Bởi vì cánh cửa đã bị Lâm Trạch làm hỏng, vì để đề phòng có trộm đi vào trong phòng của mình, nên sau khi nhanh chóng tắm rửa xong, anh tìm một cái đệm ngồi ở trong phòng mình rồi mang ra ngồi ở trước cửa ra vào.
Lâm Trạch nhìn cánh cửa mất khóa, thứ duy nhất an ủi chính là kẹp một vài tờ báo vào trong khe cửa chống trộm là miễn cưỡng có thể đóng cửa lại được. Bài tập cái gì, Lâm Trạch đã không còn tâm trạng để làm nữa rồi.
Lâm Trạch mấp máy đôi môi của mình, mặc dù vừa nãy tắm rửa đã lau đi vết son môi vị bạc hà của Hứa Nghiên Nghiên trên môi mình, nhưng sự mềm mại từ đôi môi của cô bé và cả vị bạc hà thoáng qua đó vẫn còn quanh quẩn bên môi Lâm Trạch.
Mặc dù Lâm Trạch không có quá nhiều cảm giác gì khác khi hôn, nhưng lúc này trong dư vị còn sót lại, không hiểu sao Lâm Trạch lại cảm thấy ngượng ngùng hơn cả lúc hôn môi.
Lâm Trạch không biết bây giờ Hứa Nghiên Nghiên có đang nhớ lại ‘nụ hôn’ trước đó không? Có cảm thấy ngượng ngùng vì ‘nụ hôn’ ấy không? Nhưng ít nhất bây giờ Lâm Trạch rất ngượng ngùng và thậm chí cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hoá ra khi nhớ lại ký ức về nụ hôn đầu tiên sẽ khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng đến ngạt thở hơn cả nụ hôn đầu, đây là tình huống chưa từng xảy ra trong tiểu thuyết hoặc là phim mà Lâm Trạch đã xem.
Bây giờ Lâm Trạch nghĩ mình đã hiểu kha khá tại sao Hứa Nghiên Nghiên muốn giết anh rồi.
Nhưng Lâm Trạch không hiểu lắm, tại sao Hứa Nghiên Nghiên lại thích mình? Có lẽ Hứa Nghiên Nghiên cũng biết lịch sử đen tối của anh thông qua em gái Lâm Linh, nhưng tại sao vẫn thích anh?
Quả nhiên là thật lòng thích anh sao…
Không đúng, Lâm Trạch lắc đầu, vội vàng ném suy nghĩ này ra khỏi đầu mình.
Nhưng kết cục bây giờ là kết cục mà mình mong muốn sao?
Lúc này trong lòng Lâm Trạch đang tự hỏi bản thân, kết cục này có thật là kết cục mà mình mong muốn hay không?
Bây giờ anh và Hứa Nghiên Nghiên là người yêu, hơn nữa càng ngày càng lún sâu vào trong vũng bùn này.
Mình thật sự muốn kết cục như vậy sao?
Hơn nữa mình thật sự thích Hứa Nghiên Nghiên sao?
Lâm Trạch không cần suy nghĩ đã đưa ra câu trả lời phủ định.
Anh không muốn kết cục như vậy.
Hơn nữa từ trước đến nay Lâm Trạch chỉ coi Hứa Nghiên Nghiên là một đứa em gái khác của mình, nếu không anh không cố gắng cứu Hứa Nghiên Nghiên và để cô bé không trở thành tội phạm giết người.
Người Lâm Trạch thích, anh đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình, chỉ có một người.
… Đàn chị Mỹ Nguyệt.
Lâm Trạch chắc chắn mình có ý với đàn chị Mỹ Nguyệt.
Nếu như đã như vậy, Lâm Trạch cảm thấy sau này mình chắc chắn không thể giữ mối quan hệ người yêu gì đó với Hứa Nghiên Nghiên được.
Lâm Trạch cầm tua vít chữ thập ở bên cạnh lên và chĩa vào trái tim của mình.
Phải bắt đầu tất cả lại một lần nữa sao?
Lúc này Lâm Trạch hỏi lòng mình.
Nhưng nếu anh cố gắng đâm được một nửa mà không chết, như vậy có lẽ sẽ đau lắm. Lâm Trạch nghĩ như vậy.
Bây giờ không phải là lúc nghĩ như vậy, nếu như không dùng được tua vít thì Lâm Trạch có thể nghĩ ra rất nhiều cách tự tử.
Ví dụ như treo cổ bằng ga trải giường, hoặc là lấy dao cắt cổ mình, vân vân…
Nghĩ đến những cách tự tử này, sắc mặt Lâm Trạch nhanh chóng trở nên khó coi.
Nếu thật sự phải tự mình đưa ra quyết định tự sát, cho dù Lâm Trạch đã trải qua hai lần chết thì cũng không thể đưa ra quyết định một cách dễ dàng như vậy.
Lâm Trạch cảm thấy có thể điều này không liên quan gì đến việc mình bị ép chết, hơn nữa Lâm Trạch cũng không chắc chắn mình còn có thể tiếp tục dùng ‘quay lại cái chết’ nữa được không?
Nếu như ‘quay lại cái chết’ đã không còn hiệu lực gì với Lâm Trạch nữa, vậy thì anh có thể chết thật, hơn nữa điều nực cười là chết vì tự tử.
So với cách chết hèn nhát này, Lâm Trạch cảm thấy mình cần phải nói chuyện tử tế với Hứa Nghiên Nghiên.
Dù sao đau ngắn còn hơn là đau dài, nếu như anh nói thẳng ra với Hứa Nghiên Nghiên thì Lâm Trạch cảm thấy chi bằng lựa chọn thời gian là ngày mai.
Lâm Trạch sẽ để công việc ở trường học sang một bên, cùng lắm thì gọi điện xin nghỉ là được rồi.
Đến khi ấy Lâm Trạch sẽ chuẩn bị tốt dụng cụ bảo vệ.
Nếu thật sự không được, lần này lâm Trạch sẽ không quên mang theo điện thoại bên cạnh. Anh đã quyết tâm, chuẩn bị báo cảnh sát đến bắt Hứa Nghiên Nghiên.
Cho dù Lâm Trạch cảm thấy mình báo cảnh sát có thể sẽ hại Hứa Nghiên Nghiên bị nhốt trong tù, đây không phải là chủ ý của anh.
Nhưng bây giờ tính mạng của anh đang bị uy hiếp và cũng bất đắc dĩ, Lâm Trạch cảm thấy mình chỉ có thể làm như vậy. Hơn nữa anh cảm thấy để cho Hứa Nghiên Nghiên tiếp nhận điều trị, hoặc là để cô bé bình tĩnh một chút ở trong tù cũng không phải là chuyện xấu gì.
Mặc dù đây không phải là kết cục tốt đẹp, nhưng nó lại là kết cục ổn thoả nhất đối với Lâm Trạch.
Ít nhất anh cảm thấy như vậy rất có lợi cho anh và Hứa Nghiên Nghiên.
Đau ngắn còn hơn đau dài.
Lâm Trạch lại nghĩ đến câu này, càng thêm chắc chắn với quyết tâm của mình.
Nghĩ đến đây, nhân lúc anh còn đang quyết tâm, Lâm Trạch lấy điện thoại từ trong túi áo ra.
Anh mở khóa điện thoại, mở danh bạ và số liên lạc của Hứa Nghiên Nghiên, ấn vào nút nhắn tin.
Nội dung: ‘Anh cảm thấy có lẽ ngày mai chúng ta nên gặp nhau, anh có chuyện muốn nói với em.’
Lâm Trạch soạn nội dung tin nhắn xong, nhưng chần chừ không ấn nút gửi trong điện thoại.
Thật ra Lâm Trạch biết anh tin soạn nhắn này cho Hứa Nghiên Nghiên cũng chính là gửi thư quyết chiến giữa anh và Hứa Nghiên Nghiên.
Lâm Trạch từng nghĩ sẽ nói thẳng với Hứa Nghiên Nghiên thông qua tin nhắn hoặc là gọi điện, nhưng anh cảm thấy không đủ chính thức và cũng sợ không biết sau này Hứa Nghiên Nghiên đến báo thù lúc nào.
Cứ nói rõ ràng trước mặt nhau, Lâm Trạch cảm thấy cách này tốt hơn.
Như vậy mình sẽ nắm quyền chủ động, sẽ không phụ thuộc vào thế bị động chịu đòn.
Hơn nữa mình có thể chuẩn bị tất cả trước khi xảy ra chuyện gì, như vậy cho dù Hứa Nghiên Nghiên có nổi điên ngay tại chỗ thì Lâm Trạch cũng tin có thể ngăn được Hứa Nghiên Nghiên và đánh cô bé trở tay không kịp.
Lâm Trạch nghĩ đến đây, cuối cùng anh không do dự nữa mà ấn vào phím gửi tin nhắn.
Lâm Trạch bỗng có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, đồng thời bắt đầu đợi Hứa Nghiên Nghiên trả lời.