Lâm Trạch không biết những gì anh nói lúc này có lọt vào tai Tô Vũ Mặc hay không, nhưng tâm trạng hiện tại của anh đang rất căng thẳng.
Sau khi thở ra một cách nặng nhọc, Lâm Trạch cầu nguyện rằng Tô Vũ Mặc sẽ rời đi sau khi nghe những lời này của anh.
“Xin hỏi có chuyện gì vậy ạ, cô không thích ngồi ghế đôi ở đây sao?”
Giọng của người phục vụ lọt vào tai Lâm Trạch.
“…”
Sau một tràng tiếng bước chân, Lâm Trạch lại nghe thấy tiếng đẩy cửa đầy thô bạo, tiếp theo đó trong lòng anh có chút cảm xúc, đầu hơi cúi xuống và ánh mắt chớp động, hình như vừa rồi Tô Vũ Mặc đã rời khỏi nhà hàng.
Ok, đúng theo như kế hoạch!
Quả nhiên, lòng tự trọng của Tô Vũ Mặc rất cao, đúng theo như những gì anh nghĩ, lòng tự trọng của cô cao từ trong xương tủy, đây thực sự là một sự trợ giúp đắc lực cho anh.
“Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì với vị khách này vậy, thật là kỳ quái.”
Nhân viên phục vụ ngơ ngác đứng sờ sờ đầu, sau đó tiếp tục chào hỏi những khách hàng khác.
Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng Lâm Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ Tô Vũ Mặc đã rời đi, vì vậy anh không cần phải thu mình cúi thấp người nữa, mà là ngẩng cao đầu lên.
“Hàn Oánh, sắp trễ giờ rồi, để tớ đưa cậu về nhà nhé.”
Lâm Trạch sợ Tô Vũ Mặc quay lại và giết anh, vì vậy lập tức đưa ra đề nghị với Hàn Oánh.
“Được thôi.”
Hàn Oánh đồng ý lời đề nghị của Lâm Trạch, sau đó hai người rời khỏi nhà hàng.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, cô đang đi trên phố, bắt đầu chủ động bắt chuyện với Lâm Trạch.
“… Hôm nay, giáo viên dạy môn toán giảng bài hơi nhanh, Lâm Trạch, cậu có hiểu được hết toàn bộ không?”
Hàn Oánh hỏi Lâm Trạch.
“Tất nhiên là tớ hiểu rồi, thật ra toán là môn sở trường của tớ.”
Lâm Trạch vẫn luôn đối phó bằng cách cố gắng giả vờ bình thường, đồng thời cũng tính toán thời gian khi nào thì tìm cớ rời đi là tốt nhất.
Hai người đi bộ không bao lâu, rất nhanh thì đã đến ngã tư, vì lưu lượng xe ở ngã tư này rất đông đúc, cho nên ở ngã tư này có một cây cầu vượt dành cho người đi bộ.
Mà dưới cây cầu vượt dành cho người đi bộ này, chính là địa điểm mà Lâm Trạch đã từng chết qua.
Lúc Lâm Trạch ở trên cầu vượt, vì không chú ý mà bị Hàn Oánh đẩy ngã khỏi cầu, vừa rơi khỏi cầu vượt thì lại bị xe container lao nhanh tới với một cú “va chạm thân mật”. Tuy rằng Lâm Trạch không biết trạng thái khi chết của mình ra sao, nhưng anh cũng đoán được, trạng thái của mình khi chết tuyệt đối không hề đẹp. Hơn nữa, trong ký ức mơ hồ, anh còn nhớ khi vừa bị tông cái đầu tiên là đã bị mất hết toàn bộ tri giác. Tiếp theo là cơ thể anh quay cuồng một cách mãnh liệt, sau đó là ý thức chìm vào bóng đêm.
Nhớ lại ký ức bị xe tải tông, Lâm Trạch cảm thấy hơi thở của mình có chút nặng nề. Bởi vì anh giảm tốc độ, Hàn Oánh cũng đi chậm lại theo.
“Lâm Trạch, sao bước đi của cậu lại chậm như vậy, có phải vì vừa rồi mới ăn quá no cho nên đi bộ khiến bụng cảm thấy khó chịu không? Hay là trước tiên chúng ta cứ tìm một chỗ nào đó ngồi nghỉ một lát đã nhé?”
Hàn Oánh hỏi Lâm Trạch như vậy.
“Tớ không cảm thấy bụng khó chịu.”
Lâm Trạch lập tức giải thích với Hàn Oánh.
“Thật sự không cảm thấy khó chịu ở bụng sao?”
“Thật sự không cảm giác khó chịu ở bụng.”
Mặc dù Lâm Trạch đã nhấn mạnh một lần nữa rằng anh không có cảm giác khó chịu ở bụng, nhưng khi đến vị trí cách lối đi lên cầu vượt khoảng một trăm mét vẫn bất giác dừng bước chân.
“Hay là chúng ta cứ tìm một chỗ để nghỉ ngơi một chút đi?”
Hàn Oánh thuyết phục Lâm Trạch một lần nữa, sau đó lại nhìn xung quanh, vừa hay nhìn thấy được một cửa hàng bán đồ uống.
“Chúng ta đi mua hai ly nước để uống và ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Bữa tối vừa rồi Lâm Trạch cậu đã mời, vậy lần này đổi lại là tớ sẽ mời cậu uống nước.”
Nói xong Hàn Oánh đưa tay về phía Lâm Trạch, như thể muốn kéo áo của Lâm Trạch.
Nhưng khi nhìn thấy Hàn Oánh đưa tay về phía mình, Lâm Trạch lập tức quay người sang một bên né tay Hàn Oánh theo bản năng.
Thấy Lâm Trạch quay ngoắt lại để tránh động tác kéo của mình, Hàn Oánh hơi ngẩn ra, giống như có chút không hiểu vì sao Lâm Trạch lại phải né tránh động tác kéo của mình.
“Bụng của tớ thật sự không sao, chúng ta đi lên cầu vượt đi. Tớ chỉ đang suy nghĩ xem chút nữa về nhà mình phải làm bài tập gì cho nên hơi thất thần một chút.”
Vì để Hàn Oánh không kịp nghĩ ngợi, Lâm Trạch lập tức đổi đề tài.
Đi mua đồ uống gì đó với Hàn Oánh? Lúc này vẫn là tha cho Lâm Trạch đi thôi. Hiện tại anh thực sự không có tâm trạng để đi dạo với Hàn Oánh, cũng không có có ý nghĩ muốn kéo dài thời gian ở bên cạnh Hàn Oánh. Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng đưa cô về nhà.
Lên cầu vượt thì lên cầu vượt thôi, hẳn là không việc gì, dù sao thì anh cũng là người đã từng chết đi sống lại nhiều lần.
Nghĩ đến đây, Lâm Trạch bắt đầu bước một bước lên cầu thang của cầu vượt.
Dù sao Hàn Oánh cũng không mang theo vũ khí gì trên người, hơn nữa lúc này cô ấy không hề bị “sụp đổ”, cho nên đi lên cầu vượt hẳn là không sao.
Cho dù lát nữa có phát sinh biến hóa, Hàn Oánh có ra tay giết mình thì Lâm Trạch cảm thấy anh cũng đã có phòng bị. Năng lực chiến đấu bằng tay không làm sao có thể thua một cô gái chân yếu tay mềm được chứ.
Nếu không phải lúc đó bị sốc trước lời tỏ tình của Hàn Oánh thì chính mình không có lý do gì để không thể né tránh hoặc là không thể kháng cự lại lực đẩy như vậy. Nhìn thấy Lâm Trạch bước về phía trước, Hàn Oánh cũng hơi sửng sốt một lúc và nhanh chóng đuổi theo bước chân của anh.
“Nhắc tới mới nhớ, không phải chủ nhật tuần này tớ sẽ đến nhà để dạy vẽ cho cậu hay sao, nhưng mà sáng chủ nhật tớ lại có chuyện cần giải quyết. Tớ có thể đổi sang buổi chiều được không?”
Do dự một lúc, Hàn Oánh lại hỏi Lâm Trạch như vậy.
“Không thành vấn đề, nếu sáng chủ nhật cậu có việc gì thì cứ bận đi, chúng ta hẹn lại ngày khác là được rồi, dù sao thì sau này cũng sẽ có cơ hội thôi.”
Lâm Trạch nói với Hàn Oánh bằng một giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Trên thực tế, những gì Lâm Trạch thốt ra chỉ là một cái cớ mà thôi, sau này anh sẽ không bao giờ hẹn Hàn Oánh nữa, và sẽ cố gắng tránh xa cô ấy trong tương lai.
Lâm Trạch ước tính rằng, trong tương lai sẽ không còn việc dạy vẽ nữa, mình nhất định sẽ nghĩ cách để lảng tránh nó.
“Tớ chỉ bận một chút vào buổi sáng mà thôi. Thực ra, nếu nhanh hơn thì tớ có thể ra ngoài lúc mười giờ, đại khái khi đến nhà cậu thì chỉ mới mười giờ rưỡi. Hay là chúng ta gặp nhau lúc mười giờ rưỡi nhé.”
“Không sao đâu, chuyện này nói sau, không cần vội.”
“Hay là chúng ta đổi sang thứ bảy đi.”
“Xin lỗi, thứ bảy này tớ bận việc phải ra khỏi nhà, cho nên thứ bảy tớ không có ở nhà.”
Lời của Lâm Trạch thật sự không phải nói lấy lệ với Hàn Oánh, bởi vì ngày thứ bảy cậu ta đã có hẹn với Đường Nhân cùng nhau đi chơi công viên ở ngoại thành.
Công viên ở vùng ngoại ô nằm ở rìa thành phố nơi Lâm Trạch sống, thường không có nhiều người qua lại nên không cần lo lắng việc sẽ bị người khác bắt gặp.
Hơn nữa, hôm đó trước khi đến công viên ở ngoại ô, Lâm Trạch không định đưa Đường Nhân đi bằng phương tiện công cộng, Lâm Trạch dự định bỏ ra một số tiền để đưa cô đi bằng taxi. Ước tính ít nhất cũng sẽ tốn kém khoảng một trăm năm mươi tệ.
Kể ra, không phải Lâm Trạch không muốn trốn trong nhà Đường Nhân, Lâm Trạch cũng rất lo lắng việc Hứa Nghiên Nghiên sẽ nhìn thấy khi mình ra ngoài chơi. Nhưng khi Lâm Trạch đến nhà Đường Nhân, cô nàng luôn có hành động không chừng mực, điều này khiến Lâm Trạch cảm thấy rất đau đầu.
Bởi vì trong lòng đã người con gái mình thích, hơn nữa Lâm Trạch cũng không cho rằng cô ấy là người xấu, cho nên khi ở cùng với Đường Nhân, Lâm Trạch thực sự không hề vui vẻ một chút nào.