Sau khi Lâm Trạch và Hứa Nghiên Nghiên mua sắm ở siêu thị xong, vì siêu thị bọn họ ghé mua không xa nhà Lâm Trạch lắm nên đương nhiên hai người chọn cách đi bộ về nhà.
Trong lúc đi bộ về nhà, Lâm Trạch vô thức kéo lấy chiếc cặp có nắp gập của mình chen vào giữa mình và Hứa Nghiên Nghiên. Lúc này anh vô cùng cẩn thận, thậm chí khi Hứa Nghiên Nghiên có động tác gì là Lâm Trạch lập tức dùng ngay cặp sách của mình ngăn lại.
Nhưng cả quãng đường bình an vô sự, hai người thuận lợi về đến nhà anh, không hề xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, vẫn bình thường như mọi ngày.
Đi đến trước cửa nhà, Lâm Trạch thuận tay đút tay phải vào túi để tìm chìa khóa nhà mình trong túi.
Trên thực tế, hiện giờ có một vấn đề đang xuất hiện trước mắt Lâm Trạch, tiếp đến là quãng thời gian chỉ có hai người Lâm Trạch và Hứa Nghiên Nghiên. Lâm Trạch tính toán dựa theo tốc độ nấu ăn của Hứa Nghiên Nghiên, xem như mình ăn cơm nhanh thì cũng cần ít nhất thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, cũng có nghĩa vừa nấu vừa ăn sẽ là chín mươi phút.
Trọn chín mươi phút này đương nhiên là trường hợp lạc quan nhất có thể xảy ra, lỡ gặp phải trường hợp đặc biệt thì có lẽ thời gian còn phải kéo dài đến một trăm tám mươi phút. Nếu vậy Lâm Trạch cũng sẽ không cảm thấy có gì đáng kinh ngạc.
Vấn đề hiện giờ chính là cả một khoảng thời gian dài đằng đẵng này, nếu để Lâm Trạch cố gắng hết sức chăm chú theo dõi Hứa Nghiên Nghiên, anh không thể cam đoan mình có thể giữ sức được trong cả chín mươi phút nên càng không cần đề cập đến tình huống một trăm tám mươi phút kia.
Lâm Trạch cảm thấy nếu như Hứa Nghiên Nghiên thật sự có ý xấu với mình, như vậy một khi bước vào khoảng thời gian hai người đơn độc, đây chính là cơ hội tốt nhất để cô xuống tay. Nên một khi thật sự vào nhà và chỉ có hai người, anh cảm thấy mình sẽ vô cùng nguy hiểm.
Nói thật, hiện giờ Lâm Trạch vô cùng phiền muộn. Nếu như Hứa Nghiên Nghiên thật sự có ý xấu với mình thì phải làm sao để có thể nhanh chóng điều tra ra được nhỉ.
“Anh Lâm Trạch, chìa khóa nhà mất rồi sao?”
Lúc này Hứa Nghiên Nghiên khó hiểu hỏi thăm Lâm Trạch, vì anh đã tìm chìa khóa trong túi một lúc rồi, tìm gần năm phút trời mà vẫn chưa lôi ra được chìa khóa.
Giọng nói vang lên bất ngờ làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Lâm Trạch, anh bỗng giật mình, nhưng vừa quay đi đã nảy ra một suy nghĩ.
Lâm Trạch cảm thấy hình như mình đã nghĩ mọi chuyện trở nên quá phức tạp. Thật ra trở về điểm ban đầu, nhìn nhận một cách đơn giản, nếu như Hứa Nghiên Nghiên có ý xấu với mình, thế thì em ấy nhất định sẽ mang sẵn dao theo bên người để giết mình.
Nếu điều kiện hàng đầu này được thành lập, vậy chỉ cần mình kiểm tra trên người Hứa Nghiên Nghiên xem có dao kéo gì hay không là biết được hôm nay em ấy có ý xấu với mình hay không ngay.
Đột nhiên Lâm Trạch cảm thấy mình đúng là quá thông minh, nuốt xuống một ngụm nước bọt, anh ngó nghiêng xung quanh cửa nhà mình một chút.
Dù sao tình huống sân bãi lúc này không phải như đang ở siêu thị đông người, vê mặt này thì cũng có lợi với anh.
Tay phải Lâm Trạch lôi chìa khóa từ trong miệng túi ra, đút chìa khóa vào ổ khóa cửa chính nhà mình, vô cùng dễ dàng mở cửa ra.
“Mời vào.”
Lâm Trạch vừa nói như thế với Hứa Nghiên Nghiên vừa né người sang bên, ra hiệu Hứa Nghiên Nghiên vào trước.
“Vậy em làm phiền rồi.”
Hứa Nghiên Nghiên cũng không có bất kỳ biểu hiện gì kỳ lạ, nghe theo lời Lâm Trạch bước vào nhà trước. Cô bé dừng lại ở bên trong cánh cửa nhà Lâm Trạch rồi thay giày đi trong nhà. Bởi vì Hứa Nghiên Nghiên là bạn thân của Lâm Linh – em gái Lâm Trạch, cũng thỉnh thoảng đến nhà Lâm Trạch chơi nên trong nhà Lâm Trạch có giày đi trong nhà cho Hứa Nghiên Nghiên.
Nhìn bóng lưng nửa ngồi thay giày của Hứa Nghiên Nghiên, Lâm Trạch quyết định hiện giờ chính là thời điểm tốt nhất để ra tay.
Về mốc thời gian mà nói, hiện giờ là thời điểm Hứa Nghiên Nghiên vừa tiến vào nhà, nếu như cô bé thật sự có ý định xuống tay vào lúc hai người đơn độc ở một mình với nhau thì đây là thời điểm thuận lợi để cô bé tiến hành âm mưu. Cũng chính là bước ngoặt chuyển giao từ giai đoạn sẵn sàng thực hiện kế hoạch đến giai đoạn thực hiện kế hoạch. Lâm Trạch cho rằng giờ phút này có thể là thời điểm tâm lý Hứa Nghiên Nghiên thả lỏng nhất.
Một khi thật sự tiến vào giai đoạn hai người ở riêng với nhau, Lâm Trạch tin là nếu như Hứa Nghiên Nghiên thật sự muốn giết mình, vậy cô bé nhất định sẽ lâm vào trạng thái hoàn toàn đề phòng mình.
Bất kể là ở thế giới tự nhiên hay xã hội loài người, trước khi thợ săn ra tay giết con mồi thường là khoảng thời gian thợ săn nhạy cảm nhất và vô cùng tập trung, đó cũng là khoảng thời gian con mồi buông lỏng tinh thần nhất.
Cho nên giả thuyết Hứa Nghiên Nghiên thật sự muốn ra tay với mình, như vậy một khi thật sự vào nhà mình rồi, đối với cô thợ săn Hứa Nghiên Nghiên này mà nói chẳng khác nào đã tiến vào bãi săn theo như kế hoạch. Sau lúc này, nếu như mình muốn động thủ kiểm tra xem em có mang theo dao kéo gì đó hay không, chỉ sợ sẽ càng thêm khó khăn.
Cơ hội kiểm tra trên người Hứa Nghiên Nghiên phải chăng có mang dao, kiểm tra xem Hứa Nghiên Nghiên liệu có ác ý với mình hay không, Lâm Trạch cho rằng chỉ có hiện giờ mới là thời cơ thích hợp nhất.
Lâm Trạch quyết tâm, anh nhướng mày, đi thẳng đến ngay phía sau lưng Hứa Nghiên Nghiên.
Bỗng dưng Lâm Trạch cố ý loạng choạng.
“Ấy chết, đạp trúng rồi.”
Lâm Trạch vừa giả vờ giả vịt thốt lên, bước chân vừa lảo đảo ngã nhào về phía Hứa Nghiên Nghiên.
“Anh Lâm Trạch, cẩn thận…”
Hứa Nghiên Nghiên vừa mới quay đầu lại muốn nói gì đó thì lại phát hiện toàn thân Lâm Trạch bổ nhào về phía mình.
Lâm Trạch cố tình ngã nhào tới, nhưng Hứa Nghiên Nghiên không có ý định tránh đi mà dường như định đưa tay đỡ lấy Lâm Trạch.
Nhưng Lâm Trạch đã chọn cố ý ngã sấp xuống, vậy thì Hứa Nghiên Nghiên sẽ không đỡ được mình. So về sức lực, Lâm Trạch cảm thấy mình tuyệt đối mạnh hơn Hứa Nghiên Nghiên.
Bỗng nhiên Lâm Trạch kéo theo cả Hứa Nghiên Nghiên đổ người ngã sấp xuống nền nhà, anh đè toàn bộ cơ thể lên Hứa Nghiên Nghiên từ phía sau, cô bé ngã người xuống sàn nhà ở cạnh cửa.
Đây chính là tư thế mà Lâm Trạch cho là an toàn nhất. Bởi vì lúc này Hứa Nghiên Nghiên bị mình khống chế từ phía sau, phạm vi hoạt động của tay chân rõ ràng phải chịu hạn chế, như thế anh có thể chiếm lấy quyền chủ động tuyệt đối với tư thế ở bên trên này.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Lâm Trạch vừa dối lòng nói xin lỗi Hứa Nghiên Nghiên vừa dùng cả tay chân giãy giụa như muốn đứng lên, nhưng trên thực tế Lâm Trạch đang thừa cơ hội động tay từ đầu đến chân Hứa Nghiên Nghiên.
Cách một lớp quần áo mỏng manh của Hứa Nghiên Nghiên, Lâm Trạch sờ loạn trên người cô bé. Ngay những chỗ Lâm Trạch hoài nghi cô bé có thể giấu dao dưới lớp quần áo đó, anh đều tìm tòi hết một lượt.
Hứa Nghiên Nghiên là một học sinh trung học, trên thực tế cơ thể khá nhỏ nhắn xinh xắn. Thế nên Lâm Trạch chỉ mới sờ đơn giản vài cái là có thể đưa ra kết luận đại khái, xem ra trên người Hứa Nghiên Nghiên không có mang theo vũ khí. Vậy thì tối nay Hứa Nghiên Nghiên sẽ không có hành động ác ý với mình.
Sau khi xác nhận trên người Hứa Nghiên Nghiên không có vũ khí, lúc này Lâm Trạch nhanh chóng bò dậy từ trên người cô bé, đồng thời vươn tay muốn đỡ Hứa Nghiên Nghiên dậy.
“Xin lỗi, Nghiên Nghiên Tương, em không bị thương đấy chứ.”
Nhưng Hứa Nghiên Nghiên không lập tức đáp lời, cũng không để Lâm Trạch đỡ cô bé dậy. Sau khi Hứa Nghiên Nghiên dựa nửa người vào tay chống xuống nền nhà, mặt cô bé ửng hồng, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm vào anh.
Đương nhiên Hứa Nghiên Nghiên cảm thấy Lâm Trạch vừa nãy chân tay lóng ngóng chạm phải rất nhiều nơi mẫn cảm trên cơ thể cô bé. Nếu như không phải Lâm Trạch vội vàng đứng dậy thì Hứa Nghiên Nghiên đã suýt chút nữa vô thức hét lên. Dù sao chỉ mới mấy ngày trước Lâm Trạch còn làm những chuyện đó với mình, tạm thời Hứa Nghiên Nghiên vẫn còn thấy sợ hãi.
“Em không có bị thương, nhưng anh Lâm Trạch này, thật sự vừa nãy không phải là do anh cố ý đấy chứ?”
Hứa Nghiên Nghiên dùng giọng điệu hoài nghi hỏi Lâm Trạch.
“Chuyện này, chuyện này là đương nhiên rồi.”
Chẳng biết tại sao Lâm Trạch vô thức liếc mắt nhìn sang bên trái, không dám đối mặt với Hứa Nghiên Nghiên chút nào.