“Hàn Oánh, có phải hôm nay tâm trạng cậu không được tốt không?”
Lâm Trạch nhìn Hàn Oánh đang ngây người. Từ trước đến nay mình chưa bao giờ thấy Hàn Oánh tức giận như vậy. Phải biết rằng, trước đây cô đều cho Lâm Trạch một cảm giác rằng cô ấy là một cô nàng trí thức, thậm chí rất nhiều lần còn không thể hiện cảm xúc trên mặt.
Không phải chỉ là lỡ hẹn một bữa ăn thôi sao? Không ngờ Hàn Oánh lại bực bội như thế này.
“Đúng vậy, hôm nay tâm trạng của tớ rất tồi tệ.”
Vừa nói Hàn Oánh vừa khẽ bĩu môi.
“Ừ, nếu như vậy thì tớ hiểu rồi. Coi như là lỗi của tớ, chúng ta cùng nhau đi ăn tối nhé. Hôm nay tớ sẽ chiêu đãi cậu.”
Sau khi Lâm Trạch suy nghĩ một chút thì trả lời với Hàn Oánh như vậy.
Thành thật mà nói, Lâm Trạch có thể nhìn ra được hiện tại Hàn Oánh lúc này có vẻ rất không vui.
Nhưng dù sao thì Hàn Oánh cũng đã giúp đỡ mình rất nhiều, về mặt vẽ tranh hay hội Manga cũng đều giúp đỡ cực kỳ nhiều.
Chính mình mời Hàn Oánh đi ăn tối cũng không có gì to tát.
Mặc dù Lâm Trạch không biết Hàn Oánh nghĩ như thế nào, nhưng Lâm Trạch đã coi Hàn Oánh là bạn của mình.
Nếu đã là bạn bè, không phải khi tâm trạng không vui thì cần nhất là có bạn bè ở bên bầu bạn hay sao?
Về phần Tô Vũ Mặc, chỉ cần hôm nay cô ấy từ chối lời mời tham gia hội Manga thì trong tương lai gần như có thể sẽ trở thành nữ sinh ít liên lạc qua lại, rõ ràng so ra thì Lâm Trạch cảm thấy Hàn Oánh tương đối quan trọng hơn.
Tất nhiên, ăn tối với Hàn Oánh không có nghĩa là hôm nay mình sẽ từ bỏ việc đến nhà của Tô Vũ Mặc, chỉ là chậm trễ một chút thời gian mà thôi.
Theo tính toán của Lâm Trạch, con phố nơi anh ở hiện tại là phố thương mại, có vị trí cực tốt cho nên xung quanh có rất nhiều nhà hàng, quán ăn.
Nếu như ăn ở những nhà hàng này, ước tính thường chỉ mất nửa tiếng là ăn xong bữa tối.
Ngoài ra, mặc dù Lâm Trạch không biết chính xác vị trí nhà của Hàn Oánh, nhưng theo quan điểm Hàn Oánh thường đi bộ về nhà thì nhất định nhà của Hàn Oánh cũng sẽ không nằm quá xa khu vực mua sắm này, nhiều nhất là đi bộ khoảng hai mươi phút là có thể về đến nhà.
Nếu đúng theo sự tính toán ấy thì mình sẽ chỉ bị chậm trễ một tiếng đồng hồ mà thôi.
Anh tin chắc Tô Vũ Mặc sẽ không để ý nếu anh chỉ đến muộn một tiếng, đợi lát nữa anh sẽ gửi một tin nhắn cho Tô Vũ Mặc thông báo rằng có thể anh sẽ đến muộn.
“Thật, thật sao? Lâm Trạch, cậu thực sự đã thay đổi ý định rồi sao.”
Hàn Oánh có vẻ hơi ngạc nhiên, dùng cả hai tay để che lấy miệng.
“Tất nhiên rồi, chúng ta tìm một nhà hàng nào đó để ăn trước, sau đó tớ sẽ đưa cậu về nhà sau bữa tối.”
Lâm Trạch cười rồi nói với Hàn Oánh như vậy. Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Trạch tiếp tục nói:
“Nhưng trên thực tế tớ không quen thuộc với con phố này lắm, cậu có kiến nghị nào hay không, chẳng hạn như các nhà hàng hay được đề xuất.”
“Tất nhiên là có rồi, tớ khá quen thuộc với con phố này. Không biết Lâm Trạch cậu thích ăn gì, tớ có thể đề xuất một vài quán ngon cho cậu.”
“Tớ có thể ăn bất cứ thứ gì, hôm nay tớ sẽ ăn tối cùng cậu, vì vậy đương nhiên là do cậu lựa chọn rồi.”
“Nếu đã như vậy thì, ừm… tớ biết một nhà hàng rất ngon, đặc sản của nhà hàng này là cơm trộn, như vậy được không?”
“Đương nhiên là có thể rồi, chúng ta đến nhà hàng đó thôi.”
Nghe thấy ăn cơm trộn, đương nhiên Lâm Trạch sẽ đồng ý rồi. Cơm trộn cũng như mì ramen, trong mắt Lâm Trạch đều là món ăn nhanh, ước tính chỉ mất nhiều nhất hai mươi phút là hoàn thành.
Sau khi ăn xong bữa tối, trên đường đưa Hàn Oánh về nhà, anh sẽ làm một người tư vấn tâm lý cho Hàn Oánh.
Như vậy, một tiếng đồng hồ là quá dư dả.
Dưới sự chỉ dẫn của Hàn Oánh, sau khi đi được một lúc, Lâm Trạch được Hàn Oánh dẫn đến một nhà hàng có phong cách rất đẹp.
Lâm Trạch ngạc nhiên khi phát hiện ra vị trí của nhà hàng này cách nhà Tô Vũ Mặc không xa, đi bộ cũng chỉ mất khoảng mười phút.
Nếu đồ ăn ở nhà hàng này ngon, đợi lát nữa sau khi đưa Hàn Oánh về nhà xong anh có nên đóng gói một phần cơm trộn ở nhà hàng này mang về cho Tô Vũ Mặc nếm thử không?
Có vẻ đây là một ý kiến hay, có lẽ sau khi đưa Hàn Oánh về nhà, anh sẽ quay lại nhà hàng này để mua cho Tô Vũ Mặc một phần cơm trộn.
Nhưng mà anh không biết Tô Vũ Mặc thích ăn cơm trộn gì.
Thật ra không biết cũng không sao, lát nữa quay lại đây anh gọi cho Tô Vũ Mặc thì sẽ biết ngay.
Sau khi ngồi vào chỗ, Lâm Trạch nhìn thực đơn được đặt bên cạnh, trên đó thực sự có rất nhiều kiểu cơm trộn không tồi.
“Tôi muốn một phần cơm trộn tôm với nước cốt mực!”
Vì đây là lần đầu tiên đến nhà hàng này, cho nên Lâm Trạch đã gọi món ngon đặc trưng của nhà hàng. Vị trí bắt mắt nhất trên thực đơn được đánh dấu với món ‘Cơm trộn tôm với nước cốt mực’.
“Tôi muốn một món cơm trộn cá hồi rau củ.”
Hàn Oánh cũng nhanh chóng gọi món, và người phục vụ bên cạnh ghi lại hai phần cơm trộn.
“Hôm nay cửa hàng của chúng tôi giới thiệu món ăn kèm ‘Xiên gà rán kiểu Nhật’. Món ăn kèm này rẻ hơn bình thường 40%. Hai vị khách có muốn gọi một phần không?”
Sau khi nhân viên phục vụ ghi lại phần cơm đã gọi thì nói với Lâm Trạch và Hàn Oánh như vậy.
“Vậy thì lấy một phần đi.”
Lâm Trạch nói với nhân viên như thế.
“Vâng ạ, xin hai vị đợi một lát.”
Nói xong lời này với Lâm Trạch, nhân viên phục vụ rời đi.
Tranh thủ lúc phục vụ dọn món ăn, vốn dĩ Lâm Trạch muốn hỏi Hàn Oánh vì sao lại có tâm trạng không tốt, nhưng tâm trạng của Hàn Oánh lúc này trông có vẻ không tệ lắm.
Nói thật, ban đầu Lâm Trạch có ý định đến khai sáng cho Hàn Oánh.
Nhưng tâm trạng của Hàn Oánh hiện tại trông có vẻ đã tốt hơn, Lâm Trạch cũng do dự về việc không biết có nên hỏi Hàn Oánh lý do tại sao cô lại có tâm trạng không tốt hay không.
Bởi vì dường như bây giờ Hàn Oánh cũng không còn cần khai sáng nữa, nếu anh hỏi Hàn Oánh tại sao lại có tâm trạng tồi tệ thì chẳng khác gì đang đào bới lại nỗi đau của người khác.
Lâm Trạch cho rằng EQ của mình không hề thấp như vậy.
Nhớ lúc trước có một tên nam chính ngốc nghếch trong quyển tiểu thuyết ngắn tên là “Kiếm Chi Thần Vực” đã từng nói một câu nổi tiếng rằng, đàn ông không cần hỏi phụ nữ tại sao lại rơi nước mắt, chỉ cần khi phụ nữ rơi nước mắt có thể đưa đến một bờ vai là được rồi.
Điều này gần giống với câu, một người đàn ông chân chính không bao giờ quay đầu nhìn lại sự bạo tạc.
Đợi không bao lâu, món ăn của Lâm Trạch và Hàn Oánh đã được mang đến, hai món cơm trộn và một xiên gà rán.
Lâm Trạch nhìn mấy thứ đen kịt trên đĩa trước mặt, nó xứng với tên gọi là món cơm trộn nước cốt mực, trông có vẻ nó thật sự có lực trùng kích thị giác, hạt cơm bị nước cốt mực nhuộm đen trông hơi ghê tởm. Nhưng mà nó là món mình đã gọi, cho nên Lâm Trạch cảm thấy có phải vừa ăn vừa bóp mũi thì cũng ráng mà nuốt xuống.
Sau khi dùng thìa xúc một miếng nhỏ bỏ vào miệng, Lâm Trạch không ngờ lại cảm nhận được một hương vị rất tuyệt. Nước cốt mực rất tươi và ăn rất ngon. Nó xứng đáng là món chủ đạo và được tự tin đề xuất trong thực đơn, hương vị xứng đáng là món ăn đặc trưng của nhà hàng này.
Khi Lâm Trạch và và hai ba miếng, rất nhanh đã ăn sạch phần cơm trộn tôm với nước cốt mực, anh cảm thấy món cơm trộn tôm với nước cốt mực này sẽ là lựa chọn tốt khi mang cơm đến cho Tô Vũ Mặc.
So với Lâm Trạch, Hàn Oánh có vẻ tao nhã hơn rất nhiều, Hàn Oánh chỉ nhẹ nhàng thưởng thức chậm rãi.
“Lâm Trạch, khóe miệng của cậu có dính một nhạt cơm đen.”
Hàn Oánh đặt thìa xuống và nhắc nhở Lâm Trạch, dường như muốn đưa tay ra giúp anh nhặt hạt cơm.