Chương 6 – Oẳn Tù Xì Sống Còn
“Nó gãy rồi.”
“…”
Bị Lapis và Tsukiori đưa đi, tôi, người đi thẳng đến phòng y tế, đã nhận được một chẩn đoán bất ngờ.
“… Cây bút bi của Sensei¹ à?”
“Không, xương của cậu.”
Một nữ bác sĩ đang vắt chéo chân một cách duyên dáng cho tôi xem phim X-quang lồng ngực.
“Đây, cậu thấy không, nó gãy một cách ngoạn mục.”
“… Cây bút bi của Sensei à?”
“Không, như tôi đã nói, là xương của cậu.”
Nhân tiện, tiểu thư Rei, người đang nghỉ ngơi trong phòng y tế, dường như đã trở về phòng của chúng tôi.
Thời gian giải trí đã kết thúc, và bây giờ, trời đã về chiều. Cho đến giờ ăn tối, không liên quan đến những tiểu thư đang tận hưởng chuyến du ngoạn trên biển, tôi ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp trong phòng y tế này với cẳng tay phải và xương sườn bị gãy.
“Sử dụng ma thuật, mặc dù nó sẽ không hoàn toàn chữa khỏi vào sáng mai, nhưng có thể làm cho cậu gần như không bị ảnh hưởng bởi nó. Tuy nhiên, nó sẽ đau ở một mức độ nào đó. Tác dụng của thuốc chắc chắn sẽ làm cho ý thức của cậu mơ hồ. Vì vậy, tôi đề nghị cậu nhờ giáo viên chủ nhiệm đi cùng tối na–”
“Em sẽ đi cùng anh ấy.”
Đến gần tôi, Lapis nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh ấy bị thương là vì em. Đó là lý do tại sao em sẽ đi cùng anh ấy.”
“Tớ cũng vậy. Dù sao thì tớ cũng ở cùng phòng với cậu ấy.”
Tsukiori mỉm cười, và tôi thì thầm với nữ bác sĩ để hai người họ không nghe thấy.
“… Cô có muốn những món kẹo màu vàng óng² không?”
“Hả?”
“Tôi là thành viên của gia tộc Sanjou. Nếu Sensei nói rằng thứ bị gãy là cây bút bi của cô, chứ không phải xương của tôi… tôi hứa sẽ thể hiện lòng biết ơn của mình.”
Tôi nhếch mép cười.
“Đối với cô… đó không phải là một thỏa thuận tồi, phải không?”
“Ngay cả khi hai em nói muốn đi cùng, cậu ấy là con trai, biết không? (Lờ Hiiro đi). Nếu người ta biết rằng một tiểu thư từ Học viện Phép thuật Otori qua đêm với một người đàn ông… nếu là với một cô gái, nó sẽ được coi là hai người có mối quan hệ như vậy, nhưng nếu là một người đàn ông… dù sao đi nữa, tôi không khuyến khích điều đó cho lắm.”
“N-nếu là Hiiro…”
Lapis cúi đầu và thì thầm trong khi đỏ mặt.
“Em không phiền… anh ấy là ân nhân cứu mạng của em… và anh ấy bị thương là vì em…”
“Lapis, thật ra, tôi tự làm đấy. Tôi muốn cậu và Tsukiori hòa hợp với nhau, nên tôi đã để cô gái tùy tùng đó đánh tôi nhiều lần. Vì vậy, những vết thương này là cố ý, và tôi không bị thương để bảo vệ cậu đâu (thú nhận).”
“Vậy ý cậu là cậu đã yêu cầu họ đánh cậu cho đến khi cánh tay phải và xương sườn của cậu bị gãy…? Không ai lại làm một điều ngu ngốc như vậy. Nếu cậu muốn nói dối, tôi nghĩ cậu nên nói một lời nói dối thực tế hơn.”
Cô ấy vừa gọi mình là đồ ngốc sao? (Mặt tỉnh bơ)
“Hiểu rồi. Hai em hãy báo cáo lại với giáo viên chủ nhiệm của mình một cách đàng hoàng. Nếu hơi thở của cậu ấy trở nên kỳ lạ, hãy gọi cho tôi ngay lập tức.”
“Vâng, em hiểu rồi. Em chắc chắn sẽ đi cùng và trông chừng anh ấy.”
“Tớ cũng vậy.”
“Tôi cũ– không phải thế!!”
Tôi đứng dậy và hét lên.
“Tôi không đồng ý với chuyện này!!”
Tôi hét lên để tuôn ra suy nghĩ của mình.
“Tôi không đồ–”
Sensei đột nhiên ấn nhẹ vào xương sườn của tôi.
“…. (Cơn đau nghẹn lại)”
Vì thế, tôi lặng lẽ ngồi xuống và nhẹ nhàng ôm lấy ngực mình.
“Vậy thì, tôi sẽ bắt đầu điều trị, hai em vui lòng đợi bên ngoài phòng nhé. Nào, thiếu gia nhà Sanjou, cậu có thể cởi áo ra và quay sang bên này được không?”
“Sensei!! Cô không phải là bác sĩ sao?! Xin hãy chữa cho tôi ngay lập-tức!! Nếu là về tiền bạc, tôi có thể cho cô bao nhiêu tùy thích (bằng cách đe dọa mụ già nhà Sanjou)!! Làm ơn!!”
Khi hai người họ rời khỏi phòng, tôi bám lấy áo khoác trắng của Sensei.
“Tôi… tôi không thể kết thúc hành trình của mình ở đây được….!!”
“Xin hãy cởi nó ra (một bác sĩ xuất sắc).”
“Được rồi, để chị cởi ra cho cậu nhé~!”
“Dừnggggggggggggggggggggggggggggggggggggggg lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!! Đây là vi phạm nhân quyềnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!! Tôi là thiếu gia nhà Sanjou đó, biết không hảaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”
Bị các chị y tá giữ chặt, quần áo của tôi bị cởi ra trong nháy mắt.
Hai y tá đang mỉm cười giữ tôi ngồi trên ghế với sức mạnh của một con khỉ đột núi, như thể họ đang sử dụng ma thuật để tăng cường sức mạnh cơ thể.
“…”
Với một lực vừa đủ để tôi không cảm thấy đau, Sensei dùng một ngón tay chạm vào ngực tôi để xác nhận vùng bị sưng.
“Sensei… cô muốn gì…. là địa vị? Danh dự? Hay có lẽ là một người phụ nữ…. Kuku, vô ích khi làm bộ mặt vô cảm như vậy… Ham muốn của con người là không đáy… Người duy nhất có thể thỏa mãn ham muốn của cô là tôi… hãy suy nghĩ kỹ… tôi sẽ đợi 10 giây… Cô chỉ có 10 giây để chấp nhận lời đề nghị của tôi… tôi sẽ nhượng bộ… (phẩm giá của người có quyền lực)”
Mười giây sau, Sensei vẫn đang chạm vào vùng bị thương của tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi đoán tôi sẽ đợi thêm 30 giây nữa…! (Giọng run rẩy)”
“Sanjou-san.”
Với vẻ mặt nghiêm túc, Sensei lẩm bẩm với tôi.
“Cứu bệnh nhân là công việc của một bác sĩ. Phụ nữ hay đàn ông không quan trọng. Tất nhiên, gia tộc Sanjou cũng không quan trọng. Mọi thứ đều bình đẳng. Cậu có hiểu ý tôi không?”
“Tôi vô cùng xin lỗi…..! (Giọng rưng rưng)”
Thế là, tôi ngậm miệng lại để không làm phiền Sensei.
Đột nhiên, Sensei dừng ngón tay của mình trên một điểm trên ngực tôi, có lẽ là trên xương sườn.
Cô nheo mắt và lấy cây bút bi– thiết bị ma thuật trong túi áo ngực của mình và gõ vào đầu bút– cò súng, tạo ra một ánh sáng nhợt nhạt.
Vì các bộ điều khiển ma thuật cũng tồn tại trong cơ thể con người, nên có thể tiếp cận bệnh tật hoặc vết thương từ bên ngoài bằng cách sử dụng một thiết bị ma thuật.
Tuy nhiên, trí tưởng tượng tự nhiên là cần thiết để kích hoạt ma thuật. Ngay cả khi tạo ra một cây cung hoặc một lưỡi kiếm, bạn cần phải suy nghĩ về các chi tiết. Nói cách khác, để mày mò với con người có nghĩa là cần có trí tưởng tượng và kiến thức chi tiết hơn về cơ thể con người.
Đó là lý do tại sao, ngay cả trong thế giới Esco, các pháp sư có nghề nghiệp gọi là Bác sĩ được coi là có giá trị, giống như trong thế giới thực. Bởi vì mặc dù cầm máu và sơ cứu có thể tự chữa khỏi, nhưng nếu chúng ta muốn điều trị nhiều hơn, cần có một chuyên gia chuyên ngành.
Dù sao đi nữa, trong khi suy nghĩ về những điều như vậy, cơn đau trong cơ thể tôi dần biến mất.
Sensei liên tục kích hoạt ma thuật trong khi thay thế các bảng điều khiển nhiều lần. Và cứ như thế, việc điều trị kết thúc sau vài chục phút.
Sau khi nẹp cánh tay phải của tôi, Sensei mỉm cười với tôi.
“Tốt. Cảm ơn sự hợp tác của cậu. Không có hạn chế đặc biệt nào về việc ăn uống hay tắm rửa, nhưng hãy hạn chế vận động mạnh. Vừa rồi, tôi đã cố định xương sau khi cho cậu một liều thuốc giảm đau, nên không còn đau nữa, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ trải qua một cơn đau khá dữ dội tối nay. Nếu thuốc có tác dụng, ý thức của cậu cũng sẽ trở nên mơ hồ, và nếu có bất cứ điều gì xảy ra, hãy cho các cô gái đi cùng cậu biết và đến đây ngay lập tức.”
“Tôi vô cùng xin lỗi vì sự bất tiện lần này (chân thành).”
Khi tôi ra khỏi phòng y tế, tôi thấy Lapis và Tsukiori đang đợi mình.
“Thế nào rồi… cậu ổn chứ…?”
“Nó hoàn toàn bình phục rồi (một lời nói dối trắng trợn).”
“Đó là nói dối (phát hiện ngay lập tức).”
“Hiiro, có vẻ như sắp đến giờ ăn tối rồi.”
Lapis nhẹ nhàng đến gần tôi, và áp cơ thể mềm mại của cô ấy lại gần.
“Anh không thể tự đi được, phải không… em sẽ đỡ anh…”
“Không, chỉ có cánh tay phải và xương sườn của tôi bị gãy thôi, tôi có thể đi lại bình thường.”
“Chẳng phải cô ấy chỉ muốn ôm ấp cậu thôi sao?”
Bị Tsukiori trêu chọc, mặt Lapis đỏ bừng và tách khỏi tôi.
“K-không…! H-Hiiro đã có hôn thê rồi, nên t-tớ không thể ra tay với cậu ấy được… V-vả lại, cậu ấy là con trai…”
“Hôn thê…”
Suy nghĩ với những ngón tay trên môi, Tsukiori nhìn chằm chằm vào tôi và mỉm cười.
“Có người như vậy sao?”
Snow, em có nghe thấy không… sự tồn tại của em đã biến mất khỏi đầu con bé này rồi… mối quan hệ đính hôn mà chúng ta hằng mơ ước… có phải chỉ là một ảo ảnh qua đêm không…?
“Onii-sama!”
Đúng lúc đó, một cô gái mà tôi ước chỉ là ảo ảnh chạy về phía tôi.
Với mái tóc đen dài rối bù, Rei, người chạy đến một cách tuyệt vọng đã ôm chầm lấy tôi trong khi nước mắt chảy dài trên má.
“Em mừng quá… em thực sự mừng vì Onii-sama đã an toàn… Em… khi em nghe tin Onii-sama bị thương… em đã rất lo lắng và bất an… Bởi vì Onii-sama lại làm điều liều lĩnh để bảo vệ em nữa rồi…”
“Anh không bị thương vì bảo vệ em đâu nhé? (Nghiêm túc chết người)”
“Không sao đâu ạ… em biết Onii-sama là người như vậy mà…”
“Em không biết đâu, thật đấy. (Nghiêm túc chết người)”
“H-Hiiro bị gãy xương sườn, nên tốt hơn là không nên tùy tiện bám lấy cậu ấy. V-vả lại, cậu ấy có hôn thê rồi.”
Khi tôi nhẹ nhàng đẩy Rei ra khỏi mình, Lapis đã có một pha hỗ trợ tuyệt vời.
“Và Hiiro đã liều mạng để bảo vệ tớ… trường hợp của cậu là một sự hiểu lầm, được chứ?”
Được!! Được lắm, Lapis!! Tốt lắm!! Tuyệt vời!! Đúng như Snow đã nói, tớ rất vui vì đã có cậu về phe chúng ta!! Nhưng, tớ cũng không bảo vệ cậu đâu nhé!!
“Không, tôi không bảo vệ ai trong hai người cả…”
“Cơ sở nào để Lapis-san nói một điều như vậy?”
“Rei và tớ đã đi riêng, phải không? Chẳng phải cậu quay trở lại tàu để đưa cô gái trong nhóm bị ốm về sao? Lúc đó, Hiiro đã chiến đấu vì tớ rồi.”
“Tôi không biết chính xác thời điểm cậu bị tấn công, nhưng tôi cũng bị một tên cướp phục kích trên đường trở về tàu. Tôi đã cố gắng trốn thoát, nhưng… trước khi tôi kịp nhận ra, tên cướp đã bị đánh bại, và lúc đó tôi chắc chắn đã nhìn thấy bóng của Onii-sama.”
“Không, nhưng, Hiiro bị thương đã ngã xuống trước mặt tớ.”
“Tôi nghe nói rằng cậu đã từng ngất đi. Tôi nghĩ khi cậu bất tỉnh, Onii-sama đã đến cứu tôi trong khi bị thương nặng và kiệt sức ngay khi quay trở lại chỗ cậu.”
“Nhưng–”
“Chẳng phải cứ nghĩ rằng không chỉ có mình cậu là được sao?”
Tsukiori mệt mỏi lẩm bẩm.
“Cứ cho là Hiiro đã cứu cả hai người đi.”
Hai người họ nhìn chằm chằm vào nhau và cùng lúc quay đi.
“Chà, Hiiro có thể thực sự làm điều đó…”
“Chắc chắn rồi, nếu là Onii-sama… thì…”
“Phản đối!!”
Trước cuộc tranh luận sắp được giải quyết, tôi hét lên bằng tất cả sức lực của mình.
“Tôi có ý kiến phản đối kết luận đó!!”
“Có chuyện gì vậy, bị cáo, vết thương của cậu sẽ tái phát đó, biết không?”
“Người đã cứu Rei là cậu, phải không, Tsukiori!! Sao cậu có thể nghĩ đến một điều kinh khủng như áp đặt công lao của mình lên người khác!! Với tư cách là một con người, tôi nghĩ đó là điều tồi tệ nhất!!”
“Nhưng, Rei nói rằng cô ấy đã nhìn thấy bóng của Hiiro.”
“Tất nhiên đó là một sự nhầm lẫn!! Cậu có bằng chứng không!! Đưa bằng chứng cho tôi xem!! Vô tội!! Hiiro vô tội!! Thẩm phán nên thừa nhận sự vô tội của tôi!!”
“Đó thực sự là bóng của Onii-sama. Không còn nghi ngờ gì nữa (Dứt khoát).”
“Vâng, phiên tòa kết thúc.”
“Đừng chạy, đồ hèn!! Đừng chạy!! Đừng chạy đồ ngu, đồ ngốc!! Đồ hèn!! (Than thở)”
“Thay vì chuyện đó, tối nay chúng ta nên làm gì?”
Trước lời nói của Tsukiori, Lapis và Rei nhìn nhau.
“Đúng như dự đoán, ngay cả khi tất cả chúng ta đều nói sẽ chăm sóc Hiiro, không đời nào Marina-sensei sẽ cho phép… chúng ta phải giảm số lượng xuống còn một người.”
Lúc đó, Rei duyên dáng đứng lên.
“Tất nhiên, đó phải là em, em gái của anh ấy. Ngay từ đầu, nguyên nhân vết thương của Onii-sama là do sự thiếu chuẩn bị của em. Vì vậy, em sẽ là người chăm sóc Onii-sama. Không cần sự giúp đỡ từ người khác.”
“Hiiro bị thương là vì tớ, nên tất nhiên, tớ phải là người chăm sóc cậu ấy. Tớ nghĩ không có lựa chọn nào khác ngoài việc đó.”
“Tớ ở cùng phòng với cậu ấy, nên tớ nghĩ sẽ dễ dàng nhận được sự cho phép từ Marina-sensei. Cũng không phải là quá lời khi nói rằng nguyên nhân vết thương của cậu ấy nằm ở tớ, người không thể hỗ trợ cậu ấy.”
“Là tôi!! Tại sao tôi lại không thể tự chăm sóc bản thân mình?! Không có ai biết rõ về con người tên Sanjou Hiiro hơn tôi!! Tôi biết anh ấy mong muốn điều đó!! Tự chăm sóc bản thân đi, anh ấy nói vậy đấy!! Các cô gái nên ngủ chung giường với nhau!! Không cần phải chăm sóc một thằng đàn ông!! Các người!! Sai rồi!! Và tôi ở đây để sửa chữa sự méo mó của thế giới này!!”
“Có vẻ như nếu chúng ta cứ tiếp tục như thế này, chúng ta sẽ không bao giờ đi đến thỏa thuận.”
Rồi, Tsukiori đang mỉm cười nhẹ nhàng đưa lòng bàn tay ra.
“Chúng ta hãy quyết định một cách đơn giản bằng trò oẳn tù xì.”
Đúng lúc đó, không khí trở nên căng thẳng, khi chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau.
Như thể được kết nối bởi định mệnh, tôi, Tsukiori, Lapis và Rei đứng ở bốn hướng, đưa nắm đấm ra dưới hình dạng 『Búa』.
Tất cả mọi người ở đây đều có những suy nghĩ khác nhau trong đầu. Ý định của chúng tôi va chạm vào nhau, tóe lửa.
Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, rồi rên lên vì đau do vết thương.
Mình không thể thua được… nếu cứ thế này, mình sẽ trở thành kẻ ngốc đã phải chịu đựng đau đớn vô ích… mình đang đứng ở đây với cảm xúc của những người hâm mộ Esco trên lưng… Rèn giũa vận may của mình… không sao, mình có thể thắng… hỡi Thần Yuri kính yêu, hãy nhìn con… con sẽ…!!
Rồi, tôi– mở mắt ra.
Ngay tại đây!! Tôi nhất định sẽ!! Thắng!!
“””Oẳn tù!!”””
Một vòng xoáy đam mê được tạo ra giữa chúng tôi. Đam mê của tôi dâng cao lên trời, tạo ra một cơn gió giật xung quanh. Tóc của mọi người bay phấp phới trong gió, mang theo tiếng hét của chúng tôi bay cao lên trời.
Trong một cơ hội duy nhất này– tôi sẽ cược– tất cả những gì tôi có!!
『Kéo』 của tôi cắt xuyên không khí và lao về phía trước.
“Kéoooooooooooooooooooooooooooooo!!”