Part 2
Bane dẫn đường đưa Oubary cùng 150 lính thuộc quân đoàn Giáp Đen áp sát hang ổ bọn cướp khi trời đã gần tối.
Dĩ nhiên là đoàn quân cố gắng hết sức để di chuyển trong lặng lẽ, không đèn đuốc, không lộ hành tung. Binh sĩ chậm rãi mở đường qua những hàng cây, xung quanh chỉ vang lên tiếng vó ngựa, tiếng khịt mũi hay tiếng áo giáp kêu leng keng. Một biệt đội nhỏ đã được cử đi trinh sát từ lúc nãy. Tất cả những căn nhà trong làng đều thắp đèn, đều thấy đàn ông và phụ nữ đang ăn uống hay nhảy múa. Ngoài ra còn có cả lính canh mang súng nhưng đoàn quân có thể dễ dàng lọt qua mạng lưới cảnh giới này bằng cách men theo đường mòn.
Nhấp nhổm trên lưng ngựa trong bộ áo giáp hạng nhẹ trang trí cầu kì, ánh mắt Oubary đang sáng long lanh đầy phấn khích trên đường đến với trận chiến và chiến lợi phẩm của lão.
Bên dưới là một đoạn đường nhỏ hẹp, hai bên đường đều là vách đá cao. Oubary ra lệnh cho toàn quân xuống ngựa, ẩn mình trong các bụi cây ven đường mà đi xuống. Bane sẽ đi đầu.
“Hành động!” Oubary ra hiệu cho binh sĩ rút vũ khí.
Trong khi lính trên hàng đầu vác búa lao lên phá hàng rào, các xạ thủ ở phía sau dàn đội hình hàng ngang và đồng loạt nổ súng. Kế hoạch là dụ dân trong làng lộ mặt và dùng hỏa lực để giành lấy lợi thế. Trong khi đó, một nhóm quân khác sẽ theo đường mòn vòng xuống cuối làng, chờ khi thời cơ chín muồi sẽ cùng phối hợp tấn công từ hai hướng. Có điều…
“Khoan!”
Oubary ra lệnh ngừng bắn. Trong làng không thấy có dấu hiệu đáp trả nào.
Đừng nói chúng nó trốn hết rồi nhá.
Oubary cắn môi. Ắt hẳn bọn chúng đã tháo chạy ngay khi phát hiện ra Bane đã trốn thoát. Mà không, vừa nãy trinh sát vẫn báo là trong làng có người cơ mà. Nếu là như thế thì chúng nó chưa chạy xa được đâu. Cũng không loại trừ khả năng chúng sẽ nghĩ hoàng tử đã thành cục nợ vướng víu và bỏ ngài lại.
“Vào trong làng. Lật tung từng nhà một cho ta. Không bỏ sót cái gì hết.”
Oubary ra lệnh rồi bước qua hàng rào đổ nát. Khu vực xung quanh tỏa sáng nhập nhoạng dưới ánh đuốc. Những mái lều rơm xếp thành hàng. Trong bếp hãy còn vương mùi khói, vẫn còn dấu tích của đồ ăn. Ngoài trời cũng có không ít dấu vết củi lửa, nghĩa là mới đây thôi trong làng còn có người ở.
Oubary đang cố nhận định tình hình trong lúc quân lính tiến hành lục soát. Đột nhiên-
“Tướng quân!”
Một binh sĩ chạy tới. Mặt mũi y đỏ tía vì hưng phấn.
“Chúng thuộc hạ đã tìm thấy hoàng tử!”
“Cái gì?”
Lòng tham hiện lên rõ rành rành trên mặt Oubary. Tuy thất vọng vì không có chiến trận nhưng chí ít thì lão vẫn chiếm được phần thưởng và công trạng hiển hách.
Nằm kế bên một khoảng đất trống cùng một giếng nước là một ngôi nhà lớn với sức chứa dễ đến hàng chục người. Chỗ này nhiều khả năng là nơi dân làng tổ chức hội họp. Oubary tiến vào với quân lính hộ tống hai bên.
“Oh.” Lão nheo mắt lại.
Sâu trong căn phòng lớn nọ, một bóng người đang bị trói ngồi, mặt cúi gằm như thể đang ngủ gật.
“Điện hạ! Điện hạ Gil!”
Oubary giật lấy ngọn đuốc trên tay thuộc hạ và tiến tới.
Người bị trói từ từ ngẩng lên, gương mặt hiện rõ dưới ánh đuốc. Đó chính là hoàng tử Gil Mephius chứ không phải ai khác.
*
“Quanh đây im lặng quá.”
Công chúa Vileena vừa thúc ngựa tăng tốc vừa đảo mắt quan sát xung quanh. Đoạn đường này, hai bên trái phải đều là vách đá.
Ở đằng trước cô là con rồng Baian còn phía sau là Hou Ran cưỡi trên lưng con rồng Tengo. Xung quanh tối mịt mù. Con rồng Baian cứ đi một đoạn lại dừng bước, hít ngửi, đánh hơi tìm đường, thành ra tốc độ di chuyển khá chậm.
“Cô sợ à?”
“Làm gì có chuyện đó.”
Vileena đáp ngay, ngụ ý bảo Ran đừng coi thường cô. Về phần mình, Ran chỉ cười nhạt.
“Xung quanh đây im ắng thật nhưng vẫn có dấu hiệu của sự sống. Hình như đứa bé này vừa đánh hơi thấy khá nhiều mùi khác nhau.”
“Cô ‘nói chuyện’ với nó hồi nào vậy.”
“Luôn luôn.”
Ran trả lời êm ru, ngặt nỗi ý nghĩa đằng sau nó thì lại không sao hiểu nổi. Vileena đã phải xoay sở nhiều lần để tạm nắm bắt tính cách của cô gái này. Hai người giờ đã hiểu nhau đến mức không cần giao tiếp bằng lời.
Đoạn đường này cũng chính là đoạn đường Bane và Oubary đã đi qua. Chừng một giờ trước, hai người đã dừng lại nghỉ chân bên bờ sông và cho rồng và ngựa uống nước. Vileena có ý muốn cảnh báo Ran nhưng bản thân cô cũng không khỏi cảm thấy bất an trước bóng tối tĩnh mịch xung quanh. Tuy vậy, cô chỉ lặng lẽ đi theo Ran, người đang để con rồng Baian đi dẫn đường, mà không đề cập gì đến vấn đề này hết.
Vileena bỗng nghe thấy tiếng động. Nghe từa tựa như tiếng súng bắn đồng loạt. Hai cô gái quay sang nhìn nhau rồi cùng ghìm ngựa đi chậm lại.
“Vừa rồi là…”
Vileena lập tức dừng ngựa và ra hiệu cho Ran làm theo. Một nhóm lính có vũ trang đang ở ngay phía trước. Nhóm này đang quay lưng lại với hai cô gái, dường như đang tập trung chú ý đến các động tĩnh bên dưới con dốc. Ánh đuốc chiếu lên trang phục của họ, Vileena nhận ra đó là lính Giáp Đen dưới quyền tướng Oubary.
“Bọn họ đã tìm ra hoàng tử rồi à?”
“Chờ đã.”
Lần này Ran là người phất tay ra hiệu dừng ngựa. Con rồng Baian bị hai người vượt qua lúc nãy cũng đã dừng bước. Không, đúng ra là nó đang nhấp nhổm, vẫy vẫy hai chi trước mà lần lữa không chịu tiến lên. Con rồng tỏ vẻ như đang đối mặt với thứ gì đáng sợ lắm.
“Có chuyện gì vậy?”
“Hình như đứa bé vừa ngửi thấy mùi gì đó đáng ghét. Hoàng tử nhất định đang ở dưới kia nhưng bản năng lại ngăn cản không cho nó đi. Bản năng của loài rồng không chỉ đơn thuần là kinh nghiệm thôi đâu. Nó giống như một dạng linh cảm bồi đắp qua nhiều thế hệ.
“Linh cảm…” Vileena nghĩ ngợi một chút rồi…”Không lẽ nào…dưới kia có cạm bẫy?”
“Có lẽ. Đứa nhỏ này rất nhạy bén với mấy thứ như thế. Ê này, cô đi đâu thế?”
“Ta phải đi cảnh báo cho Oubary. Cô cứ chờ ở đây đi.”
Vileena nói đoạn rồi thúc ngựa chạy tới. “Công chúa!?” Nhóm lính canh ở phía trước hốt hoảng kêu lên. Ran toan đi theo nhưng con rồng Tengo bỗng nhiên đứng thẳng dậy, ngăn không cho cô đi. Con rồng Baian ở phía sau đã quay vòng lại. Ran cắn môi. Rất nhiều người đang tiến về đây từ hướng đó.
*
“Oubary?” Giọng Gil khàn khàn. “Tạ ơn Long Thần, ngươi đến rồi. Xem ra Bane đã làm được việc.”
“An nguy của Điện Hạ quan trọng hơn tất thảy. Có điều, bị bọn thảo khấu hèn mọn bắt trói thế này thật không giống với hoàng tử trứ danh kiêu hùng của Mephius.”
Lâu nay Oubary vẫn ôm bụng thù ghét hoàng tử. Lão cong môi cười chế giễu. Dễ gì kiếm được cơ hội để hạ nhục y chứ. Hoàng tử Gil vẫn bị trói, chỉ thều thào nói.
“Lỗi là ở ta. Chỉ là… hình như đám người đó ban đầu vốn không phải là giặc cướp. Bọn chúng nói là làng của mình bị thiêu rụi, vì cùng quẫn nên mới làm liều.”
“Ắt hẳn là hồi bọn man rợ Garbera chiếm thành Apta. Hoàng tử điện hạ có tấm lòng độ lượng, Người có thể thương xót cho chúng chứ thần hoàn toàn không muốn nghe bọn tội phạm trình bày hoàn cảnh. Lũ chúng nó chạy hướng nào rồi? Lũ thối tha dám cả gan bắt cóc hoàng thái tử của vương triều Mephius, phải giết sạch không tha đứa nào.
“Không phải quân Garbera.” Đôi mắt mệt mỏi của Gil ngước lên nhìn chằm chằm vào Oubary. “Bọn chúng kể hết. Oubary, những tai họa xảy đến vơi làng này là do ngươi làm.”
“Không. Điện Hạ nói gì lạ vậy?”
Oubary nhất thời tỏ ra nao núng, nhưng rốt cuộc lão vẫn là kẻ lì lợm. Lão tự tin là lúc này mình đủ sức trấn áp hoàng tử.
“Ngôi làng này, cùng tất cả các làng mạc quanh đây, đều do tay ngươi thiêu rụi.”
“…”
Đám thuộc hạ của Oubary quay sang nhìn nhau. Mặt mũi đứa nào đứa nấy đều xanh lét. Bọn chúng ắt hẳn vừa giật mình nhớ lại ‘chiến tích’ năm xưa. Oubary lẳng lặng phất tay xua bọn chúng ra ngoài.
“Tại sao ngươi lại làm thế? Những người đó dĩ nhiên là con dân Mephius, còn ngươi là tướng quân của Mephius. Tại sao-”
“Thật đáng buồn thay.”
“Cái gì cơ?”
“Buồn thay cho ngài, hoàng tử điện hạ. Lẽ nào Người lại tin vào những lời tráo trở của lũ khố rách áo ôm hơn cả hạ thần, vị tướng luôn tận tâm phụng sự cho hoàng tộc? Thề có Long Thần Mephius chứng giám, Oubary Bilan này chưa bao giờ làm việc gì như vậy.”
“Mà kể cả khi…Thần xin mạn phép đặt giả thuyết, giả sử như đúng thế thật…”
Thấy hoàng tử im lặng không phản bác, Oubary chắc mẩm mình đang nắm thế thượng phong, lòng tham trong lão trỗi dậy. Bậc vua chúa làm sao hiểu được thế giới xoay vần như thế nào. Dĩ nhiên, Oubary nhớ mình đã đích thân phóng hỏa đốt làng này và lão định ‘giải thích’ rõ đầu đuôi cho hoàng tử, dùng nó để tập nát cái đầu óc ngây thơ ngờ nghệch của hắn, tạo thêm vị thế để lão tiếp tục khinh nhờn y thêm nữa.
“Kiểu như…không phải thần mà một tên chỉ huy khác tại thành Apta hồi ấy đã ra tay. Có điều, thần lại không coi đó là hành vi phạm pháp.”
“Tại sao?” Gil hỏi, nét mặt đầy vẻ băn khoăn. “Vì cớ gì mà ngươi lại cho rằng mình cần phải đốt làng của người dân?”
“Xin thứ lỗi cho lời nói mạo muội của thần. Tuy tài hèn sức mọn nhưng Oubary này có nhiều kinh nghiệm hơn Người, thưa hoàng tử, và việc đốt làng chỉ đơn thuần là một góc nhỏ trong cuộc chiến lớn mà thôi.”
“…”
“Điện hạ vẫn còn trẻ tuổi. Trước nay Người vẫn luôn giành thắng lợi bằng những chiến công anh dũng. Nhưng chiến tranh lại làm nảy sinh nhiều vấn đề và kết cục của chiến trận thường không mấy khi được rõ ràng. Lúc đó, thần quả thực đã bất lực không bảo vệ được thành Apta khỏi quân Garbera và cũng không được Mephius chi viện đầy đủ. Ngặt nỗi, nếu thần cứ đơn thuần rút quân thì bọn Garbera sẽ càng thêm đắc ý, bọn chúng nhất định sẽ đem quân đi chiếm các vùng lân cận rồi cuối cùng sẽ tạo ra một bàn đạp vững chắc để tấn công vào các vùng lãnh thổ trọng yếu ở trung tâm Mephius.
*
Cùng lúc đó…
Vậy à.
Người đang bị trói, hoàng tử Gil – hay thực ra là Orba – cảm thấy thời cơ mà chờ đợi đã ở rất gần.
Tâm trí cậu đã sẵn sàng. Không chần chừ, không do dự. Đây chính là cơ hội có một không hai để cậu đoạt mạng kẻ tử thù mà không làm bại lộ danh tính.
Thế nhưng, trong những phút cuối cùng, Orba cực kỳ muốn nghe chính miệng Oubary thú nhận việc phóng hỏa đốt làng. Chính bản thân cậu cũng không hiểu tại sao. Nỗi căm thù lớn đến nỗi cậu không muốn thẳng tay giết Oubary hay đơn giản là đâm một nhát sau lưng lão. Không, cậu quyết tâm phải chờ thời cơ đối chất với lão, chĩa kiếm vào mặt lão.
Nếu không thì sáu năm chất chứa thù hận sẽ hóa thành vô nghĩa.
Tâm trí cậu giờ đây chỉ có đúng một ý nghĩ: báo thù.
“Chiến tranh luôn có cái giá của nó. Phải có sự hi sinh cần thiết, bằng cách này hay cách khác.”
Oubary đắc thắng tiếp lời. Lão làm sao nhận ra được là ‘hoàng tử Gil’ đang nắm lấy chuôi thanh kiếm hay sợi thừng đang trói quặt tay ngài ra sau chỉ đơn giản là trò ngụy trang và hoàng tử có thể tự thoát ra bất cứ lúc nào.
“Để tổ quốc Mephius không phải trả thêm cái giá nào đắt hơn và đem về thêm lợi ích, người ta phải sẵn sàng chấp nhận hi sinh, đem vài thứ ra làm mồi cho lửa.”
“Ta hiểu rồi.”
Orba đáp, gương mặt cậu như vừa bừng sáng. Quả thật, cả tâm hồn lẫn lí trí của cậu đều đã tỏ tường và đi kèm với nó là lòng quyết tâm và sức mạnh trào dâng trong cơ thể.
“Oubary, nhờ công lao của những chiến tướng dày dặn như ngươi mà Mephius mới có được hòa bình. Ta sẽ ghi nhớ công lao cứu mạng của ngươi ngày hôm nay và nhất định sẽ bẩm báo lại với Phụ Hoàng. Nào, lại đây cởi trói cho ta.
“Vâng, hẳn rồi.”
Nghe hoàng tử hứa hẹn chính những thứ mà mình mong mỏi, Oubary hớn hở ra mặt. Lão bước tới và toan cúi xuống.
Chính là lúc này!
Orba siết chặt chuôi kiếm. Cậu nhận ra cơ bắp nơi bờ vai và lưng mình cứng đờ. Oubary đã ở gần đến mức cậu có thể cảm thấy thân nhiệt lão. Ngay lúc đó, cậu sẽ đạp ghế đứng bật dậy và lia một đường kiếm kết liễu Oubary, không để lão thốt lên câu nào.
“Hoàng tử, ngài có ở đó không?”
Chợt nghe giọng nói nọ vang lên ngoài kia.
Vileena!?
Orba đang uốn lưng toan hành động thì bị giật mình và phải dừng lại giữa chừng. Oubary đã đến ngay sát nhưng lão chợt khựng lại. Lão chưa động vào mà sợi dây trói đã tự tuột khỏi người hoàng tử.
Và còn đáng ngạc nhiên hơn nữa, vì đã chuyển động quá lố nên Orba bị tuột tay, thanh kiếm giấu sau lưng rớt xuống đất.
Cộp. Tiếng kim loại rơi xuống sàn nghe rõ mồn một.