Riarisuto Maou Ni Yoru Seiiki Naki Isekai Kaikaku

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Riarisuto maou ni yoru seiiki naki isekai kaikaku - Chương 33: Ông già bán vũ khí lập dị

Thị trấn nằm ở phía bên kia của trại tị nạn.

Thị trấn này đã tồn tại rất lâu trước khi tôi đền thế giới này.

Theo lời Eve, nơi đó rất cũ và mang đầy dấu vết lịch sử từ thời của Quỷ Vương đời trước.

Và cửa hàng vũ khí nằm ở trong góc của nơi này. Tại đó, tôi có thể tìm được thứ vũ khí và Gottlieb đã làm. Rìu Rồng Lửa.

Tôi đến đó cùng với những thông tin này, chỉ để thấy rằng tình trạng của cửa hàng trông thật là thảm thương.

Ngoài quy mô của cửa tiệm ra, chẳng có bằng chứng nào cho thấy nơi đây đã từng nhộn nhịp cả.

Bảng hiệu ở phía trước phủ đầy bụi, cùng với đó là những từ ngữ không thể đọc được. Cách cửa cọt kẹt mở ra và phía trong cửa tiệm có mùi như nấm mốc.

Một cô gái cỡ mười tuổi đón chào chúng tôi.

Cô ấy nói từ phía sau của quầy tính tiền.

Chà, cô ấy trông nhỏ nhắn đến mức mà giọng cô ấy nghe như được phát ra từ dưới quầy vậy.

“Chào mừng quý khách.”

Giọng cô ấy vui vẻ một cách bất ngờ, nhưng tôi lại không thể thấy mặt cô ta.

Tôi phải rướn người qua quầy và nhìn xuống để thấy cô ấy.

Đúng vậy, đó là một cô bé.

Mái tóc vàng hoe của cô bé được chia làm hai búi.

Tại sao cô bé lại trông coi cửa hàng? Tôi hỏi chủ cửa hàng đang ở đâu.

Nhưng cô bé lại nhìn tôi với một biểu cảm bối rối.

“Ý ngài là ông nội em ạ? Tình hình này thì hơi khó.”

“Tại sao vậy?”

“Vấn đề là... ông em bị ốm.”

"Ta hiểu. Tội nghiệp ông ấy nhỉ."

Tôi nói với một chất giọng cảm thông. Nhưng có lẽ đó là một ý kiến tồi, bởi vì tôi có thể nghe giọng ai đó tức giận phát ra từ phía sau.

"Tội nghiệp ư! Ai thế? Ta còn chẳng bị ốm."

Một ông lão chống gậy nói với, ông ấy đi về phía tôi. Cả cơ thể ông ấy đang run lên.

Dù ông ấy có nói gì đi nữa, trông ông ấy vẫn rất yếu.

Ông lão nhìn chúng tôi với vẻ nghi ngờ.

"Và cậu là ai thế?"

Jeanne tức giận đáp.

"Ông nên biết ngài ấy là ai. Làm sao có người không biết được chứ? Ngài ấy là..."

Tôi bịt miệng Jeannie lại để làm cô ấy im lặng.

Cho ông ấy biết rằng tôi là chủ lâu đài để kì kèo giá cả cũng không phải là ý tồi, nhưng tôi lại không muốn dùng quyền thế của mình trong trường hợp này.

Tôi muốn mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên.

"Tên tôi là Ashta. Họ là bạn đồng hành của tôi. Tôi nghe nói rằng ông có một thứ vũ khí có tên là Hỏa Long Vĩ, được làm bởi một thợ rèn có tiếng. Và tôi rất muốn được mua nó."

"Cái gì? Cậu biết về Hỏa Long Vĩ sao?"

"Ừ. Tin đồn thôi mà."

Ông lão tiếp tục nhìn chúng tôi với vẻ nghi ngờ.

Ông ấy dường như đang suy nghĩ về thứ gì đó một lúc. Nhưng cuối cùng ông ấy lại lắc đầu.

"Không, không. Các người không thể dùng nó được đâu."

Ông ấy lắc đầu và cố loại chúng tôi ra khỏi đầu.

"Ông chắc rằng ông sẽ không thay đổi quyết định chứ? Tôi không dám nói giá cả không là vấn đề, nhưng tôi sẽ trả cho ông nhiều hơn giá thị trường."

"Ta sẽ chọn chủ nhân của nó. Ta chỉ bán nó cho người có thể tận dụng được tiềm năng của nó."

"Đồng đội tôi là những chiến binh xuất sắc."

"Ta có thể thấy điều đó. Nhưng người đàn ông phương Đông kia dùng kiếm. Ta nghi ngờ chuyện cậu ta chịu dùng thứ gì khác để chiến đấu.

Toshizou gật đầu.

"Cơ thể gầy gò đó không thể nào lại vung rìu chiến được."

"Khá có lí đấy."

Toshizou kiên định nói.

Sau cùng thì, cây kiếm Izuminokami Kanesada của cậu ta là thứ gì đó đã khiến cậu ta trải qua thời gian rất dài mới đạt được. Cậu ta hiểu được cảm nhận của ông già đó.

Tôi muốn hỏi cậu ta đang theo phe nào, nhưng tôi lại im lặng.

Và ông ấy chuyển hướng tấn công qua Jeanne.

"Đối với cô gái đó. Cô ấy bị loại ngay từ vòng đỗ xe. Cô ấy cũng là một kiếm sĩ luôn. Họ không bao giờ dùng rìu chiến được đâu.

"Tôi đã từng dùng chúng để lấy củi rồi."

Jeanne tự hào nói.

"Cô ấy còn ít cơ bắp hơn người đàn ông kia. Cô ấy không thể nào vung nó được đâu."

Ông ấy xua tay đuổi cô ấy đi.

Jeanne lùi ra sau, nhưng cô ấy đã kịp lè lưỡi ra trước khi lui về phía sau lưng tôi.

Đôi khi cô ấy cư xử rất thiếu chín chắn.

Khá xấu hổ khi ông ấy từ chối hai chiến binh đồng thời cũng là Dũng giả, giờ đây tôi phải hỏi ông ấy rằng liệu có thể đưa nó cho tôi được không.

Khi nghe thấy yêu cầu của tôi, ông ấy trưng ra biểu cảm phiền phức nhất trong ngày.

"... Nhưng cậu thậm chí còn chẳng phải là chiến binh. Cậu là pháp sư."

Chính xác thì, tôi là Quỷ Vương. Và tôi có thể xử lí vũ khí.

"Xin hãy để tôi mua nó nếu tôi có thể dùng nó. Nếu không, tôi sẽ không làm phiền ôn lần nào nữa.

"Thái độ đó của cậu khá là kiêu ngạo đấy. Tốt thôi. Cậu có một cơ hội. Vung cây rìu đó trước mặt ta và ta sẽ chấp nhận yêu cầu của cậu.

Ông ấy nói vậy và đưa tôi cây rìu.

... với sự giúp đỡ của cháu gái ông ta, Toshizou và Jeanne.

“Tại sao tôi lại phải giúp chứ...”

Toshizou cằn nhằn và nói tiếp,

“Sức nặng của cái thứ này thật bật bình thường. Người thường sẽ không thể nào mang nó theo được.”

Lập trường của ông lão giờ đây đã có cơ sở hơn một chút.

“Đúng, con người sẽ không thể nào nhấc nó lên được. Nhưng, cậu biết ta là Quỷ Vương chứ?”

Tôi nói chỉ đủ cho Toshizou nghe. Nhưng còn có một thứ mà tôi thắc mắc, nên tôi hỏi ông lão trước khi nhấc nó lên.

“Nó đã làm tôi bận tâm trước khi đến đây. Nhưng mà những tên du côn đứng trước cửa hàng ông là ai thế?”

“Du côn? Cái gì!? Không phải chứ!?”

Ông ta chạy ra phía cửa trước để xem.

Những gì ông ta thấy là một người đàn ông trông như một thương nhân và một vài Mạo hiểm giả.

Tên thương nhân to béo bước vào cửa hàng và bắt đầu nói trong khi ngó lơ chúng tôi.

“Nhìn qua đây nào ông già, ông tính khi nào mới giải quyết nợ nần đây?”

Ông già đáp lại.

“Ta không có nợ nần gì cả. Ít nhất không phải là hạng người như ngươi.”

“Nhưng ngươi có một món nợ với cha ta. Ông ấy đã đủ tử tế khi nói rằng ông có thể trả ông ấy bất cứ khi nào ông muốn, nhưng ta không như vậy. Giờ đây ta đang nắm quyền, và ta sẽ lấy lại tiền của ta.”

Tên thương nhân nói thêm rằng một người tên già như lão đang trên ngưỡng của cái chết bất cứ lúc nào. Sau đó hắn ta cưới phá lên.

Hắn ta trông như một kẻ phản diện kinh điển.

Tuy nhiên, dường như rằng ông lão có thực sự mắc nợ. Cháu gái của ông ta run rẩy và tự lẩm bẩm với bản thân một cách hoảng loạn. 

Tôi tiến tới gần cô bè và hỏi rằng số nợ là bao nhiêu.

Ban đầu em ấy do dự, nhưng sau đó Jeanne quỳ xuống gần cô bé và bắt đầu hỏi chuyện khi đôi mắt của hai người họ ngang hàng. Sau vài lời, cô bé bình tĩnh lại. Sau cùng thì cô ấy là một vị Thánh mà.

“... Hai trăm đồng vàng.”

“Thật quá quắt.”

Tôi ngạc nhiên nói, và cô bé ấy giải thích.

“Ban đầu chì là vài chục đồng thôi, nhưng tiền lãi... Nhưng thỏa thuận ban đầu là ông có thể trả nó khi không có lãi.”

Cô bé nói với đôi mắt đẫm lệ.

“Đây là những chiêu trò xấu xa của lũ thương nhân. Nhưng nợ vẫn là nợ. Tốt thôi. Ta sẽ trả nó.”

Tôi nói. Và Toshizou lôi tiền từ trong túi mình ra và đặt lên trên quầy.

Chúng tôi đã mang theo ba trăm đồng vàng theo. Nhưng Toshizou đặt hết chúng lên quầy. Có lẽ đó là cách cậu ta thể hiện lòng thương hại. Ngay sau khi nợ đã được trả, cô bé và ông già này trông như sẽ sống trong nghèo đói.

Tuy nhiên, khi tên thương nhân chuẩn bị lấy tiền đi, ông già cứng đầu ấy từ chối lời đề nghị của tôi.

“Đừng bận tâm. Ta không nhận tiền từ thiện từ bất kì ai.”

Tới lúc này, tôi đã cảm thấy rất phiền, và thế là tôi lên giọng.

“Đây là tiền mua vũ khí. Và đó là một cái giá hợp lí cho nó. Rìu Rồng Lửa là vũ khí tốt nhất của Gottlieb. Nó đáng giá ba trăm đồng vàng.”

“...”

“Người mua có quyền định đoạt giá trị của món đồ. Ta thấy không có vấn đề khi phải trả cao hơn giá thị trường. Hay là ông muốn thấy cháu gái mình bị bán đi?”

Ông già ngước nhìn cháu gái mình.

Ông ta là một lãi già cứng đầu, nhưng cũng đồng thời yêu thương cô bé. Ông ấy có vẻ đã đổi ý khi nhìn con bé.

Dù vậy, ông ấy vẫn do dự khi phải bán thứ gì đó cho một người có thể còn không cầm nổi nó.

Ông ta đúng là một lão già rắc rối.

Tôi quyết định rằng phô diễn bản thân mình một chút là cần thiết. Và thế là tôi nâng Rìu Rồng Lửa chì với tay phải của mình lên. Tất nhiên, tôi đã dùng ma thuật để nâng cao sức mạnh cơ bắp của mình.

Tên thương nhân xấu xa nhìn tôi kinh ngạc.

Chủ cửa hàng và cháu gái của ông ta cũng như thế.

“Ông già, đánh giá một người qua ngoại hình là không tốt đâu. Thứ này không là gì với tôi cả.”

Tôi nói, và vung cây rìu xuống.

Hướng về phía tên thương nhân.

Tất nhiên, nó rơi xuống trước chân hắn ta.

Tôi đã tạo ra một cái hố dưới nền đất và tên thương nhân lùi lại. Hắn ta đã bĩnh ra quần.

“Ahhh!”

Hắn ta la lên.

Những tên tùy tùng của hắn cũng bắt đầu cảnh giác, tôi bắt đầu đánh vào tâm lí đó.

Tiến lên một bước, tôi nói với họ.

“Vùng đất này được cai trị bởi Quỷ Vương Ashtaroth. Ngài ấy giàu lòng trắc ẩn và ghét những việc làm sai trái. Nhưng ngài ấy cực kì ghét những tên cho vay tiền rồi lừa đảo như nhà ngươi. Ta sẽ không nói gì với ngài ấy. Miễn là các ngươi cuốn gói và rời thị trấn này trong ngày mai.”

Nghe những lời đó xong, những tên tùy tùng của tên thương nhân chuẩn bị rút kiếm, nhưng trong nháy mắt, kiếm của Toshizou đã tạo nhưng đường chém vào không khí và làm rớt thắt lưng của chúng xuống sàn. Chúng câm nín từ đây.

Chúng kéo quần lên và chạy đi, bỏ lại tên thương nhân đã thuê chúng.

Tên thương nhân bật khóc và chạy theo chúng.

“... Chúng còn chả đáng để ta động tay động chân.”

Toshizou lẩm bẩm. Nhưng kiếm của anh ta đã góp phần làm trong sạch thị trấn thêm một chút.

Đó là thứ mà anh ta có thể tự hào.

Và đó là cách tôi mua được Rìu Rồng Lửa từ ông chủ tiệm già.

Ông ta là một ông lão cứng nhắc, nhưng khi chia tay, ông nói,

“... Cảm ơn ngài, Quỷ Vương.”

Vậy ra ông ấy đã biết tôi là ai rồi. Nhưng tôi vui rằng vào phút chót, ông ta trông có vẻ hơi xấu hổ một chút.