Hứa Nghiên Nghiên nói một chữ ‘hôn’ rất lớn, bấy giờ trừ khi Lâm Trạch giả vờ tai mình bị điếc chứ không thì chẳng thể nào lừa được.
Nhưng mà rõ ràng Lâm Trạch không thể nào giả vờ bị điếc tai trong tình huống thế này được.
“Hôn?! Chúng… chúng ta ư?!”
Lâm Trạch nuốt nước bọt hỏi dò.
Hứa Nghiên Nghiên lại chẳng đáp lời, chỉ đỏ mặt khẽ gật đầu.
Mức độ phát triển nhanh chóng của sự việc khiến cho đầu óc của Lâm Trạch có hơi đứng máy.
Lúc này Hứa Nghiên Nghiên đã chủ động tiến lại gần Lâm Trạch, cơ thể của hai người gần như đã sắp dính sát vào nhau.
Khoảng cách giữa cơ thể hai người rất gần, thậm chí còn có thể cảm nhận rõ hơi thở của đối phương. Và rồi Hứa Nghiên Nghiên ngẩng đầu lên, đồng thời hơi căng thẳng nhắm đôi mắt lại.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lâm Trạch nuốt nước bọt lần nữa để bình ổn tâm trạng, cùng lúc đó trong lòng anh cũng đang đấu tranh tâm lý phức tạp. Hứa Nghiên Nghiên chẳng hề buông lưỡi dao, nếu bây giờ anh đẩy ra hoặc là từ chối, như thế rõ ràng là anh sẽ chết chắc. Có vẻ chỉ là hôn thôi, anh quyết định cứ lừa cho qua cửa ải này trước rồi tính sau.
Lâm Trạch đưa đôi tay của mình ra vịn lấy bả vai Hứa Nghiên Nghiên, đồng thời cơ thể hơi cúi xuống để phù hợp với chiều cao của Hứa Nghiên Nghiên. Thành thật mà nói thì đây đúng là nụ hôn đầu của anh.
Nhìn thấy vẻ mặt hồi hộp của Hứa Nghiên Nghiên, Lâm Trạch dường như cảm thấy đây cũng là nụ hôn đầu tiên của em ý.
Môi của Lâm Trạch và Hứa Nghiên Nghiên chạm vào nhau, Lâm Trạch cảm giác hiện tại đầu óc mình đang trong một trạng thái vô cùng tỉnh táo.
Môi của Hứa Nghiên Nghiên mềm hơn so với trong tưởng tượng của Lâm Trạch. Trải nghiệm nụ hôn đầu tiên, anh lại chẳng có cảm giác đặc biệt giống như điện giật vân vân, điều này hoàn toàn khác với ‘trải nghiệm nụ hôn đầu tiên’ mà Lâm Trạch đã thấy trong tiểu thuyết.
Gì mà toàn thân kích động, gì mà điện giật khắp người, với cả cứng chỗ nào đó vân vân, tất cả đều không xảy với Lâm Trạch. Quả nhiên tiểu thuyết chỉ là một mớ mô tả giả tạo không thực tế mà các tác giả tiểu thuyết biên soạn một cách qua loa, trải nghiệm nụ hôn đầu trong đời sống thực tế vốn dĩ sẽ không giống như trong tiểu thuyết.
Nếu nói Lâm Trạch có cái cảm giác gì khác, thì chỉ là Lâm Trạch cảm nhận được sự tồn tại của son dưỡng ẩm trên môi của Hứa Nghiên Nghiên. Anh ngẫm nghĩ về mùi vị của son dưỡng môi, với cảm giác mát lạnh này có lẽ là Hứa Nghiên Nghiên đã thoa son dưỡng môi có hương bạc hà, Lâm Trạch phân tích trong lòng như thế.
Nụ hôn đầu dường như cũng chỉ có thế, Lâm Trạch nhận ra sau khi mình thật sự hôn Hứa Nghiên Nghiên, đầu óc vốn đang căng thẳng ngược lại trở nên bình tĩnh đi rất nhiều. Sau đó anh nhận ra một vấn đề.
Má nó rốt cuộc anh đang làm gì vậy, hiện giờ mình đã đang hôn người bạn thân của em gái mình, một cô bé lớp tám, Lâm Trạch cảm thấy hành vi lần này của anh sẽ mãi mãi là lịch sử đen của anh.
Ngay sau đó Lâm Trạch ngậm miệng lại, rồi lập tức rời môi mình ra khỏi môi của Hứa Nghiên Nghiên.
Sau nụ hôn ấy, Hứa Nghiên Nghiên lập tức xoay người quay lưng về phía Lâm Trạch.
“Anh Lâm Trạch, em muốn về nhà.”
Cuối cùng cũng nghe thấy Hứa Nghiên Nghiên nói rằng cô bé muốn về nhà, Lâm Trạch quả thực vui mừng khôn xiết, hiện giờ ánh rất nóng lòng muốn Hứa Nghiên Nghiên rời khỏi nhà mình càng sớm càng tốt.
Nhưng mà ngay sau đấy dường như Lâm Trạch nghĩ đến điều gì đó, anh nói với Hứa Nghiên Nghiên.
“Khóa cửa nhà anh đã bị em phá rồi, thế thì em định làm thế nào rời khỏi nhà anh?”
“Anh Lâm Trạch nói cũng đúng, hiện tại giờ này tiệm sửa khóa cũng đã đóng cửa, không thì hôm nay em ở lại nhà anh Lâm Trạch, sáng sớm ngày mai em gọi thợ sửa đến thay khóa.”
Nghe thấy Hứa Nghiên Nghiên nói như thế, sắc mặt Lâm Trạch lập tức thay đổi.
“Thế thì không được, ba mẹ em sẽ lo lắng đấy, với cả ngày mai chúng ta cũng sẽ đến trường muộn mất.”
“Thế nhưng khóa cửa hư rồi, em phải về nhà thế nào đây.”
“Cái này… Anh có cách!”
Nói rồi Lâm Trạch cẩn thận vòng qua Hứa Nghiên Nghiên, và còn đi ra ngoài phòng chứa đồ rồi băng qua hành lang, Lâm Trạch bước vào phòng khách.
Lâm Trạch lấy ra hai cái tua vít trong ngăn kéo của tủ TV ở phòng khách, một cái là tua vít dẹt và một cái là tua vít chữ thập.
Sau đó Lâm Trạch đến lối vào cửa chính của nhà mình, dưới cái nhìn chăm chú của Hứa Nghiên Nghiên, Lâm Trạch đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể tháo được ổ khóa trên cửa chống trộm nhà mình.
“Được rồi này, Hứa Nghiên Nghiên em có thể về nhà rồi.”
Nói rồi Lâm Trạch giơ tay lau mồ hôi trên trán, sau đó mỉm cười đẩy cánh cửa chống trộm đã mất khóa.
“Xin lỗi anh Lâm Trạch, ngày mai em sẽ tìm thợ sửa khóa đến giúp anh thay khóa cửa nhà.”
Sau khi bước ra khỏi nhà Lâm Trạch, Hứa Nghiên Nghiên đã nói với Lâm Trạch như vậy.
“Không cần đâu, anh tự mình tìm người thay khóa cửa là được rồi, em về nhà trước đi.”
Trong sự đưa tiễn vui vẻ của Lâm Trạch, cuối cùng khó khăn lắm anh mới đưa được Hứa Nghiên Nghiên về nhà.
Sau đó Lâm Trạch quay lại lối vào, lập tức mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà tại lối vào nhà mình.
Nhìn các linh kiện khóa cửa chống trộm trên mặt đất, cùng với ổ khóa dính đầy keo siêu dính đã bị hư hại hoàn toàn, chẳng hiểu vì sao Lâm Trạch lại có cảm giác kiệt sức.