Ngay khi chúng tôi vừa trở về Lâu đài Ma Vương thìToshizou Hijikata đã chào đón chúng tôi.
Ông ta nhìn tôi với một vẻ mặt ủ rũ và nói:
“Vậy là lần này ngài đã đi quyến rũ người lùn thay vì là phụ nữ“
Nhưng nó chỉ là một trò đùa.
Ông ta có vẻ đang ám chỉ cái hàng dài người lùn ở phía sau tôi.
“ Có vẻ như ngài khá là nổi tiếng với cả đàn ông và phụ nữ“
Toshizou lại tiếp tục.
“ Và tốt hơn là không bao gồm cả ông nữa đấy Toshizou à“
Tôi đáp lại một cách đùa giỡn. Sau đó tôi dẫn đám người lùn đến khu trại.
Đây là một khu cư trú cũ của lâu đài Sabnac.
Khá là may mắn khi mà khu trại ấy vừa đủ rộng để có thể chứa được tất cả người lùn ở đây mà không gặp một vấn đề gì cả.
Tuy nhiên chúng tôi phải thật cẩn thận để có tránh gặp rắc rối với những cư dân đầu tiên ở đây.
Tôi không tin là Toshizou hay Jeanne có thể giải quyết được việc này ,vậy nên tôi giao vấn đề này lại cho Eve.
Eve cúi đầu một cách kính trọng và nói
“ Ngài cứ giao việc này lại cho em thưa chủ nhân “
Và rồi cứ như thế, đám người lùn đã được đưa đến lâu đài của tôi một cách an toàn. Bây giờ thì tôi muốn tập hợp toàn bộ kiến trúc sư của họ và bắt đầu công việc tại thị trấn.
Tôi nói điều với tộc trưởng của đám người lùn.
Nhưng họ nhìn tôi với một vẻ mặt bối rối
“ Cái gì ? Mấy người không phải là kiến trúc sư à ?”
“ Chúng tôi đúng là kiến trúc sư . Chúng tôi thiết kế các công trình rất tốt nhưng lên kế hoạch cho cả một thị trấn thì lại là một vấn đề khác “
Họ có vẻ như không tự tin cho lắm.
“ Thật là đáng tiếc nhưng làm thế nào mà các ngươi lại có thể tự xây dựng được thị trấn cho mình đến tận bây giờ vậy “
“ Người lãnh đạo trước kia của chúng tôi đã ra lệnh cho chúng tôi. Ông ấy không chỉ là một kĩ sư tài năng mà còn là một kiến trúc sư thiên tài . Chúng tôi chỉ có thể dựa dẫm mọi thứ vào ông ấy “
“ Ta hiểu …”
Nó thực ra khá là bình thường. Khi mà người đứng đầu quá là tài giỏi thì theo lẽ dĩ nhiên thì cấp dưới của họ sẽ dựa dẫm vào họ quá nhiều đến mức chính họ những người cấp dưới không thể tự phát triển được.
Nói theo cách đó thì đội quân Ashtaroth của tôi cũng khá là tương đồng. Eve thường nói rằng mọi thứ sẽ có thể sẽ sụp đổ ngay lập tức nói như tôi đột nhiên biến mất
“ Có vẻ như các ngươi đang gặp rắc rối. Nhưng điều đó là không thể chấp nhận được. Phải có một thứ gì đó được thực hiện.”
Khi mà tôi đang tự hỏi phải làm gì thì Eve đưa ra ý kiến
“ Thưa chủ nhân em hy vọng rằng em không quá sốt sắng. Nhưng tại sao chúng ta không thử sử dụng Triệu hồi Linh hồn?
“ Triệu hồi linh hồn mà không có di vật thất lạc ư ?“
“ Nhưng mà em có một cái . Thứ nằm bên trong túi của ngài có thể sử dụng như một di vật thất lạc.”
“ Cái này đó hả ?”
Tôi đưa tay vào trong túi của tôi.
“ Bộ râu này á”
“ Dạ vâng đó chính là bộ râu của người Anh Hùng . Một phần cơ thể của người đã hy sinh mạng sống của mình để có thể cứu thần dân của mình.”
“ Vậy là ta có thể tái sinh ông ấy nếu như ta sử dụng bộ râu này?”
“ Vâng điều đó cũng có khả năng xảy ra. Nhưng nếu ngài dùng bộ râu của ông ấy làm nguyên liệu thì em tin là ngài có thể triệu hồi được ai đó thực sự tài giỏi.”
“.. Được thôi . dù gì cũng chẳng còn lý do gì để giữ thứ này nữa. Nếu như có một cơ hội nhỏ nào đó để có thể mang ông ấy trở lại thì ta sẽ sẵn sang đánh cược vì điều đó”
“ Rất tốt thưa chủ nhân . Một quyết định nhanh chóng nhưng lại rất sáng suốt”
“ Vậy thì ta nghĩ mình nên đặt nó vào trong cái lọ nhỏ này nhỉ “
“Vâng. Nhưng chỉ mình nó thôi thì sẽ không đủ. Em khuyên rằng ngài nên thêm một nguyên liệu quyền năng nữa.”
“ Hừm “
Tôi gãi cằm và suy nghĩ
“ Người mà ta muốn triệu hồi đó là Gottlieb, cố trưởng của đám người lùn. Vậy nên nó phải là một thứ gì đó thuộc về ông ta. Nó có thể tăng thêm cơ hội để triệu hồi được ông ấy”
“ Chính xác”
Nghe thấy được điều đó một cậu người lùn trẻ tuổi đến gần chúng ta.
“ Thưa ngài Ma vương , có lẽ ngài nên sử dụng một trong số các vũ khí mà ngài cố trưởng đã từng chế tạo ?”
“ Cái gì ? Gottlieb cũng đã từng một thợ rèn ư?
“ Ngài thủ lĩnh đã từng là một người với rất nhiều tài năng “
“ Vậy quyết định như thế nhé. Vậy những vũ khí ấy đang ở đâu ?”
“ Ngài thủ lĩnh đã không làm vũ khí trong khoảng thời gian rất lâu rồi. Nên là chúng tôi không có chúng. Tuy nhiên nếu ngài có ý định sử dụng chúng như một nguyên liệu, thì tốt nhất chúng nên sử dụng kiệt tác vĩ đại nhất của ông ấy chăng “
“ Đúng thế. Ta sẽ sai người đi tìm nó. Vậy cậu có biết vũ khí nó tên gì hay chủ nhân hiện tại của nó hiện tại là ai không ?”
“ Vũ khí đó được gọi là Hỏa Long Vĩ hay cũng có thể gọi là rìu Hỏa Long. Và tôi tin thì hiện tại nó đang ở tại một của hàng vũ khí ở trong thị trấn lâu đài của Ma Vương Azazel”
“ Azazel ư? Ta chưa từng nghe qua cái tên này?”
Cái tên không nằm ở trong bản đồ các lãnh thổ lân cận mà Eve đã cho tôi xem “
Ma Vương này chắc hẳn sống ở một nơi rất xa.
Tôi nghiến răng suy nghĩ rằng chuyện này có thể tiêu tốn bao nhiêu thời gian. Nhưng Eve đã giải thích cho tôi.
“Thưa chủ nhân, Ngài Ma Vương đó đã mất trước khi ngài được sinh ra ở thế giới này . Với cái chết của ông ấy thì đã sinh ra một quỷ vương hiếm có và mạnh mẽ”
“ Hừm..? Ý cô là sao ?”
“ Ngài chính người kế thừa ông ấy, thưa chủ nhân. Hay nói cách khác thì tiệm vũ khí nằm trong thị trấn ở lâu đài của ngài ạ.”
“ Ta hiểu rồi”
Cô ấy có thể nói cho tôi biết điều này sớm hơn, nhưng bây giờ cũng chẳng có lí do gì để khiển trách cô ấy cả. Tôi phải đến tiệm vũ khí đó ngay lập tức.
“Ngài định sẽ đi một mình sao, Chủ nhân?”
“Tại sao lại không chứ?”
“Ngài có thể gửi ai đó đi thay và nắm bắt thông tin là được mà.”
“Đó chắc chắn là một điều mà Quỷ Vương sẽ làm.”
Eve nhìn tôi như thể muốn nói rằng, ‘ngài không phải là Quỷ Vương thì còn là gì nữa chứ?’
Và vì thế, tôi giải thích cho cô ấy.
“Đúng vậy, ta là Quỷ Vương. Nhưng ta không phải là kẻ xấu. Ta là một người thực dụng. Sẽ thật ngu ngốc, cực kì ngu ngốc nếu ta cướp vũ khí từ chính người của ta. Uy tín của ta sẽ bị tụt giảm trong khi ta vẫn đang cố gắng tụ hội mọi người lại đây. Và rất có thể ta sẽ phải trả giá cho điều đó.”
“Em hiểu rồi. Ngài đã nghĩ đến điều này.”
Eve cúi đầu với lòng thành kính.
“Bây giờ, ta sẽ đi mua vũ khí. Nhưng có lẽ ta nên đem theo vài hộ vệ, chỉ đề đề phòng mà thôi.”
“Vậy thì hãy đem em theo. Em có cả kiến thức cũng như khả năng chiến đấu.”
Eve đề nghị. Mặc dù tôi không nghi ngờ chút nào về kiến thức của cô ấy, nhưng ở một số mặt khác thì lại không đáng tin cậy cho lắm.
Bên cạnh đó, cô ấy đang đảm đương việc điều hành và chăm lo cho người dân cũng như điều hành thị trấn. Và tôi chắc chắn rằng cô ấy còn một "núi" công việc cần giải quyết sau một thời gian dài vắng bóng.
Và vì những lí do đó, tôi đã từ chối không cho cô ấy đi cùng. Cô ấy nhìn tôi với vẻ giận dữ và tự nói, ‘…mình không được đi…’ với chính bản thân.
Tuy nhiên, cô ấy nhanh chóng tiến vào văn phòng. Đó là minh chứng cho việc cô ấy rất nghiêm túc và cực kì chăm chỉ.
Tôi thật may mắn khi có được một người hầu đáng tin và xuất sắc đến như vậy.
Và khi tôi đang nghĩ đến điều đó, Toshizou Hijikata và Jeane d’Arc bước vào.
“Ngài không nghĩ đến việc bỏ chúng tôi lại hai lần liên tiếp, phải không?”
Toshizou nói với một nụ cười trên môi.
“Nữ Thần sẽ luôn phù hộ cho ngài, Quỷ Vương.”
Jeanne cầu nguyện.
Hai người họ đều là những người "não cơ bắp", nên không thể bỏ họ lại nơi này được.
Tôi không nghĩ mình sẽ gặp rắc rối khi đi vào thị trấn, nhưng tôi vẫn quyết định mang họ theo.
Tôi nói với họ điều đó.
“Rất tốt, thưa Quỷ Vương.”
Và họ đều bật cười.