Lúc này Đường Nhân đang đứng ở cửa chính của rạp chiếu phim tại trung tâm thương mại.
Ngay khi Lâm Trạch phát hiện ra Đường Nhân, Đường Nhân cũng phát hiện ra Lâm Trạch và Hứa Nghiên Nghiên.
“Đã lâu không gặp, chị Đường Nhân.”
Hứa Nghiên Nghiên chủ động chào hỏi Đường Nhân.
“Đúng là lâu rồi không gặp, Nghiên Nghiên. Em càng lớn càng đáng yêu đó.”
Nói xong, Đường Nhân tiến lên ôm lấy Hứa Nghiên Nghiên, nhưng vì dáng Đường Nhân còn thấp hơn Hàn Oánh một chút, nên ngực cô ấy không thể ấp Hứa Nghiên Nghiên như Hàn Oánh được.
“Chị Đường Nhân cũng càng ngày càng xinh đẹp.” Hứa Nghiên Nghiên trả lời Đường Nhân như vậy.
“Sao thế Lâm Trạch, chẳng lẽ tối qua cậu thức khuya à?”
Dường như vì phát hiện ra sắc mặt Lâm Trạch hơi kỳ lạ, Đường Nhân bèn hỏi anh như thế. Thật ra, chuyện giống hệt như lời của Đường Nhân. Cơ bản là tối hôm qua, Lâm Trạch ở nhà không hề đi ngủ, tất nhiên thức khuya sẽ ảnh hưởng đến sắc mặt rồi.
Tuy nhiên, Lâm Trạch biết, rằng lúc này, rõ ràng nguyên nhân sắc mặt anh trông kỳ lạ không phải là vì anh thức khuya, mà là có nguyên nhân khác. Cái nguyên nhân đó còn chính là Hứa Nghiên Nghiên được Đường Nhân ôm lúc này đấy!
“Được rồi, chúng ta mau vào rạp xem phim đi.”
Lâm Trạch nói với Đường Nhân bằng vẻ hơi lạnh nhạt như vậy. Tất nhiên lựa chọn lạnh nhạt với Đường Nhân như vậy là có mục đích, anh không hy vọng Đường Nhân bị cuốn vào chuyện giữa mình và Hứa Nghiên Nghiên.
Lâm Trạch làm thế là vì suy nghĩ cho an toàn của Đường Nhân, nhỡ Hứa Nghiên Nghiên đổ lỗi cho anh ‘thay người yêu như thay áo’ với Đường Nhân nên tính cách con bé đó mới thay đổi, vậy Lâm Trạch cảm giác chuyện sẽ càng phiền phức hơn nữa. Thế nên, nhất định anh phải tránh không để tình huống như vậy xảy ra.
Vậy nên, tất nhiên Lâm Trạch sẽ lựa chọn đối đãi lạnh nhạt với Đường Nhân trước mặt Hứa Nghiên Nghiên. Dù anh biết có thể điều này sẽ khiến Đường Nhân khó chịu, nhưng đây cũng là nỗi khổ tâm khi là một ‘thanh mai trúc mã’ của anh.
Lâm Trạch không mong Đường Nhân có thể hiểu cho nỗi khổ của mình, chỉ mong đối đãi với thanh mai trúc mã không thẹn lương tâm thôi.
“Lâm Trạch, tớ cảm giác hình như cậu nói chuyện với tớ hơi lạnh nhạt.”
“Tớ vẫn nói chuyện với cậu bằng thái độ như vậy mà.”
Lâm Trạch tiếp tục lạnh lùng đáp lại Đường Nhân, lại lập tức hướng ánh mắt thấp thoáng chút dịu dàng về phía Hứa Nghiên Nghiên. Ít ra Lâm Trạch cảm thấy bây giờ mình phải khắc chế, bây giờ mình phải khiến Hứa Nghiên Nghiên cảm thấy đúng là bản thân cũng không tệ.
“Chúng ta đi mua vé chung đi.”
Lâm Trạch nói với Hứa Nghiên Nghiên và Đường Nhân như vậy.
“À, nói về vé xem phim thì tớ đã mua xong vé cho ba chúng ta rồi.”
Nói xong, Đường Nhân mở cặp sách của mình ra, còn lấy ba tấm vé xem phim đã chuẩn bị xong từ lâu ra khỏi đó.
Rõ ràng là Đường Nhân đã mua xong vé xem phim từ trước. Tất nhiên Lâm Trạch đã đoán được diễn biến Đường Nhân mua vé trước, chưa hết, nó còn để Hứa Nghiên Nghiên thấy bản thân là một tên trai tồi như thế nào.
“Vậy thôi, may quá đi mất, không phải tốn tiền.”
Lâm Trạch nói lời vô tâm như vậy.
Về phần những lời mời muốn Đường Nhân đi ăn cơm chung vì còn tình cảm trước đó, tất nhiên Lâm Trạch nhịn xuống, không nói ra điều gì cả. Dù sao sau đó, trong lúc xem phim, Đường Nhân cũng sẽ nhận được điện thoại từ gia đình mình rồi ra về giữa chừng, nên Lâm Trạch cảm thấy mình có nói chuyện mời ăn cơm không cũng không quan trọng. Dù mình có nói lời mời khách với Đường Nhân ra khỏi miệng, bữa cơm này cũng sẽ bị dời về sau.
Theo kết quả, tối nay Đường Nhân vẫn sẽ về nhà ăn cơm, mà Hứa Nghiên Nghiên cũng sẽ mời mình ăn tối như trước, nên Lâm Trạch cũng lập tức sửa lại ý đồ vốn có của mình. Thấy biểu cảm của Đường Nhân có hơi khó tin, trong lòng Lâm Trạch cũng có phần áy náy với cô.
Tuy nhiên, chỉ cần Hứa Nghiên Nghiên đồng ý rời khỏi mình, chẳng mấy chốc, anh sẽ có thể bồi thường cho Đường Nhân thôi – Lâm Trạch tự an ủi mình như vậy.
Lâm Trạch lập tức sải bước đi về phía cổng soát vé của rạp chiếu phim.
“Chị Đường Nhân, chúng ta mau đi tới cổng soát vé đi. Có thể hôm nay tâm trạng anh Lâm Trạch không tốt thôi, bình thường anh ấy không như thế đâu.”
Thấy Đường Nhân ngây ra tại chỗ mà không nhanh chóng đuổi theo bước chân Lâm Trạch, Nghiên Nghiên khuyên Đường Nhân như vậy.
“Là thế thật à? Sao chị cứ cảm thấy Lâm Trạch đang nhằm vào chị ấy.”
“Không nhằm vào chị gì hết đâu, dù sao chị Đường Nhân cũng là thanh mai trúc mã của anh Lâm Trạch, có thể hôm nay tâm trạng anh Lâm Trạch không tốt thật, hẳn anh ấy đã gặp chuyện gì không vui ở trường đó.”
“Có lẽ vậy. Thôi quên đi, ai mà không có lúc thấy không vui.”
Nhờ sự khuyên giải của Hứa Nghiên Nghiên, dường như Đường Nhân đã bình thường trở lại, hai người lập tức đi về phía cổng soát vé.
Tuy nói ngoài mặt Đường Nhân đã bình thường trở lại, nhưng lúc cô ấy bước nhanh tới bên cạnh Lâm Trạch, cô ấy vẫn vươn tay trái ra véo mạnh một cái vào phần thịt ở bên hông thắt lưng Lâm Trạch.
Vì sự an toàn của thanh mai trúc mã nhà mình, Lâm Trạch chẳng dám rên lấy một tiếng, cố kìm cơn đau lại.
“Không ngờ cậu dám không rên tiếng nào đấy.”
Nói xong, Đường Nhân lại vươn tay trái ra véo mạnh vào thịt bên hông thắt lưng Lâm Trạch lần nữa.
Lần này thật sự Đường Nhân véo rất mạnh, Lâm Trạch nhịn xuống, rên thầm trong cổ họng.
“Chị Đường Nhân, hình như chị hơi quá đáng rồi.”
Lúc này, Hứa Nghiên Nghiên chen vào giữa hai người, dường như có ý muốn ngăn cản Đường Nhân véo Lâm Trạch tiếp.
“Có đau không anh Lâm Trạch?”
Hứa Nghiên Nghiên quan tâm hỏi anh.
‘Dễ chịu hơn cơn đau vì nội tạng vỡ ra khi em giết anh’.
Tuy là Lâm Trạch muốn trả lời Hứa Nghiên Nghiên như vậy, nhưng anh cũng nhịn xuống, không nói ra gì cả. Không hiểu vì sao, dáng vẻ Hứa Nghiên Nghiên bảo vệ anh lại khiến Lâm Trạch cảm thấy trong lòng ấm áp.
Lúc này Lâm Trạch đuổi cái cảm giác không thực tế đó ra khỏi lòng mình.
Lâm Trạch biết chứng bệnh tâm thần kỳ lạ này tên là ‘hội chứng tâm lý Stockholm’, nói đơn giản, nó chính là việc người bị hại nảy sinh cảm giác không muốn rời xa kẻ hại mình, ví dụ như hành vi con tin bào chữa cho kẻ bắt cóc vậy. Đúng rồi, chắc chắn cảm giác ấm áp này chính là hội chứng tâm lý Stockholm, bản thân không thể mắc chứng bệnh tâm thần này được, nhất định bản thân không thể có cảm tình với Hứa Nghiên Nghiên.
Dù ‘Quay lại cái chết’ có thể chữa lành vết thương trên cơ thể, nhưng nó không chữa khỏi triệu chứng tâm lý được. Một khi bản thân thật sự mắc hội chứng tâm lý Stockholm, Lâm Trạch sợ mấy chứng tâm thần sẽ không ngừng tìm tới mình.
“Được rồi, anh không đau lắm đâu, Đường Nhân hay đùa với anh đấy mà. Chúng ta mau vào trong xem phim thôi.”
Không hiểu vì sao, sắc mặt Lâm Trạch lúc này càng khó coi hơn một chút, mà tầm mắt lập tức dời lên người của Hứa Nghiên Nghiên.
Bấy giờ ba người Lâm Trạch đều đã có mặt ở cổng soát vé, sau khi tự đưa vé xem phim cho nhân viên kiểm tra, ba người lần lượt đi vào bên trong rạp.