hãy còn bỏ ngỏ.

“Chắc chắn rồi, là chuyện gì?”

Koutarou không do dự mà đồng ý. Cậu cũng không nhận ra có điều không đúng trong cách nói của Shizuka. Ai cũng sẽ nghĩ rằng đó chỉ là một chút dao động sau cuộc viếng mộ.

“Ừm… thật ra là, mình muốn cậu quan tâm tới Aika-san hơn.”

“Aika-san? Đúng là… cậu ấy có vẻ vẫn chưa quen được với cuộc sống mới.”

“Không chỉ có vậy…”

Shizuka lắc đầu. Giờ thì cô đã trở lại như bình thường. Đó là một đề tài cô đánh trống lảng tới nhưng cũng là điều mà cô thực sự lo lắng.

“Satomi-kun, cậu nhớ hôm trước khi Aika-san muốn cậu yểm một lời nguyền lên cô ấy không?”

“Có. Dù đó là cách đánh lừa kẻ địch, nó vẫn quá bất ngờ đối với mình.”

Hôm trước, khi Maki đề nghị Koutarou tước đoạt sự tự do của mình. Nếu thực sự làm theo lời cô thì họ sẽ có thể đánh lừa được đám Darkness Rainbow. Nhưng bởi cách thức cô đưa ra quá nguy hiểm nên họ quyết đình đánh lừa họ theo một cách khác.

“Thật ra thì mục đích của Aika-san không chỉ có thế đâu.”

“Còn mục đích khác sao? Là gì mới được chứ?”

“Aika-san vốn là trẻ mồ côi… và Darkness Rainbow là nơi duy nhất cô ấy thuộc về. Cô ấy giờ đã rời bỏ họ và tới ở bên chúng ta, thế nhưng cảm xúc của cô ấy vẫn chưa được ổn định.”

Maki hiện giờ đang ở chung căn phòng 206 cùng với Shizuka. Hai người đồng cảm hoàn cảnh của nhau và chia sẻ vô số điều với nhau. Thế nên Shizuka hiểu rõ những cảm xúc của Maki hơn bất kỳ một ai khác.

“Thế nên Aika-san muốn có một mối ràng buộc rõ ràng hơn với một ai đó.”

“Thế nên cậu ấy mới muốn mình đặt lên một lời nguyền sao? Chẳng phải còn những cách tốt hơn à?”

Koutarou tỏ ra ngạc nhiên, nếu đúng như Shizuka đã nói, Maki muốn tạo nên một ràng buộc bằng cách cấy nó vào trong cơ thể của mình. Cách thức đó thái quá quá mức.

“Cô ấy quá bơ vơ cô độc nên cô ấy muốn có được mọi mối quan hệ mà cô ấy có thể với được trong tầm tay.”

Maki cảm thấy cô đơn. Cô chỉ mới dành một khoảng thời gian ngắn để ở bên Koutarou. Dù tin tưởng vào Koutarou và những người khác, cô vẫn thường xuyên cảm thấy bấp bênh.

Có ổn không khi cô sống tại đây? Cô có cần thiết? Hay chỉ là một người thừa?

Maki lo lắng rất nhiều. Thế nên cô muốn một mối rằng buộc phủ nhận đi những mối lo lắng kia, kể cả với việc sống với một khẩu súng chĩa ngay trước đầu. Cái nòng súng ấy sẽ là bằng chứng cho việc cô ở lại đây. Maki muốn có một cảm giác kết nối với những người khác thông qua việc từ bỏ sự tự do của mình.

“Cậu đã nhận ra được điều gì chưa, Satomi-kun?... mình thì cũng từng trải qua rồi…”

“…Ừ… mình cũng thế…”

Koutarou cũng từng cảm giác như vậy khi mất mẹ và khi mối quan hệ với cha trở nên lạnh nhạt. Cậu để bản thân trôi theo những trận chiến với những người khác. Bằng cách tự tổn thương chính bản thân mình, cậu có được cảm giác mình đang tồn tại. Hành động của cậu khi đó giống với Maki làm lúc này.

“Aika-san muốn có ai đó cứu rỗi lấy cô ấy. Chấp nhận cô ấy thôi là không đủ.”

“…Về phần mình thì đó là bóng chày và Mackenzie…”

Thứ cưu mang lấy cuộc đời cậu là bóng chày và cuộc gặp gỡ với Kenji. Bằng việc cùng đồng đội theo đuổi một mục tiêu, cậu có thể chứng thực sự tồn tại của bản thân. Và giờ đây, đó là điều Maki cần tới, Koutarou hiểu rất rõ Shizuka đang ám chỉ điều gì.

“Có thể đó cũng là lý do tại sao Aika-san luôn nhắm tới số tiền của cậu. Thông qua quan hệ tiền nong, cô ấy sẽ cảm thấy được sự an toàn hơn.”

“Aika-san…”

Được Shizuka khai sáng, Koutarou nhớ lại lúc cậu và Maki hình thành khế ước. Sâu thẳm bên trong, Maki là một cô gái cô độc run rẩy trong hầm ngục. Và cũng giống như Koutarou, Maki không dựa dẫm trực tiếp vào người khác, dù có muốn chăng nữa.

“Nên Satomi-kun. Mình muốn cậu giúp đỡ Aika-san cho đến khi cô ấy cảm thấy thoải mái hơn.”

“…Mọi người ai cũng muốn có một nơi thuộc về mình à…”

Koutarou đã nghĩ rằng cậu đã cứu được Maki khi đưa cô theo mình về căn phòng 106. Nhưng chỉ nỗi cô đơn ấy là không đủ. Nếu bỏ mặc, cô sẽ sống trong sự lo lắng. Chúng sẽ là những ngày tháng đầy đau khổ. Vấn đề này có thể giải quyết theo thời gian nếu cứ để mặc cô như vậy, nhưng Koutarou không thể làm ngơ.

“Làm ơn, Satomi-kun. Không chỉ Aika-san, chúng ta cũng cần bảo vệ chốn dung thân cho mọi người nữa…”

“Cả những người khác nữa… tớ hiểu rồi. Cậu nói phải…”

Tạo nên một nơi giải tỏa sự bấp bênh cho Maki cũng đồng nghĩa tạo nên một nơi mà mọi người có thể sống vui vẻ bên nhau. Có nghĩa là bảo vệ chốn về cho tất cả mọi người. Không chỉ vì lợi ích của Maki mà còn vì cả những người khác.

“Tớ đã hiểu rồi… tớ sẽ nghĩ ra cách nào đó.”

Koutarou quyết định nghe theo đề nghị của Shizuka. Cậu vẫn chưa biết mình nên làm gì nhưng cậu muốn lưu tâm đến nó. Nếu để tâm hơn, Koutarou tin rằng mình sẽ tìm ra được giải pháp.

“Cảm ơn, Satomi-kun.”

Thấy Koutarou tỏ ra đã hiểu, nước mắt lại định hình trên khóe mắt Shizuka lần nữa. Cậu đã làm đúng như những gì cô muốn, càng khiến cô khó lòng kiềm chế niềm vui sướng.

(Phiền phức rồi… có vẻ như mình đang cố che đậy đi cảm xúc của mình…)

Chủ đề cô mang ra nhằm đánh lạc hướng, cuối cùng lại dẫn tới cùng một nơi. Kế hoạch của Shizuka đã phản pháo lại chính cô. Nhưng có thể đây là chuyện không thể tránh khỏi dù cô có nói gì chăng nữa. Sự mong đợi về tương lai và tiếng thình thịch nơi con tim thuyết phục rằng cô sẽ hạnh phúc miễn là ở bên Koutarou.

“…Mình mượn bờ vai của cậu được không?”

“Chắc chắn rồi.”

Do đó, Shizuka quyết định không chống lại cảm xúc của mình nữa. Bởi dù có chống lại, kết quả cũng chỉ có một. Đã vậy, cô chỉ cần chấp nhận nó là xong. Cô cũng tin rằng Koutarou sẽ chấp nhận cô, kể cả có như thế này chăng nữa.

Rokujouma_No_Shinryakusha_V14_Illustration_5.jpg

“Bạn chủ nhà-san… bạn khóc nữa đấy à.”

Một bàn tay lớn khổ gạt đi nước mắt trên má cô.

(Giờ nghĩ lại thì bàn tay cha cũng to bè như thế…)

Shizuka có thể cảm nhận một cảm giác sung túc và an toàn truyền tải vào cô từ bàn tay ấy.

“…Fufufu… cha, mẹ, Aika-san, và mọi người ơi… có vẻ mình còn khối việc để lo rồi đây…”

Shizuka giao phó bản thân mình cho dòng cảm xúc bên trong và bỏ mặc thời gian trôi đi. Và như thế, mọi cảm xúc cô giữ trong lòng, mọi cảm xúc đã đóng băng giờ chầm chậm tan chảy và bị cuốn trôi đi khắp nơi. Shizuka đã lấy lại sự ngây thơ và sự bình an khi cô còn ở bên cha mẹ.

(Cha ơi, mẹ ơi… hai người đừng có lo cho con. Con đã có Satomi-kun và những người khác ở bên rồi. Con bây giờ rất ổn và hạnh phúc…)

Shizuka giờ đã biết ai là người mà cô nên chia ngọt sẻ bùi, đâu là nơi cô thuộc về. Chúng là những điều mà Shizuka từng tìm kiếm kể từ sau khi cha mẹ cô qua đời.

“Bạn chủ nhà-san.”

“Hửm… chuyện gì thế?”

Trong khi giao phó bản thân theo dòng hạnh phúc mà cô cuối cùng cũng tìm ra, Shizuka nhìn lên Koutarou với ánh mắt nhòa lệ. Chàng trai ấy ban đầu chỉ là một người khách trọ không hơn không kém. Nhưng trước khi cô nhận ra thì cậu đã chiếm lĩnh một vị trí mà cô trân trọng.

“Chỉ là giả thuyết thôi nhưng… nếu bọn mình trả tiền thuê trọ trước vài thập kỉ, thì bạn chủ nhà-san có thể trở lại làm một cô gái bình thường như xưa và mỉm cười lần nữa không?”

“…Satomi-kun…”

Và giờ, chàng trai ấy đang cố dẫn Shizuka tới trung tâm vị trí đó. Cậu đang cố nói rằng cô không cần phải chỉ biết đứng nhìn.

(Mình đã hiểu ra rồi… thì ra là vậy sao…)

Cho đến nay, Shizuka luôn tự hỏi: ‘Tại sao cô ấy lại yêu Koutarou?’. Nhưng giờ cô đã có thể hiểu. Koutarou đã lấp đầy khoảng trống bên trong trái tim Shizuka. Và cô có thể lấp đầy khoảng trống bên trong cậu. Tất cả mọi người thu hút lại bên nhau bởi họ tin rằng họ cần nhau. Chung quy lại, họ muốn có một nơi mình thuộc về.

“Fufu, Satomi-kun, để mình cho cậu một lời khuyên.”

“Ể?”

“Có một cách dễ dàng và rẻ mạt hơn nhiều hơn việc trả tiền trọ trước đấy.”

“Đó là cách gì vậy?”

“Mình hổng có nói đâu nha. Đó là thứ cậu phải tự ngộ ra thôi, không thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa sất… fufufu…”

Shizuka mỉm cười và dựa vào vai của Koutarou.

Cô nàng có niềm kiêu hãnh của riêng cô.

Cách thức kia là điều mà Koutarou phải tự đi tìm hiểu lấy.

Phần 15

Với mùa hè đang đến gần, ánh mặt trời ngày càng lặn muộn hơn khi về chiều. Đợi chờ đến khi mặt trời lặn sẽ tốn khá nhiều thời gian, Koutarou và Shizuka quyết định sẽ rời đi sớm hơn một chút trước khi nó lặn hẳn.

“Nhân tiện thì tại sao cậu lại ở khu mua sắm vậy, Satomi-kun?”

“Mình tới mua một cây vợt bắt côn trùng mới và vài thứ nữa.”

Biểu cảm của Shizuka bừng sáng lại như mọi khi. Nhưng cô nói nhiều hơn thường ngày và thi thoảng dựa dẫm vào người Koutarou hơn. Koutarou cho rằng đó là bởi cô đang cảm thấy cô đơn sau khi viếng mộ cha mẹ.

“Thế Maximilian bị gãy rồi sao? Là do Yurika làm gãy à?”

“Không phải thế, Clan cũng sẽ đi cùng nên tớ muốn mua sẵn vài dụng cụ cho cô ấy.”

“Hửm. Cậu coi trọng Clan-san quá nhỉ, Satomi-kun.”

Shizuka cười đểu và dùng khủy tay chọc Koutarou.

“Đó cũng đâu phải thực sự là ý của…”

“Không phải là ý của cậu sao?”

“Mà nói sao nhỉ… theo cách hiểu đó thì tớ cũng coi trọng những người khác nữa mà.”

“Thế nếu mình tham gia, cậu cũng mua cho mình luôn chứ?”

“À thì… tất nhiên rồi.”

Koutarou cảm thấy không được đúng cho lắm nếu cậu chuẩn bị dụng cụ cho Clan mà không cho cả Shizuka. Nếu cô nàng đi cùng, cậu nên phải chuẩn bị luôn cho cô.

“Fufu~ Satomi-kun, trước đó chẳng phải cậu nên hỏi mình điều gì sao?”

Shizuka tiến thêm một vài bước về phía Koutarou, vòng quanh ra sau lưng cậu và mỉm cười. Nụ cười trêu chọc như thể một cô bé đang trêu đùa cha mẹ của cô vậy.

“…Bạn chủ nhà-san, cậu có muốn đi bắt côn trùng với tớ không?”

Hiểu dụng ý của Shizuka, Koutarou thành thật đáp lại sự trông ngóng của cô. Thứ cảm giác thường có đối với một thành viên gia đình giờ đang hướng tới Koutarou. Biết được điều đó, không thể nào có chuyện cậu từ chối cô được.

“Dĩ nhiên, Aika-san cũng sẽ đi, được chứ?”

“Được thôi, như người muốn, quý cô của tôi. Tớ sẽ lôi cậu ấy đi dù có phải dùng cả vũ lực chăng nữa.”

“Vậy thì mình cũng sẽ đi với cậu. Ufufufu.”

Nếu Koutarou mà biết được mục đích thực sự của Shizuka thì có lẽ cậu đã sửng cồ lên rồi.

Shizuka đúng là cảm thấy có chút cô đơn bởi không thể dựa dẫm vào cha mẹ được nữa. Nhưng cô không coi Koutarou như là người thay thế. Cô đơn giản muốn dựa vào cậu bởi chính con người cậu.

Không nhận ra được suy nghĩ đó, Koutarou chú ý tới sức mạnh thông qua lời nói của cô.

(Bạn chủ nhà-san thực sự rất mạnh… Nếu đã mạnh đến vậy, có lẽ mình không cần giấu cậu ấy…)

Mặc dù viếng mộ cha mẹ nhưng Shizuka vẫn không quên hoàn cảnh của Maki. Cảm nhận trái tim mạnh mẽ của cô, Koutarou bắt đầu nghĩ rằng có thể cậu chẳng cần phải che giấu sự tồn tại của Alunaya với cô.

Shizuka có thể sẽ chấp nhận Alunaya. Hoàn cảnh này khác với lúc cậu giấu việc du hành về Forthorthe quá khứ với Theia. Thậm chí dù Shizuka có tìm ra, nó sẽ không ảnh hưởng tới vấn đề chính trị. Thế nên Koutarou tính nói mọi chuyện cho Shizuka biết.

(Nhưng nên nói thế nào bây giờ? Cậu ấy có thể bị sốc. Mình nên hỏi ý kiến Clan trước…)

Dù muốn nói cho cô biết nhưng cậu không thể bừa bãi mà nói thẳng ra. Nhưng may mắn, Shizuka sẽ tham gia cuộc săn côn trùng cùng với Koutarou và Clan. Cậu sẽ nói chuyện với Clan, và nếu được thì họ sẽ tiết lộ cho cô biết khi đó.

“Sao thế, Satomi-kun? Trông cậu nghiêm túc vậy. A, có phải cậu đang có vấn đề về tài chính không?”

Thấy Koutarou chợt yên lặng, Shizuka nghĩ rằng mình đã đưa ra một yêu cầu vô lý. Do đó không phải chủ đích của cô nên nụ cười nhanh chóng biến mất khỏi khuôn mặt.

“Mình xin lỗi vì đã ép cậu. Bọn tớ không cần bộ dụng cụ mới đâu, bọn này chỉ đi ké thôi mà.”

“Không, không phải là chuyện đó…”

Koutarou nhanh chóng bắt đầu nghĩ ra một lời bào chữa.

Đúng là cậu chợt im lặng thật nhưng cậu không thể nói rõ nguyên do cho cô biết. Và cũng chẳng phải do cậu lo lắng về tài chính nên cậu không muốn Shizuka lo lắng vô ích.

Thực ra thì hiện giờ Koutarou khá là dư dả. Sau khi lập quan hệ chủ-tớ, Theia hoan hỉ và muốn trao cho Koutarou một khoản lương. Trên hết, Theia thích thú tận hưởng cảm giác có được từ quan hệ chủ tớ của họ.

“…Chúng ta sẽ đi suốt mùa hè nên tớ đang tự hỏi là cậu và Aika-san sẽ ổn không.”

“Nếu thế thì càng tiện. Mình nghĩ sẽ tốt hơn nếu việc đó trở thành thói quen đối với Aika-san.”

“Bạn chủ nhà-san…”

Chuyện Koutarou vừa lôi ra nhằm để giấu đi mục đích thực sự, nhưng sự rộng lượng của Shizuka lại trở thành điểm nhấn.

(Cô ấy tuyệt thật… Đúng là mình nên nói thật với cô ấy càng sớm càng tốt…)

Chỉ trong một ngày, ấn tượng của Koutarou về Shizuka thay đổi nhanh chóng. Vì thế, quyết định nói rõ mọi chuyện với cô càng trở nên vững vàng hơn.

Ngay lúc Koutarou tỏ ra quyết tâm, Shizuka đột nhiên dừng bước.

“Chuyện gì thế nhỉ…”

Shizuka dừng bước và nhìn chằm chằm về phía trước.

“Có chuyện gì sao?”

Thấy Shizuka đứng lại, Koutarou cũng làm theo. Shizuka chỉ về một nơi ở phía trước chếch về phía bên tay phải.

“Satomi-kun, nhìn kìa. Chẳng phải là khói sao?”

“Đúng thế. Là lửa trại chăng?”

Đám khói bốc lên ở hướng mà Shizuka ra dấu. Thấy thế, Koutarou đoán rằng có thể đã có ai đó đã đốt lửa trại. Nhưng hiện tại vẫn chưa vào hè hẳn, nên vẫn chưa phải là mùa để thắp lửa trại. Trên hết, làn khói bốc lên đen đặc. Nó không phải là khói tạo nên bởi ngọn lửa trại.

“Không, nó không phải lửa trại!! Nó nằm ngay giữa khu dân cư!! Ai lại đốt lửa trại ở đó cơ chứ!?”

“Vậy là hỏa hoạn sao!?”

Khi Koutarou thốt ra lời đó, Shizuka đã cất bước chạy. Bị phân tán bởi làn khói, cậu vẫn chưa nhận ra ngay, do đó đã không kịp ngăn cô lại.

Phần 16

Nơi đang cháy nằm ngay trước mặt nơi Koutarou và Shizuka đang đứng. Đó là một ngôi nhà riêng cũ, cao ba tầng, và dù chỉ mới phát hỏa, ngọn lửa đã bao trùm cả căn nhà. Bởi gió trời buổi tối mạnh hơn nhiều và bởi căn nhà làm bằng gỗ, ngọn lửa càng bùng lên nhanh chóng.

“Satomi-kun, gọi cứu hỏa!”

“Được rồi!”

Khi Koutarou và Shizuka đến nơi, xe cứu hỏa vẫn chưa tới, và không ai ra cứu lửa cả. Người xem chỉ tụ tập lại, và vẫn chưa chắc là họ đã gọi cứu hỏa. Nên điều đầu tiên mà họ làm khi tới nơi là dùng điện thoại liên lạc với sở cứu hỏa.

“Xin chào, sở cứu hỏa đó phải không!? Có hỏa hoạn!!”

“Satomi-kun, có ai đó đang chạy ra!! Nhờ cậu lo ở đó nhé!!”

“Bạn chủ nhà-san!? A, xin lỗi, địa chỉ là-”

Hai người đi ra từ phía cổng căn nhà cháy. Họ là một cặp vợ chồng già, hai người chậm rãi vịn vào nhau thoát ra ngoài. Shizuka tiến tới phía căn nhà để giúp đỡ họ, để việc liên lạc cho Koutarou lo.

Ngọn lửa vô cùng lớn, chỉ lại gần thôi mà Shizuka cảm thấy như đang bị nung nóng.

(Cha, mẹ…)

Shizuka từng có cảm giác này trước đây. Sức nóng cô cảm nhận lúc này giống y hệt sức nóng từ ngọn lửa đã cướp đi sinh mạng cha mẹ cô. Một phần nào đó vì lý do ấy, bóng dáng của cha mẹ Shizuka hiện lên trên hình ảnh của cặp vợ chồng già.

“Hai người không sao chứ!?”

Khi chạy tới chỗ hai người, Shizuka đưa tay giúp họ đi ra chỗ an toàn.

(Mình tự hỏi là cha mẹ mình có trông như thế này… khi họ cố mang mình thoát khỏi đám cháy…)

Và như thế, Shizuka mới nhìn rõ ra diện mạo của họ. Hai người lấm lem nhọ nồi và mồ hôi, và trông có vẻ mệt mỏi. Shizuka không thể bỏ mặc họ.

“Ch-áu của chúng tôi vẫn còn trong đó!!”

“Làm ơn hãy gọi cứu hỏa!!”

“Ơ…?”

Tuy nhiên, Shizuka hoàn hồn lại khi cô nghe điều họ nói. Ngay sau đó, một giọng yếu ớt vang tới tai cô.

“…Papa! Mama! Ông ơi! Bà ơi!”

Shizuka nhìn về hướng phát ra giọng nói và thấy một bé gái ở trên lầu ba, cô bé khóc lóc cố phá cửa sổ khi ngọn lửa đang la liếm lại gần.

“Yuuka!”

“Yuu-chan! Ổn thôi, lính cứu hỏa đang đến cứu cháu!”

Nhận ra được giọng cô bé, cặp vợ chồng già hét lên.

(Họ sẽ không đến kịp mất!)

Dựa vào cường độ ngọn lửa, cô bé sẽ không thoát được nếu đứng đợi cứu hỏa tới. Kể cả một kẻ nghiệp dư cũng hiểu được điều đó.

“Ôi không, chờ đã cô gái!”

“Cô không nên liều mạng như thế!”

Ngay sau khi nói chuyện xong với sở cứu hỏa, Koutarou nghe thấy tiếng kêu của cặp đôi già và quay lưng lại tòa nhà đang cháy với dự cảm không lành.

“Bạn chủ nhà-san, không, chờ đã!”

Thứ mà Koutarou thấy được là tấm lưng của Shizuka khi cô vội vã lao vào tòa nhà đang cháy.

Phần 17

Shizuka nhận thức rõ sự ngu ngốc trong hành động của bản thân. Thường thì, cô có lẽ đã không chọn cách thức này. Nhưng hôm nay, cô lao vào căn nhà cháy.

(Cha, mẹ… con không còn là đứa bé vô dụng nữa!)

Cặp đôi già và bé gái gợi nhớ Shizuka về cha mẹ và bản thân cô. Cha mẹ đã chạy vào đám cháy để bảo vệ cô, và họ đã hi sinh tính mạng để Shizuka được sống. Nếu cô có thể làm được điều gì đó khi đấy, kết quả có lẽ đã khác. Shizuka luôn có suy nghĩ như vậy. Thế nên cô rèn luyện cơ thể và tiếp tục bảo vệ lấy căn nhà Corona. Nhưng chẳng có điều gì chứng thực cho khả năng đó cả. Suy nghĩ ấy thi thoảng nảy ra trong đầu cô và khiến cô dao động.

Nhưng giờ đây, một tình huống tương tự vụ hỏa hoạn khi xưa đang diễn ra trước mặt cô. Shizuka nghĩ rằng đây là cơ hội để kiểm tra xem có thực sự là cô có thể thay đổi kết quả hay không. Nếu cứu được cô bé bên trong căn nhà, cô sẽ xác nhận được rằng mình không còn vô dụng nữa. Cô giờ đã có thể đi tới kết thúc khác hẳn khi xưa.

Thế nên mặc dù biết rằng hành động của mình xuẩn ngốc, Shizuka vẫn bước vào căn nhà đang cháy. Việc các xe cứu hỏa không thể đến kịp đã tạo động lực đẩy cô lên phía trước. Hành động này không hoàn toàn đến từ ý tốt, Shizuka muốn lấy lại quá khứ mà cô đã đánh mất.

(Tầng ba! Mình phải lên tầng ba!)

Sau khi đi vào căn nhà, Shizuka bắt đầu tìm kiếm cầu thang dẫn lên tầng tiếp theo. Do cô bé ở trên tận tầng ba, đây là lối đi nhanh nhất để lên tới đó.

(Nhiều khói quá… nóng quá…)

Shizuka nhanh chóng nhận ra rằng việc không hề dễ dàng. Tầm nhìn của cô bị màn khói và ngọn lửa che đi mất. Do làn khói thường có xu hướng bốc lên trên, nó che đi chiếc cầu thang. Bao bọc bởi ngọn lửa, áp lực bắt đầu đè lên tinh thần cô. Căn nhà này thuộc về một người xa lạ cô chưa từng gặp bao giờ, việc tìm ra cầu thang là vô cùng gian nan.

(Bình tĩnh nào, Shizuka. Đây là một căn nhà, cầu thang sẽ được đặt ở chỗ thích hợp!)

Shizuka cố gắng giữ lại sự bình tĩnh và tiến bước dọc theo hành lang. Trong một ngôi nhà nhỏ, cầu thang thường nằm ở phía bên tay phải trước cửa nhà. Nhưng trong một ngôi nhà lớn như thế này, cầu thang lại thường được đặt ở một nơi khó có thể thấy từ đằng cổng. Dù vậy, nó vẫn được nối với hành lang cho tiện di chuyển. Cầu thang chỉ ở gần đây. Shizuka làm dịu đi sự lo lắng và tiếp tục công cuộc tìm kiếm.

(Nó ở đây rồi!)

Nỗ lực của cô được đền đáp và Shizuka đã tìm ra chiếc cầu thang nằm ở một góc hành lang. Do khói mù mịt che hết cầu thang nên không thể biết được tình hình ở trên tầng trên. Shizuka kiềm lại sự hối thúc vội vã và cẩn thận bước lên cầu thang từng bước một. Đi được nửa đường, cô thấy một vài cuốn sách nằm rải rác khắp cầu thang. Nếu khi nãy cô chạy thì có lẽ đã dẫm lên chúng và trượt ngã rồi.

(Không ngờ đám khói nóng đến vậy…)

Một lượng lớn khói tiếp tục trào lên, che khuất tầm nhìn của Shizuka. Chúng thấm vào mắt khiến cô chảy nước mắt. Shizuka chậm rãi bò lên tầng hai trong khi chú ý xuống bên dưới bàn chân cô.

“*khụ**khụ*”

Hít phải chút làn khói khi lên tới lầu hai, Shizuka ho sù sụ. Như thế càng có thêm khói sộc vào mồm cô, khiến cô càng ho thêm. Lầu hai đậm đặc khói hơn lầu một, đặc biệt ở khu vực cầu thang.

(Mình phải thở chậm lại…)

Shizuka gần như phát hoảng khi cô gặp khó khăn trong việc thở nhưng cô kịp lấy lại sự điềm tĩnh. Cô lôi ra những kiến thức học được ở những buổi thực tập hỏa hoạn để dùng và áp sát xuống mặt đất, nơi giúp cô có thể thở một cách bình thường.

(Phải trèo lên tầng ba…)

Cô lấy một vài hơi sâu và làm dịu bản thân xuống. Từ đấy, cô có thể thấy được tình hình của lầu hai. Ngọn lửa bốc lên mãnh liệt hơn lầu một. Đây là điều hiển nhiên khi khói và lửa có xu hướng bốc lên, và dĩ nhiên là tầng ba còn trầm trọng hơn thế. Shizuka cầu nguyện rằng ngọn lửa vẫn chưa lan quá xa trong khi nhanh chân đi cứu bé gái.

(Mình… chỉ dính vài vết bỏng. Ngoài ra thì không bị gì hết! Mình vẫn di chuyển được!)

Trong lúc kiếm đường lên, Shizuka đã dính một vài vết bỏng. Đó là điều không thể tránh được khi cô đang đứng giữa một ngọn lửa. Sau khi biết được là mình vẫn còn ổn, Shizuka bắt đầu di chuyển lên tầng ba. Do cầu thang nối tiếp từ tầng hai nên không cần mất công để đi tìm kiếm nó nữa. Tuy nhiên, đó cũng là lúc Shizuka dừng chân lại.

(Cầu thang đang cháy!)

Ngọn lửa đã lan ra cầu thang dẫn lên tầng ba. Để lên được tầng trên, cô cần phải vượt qua ngọn lửa ở đấy. Nhưng do nó chỉ mới cháy một phần nên vẫn có thể vượt qua nó bằng cách nhanh chân di chuyển.

(Hiểu rồi, thế nên vợ chồng già kia…)

Nhưng đối với cặp đôi già, để họ tự vượt qua đây là điều vô cùng khó. Họ không còn lựa chọn nào khác là từ bỏ việc tự cứu cháu gái của mình.

(Nhưng mình có thể làm được!)

Thấy ngọn lửa bất thình lình bùng lên, cô lùi bước khỏi chiếc cầu thang. Sau đó, cô hạ tư thế và hít một vài hơi thở. Tiếp đó, cô nín hơi và lao lên tầng ba.

Shizuka tự tin vào khả năng di chuyển của mình. Cô có thể di chuyển tốt hơn một người đàn ông bình thường. Dung tích phổi của cô cũng vậy. Không còn là một đứa bé vô dụng như xưa khi mất đi cha mẹ, Shizuka tin rằng bây giờ cô có thể làm được điều gì đó.

(Tới đây!)

Cô nín thở và lao lên cầu thang. Chỉ có tầm chục centimet cầu thang thực sự bị cháy. Nếu cô lao qua đủ nhanh, thì không có vấn đề nghiêm trọng gì.

(Ư!)

Trong giây lát, cơ thể cô bị ngọn lửa lớn bao quanh, khiến biểu lộ của Shizuka méo mó trong đau đớn. Nhưng tất cả chỉ có thế. Shizuka giữ lấy thăng bằng và chạy lên nốt phần cầu thang còn lại. Và như thế, Shizuka đã có thể lên được tầng ba.

“…Haa, haa, haa… biết thế thì mình đã mặc váy rồi…”

Sau khi đã lên được tầng trên cùng, Shizuka cúi xuống và hít sâu một vài hơi. Dù chỉ có một vài giây nhưng cơ thể cô cần lượng oxi để bù đắp sức vận động vừa rồi.

(Nhưng giờ thì mình có thể cứu được em ấy…)

Cô bị khó thở và đau đớn từ những vết bỏng. Nhưng Shizuka đã lên được tầng ba. Mục tiêu của cô đã nằm trong tầm với. Cô giờ có thể cứu được cô bé kia.

(Cha, mẹ, hai người có thấy không? Con đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi…)

Nói thẳng ra thì người mà Shizuka đang cố cứu lấy không phải cô bé kia mà chính là bản thân vô dụng của mình.

(Đi nào, Shizuka… Chỉ một chút nữa thôi!!)

Shizuka dồn lực vào cánh tay và đẩy bản thân lên phía trước. Tiếp đó, cô dồn lực vào bàn chân để nâng cơ thể mình lên. Cô nhớ căn phòng bé gái kia đang ở. Miễn là đứng được dậy, cô có thể tiến tới căn phòng đó trong vài giây. Vạch đích đã nằm ngay trước mắt.

(H-ử…?)

Nhưng Shizuka không thể đứng được dậy. Cô mất đi tầm nhìn và sức lực rời bỏ khỏi phần cơ thể dưới của cô. Shizuka đang rướn về phía trước, cố vực người dậy, nhưng người cô đổ ra sàn. Cô cố di chuyển cánh tay để đỡ lấy người nhưng cũng không thể và cô đập ra sàn.

(Tại sao…? Mình vẫn còn… có thể tiếp tục được mà…)

Nhận thức của Shizuka bắt đầu mờ nhạt đi. Nhưng đó không phải là bởi cú va chạm với sàn nhà. Cô đang thiếu khí.

Ngay từ đầu, trong vụ hỏa hoạn, lượng oxi là không có nhiều. Trên hết, lại có rất nhiều tạp chất trong không khí như CO2, CO, gây cản trở quá trình hô hấp của cô. Còn đặc biệt hơn khi đây là lầu ba. Tuy nhiên, Shizuka đã lường trước được và rất cẩn thận. Cô đã hạ thấp cơ thể và thở nông, trong khi giữ nhịp đập của mình không quá nhanh. Tiết chế sự tiêu thụ oxi, nên cô mới ổn cho đến giờ.

Thế nhưng, Shizuka đã quên dự trù một điều: ngọn lửa cháy trên phần cầu thang dẫn tới tầng ba. Cô đã quá tập trung vào việc chạy qua nó mà quên mất mọi cẩn trọng mà mình có. Để chạy vội, cô cần có oxi. Gia tăng lượng lớn oxi vào trong người, cô cần hít vào lượng lớn không khí. Nhưng không khí trên tầng ba lại vô cùng độc và nhiều tạp chất gây hại. Do đó, Shizuka đã không thể bổ sung được lượng oxi mà mình đã dùng và rơi vào tình trạng thiếu khí.

Shizuka chắc chắn đã trưởng thành. Cô có một cơ thể săn chắc và sự nhanh nhạy. Cô không còn là một đứa trẻ bất lực khi xưa. Nhưng cô chẳng thể làm được gì trước sự thật rằng bản thân cô chỉ là một con người.

(Cơ thể mình… không di chuyển… Mình không thể… làm được gì nữa… Mình sẽ… chết như thế này sao… trong khi chẳng thể làm được điều gì…?)

Khi nhận thức mờ nhạt đi, sự vô vọng tràn ngập trong xúc cảm của cô. Cô đã cố gắng rất nhiều, nhưng cuối cùng chẳng thể làm được điều chi. Kết quả khác không hề tồn tại.

(Không thể… kết thúc thế này được… Không… mình không muốn…)

Shizuka cố hết sức di chuyển nhưng cơ thể cô giờ hoàn toàn thiếu khí và không di chuyển lấy một inch.

(Tại sao… mình lại yếu đuối…? Nếu mình có thêm sức mạnh… ít nhất có sức mạnh để bảo vệ những người mình yêu quý…)

Đau đớn. Nhục nhã. Nước mắt trào ra từ đôi mắt cô. Cơ thể cô bất động, nhưng dòng nước mắt mà cô không mong muốn cứ thế mà ứa ra. Và khi giọt đầu tiên thấm xuống sàn nhà-

‘Cô bé, cô có thể nghe thấy tiếng của ta chứ?’

-giọng của ai đó vang lên trong tai Shizuka. Nhưng nó không tới bên cô dưới dạng âm thanh. Cô chẳng hề nghe thấy gì từ xung quanh.

(Ai vậy…?)

Dù đang trong tình trạng không nhận thức được diễn biến kì quái đang diễn ra, Shizuka vẫn đáp lại giọng nói. Làm thế, chủ nhân giọng nói bắt đầu nói với âm giọng vang vọng nhưng rất điềm đạm.

‘Nghe này, cô gái. 2000 năm trước, trong một đất nước nọ có một cô công chúa vĩ đại. Đất nước cô ấy lâm nguy, cô đã vượt lên mọi gian nan thử thách bằng tài năng, sức mạnh mà cô có.’

(Đúng là một con người mạnh mẽ…)

Shizuka ngợi khen người công chúa. Người đã có thể bảo vệ cả vương triều ấy thật mạnh mẽ, một mẫu người mà cô hướng tới.

‘Đúng thế. Dù không thể thấy bằng mắt thường nhưng cô ấy có trong mình một sức mạnh lớn lao.’

Sức mạnh không chỉ tồn tại ở riêng mỗi dạng thể chất. Mà nó còn là sự thông tuệ nhìn thấy lòng người, sức mạnh của đồng tiền và hiểu biết về y học. Sức mạnh của nàng công chúa kia là sức mạnh thu phục người khác và dẫn lối họ tới tương lai. Sức mạnh của người thống trị.

‘Tuy nhiên, điều đó cũng mang tới cho cô sự bất hạnh.’

(Bất hạnh…? Dù cô ấy mạnh đến nhường ấy sao…?)

‘Đúng thế. Có sức mạnh trong tay nghĩa là ta có thể làm được mọi chuyện. Ta chẳng cần sự giúp đỡ. Cô gái ấy là một cô công chúa quá đỗi vĩ đại. Thế nên, dù có thể cứu lấy được đất nước của mình, cô ta lại không thể ở bên chàng trai mà cô yêu, và lặng lẽ sống nốt phần đời còn lại trong cô độc.’

(Cô ấy luôn cô đơn sao…? Một công chúa đáng thương…)

‘Sức mạnh sẽ khiến con người ta lẻ loi. Cô gái, cô cũng như vậy. Nếu cô trở nên mạnh hơn nữa, cô sẽ vượt qua giới hạn của con người. Thứ sức mạnh đó chắc chắn sẽ cô lập cô. Đó là cái giá phải trả cho sức mạnh.’

(Cô đơn… Cái giá phải trả cho sức mạnh…)

Sức mạnh càng lớn, bất hạnh càng nhiều. Đồng tiền là ví dụ điển hình nhất. Sở hữu càng nhiều tiền, những người tự nhận mình là bạn bè của gia đình sẽ ngày càng tăng. Ép chúng ta phải nghi ngờ họ. Thậm chí khiến chúng ta nghi kị cả những người bạn thân. Dẫn chúng ta đến một cuộc sống cô độc.

*{ví dụ như lão Takehaya ấy, bán được bộ truyện chắc được kha khá tiền nhưng hình như vẫn chưa có vợ, hờ hờ}

‘Nếu cô muốn, ta có thể ban cho cô sức mạnh. Sức mạnh để bảo vệ người cô yêu thương khỏi mọi rủi ro bất hạnh.’

(Cháu muốn nó. Dĩ nhiên là muốn rồi.)

‘Tuy nhiên, nó sẽ khiến cô bất hạnh. Cô sẽ phải từ bỏ cuộc sống bình thường. Nghĩa là cô sẽ phải quay lưng lại với việc trở thành một với người cô thương, sinh con với anh ta và nuôi nấng nó. Dù vậy, cô vẫn mưu cầu nó sao?’

Sức mạnh của chủ nhân giọng nói hùng mạnh đến mức đánh bại mọi kẻ địch. Nếu đạt được nó, cô sẽ bị ném vào một thế giới của những trận thư hùng, dù cô có muốn hay không. Một cuộc sống khác hoàn toàn với cuộc đời nữ sinh cao trung bình thường. Chủ nhân giọng nói cho rằng đó là một cuộc đời bất hạnh.

(Vâng. Như thế càng tiện.)

Tuy nhiên, Shizuka lại có suy nghĩ khác. Cô nghĩ rằng càng tiện hơn nếu không thể sống như bình thường, như thế lại càng tốt.

‘Càng tiện ư?’

Chủ nhân giọng nói bối rối trước câu trả lời không ngờ tới. Shizuka vui vẻ đáp lại.

(Phải. Những người mà cháu yêu quý đều có những sức mạnh vô song. Và đúng như ông bác đã nói, họ cô độc. Satomi-kun là người cô đơn nhất trong số họ. Cậu ấy là người mạnh nhất nhưng cũng cô đơn nhất. Để hỗ trợ cậu ấy, cháu muốn có một sức mạnh đủ để sánh bước bên cậu ấy. Thế nên trở nên cô đơn hay gì cũng được. Trong thế giới này, có những người ta không thể hỗ trợ mà không làm như thế…)

‘…Hiểu rồi. Chính vì trái tim của cô như thế nên mới cuốn hút ta…’

Chủ nhân giọng nói không ngẫu nhiên mà nói chuyện với Shizuka. Mà nó chọn một người có trái tim phù hợp để nó tin tưởng trao cho sức mạnh của mình. Khi nghe câu trả lời từ Shizuka, chủ nhân lời nói hiểu được lý do tại sao cô có một trái tim như thế và vui sướng khi đã không chọn nhầm người.

(Ể? Bác nói gì cơ?)

Nhưng do Shizuka vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh, cô vẫn lúng túng trước giọng nói.

‘Không có gì, chỉ là… nếu cô công chúa của thánh kiếm kia có thể suy nghĩ được như cô, cô ta có lẽ đã có một cuộc đời hạnh phúc.’

(Chẳng phải hạnh phúc còn phụ thuộc hoàn cảnh và tâm trạng nữa sao?)

Nếu một người có sức mạnh to lớn, sẽ bất hạnh nếu họ sống trong những người thường. Nhưng sẽ không là vậy nếu họ sống bên những người sở hữu sức mạnh. Shizuka tin rằng bản thân sức mạnh không xác định là người đó có hạnh phúc hay không.

‘Nói hay lắm. Cô đúng là một cô gái biểu tượng cho sức mạnh.’

(Đó là một lời khen?)

‘Chắc chắn rồi. Đó là lời khen cao nhất đến từ ta đó.’

(Được rồi, vậy thì…)

Được bảo rằng đó là một lời khen nhưng Shizuka lại không có cảm giác như vậy. Có thể đấy không phải cách phù hợp để khen ngợi một cô gái. Dù suy nghĩ như thế, sự nghi ngờ và bất mãn mà cô cảm thấy vẫn hãy còn ở đó.

(Có đúng là-)

Shizuka muốn hỏi thêm về chủ nhân của giọng nói, nhưng đến giữa câu thì cô nhận ra một điều quan trọng hơn.

(Phải rồi, cháu vẫn chưa nghe tên ông bác. Cháu là Shizuka. Bác là ai?)

Shizuka vẫn chưa biết người mà cô đang nói chuyện là ai. Thế nên cô hỏi một cách vô ý tứ, nhưng câu trả lời mà cô nhận được lại hoàn toàn không thể ngờ tới.

‘Tên ta là Alunaya.’

(Ể? Ý bác là con rồng đã xuất hiện trong huyền thoại nổi tiếng ở đất nước Theia-chan ấy hả!?)

Shizuka hoàn toàn sửng sốt. Cô ngạc nhiên đến mức nhận thức đang mờ dần đi vì thiếu khí của cô bừng tỉnh lên trong giây lát.

‘Chính xác. Ta là giới vương của loài hỏa long, Hỏa long đế Alunaya. Shizuka, ta sẽ giao phó sức mạnh của mình cho cô. Cô bé có thể dùng sức mạnh vượt trội này để bảo vệ điều cô muốn. Nào hãy bắt đầu thôi!’

(A, ch-ờ chút đã!! Cháu vẫn còn nhiều điều muốn hỏi!!)

Một luồng sức mạnh khổng lồ ẩn chứa bên trong thoát ra và bao bọc lấy Shizuka. Sức mạnh ấy lấn át xung quanh và căng phồng lên, thay đổi định mệnh của Shizuka. Cô được trao cho nguồn sức mạnh để bảo vệ những người cô yêu quý. Hoặc cũng có thể là nguồn sức mạnh để cô đến gần bên sự cô độc của một ai đó. Không chỉ là sức mạnh thuần túy, nó còn là hiện thân hi vọng của Shizuka. Bởi sau tất cả, ai cũng muốn có một nơi mình thuộc về.

Và như thế, Shizuka đã chọn cộng sinh với con rồng huyền thoại.

Phần 18

Ngay khi Koutarou lên được tầng ba, trong bộ giáp của mình, trước mặt cậu là biển lửa.

“Bạn chủ nhà-san đâu rồi!? Tìm cô ấy đi!!”

Koutarou lo lắng về khoảng thời gian bỏ lỡ và ra lệnh cho AI trên bộ giáp.

Do bộ giáp của Koutarou được thiết kế cho một chiếc phi thuyền không gian, chức năng của nó giống một bộ đồ không gian. Thế nên cậu có thể di chuyển trong ngôi nhà đang cháy mà không hề hấn gì, miễn là không ở lại quá lâu. Nhưng Shizuka và bé gái kia thì không như vậy. Cậu phải tìm ra được họ trước khi hai người mất mạng.

“Phát hiện phản ứng sự sống. Có hai người, bốn mét đi theo hướng 10h.”

“Được lắm! Đi-”

“Nguồn phản ứng đang tiến tới. Cảnh báo, xác nhận sự sản sinh xung chấn. Dựng màn chắn biến dạng.”

“Uwa!?”

Nhưng trước khi Koutarou có thể tìm ra cô thì Shizuka đã xuất hiện trước mặt cậu. Cánh cửa và ngọn lửa bị thổi bay ngay trước mặt cậu. Ở phía bên kia là Shizuka, bế trong tay là bé gái kia.

“Bạn chủ nhà-san!?”

“Mình xin lỗi Satomi-kun, mình không thể kiểm soát hết được sức mạnh. Cậu ổn chứ?”

“Không sao, bộ giáp đã bảo vệ mình.”

Do Shizuka đang bận tay bế lấy cô bé đang bất tỉnh, cô đã thổi bay cánh cửa bằng xung chấn tạo nên bằng mồm. Koutarou đứng ngay ở phía bên kia cánh cửa, nhưng may mắn là đang mặc giáp và có lá chắn bảo vệ. Nếu không thì cả cậu lẫn chiếc tường phía sau đã bị thổi bay theo rồi.

“Nhưng chủ nhà-san, cậu trông…”

“À, cái này á? Bác Alu đã cứu mình đấy. Nhưng nói chuyện sau đi! Chúng ta nên rời khỏi đây!”

“Hiểu rồi!”

Koutarou ngạc nhiên trước bộ dạng của Shizuka, nhưng cậu ngoan ngoãn tuân theo lời chỉ thị của cô. Cậu có thể mường tựa ra được chuyện gì đã xảy ra. Đôi mắt Shizuka sáng lên một màu đỏ, cô có một chiếc sừng nằm trên trán, đôi cánh lớn trên vai và một chiếc đuôi dài đằng sau hông. Đó là hình dáng mà cậu từng thấy trước đây, bằng chứng cho sức mạnh của Alunaya có hiệu lực.

Phần 19

Sau khi đã tới được chỗ an toàn, Koutarou và Shizuka đưa cô gái tới đôi vợ chồng già và nhanh chóng rời khỏi hiện trường bỏ lại đám cháy đằng sau lưng. Dù cứu được cô gái, sự thật rằng họ đã lao vào tòa nhà trước khi lính cứu hỏa đến là một vấn đề rất lớn. Nên cả hai quyết định sẽ về nhà trước khi bị lôi vào rắc rối.

“…Tha cho mình đi, chủ nhà-san. Chẳng giống cậu chút nào cả.”

Koutarou dùng khoảng thời gian khi họ quay về căn phòng 106 để la mắng Shizuka.

Trước khi cậu kịp ngăn cô lại, Shizuka đã lao vào căn nhà cháy. Bởi Shizuka thường ngày rất bình tĩnh, hành động này càng khiến Koutarou bất ngờ hơn. Do đó, cậu ném cho cô ánh nhìn nghiêm khắc. Bình thường, Shizuka mới là người khiển trách những người khác vì lỗi không biết trước biết sau.

“May là có Alunaya-dono, chứ nếu không có ổng thì trời mới biết chuyện gì đã xảy ra…”

“Mình xin lỗi, Satomi-kun. Mình nhớ lại cha mẹ mình bởi nó diễn ra ngay sau khi cuộc viếng mộ. Nên mình có phần kích động.”

Shizuka nhận thức được sự thất bại của bản thân. Dù tính đến cả kết quả của vụ việc, nó chẳng phải là điều đáng tự hào với cô. Thế nên, cô mới nhún nhường và tỏ ra hối lỗi trước những hành động của mình trong khi nghe Koutarou thuyết giáo.

“Mình đã hành động quá nông nổi. Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng. Mình sẽ cẩn thận và chắc chắn sẽ không tái phạm nữa.”

“Haaa… tớ bỏ qua cho cậu lần này thôi đó.”

Koutarou nhanh chóng tha thứ cho Shizuka.

Shizuka đã hiểu được sai lầm của mình và thành thật xin lỗi. Hơn nữa, Koutarou hiểu được cảm nhận của cô. Cậu tin rằng nếu chẳng may sau khi viếng mộ mẹ và chợt đi qua vụ tai nạn tương tự như lúc mẹ cậu mất thì cậu sẽ lao ngay tới mà không thèm nghĩ đến hậu quả. Thế nên cậu không thể la mắng Shizuka thêm được nữa.

“Chưa chắc trong tương lai đã có người ngăn cậu lại nên làm ơn hãy cẩn thận hơn.”

“…Ừ.”

Shizuka bẽn lẽn nhìn lên xác nhận coi Koutarou còn giận hay không. Cô sau đó gật đầu và biểu lộ của cô dịu bớt đi.

“Dù vậy nhưng mình vui là tất cả mọi người đều ổn.”

Koutarou mỉm cười với Shizuka. Dù cô đã hành động một cách khinh xuất, nhưng cuối cùng, mọi thứ đều đã ổn. Cô bé bị bỏ lại đã được cứu và Shizuka vẫn nguyên vẹn. Và bởi chưa chắc cô bé đã được an toàn cho đến lúc xe cứu hỏa tới nên bản thân kết quả cũng đáng được ăn mừng, bất kể hành động của Shizuka có thế nào chăng nữa.

“Ừ…”

Nhưng mặt mày Shizuka vẫn u ám. Cô xuống sắc và thả dài.

“Cậu vẫn bận tâm về nó à?”

Koutarou cho rằng Shizuka vẫn ăn năn trước sự dại dột của mình và vẫn để tâm tới những hành động đó. Nhưng Shizuka lại đang nghĩ tới chuyện khác.

“Không, mình hối hận nhưng không phải là vì điều đó… Sau cùng, mình đã không thể cứu nổi ai, cũng như lúc cha mẹ mình qua đời. Nên mình thấy hơi buồn và xấu hổ khi chẳng trưởng thành lên được tí nào…”

Shizuka tỏ ra suy sụp bởi vì cô nghĩ rằng bản thân suốt bấy nhiêu năm vẫn chẳng lớn khôn. Trước đây thì được cứu bởi cha me, giờ thì được Alunaya cứu. Trong ngọn lửa, Shizuka chẳng thể làm được gì. Điều đó khiến cô vô cùng sốc.

Và để sánh bước được bên người cô yêu, cô cần một nguồn sức mạnh lớn lao. Sức mạnh bản thân cô là chưa đủ. Cảm thấy sức lực mình đã chạm ngưỡng, có vẻ như Shizuka chưa thể hồi phục lại được ngay.

“Mình cứ nghĩ là mình sẽ có thể làm tốt hơn giống như cậu ấy…”

Shizuka vừa nói vừa thở dài một hơi nặng trĩu.

“Mình muốn học hỏi bí mật để trở thành một anh hùng huyền thoại.”

Shizuka có cảm giác rằng có sự khác biệt lớn giữa cô và Koutarou. Những phức cảm xoáy tít bên trong cô và khó để cô kiểm soát được chúng.

“Bạn chủ nhà-san, mình chẳng thể dạy cậu được điều gì hết.”

“Ý cậu là mình không có tài năng sao?”

Shizuka cười cay đắng. Một nụ cười coi thường chính bản thân.

“Không phải vậy…”

Lần này, đến lượt Koutarou cười nhạt.

“Cho đến giờ, tớ chưa từng cứu một ai bằng chính sức mạnh của mình cả.”

Bằng những lời nói ấy, Koutarou thừa nhận sự kém cỏi của bản thân. Cậu không thể không cười nhạt. Dĩ nhiên là Shizuka không thể chấp nhận được điều đó. Cô đứng lại và tức giận phản đối.

“Nói dối! Satomi-kun, cậu luôn-”

“Luôn mượn sức mạnh từ những người khác để chiến đấu.”

Koutarou cũng dừng lại và quay mặt sang phía Shizuka. Nhưng trái ngược với cô, cậu đang nói một cách rất bình tĩnh.

“Sức mạnh duy nhất của tớ là có thể dùng được chút kiếm thuật. Chứ thật ra thì mình yếu hơn cậu rất nhiều, bạn chủ nhà-san, thế nên mình chẳng thể dạy cậu được gì hết.”

Thanh kiếm, bộ giáp, linh năng, vũ khí linh năng và ma thuật của cậu. Mọi thứ Koutarou sử dụng khi chiến đấu là sức mạnh nhận được từ người khác. Kiếm thuật là sức mạnh duy nhất của cậu sau khi trải qua cuộc huấn luyện ở Forthorthe xưa. Nhưng kể cả thế, cậu không thể đạt mức võ sư thượng thừa như Shizuka. Và nếu Shizuka tự nhận bản thân là vô dụng thì Koutarou sẽ là gì?

“Phải rồi. Nếu lần tới có rắc rối, tớ có nên để mọi chuyện cho cậu giải quyết không nhỉ? Tớ cam đoan rằng nếu để cậu lo liệu thì có thể nhanh gọn hơn tớ nhiều.”

“Satomi-kun…”

Shizuka nhận ra rằng Koutarou cũng có cùng một quan điểm về sự bất lực cũng giống như cô.

(Phải rồi… Mình đã biết Satomi-kun là người như thế nào rồi kia mà…)

Shizuka và Koutarou đã trưởng thành qua những trải nghiệm giống nhau. Thế nên Koutarou có thể hiểu sự vô vọng giống như cô. Thậm chí dù có hỏi cậu giải pháp thì cô cũng chẳng thể nhận được câu trả lời. Hiểu ra điều đó, Shizuka cảm thấy xấu hổ cho sự nông cạn của mình. Cô không phải là người duy nhất bất hạnh. Chẳng phải đó là lý do khiến cô tin rằng mình có thể sánh bước bên Koutarou hay sao? Quá ám ảnh bởi sức mạnh, Shizuka đã không nhìn ra một điều quan trọng như thế.

“…Mình xin lỗi, Satomi-kun.”

Lời xin lỗi của Shizuka chỉ ngắn gọn nhưng hàm chứa đủ mọi loại cảm xúc.

“Bạn chủ nhà-san… Không, không sao đâu.”

Những cảm xúc ấy đã được truyền tải hết tới Koutarou. Cậu cũng hiểu cảm giác của cô. Và bởi thế, cậu nhận ra rằng cậu có một lời khuyên có thể trao cho cô.

“Chủ nhà-san, có một điều mà tớ có thể nói với cậu.”

Koutarou mỉm cười. Không phải là nụ cười cay đắng mà là nụ cười ấm áp dành cho một người có cùng nỗi lo giống cậu.

“Là điều gì cơ?”

“Điều cậu cần bây giờ là có thể thật lòng dựa dẫm vào người khác.”

“Dựa dẫm...vào người khác…?”

“Phải. Tớ cũng giống như cậu. Tớ không thể tha thứ cho sự bất lực của bản thân. Tớ thấy thật hổ thẹn khi phải dựa vào sự trợ giúp của những người khác…”

Koutarou không thể bảo vệ các cô gái trong phòng 106 hay những người cậu từng gặp ở Forthorthe khi xưa bằng chính sức mạnh của cậu. Tất cả là nhớ sức mạnh cậu vay mượn. Thế nên mỗi khi họ tỏ ra biết ơn, cậu chỉ cảm thấy ăn năn.

“Nhưng… tớ có những người phải bảo vệ bằng mọi giá. Và tớ cần sức mạnh để bảo vệ lấy họ. Tớ không màng chúng thuộc về ai, tớ không có dư dả để mà kén cá chọn canh.”

Nếu chỉ biết ăn năn trước sự vô dụng của mình, cậu không thể cứu nổi một ai. Cậu phải vận dụng mọi sức mạnh, kể cả là sức mạnh vay mượn từ người khác. Koutarou có những thứ cần bảo vệ hơn là lòng kiêu hãnh của mình.

“Còn cậu thì sao, bạn chủ nhà-san? Cậu muốn bảo vệ điều gì?”

Khi Koutarou cất lên những lời đó, cậu bắt đầu nghĩ rằng mình có hơi quá đáng. Shizuka theo đuổi sức mạnh bởi vì nỗi ân hận sau khi mất đi cha mẹ. Thế nên đối với cô, bản thân sức mạnh không phải mục tiêu, nhưng lại là cách thức để đạt được nó. Hiểu được điều đó, ngay từ đầu chỉ có một câu trả lời.

“…Mình muốn bảo vệ mọi người. Mình muốn được mãi ở bên mọi người…”

“Hiểu rồi…”

Koutarou gật đầu, tỏ ra hài lòng. Đúng như cậu đã nghĩ, Shizuka có một thứ còn quan trọng hơn lòng kiêu hãnh của cô.

“Đó là tất cả điều mà tớ có thể dạy được cậu.”

“Satomi-kun…”

Nước mắt bắt đầu rơi từ đôi mắt Shizuka. Shizuka cảm thấy giờ đây cô đã có thể hiểu được tại sao Koutarou lại mạnh đến thế. Không phải bởi sức mạnh cá nhân cậu. Cậu mạnh bởi cậu biết rằng mình yếu đuối. Và cô còn hiểu thêm một điều nữa.

“Này Satomi-kun…”

Shizuka muốn nói điều đó với Koutarou, cô muốn cậu được hiểu. Thế nên cô quên đi việc lau nước mắt và cố nói cho cậu hay.

“Cậu đã nói rằng cậu chưa từng cứu được một ai, đúng không?”

“Phải, đúng là thế…”

“Nhưng… nhưng cậu biết không, không phải vậy đâu.”

“Ể?”

Koutarou tỏ ra bối rối. Shizuka đang nhìn Koutarou nhưng cô không thể thấy được biểu cảm của cậu bởi dòng nước mắt.

“Cậu vừa mới cứu mình đấy thôi, không phải nhờ tới sức mạnh của những người khác, mà từ sức mạnh của chính cậu.”

“Bạn chủ nhà-san…”

“Cậu không phải không có sức mạnh. Hãy tự tin lên, cậu là một người có thể cứu được người khác.”

Shizuka bắt lấy tay của Koutarou và nắm thật chặt. Và làm như thế, nước mắt cô rơi xuống mu bàn tay Koutarou.

(Thật ấm áp…)

Cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay và nước mắt Shizuka, Koutarou cảm nhận sự thật lòng trong lời nói của cô. Thế nên cậu siết bàn tay đáp lại.

“Cậu cũng vậy, chủ nhà-san. Cậu cũng vừa mới cứu mình đó.”

“…Satomi-kun!!”

Khoảnh khắc đó, Shizuka rời bỏ bàn tay của Koutarou và tiến tới ôm lấy cậu. Cô biết rằng đột ngột ôm cậu như thế sẽ khiến cậu bất ngờ nhưng cô không thể nào kiềm hãm được cảm xúc của mình được nữa. Cô đã bị thuyết phục rằng đây là nơi cô thuộc về.

“Bạn chủ nhà-san…?”

“Đừng có quên. Kể cả cậu có yếu hay mạnh… Mình vẫn yêu cậu.”

Nhưng cô tự tin rằng Koutarou sẽ không từ chối cô kể cả cô có hành động như thế.

“…Cảm ơn, bạn chủ nhà-san. Tớ cũng yêu cậu…”

Thế nên bản thân Koutarou cũng đáp lại.

Rằng Shizuka nên dựa dẫm vào những người khác nhiều hơn nữa.

Phần 20

Sau khi trở lại căn phòng 106, Koutarou và Shizuka giải thích cho các cô gái chuyện đã xảy ra và giới thiệu Alunaya cho họ. Các cô gái tỏ ra bất ngờ nhưng đồng thời cảm thấy hợp lý.

“…Ra vậy… Thế nên Shizuka mới mạnh đến vậy… ra là sức mạnh của Alunaya-dono rò rỉ ra ngoài…”

‘Đúng là vậy. Ta đã kiềm hãm sức mạnh phòng hờ khi Blue Knight triệu hồi ta nhưng phần linh lực thoát ra cũng đủ cường hóa cơ thể của Shizuka.’

“Giờ nói về chuyện này thì tui nhớ là có một bộ phim tựa là ‘Chui vào con rồng’ thì phải.”

“Sanae-chan, mình nghĩ nó hơi khác đó…”

Lúc trước, khi các cô gái tiến hành xâm lược căn phòng 106, Shizuka đã dùng sức mạnh đối kháng của mình triệt hạ sự bạo động của họ. Nếu bình tĩnh và nghĩ lại thì không thể nào có chuyện một nữ sinh cao trung bình thường lại có thể hạ được một con ma, một alien và một người lòng đất. Thế nên bọn họ có thể chấp nhận được việc Alunaya đã luôn ở bên trong Shizuka. Bí ẩn suốt một thời gian dài đã được làm sáng tỏ.

‘Dù thế nào, ta sẽ toàn lực hỗ trợ mọi người trong tương lai.’

Alunaya hiện giờ đang truyền ma lực vào con ấn trên mu bàn tay phải của Koutarou và hiển lên một hình ảnh 3D của bản thân.

Alunaya tỏ ra khá vui. Ông ban đầu tới đây với sự háo hức để được gặp Koutarou. Nên không cần phải che giấu danh tính giúp ông rất nhiều. Như thế, ông sẽ có thể tự do đi lại và yêu cầu Koutarou và Shizuka làm một chuyến du lịch khắp thế giới.

“À mà bác Alu, bác tính ở lại trái đất bao lâu?”

Shizuka quay lại và hỏi Alunaya. Thật ra thì cô có thể nói chuyện thông qua ý niệm của mình nhưng như thế những người khác sẽ không thể nghe được câu hỏi của cô.

‘Shizuka, về chuyện đó-’

Alunaya vui vẻ đáp lại Shizuka. Ông là một người vốn hòa đồng và hiếu kỳ. Ông cũng có một đứa cháu gái cùng độ tuổi với Shizuka nên ông thể hiện cảm xúc tương tự đối với cô và những cô gái khác.

‘-Ta sẽ ở cho đến khi tất cả an toàn hết. Ta cũng lo lắng cho mấy đứa chứ bộ.’

Koutarou là người bạn quý giá của Alunaya. Thế nên, ông không thể bỏ mặc Koutarou và những người khác khi nguy hiểm vẫn cận kề. Alunaya tính sẽ giúp đỡ cho đến khi mọi chuyển ổn định lại.

“Và sau đó?”

‘Ta sẽ ở cho đến khi phát ngán hành tinh này thì thôi, hoặc đến khi cháu* không cần ta nữa, Shizuka.’

*{từ đoạn này đổi xưng hô cho thân thiện}

Vừa nói, Alunaya nhìn ra xung quanh. Đối với ông, trái đất hoàn toàn xa lạ và ông hứng thứ với mọi thứ được trải nghiệm.

“…Vậy miễn là cháu không ghét bác thì bác sẽ ở lại đúng không?”

‘Đúng thế. Ta cũng đâu thể thăm thú mọi cảnh vật chỉ trong vòng 100 năm.’

Vời nguồn ma lực hùng mạnh, cổ long sống lâu hơn rất nhiều so với người thường. Bởi thế, 100 năm chẳng là gì với Alunaya. So với loài người, nó chỉ ngắn ngủi tầm vài năm. Hơn thế, thứ đến trái đất là bản sao linh hồn của Alunaya. Cuối cùng thì ông cũng nhập về cơ thể thật, nhưng dành thời gian ở trái đất cũng chẳng phải vấn đề đối với ông.

“Tuyệt.”

Nghe lời xác nhận của Alunaya về tương lai, Shizuka nở nụ cười hạnh phúc. Đôi mắt đang đảo nhìn quanh của Alunaya dừng lại khi nhìn thấy biểu lộ của Shizuka.

‘Cháu chào đón ta? Cháu không sợ sao?’

“Cháu chỉ bất ngờ thôi, nhưng bác là bạn của Satomi-kun cơ mà thì việc gì phải sợ chứ. Chưa kể cháu còn vui khi có người đang bảo vệ mình ấy chứ… Cháu cảm thấy như có thêm một thành viên gia đình mới vậy.”

‘Ta cũng thế. Cảm giác như ta có thêm đứa cháu gái ấy.’

“Ahaha! Nhưng bác Alu, đừng có mà nhìn trộm lung tung đó.”

‘Khỏi phải sợ. Ta từng cãi nhau với đứa cháu gái cũng vì chuyện đó. Nên phải lo. Ta chắc chắn sẽ nhắm mắt lại khi cháu thay đồ hay đi tắm.’

Alunaya vừa nói vừa cười, nhe cả chiếc răng nanh của mình. Sau đó, ông tiếp lời bằng cách truyền tải thẳng tới ý niệm của Shizuka để chỉ mình cô mới có thể nghe được.

‘…Ta cũng sẽ để ý hơn khi cháu lập mái ấm với Thanh kị… Đúng rồi, có lẽ lúc đó ta nên đánh một giấc nửa năm nhỉ…’

“Bác Alu!!”

Mặt của Shizuka đỏ bừng và cô quát lên. Tuy nhiên, Alunaya tỏ ra không quan tâm lắm và vui vẻ nhìn chằm chằm về phía Shizuka. Một ánh nhìn của người bác đối với cô cháu gái.

‘Xin lỗi, xin lỗi. Hay là cháu muốn ta xem hai đứa hành sự hơn?’

“Dĩ nhiên là không rồi, gừ…”

Cơn giận nhắc Alunaya nhớ về người cháu gái của mình. Do đó, ông cảm giác rằng mình sẽ có một khoảng thời gian đẹp trên trái đất.

‘Chết toi, Shizuka giận mất roài, có lẽ đến lúc ta phải đi ngủ đây.’

“Ồ, bác đã đi rồi sao, ông bác quái vật?”

Khi Alunaya nói lời tạm biệt, Sanae tỏ ra buồn bã. Do cuối cùng cô mới kết bạn được với một con quái vật, có nhiều chuyện cô muốn được nói.

“Ở thêm chút nữa đi mà.”

‘Fufu, ta cũng muốn lắm nhưng hôm nay động tay động chân hơi quá sức.’

“Hiểu rồi. Tiếc quá cơ. Bác sẽ đến chơi nữa chứ?”

‘Tất nhiên rồi.’

“Bác Alu, bác không sao chứ?”

‘Shizuka. Về chuyện này, ta có điều muốn xin lỗi cháu.’

“Gì cơ? Bác không được khỏe sao?”

‘Ta ổn nhưng… thực ra thì vụ biến hình khi nãy trong tòa nhà bốc cháy đó đã tiêu tốn toàn bộ ma lực của ta rồi.’

“Nghĩa là sao cơ ạ?”

‘Nghĩa là vụ quản lý cân nặng của cháu sẽ trở nên khó khăn hơn-’

Với tiếng cọt kẹt và một âm thanh lớn vang lên, Shizuka xuyên qua tấm tatami phòng 106 và chôn người trong lòng đất.

‘…A, cháu có ổn không đó, Shizuka?’

“C-háu… chẳng ổn tí nào hết á…”

Và như thế, vụ ăn kiêng của Shizuka đã đổ bể ngay trước khi kịp bắt đầu.