“Không biết vì lý do gì mà cậu không muốn để tớ nói cho những người khác biết. Nhưng cậu cầu xin tớ như vậy ngược lại càng khiến cho tớ muốn nói cho mọi người biết hơn. “
Trong lời nói Hàn Oánh có vài phần dí dỏm, thành thật mà nói thì đây là lần đầu tiên Lâm Trạch trông thấy nét mặt dí dỏm của cô. Suy nghĩ kỹ một chút thì ấn tượng của Lâm Trạch về Hàn Oánh vốn dĩ chỉ là một cô gái cực kỳ có khí chất của một nghệ sĩ.
Tóc mái ngắn ngủn của Hàn Oánh khiến cô trông lại càng thêm phần đáng yêu.
“Xin cậu ngàn vạn lần đừng làm như vậy.”
Lâm Trạch lập tức nói, giọng của anh có vẻ hơi căng thẳng.
“Được rồi, được rồi, tớ nói đùa thôi. Hơn nữa, trước đây khi học cấp hai cậu cũng đã từng giúp đỡ tớ, tớ còn chưa nói cảm ơn cậu, cho nên khi đó cảm ơn cậu nha.”
Hơ, có chuyện này sao?
Lúc này trong đầu Lâm Trạch hoàn toàn không nhớ nổi việc bản thân mình đã từng giúp đỡ Hàn Oánh. Có lẽ là bởi vì bản thân anh trước đây cũng không phải chỉ hành hiệp trượng nghĩa một hai lần mà kể ra thì nhiều lắm ấy chứ.
“Trước đây tớ đã từng giúp đỡ cậu?”
“Có đùa không vậy, thế mà cậu lại quên mất.” Hàn Oánh lập tức nhíu mày.
“Thật xin lỗi, tớ thật sự đã quên mất chuyện đó rồi. Cậu có thể đưa cho tớ một vài gợi ý nho nhỏ chẳng hạn như là thời gian xảy ra chuyện đó hay một số thông tin cụ thể khác gì đó không?”
Nghe Lâm Trạch nói xong, Hàn Oánh dường như muốn lập tức nói điều gì đó nhưng mà đến cuối cùng cô ấy vẫn lựa chọn không nói cái gì cả.
“Bỏ đi, dù sao cậu cũng quên rồi. Nếu cậu đã lựa chọn quên đi, điều đó chứng minh là việc này đối với cậu mà nói chẳng qua cũng chỉ là chuyện lặt vặt không đáng kể đến. Tớ cũng không cần phải giúp cho cậu nhớ lại chuyện đó nữa.”
Trong lời nói của Hàn Oánh dường như có vài phần tức giận.
“Vô cùng xin lỗi, sau này tớ sẽ cố gắng nhớ lại.”
Lâm Trạch ngay lập tức nói lời xin lỗi.
“Cậu không cần xin lỗi tớ đâu, thật ra nhớ không nổi loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không phải là lỗi gì cả.”
Nói xong, Hàn Oánh đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh phòng của Lâm Trạch, sau đó cô tiếp tục nói:
“Thôi được rồi, hôm nay tớ đã tham quan địa điểm sinh hoạt câu lạc bộ của chúng ta trong tương lai rồi, trước mắt cứ như vậy đã, bây giờ tớ về nhà trước đây.”
Nghe thấy những lời này của Hàn Oánh, Lâm Trạch dường như đã nhận ra điều gì đó.
“Cậu nói ‘Địa điểm sinh hoạt câu lạc bộ trong tương lai’ sao? Ý của cậu là cậu sẵn lòng tham gia vào hội Manga sao?”
“Ừ, tóm lại là trước tiên tớ sẽ tạm thời quan sát thêm một khoảng thời gian nữa. Nếu như say này tớ phát hiện các cậu không nghiêm túc vẽ tranh hoặc là chỉ học vẽ bằng miệng thì tớ sẽ rời khỏi cái hội Manga nhỏ bé này ngay lập tức.”
Hàn Oánh nói xong thì quay người đi ra khỏi phòng Lâm Trạch.
“Quá tuyệt vời!”
Lâm Trạch cứ như vậy mà phấn khích nói to, cũng bởi vì Lâm Trạch quá lớn tiếng khiến cho Hàn Oánh có hơi sợ hãi mà quay đầu lại nhìn anh.
“Yên tâm đi, hội Manga sau này sẽ không làm cậu thất vọng đâu.”
Lâm Trạch nói xong thì đưa tay chỉ về phía một chỗ trống nào đó trong phòng rồi nói tiếp:
“Về sau, tớ sẽ mua hai chiếc bàn gấp rồi đặt chúng ở chỗ này. Đến lúc đó thì Lâm Trạch tớ, Hàn Oánh cậu và còn có bạn thân Nghiêm Nghiệp Ba của tớ, ba người chúng ta sẽ cùng nhau bắt đầu thực hiện ước mơ.”
Trông thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống này của Lâm Trạch, Hàn Oánh có phần bất đắc dĩ mà khe khẽ thở dài.
“Không có gì cả thì một bầu trời nhiệt huyết như vậy rốt cuộc có thể kiên trì được thời gian bao lâu chứ.”
Hàn Oánh nói, giọng nói của cô vô cùng nhẹ nhàng.
Tiếp đó, Lâm Trạch và Hàn Oánh cùng nhau quay ra cửa. Lâm Trạch phát hiện cửa nhà mình không biết từ lúc nào lại xuất hiện một khe hở, rõ ràng trước đó anh đã đóng lại rồi mà.
‘Có lẽ là bị gió thổi ra rồi’, Lâm Trạch thầm nghĩ như vậy.
“Để tớ đưa cậu về nhà nhé.”
Sau khi đợi Hàn Oánh đổi lại giày của cô, Lâm Trạch cũng lập tức mang giày của mình vào rồi ân cần nói với Hàn Oánh như thế.
“Tuy là tớ cảm nhận được ý tốt của Lâm Trạch cậu nhưng mà xin lỗi nhé, việc kiểm soát ra vào của nhà tớ tương đối nghiêm ngặt. Nếu như bị bố mẹ tớ trông thấy tớ đi cùng với một nam sinh về nhà thì sẽ có chút phiền phức.”
“Thật xin lỗi, là do tớ sơ ý quá, vậy để tớ tiễn cậu một đoạn đường nhé.”
Lúc này cả Lâm Trạch và Hàn Oánh đều đã thay xong hết giày, hơn nữa cả hai cũng đã đi ra tới bên ngoài căn nhà.
“Thật sự là không cần đâu, tạm biệt nhé.”
Hàn Oánh vẫy tay chào tạm biệt với Lâm Trạch.
“Ừ, được rồi… À đúng rồi, chúng ta có thể trao đổi số đổi số điện thoại di động với nhau được không?”
Lâm Trạch đột nhiên nhớ tới cái gì, sau đó lập tức nói với Hàn Oánh như vậy.
“Ừ, đương nhiên là có thể rồi.”
Nghe Hàn Oánh trả lời, Lâm Trạch vốn đã định ngay lập tức móc điện thoại di động của mình ra nhưng anh không nghĩ tới Hàn Oánh so với anh còn nhanh hơn một bước, cô đã lấy điện thoại của mình ra trước anh rồi.
Sau khi nhận lấy điện thoại di động đã được mở khóa của Hàn Oánh, Lâm Trạch nhập dãy số điện thoại của mình vào đó, đồng thời anh cũng bấm gọi đến điện thoại của mình rồi tắt máy.
“Về đến nhà nhớ gửi tin nhắn báo cho tớ biết cậu đã về nha.”
Lâm Trạch vừa trả điện thoại di động cho Hàn Oánh vừa nói.
“Biết rồi, tạm biệt nhé.”
Lần này chào tạm biệt xong là Hàn Oánh đi thật, Lâm Trạch đứng yên nhìn chăm chú bóng lưng của Hàn Oánh đang xa dần cho đến khi khuất hắn mới trở về nhà của mình.
Để chìa khóa cửa xuống, Lâm Trạch quay trở về trong phòng của bản thân sau đó ung dung nằm lên trên chiếc giường thoải mái dễ chịu.
‘Hội Manga ư, cuối cùng cũng cảm thấy có khả năng bước vào con đường phát triển rồi đấy.’ Lâm Trạch nằm ở trên giường, anh hớn hở nghĩ đến điều đó.
“Anh Lâm Trạch, rốt cuộc cô gái kia là ai?”
Lúc này, đột nhiên Lâm Trạch nghe thấy một âm thanh mà hiện tại anh tuyệt đối không muốn nghe nhất, giọng nói này vô cùng quen thuộc đối với Lâm Trạch.
“Tại sao anh lại chọn đúng thời điểm em không có ở đây để đưa cô gái kia về chứ?”
Sự sợ hãi bắt đầu lấp đầy mọi khoảng trống trong người Lâm Trạch, anh vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía lối vào của phòng mình. Lúc này anh chỉ thấy Hứa Nghiên Nghiên đang đứng ở đó, đầu cúi gằm, trên tay cô bé cầm một cái lưỡi lê rất dài.