“Chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Một cô gái cao ráo, mảnh mai đứng ở phía bên kia nói lớn về phía này.
Cô ấy cách chỗ chúng tôi khoảng mười mét, nhưng tôi vẫn thấy được cô ấy cao đến thế nào.
Thuộc tộc elf của thế giới này, tôi nghĩ mình cao khoảng một mét rưỡi, vậy mà cô ấy có lẽ cao đến mét bảy hơn.
Cô nàng được trang bị giáp hiệp sĩ từ đầu đến chân, chiều cao ấy càng làm tăng thêm vẻ cao quý.
Càng lộng lẫy hơn chính là khuôn mặt cân đối của cô.
Mái tóc dài màu tím cắt theo kiểu công chúa.
Đôi mắt xanh nhạt sáng ngời.
Một vẻ đẹp trung tính đang ở độ cuối tuổi thanh xuân - có lẽ bằng tuổi với Mary.
“Nè, không phải đó là Claudia sao?”
“Ừ, trăm phần trăm. Claudia Wellstein - Thất Kiếm, hạng ba cấp S.”
“Tại sao một mạo hiểm giả cấp S lại ở đây?”
Tiếng ồn ào xung quanh chúng tôi bùng nổ.
“Cô gái kia? Là người nổi tiếng à?”
“N-Này, vậy là thô lỗ lắm đấy! Cô ấy là một trong những người cấp S, người giỏi nhất trong những mạo hiểm giả giỏi nhất! Thứ hạng của cô ấy là giấc mơ của mọi nhà mạo hiểm.”
Mary gần như hét lên khi ghé sát mặt lại gần tôi.
Tôi bất ngờ trước khoảng cách sát sàn sạt mà chỉ thêm vài xăng ti nữa là chắc chắn môi chúng tôi sẽ chạm nhau.
“Ý tôi là, ngài Claudia là người mạnh nhất, dễ thương nhất, mạnh nhất, dễ thương nhất, mạnh nhất, dễ thương nhất-”
Tôi biết là cô ấy đang tung hô cô nàng kia quá đà. Nhưng, tôi mong là cổ có thể... cố gắng trau dồi thêm vốn từ cho bản thân được không? Thay vì cứ gọi liên tục người ta là mạnh nhất với dễ thương nhất.
“Dù sao, cô ấy là một mạo hiểm giả tuyệt vời! Cô ấy chính là mục tiêu cũng như ước mơ của tôi.”
Mary phấn khởi nói.
“Tôi nghe một người quen bảo rằng có kẻ đã nhận thử thách tiêu diệt loài rồng cấp A và thành công đánh bại nó.”
Cô gái đó - Claudia quay đầu về phía tôi.
Cô ấy thực hiện động tác đó thật ngầu, nhưng ánh mắt của cổ thì sắc như dao.
“Tôi cũng nghe có chút đáng ngờ trong việc họ hạ gục nó. Điều đó khiến tôi hứng thú nên tôi đã tới đây. Và khi tôi gặp người lễ tân, tôi được biết chính các cậu là người đã tiêu diệt con rồng cấp A?”
“Gian trá!”
Mấy tên mạo hiểm giả xấu tính kia quả là biết cách nói chuyện, nhỉ?
“Đúng vậy! Không đời nào một mạo hiểm giả cấp C có thể đánh bại rồng cấp A mà không bị thương tẹo nào.”
“Hoặc có lẽ thực ra con rồng đã bị đánh bại bởi các mạo hiểm giả khác cấp cao hơn, sau đó chúng lừa họ và cướp đoạt danh tiếng.”
“Phải đấy, thỉnh thoảng tôi cũng nghe mấy chuyện kiểu vầy.”
Dù có phải do tâm lí đám đông hay không, câu chuyện của những kẻ này ngày càng vu cáo vô căn cứ.
“Các người dừng lại được chưa?”
Nhưng khi Claudia nói với họ bằng một giọng ôn hòa, tiếng ồn lập tức ngưng bặt.
Cảnh tượng tĩnh lặng tới nỗi nghe được cả tiếng nước nhỏ giọt.
“Vậy, tôi đoán thế nghĩa là các cậu đã tiêu diệt con rồng, phải không?”
Claudia quay về phía chúng tôi.
“Đúng vậy. Chính xác hơn là một mình anh Lian...”
“Lian? Tôi chưa bao giờ nghe cái tên đó.”
Trước câu trả lời của Mina, Claudia nhướng mày.
“Nếu cậu đủ giỏi để đánh bại một con rồng cấp A, đáng lẽ cậu phải ở thứ hạng cao trong hội mới phải.”
“Hôm nay tôi mới đăng kí làm mạo hiểm giả.”
“Hừm... Một kẻ mạnh, nhưng không được ai biết đến? Liệu có đúng là cậu đã đánh bại nó, hay là giả mạo? Để tôi kiểm tra cậu một chút, cậu trai.”
Bóng dáng Claudia - người vẫn đang thản nhiên nói chuyện với tôi rằng mình hứng thú với chuyện này - đột nhiên biến mất.
“Cái gì?”
Tôi vừa kêu lên một tiếng kinh ngạc thì khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng cô ấy bất giác đã ở ngay trước mặt.
Không thể nào, cô ấy cách tôi tận mười mét cơ mà?
Cứ như dịch chuyển tức thời vậy.
Đừng bảo là, cô gái này cũng là ma kiếm sĩ.
“Song Nhận- Tia Chớp.”
Cùng với lời thầm thì, hai thanh kiếm lờ mờ xuất hiện trước mắt tôi.
“Hự.”
Không có thời gian để suy nghĩ nữa, tôi rút roẹt kiếm trước khi cả nhận ra.
“Tăng Cường Thể Chất.”
Như thể phản ứng với bản năng phòng ngự của tôi, một thanh âm điện tử vang lên từ thanh đoản kiếm.
Cảm giác nóng rát chạy dọc khắp thân, vọt tới tận cùng.
Mắt tôi nhìn thấy hai lưỡi kiếm lóe lên cắt ngang phía trước-
“Hựự...”
Tôi dồn hết sức bật nhảy về sau.
Tôi kéo giãn khoảng cách, rồi đối mặt với cô ấy một lần nữa.
Hiện giờ tôi thận trọng quan sát đối thủ.
Dẫu sao, Claudia là một con quái vật có thể thu hẹp khoảng cách mười mét trong nháy mắt.
Tôi không được phép rời mắt khỏi cổ, một chút cũng không được.
“...Hồ? Cậu tránh được đòn đó sao.”
Claudia vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, nhưng khóe miệng thì nhẹ cong lên.
“Suýt soát thật...”
Chẳng ngầu tẹo nào.
Nếu tôi không phản ứng sớm, thì đã bị cắt đôi và chết rồi.
“Này! Cô đột nhiên làm cái gì vậy?”
“Tôi bảo là sẽ thử sức mạnh của cậu.”
Claudia, hai tay hai kiếm, thờ ơ trả lời.
“Cô ta cũng dùng Tăng Cường Thể Chất...”
“Tôi e là không phải đâu, Chủ nhân Lian.”
Trong lúc tôi rùng mình trước những gì vừa diễn ra, Milfa nói tôi biết.
“Tôi không phát hiện bất cứ sự khởi động ma pháp nào. Điều đó có nghĩa chuyển động của cô ấy vừa qua là thể chất thuần túy, không phải kiếm thuật được ma thuật tăng cường.”
Nói cách khác, có thể di chuyển nhanh đến vậy chỉ với sức mạnh cơ thể ư?
Năng lực thể chất thuần túy, nhanh ngang khi tôi được tăng cường thể chất - một cô nàng đáng sợ.
“V-Vừa rồi, mày thấy gì không?”
Xung quanh, các nhà mạo hiểm xôn xao bàn tán trong sửng sốt.
“Tao chẳng thấy bất cứ chuyển động hay tấn công cấp S nào cả.”
“Và hắn tránh được...”
“C-Có thể lúc đó Claudia-san còn chưa nghiêm túc?”
“Vậy ý mày là mày có thể né được đòn tấn công chưa nghiêm túc mà mày vừa nhìn thấy của cô ấy?”
“Thì, cái đó...”
“Tên đó, thật sự là cấp C sao?”
Không khí thay đổi từ lăng mạ sang ngạc nhiên.
Mà, tôi không phải cấp C. Tôi là kẻ hạng cùi nhất ở cấp E cơ.
Giữa những tiếng huyên náo, Claudia thong thả tiến về phía tôi.
“Tôi nghĩ mình có thể vui vẻ với cậu một chút - Lần này tôi sẽ sử dụng ba thanh, cậu trai ạ.”
Cô ấy một lần nữa biến mất.
“-!”
Tôi tập trung chú ý theo dõi chuyển động của cổ.
Cô ấy còn nhanh hơn khi nãy nữa!
Khi tôi sử dụng Tăng Cường Thể Chất, cả phản xạ lẫn khả năng quan sát chuyển động của tôi cũng được nâng cấp chứ không chỉ sức mạnh cơ bắp.
Ngay cả mắt tôi, đã đủ nhanh để nhìn thấy các dư ảnh.
“Tam Nhận - Giông Tố!”
Cô ấy tung ra tổng cộng ba thanh kiếm.
Chúng tấn công tôi từ những góc độ khác nhau.
Làm cách nào cô ấy có thể điều khiển chúng chỉ với hai tay vậy? Tuy thế, tôi không có thì giờ quan sát cách cổ thực hiện.
Tôi nhanh chóng bật nhảy, sau đó-
“Phá Bỏ Giới Hạn - Không Trảm!”
Thanh đoản kiếm của tôi được bảo bọc trong phong ma pháp, rồi đẩy lùi ba thanh kiếm kia trong một cú vung.
“Một sự kết hợp giữa ma thuật và kiếm thuật, ra vậy - hay mình nên gọi đó là sự hợp nhất?”
Claudia lẩm bẩm trong lúc lùi lại.
Tay phải cô ấy cầm hai thanh, và một ở tay còn lại, sau đó cô ấy liền hạ xuống.
“Vậy thì thêm nữa nào.”
Thông báo một cách lơ đãng, Claudia một lần nữa vung kiếm lên.
Thêm nữa!? Đừng bảo là-!?
Tôi rùng mình phát nữa, số lượng thanh kiếm cô ấy đnag nắm giữ tăng từ ba lên bốn, rồi năm.
Động tác của cô ấy nhanh tới nỗi tôi không có một cơ hội xem xem cổ điều khiển chúng bằng cách nào.
Tôi chỉ có thể nói rằng những lưỡi kiếm lập lòe che lấp tầm nhìn, vô số những nhát chém siêu nhanh mà ngay cả ở trạng thái gia tốc này mắt tôi cũng khó lòng theo kịp.
Tôi dùng hết sức khả năng phản xạ đã được tăng cường của mình để đón đỡ, và hất bay chúng bằng đoản kiếm được yểm phong - hỏa.
“Hừm, tôi có thể thấy cậu không phải một kiếm sĩ mới vào nghề. Xuất sắc lắm, cậu trai.”
Claudia khen ngợi.
“Lần này, tôi sẽ cho cậu thấy bảy - kiếm kĩ mạnh nhất của tôi."
Ực.
Cổ họng tôi nuốt một cái.
Ý tôi là, nó nằm ngay ở cái tên rồi, phải không?
Danh hiệu thứ hai của cô ấy - Thất Kiếm đã chỉ ra điều đó.
Nếu đúng như những gì tôi đang nghĩ, thì bảy thanh kiếm của cổ sẽ tấn công cùng lúc-
Rùng mình, tôi siết chặt thanh kiếm.
Cô gái này còn kinh khủng hơn con rồng cấp A đó.
Mồ hôi lạnh lăn trên má.
Mình có nên bỏ cuộc? Tôi tự hỏi.
Không, tôi phải thực hiện nó.
Nếu không thì tôi cũng xong.
“Ánh mắt được lắm. Tôi thích ánh mắt ấy, cậu trai.”
Claudia mỉm cười vui vẻ.
Y như nụ cười của một đứa trẻ thơ ngây.
“Tôi, Claudia Wellstein, đặt cược danh dự của một mạo hiểm giả đứng hạng ba cấp S, là sẽ đánh bại cậu ngay bây giờ. Tới đây-!”