Chúc mừng năm mới!
Đầu năm đầu tháng, mình xin mở hàng. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện. Mọi người cứ tiếp tục like + share + comment để động viên trans nha.
Rakuin no Monshou
Tác giả: Tomonogi Sugihara Minh họa: 3
Chương 1: Cuộc chiến không hồi kết
Part 3
Dinn tranh thủ lúc hoàng tử đi vắng để dọn dẹp phòng từ trong ra ngoài. Làm một mình không xuể nên cậu đã xin phép viên tổng quản để gọi thêm vài người đến giúp. Đúng ra thì một thành viên hoàng tộc phải có cả tá người hầu chăm lo cho mình, nhưng nhờ có Fedom sắp xếp mà cái gánh nặng này Dinn phải một mình gánh hết. Lí do được đưa ra là vì tính cách nóng nảy của hoàng tử khiến ngài không tin tưởng bất cứ hầu cận nào ngoại trừ Dinn.
Sau rồi thì đến quá trưa Dinn cũng xong việc. Những người giúp việc đều đã lui đi rồi, cậu thở dài một cái nhẹ nhõm. Đúng lúc đấy lại có tiếng chuông reo. Người lính canh bên ngoài cửa phòng vừa rung chuông báo có khách tới thăm.
Không hiểu sao Dinn lại cảm thấy bất an (Trans: đoán xem ai nào?)
“Tên đó gặp chuyện gì không hay à?”
Ineli khẽ khàng thì thào vào tai Orba, tai chỉ về phía Baton. Điệu bộ thích chí của con nhỏ làm Orba phát bực mình.
“Chỉ là đi tán gái rồi bị hành sấp mặt thôi. Cứ kệ hắn.” Cậu đáp, ít nhiều đã quen được với cái điệu bộ đó.
Ineli vừa cười khúc khích vừa nắm lấy tay Orba rồi đặt nó lên trên cánh tay mảnh mai của mình. Động tác cũng điêu luyện ra phết – Orba nghĩ thầm. Cậu nghe thấy tiếng Ineli gọi với sang bên cạnh.
“Nè Baton, ngươi tính làm gì tiếp đây? Nếu muốn về nhà khóc lóc thì xin mời, ta không cản đâu.”
“Xin đừng đùa nữa. Có chỗ này thần muốn đi xem nó như thế nào. Đó là một cửa hàng rất nổi tiếng, đến độ cả hoàng tử điện hạ đây cũng phải vui lòng khi biết đến.”
Cái đó thì Orba đành bó tay không biết rồi, nhưng với Baton thì đây mới là trò vui chính của ngày hôm nay.
Baton đi bộ dẫn đầu cả bọn trong khi ngựa được để lại ở nhà Saian.
Sông Sazan ngăn cách khu vực hoàng cung và dinh thự quý tộc với quận phía tây-nam. Cả bọn bước vào khu phố chính rồi đi tiếp, rẽ ngang rẽ dọc vài lần, đi xa khỏi đường lớn. Mùi rác thải xú uế làm cho Ineli phải bưng mũi, mấy đứa con trai cũng phải ái ngại nhìn nhau.
“Mày có chắc đúng là chỗ này không thế Baton?”
Đến cả Troa, cái thằng đã biết trước kế hoạch rồi, cũng phải lo lắng hỏi. Baton chỉ khịt mũi.
Cả bọn đều là con nhà quyền quý cả.
Hiếm khi có chuyện quý tộc dám đặt chân đến khu này mà không có vệ sĩ đi kèm. Nhưng đây lại là địa bàn quen của Baton. Hắn đã thường xuyên lang qua lại những nơi như thế này trong lúc buồn đời. Cảm giác như một chuyến phiêu lưu tìm cảm giác mạnh.
“Ê, đứng lại đó!”
Giọng nói nọ chợt vang lên rồi vài gã đàn ông ăn mặc tồi tàn xuất hiện sau đó. Một tên huýt sáo.
“Úi chà, một nhóm các cậu chủ trẻ. Ăn mặc đẹp ra phết nhỉ?”
“Chỗ này nguy hiểm lắm có biết hông? Có hàng tá những kẻ nguy hiểm ở quanh đây, chúng nó sẽ lột sạch đồ đạc của các cô cậu.”
“Nhưng bọn này là người tốt nên bọn này có thể giúp quý vị ra khỏi đây an toàn. Nếu quý vị bày tỏ chút lòng hảo tâm bằng cái gì đó đáng giá thì bọn này sẽ rấttttttt vui đó.”
Mấy tên ăn mặc rách rưới trông như bọn đầu trôm đuôi cướp này đều là người quen của Baton cả. Chúng nó gọi Baton – cậu ấm con nhà giàu – là ‘thủ lĩnh’. Bọn này vẫn thường đi la cà với nhau ở quanh khu này.
“Đừng có láo với tao!” Baton nổi giận, diễn y như đã dàn xếp từ trước. “Làm gì có chuyện tao chịu để mất một xu nào để được đi qua khỏi cái lũ như chúng mày chứ! Cái bọn không biết thân biết phận này, cút mau!”
“Mày nói cái gì cơ!?” Tên ở trước mặt nhổ toẹt một bãi nước bọt rồi rút từ sau lưng ra một con dao.
Ineli co rúm lại, vô thức hét lên. Baton vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cô vừa hạ giọng nói, “Chỉ làm trò chút thôi mà,” rồi lại diễn tiếp,
“Giờ ta làm gì đây…”
Ánh mắt Baton liếc sang phía hoàng tử, người có vẻ như đã đứng đực ra đấy suốt giờ, cũng không thấy nói năng gì hết. Baton cười thầm, có khi tên này đã sợ đến mức cứng họng chân run lập cập rồi.Họ nói là hoàng tử đã thành công trong cuộc chiến đầu tiên của ngài cơ đấy. Tên hoàng tử bột được cưng chiều này thì làm được gì trong tình huống thực tế như thế này chứ?
Lâu nay mối quan hệ giữa hoàng tử Gil và Baton chỉ ở mức ‘bạn bè chơi bời cùng nhau’ nhưng trong thâm tâm, Baton vẫn luôn coi khinh Gil. Hắn vẫn luôn cho rằng mình là người tài giỏi hơn. Vậy mà giờ đây thiên hạ lại tung hô tên đó như một anh hùng. Đó chính là lí do Baton muốn hạ nhục Gil trước mặt người khác, hắn muốn họ được nhìn thấy tận mắt ‘năng lực thật sự’ của hoàng tử.
Dĩ nhiên là Baton không thể biết được Gil –hay đúng ra là Orba – đang nghĩ gì trong đầu. Mà hắn cũng không đời nào ngờ ra được chuyện có một tên cựu võ sĩ giác đấu đang làm thế thân cho hoàng tử. Còn về Orba, cậu đang cảm thấy một cảm giác thân quen đến kỳ lạ.
Cái mùi, con ngõ nhỏ, dao nhọn, đe dọa tống tiền, cướp giật…
Những thứ đó cậu đã quen thuộc từ nhỏ. Trong vài năm ngắn ngủi kể từ lúc Oubary thiêu rụi làng của cậu cho đến khi trở thành võ sĩ giác đấu, cậu đã ở đây, vật lộn kiếm ăn trong những khu tệ hại nhất của thành phố.
Trước mắt cậu là một đám thanh niên, dao cầm lăm lăm trong tay.
“Chúng mày đùa một vừa hai phải thôi ha, lúc ăn đòn đừng có than.” Baton tuyên bố với điệu bộ đắc thắng. Hắn đang sung sướng tột đỉnh khi phơi bày được bộ mặt thật của hoàng tử cho mọi người xung quanh.(trans: thằng này đang lên đỉnh)
“Chúng tao là quý tộc Mephius. Làm bất cứ ai trong số chúng tao bị thương dù chỉ một chút thôi là cả lũ chúng mày sẽ bị treo cổ ngay lập tức! Chúng tao có thể bỏ qua cho lũ chúng mày. Còn bây giờ, cút đi!”
Mấy câu vừa rồi là từ khóa đã thỏa thuận từ trước, nhưng bọn kia không hề chùn bước một chút nào. Chúng nó cười…và còn tệ hơn,
“Oh? Mày vừa bảo ‘quý tộc’ phải không?”
Baton giật mình, quay sang hướng giọng nói vừa vang lên. Một nhóm ba người bước tới, quần áo cũng rách nát như bọn kia nhưng Baton không nghĩ là mình có thuê ba thằng này.
“Nhìn kĩ rồi tao mới thấy, có khi chúng mày là hàng thật. Bọn tao vừa nghe được cuộc chuyện trò con con kia, đang tự hỏi không biết chúng mày sắp xổ ra những lời quyền thế khắm bựa nào đây?”
“Chà chà, mẻ này coi bộ lớn hơn tao tưởng mày ơi.”
“Quân khốn nạn!” Baton trầm giọng gầm gừ. Hắn nhận ra mặt mình đang dần tái mét đi. Bọn kia chỉ giả vờ nghe lời hắn rồi chuẩn bị thêm một cái bẫy nữa.
“Các ngươi muốn gì? Nếu là tiền, chắc chắn sau này ta-“
“Chúng tao không cần mấy xu lẻ trong túi mày đâu, chú em Cadmus. Nhiều con tin thế này, chúng tao có đòi thêm tiền thì cũng đâu đến mức quá đáng, nhỉ?”
Ineli lại lạc giọng hét lên khi một tên du côn chạm vào váy cô.(Trans: con mắm đệ nhị này…)
“Quần áo em đẹp quá ta…Cho anh đem nó về cho con gái nha?”
“Buông ra! Đồ mạt hạng, bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!”
Ineli tát tai hắn theo phản xạ. Và thế là tình hình tệ đi.
“Con ranh này!”
“Mày gọi ai là bẩn thỉu hả đồ quý tộc khốn nạn? Làm đi!”
“Ch- khoan đã! Ta nói khoan đã!”
Ineli bủn rủn sắp ngã trong lúc Baton gào tướng lên. Hắn thở hồng hộc, nói,
“Đằng đó là hoàng thái tử Mephius. Nghĩ cho kĩ đi, các ngươi không chạy trốn êm xuôi được đâu!” (Trans: thằng ngu này…)
“Mày vừa nói hoàng tử sao?”
Trái ngược với mong đợi của Baton, nét mặt bọn kia đều tỏ rõ nét hân hoan, nhưng một tên lại trừng mắt đầy vẻ hận thù nhìn về phía ‘đối tượng’. Đó là kẻ lớn tuổi nhất trong số chúng.
“Hoàng tử Mephius! Ai có thể ngờ được tao lại có thể gặp được kẻ như hắn chứ! Hắn đã hủy hoại Layla, không được cho nó chạy thoát!”
Tên kia nói gì đó một mình rồi chợt rút kiếm ra. Thanh kiếm tuốt trần khiến cho đám quý tộc trẻ nín lặng đứng chôn chân tại chỗ, trừ một người còn đang mải suy nghĩ.
Layla?
Cậu không biết ai có cái tên như thế hết, nhưng cô ta chắc chắn có liên quan với mấy tên kia.
“Đầu tiên, mày mau nộp khẩu súng đó ra đây! À không, tao sẽ ra lấy. Đứng yên đó!”
Orba thò tay ra sau lưng khi gã cầm kiếm kia ra lệnh.
Thời gian như ngừng trôi. Ngay lúc đó Orba hành động. Cậu nhenh nhẹn xoay mình, rút khẩu súng từ sau lưng ra. Một tên du côn hét lên “Khoan!” nhưng cậu đã bóp cò.
Gã đàn ông ngất lịm trong đau đớn khi bị bắn trúng vào bàn chân. Orba không hề chần chừ. Sẽ là một sai lầm chết người nếu để mất thời cơ tung đòn phủ đầu trong khi kẻ địch đông nhung nhúc thế này.
“Thằng chó chết!”
“Chỉ cần bắt sống nó là được, tao đéo quan tâm! Chặt bà nó cái tay cầm súng của nó đi!”
Orba nhanh nhẹn né tránh nhát chém từ đằng sau của một tên.
“Chuồn mau!” Cậu gào, đá cho thằng Baton một phát từ phía sau rồi đạp nó sang một bên. Bọn du côn đuổi sát nút, nhưng bị mấy phát súng làm khựng lại. Chúng ngã nhào sang bên, máu túa ra.
“Giờ mày xong đời rồi!”
Những tên còn lại đều xổ thẳng vào Orba. Đã ở ngay trước mặt rồi, Orba biết khẩu súng lục này không thể đánh cận chiến tử tế được. Cậu đạp vào đầu gối một tên, giật thanh đoản kiếm khỏi tay hắn rồi vô hiệu hóa những dao đâm về phía mình, hai lần, ba lần…
Vẻ kinh ngạc và mất kiên nhẫn hiện rõ trên gương mặt lem luốc của mấy tên kia. Cả gan mưu toan bắt cóc quý tộc, bọn chúng ít nhiều cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, nhưng để đám con mồi chạy thoát hết thế kia, chắc chắn chúng bị trả đũa gấp mười.(Trans: nhắc mới nhớ, bọn kia chạy đâu rồi?)
“Thằng ranh!”
Với kĩ thuật khó ngờ, cậu chém xuống, cắt dọc qua vai gã đàn ông đang loạng choạng. “Vây lấy nó!” Orba ngay lập lức nhảy lùi lại khi nghe thấy tiếng rống đó. Cậu chặn mũi kiếm truy sát mình bằng thanh đoản kiếm bên tay phải rồi tung thêm một cú quét dọc, dùng tay trái rút con dao đang giắt sau lưng ra và đâm thẳng vào ngực một tên.
Bị giảm số lượng, cơ hội thành công của bọn du côn giảm đi trông thấy. Thanh kiếm trên tay phải cậu tiếp tục múa lên và hết tên này đến tên khác gục ngã cùng với tiếng kim loại va chạm. Cứ thế mãi cho đến khi chỉ còn lại một tên, cái kẻ đã la hét gì đó về ‘Layla’.
“Mày- đồ khốn!”
Hắn ta tay vẫn cầm lăm lăm con dao, sẵn sàng tấn công. Hắn trừng mắt nhìn Orba, nhưng gương mặt đầy râu của y rõ ràng là đang run rẩy. Nhưng người ông ta căm hận không phải là Orba mà là kẻ tình cờ có gương mặt giống với cậu.
Ngay lúc người đàn ông toan tấn công, Orba đã bắn cho ông ta một phát ngay gần chân. “Hiii!!” ông ta nhảy dựng lên rồi ngã ngửa.
“Layla là ai?” Orba vừa hỏi vừa chỉnh tâm ngắm.
“Đừng giả ngu! Hay mày định nói mày đã quên chuyện đã gây ra cho Layla rồi!?”
“Nói!” Orba chĩa họng súng vào cằm ông ta. “Layla là ai? Ý ngươi bảo ‘báo thù’ là như thế nào?”
Phải một lúc lâu sau Orba mới đuổi kịp bọn Ineli, lúc này đang ở bên bờ sông Sazan.(Trans: lol, cả team bỏ thằng carry lại mà chạy)
“A-Anh hai” (Trans: Onii-samaaaa)
Cái cách Ineli nhìn Orba như kiểu nhìn thấy người từ cõi chết trở về. Còn Orba, cậu ngồi gục xuống tại chỗ, làm bộ như thể mình vừa suýt chết thật.
“Anh có bị làm sao không?”
“T-tạm ổn. Các ngươi…bỏ mặc ta mà chạy như thế…quá đáng rồi đó. (Trans: best đồng đội là đây chứ đâu.)
“Cái đó…chính điện hạ đã ra lệnh phải chạy mà.” Một đứa lên tiếng nhưng Orba lại làm như không nhớ gì hết.
Cuối cùng, sau khi đã xác nhận mọi người đều thoát ra an toàn, cơn nguy cấp đã qua, nét mặt Ineli mới trở về bình thường.
“Thần không ngờ là Người lại nổ súng đột ngột như thế.”
“Thần cũng giật cả mình. Cũng không nhớ được gì mấy về lúc đó hết.”
“Nè hoàng tử điện hạ. Biết được chuyện này rồi, mong ngài đừng giận quá, được không ạ? Thật ra…”
“Ine–công chúa, Ineli điện hạ,” Baton ho hắng dữ tợn để ngắt lời Ineli. “Xin điện hạ làm ơn hãy giữ kín chuyện này.”
Ineli nở nụ cười tươi rói, cho dù cô nàng vẫn đang thở không ra hơi. Orba nghe qua cũng ngờ ngợ ra thế là như thế nào rồi nhưng cũng không nói gì hết. Ineli định dùng cái ‘bí mật’ để bắt thóp Baton rồi hành hạ thằng này lên bờ xuống ruộng.
Quan trọng hơn…
Chuyện hồi nãy, Layla, đang đè nặng đầu óc Orba. Theo những gì gã đàn ông kia khai ra thì Gil Mephius đã sử dụng đặc quyền của hoàng gia – quyền hưởng đêm tân hôn – để đòi hưởng đêm tân hôn với một cô dâu trong vùng. Người đó là Layla. Cha của cô là một sĩ quan trong đội cận vệ dưới trướng Hoàng Đế. Sau sự việc đó, ông giải thích với những người họ hàng thân thuộc đến dự đám cưới như thế này:
“Đó chỉ là trò đùa cợt mà hoàng tử hay dùng thôi. Sẽ không có gì xảy ra cả.”
Không ai tin lời ông hết. Nhưng người đàn ông nọ bắt mọi người phải thề giữ kín chuyện này vì nó gây tổn hại đến danh tiết của con gái ông. Rồi sau đó không ai còn trông thấy hai cha con nữa. Nhà riêng của họ ở thành Solon cũng bị bán đi từ lúc nào. Có tin đồn rằng họ đã bị giết để bịt miệng, nhưng sau đó ít lâu cũng không còn ai lời ra tiếng vào gì nữa.
Người đàn ông Orba vừa tra vấn hồi nãy là một họ hàng xa của Layla. Sợ hãi nguy cơ bị ám sát, ông ta mất ý chí làm việc, sa sút đến mức phải làm tên cướp đêm, cái nghề mà mình luôn coi thường. Ông ta thống hận quý tộc Mephius và đặc biệt là Gil Mephius.
“Giờ thì rõ rồi.”
Sau khi nghe hết mọi chuyện, Orba hạ súng xuống. Cậu bỏ đi, để lại đằng sau một đám người lê lết trong vũng máu.
Rone Jayce.
Sĩ quan của quân cận vệ à? Cái này đáng quan tâm lắm đây. Cái vụ lộn xộn ‘quyền hưởng đêm tân hôn’ đó diễn ra ngay trước khi Orba thành thế thân cho Gil. Thêm nữa, Gil đã đưa Layla vào một quán bar, còn nhân chứng chỉ có mỗi Fedom, kẻ đã xông vào phòng.
Chuyện gì đã xảy ra ở đó?
Nhấp nhổm trên lưng ngựa trên đường về, Orba cứ suy nghĩ mãi.
“Hoàng tử.” Ineli từ đằng sau vươn tay ra chọc Orba, ra dấu gì đó (Trans: ở đây là ‘ra dấu mặt trời xuống núi’, không hiểu là gì)
“Lãnh chúa Zaat kìa.”
“Ah!” Orba buột miệng lên tiếng. Từ trong gian hàng, một người đàn ông bước ra cùng một nhóm cận vệ được vũ trang với kiếm. Nhìn vào trang phục là có thể dễ dàng nhận ra đó là quý tộc. Cả Oubary Bilan cũng ở đây. Cả hai đều đứng lại, có lẽ là đã để ý thấy hoàng tử.
“Chẳng phải hoàng tử điện hạ đó sao? Được diện kiến Người ở nơi như thế này, thật là hiếm có. Thần cho là Người đã khỏe mạnh trở lại rồi?”
Cặp môi tím mỏng dính của Oubary tõe ra thành một nụ cười. Chỉ nhìn thấy cái bản mặt lão không thôi đã đủ làm Orba thấy nóng máu rồi. Cậu chỉ hơi gật đầu đáp lại lão. Còn người kia…
Zaat Quark.
Orba có thể đại khái nhận mặt các quý tộc tai to mặt lớn dựa theo tranh chân dung do Dinn cung cấp. Ông ta là thành viên của hội đồng cố vấn hoàng gia. Gia tộc Quark đã tồn tại từ thời Mephius lập quốc và vẫn là một gia tộc hùng mạnh sau nhiều thế hệ nối tiếp nhau. Người đàn ông nhìn Orba với thái độ trọng thể, ánh mắt đầy sinh khí rồi lên tiếng.
“Thần xin được chúc mừng cho thành công của điện hạ trong chiến dịch đầu tiên của mình, tuy từ đó đến nay đã được hơn một tháng và thần chỉ nhớ ra lúc muộn màng thế này. Thần rất lấy làm tiếc khi không có cơ hội đến thăm hỏi điện hạ. Đức Hoàng Đế Bệ Hạ cũng rất lo lắng. Liệu rằng Người có thể đến diện kiến Bệ Hạ sớm nhất là vào ngày mai được không?”
“Ừm, được thôi.”
“Nếu có vị quý tộc nào khác nhìn thấy điện hạ, người đáng lí ra đang phải dưỡng bệnh lại đang ra ngoài dạo chơi ở chỗ như thế này, thì có thể sẽ có lời ra tiếng vào không hay. Mephius hiện đang chênh vênh bên bờ vực loạn lạc. Thân là một hoàng tử, mong Người lưu ý cho.”
Ông ta nói với giọng điệu từ tốn, thái độ chỉn chu, nhưng ánh mắt lại lóe lên sắc bén. Zaat không phải là một trong số mười hai tướng quân, nhưng gia tộc Quark lại từng có chức vị đó trước đây. So sánh với Rouge hay Oubary, những chiến tướng thực thụ, thì ông ta có ít quân hơn và cũng không mấy khi đích thân cầm quân ra trận, nhưng ánh mắt đó, ánh nhìn chằm chằm đó rõ ràng là nhắm vào kẻ địch.Vậy ra… đó là thủ lĩnh của phe đảng chống-chuyên-quyền à?
Dinn vẫn chưa đề cập gì đến cái này, Orba biết được thông tin này vì Fedom buột miệng để lộ ra mà thôi. Hình như Zaat là người đã phản đối vụ bắt giam Kaiser Islan dữ dội nhất.
Hoàng tử có nên lảng tránh đề tài này không ta? Orba đang suy nghĩ thì đột nhiên bị cắt ngang.
“Vậy thần xin phép.”
Ông ta quay gót ra đi cùng với Oubary sau khi lịch thiệp đưa ra thông điệp. Ánh mắt Orba vẫn nhìn theo tà áo choàng của hai người khi leo lên chiếc xe ngựa đang đợi sẵn trước cửa tiệm, hay đúng hơn là chỉ nhìn vào lưng Oubary.Một ngày nào đó. Orba thầm thề trong lòng.Một ngày nào đó tao sẽ thiêu sống mày. Phải, một ngày nào đó. Chưa phải bây giờ. Tao không tử tế đến mức cho mày chết bây giờ được đâu.
“Anh à, tốt nhất là anh đừng để ý chuyện đó.”
Ineli tưởng Orba lặng đi do suy sụp vì bị trách mắng gián tiếp. Cô vừa cười vừa vỗ lưng cậu.
“Mà cũng lạ thiệt ha.” Một đứa con trai ngoẹo đầu. “Thần chưa bao giờ thấy hai người đó đi cùng nhau bao giờ hết.”
“Sao cũng được. Mau về đi thôi. Gặp thêm một người quyền thế nữa là lại nghe cằn nhằn loạn cả lên bây giờ.”
Baton nói cứng thế thôi chứ đến giờ này mặt thằng đó vẫn còn tái mét. Mọi người đều biết tỏng là thằng này đang sợ hãi không biết mình còn vướng vào rắc rối nào nữa.Đúng là một ngày quái gở mà - Orba vừa nghĩ vừa bước đi trong hành lang cung điện.
Chuyện này chuyện kia đã xảy ra, nhưng cho đến bây giờ đám bạn thân thiết nhất với hoàng tử vẫn chưa nghi ngờ gì về bản chất thật của cậu. Đây có thể coi là bước đi đầu tiên. Đoạt lấy quyền lực của danh phận hoàng tử là cực kỳ cần thiết. Muốn đạt được nó, cậu cần phải trải qua vô số chuyện trời ơi đất hỡi.
Dù gì đi nữa, Orba vẫn không quen với những trận chiến kiểu này. Kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
“Dinn,” Orba gọi người hầu phòng khi đẩy cửa bước vào. “Ta không cần tắm hay ăn tối gì đâu…”
“…và ngươi cũng không cần…”
“Hoàng tử!”
Orba nhận ra nét mặt như đang đeo đá của Dinn. Phòng riêng của hoàng tử bao gồm ba phòng nối tiếp nhau và ở phòng ngoài cùng có bàn ghế cho khách đến ngồi chờ.
Có một bóng người ngồi ở đó, im lặng và rầu rĩ. Chỉ liếc qua một cái thôi là cái khó nhọc trong người Orba không hiểu sao lại chạy đâu mất tiêu. Đó là Vileena, đệ tam công chúa của Vương quốc Garbera. Cô gái xinh đẹp danh giá với mái tóc bạch kim dài ngước mắt lên, nhìn thẳng mặt Orba.
“Xin chào mừng ngài đã trở lại, thưa điện hạ hoàng thái tử Gil.”
“À…ừ.”
“Xin hãy nói cho em biết, ngài vừa đi đâu về vậy?” (YanMode: nói, mùi nước hoa trên áo là của con nào???)
“Oài, cái đó… ờ, ta được mời đi thăm nhà một viên tướng.”
“Vậy chắc chắn là ngài đã khỏe lại rồi.” (YanMode: dám xàm loe là bà cắt t**m đó)Bọn chúng, đứa nào đứa nấy đều nói giống hệt nhau.
Ý nghĩ đó chợt nháy lên trong đầu Orba. Cậu cố kìm lại, nhưng chắc nó đã biểu hiện qua nét mặt mất rồi.
“Lẽ nào em vừa nói điều gì lạ lắm sao? Nói cho cùng thì em cũng chỉ là người khách chưa quen với phong tục Mephius. Em không hòa hợp được với văn hóa và khiếu hài hước của xứ này. Tuy nói như thế nhưng em vẫn muốn hai ta có thể hiểu được nhau ngay lập tức, hay ít nhất là ngài phải trả lời câu hỏi của em cho rõ ràng.”
“Cô có ý gì đây?” Orba tức khí trừng mắt với cô gái kém mình hai tuổi. “Thế này thật không giống một cô công chúa chút nào. Cô muốn nói gì thì nói thẳng ra đi!”
“Thế à. Vậy chúng ta chơi bài ngửa nhé. Hoàng tử, ngài có biết chuyện của Kaiser Islan không?”
“Có.”
“Ngài chỉ nói được có mỗi câu ‘có’ thôi à?” Cặp mắt long lanh kia mở lớn.
“Như ta đã nói rồi đó, cô có ý gì? Nói thẳng ra hộ cái.”
“Vậy là đủ rồi.”
Vileena đứng dậy, mặt đỏ tía. Orba chỉ muốn được nằm lăn ra mà ngủ, càng nhanh càng tốt, nhưng cái thái độ kia chỉ tổ làm cậu tức anh ách.
“Ý cô là như thế nào? Thế là đủ? Tôi còn chưa nghe ra cái quái gì cả.”
“Tôi còn lo là ngài bệnh đến mức nằm liệt luôn rồi, để rồi lại thấy ngài đi chơi về muộn thế này. Nếu ngài có lo cho tương lai đất nước thì chí ít cũng phải dành cho nó chút suy nghĩ chứ! Có nhìn thế nào đi nữa, tôi vẫn thấy chuyện đó không làm ngài mảy may bận tâm, không một chút nào! Tôi có nói cách mấy thì cũng như không thôi.”
“Cô cũng được lắm, chỉ nhìn ngó không thôi mà có thể ung dung chỉ trích người khác, cái người mà cô gần như không hiểu.”
Orba đã xoay sở giữ được cái mặt nạ hình tượng trước mặt đám bạn bè, vậy mà không hiểu sao nó lại nát bét ra khi đụng phải cô công chúa mới mười bốn tuổi đầu này. Bên kia cũng thế, cô ta vừa nói điều đáng lí ra không nên nói.
“Có nhiều chuyện trẻ con không hiểu được đâu. Trước khi chõ mũi vào việc người ta, sao cô không đi đâu đó và lớn thêm chút đi, thưa công chúa?”
“Đương nhiên, ta sẽ!”
Ngay lúc đó Vileena đứng bật dậy và sấn đến trước Orba, tốc độ còn nhanh hơn tiếng “Ah” bật ra khỏi miệng Dinn nữa. Orba dựa lưng vào tường theo phản xạ, nghĩ rằng cô ta sẽ giải tỏa năng lượng vừa tạo ra bằng cách vung tay.
“Chúc ngài một ngày tốt lành!”
Vileena quăng trở lại mấy lời sắc đanh rồi dậm thình thình đi ra với cái dáng điệu không giống với công chúa chút nào.
Orba thả lỏng lưng rồi trượt dài xuống dưới.
Đầu tiên là Ran, rồi lại đến con (cua chống) này.
“Thần cũng có lỗi.” Dinn nói với ánh mắt buồn rười rượi. “Hồi chiều, lúc công chúa đến đây, thần đã giải thích là điện hạ đã ra ngoài chơi với bạn.”
“Vậy khi nào ngài ấy về?” Công chúa hỏi lại. Dinn lại nghĩ nếu nói hoàng tử đi chơi la cà lâu lắc thì thật tệ quá nên chỉ trả lời quanh “Ngài ấy sẽ về ngay thôi.”
“Thần đã nói hoài rồi, ‘khi nào điện hạ về, thần sẽ ngay lập tức đến thông báo’, nhưng công chúa cứ ngồi đợi mãi như thế…”
Đó là từ hồi trưa, còn bây giờ đã quá 5 giờ chiều rồi. Orba thở dài ngao ngán.
“Ta phải xỏ mũi cả một quốc gia, làm gì có thời gian đâu mà nghỉ? Mẹ nó, mình đã lơ là cảnh giác rồi.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, Vileena sẽ vẫn là mối hiểm họa trong cuộc chiến dai dẳng với thân phận giả mạo của Orba. Đương nhiên vì là Orba nên cậu mới hoàn toàn không mảy may chú ý đến chi tiết bộ váy Vileena mặc trông táo bạo hơn bình thường.