Rakuin no Monshou
Tác giả: Tomonogi Sugihara Minh họa:3
Chương 2: Hai chàng trai
Part 1
Sau chuyện đó, Orba tìm đường đến địa hạt Birac trực thuộc Mephius, sống bằng nghề trộm cắp. Cậu không cảm thấy chút do dự hay khó khăn nào. Ngày lại ngày, cậu lê đôi chân trần trên phố, ra tay rồi chuồn êm trước khi bị người dân và vệ binh nhận mặt. Cứ thế liên tục rồi chuyển sang địa bàn khác.
Cậu bắt đầu làm quen với bọn trẻ cùng tuổi có hoàn cảnh tương tự.Cả bọn thường cùng nhau dựng sạp ven đường, bán những thứ nhặt được ngoài bãi rác hoặc đồ ăn cắp. Thỉnh thoảng chúng kiếm chác bằng cách đi rạch túi hoặc chặn đường xin đểu những tay lái buôn trông có vẻ giàu có vừa bước ra khỏi quán bar.
Một lần nọ, có biến xảy ra khiến nhiều đứa trong băng Orba bị thương nặng. Chúng bị một băng khác đánh dằn mặt. Tranh giành lãnh thổ giữa các băng nhóm luôn đi kèm với vũ lực. Chúng bị cướp sạch, mất tất cả theo nghĩa đen. Cả bọn vốn chỉ tạm sống lay lắt qua ngày. Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn cả bọn sẽ chết hết.
“Ngồi đây chờ chết hoặc là chiến đấu! Thằng nào muốn sống thì theo tao!”
Orba động viên tinh thần đám trẻ đang trong cơn quẫn trí. Cậu không muốn bị cướp đi tất cả thêm lần nào nữa. Tập hợp những thành viên còn sót lại, cậu bắt đầu trả đũa băng nhóm đối địch vốn đông người hơn.
Tuy nhiên, cậu không tấn công ngay mà đi thu thập tin tức trước. Thời cơ đến khi bọn chúng chỉ có vài người ở đại bản doanh và cuộc tấn công diễn ra ngay sau đó.
Đối với Orba, thông tin là quan trọng nhất. Cậu luôn cố gắng nắm bắt những thông tin mới nhất về số lượng, sức mạnh, hoạt động... của cả bạn lẫn thù.
Đây chính là điểm khác biệt giữa người lớn và trẻ con.
Đó là điều duy nhất Orba nghĩ trong đầu. Đứa trẻ thiếu hiểu biết có thể bị cướp mà không biết. Nhưng nếu biết phân biệt bạn và thù và hiểu được về kẻ thù thì đứa trẻ sẽ trở thành người lớn thuộc phe cướp bóc.
Năm Orba mười bốn tuổi, cậu trở thành thủ lĩnh của nhóm trẻ cùng tuổi. Ban đầu cả hội chỉ có chừng chục đứa, nhừng giờ đây đã lên tới hơn một trăm.
Tuy nhiên, dòng máu đen trong người Orba vẫn sôi sục mà không hề tan biến. Cậu thuộc kiểu người cục cằn, hay giải quyết bằng nắm đấm. Mỗi tối, thay vì cùng bạn bè nhậu nhẹt, chém gió thì cậu lại thu mình ngồi trong góc tối, suy nghĩ mông lung.
Orba vốn hay ở một mình vào ban đêm, thành ra cũng có chút thời gian rảnh để đọc sách. Lúc đắm mình trong cuốn sách, đôi khi cậu lại nhớ tới anh trai Roan, nghĩ về Alice hay là lo lắng cho mẹ.
Cậu phải tích lũy sức mạnh thêm bao lâu nữa? Đầu tiên, liệu cậu có thể sử dụng sức mạnh đó khi đối diện với ‘kẻ thù’ không? Cậu sẽ còn phải suy nghĩ luẩn quẩn thế này thêm bao nhiêu đêm nữa? Cảm giác bất an và bất trắc không hồi kết. Mặc dù vây, sự lo lắng đó cũng rất quan trọng đối với Orba. Đó chính là động lực cho cậu tiến bước.
Đã được bốn năm kể từ khi cậu đến Birac.
Hôm nay đáng lẽ là một ngày bình thường. Bận rộn như bình thường. Hết tính toán lợi nhuận của sòng bạc ngầm rồi lại đi họp mặt với các lái buôn khét tiếng chuyên buôn lậu súng, dành chừng một tiếng tập luyện súng và kiếm, xem xét lại kế hoạch cướp tàu buôn với những người giỏi nhất của cậu. Kế hoạch sẽ được thực hiện trong vòng một tuần.
Cuối tuần này sẽ có một phi vụ lớn. Bọn họ dự định đột kích một phi thuyền,hay còn gọi là tàu long thạch. Con tàu chở đầy vàng thỏi và hàng hóa sắp được chuyển đến một thành bang ở miền tây. Kế hoạch sẽ là mai phục tại một hẻm núi cách Birac mười hai kilomet về hướng tây nam. Ba phi thuyền cỡ nhỏ đã được chuẩn bị. Orba cùng với vài đội trưởng đã tiến hành các bài tập bay.
Tuy nhiên, luôn có chỗ sơ hở trong kế hoạch, dù cho các chàng trai có chắc chắn đến đâu đi nữa.
Trong băng của Orba có một vài thành viên của các băng nhóm đối địch cũ. Ghen tức với thành công của Orba, chúng đã tiết lộ một phần kế hoạch cho quân đồn trú Birac.
Tầng hai của quán bar nơi băng nhóm vẫn dùng làm nơi trú ẩn bất ngờ bị tấn công. Orba bị vệ binh thành phố bao vây, tay không vũ khí và cũng không có đường thoát. Cậu cắn môi chặt đến mức bật máu khi bị trói bằng dây thừng. Một lần nữa cậu lại bị cướp đoạt tất cả.
Quân khốn nạn.
Orba vẫn cố chống cự trước trận mưa đấm đá của bọn vệ binh. Dòng máu đen trong cơ thể cậu lại sôi trào một lần nữa.
Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Vẫn chưa xong đâu. Tao vẫn còn sống. Mephius hay là Garbera, tao sẽ không chết dễ thế đâu, không phải dưới tay lũ người này. Tao sẽ sống, sống bằng mọi giá.
Cậu bị bắt giam với nhiều tội danh, hết cái này tới cái khác. Tàng trữ vũ khí trái phép, âm mưu cướp tàu buôn, trộm cướp có tổ chức, đánh bạc...
Quá trình điều tra mất không đến một ngày. Orba bị đóng một dấu sắt nung vào lưng rồi lại bị tống vào một căn hầm chật hẹp. Cậu đã bị đóng dấu. Một đường dài dọc theo trục tâm chữ X, minh chứng cho thân phận nô lệ.
Cơn đau làm cậu bị sốt cao. Tối hôm đó, Orba một mình quằn quại trong ngục và số phận trớ trêu tìm tới cậu.
“...Đúng là giống thật.”
Ai đó nâng cằm Orba lên nhưng cậu còn không có sức mở mắt nhìn kẻ đó chứ đừng nói đến giãy giũa. Cậu đờ đẫn, đầu óc như đang bốc cháy.
“Tôi đã nghe được lúc hỏi cung, đến cả giọng nói cũng giống.”
“Đúng là chúng trông giống nhau, nhưng còn phải tùy vào góc nhìn. Nếu giống hơn chút nữa thì tên này còn có ích. Xử lý nó thế nào đây?”
“Theo như tôi được biết thì tên này cũng có chút thực lực. Nếu vận may đứng về phe ta thì một ngày nào đó hắn chắc chắn sẽ trở nên hữu dụng cho chủ nhân.”
“Nhưng hắn là kiếm nô! Một thằng ranh sống không tới ngày mai thì hữu ích với ta ở chỗ nào? Nếu biết được sớm hơn thì ta đã xử lý theo cách khác rồi.”
“Không. Có đầu tư cho hắn thì ngài cũng không biết trước được ngày mai đâu. Nhưng tên này có thể sẽ trở thành một tài năng lớn. Nói theo cách khác, giờ thì hắn vô dụng. Nhưng sau một thời gian làm kiếm nô thì có thể. Đương nhiên là nếu hắn không chết ngắc ngay ngày đầu, hoặc đột tử theo cách nào đó. Tôi cho rằng tên này có thể sống qua được ba, à không, hai năm.”
“Thế thì thà không mong đợi gì còn hơn. Nhưng thằng nhãi này chắc chắn không được mang khuôn mặt đó đi làm kiếm nô.”
Ngay lúc đó, Orba, vẫn đang bị những kẻ đóng dấu lên mình giữ chặt, bất chợt cảm thấy thứ gì đó nóng bỏng áp lên mặt. Da thịt cậu như đang bốc cháy. Cậu vùng vẫy, gào thét, không rõ mình có đang còn sống hay đây chỉ là mơ.
Sáng hôm sau, trong khi cơ thể vẫn còn mệt mỏi và đau đớn, Orba bị lôi ra khỏi hầm ngục, bị ném lên chở đầy những gã đàn ông trần truồng. Rồng Houban cỡ vừa là loại rồng có tám chân dài cùng cơ thể bằng phẳng, rất phù hợp để kéo xe. Chiếc xe rồng kéo đưa Orba rời Birac trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.
Chuyến xe kết thúc sau chừng hai ngày. Mỗi ngày họ được cho ăn một bữa. Một bữa ăn với chỉ một cốc nước và ít thịt khô. Mọi người ai nấy đều kiệt sức đến mức không ai buồn lên tiếng.
“Lại thêm một thằng nô lệ quái đản nữa!?” một gã đàn ông da nâu tóc bạc cơ bắp cuồn cuộn nói khi nhìn vào mặt Orba.” Chỉ những võ sĩ giác đấu có tiếng tăm mới đeo mặt nạ hoặc mũ bảo hộ để tăng sức lôi cuốn thôi. Nó có phải là người mới thật không đấy?”
Gã tóm lấy mặt Orba, dùng sức kéo cái mặt nạ ra. Cậu ngay lập tức hất tay lão ra trong cơn đau kinh khủng như thể bị lột da.
“Thằng khốn!” Một kiếm sĩ có vũ trang quát lên toan đánh Orba. Người kia chỉ nói đơn giản ‘Dừng!’ là đã kiểm soát được tình hình. Gương mặt đầy râu của lão cười nhăn nhở.
“Cái mặt nạ này có vẻ không bình thường. Theo như lý lịch thì mày rõ là một con ngựa bất kham. Nhưng cũng chỉ mất khoảng ba ngày để biến mấy thằng cứng đầu cứng cổ thành lũ chó ngoan. Tao chính là huấn luyện viên, người sẽ dạy cho bọn mày cách ‘ngồi’ và ‘đợi lệnh’. Nếu có đứa nào không nghe lời thì xem gương thằng này đây.”
Nói rồi lão giơ nắm đấm to như cái búa tạ rồi giáng xuống tấm lưng trần của Orba. Cậu gập người lại, rít lên đau đớn.
“Tao là Gowen. Chúng ta sẽ còn biết nhau dài dài. Sau mười ngày kể từ hôm nay, bọn mày sẽ phải bắt đầu giết lẫn nhau. Tao hy vọng là không sớm đến thế.”
Và thế là khóa huấn luyện kiếm nô bắt đầu. Đến giờ Orba mới nhận ra là mình đang đeo mặt nạ. Cậu sửng sốt khi nhìn vào trong gương, ngỡ rằng đây là trò đùa. Cậu cố tháo cái mặt nạ ra nhưng nó đã dính cứng vào mặt, như thể nó là một phần da thịt của cậu vậy.
Orba vật lộn với cái mặt nạ suốt một tiếng đồng hồ, mồ hôi đầm đìa và thở không ra hơi. Cậu đấm vào hình ảnh méo mó của mình trong gương.
Bọn chúng căm ghét mình đến mức nào? Bắt mình đeo cái thứ ngu xuẩn này. Chúng còn định hạ nhục mình đến mức nào nữa?
Mình sẽ sống và thoát khỏi đây bằng mọi giá. Những kẻ đã nhục mạ mình sẽ phải chịu đựng nỗi khốn khổ mà chúng từng gây ra.
Ngày hôm sau, Gowen gọi Orba ra trước mặt mình trên sân tập rồi quăng thanh kiếm lão đang cầm xuống dưới chân cậu.
“Thử tấn công tao xem nào.”
Orba ngờ vực nhìn lại lão. Lão mất trí rồi chắc? Dù rằng cậu không tính chạy trốn ngay, nhưng lúc này Gowen tay không vũ khí còn chân cậu thì không bị xích do đang trong ‘thời gian tập luyện’.
Orba nhặt kiếm lên, cong lung lấy đà rồi lao thẳng tới trong nháy mắt.
Một đòn tấn công vừa bất ngờ vừa không chút nhân nhượng. Đường kiếm lia thẳng vào cổ họng lão.
Thế nhưng, khi cánh tay mới vung được một nửa thì cậu đã bị đá trúng một cú, khụy gối xuống đất. Cậu nhỏm dậy tấn công thêm lần nữa. Kết quả vẫn như cũ. Ngay lúc cậu tấn công, Gowen đã lách sang bên mạn sườn cậu rồi tống cho một cùi chỏ.
“Xem ra mày cũng có chút kinh nghiệm. Nhưng giờ thì mấy cái đó chỉ tổ vướng víu. Quên hết đi.” Gowen nói sau khi dễ dàng né đòn tấn công thứ ba.
Orba vốn không thích bị lên mặt dạy bảo. Cậu giận dữ quay lại tấn công Gowen nhưng có cố gắng đến mấy vẫn không thành công. Cái điệu bộ không thèm đánh nghiêm túc của lão làm Orba tức hơn hết thảy. Cậu chửi rủa, chọc tức, vừa la hét ‘tao giết mày’ vừa liều lĩnh xông vào. Cậu quan sát lão cẩn thận nhưng mãi mà không tìm ra khe hở nào.
“Mày có đang cố giết tao không thế Orba?”
Cái phong cách chiến đấu tự-mò-ra của Orba khó có thể gọi là hiệu quả được.
“Quá tệ! Mày không có cái gì hết. Tên tuổi, địa vị, quần áo, thức ăn và mày còn bất lực không làm được gì cả. À phải, cả cái mạng mày nữa. Nô lệ không có quyền tự quyết định sống chết. Nếu có muốn thì mày phải mua lại nó, bằng số tiền nhiều hơn số đã dùng để mua mày.”
Đợt huấn luyện một chiều không khác gì địa ngục đọa đày khi cậu bị đánh đập lên bờ xuống ruộng. Thế nhưng, cơn đau đớn còn kinh khủng hơn vẫn đang đợi cậu lúc ngày tàn.
Đó chính là ‘lời nguyền’ của chiếc mặt nạ. Lúc nửa đêm, khi Orba đang kiệt sức nằm một chỗ thì nó đột nhiên trở nên nóng rẫy như lửa. Cái mặt nạ như đang nấu chảy khuôn mặt cậu, hệt như lần đầu tiên nó được đặt vào.
Tuy có ngắt quãng không đều nhưng cứ đến đêm là nó lại xảy ra. Đôi khi ba ngày liền không thấy gì, cũng có lúc cậu bị thiêu đốt suốt ba ngày đêm liên tiếp.
Orba không thể làm được gì ngoài lăn lộn trên mặt đất với mắt cá chân tứa máu vì cọ mạnh vào dây xích, hy vọng rằng cơn đau sẽ qua sớm dù chỉ một giây.
Mình điên lên mất.
Mình điên lên mất.
Điên mất thôi.
Nỗi sợ đó nhen nhóm trong đầu cậu mỗi lần cơn đau xuất hiện. Đến cậu cũng nghĩ được như vậy đã tốt. Thế nhưng cậu đã trụ vững đến phút cuối, trước khi ý thức tan vỡ như bọt xà phòng. Orba cong người nghiến răng, cố gắng chịu đựng. Rất nhiều móng tay của cậu đã gãy khi cậu cào cấu mặt đất, cào cấu cái mặt nạ.
Đương nhiên là không chỉ nô lệ, mà cả cảnh vệ giám sát của Hội giác đấu Tarkas đều phát sợ mỗi khi thấy cậu vật vã. Tin đồn về chiếc mặt nạ bị nguyền rủa dần lan ra khiến cho Tarkas, người đã mua Orba từ chợ nô lệ, không khỏi khó chịu.
“Hàng hóa là hàng hóa. Làm như tao quan tâm xem nó có bị dính lời nguyền hay không ấy? Chỉ cần không để nó chết khi còn chưa kiếm ra tiền là được.”
Tarkas cũng phải có tí gan góc thì mới có thể ra lệnh như thế. Vậy là Orba được để yên, chỉ cần không chết như con chó là được.
Mình sẽ không chết.
Lại một đêm dài thật dài. Xương thịt như đang vỡ ra trong đau đớn khiến cậu muốn được chết, muốn được phát điên. Đến cuối cùng thì màn đêm dài vô tận kia cũng đi tới hồi kết. Bình minh luôn tới, miễn là Orba không buông xuôi. Cậu nằm đó, toàn than kiệt quệ không chút sức lực, cảm nhận ánh nắng ban mai chiếu lên mặt. Run rẩy giơ tay lên sờ chiếc mặt nạ, cậu thề,
Trừ khi bị đâm vào tim, bằng không ta sẽ không bao giờ chết.
Gowen nói đúng. Mạng sống này không phải là của ta, nhưng nó cũng không phải là của Tarkas. Cái mạng này, cùng tất cả những thứ đã bị tước đoạt khỏi tay ta, là mọi thứ mà ta có.
Cậu vẫn còn sống, trái tim vẫn còn đập để một ngày nào đó gặp lại me, Alice và anh Roan. Đôi tay cậu sẽ chĩa kiếm vào những kẻ đã tấn công họ, chém giết cho đến khi tạo nên một núi rác.
Từ đó, Orba bắt đầu chuyên tâm tập luyện. Dần dần, cậu hòa hợp làm một với thanh kiếm trong tay. Mối căm thù trong cậu vốn không có hình dạng và không thể tiêu biến. Thanh kiếm chính là hình dạng của nó. Lưỡi kiếm đầy thù hận xóa tan mọi nghi ngờ. Nó đã trở thành khát vọng sống của cậu, theo một nghĩa nào đó.
“Muốn sống thì mày phải học cách giết người, cả đối thủ lẫn bản thân mày. Những thằng không làm được sẽ bị thằng khác giết, không có ngoại lệ.”
Orba tuân thủ theo sự hướng dẫn rõ ràng của Gowen.
Cậu tiêu diệt cảm xúc của mình, thiêu đốt nó cùng với chính bản thân trong ngọn lửa cháy hừng hực. Cậu nằm im lìm mỗi đêm, có thể đang chịu đựng ngọn lửa của chiếc mặt nạ nhưng đồng thời cũng tự nhóm cho mình một ngọn lửa – lửa hận thù. Sự căm thù và giận dữ trong tim cậu chính là chất đốt giúp cho ngọn lửa cháy mãi không tàn.
Không lâu sau, Orba đấu trận đầu tiên. Cậu được chào đón bằng một tràng tiếng hò reo cổ vũ của đám đông. Trong bầu không khí đó, cậu đối đầu với một gã đàn ông cũng cầm kiếm, giết chết hắn. Cậu không nhớ kẻ đó già hay trẻ hơn mình, chỉ nhớ những tiếng reo hò vang dội lúc cậu tung đòn kết liễu.
“Chết đi!” Orba nhìn vào đám khán giả, gào lên. “Chết hết đi!”
Cậu chửi rủa, vung vẩy thanh kiếm đẫm máu, mặc cho tiếng gào chìm lỉm trong đám đông.
Khoảng một tuần sau, cậu có trận đấu thứ hai. Đối thủ là một gã rậm râu cầm một thanh đoản kiếm uốn lượn. Hắn tung ra những nhát chém đầy uy lực. Hai lần…ba lần. Mỗi lần như thế, Orba lại thay đổi cả tư thế lẫn cách cầm kiếm, học cách chiến đấu trong chiến trận.
Cậu gạt được một nhát kiếm nhắm vào bên hông mình. Kẻ địch giờ đã hoàn toàn hớ hênh trước mắt. Orba vung kiếm chém thẳng vào giữa mặt hắn. Máu, xương và não bắn tung tóe. Bàn tay cậu tê cứng, gần như đã mất cảm giác trong lần thứ ba giết người.
Orba trở thành một võ sĩ giác đấu. Hai năm cứ thế dần trôi với không biết bao nhiêu trận chiến, không biết bao nhiêu đêm mất ngủ.
Sau một năm, lời nguyền thiêu đốt của chiếc mặt nạ đã giảm dần đi. Nửa năm sau nữa, cơn đau dữ dội kia đã trở nên nhẹ nhàng một cách khó tin.
Nhưng mà cậu vẫn không tài nào tháo nó ra được. Cái mặt nạ này rất không bình thường, không hề bị nứt dù có đập bằng cán kiếm hay bằng búa. Cố quá có khi quá cố, thành ra cậu đành tạm gác chuyện này.
Năm ngày đã trôi qua kể từ khi Orba ngăn chặn con rồng Sozos cỡ lớn gây náo loạn ở đấu trường Ba Roux,
“Tao biết tại sao Tarkas lại trông phởn thế rồi.” Gowen đột nhiên nói vậy vào bữa sáng. “Chúng mày có biết là Mephius và Garbera đang đàm phán hòa bình không? Cuộc chiến tranh suốt mười năm nay xem ra sắp kết thúc rồi.”
“Hmm,” Shique gật gù nói, “ cuộc hôn nhân chính trị sắp tới của hoàng thái tử Mephius và công chúa Garbera chứ gì?”
“Hoàng gia Mephius có hàng đống lễ nghi. Nào là lễ cưới phải được cử hành ở thung lũng Seirin(1), hay tổ chức vài trận giác đấu giải trí chẳng hạn. Hình như chỉ có mỗi Hội giác đấu Tarkas là được chọn.”
Kain huýt sáo. Anh chàng khéo tay này vẫn đang sửa cái đồng hồ suốt từ nãy tới giờ theo lệnh Tarkas.
“Úi chà, vậy là chúng ta sắp giết nhau trước mặt hoàng già à?”
“Chúng ta có thể gặp hoàng thái tử đó. Thấy hấp dẫn không Orba?” Shique gọi Orba, người vẫn đang cắm mặt đọc sách như thường lệ.
“Không có gì thay đổi hết. Một chút cũng không. Có chăng cũng chỉ là tí hoa hòe trên kiếm và áo giáp thôi.” Orba đáp gọn.
Chú thích
1: Thung Lũng Của Cội Nguồn Thần Thánh (聖臨の谷).