Một lần nữa đến cửa nhà Tô Vũ Mặc, Lâm Trạch nhớ đến cái gì đó nên hỏi Tô Vũ Mặc.
“Anh nghe Chương Uy nói rồi, trước mắt em thật sự ở một mình sao.”
“Đúng vậy, nếu như anh đã biết rồi thì chuyện này cũng không có gì để giấu diếm cả.”
Sau khi Tô Vũ Mặc trả lời Lâm Trạch thì lấy chìa khóa ra mở cửa.
Điều này đối với Lâm Trạch mà nói có nghĩa là gì, đương nhiên anh hiểu rõ, cũng chính là nói sau này Lâm Trạch sẽ đi vào trong nhà của một cô gái lạ đang ở một mình, hơn nữa còn ở trong tình cảnh cô nam quả nữ một với một.
Lâm Trạch tự nói với bản thân không được nghĩ loạn, cũng chỉ là đi vào nhà Tô Vũ Mặc mà thôi, có cái gì phải nghĩ nhiều chứ.
Hơn nữa, nhìn ở mặt sau chính diện thì thực tế là Tô Vũ Mặc ở trong nhóm nữ sinh cấp ba có chút thấp bé, thậm chí ở trong mắt Lâm Trạch, chiều cao của Tô Vũ Mặc bằng với chiều cao của em gái Lâm Linh học cấp hai của anh. Lâm Trạch cảm thấy chỉ cần anh coi Tô Vũ Mặc giống như em gái của mình, vậy thì anh sẽ không còn cảm thấy căng thẳng nữa.
Nhìn thấy lúc này Tô Vũ Mặc mở cửa nhà, đồng thời đi vào trong nhà, Lâm Trạch nhanh chóng hỏi Tô Vũ Mặc.
“Vào nhà em có phải cởi giày không?”
“Không cần, bây giờ nhà em là đi giày vào.”
Tô Vũ Mặc vừa trả lời Lâm Trạch, vừa đưa tay mở cửa và bật công tắc đèn lên, lúc này cảnh tượng trong nhà Tô Vũ Mặc xuất hiện trước mặt Lâm Trạch.
Tuy nhìn sơn tường của căn nhà có vẻ như là mới được sửa lại, nhưng mà tình hình ở trong phòng so với tưởng tượng của Lâm Trạch rất khác nhau, chỉ riêng phòng khách thôi, phòng khách này cũng quá lộn xộn rồi.
Sau khi đi theo Tô Vũ Mặc vào trong phòng khách nhà cô, Lâm Trạch nhìn thấy một thế giới rác. Thế mà Tô Vũ Mặc lại để túi đựng rác đầy rác ở trên mặt bàn ăn trong phòng khách, thật sự là một hành vi khiến người khác khó mà tin được.
Mặt đất của phòng khách nhìn trông cũng là một thời gian dài chưa dọn dẹp, tuy những thứ rác lớn đều được dọn dẹp, nhưng mà một vài thứ rác nhỏ thì đều nằm trên mặt đất mà không có ai để ý. Cả phòng khách cho người ta một loại cảm giác rất bừa bộn, thậm chí còn có cảm giác hơi bẩn.
Lâm Trạch đi theo Tô Vũ Mặc vào phóng sách, bên một góc của phòng sách có một bàn làm việc. Bàn làm việc này khiến mắt anh sáng lên, không chỉ là bảng vẽ điện tử và máy tính, các công cụ như máy quét và máy in cũng có sẵn.
Nhìn thấy một bàn làm việc chuyên nghiệp như thế, Lâm Trạch lập tức đi đến bên cạnh bàn làm việc này quan sát cẩn thận.
“Đừng nhìn nữa, chỉ cần anh nghiêm túc dạy em học tập, em tin rằng sau này sẽ có cơ hội dùng bàn làm việc của em.”
Tô Vũ Mặc nói với Lâm Trạch.
Ở một góc khác của bàn làm việc có một bàn học, bên trên mặt bàn để mấy quyển sách bài tập đang mở.
Tô Vũ Mặc bê một cái ghế ở phòng khách đến cho Lâm Trạch ngồi, còn cô ngồi trên một cái ghế máy tính.
Sau khi Tô Vũ Mặc ngồi xuống thì đưa tay bật đèn ở trên bàn học lên.
“Bắt đầu từ vấn đề này trước đi, em không hiểu lắm cách dùng cụ thể của công thức này…”
Lúc này, Tô Vũ Mặc bắt đầu hỏi đề Lâm Trạch.
Trình độ đề lớp mười mới học này đối với Lâm Trạch mà nói thực sự là quá dễ, đều là những kiến thức cấp ba cơ bản nhất.
Nếu như Lâm Trạch đã dự định dạy Tô Vũ Mặc thì đương nhiên cũng không hề có ý nương tay chút nào, hai người bắt đầu thảo luận học tập, anh không hề giữ lại chút nào mà nói hết toàn bộ những đúc kết học tập của mình. Sau khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng Lâm Trạch cũng dạy đến phần bài tập mà Tô Vũ Mặc phải hoàn thành, anh có thể bảo đảm xác suất chính xác ít nhất phải đạt đến trên 95%.
Bởi vì Lâm Trạch không có tạp niệm mà chỉ nhiệt tình dạy bảo nên có thể làm cho Tô Vũ Mặc cảm nhận được sự tinh thuần của Lâm Trạch.
Vốn dĩ Tô Vũ Mặc vô cùng cảnh giác với Lâm Trạch, thậm chí thân thể còn cố ý hay vô ý giữ một đoạn khoảng cách, nhưng mà dần dần đã không còn đặc biệt giữ một khoảng cách cảnh giác nhất định với Lâm Trạch nữa.
Có điều, cũng chỉ có như thế mà thôi, Tô Vũ Mặc vẫn như cũ không có bất kỳ ý định nào muốn tháo còng tay của Lâm Trạch ra.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, tối nay em mời anh đồ ăn ngoài đi, anh muốn ăn cái gì thì nói?”
Tô Vũ Mặc đóng vở bài tập lại rồi hào phòng nói với Lâm Trạch.
“Trước khi thảo luận ăn cái gì, thực tế là sự nhẫn nại của anh đã đến cực hạn rồi.”
Đột nhiên, Lâm Trạch đứng dậy khỏi ghế.
“Nhẫn nại đến cực hạn?! Anh định làm cái gì, anh không được làm loạn.”
Tô Vũ Mặc giống như con mèo nhỏ sợ hãi đứng dậy khỏi ghế máy tính, đồng thời dùng ghế máy tính chặn khoảng cách giữa mình và Lâm Trạch.
“Đương nhiên anh không làm loạn rồi, cầu xin em để anh dọn dẹp phòng em một chút đi, thật sự là quá bẩn.”
Lâm Trạch thở dài một hơi nói.
“Không được, anh tưởng em là đứa con gái tùy tiện gì đó sao, anh bớt đắc ý đi.”
“Đợi đã, vừa rồi em nói gì?”
Dường như vừa rồi Lâm Trạch không nghe rõ Tô Vũ Mặc nói cái gì.
“Không có gì, vừa hay phòng của em đã có một thời gian không dọn dẹp rồi, có điều em sẽ tự dọn dẹp, vì thế không cần anh giúp đỡ.”
Vẻ mặt Tô Vũ Mặc nghiêm túc trả lời Lâm Trạch.
“Thực tế là anh có mang ít đồ ăn đến nhà em, hay là em dọn dẹp nhà em trước, thế nào, vừa hay anh nấu cho em một phần mì Ý, mì Ý mà anh làm, ba và em gái anh đều nói là rất ngon đấy.”
“Không cần làm phiền anh, anh vẫn là nên nói anh muốn ăn đồ ăn ngoài gì đi.”
Tô Vũ Mặc trả lời Lâm Trạch.
“Nhưng mà nếu không dọn dẹp phòng trước thì lát nữa ăn đồ ăn, bàn ăn ở phòng khách không thể nào dùng được, bên trên đều là rác.”
“Ai nói là nhất định phải ăn cơm ở trên bàn ăn, bàn học của em cũng có thể dùng.”
Nghe thấy lời nói của Tô Vũ Mặc, Lâm Trạch có hiểu biết nhiều hơn về sự luộm thuộm của Tô Vũ Mặc rồi.
Tô Vũ Mặc cho Lâm Trạch loại cảm giác hình như cô còn thoải mái hơn anh, lẽ nào cô ấy thật sự có thể nhẫn nại chịu đựng trong nhà tiếp tục bẩn như thế sao?
“Tô Vũ Mặc, tốt xấu gì em cũng phải có dáng vẻ của con gái chứ. Anh cảm thấy em càng ngày càng giống kiểu lôi thôi luộm thuộm khi ở nhà của em gái anh rồi, phải biết là bình thường khi được nghỉ ở nhà nó cũng lôi thôi như thế.”
“Lôi thôi cái gì, hình dung em như thế quá thất lễ rồi đấy.”
Tô Vũ Mặc biện giải nói.
“Nếu như em cảm thấy anh thất lễ thì bây giờ dọn dẹp cùng với anh, thế nào.”
Nghe thấy lời nói của Lâm Trạch, dường như Tô Vũ Mặc còn muốn tranh cãi gì đó, nhưng sau khi do dự một lúc, đột nhiên Tô Vũ Mặc xoay người.
“Vốn dĩ không có ý định làm phiền anh, nhưng nếu anh đã khỏe mạnh như thế thì trước tiên giúp anh em vứt hết toàn bộ rác xuống dưới nhà đi. Em dọn dẹp sàn nhà phòng khách trước, lần này anh vừa ý rồi chứ.”
“Đương nhiên vừa ý rồi, nếu như em đã tình nguyện quét dọn, đương nhiên anh vừa ý rồi.”
Nói rồi, Lâm Trạch đưa hai tay ra trước mặt Tô Vũ Mặc.
“Nếu như dọn dẹp vệ sinh thì em giúp anh tháo còng tay này ra đi, như thế thì vứt rác tiện hơn một chút.”
“Anh đừng mơ em giúp anh mở còng tay, đeo còng tay cũng không phải là không thể vứt được rác.”
Tô Vũ Mặc vẫn như trước, không hề có ý định giúp Lâm Trạch mở còng tay ra.
“Nhưng mà lúc anh đi vứt rác bị người khác coi là tên phạm tội chạy trốn thì làm sao.”
“Yên tâm đi, trong khu này không có nhiều người nhiều chuyện đâu.”