Rakuin no Monshou
Tác giả: Tomonogi Sugihara Minh họa: 3
Chương 7: Phán quyết trống rỗng.
Part 3
Tuy đã gần trưa nhưng các hành lang của chính điện lại đang rất u ám.
Mây mù vần vũ trên bầu trời.
Orba sải bước đi dọc sảnh đường, với Shique và Gowen theo tháp tùng.
Kể từ hôm bế mạc lễ hội đến nay mới được chưa đến bảy ngày. Orba ưỡn ngực ra, mặc dù phải băng bó cố định một bên cánh tay.
Những viên chức dịch và hầu gái đi ngang qua cậu đều dừng bước cúi chào. Ánh mắt họ chứa chan lòng kính trọng chưa từng có đối với chàng hoàng tử người đã đánh dẹp cuộc nổi loạn của Zaat Quark.
Danh tiếng của hoàng tử, về cách chàng bộc lộ bản lĩnh tiềm ẩn sau chiến dịch đầu tiên của mình đã lan khắp đất nước. Nhưng cũng nổi lên những lời đàm tiếu gọi chàng là kẻ lập dị.
Ấy là do cách Gil hành động ngay sau khi giải cứu Ineli thoát khỏi tàu của Zaat.
Chàng quay trở lại đấu trường và tuyên bố với đám nô lệ rằng mình ‘muốn chiêu nạp chúng.’
Đám nô lệ có thể đã bị Zaat kích động và lợi dụng, nhưng chúng đã âm mưu khởi loạn. Thật khó có thể tưởng tượng ra khả năng nào cho bọn chúng ngoài sự trừng phạt tàn khốc nhất. Đó là làm nô lệ trên chiến trường, hay như Gil nói:
“Có đến một, hai trăm binh sĩ của chính chúng ta đã làm phản chống lại Mephius. Chỉ cần được kiểm soát tốt, bọn chúng chắc chắn sẽ trở thành những người hùng đem chiến thắng đến cho Mephius.”
“Ngươi nghĩ sao, Colyne?”
Hoàng đế lên tiếng hỏi cận thần, ông ta không che giấu nổi nỗi kinh ngạc khi thấy con trai mình thu xếp chặn đứng được một chuỗi biến loạn.
Colyne Isphan cũng không khác gì. Tuy nhiên ông ta vốn dễ dàng đọc hiểu tâm ý của chúa công và lần này cũng thế. Colyne cung kính đáp.
“Hoàng tử rất có thực tài. Thần tin rằng tốt hơn hết là nên giao phó công việc cho điện hạ.”
Chỉ với mẩu đối thoại đó thôi là đủ để hoàng đế Guhl quyết ý. Ông ta sẽ chấp nhận thỉnh cầu của Gil như một phần thưởng dành cho cậu.
Tuy vậy, đây là lần duy nhất Guhl thể hiện lòng hào phóng của một vị hoàng đế. Kể từ sau vụ việc của Zaat, hành động của ông ta càng lúc càng độc đoán hơn. Ông ta lại lôi ra vấn đề di dời điện thờ Long Thần, cứ như thể đã quên tuốt những phản đối đến từ Kaiser Islan và chẳng mấy chốc đã bắt đầu cho xây dựng. Nhóm trưởng lão, với tư cách là cố vấn của hoàng đế, sẽ cư ngụ tại điện thờ này. Còn bản thân hoàng đế lại lợi dụng vụ nổi loạn của Zaat để tăng cường quyền lực chính trị cho cá nhân mình.
Hóa ra mình là người giúp ông ta đạt mục đích… Orba nghĩ thầm.
Orba đã chiến đấu nhưng lại gần như không thu hái được những điều cậu muốn, chỉ trừ ngăn chặn Zaat làm loạn mà thôi. Dù rằng cậu được hưởng chút ít thỏa mãn nhỏ nhoi khi Oubary bị thất sủng nặng nề. Biết trước kế hoạch rồi, Oubary đã chuồn mất ngay lúc đối mặt với cuộc nổi loạn. Lão định bụng sẽ diễn sâu với vai anh hùng ái quốc, hùa theo phe thắng thế, bất kể là phe Zaat hay phe hoàng đế. Chỉ có điều khi kết cục đã an bài, lão bị chỉ trích vì đã ‘bỏ mặc hoàng thượng, là kẻ duy nhất chỉ chăm chăm một mình lo chạy lấy thân.’
Khóe miệng Orba tét ra thành một điệu cười nhạt khi Noue Salzantes bước tới từ phía đối diện. Noue chào đón cậu với một nụ cười. Dù lễ hội đã kết thúc, anh ta vẫn còn ở lại Solon để bản thảo vấn đề chuyển giao lãnh thổ ở Apta, nhưng hôm nay công việc này cũng kết thúc.
“Ngài Noue…”
Orba lãnh đạm lên tiếng, gọi người đàn ông đang định yên ổn đi ngang qua mình dừng lại.
“Thưa?” Noue quay người.
“Trên hết thảy, thật tốt là công chúa vẫn được bình an.”
“Dạ?”
Noue nhất thời ngẩn mặt ra. Rồi anh ta gật đầu, tán đồng. “Vâng, thật tốt quá.”
“Trong lúc hỗn loạn khi ấy, nhất định có một mối rủi ro công chúa có khả năng gặp nguy hiểm. Công lao hiển hách của hoàng tử điện hạ cũng đã cứu nguy cho các thần tử Garbera như chúng thần.”
“Lần sau…” Orba chỉ chỉ vào đầu mình. “Có khi chúng nhắm đến ta không chừng.”
Và cậu tiếp tục sải bước mà không quay đầu lại, với Shique và Gowen theo tháp tùng.
Noue cứ nhìn theo tấm lưng đó với vẻ hoài nghi. Lời lẽ đó hình như ám chỉ rằng công chúa đã không ‘bị vướng vào vòng loạn lạc’, nhưng mà kẻ địch quả thực đã nhắm đến tính mạng của cô. Và còn cố ý nói lại cho Noue…
Hắn có ý đồ rõ ràng.
Nụ cười xã giao vốn không bao giờ tắt của Noue nay đã vỡ vụn.
Gil Mephius.
Noue lau mồ hôi dính trên lông mày từ lúc nào không hay. Đương nhiên, anh ta vừa giận vừa ngạc nhiên khi thấy Gil đạp đổ mưu kế của mình. Tuy vậy, ngay lúc này đây Noue mới trải nghiệm cái cảm giác điếng người rõ ràng nhất.
Hắn ta thật khó lường. Cứ như thế này, tốt hơn hết là mình chỉ nên quan sát hắn từ xa.
Noue giờ đây không thể nào nhìn thấu được Gil Mephius. Đúng thật, Gil là kẻ đứng đằng sau cái chết của Ryucown, nhưng Noue chỉ nhìn thoáng qua đã kết luận rằng gã này không phải là mối nguy hiểm đáng kể và đã chểnh mảng không thu thập ‘những mảnh vụn’.
Mình mờ mắt mất rồi. Hắn là kẻ duy nhất đáng gờm ở xứ Mephius này.
Một lần nữa, Noue ngoảnh mặt đi, mái tóc tung bay.
Thật thú vị. Ai mà ngờ được cái đất nước Mephius man rợ này lại có kẻ cùng gu với mình cơ chứ. Thật đáng sợ, ấy mà cũng thật hấp dẫn.
Hình như lần gần nhất Noue nếm trải cảm giác này là khi anh ta đi ngang qua tiền đồ sáng lạn của Ryucown thì phải? Noue vừa nghĩ vừa buột miệng chắt lưỡi, gương mặt anh tái nhợt.
“Công chúa điện hạ, xin Người hãy khẩn trương lên. Nhanh lên nào.”
“Khoan đã. Một chút nữa thôi.”
Vào lúc này đây, Vileen đang giam mình trong phòng. Cô đang ngồi trước một cái bàn làm việc trông cực kỳ không bình thường, viết thư gửi cho người thân ở quê nhà. Cô sẽ ủy thác chúng cho Noue, người sắp sửa quay về.
Dạo gần đây đêm nào Vileena cũng như thế này. Nhưng mà tài viết lách của cô vốn kém cỏi. Và còn tệ hơn nữa…
“Nào nào, điện hạ làm như mình đã lìa xa khỏi Garbera suốt hàng thập kỷ không bằng. Người cứ viết mãi viết hoài à.”
Đúng như nhận xét của Theresia. Vileena đang cố viết ra một khối lượng không thể xem nhẹ. Cô vẫn chưa thấy thỏa thuê với những gì mình đã có.
Tại Vileena có thói xấu cứ vấp phải sai sót khi viết thư là lại vò luôn tờ giấy, thành ra chỉ sau một khoảnh khắc lơ đãng thôi là căn phòng có thể biến thành một đống hổ lốn toàn giấy vụn. Lẽ dĩ nhiên, nhiệm vụ thu dọn rơi xuống đầu Theresia.
“Thế sao Người không dành ra một phần niềm đam mê này để viết một bức thư tềnh cho hoàng tử nhỉ?”
Tất nhiên là Vileena chọn lờ tịt câu vừa rồi và cứ nói hoài rằng mình muốn kể cho ông nội kính yêu về điều này, muốn viết cho ông về thứ kia.
Sẵn nhắc đến hoàng tử…
Vileena chợt dừng bút.
Chuyện cái huy chương. Sau vụ việc đó, cô đã tra vấn hoàng tử Gil.
“Ta…mượn được nó từ Orba ấy mà.”
Câu trả lời của anh ta có đôi ba phần kỳ cục.
“Nó…trông nó đẹp, cũng giống một cái bùa may mắn. Thế nên ta đã mượn nó lúc đi ngăn chặn Zaat nổi loạn. Thành ra thế này rồi… thôi đừng lo. Ta sẽ tìm cách sửa. Có thể.”
Bây giờ, nhất định là Vileena đang ghi ra những ấn tượng của mình về hoàng tử Gil.
Anh ta phần nào còn trẻ con.
Vileena viết. Tiếp theo…
Nhưng con không được phép chủ quan khi ở bên anh ta.
Ai sẽ là người kiểm soát Mephius, là con hay là hoàng tử? Anh ta sẽ trở thành một đối thủ xứng tầm.
Vileena mỉm cười khi hạ bút.
“Cuối cùng con đã tới.”
“Vâng, thưa phụ hoàng.”
Orba chụm chân lại đứng nghiêm chào và ở đằng sau cậu, Shique và Gowen cúi đầu lui ra.
Đích thân hoàng đế đã triệu tập cậu.
Cậu hiện đang có mặt tại một trong bốn tòa tháp bao quanh khu vực Chính Cung. Từ trên tầng cao nhất, hoàng đế đưa mắt nhìn xuống những sân vườn và chuồng nhốt rồng trong hoàng cung. Ở một khu vực riêng biệt có hai con rồng Gor cỡ vừa đang đánh nhau như một phần của chương trình huấn luyện và một kỵ sĩ cưỡi trên lưng con rồng Tendo cỡ nhỏ đang chạy vòng quanh sân.
Orba đã có vài giả thuyết về lí do hoàng đế cho triệu tập mình. Còn cả Fedom nữa, làm gì có chuyện lão không than phiền.
“Thật tình…Mi to gan lắm!”
Fedom Aulin đang giận đến mất khôn. Danh vọng của hoàng tử tăng tiến, điều này đem lại tiến triển tốt đẹp cho Fedom. Cơ mà hoàng tử lập công mà lão lại không được xơ múi gì, khoản đó thì lão không thể bỏ qua được.
“Ngươi á, chỉ một câu nói tốt cho ta thôi, ngươi có bị thiệt hại gì đâu. Mọi sự có thể đã chuyển biến tốt hơn. Tệ hại nhất là cái cách ngươi tùy tiện đưa bọn nô lệ kia về dưới trướng mình. Bệ Hạ Guhl đúng thật đã rộng lòng chấp thuận nhưng thể nào sau này Người cũng trách mắng ngươi. Ngươi liệu hồn đừng có mồm năm miệng mười! Cứ chờ đi, chỉ chờ thôi, đến khi nào cơn giận của Hoàng đế đã nguôi ngoai.”
Mà cho dù là Orba cũng không dám có ý định coi thường hoàng đế ở đây. Cậu nhìn trân trân vào lưng ông ta, chờ đợi những tràng mắng chửi quăng vào mình. Một khoảng thời gian ngắn trôi qua.
Cứ như thế này, từ thứ duy nhất Orba nhìn thấy, tấm lưng của một ông già, cậu chẳng thấy có động tĩnh gì cả. Dĩ nhiên là ông ta không có kiếm, cũng không mang súng, nhưng trong cậu vẫn ngờ vực liệu có khả năng ông ta mất mạng tại đây hay không.
“Con có biết Ax Bazgan không?”
Bị hỏi bất chợt, Orba chỉ biết đáp ‘Có ạ.”
Có một quốc gia là tập hợp của nhiều pháo đài nằm rải rác tọa lạc ở miền tây Mephius. Nó từng là một phần của vương triều nhưng đã li khai sau hàng loạt các cuộc nổi dậy và hiện giờ đang là một thế lực cạnh tranh quyền lực với Mephius. Ax Bazgan, kẻ địch lâu đời của Mephius, là người của quốc gia ấy.
Gia tộc Bazgan vốn có gốc gác là một dòng họ phụng sự dưới trướng Mephius. Tuy nhiên, vào khoảng hai trăm năm về trước, họ đã tự tiện đem quân đi triệt hạ những người Zerdian sống phân tán ở miền tây nhằm giành quyền thống trị. Orba vẫn chưa được biết chuyện gì xảy ra sau đó, tuy nhiên điều ấy không quan trọng, chỉ biết họ đã có quan hệ xung khắc với Vương triều đế quốc Mephius suốt từ khi đó tới nay.
Ax Bazgan đã ba phen xâm lăng lãnh thổ Mephius và lần nào cũng bị đánh đuổi. Cơ mà hắn ta là kiểu người sắc sảo và cơ hội cho nên cả ba lần Mephius đều thất bại trong việc lấy đầu hắn.
Mười hai năm trước, Guhl Mephius đã đem một đạo quân đến miền tây nhằm giết Ax. Tuy nhiên Ax lại chủ động bỏ thành và an toàn đào thoát sang một thành bang khác với sự giúp đỡ của bà con thân thuộc. Quân Mephius chiếm được pháo đài. Mà kỳ lạ làm sao, các thành bang đáng lí phải liên tục ở trong tình trạng xung đột nay lại cùng chung sức chống kẻ thù bên ngoài và đồng loạt huy động ba cánh quân tới tấn công.
Dĩ nhiên là Ax cũng có mặt trong lực lượng ấy và khi quân Mephius đã rút lui, hắn nhanh chóng tái lập chủ quyền trên vùng lãnh thổ của mình mà không đổ lấy một giọt mồ hôi. Về sau, Mephius lâm vào cuộc chiến mười năm với Garbera và các pháo đài ở miền tây lại một lần nữa nổ ra chiến sự.
Ax Bazgan, những động thái gần đây của hắn rất đáng nghi.
Pháo đài Apta nằm ở mạn tây nam Mephius. Apta - pháo đài từng nằm dưới sự chỉ huy của Oubary - là nơi anh trai của Orba, Roan, bị bắt đi lính và sẽ sớm được hoàn trả cho Mephius. Một cơ hội cho Ax và đã có tin báo rằng hắn đang chuẩn bị tiến đánh Apta.
“Tin đồn về vụ nổi loạn của Zaat đã lan đến các nước lân bang. Trước sau gì thì cũng có không ít đại sứ ngoại giao của các nước khác. Bưng bít thông tin là bất khả thi. Chưa nói gì đến Ax, nếu có kẻ đem quân đến đánh nhân lúc Mephius gặp bất ổn chính trị thì đó cũng chẳng lạ lùng gì.”
“Không, sẽ không có chuyện đó đâu, thưa phụ hoàng.”
“Có khả năng những kẻ bị Zaat kích động vẫn còn sót lại, âm mưu quay lại thách thức ta. Ta không thể điều động nhiều quân đến Apta được. Gil, con sẽ đến đó.”
“…”
Orba không có từ ngữ nào để trình bày cho bản thân hết. Binh lực trong tay cậu bao gồm sáu mươi ba lính Cận vệ hoàng gia cùng với hai trăm lẻ sáu tên nô lệ hiện đang làm việc dưới quyền cậu từ sau vụ nổi loạn. Quân đoàn Giáp Đen của Oubary và quân đoàn Rìu Vàng của Odyne, mỗi đơn vị sẽ cho mượn năm mươi binh sĩ để bổ sung cho sứ mệnh bảo vệ Apta.
“Một tháng là đủ.” Guhl nói, ông ta vẫn quay lưng ra chỗ khác. “Trong khoảng thời gian này, hãy trì hoãn quân của Ax ở Apta. Sau một tháng, nếu Ende và bè phái chống đối hoàng gia không có hành động gì mới, ta sẽ cho gửi thêm viện binh. Buổi bình minh của ngày hôm ấy sẽ là lễ ăn mừng cho lễ cưới của con đi kèm với quyết định chính thức bổ nhiệm con làm chủ nhân của Apta.”
Ora im lặng cúi đầu.
Ông ta đang thử thách con trai mình đấy à?
Orba không hé môi nửa lời, cho dù hàng ngàn suy nghĩ hiện lên trong đầu óc cậu.
Có tới ba phần năm đạo quân dưới quyền hoàng tử vừa mới nổi dậy làm phản. Cậu không rõ liệu mình có thể sai khiến được bọn chúng hay không. Nếu Ax đán thật, đừng nói đến một tháng, cậu thậm chí còn hoài nghi không biết liệu mình có chịu đựng được đến ba ngày hay không nữa.
Một chiêu bài vô duyên nhân danh hoàng đế. Giả sử mọi sự chuyển biến xấu, ông ta sẽ mất đứt phần lãnh thổ vừa mới giành lại sau bao nhọc nhằn và có khi còn mất cả người kế vị mình.
Tuy vậy, Orba cũng không bỏ sót công tác thu thập tin tức. Khả năng xảy ra chiến tranh giữa Ende và Garbera đã trở thành chủ đề bàn tán trong giới chính khách. Nhất định hoàng đế có ý muốn đem việc giao tranh với Ax ở miền tây ra làm cái cớ để không gửi chi viện cho Garbera, qua đó duy trì mối quan hệ với Ende.
Vậy hóa ra ông ta định câu giờ hết mức có thể, chờ xem phe nào mạnh hơn à?
Guhl rất thận trọng. Nếu vội vàng về phe Garbera, có nguy cơ đồng minh phương đông của Ende, Arion, sẽ ra mặt. Cho đến thời điểm hiện tại, Arion đã sử dụng phần lớn lực lượng cho cuộc viễn chinh ở phía đông và đã hoàn thành hầu hết các mục tiêu. Có thể chúng đang chuyển hướng nhìn về phía vùng trung tâm lục địa. Hơn nữa, khi đã biết được tình trạng lục đục chính trị của Mephius lúc này, xứ Arion hùng mạnh có thể sẽ dồn quân nhắm tới vương đô Solon.
Nhưng trong trường hợp Mephius chọn liên minh với Ende thì chuyện gì sẽ xảy đến với Vileena? Nó sẽ ảnh hưởng đến địa vị của hoàng tử Gil như thế nào?
Trong khi chủ đề này còn chưa được làm rõ, đã có chủ đề khác trở thành tâm điểm của những lời ra tiếng vào trong hoàng cung.
Một nhóm Ngự Y thường xuyên bị bắt gặp ra vào hậu cung. Tin đồn lan ra, rằng đây là dấu hiệu cho biết hoàng hậu Melissa đang mang thai.
Và hoàng đế nói tiếp, không để ý gì đến những cảm xúc đang chạy ngang chạy dọc trong đầu Orba.
“Ta e là công chúa Vileena sẽ phải đợi thêm ít lâu nữa. Con nên đưa công chúa đi cùng. Cuối cùng rồi Apta cũng sẽ thành lâu đài của riêng con và công chúa cũng nên sống tại nơi đó cho quen đi.”
“Một tháng nữa, chúng ta sẽ ăn mừng hôn lễ của con.” Guhl lẩm bẩm nói tiếp.
Cảm giác tức giận âm ỉ sôi sục trong lồng ngực Orba khi cậu cúi đầu chào. Hòa theo dòng máu đang tuôn chảy trong cơ thể cậu, thứ bản năng nguyên thủy nhất – ham muốn tranh đấu – đã được thắp lên.
Mình hiểu rồi. Mối nguy không chỉ có mỗi Ax và bọn kiếm nô.
Một trận chiến với cơ hội chiến thắng mong manh.
Cụ thể hơn, thậm chí là hàng loạt các trận chiến.
Sau cùng, một cuộc chiến dài hơi là điều Orba có thể tiên liệu trước.
Đã thế thì…
“Con hiểu rồi, thưa phụ hoàng.”
Orba chụm chân lại, nghiêm chào.
Mình sẽ làm.
So với hồi cậu đưa ra lời thề báo thù thì bây giờ Orba đã có địa vị, dù cho cái địa vị ấy khiến cho sinh mạng của cậu liên tục bị nhắm tới.
So với hồi cậu đưa ra lời thề báo thù thì bây giờ Orba đã có quân lính, dù cho ngọn lửa loạn lạc đang cháy trong nội bộ đám quân lính kia.
So với hồi cậu lập lời thề báo thù –
Ta sẽ làm. Ta sẽ trở về đây, trở về Solon trong khúc ca khải hoàn.
Apta ở gần quê nhà Orba, nghĩa là sẽ dễ dàng dò la tung tích của anh trai và mẹ cậu. Tuy rằng, những lần đọ sức với Ryucown và Zaat đã làm thay đổi cánh nhìn của Orba đối với chiến trận, dù không rõ lúc này câuj có ý thức được nó hay không.
Cuộc chiến càng gian khó, kẻ địch càng hùng mạnh thì xúc cảm trong lòng Orba, như ngọn lửa, lại càng bùng cháy mạnh mẽ hơn để so kè với chúng.
Lúc này đây, đôi mắt và cả cơ thể Orba tỏa ra khí thế hung tợn của loài hổ.