‘Tin nhắn chưa đọc: Bốn mươi hai tin nhắn.’
Chỉ sau một đêm mà nhìn thấy điện thoại di động của mình có nhiều tin nhắn chưa đọc như vậy, nói thật thì Lâm Trạch vẫn cảm thấy khá giật mình.
Dù sao thời gian ngủ của anh buổi tối ngày hôm qua cũng chưa đến tám tiếng mà.
Dựa theo cách tính ngủ đủ tám tiếng, mỗi giờ ít nhất cũng phải có năm tin nhắn, như vậy mới có thể nhận được bốn mươi hai tin.
Tất nhiên đây chỉ là cách tính trung bình thôi, còn nếu như dùng phương thức tính toán cụ thể, vậy tần suất nhận được tin nhắn còn kinh khủng hơn nữa.
Anh đặt giờ báo thức vào ‘6:40’, mà sau ‘2:40’ thì phần lớn mọi người đều đã đi ngủ, tức là sẽ không còn ai gửi tin nhắn cả.
Nói cách khác, trừ đi bốn tiếng này thì trong thời gian chưa đến bốn tiếng còn lại kia, điện thoại của anh đã nhận được bốn mươi hai tin nhắn.
Nếu tính như vậy thì mỗi giờ anh sẽ nhận được mười tin nhắn, trung bình cứ sáu phút thì sẽ nhận được một tin, tần suất vô cùng cao.
Trên đây đều là suy đoán của Lâm Trạch, cụ thể thế nào thì sau khi mở điện thoại mới biết được.
Lâm Trạch nuốt một ngụm nước miếng, quyết định mở điện thoại của mình lên.
Sau đó thứ tự của bốn mươi hai tin nhắn chưa đọc lập tức hiện ra, ‘người gửi’ toàn bộ đều là Hứa Nghiên Nghiên.
Tin nhắn sớm nhất được gửi ngay sau khi anh đi ngủ, cũng chính là lúc ‘23:02’ tối qua.
Thời gian gửi: ‘23:02’
Người gửi: ‘Hứa Nghiên Nghiên.’
Nội dung: ‘Về việc học hành, em có thể đảm bảo với anh Lâm Trạch, chắc chắn em sẽ không để bị ảnh hưởng đâu. Em vừa xem lại lịch rồi, thứ hai tuần sau là buổi kiểm tra đầu tiên sau khi khai giảng. Em xin hứa với anh Lâm Trạch là điểm thi của em sẽ đứng trong top ba của lớp, đứng trong top mười lăm của cả khối.’
Sau khi xem xong tin nhắn này, Lâm Trạch lại kéo xuống tin nhắn thứ hai.
Thời gian gửi: ‘23:15’
Người gửi: ‘Hứa Nghiên Nghiên.’
Nội dung: ‘Anh Lâm Trạch?’
Tin nhắn này khá ngắn, lúc đó anh đã ngủ như chết rồi thì làm sao có thể trả lời tin nhắn của Hứa Nghiên Nghiên được, vì vậy Lâm Trạch lại tiếp tục kéo xuống tin nhắn khác.
Thời gian gửi: ‘23:17’
Người gửi: ‘Hứa Nghiên Nghiên.’
Nội dung: ‘Có phải anh Lâm Trạch vẫn không hài lòng với thành tích như vậy không? Bởi vì em học ở trường Đức Uy nên để đạt được thành tích như vậy đã vô cùng khó khăn rồi, vả lại tỉ lệ lên lớp ở trường chúng em cũng rất cao, hơn nữa cũng có rất nhiều học sinh xuất sắc.’
Nói thật, làm sao Lâm Trạch dám nghĩ thành tích ở top ba của lớp, top mười lăm của toàn khối là thấp được chứ. Bởi vì lâm Trạch cũng chỉ là một học sinh có thành tích học tập rất kém.
Nếu có một ngày Lâm Trạch có thể thi được thành tích cao như vậy, có lẽ bản thân anh sẽ vui đến mức cười ra tiếng.
Thời gian gửi: ‘23:22’
Người gửi: ‘Hứa Nghiên Nghiên.’
Nội dung: ‘Nói cũng đúng, nhất định là anh Lâm Trạch cảm thấy thứ hạng này vẫn còn rất thấp, anh Lâm Trạch thật sự vô cùng nghiêm khắc đấy. Em đã biết rồi, trong kỳ thi tiếp theo em sẽ cố gắng giành lấy vị trí top hai của lớp, top mười của toàn khối. Anh Lâm Trạch cảm thấy như vậy đã được chưa?’
Top mười toàn khối? Của ‘Trường quốc tế Đức Uy Đức Quốc’ quý tộc bậc nhất này?
Trong ấn tượng của Lâm Trạch, hình như trường học này cũng là trường học quý tộc số một số hai của tỉnh.
Lâm Trạch vừa định ấn trả lời, nói với Hứa Nghiên Nghiên rằng chỉ cần giữ vững thành tích nằm trong top mười là được rồi.
Nhưng ngay khi Lâm Trạch vừa định soạn tin nhắn thì lại nhớ ra còn rất nhiều tin nhắn vẫn chưa đọc. Anh cảm thấy vẫn nên đọc hết tin nhắn trước, sau đó sẽ trả lời Hứa Nghiên Nghiên.
Thời gian gửi: ‘23:29’
Người gửi: ‘Hứa Nghiên Nghiên.’
Nội dung: ‘Anh Lâm Trạch? Tại sao anh lại không trả lời tin nhắn của em vậy?’
Lúc đó Lâm Trạch đã ngủ say rồi, làm sao có thể trả lời tin nhắn của cô được? Sau khi lẩm bẩm trong lòng một hồi, Lâm Trạch mới kéo xuống đọc tin nhắn tiếp theo.
Thời gian gửi: ‘23:32’
Người gửi: ‘Hứa Nghiên Nghiên.’
Nội dung: ‘Anh Lâm Trạch, có phải em đã làm phiền đến anh rồi không?’
Tất nhiên rồi, Lâm Trạch lại đọc tin nhắn tiếp theo.
Thời gian gửi: ‘23:38’
Người gửi: ‘Hứa Nghiên Nghiên.’
Nội dung: ‘Anh Lâm Trạch, em thật sự xin lỗi. Nhất định là anh Lâm Trạch cảm thấy xếp hạng thứ tự ở trong trường thế nào cũng được.’
Đột nhiên, khi Lâm Trạch đọc được tin nhắn này của Hứa Nghiên Nghiên, không biết tại sao anh lại cảm thấy trong nháy mắt bầu không khí đã thay đổi rồi.
Có một loại cảm giác ngoan ngoãn không thể nói rõ.
Sau đó, Lâm Trạch lại kéo xuống tin nhắn tiếp theo.
Thời gian gửi: ‘23:40’
Người gửi: ‘Hứa Nghiên Nghiên.’
Nội dung: ‘Anh Lâm Trạch thật là dịu dàng.’
Dịu dàng? Trong tin nhắn này, Hứa Nghiên Nghiên lại khen anh rất dịu dàng?
Lâm Trạch cảm thấy thật khó hiểu, tại sao Hứa Nghiên Nghiên lại gửi tin nhắn khen anh dịu dàng chứ?
Tiếp tục là một tin nhắn khác.
Thời gian gửi: ‘23:44’
Người gửi: ‘Hứa Nghiên Nghiên.’
Nội dung: ‘Có phải em khiến anh Lâm Trạch cảm thấy rất phiền phức không?’
Lâm Trạch cảm thấy bây giờ bản thân mình không thể bắt kịp mạch tư duy của Hứa Nghiên Nghiên nữa.
Thời gian gửi: ‘23:46’
Người gửi: ‘Hứa Nghiên Nghiên.’
Nội dung: ‘Nếu như có thể thu hồi tin nhắn thì tốt rồi, sao anh Lâm Trạch lại cảm thấy em gây phiền phức cho anh được chứ, em đúng là ngốc nghếch mà. Em nghĩ như vậy là nghĩ sai về anh Lâm Trạch rồi, đúng không?’
Hứa Nghiên Nghiên vẫn tự hỏi tự trả lời, bởi vì thời gian lúc này hơi vội một chút nên Lâm Trạch chỉ đành nhảy cóc để đọc tin nhắn.
Thời gian gửi: ‘00:12’
Người gửi: “Hứa Nghiên Nghiên.’
Nội dung: ‘Nhưng mà anh Lâm Trạch không cảm thấy rất kỳ lạ sao? Ngày mai chúng ta không thể gặp nhau, thực sự rất kỳ lạ đấy.’
Lâm Trạch tiện tay lướt xuống, thời gian lúc này là một tiếng sau.
Thời gian gửi: ‘01:22’
Người gửi: ‘Hứa Nghiên Nghiên.’
Nội dung: ‘Rất xin lỗi, thật sự xin lỗi. Hôm cuối tuần đó em không nên đẩy anh ra.’
Lâm Trạch chú ý thời gian gửi tin nhắn này đã gần một giờ rưỡi, thế mà Hứa Nghiên Nghiên vẫn chưa ngủ.
Bởi vì còn phải lên lớp học nên Lâm Trạch dứt khoát lướt đến mấy tin nhắn cuối cùng.
Thời gian gửi: ‘02:32’
Người gửi: “Hứa Nghiên Nghiên.’
Nội dung: ‘Anh Lâm Trạch, anh đã ngủ rồi ư, vì vậy anh mới không trả lời tin nhắn của em?’
Đại tiểu thư Hứa Nghiên Nghiên ơi!
Cuối cùng em cũng nghĩ đến khả năng anh đã đi ngủ rồi hả, trong lòng Lâm Trạch âm thầm thở phào một hơi.
Sau đó, Lâm Trạch đọc đến tin nhắn cuối cùng.
Thời gian gửi: ‘03:12’
Người gửi: ‘Hứa Nghiên Nghiên.’
Nội dung: ‘Quả nhiên, nếu không xác nhận lại thì đêm nay em đã không ngủ được rồi, biết anh Lâm Trạch đã ngủ rồi thì em cũng yên tâm hơn. Anh Lâm Trạch, sáng sớm thức dậy nhớ phải ăn bữa sáng đấy. Ngủ ngon, em cũng đi ngủ đây.’