Khi nước trong nồi chống dính sôi lên, Lâm Trạch lập tức đưa tay mở nắp nồi ra.
Bởi vì lúc này trên tay Lâm Trạch đang đeo một cái còng nên hai tay của anh bị còng lại với nhau, việc mở nắp nồi vốn dĩ chỉ cần một tay là có thể hoàn thành, nhưng hiện tại Lâm Trạch cần đến cả hai tay mới làm được.
Nước trong nồi sôi sùng sục, Lâm Trạch cho một lượng lớn mì Ý vào, dùng đũa khuấy đều cho đến khi sợi mì mềm ra, sau đó Lâm Trạch mới đậy nắp nồi lại.
Sau đó Lâm Trạch đưa hai tay ra hạ mức lửa bên dưới nồi chống dính. Cùng lúc đó, anh sử dụng điện thoại di động để bắt đầu tính thời gian. Bình thường, Lâm Trạch thích luộc mì Ý trong vòng mười một phút. Anh cho rằng mì Ý mềm hơn một chút là ngon nhất.
Mặc dù nói rằng Lâm Trạch đã lên kế hoạch làm một bát mì Ý thơm ngon cho Tô Vũ Mặc, nhưng Lâm Trạch lại không ngờ được một điều là, nhà bếp của Tô Vũ Mặc thậm chí còn không có lấy một loại gia vị cơ bản nhất như muối.
Trong tủ lạnh thì chỉ còn một ít tương ớt đóng hộp, một quả cam và nửa lon sữa nhỏ.
Không dùng nước muối để luộc mì thì hương vị sẽ kém ngon đi rất nhiều.
Nguyên liệu của mì Ý được làm từ lúa mì thô (lúa mì Durum) nên sợi mì rất cứng, nếu không cho muối vào khi luộc thì mì sẽ khó hấp thụ độ mặn sau khi được chế biến.
Bản thân sợi mì lúc này đã không có mùi vị và không được ngon, cho nên khi nấu tốt nhất bạn nên cho một chút muối vào.
Khi chuông báo từ điện thoại của Lâm Trạch vang lên, Lâm Trạch đặt chiếc giẻ trên tay đang dùng để lau bụi trên mặt bếp xuống rồi vươn tay ra tắt lửa.
Sau khi lau sạch lớp bụi cuối cùng còn sót lại trong bếp, Lâm Trạch giặt giẻ và rửa hai tay bằng xà phòng.
Lâm Trạch dùng đũa gắp mì Ý đặt vào đĩa, sau đó rưới nước sốt thịt spaghetti đã được đun nóng lên sợi mì.
Bởi vì nhà của Tô Vũ Mặc không có muối, cho nên Lâm Trạch đã hủy bỏ ý tưởng ban đầu của mình là làm món trứng chưng.
Lâm Trạch luộc hai quả trứng, bóc bỏ vỏ và dùng dao cắt đôi ra đặt lên trên mặt đĩa mì để trang trí.
Mặc dù nhà Tô Vũ Mặc không có muối, nhưng Lâm Trạch cảm thấy may mắn vì có đầy đủ các dụng cụ cần thiết mà mình cần, nếu không ngay cả luộc mì anh cũng không làm được.
“Nếm thử món mì Ý của tôi đi cô Tô Vũ Mặc.”
Lâm Trạch cầm đĩa mì bằng cả hai tay, đặt nó lên bàn ăn trước mặt Tô Vũ Mặc.
Tất nhiên, Lâm Trạch dùng cả hai tay để mang mì không phải vì muốn thể hiện sự tôn trọng với Tô Vũ Mặc. Cũng không phải vì anh cố tình muốn đùa giỡn trước mặt Tô Vũ Mặc, mà là vì hai tay của anh lúc này đang đeo còng, không cách nào tách chúng ra được.
Lúc này, phòng khách nhà Tô Vũ Mặc đã được dọn dẹp sạch sẽ hơn một chút với sự giúp đỡ của Lâm Trạch.
Tất cả rác không cần thiết đều được ném ra ngoài, bụi bẩn trên mặt đất cũng đã được quét sạch.
“Vậy em sẽ nếm thử xem.”
Tô Vũ Mặc bắt đầu nếm mì Ý bằng nĩa của mình.
Lâm Trạch đương nhiên không có ý định ngồi xuống, mà quay lại phòng bếp mang ra phần mì Ý thứ hai.
Vốn dĩ Lâm Trạch có thể mang hai phần mì cùng một lúc, nhưng chiếc còng khiến anh phải chạy thêm một vòng nữa. Bởi vì đang bị còng tay, cho nên sau khi ngồi xuống Lâm Trạch dùng nĩa ăn mì vô cùng bất tiện.
Vốn động tác ăn mì chỉ cần dùng một tay, Lâm Trạch thì lại phải dùng cả hai tay, động tác trông có vẻ hơi buồn cười.
Khi chú ý đến dáng vẻ lóng ngóng của Lâm Trạch, Tô Vũ Mặc bật cười thành tiếng. Đối tượng bị cười chê là Lâm Trạch thật sự không cách nào cười nổi.
“Anh nói này Tô Vũ Mặc, em có thể tháo còng tay của anh ra không?”
Lâm Trạch nói với Tô Vũ Mặc.
“Mở khóa còng tay đương nhiên là không được, hơn nữa nếu sau này anh muốn em dạy vẽ cho anh một cách nghiêm túc thì anh phải chịu quy tắc luôn luôn bị còng tay khi đến nhà em.”
Tô Vũ Mặc từ chối thẳng thừng đề nghị của Lâm Trạch.
“Em nói cái gì cơ? Tô Vũ Mặc à, em thật sự nghiêm túc về việc lúc nào cũng khóa tay anh lại vào những lúc dạy anh học vẽ sao.”
“Đương nhiên rồi, anh cứ yên tâm, em nói được là làm được.”
“Em đừng dùng cách nói và biểu cảm chân thành này để nói những lời đáng sợ như vậy có được không. Trước tiên không nói về những vấn đề khác, lúc nấu ăn tay anh bị còng thì cũng thôi đi, nhưng mà lúc dạy vẽ em cũng bắt anh phải còng tay lại là cái quỷ gì, em nói xem như vậy thì anh làm sao có thể tập trung học tập chứ?
“Anh cứ coi như mình là [SonGoku] trong [Bảy viên ngọc rồng] mang một cái áo gi-lê hoặc mai rùa hạng nặng, đây cũng là một kiểu rèn luyện sức nặng. Cho nên, nếu anh cứ đeo cái còng tay đó liên tục anh cũng sẽ thấy mình mạnh mẽ hơn.”
“Đừng lấy Manga ra để so sánh chứ, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau có được không.”
“Em thì lại nghĩ nó giống nhau, hơn nữa có cùng cốt truyện trong [Khúc cua quyết định], ba của nhân vật nam chính không phải vì để luyện tập cho nam chính kiểm soát được chiếc 86, sau khi lên động cơ xe đua cho 86 cũng đã làm chuyện như vậy hay sao. Có vẻ như là cố ý không thay đổi bảng đo tốc độ của chiếc xe, bởi vì chiếc 86 sử dụng động cơ vòng tua cao, loại cao cấp nhất đạt đến trên mười nghìn, nếu sử dụng bảng đo tốc độ bình thường thì chỉ hiển thị có hơn tám nghìn thôi, rõ ràng tốc độ thực không thể được hiển thị.”
“Tô Vũ Mặc, em nhớ kỹ thật đấy, mặc dù anh cũng đã từng xem [Khúc cua quyết định], cũng nhớ cốt truyện chung chung, nhưng anh lại quên mất chi tiết này.”
“Anh đang đùa đấy à? Anh thật là ngốc chết đi được, đây là lời nói của người nói muốn vẽ Manga sao? Đến chi tiết của tác phẩm kinh điển này mà anh còn không chú ý, vậy thì làm sao có thể vẽ ra được những tác phẩm hay. Anh cần phải biết chi tiết mới có thể xác định được tác giả là bậc thầy hay kẻ tầm thường.”
Tô Vũ Mặc trách vấn Lâm Trạch như vậy.
Đối mặt với sự trách vấn của Tô Vũ Mặc, Lâm Trạch không thể suy nghĩ ra được lời nào để phản bác, hay là nên nói rằng cũng không có cách nào để bác bỏ lời nói của Tô Vũ Mặc.
Dù sao Lâm Trạch cũng cảm thấy lời nói của Tô Vũ Mặc rất có lý, hơn nữa bản thân cũng không muốn phản bác lại Tô Vũ Mặc.
“Anh sẽ cố gắng chú ý hơn trong tương lai.”
Lâm Trạch đã trả lời Tô Vũ Mặc như thế.
“Vậy còn được.”
Nói xong, Tô Vũ Mặc tiếp tục ăn thêm một miếng mì Ý, sau khi nuốt mì Ý xuống Tô Vũ Mặc lại nói tiếp.
“Em thấy anh khăng khăng muốn làm mì Ý, hơn nữa anh đã nói rằng mì Ý của anh làm rất ngon. Trên thực tế, em đã có một chút kỳ vọng, nhưng bây giờ có vẻ như món mì Ý của anh cũng chỉ ở mức trung bình mà thôi.”
“Lời này anh không thể coi như không nghe thấy. Đầu tiên, khi anh luộc mì thì không có muối và dầu ô liu, thứ hai là khi làm nước sốt thịt anh cũng không dùng dầu ô liu xào qua. Ngày mai, khi đến nhà em để học vẽ tranh anh sẽ mang theo muối và dầu ô liu, anh muốn chứng minh bản thân một lần nữa.”
Lâm Trạch phản bác lại ngay lập tức.
“Em có nói ngày mai sẽ cho anh tới nhà của em sao?”
Sau khi nghe Lâm Trạch nói xong, Tô Vũ Mặc nhìn Lâm Trạch với vẻ kỳ quái, như thể Lâm Trạch đang nói mấy lời nhảm nhí.
“Nhưng, nhưng mà không phải lúc trước em đã nói cho phép anh đến nhà em học vẽ hay sao.”
“Nếu như anh đã đến nhà em để học vẽ miễn phí, thì ngày giờ cũng phải do em quyết định, làm sao có thể để anh quyết định được chứ.”
“… Vậy em nói cho anh biết, sau này vào thời gian nào mới có thể đến.”
“Ừm, anh để em nghĩ xem.”
Dường như Tô Vũ Mặc đang suy nghĩ về điều đó, sau khi suy nghĩ một lúc Tô Vũ Mặc lại lên tiếng.
“Không thì vẫn là ngày mai đi, vừa hay công việc của em cũng đã hoàn thành xong trong hôm qua rồi, ngày mai em sẽ có thời gian để dạy cho anh một hai.”