Redoing My Youth A Second Time, A Cheery Summer With A Lonely Girl

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

155 3937

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

(Đang ra)

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

물길따라

Tôi thả tự do cho lũ nô lệ rồi, chẳng hiểu sao chúng cứ đuổi theo tôi.

20 431

Tiểu Nữ Hầu Như Ta Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

(Đang ra)

Tiểu Nữ Hầu Như Ta Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

Tương Đình Bạch Thỏ

Giang Tuệ vốn chỉ muốn đùa bỡn tình cảm của đàn ông thôi, đâu có nói sẽ dâng cả trái tim mình vào chứ...

8 13

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

12 66

Tập 01 - Chương 1.5: Du hành thời gian

5.

Tôi vẫn nhớ như in nơi em thường lai vãng.

Dù trong lớp em lúc nào cũng trò chuyện vui vẻ với mọi người, nhưng hễ đến giờ giải lao là lại biến mất tăm, để lui tới nơi em dành phần lớn thời gian khi ở trường.

Thay giày xong, tôi bước ra khỏi dãy nhà.

Ánh nắng tháng Bảy nóng như thiêu như đốt.

Mồ hôi chảy ra khiến tóc mái rối tung, bết hết vào trán.

Thế nhưng tôi vẫn cứ chạy, chẳng hề quan tâm.

Trong lòng tôi chợt trào dâng lên dòng cảm xúc khó tả, tựa hồ những lo lắng, những bồi hồi không sao kiềm chế được khi nghĩ rằng em đang ở đó…

“Haa… haa…”

Thở hổn hển, cuối cùng tôi cũng tới nơi.

Cảnh tượng trước mắt tôi nhuộm trong sắc vàng rực rỡ.

Cánh đồng hoa hướng dương trải dài mênh mông như một bức họa.

Hiện hữu trong con ngươi tôi là hàng chục, hàng trăm đóa hướng dương đang khoe sắc dưới ánh mặt trời.

Và ngay giữa cánh đồng ấy… chính là em.

“A…”

Mái tóc sáng màu nổi bật giữa sắc vàng của những đóa hoa mặt trời.

Làn da trắng láng mịn như sứ dưới nắng hạ.

Đôi mắt màu hổ phách đầy dụ hoặc.

Em vẫn là em trong ký ức của tôi… không hề thay đổi.

“... Akimiya…?”

Tôi tiến đến một bước.

Cất tiếng gọi tên em, cổ họng khô khốc thốt lên từng thanh âm nghẹn ngào.

Như thể nghe thấy giọng nói của tôi, em từ từ quay lại.

Em nhìn tôi, chớp mắt vài lần.

Đoạn khẽ nghiêng đầu, cất tiếng nói:

“----Fujigaya-kun?”