Rakuin no Monshou
Tác giả: Tomonogi Sugihara Minh họa: 3
Chương 2: Những ngày ở vương đô.
Part 1
Cuộc sống của người dân Mephius, đặc biệt là cư dân của vương đô Solon, trở nên nhộn nhịp hẳn lên trong khoảng thời gian trước lễ quốc khánh. Cuộc chiến tranh suốt mười năm dài với Garbera đã chấm dứt, có thêm nhiều khách du lịch và lái buôn từ nước khác ghé qua đây, lại còn có cả vài gánh xiếc từ miền viễn đông tới nữa. Chiến tranh kết thúc, quan điểm của những người theo chủ trương đánh đến cùng cũng bắt đầu thay đổi. Còn với đại bộ phận nhân dân, họ đều thích thú và mong chờ dịp lễ hội này.
Thành Solon sẽ ngập tràn trong bầu không khí náo nhiệt kéo dài trong suốt một tuần. Đây cũng là dịp duy nhất trong năm để những người dân quê Mephius sống trong những vùng bị cô lập bởi các thung lũng và vách núi – họ hay bị cười cợt là bọn ‘vô văn hóa’- được thoải mái vui chơi. Họ ăn diện, ăn uống tại những sạp hàng bày đầy bên lề đường, thưởng thức món hải sản vốn là thứ ít ỏi ở Mephius, nghe tiếng hát của những nghệ sĩ, dàn nhạc đường phố…
Đương nhiên là trò chơi giác đấu khét tiếng của Mephius cũng được tổ chức liên tục trong dịp này. Những hội giác đấu trứ danh từ các vùng miền khác nhau sẽ cùng tụ hội tại một chỗ và những kẻ hay khoe mẽ sức mạnh sẽ có cơ hội được thể hiện bản lĩnh tại đại đấu trường của vương đô Solon. So sánh với nơi này, những đấu trường khác chỉ là cái thứ thô thiển nhỏ bé và quá mức tầm thường. Lễ hội giác đấu hoành tráng này cũng thu hút thêm rất nhiều người từ mọi vùng miền xa xôi tới với vương đô.
Mỗi năm đấu trường vương đô lại tổ chức lễ hội với một ‘chủ đề’ khác nhau. Trong số những tên võ sĩ giác đấu đã sống qua vô vàn trận huyết chiến, hiệp hội sẽ kỹ lưỡng chọn ra bốn đứa có thực lực nhất, đặc biệt là phải nổi danh. Bốn thằng đó sẽ đánh nhau một chọi một. Đến lễ bế mạc – sự kiện lớn nhất của lễ hội – hai kẻ chiến thắng sẽ cầm đầu một nhóm hai trăm võ sĩ giao chiến với một bầy rồng.
Màn diễn này phỏng theo hai hình tượng lịch sử được biết đến rộng rãi ở Mephius: Clovis và Felipe. Hai người đã sát cánh chiến đấu tới cùng. Dù chỉ là võ sĩ giác đấu nhưng họ đã được phóng thích khỏi thân phận kiếm nô và được ban danh hiệu dũng sĩ diệt rồng rồi sau đó còn được tuyển mộ vào quân đội Mephius.
Trong khoảng thời gian này, đám kiếm nô cũng tập luyện hang hái hơn bình thường với hi vọng được xuất hiện trong giải đấu này.
Sẵn nhắc tới đây, lão Tarkas không được mời.
Cứ đến dịp này là Tarkas thường xuyên trưng ra nét mặt chua cay. Hội giác đấu Tarkas tuy có kha khá cả về quy mô lẫn danh tiếng nhưng lại mới chỉ nổi lên gần đây, lịch sử chưa kéo dài tới một thế hệ, có ít mối quan hệ với quý tộc, tầm ảnh hưởng với hiệp hội cũng gần như không có…
“Nếu Shique tham gia được thì tao sẽ kiếm được khối tiền. Cả Gilliam nữa, đám khán giả ở Solon chắc chắn sẽ sướng rồ lên với thằng khổng lồ như nó. Còn cả Kain nữa, tao muốn xem có đứa nào thắng được nó trong cuộc đấu bắn rồng Baian bọc sắt hay không.”
Orba vẫn nhớ mấy câu lảm nhảm của lão. Theo lời Tarkas thì Orba không đem lại cho lão khoản lợi nhuận xứng đáng. Thành thạo sử dụng trường kiếm, đánh tay đôi chưa bao giờ thua nhưng vấn đề của cậu nằm ở phong cách chiến đấu đơn điệu.
Bản thân Orba không hề bận tâm đến ước mơ được tham dự đại hội và giật giải quán quân của Tarkas. Cậu chỉ mong cái hội hè Solon này mau mau qua đi cho rồi. Suy nghĩ như vậy một phần là do cậu còn chưa hiểu đời.
Nhưng Orba sẽ không dùng thân phận võ sĩ giác đấu để dự lễ hội mà sẽ đến với tư cách hoàng thái tử Gil Mephius. Cậu có cả tá công việc phải hoàn thành thay vì đến đấu trường đánh nhau.
Đêm trước ngày bắt đầu lễ hội, hoàng gia Mephius cùng các quan chức cấp cao tổ chức một lễ kỉ niệm ngày quốc khánh, đồng thời tham gia vào nghi lễ cầu mong mùa màng bội thu vào năm mới. Buổi lễ được tổ chức tại Tòa Tháp Đen của thành Solon, địa danh này còn được biết đến với tên ‘Thanh kiếm rèn từ tàn tích của con tàu du hành vũ trụ’. Tòa tháp chính là biểu tượng của thành phố và điện thờ Long Thần nằm ngay bên dưới nó. Nơi này vốn là một hang động tự nhiên, bầu không khí của nó khiến người ta nhanh chóng cảm thấy lạnh run lên.
Tất cả đều mặc áo choàng, đầu đội mũ trùm, bước đi trong im lặng. Chỉ có đàn ông mới được quyền tham dự nghi lễ này. Cả hoàng tộc cũng không ngoại lệ, vậy nên nữ hoàng Melissa và công chúa Ineli không có mặt ở đây.
Người đang cầm đèn đi đầu không phải là hoàng đế mà là một nhóm những trưởng lão da nâu, tuy gầy gò nhưng bước đi lại rất vững vàng. Họ là những người dân du mục theo đạo Long Thần vốn chỉ sống ở vùng núi non.
Mọi công tác chuẩn bị cho nghi lễ đều được nhóm trưởng lão lo liệu hết. Đây là tục lệ cổ đã có từ thời đạo thờ Long Thần còn hưng thịnh trên lãnh thổ Mephius. Đoàn người vào đến trong nội điện, dừng bước và kiên nhẫn chờ đợi các trưởng lão tụng niệm những câu cầu nguyện bằng ngôn ngữ cổ. Trên bức tường cao trước mặt mọi người là bức phù điêu mô tả cảnh Long Thần Mephius ban tặng trí tuệ và quyền lực cho vị hoàng đế khai quốc.
Điện thờ rộng lớn được chiếu sáng lờ mờ. Bóng hình rung rinh trên tường cùng với ánh đèn còn tiếng cầu khấn thâm sâu của các trưởng lão cứ ngân vang mãi. Orba cũng cảm thấy lành lạnh nơi sống lưng với nghi lễ này.Mình phải làm quen dần với cái trò này mới được.
Cầu nguyện đã xong xuôi rồi, các trưởng lão lại tiếp tục đi theo hành lang đến một căn phòng nhỏ. Tại đây họ rót rượu mời nhau, không phải là để vui chơi, mà là hành động tỏ lòng kính trọng. Còn buổi tiệc mừng lễ quốc khánh sẽ diễn ra vào đêm nay tại đại điện trong hoàng cung với sự góp mặt của đông đảo quý tộc và quan khách nước ngoài.
Simon Rodloom cất tiếng gọi ‘hoàng tử điện hạ’ trong lúc mọi người đang đi về hướng căn phòng nọ.
Diễn biến bất ngờ này khiến Fedom phải đưa mắt nhìn Orba. Lão nhẹ nhõm hẳn khi thấy ánh mắt cậu không nhìn mình. Simon là một thủ lĩnh xuất chúng, ai mà biết được ông ta đã rình rập sau lưng lão được bao lâu rồi.
Cũng như bao người khác, Simon bắt đầu với mấy câu xã giao, chào hỏi và chúc sức khỏe.
“Cũng không tới nỗi nào đâu. Tại các ngươi cứ quan tâm thái quá nên mọi chuyện mới bị thổi phồng lên đấy.”
Theo như trong báo cáo của Dinn thì Simon được coi như là ‘vú em’ luôn kề cận hoàng tử và bản thân những người trong cuộc đều rất không vừa lòng với điều này. Dựa vào đó mà Orba lựa lời đáp.
“Suy cho cùng thì điện hạ vẫn còn trẻ, là con người của thời đại mới. Sẵn nhắc tới đây, Người đã thể hiện rất xuất sắc trong lần đầu tiên ra trận.”
“Ta cho rằng ngươi muốn nói xuất sắc đến độ bất ngờ phải không?”
“Dạ phải, xin Người bỏ qua cho lời bóng gió của thần.”
“Kẻ nào cũng phải kinh ngạc sau khi biết được thực tài của ta. Thái độ và tác phong của ta cho đến thời điểm này có thể đã khiến các ngươi cảm thấy bất an. Hừm…ta không cần phải để tâm xem có kẻ nào đang để mắt đến ta hay không đâu nhỉ?”
Rodloom mỉm cười trước vẻ mặt cay cú của cậu.
Được đấy chứ.
Orba tự xét lại màn diễn vừa rồi của mình. Suy cho cùng thì cậu chỉ phải đóng một vai đơn giản và tiếp đó là trở thành ‘vị hoàng tử đang ngây ngất với công trạng đã lập được trong chiến dịch đầu tiên của bản thân’.
“Sau đó điện hạ có gặp công chúa Vileena không?”
Cú đòn bất ngờ này đã đấm cho Orba phải nhất thời đớ lưỡi không đáp được.
“Gần đây có một số tin đồn lan truyền trong nhóm hầu gái - kiểu như người này rỉ tai người kia - rằng công chúa đã xông vào phòng riêng của điện hạ và la mắng một trận vì Người đi về muộn hay gì đó đại loại vậy.”
“Ta bị con nhỏ đó mắng hả? Điên rồ!!”
Một phần trong phản ứng vừa rồi không phải là làm bộ làm tịch đâu mà là cảm xúc thật sự. Simon vẫn toét miệng cười,
“Cứ để như vậy lại hay. Nếu đây chỉ là đồn đại thì nó có thể sẽ giúp ích cho tình hình của công chúa.”
“Giúp cho cô ta sao?”
“Cho đến mới đây công chúa vẫn còn là kẻ thù của chúng ta. Bản thân cô ấy vẫn mang niềm bất mãn cùng với xung đột về mặt cảm xúc với những người xung quanh. Nhưng chuyện này có thể sẽ khiến mọi người phải nhìn nhận lại mối quan hệ giữa điện hạ và công chúa và sẽ thay đổi thái độ.”
“Vậy chứ tình hình của ta thì như thế nào? Phải giữ im lặng và cười xỏa đánh trống lảng chắc?”
“Đây là lúc để điện hạ bộc lộ tài năng của Người. Tỏ ra quan tâm hơn một chút, rộng lượng hơn một chút. Hai người có thể cùng vui cười khi nói về một chuyện nào đó chẳng hạn. Rồi công chúa sẽ dành nhiều thiện cảm hơn cho Người.”
“Làm như ta thèm cái thứ ‘thiện cảm’ đó!”
“Điện hạ không muốn cuộc trò chuyện này lọt đến tai Bệ Hạ, phải không ạ?”
“…”
“Nhưng ngay cả đức Hoàng Đế Bệ Hạ…” Simon tiếp tục dù biết điều mình sắp nói ra khá là riêng tư. “…hồi trước cũng cãi nhau với Lana-sama và lần nào thần cũng phải đứng ra làm người hòa giải. Một khi ý đã quyết, mẫu thân của điện hạ sẽ bảo vệ quan điểm đến cùng.”
Lana là tên của người vợ đã khuất của hoàng đế và là mẹ ruột của Gil. Bà lâm bệnh qua đời cách đây năm năm.
Còn Orba, dĩ nhiên điều này nằm ngoài tầm hiểu biết của cậu. Cậu lảng tránh không đáp. Có lẽ Simon cũng hiểu ý mà im lặng, không nói thêm gì trên đường đi. Và tại đây, căn phòng này, xảy ra một sự kiện làm thay đổi vận mệnh của đất nước Mephius.
Căn phòng nằm trong hang động, vuông vức và nhỏ hẹp. Ghế được bày biện xung quanh một cái bàn đá chế tác thô sơ bên dưới mái trần được chống đỡ bằng các thanh gỗ và sắt, vừa đủ cho một nhóm người vừa bước vào.
Orba ngồi xuống chỗ đã được chuẩn bị sẵn cho mình. Từng cốc đồ uống một được đưa ra trước mặt mỗi người, dưới đáy cốc có một lượng nhỏ mật ong. Theo thông lệ, hoàng đế sẽ đích thân rót rượu mời. Hồi lễ hội năm ngoái, rượu hoa quả là món được chọn. Còn năm nay, lựa chọn thức uống hảo hạng nhất để bày tỏ lòng biết ơn phước lành được ban tặng, đó là lẽ dĩ nhiên.
“Cầu cho Mephius được mùa màng bội thu. Hỡi linh hồn của Long Thần, xin hãy phù hộ độ trì cho chúng con.”
Mọi người cùng đồng thanh đọc theo lời Guhl Mephius. Trong số đó, hoàng tử Gil – hay đúng ra là Orba – là người làm theo sau cùng. Ánh mắt cậu dõi theo hoàng đế, lúc này đang bước đi với bình rượu cầm trên tay.
Hoàng đế Mephius.
Ông ta nghiễm nhiên là người cai trị trên đỉnh cao của cả một đế chế và cũng là cha của hoàng tử Gil. Giả dụ như suy luận của Orba là đúng thì ông ta chính là kẻ đứng sau vụ ám sát Gil và công chúa Vileena, hôn thê của hoàng tử. Nếu như trong tình thế phải đơn lẻ đối mặt, liệu cậu có thể qua mặt được ông ta không? Orba không hào hứng gì với cái giả định đó, có khi ông ta vẫn còn mưu toan giết cậu. Nhưng liệu có khi nào người cha lại có thể lầm lẫn con trai mình với một kẻ giả mạo hay không?
Căn phòng chợt trở nên ồn ã khiến Orba giật mình, mắt dáo dác nhìn sang bên.Mình phạm sai lầm rồi?
Ngay tức khắc, máu trong người cậu như đông cứng lại. Nhưng ánh mắt của đám quan chức lại không nhìn cậu mà hướng về phía hoàng đế. Orba cũng quay ra nhìn. Không thấy gì bất thường cả. Ông ta đang rót rượu cho người đầu tiên, một trưởng lão của tộc thờ Long Thần, rồi sau đó quay sang người thứ hai, một vị trưởng lão khác.
“Thưa Bệ Hạ, xin hãy chờ một chút.”
Người vừa lên tiếng là Zaat Quark. Vẻ đường hoàng đạo mạo mà ông ta tỏa ra hồi cuộc gặp gỡ trên phố đã biến đâu mất, thay vào đó nét mặt đầy nhiệt huyết của ông ta lại méo mó vì căng thẳng.
“Xin Người hãy chờ một chút, thưa Bệ Hạ. Ngài Rodloom vẫn chưa được rót rượu.”
Căn phòng đã trở nên ầm ĩ kể từ lúc Zaat cất lời. Không chỉ mỗi mình ông ta, một vài người khác cũng đã đứng phắt dậy. Orba cũng đứng dậy và ra vỗ vai Fedom, người đang ngồi cách cậu hai ghế. Lão ta đang chỉnh nét mặt để ăn theo tình hình.
“…Đang có chuyện gì vậy?”
“Thằng ngu này! Đừng nói chuyện với ta ở đây!”
Fedom hạ giọng chửi rủa nhưng ánh mắt của Orba đã ép được lão phải nói.
“…Năm ngoái, Simon Rodloom là người đầu tiên được ban rượu lễ. Xét về vai vế thì đó là chuyện hoàn toàn bình thường. Thứ tự rót rượu cũng phản ánh mức độ tin tưởng của hoàng đế. Việc này cũng phải được định đoạt từ trước để tránh gây ra hiềm khích lôi thôi.”Vì thế nên hoàng thái tử mới ở cuối cùng đó – Fedom ngụ ý như vậy. Xếp hạng cận thần, cái khái niệm này hoàn toàn lạ lẫm với Orba.
Trong lúc Fedom giải thích, Zaat tiến thêm một bước nữa.
“Thưa Bệ Hạ!”
“Câm miệng, Zaat Quark!”
Guhl Mephius cắt ngang bằng giọng khàn đục nhưng thanh âm lại vừa rõ ràng vừa sắc bén. Chỉ có thế thôi mà ông ta đã dẹp yên vụ lộn xộn này. Đám quần thần cứng người trong kinh hãi khi đối diện với ánh mắt của hoàng đế.
“Cái gì thế này, dám làm ngáng trở nghi lễ đang được cử hành…Dừng hành động này lại ngay!”
“Thần không thể tuân theo được, thưa Bệ Hạ.” Zaat đáp. Mặt ông ta tái mét nhưng vẫn nói tiếp, “Chúng ta đang không làm đúng theo phong tục xưa. Với tất cả lòng tôn kính, làm sao Bệ Hạ lại có thể tín nhiệm đám tín đồ du mục hôi thối này hơn chúng thần – các lãnh chúa và tướng quân – những người sẵn sàng vì Bệ Hạ mà cống hiến không biết mệt mỏi kia chứ?”
“Thôi đi, Zaat.”
Chính là Simon chứ không phải ai khác là người tóm lấy vai Zaat, cố gắng kìm ông lại. Nhưng ông đã hơi quá trễ rồi. Đôi mắt hoàng đế mở lớn, những nếp nhăn trên mặt như đang nứt toác ra.
“Ngươi dám mở mồm nói những lời như thế ngay trong điện thờ Long Thần này sao! Gan ngươi cũng lớn lắm Zaat! Ngươi không những đã dám thách thức ta như bọn giáo sĩ mà ta vẫn thường khinh rẻ mà còn cố làm ô uế nghi lễ thiêng liêng này… Đức Long Thần chắc chắn sẽ trút cơn thịnh nộ của Người, không phải lên đầu ngươi mà lên đầu kẻ thủ lĩnh là ta, hoàng đế của ngươi. Cút xéo khỏi đây! Cút ngay! Ta sẽ định tội ngươi sau, cứ ở yên trong tư dinh mà chờ cho đến lúc đó đi. Rõ chưa Zaat!?”
“Bệ Hạ…”
“Bệ Hạ!”
Orba quan sát cái cách cơn náo loạn lắng xuống rồi lại leo thang thêm lần nữa. Ánh mắt hoàng đế rời khỏi Zaat. Mặt ông ta đỏ tía tai trong khi Zaat thì lại trắng như xác ma.
Xung đột nội bộ của quý tộc.
Cậu không có ý định làm trung gian hòa giải, lại càng không muốn bị cuốn vào mớ bòng bong này. Cậu cố gắng gim chặt nụ cười đang chực chờ nở ra trên khóe môi, mắt liếc sang phía Fedom và nhận thấy có gì đó không ổn.
Cái bụng đầy mỡ của lão đang run rẩy, mồ hôi đầm đìa trên mặt. Trông có vẻ như lão đang hoảng loạn, chỉ có điều nụ cười đang chớp tắt nơi đầu môi kia lại giống hệt với Orba.