Góc nhìn của Rosemary Grande.
Rosemary nheo mắt, ngăn những tia nắng đang xuyên qua rừng cây.
“Thuận lợi đúng như những gì ta có thể nhận được, nhỉ...”
Trước mặt cô là những chiếc nanh và móng vuốt khổng lồ, cùng vô số vảy xanh chất thành đống.
Công việc tách bỏ con phong long mà Lian đã đánh bại hôm qua gần như đã xong xuôi.
Nguyên nhân họ phải làm việc này là bởi những thứ có tên “nguyên liệu” - các bộ phận của con rồng, nếu họ đem về hội thì sẽ bán được với giá cao.
Móng và sừng của một con rồng mạnh mẽ có thể dùng để chế tác vũ khí, còn lớp vảy dùng để tạo áo giáp.
Đặc biệt là chủng rồng cấp A, đó sẽ là một khoản thu nhập đáng kể đối với Mary cùng tổ đội của cô.
“Chào buổi sáng, Mary.”
“Tất cả của con rồng hôm qua đây sao?”
Lian và Mina mệt mỏi hỏi, vì họ mới tỉnh dậy.
Ingrid, thuộc tuýp người yếu ớt vào buổi sáng, chắc còn đang ngủ.
“Chào buổi sáng, hai người...”
Khi cô định nói tiếp, cô chợt nhận ra có chút kì lạ giữa hai con người này.
“...? Có chuyện gì à?”
Anh chàng tộc elf hiện lên vẻ ngờ vực trên gương mặt đẹp trai và gọn ghẽ của mình.
Không khí giữa hai người này... Hôm qua có gì đó đã xảy ra với hai người họ.
Trực giác của phụ nữ bật lên trong đầu Mary.
Bầu không khí bao quanh Lian và Mina.
Có khoảng cách.
Mỗi lần ánh mắt họ đụng nhau, khuôn mặt Mina lại ngước lên, giả bộ thở dài.
Tính đến giờ cô ấy đã ở trong tổ đội của cô hai năm, nhưng cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt đó cả.
Mary chắc mẩm - là trong lúc cô và Ingrid ngủ, có chuyện gì đó đã xảy ra giữa Lian và Mina.
Nghĩ đến đó, cô cảm thấy trong người có một luồng nhiệt.
Thân dưới cô nóng ran.
“... Không, không có chi đâu.”
Tuy nhiên, cho dù đã lắc đầu, cô vẫn không tránh khỏi dán mắt lên người Lian.
Gương mặt anh ta đúng là hoàn hảo, không một khuyết điểm. Cái cách ảnh đỏ mặt chỉ với việc cầm tay mình, nó khá bất ngờ... Mình nghĩ với khuôn mặt ấy, anh ta phải thuộc kiểu sát gái cơ, nhưng có vẻ ảnh không quen với phụ nữ lắm. Mà, sự khác biệt đó càng làm ảnh thêm dễ thương. Fufufu.
Rosemary chợt nhận ra bản thân đang vô thức cười hớn hở.
Cô biết, không chỉ Mina bị thu hút bởi chàng trai đó.
Chưa kể ngoại hình ưa nhìn. Ảnh còn có thể đánh bại con rồng bằng một đòn.
Rosemary nhớ lại.
Đòn Ma Kiếm Kĩ mà Lian đã tung ra, và cảnh tượng con rồng cấp A, ngay cả kĩ thuật mạnh nhất của Mary cũng không thể làm nó bị thương, bị chém đôi bằng một nhát...
Giây phút ấy, vẻ đẹp trai của anh chàng đó, sức mạnh của chàng trai đó...
Rosemary không thể nào không bị ảnh hấp dẫn.
Có lẽ mạnh ngang cô gái đó, thậm chí là hơn...
… Khi Mary còn nhỏ, ngôi làng của cô đã bị quái vật tấn công.
Tên mạo hiểm giả được thuê để bảo vệ ngôi làng, bất ngờ thay lại là kẻ trốn chạy trước nhất hòng giữ mạng.
Nỗi tuyệt vọng vì bị bỏ rơi, và sự kinh tởm dành cho kẻ đã bỏ rơi họ.
Mary khi ấy còn nhỏ, nhưng cô đã phải trải qua sự khắc nghiệt của cuộc đời như vậy.
Đúng lúc khi cô sắp sửa bị quái vật ăn thịt, một cô gái bằng tuổi đã cứu cô.
Được biết đến là Thất Kiếm, cô ấy mới chỉ mười tuổi, nhưng đã là một mạo hiểm giả cấp A.
Xuất hiện chớp nhoáng cùng bảy thanh kiếm báu, đám quỷ bị trảm diệt trong nháy mắt.
Cô ngưỡng mộ lắm.
Mãnh liệt.
Điên cuồng.
Kể từ đó, Rosemary vẫn luôn đuổi theo ngưỡng sức mạnh ấy.
Cô trở thành mạo hiểm giả, vì cô tin rằng sẽ thu được nhiều kinh nghiệm đời thực nhất qua việc hoàn thành hàng loạt nhiệm vụ.
Và bây giờ, cô đã gặp được rồi.
Một yêu tinh xinh đẹp, giống như cô gái mạo hiểm giả lúc đó, cũng phô bày một “sức mạnh vô song” như vậy.
***
“Anh Lian, anh có muốn đi cùng chúng tôi không?”
Đơn thuần là một đề nghị giản đơn.
Nhưng đột nhiên, tôi cảm thấy một sự ngượng ngùng khó tả, một cảm giác ngứa ran truyền sâu trong lồng ngực, chạy dọc xuống cột sống.
Đồng thời, tôi cũng cảm thấy thỏa mãn và kiêu hãnh, khi biết rằng mình đã làm tình cùng một cô nàng dễ thương đêm qua.
Kiếp trước ở Nhật của tôi, người ta gọi như thế là “vận khí” - chuẩn hơn là may mắn với đàn bà.
“Tiếp theo chúng tôi sẽ đi tới Hội Mạo Hiểm Giả. Anh Lian cũng nên tới đó để lĩnh thưởng. Dẫu sao, anh mới là người tiêu diệt con rồng, không phải chúng tôi.”
“Lĩnh thưởng?”
“Đúng vậy, là phần thưởng cho nhiệm vụ diệt rồng. Và nếu anh đem nguyên liệu thu được từ con rồng tới hội, sẽ đổi được tiền mặt đó, cho anh biết nhé, rất là nhiều tiền luôn. Hehehe.”
Mary cười khúc khích giải đáp.
“Bên kia con đường này chính là thành phố thương nghiệp Regillus. Tại đó có chi nhánh của hội, và bởi vì nó nằm trong một thành phố mạnh về giao thương, anh có thể quy đổi nguyên liệu thành tiền ngay lập tức.”
Ingrid bổ sung.
“Nói cách khác, mình sẽ được trả tiền à...”
Nghĩ lại thì ở thế giới này tôi không một xu dính túi.
Cho dù tôi có sở hữu ma kiếm kĩ mạnh nhất thế giới, nó cũng chẳng giúp tôi no bụng được.
Tôi cần tính toán trước, và như vậy, tiền sẽ cần thiết.
“Được thôi. Đưa tôi đi cùng với. Tới Hội Mạo Hiểm Giả mà mọi người nói tới ấy.”
“Vậy, tức là anh sẽ gia nhập tổ đội của bọn em?”
Mina siết lấy tay áo tôi, tôi bèn gật đầu với cô ấy.
“Chúng ta sẽ không bị chia lìa tại đây... Ơn chúa.”
Đôi mắt của cổ, gợi nhớ tới một loại ngọc thạch, khép lại đầy vui mừng.
-Đối tác định mệnh của nàng à.
Đó là điều Mina đã nói khi cô ấy trao thân xác này cho tôi.
Mà, chén thì cũng chén rồi, và tôi không phải loại khốn nạn sẽ bỏ cô ấy một mình.
“Vậy thì nếu mọi người không phiền, tôi sẽ gia nhập tổ đội.”
“Tất nhiên không rồi! Anh lúc nào cũng được chào đón, Lian!”
-Ah, nụ cười của Mina. Đúng như tôi nghĩ, cô ấy quả thực rất xinh đẹp.
Tôi muốn dành thêm thật nhiều thời gian cùng cổ.
***
Chúng tôi không đụng độ mối nguy hiểm nào trong lúc lê lết trên cung đường mòn, nên đã ra khỏi khu rừng một cách an toàn.
Chúng tôi tiếp tục tiến tới thành phố Regillus - nơi có chi nhánh của Hội Mạo Hiểm Giả.
Nhân tiện thì tôi đã khởi động Milfa và sử dụng “Tăng Cường Thể Chất” trong khi di chuyển.
Tôi vẫn chưa quen với cơ thể elf này lắm, đi bộ bình thường thôi đã khá nhọc.
Một khi tôi quen với cơ thể mới, sự mệt mỏi chắc sẽ giảm đi chút ít.
Còn phải mang theo vuốt rồng, nanh rồng mà Mary đã tách bỏ hồi sáng sớm nữa.
Tôi nghe bảo chúng rất giá trị nên mang chúng theo.
Vì tôi là người đã đánh bại con rồng, ban đầu nhóm Mina định đưa tôi toàn bộ tiền thưởng cho nguyên liệu, nhưng tôi quyết định chia đều cho cả bốn người.
Tôi không biết làm thủ tục ở đâu, cũng chẳng biết nộp nguyên liệu và đổi chúng ở chỗ nào.
Đó là lòng thành của tôi dành cho họ vì đã dẫn đường.
“Cảm ơn anh Lian, anh mang những thứ ấy đã giúp chúng tôi rất nhiều đấy.”
Mary bước đi bên cạnh tôi, trên tay cũng xách một bịch vảy rồng.
“Chúng tôi không thể tự mình mang hết ngần đó được đâu.”
“Mà, lạ thật. Anh là elf mà lại khỏe như thế.”
“Đó là một loại ma thuật tăng cường thân thể. Anh ta cũng dùng dạng tương tự lúc tiêu diệt con rồng."
Mina nghiêng đầu dễ thương sang một bên, thắc mắc, và Ingrid rất nhanh liền giải đáp.
Nhân tiện, theo lời Milfa, tốt nhất không nên quá phụ thuộc vào kĩ năng “Tăng Cường Thể Chất” vì nó sẽ gây tổn hại cho cơ thể sau này.
Đúng vậy, đó là một sức mạnh tuyệt vời, nhưng ta vẫn nghe rằng, lạm dụng quá thì không tốt cho sức khỏe.
Tôi cực kì hài lòng với vẻ ngoài đẹp trai này, nhưng nói đến thể chất, tôi cảm thấy mình đã thất bại.
“Nói đến, Lian, cấp mạo hiểm giả của anh là bao nhiêu vậy?”
Mary hỏi.
“Anh có thể đánh bại loài rồng cấp A một cách dễ dàng như vậy, hẳn là cấp S đi.”
“Cấp S không có ai tên là Lian cả, ít nhất là theo tôi nghe là thế. Có lẽ, cấp A hoặc thấp hơn?”
“À, tôi không phải mạo hiểm giả.”
Nghe vậy, Mary bất ngờ.
“Anh mạnh thế mà không thuộc một hội nào sao? Thật lãng phí. Anh có thể kiếm được rất nhiều tiền nhờ kĩ năng của mình đấy.”
“Vậy sao?”
Nếu là vậy, bắt đầu làm một mạo hiểm giả không phải ý kiến tồi chút nào. Dẫu sao, tôi đang rỗng túi.
Tôi bắt đầu thấy tò mò. Giờ là lúc hỏi thêm đây.
“Tôi tưởng mạo hiểm giả là những người chăm chỉ và toàn diện. Mọi người thường làm những công việc gì vậy?”
“Hừm, hầu hết chúng tôi làm việc liên quan đến chiến đấu, như là tiêu diệt ma quỷ hay bảo vệ những kẻ quyền thế. Một số người lại chuyên nghiên cứu và điều tra, số khác đi thám hiểm hầm ngục. Thi thoảng chúng tôi cũng làm công việc kiểu vận chuyển hàng hóa, đồ tiếp tế nữa.”
Mary liệt kê.
“Và những công việc đó - các mạo hiểm giả chúng tôi gọi là “nhiệm vụ” - được phân phối bởi Hiệp Hội Tương Trợ Mạo Hiểm Giả. Ngắn gọn là Hội Mạo Hiểm Giả.”
“Tức là các mạo hiểm giả nhận nhiệm vụ từ hội và kiếm sống nhờ nó?”
Mary gật đầu với câu tóm gọn của tôi.
“Còn, cấp là thế nào?”
“Cấp mạo hiểm giả được đánh giá dựa trên độ khó của những nhiệm vụ hoàn thành được. Như chúng tôi, tất cả đều thuộc bậc 10 đến 20 của cấp C.”
Hạng cao nhất chính là cấp S, trên thế giới chỉ có 25 người như vậy.
Và tôi cũng được nghe rằng số lượng mạo hiểm giả trên thế giới chỉ có trên một trăm nghìn người. Khá thấp nếu xét theo quy mô, nhưng cũng chứng tỏ họ thuộc tầng lớp tinh anh trong các tinh anh.
“Một ngày nào đó, chúng tôi sẽ đạt tới cấp S. Đó là mục tiêu của cả ba chúng tôi."
Mary nói bằng giọng đầy nhiệt huyết.
“Tuy nhiên, đó vẫn là một mục tiêu xa vời vợi. Ehehe.”
“Nhưng cuối cùng ta sẽ đến được đó. Ta đã đi được gần nữa chặng đường rồi.”
Mina mỉm cười xấu hổ, còn Ingrid vẫn trưng ra vẻ vô cảm thường thấy.
Ngày hôm sau, cuối cùng chúng tôi đã đặt chân đến thành phố thương nghiệp Regillus, nơi có chi nhánh của Hội Mạo Hiểm Giả.