Rakuin no Monshou
Tác giả: Tomonogi Sugihara Minh họa: 3
Chương 5: Chiến đấu ẩn danh
Part 3
Trong nhà ăn tối hôm đó, Pashir ngồi cạnh Orba. Có một cô gái tên là Mira đã đợi bọn họ. Gã lầu bầu kể lại chuyện đời mình.
Pashir mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lớn lên ở một ngôi làng miền tây Mephius. Để nuôi thân và nuôi đứa em gái, người thân duy nhất còn lại của mình, gã đã chọn đi làm công cho một hầm mỏ gần đó. Điều kiện làm việc rất khổ sở, không có mấy biện pháp đảm bảo an toàn cho thợ mỏ. Thường xuyên có người chết vì làm việc quá sức và tai nạn trong hầm. Cho dù họ có đấu tranh phản đối bao nhiêu lần đi nữa cũng không thấy có biến chuyển gì. Lí do phần nhiều là tại chủ thợ coi công nhân chỉ hơi nhỉnh hơn nô lệ có chút xíu.
Dù vậy nhưng vẫn có rất nhiều người tìm đến nghề này. Pashir cũng vậy, cứ thế lẳng lặng tiếp tục làm việc.
"Tại sao tao lại có mặt trên đời? Tao có thể làm được gì? Tao chưa bao giờ nghĩ ngợi gì đến mấy thứ đó. Tao đang sống. Đó chính là điều duy nhất có ý nghĩa."
Pashir nói. Orba cảm thấy như mình trở lại với quãng thời gian làm kiếm nô khi xung quanh cậu chỉ vang lên tiếng lầu bầu của nô lệ.
Nhưng rồi cái ước muốn nhỏ nhoi của Pashir cũng bị chà đạp sau sự biến nọ. Em gái Pashir kiếm được một ít thịt ở chợ, cô bé tìm đến khu mỏ nơi gã làm việc. Nhưng cô bé đã gặp phải một kẻ xấu xa khi đi hỏi thăm về anh trai mình. Một tên quản nô khét tiếng dâm loạn.
Tên đó bịa đặt rằng Pashir đã phạm một tội ác tày trời. Rồi hắn đưa cô gái trẻ vào một căn phòng kín và... (Trans: thôi đoạn này tự hiểu nha.)
"Tình cờ thế nào tao lại đi ngang qua đó, đéo biết đó là Long Thần ban phước hay là trò chơi khăm kinh khủng của lũ ác thần vô danh."
Pashir ngay lập tức lao tới trong cơn thịnh nộ, cùng với bao nỗi uất ức đã tích tụ bấy lâu. Gã đã đập tên quản nô đến chết. Không có gì đáng ngạc nhiên khi sau đó Pashir bị khống chế rồi bị đem bán làm nô lệ. Từ đó đến nay đã năm năm rồi. Gã cứ tiếp tục sống sót, qua hết đấu trường này tới đấu trường khác.
Pashir 'Thiện nghệ'.
Orba lại nhớ đến cái biệt danh đó. Một chiến binh lão luyện, đồng thời cũng là một tên kiếm nô mang tội ác không thể tha thứ. Gã có cung cách chiến đấu đơn điệu giống như Orba. Không cầu kì trang trí cơ thể, cũng không tô vẽ tính cách cho nó hấp dẫn. Chỉ cục súc đánh và thắng. Đó chính là lí do khiến cái tên Pashir không vang xa.
Nhưng đó lại chính là kiểu người mạnh mẽ nhất.
"Có khi chỉ là lời bịa đặt nơi đầu môi chót lưỡi..." Pashir nốc cạn món súp lạnh lẽo vô vị rồi nói tiếp với vẻ trơ lì. "...tao có nghe được là em gái tao cũng bị bắt làm nô lệ. Dĩ nhiên là tao không biết tung tích con bé. Không đời nào biết được. Tao nguyền rủa Mephius. Tao thề sẽ đưa Mephius đến bến bờ diệt vong. Kể cả có chết giữa chừng đi nữa, linh hồn tao sẽ ám cái thằng đã giết tao. Tao đảm bảo bọn Mephius sẽ phải lãnh bản án xứng đáng."
"..."
"Tao cũng thế. Tao đã giết hàng trăm mạng kiếm nô rồi. Linh hồn chúng nó đang bám theo tao. Ban ngày, ban đêm, lúc nào tao cũng nghe thấy tiếng thì thầm, 'giết bọn Mephius, nướng sống lũ quý tộc. Đòi lại những thứ chúng đã cướp đoạt khỏi tay chúng ta. Mày đã giết chúng tao, đó là sứ mệnh của mày."
Lính gác có vũ trang có mặt ở cả bốn góc nhà ăn nhưng Orba không thèm quan tâm.
"Nhưng nếu cứ để nguyên thế này thì sẽ chẳng có gì thay đổi hết. Chỉ có số linh hồn mày phải gánh trên vai là nhiều hơn mà thôi."
"Đúng vậy. Chí ít là nếu mọi việc vẫn diễn ra như thế này."
Pashir chỉ là một tên kiếm nô trẻ tuổi, nhưng cái khí chất gã tỏa ra lại lớn hơn bất cứ tên chỉ huy Mephius nào mà Orba từng gặp.
Sau đó, Orba cũng mở lời kể lại quá khứ của mình. Tuy không muốn nhắc đến nó nhưng để được Pashir tin tưởng, cậu không có lựa chọn nào khác. Không cần phải giả bộ hay thổi phồng sự việc. Tất cả đều là sự thật. Orba đã xác định mình phải nói thật để lừa Pashir. Cậu kể lại cách quân lính Mephius đã đốt làng, đã cướp đi gia đình của cậu như thế nào. Đôi tay cậu run rẩy theo từng câu từng chữ. Khắp người cậu run rẩy. Gương mặt Oubary hiện lên trong đầu cậu. Đồ khốn kiếp đó ở ngay trong tầm tay với, vậy mà tại sao cơ hội giết lão lại cứ liên tục lảng tránh cậu? Đáp án rất rõ ràng, rõ ràng đến mức cậu phải làm như nó không phải như vậy.
Một người với cùng nỗi uất hận.
Một người có thể thông cảm cho cậu.
Pashir đặt tay lên vai Orba từ lúc nào không hay. "Mày định-" cậu nuốt lại lời đã nói ra được nửa chừng nơi cửa miệng. Lúc này đây, vì lí do nào đó màcậu lại cảm thấy buồn khôn tả. Cậu bị nhấn chìm trong bể đau thương còn lớn hơn cả cơn tức giận. Orba gục đầu xuống, hơi tựa vào vai Pashir.
"Xin lỗi vì đã gọi cậu là đồ chó. Cậu cũng giống tôi. Một đấu sĩ mang gánh nặng linh hồn."
Sau đó Pashir nhìn thẳng vào mắt Orba. Tiếp theo là những lời khẽ khàng hơn hẳn trước đây.
"Có cái này rất đáng quan tâm mà tôi muốn tiết lộ cho cậu. Mang trong mình những nỗi niềm như thế, tôi tin chắc cậu sẽ tham gia cùng chúng tôi."
(Trans: welcome brother, to Mephius's sacred band of gay)
Đây rồi đây rồi.
Orba chưa bao giờ thấy biết ơn cái mặt nạ sắt như lúc này. Những suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu cậu biết mất ngay tức khắc, thay vào đó là vẻ căng thẳng và thần thái của một chiến binh.
"Mày đang nói cái gì vậy?"
Cậu cố làm ra giọng điệu ngờ vực. Đám kiếm nô xung quanh đang nhìn cậu với ánh mắt sắc như dao. Pashir quét mắt nhìn bọn đó như kiểu ra lệnh giữ trật tự. Một vài tên lẳng lặng gật đầu.
Rất rõ ràng, bọn này coi trọng Pashir như một vị thủ lĩnh.
Pashir chậm rãi tiết lộ nội dung kế hoạch cho Orba. Dĩ nhiên là phải cẩn thận hạ giọng sao cho lính canh không nghe lỏm được.
Ai có thể ngờ được...
Orba nghĩ trong lúc lắng nghe. Kế hoạch này không hẳn nằm ngoài phạm vi giả định của cậu. Nó không quá táo tợn, cũng không quá đáng ngại.
Pashir dự định lợi dụng giải đấu này để tổ chức một cuộc nổi dậy của kiếm nô.
Thời khắc hành động sẽ là ngày kia, khi trận chung kết đã xong xuôi và hai người dẫn đầu nhóm hai trăm nô lệ đi chiến đấu với rồng đã được xác định. Đó là lúc cao trào của lễ hội, hàng ghế dành cho hoàng tộc và các chính khách cấp cao chắc chắn sẽ kín chỗ. Mục tiêu là bắt bọn chúng làm con tin.
"Kiếm nô đều sẽ có kiếm khi tham gia giết rồng, đươngnhiên là bọn lính vẫn sẽ giám sát với súng trong tay. Nhưng ngoài hai trăm kiếm nô ở trên sân, chúng ta vẫn còn bảy chục đấu sĩ vừa tham gia lượt đấu trước đó. Đầu tiên, nhóm đó sẽ gây rối, ép bon lính phải chia lực lượng ra làm hai. Trên khán đài còn có nô lệ phục vụ cho lũ quý tộc và bọn có quyền thế. Tôi đã vận động được một vài người về phe ta. Họ sẽ lo kích động những người khác."
Một kế hoạch đại quy mô, nhưng không rõ liệu nó có thành công được hay không. Kể cả nếu có thì tổn thất vẫn sẽ rất lớn. Không chỉ mỗi quý tộc và nô lệ, cả dân thường trên khán đài cũng sẽ bị liên lụy.
"Mày sẽ làm chứ?"
Pashir chỉ hỏi mỗi câu này. Orba hiểu rõ cái ẩn ý đằng sau. Nếu không tham gia, rất có khả năng cậu sẽ bị giết, xác sẽ bị ném cho rồng hoặc quăng vào lò đốt của đấu trường.
Orba nói
"Tao có một điều kiện."
"Là gì?"
Cậu bỗng thấy bất an. Xung quanh, ánh mắt của đám kiếm nô lóe lên đầy đe dọa.
"Để hoàng tử Gil cho tao. Chính đôi tay này phải giết chết nó."
Lời vừa nói ra, đã thấy Pashir cong lưng lại. Gã cười lớn, lại đặt bàn tay to cộ lên vai Orba.
"Thế cũng được." Gã cười nhăn răng với đám nô lệ. "Thằng đó là con mồi của mày. Muốn làm gì thì làm."
Đêm đó đám nô lệ gần như không ngủ. Vẫn nằm dài ra, vẫn ngáy để không làm lính canh nghi ngờ trong khi chúng nó thì thào về kế hoạch sắp tới, chém gió về tương lai sắp xảy ra. Có vài thằng khẳng định sẽ tóm cổ bọn quý tộc, bắt chúng phải vào đấu trường đánh nhau. Một số đứa lại nghĩ đến việc đến viếng nhà bọn quý tộc để kiếm chác. Có thằng còn khăng khăng phải phóng hỏa thành Solon như một bản tuyên cáo cho toàn thể nô lệ. Nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi phần lớn muốn được về quê.
"Tao không còn nơi nào để về nữa."
Một tay nô lệ đứng tuổi nói với nụ cười yếu ớt.
"Tao bị bắt làm nô lệ đã hai mươi năm nay rồi. Mẹ tao hồi đó đã không còn trẻ nữa, dám cá giờ bà đã đi xuôi rồi. Tao thậm chí còn không biết làng cũ của mình liệu có còn hay không nữa."
Kế cả như vậy, họ vẫn muốn được trở về. Họ vẫn nhớ về que hương, cho dù nơi đó lẽ đã không còn. Trong đầu óc họ hiện lên rõ ràng cảnh mình đứng trên mỏm đá, mắt nhìn trời, nói 'Tôi về rồi đây'. Trở về như một con người chứ không phải một tên nô lệ giết người để mua vui cho thiên hạ.
"Pashir, sau này mày định làm gì?"
Một gã kiếm nô chợt hỏi. Pashir nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời.
"Mày nhắc tao mới để ý, chứ tao chưa tính gì đến lúc đó."
Gã cười gượng gạo. Lại một gã kiếm nô khác cất tiếng trêu chọc.
"Chứ không mày định đưa Mira đi cùng à?"
"Hử? Vụ đó ở đâu ra thế?"
"Thằng nào nhìn thấy hai đứa bây chả nghĩ như thế. Mày không biết à? Lúc được tự do rồi, thể nào thằng lừa Agon cũng hốt nhỏ đó cho coi."
Thằng nào thằng nấy ai cũng bụm miệng cười. Pashir ngoảnh mặt đi chỗ khác. Không rõ cả bọn đã ở trong trại kiếm nô này được bao lâu, nhưng mấy hôm nay chúng nó thấy Pashir và Mira khá-là-thân.
Orba nhìn cảnh tượng sống động của đám nô lệ, trong đầu miên man suy nghĩ chuyện khác. Trong nhóm ủ mưu nổi dậy, không thằng nào nhắc đến Noue hay Oubary. Rất có khả năng kẻ đã 'gợi ý' cho bọn Pashir không để lộ ra hai cái tên này.
Xúi giục kiếm nô nổi dậy, làm vậy hắn được lợi ích gì?
Còn cả vấn đề liên quan đến công chúa Vileena nữa.
Nếu cô ta bị ám sát ngay trong lúc hỗn loạn, Garbera chắc chắn sẽ có thể phủi sạch mọi nghi ngờ. Nhưng Noue, đã dám đem một cô công chúa ra thí mạng, hắn ắt phải thu hái được gì đó.
Orba nguyền rủa bản thân mình vì không biết gì cả. Nếu hiểu biết nhiều hơn về quan hệ quốc tế, chí ít cậu có thể tìm ra được vài manh mối để xác định mục đích của Garbera - hay quan trọng hơn - của Noue, khi gây rắc rối cho Mephius.
Cái này khác hẳn với mấy trò đánh nhau đơn giản, không chỉ có mỗi việc cầm lấy thanh kiếm và chiến đấu vì mạng sống. Có rất nhiều mưu mô uẩn khúc đằng sau nó. Muốn hiểu được cần phải có vốn kiến thức đồ sộ. Chính trị cũng tương tự như chiến tranh.
Pashir lại quay về với vẻ mặt nghiêm túc.
"Orba, sau trận chung kết, chính tay hoàng đế sẽ trao chiếc mũ trụ vàng cho Clovis. Nhưng đó không phải là thời cơ hành động của chúng ta. Nô lệ vẫn sẽ không đòi được tự do nếu chỉ giết mỗi hoàng đế."
Dĩ nhiên là hành động ám sát hoàng đế đã được tính tới như bước đầu tiên của kế hoạch. Nhưng khi đó cả người chiến thắng cũng bị tước vũ khí, nhóm nô lệ cũng không ở vị trí sẵn sàng. Bản thân hoàng đế cũng được lính có vũ trang bằng súng gắn lưỡi lê đi tháp tùng. Khả năng thành công không cao. Nếu giết được, đúng thật là Mephius sẽ bị giáng một đòn mạnh nhưng rồi cũng xôi hỏn bỏng không khi nô lệ sẽ bị đàn áp không thương tiếc.
Tuy nhiên-
Giả sử cuộc họ nổi dậy thành công, vậy cuối cùng nô lệ sẽ ra sao?
Orba không nói ra điều nghi vấn đó, nhưng lồng ngực cậu sôi sục đầy căm phẫn.
Ờ thì về quê, ờ thì giết bọn quý tộc. Rồi sau đó thì thế nào? Chuyện gì sẽ xảy ra với Mephius và người dân của nó?
Orba không giận nhóm nô lệ mà là với những kẻ gian xảo như Noue, Oubary, Zaat. Ngoài ra còn có một tên nữa, kẻ đã không thể trọn vẹn sẻ chia niềm uất hận với nhóm nô lệ - chính cậu.
Chắc chắn sẽ có nhiều thương vong. Mình e là bọn lãnh chúa địa phương sẽ thảm sát nô lệ vì sợ nô lệ nổi loạn.
Đầu óc Orba lộn tùng phèo. Cậu đang suy nghĩ gì, với tư cách của ai?
Dù sao thì...
Cậu đã có trong tay một phần kế hoạch của Noue. Đó chính là lí do đưa cậu quay về với đời nô lệ. Một lần nữa, thanh kiếm của cậu đẫm máu.
Tao sẽ bắt chúng mày trả giá.
Orba quay lại hoàng cung khi trời vừa sáng.
Trong bầu không khí lễ hội, lính gác hoan hỉ cung nghênh hoàng tử Gil. Không ai đả động gì đến chuyện bệnh tình của ngài hay cái gì gì đó tương tự.
Đã lâu rồi không thức trắng đêm nhưng Orba vẫn tỉnh như sáo. Cậu không sao quên được hình ảnh đám kiếm nô trong trại nô lệ. Người ngợm mặt mũi dính đầy đất nhưng ánh mắt chúng vẫn sáng một thứ ánh sáng thừa thãi. Phần đông trong số chúng không nói đến chuyện tương lai. Có nghĩ đến cũng vô ích. Ấy vậy mà chúng lại tụ hội quanh Pashir, cúng nhau hướng đến tương lai. Tuy vậy, bọn chúng không ngu đến độ đặt cược mọi thứ cho cái tương lai đó. Cái sự mông lung không biết ngày mai mình có chết không vẫn là thứ đè nặng lên đầu óc bọn kiếm nô hơn hết thảy.
Bọn kiếm nô sẵn sàng đổ máu, sẵn sàng bỏ mạng vì cái tương lai đó. Cái tương lai mà bon chúng ước mong còn không được, mãi cho đến bây giờ. Sẽ ra sao khi chúng phát hiện ra mình đang bị giật dây như con rối?
Con mẹ nó!
Orba có ảm giác như muốn đạp vào tường. Có phải tốt hơn không nếu cậu chỉ là thằng đấu sĩ quèn? Như thế cậu có thể hào hứng tham gia vào kế hoạch đó, khắc cốt ghi tâm nó, giải phóng cơn phẫn nộ đang trào dâng trong lòng, lao vào đánh nhau với bọn Mephius mà không phải đắn đo nghĩ ngợi. Nhưng lúc này đây Orba lại không như thế. Cậu đã đánh đổi, thế chỗ cái mặt nạ sắt bằng cái mặt nạ Gil Mephius. Thật không may, cậu cần phải bảo vệ Mephius, bảo vệ chiếc mặt nạ này, thứ mang lại cho cậu quyền lực tìm lại những gì mình đã mất.
"Hoàng tử điện hạ."
Trong phòng của hoàng tử, Dinn chào Orba trong lúc cậu đang mải suy nghĩ.
"Ta đi chợp mắt một lúc." Dinn tròn mắt khi nghe lời tuyên bố bất ngờ của Orba.
"Xin điện hạ chờ một chút. Vileena-sama có gửi cho người cái này."
"Gửi hả? Cô ta lại đến nữa à? Ngươi có xoay sở lừa được cô ta không thế?"
"Thưa, không phải. Là Theresia đã mang nó đến cùng với một tin nhắn của công chúa."
Theresia mang đến một cái mề đay màu vàng kim bọc vải. Cái mề đay được gắn với một sợi dây xích nhỏ, có lẽ là để đeo quanh cổ.
Hoàng gia Garbera từng có thông lệ trao thưởng huân chương cho những người lập công to trong trong chiến tranh hoặc có những công lao đáng ghi nhận. Tấm huân chương được ban cho những người bạn và thuộc hạ trung thành, được cho là sẽ ban tình cảm gắn kết đến cho người được nhận. Thông lệ này chủ yếu phát triển thời hoàng gia còn non trẻ. Con cái nhà quyền quý thường hay tặng cho gia nhân theo kiểu nửa đùa nửa thật.
Ở giữa mặt cái mề đay có khắc hình con ngựa và thanh kiếm, quốc huy của Garbera. Ngoài ra còn có khắc tên Vileena, ý nói đây là bằng chứng của 'tình bạn keo sơn bất diệt'. (Trans: cái đệt, thế này khác gì bảo nó bị friendzone vĩnh viễn chứ.)
"Công chúa nhắn là 'Hãy gửi nó cho Orba-sama'."
"Cho Orba? Không phải cho ta à?"(Trans: mày là thằng Orba đó chứ ai)
"Như thần đã nói, cho ngài."(Trans: lol, rối vl ra)
Orba đành chịu thua. Cậu định bụng phải dùng cái mặt nạ hoàng tử Gil mỗi khi đối mặt với Dinn nhưng tình hình này đã tạo ra một khoảng rối rắm.
Cái mề đay này có đường kính khoảng 5cm. Đeo nó dưới áo có lẽ cũng không bị vướng víu gì.
Orba là người bạn thân.
Những lời đó lại vang lên trong tai Orba.Ít nhất đó cũng là bằng chứng cho tình bạn của Vileena với câu, kẻ đang vật vờ nơi cửa tử.
Orba thay bộ quần áo do Dinn đưa tới rồi nằm lăn ra giường. Mệt mỏi khắp người nhưng cậu lại thấy khó ngủ. Tuy đã nắm được phần lớn kế hoạch của kẻ địch nhưng vẫn còn nhiều chỗ mập mờ, không thể tùy tiện hành động được.
Vẫn ăn chắc hơn nếu hiểu tường tận động tĩnh của kẻ địch va phỗng tay trên bịn chúng ngay trong nước đi đầu tiên. Hơn nữa, khả năng đưa ra đối sách của chúng cũng sẽ bị triệt đi phần nào.
Nhưng quả thật là thiệt hại kèm theo sẽ rất lớn. Không thể xem nhẹ số lượng thương vong nếu đám kiếm nô và nô lệ trong đấu trường cùng đồng loạt nổi dậy. Cậu phải làm gì? Có nên dùng thân phận võ sĩ giác đấu để xử lí nó nhằm giữ tổn thất ở mức tối thiểu không?
Orba tính toán tới lui với các trường hợp, cuối cùng cậu cũng chìm vào giấc ngủ.
Trước đó, trong lúc Orba vẫn còn ở trại kiếm nô, nghe Pashir kể chuyện đời.
Ngày mai chính là cao trào của giải đấu giác đấu. Thiên hạ ăn uống vui chơi tưng bừng mệt nghỉ, trái ngược với một số ít người phải phải chịu dày vò khổ đau.
Ở rìa phía tây thành Solon có một thao trường cỡ vừa với vai trò làm bãi đáp phi thuyền. Tại đó có một tòa tháp cao hơn một trăm năm mươi mét dùng làm ụ chứa phi thuyền. Sắp có một cuộc diễu binh của lực lượng không quân. Cảnh dàn phi thuyền này cất cánh hẳn phải rất hoành tráng. Còn nữa, một vài nhóm mười người sẽ được chọn ra trong số quần chúng, được mời lên phi thuyền và quan sát hạm đội lập đội hình từ trên cao. Sự kiện này sánh ngang với cuộc đại chiến rồng được tổ chức ở đấu trường, đều là tâm điểm trong ngày cuối cùng của lễ hội.
Dĩ nhiên là cả khu ụ chứa tàu này cũng đã được tập dượt và chuẩn bị kĩ càng từ trước. Những thợ cơ khí và nô lệ chịu trách nhiệm phục dịch cho nó đều phải làm việc ngày đêm không nghỉ. Có chừng hai chục nô lệ đã không trụ lại nổi. Và thành quả của họ là đây, khu ụ chứa tàu với những chiếc phi thuyền dàn hàng đều tăm tắp.
Tuy nhiên, trước lễ duyệt binh hai ngày, họ phát hiện ra một vấn đề vào lúc rà soát lần cuối cùng. Chiếc phi thuyền gặp trục trặc là kỳ hạm của đạo quân đồn trú tại Solon với vai trò then chốt trong lễ duyệt binh. Khi kiểm tra khả năng xả ether trong buổi chạy thử để đảm bảo an toàn bay, con tàu đã không có phản hồi.
Thợ cơ khí được triệu tập khẩn cấp để tiến hành kiểm tra sửa chữa. Nhưng cho dù trục trặc nằm ở chỗ nào đi nữa, xem chừng phải đến tận lúc bắt đầu buổi duyệt binh thì công tác này mới hoàn thành. Hiện tại các ụ chứa tàu của thành Solon đều đầy ứ, nhưng cuộc ‘duyệt binh’ này lại dùng đến tàu thuê của tư nhân nhằm làm phóng đại quy mô hạm đội càng nhiều càng tốt. Về cái mã bên ngoài thì đội tàu của các tỉnh khác không thua kém gì, nhưng không một chiếc nào có thể thay thế được kỳ hạm. Suy cho cùng thì Mephius không sở hữu nhiều phi thuyền long thạch.
Tình cờ làm sao một nhân vật có chức có quyền lại đến thăm. Ngài Gary Lynwood, chỉ huy trưởng của quân đoàn Cung Xanh, đạo quân nằm dưới quyền lãnh chúa Zaat Quark. Ông ta có bằng chuẩn sĩ quan Phi Long, được kì vọng trong tương lai sẽ có quyền chỉ huy đội phi thuyền riêng của mình dưới trướng quân đoàn Cung Xanh, hay chí ít là được thăng quan tiến chức, chiếm được một chức vụ quan trọng nào đó.
“Ngài đến thật đúng lúc quá.”
Vẻ vui mừng hiện rõ trên gương mặt dài ngoằng vẫn thường tỏ ra ngái ngủ của Gary khi ông ta nghe nhóm thợ cơ khí thuật lại sự tình.
“Lính của ta từng cướp được một chiếc phi thuyền long thạch của quân Garbera, hiện đang cất giữ nó trong một căn cứ nằm giữa Solon và Idoro. Con tàu đó đã được sửa chữa và giữ nguyên hiện trạng để nghiên cứu công nghệ. Quân đoàn Cung Xanh cần có tàu chiến nên ta đã đem nó ra tân trang lại, phần bên ngoài là nhiều. Giờ thì nó là tàu Mephius rồi. Ta có thể gọi con tàu đó đến, nhưng xét theo giờ giấc lúc này thì phải đến khuya tàu mới tới. Nếu các ngươi không phiền…”
Đám thợ máy tạ ơn rối rít. Họ không dám tưởng tượng xem sự trừng phạt nào sẽ giáng xuống đầu mình nếu lễ duyệt binh vấp phải sai sót.
Thường thì không ai được phép xâm nhập vào trong phi thuyền khi chúng đậu trong phạm vi thành Solon, ngoại trừ trường hợp của lính cảnh vệ. Điều luật này càng được thắt chặt thêm trong dịp lễ hội: không ai được về doanh trại cho đến khi lễ duyệt binh đã xong xuôi. Dĩ nhiên là an ninh ở cả trong và ngoài khu ụ tàu đều rất nghiêm ngặt. Gary đem tàu tới vào lúc đêm hôm khuya khoắt, dù vậy nhưng lính cảnh vệ vẫn cắt lượt canh gác.
Tuy vậy, không có một báo cáo nào về việc phát hiện hay bắt giữ đối tượng khả nghi. Lính gác chỉ đứng gác mà không bận tâm đến việc tra xét bên trong con tàu. Họ không hề hay biết rằng Gary – người có biệt danh ‘Sấm rền’ – cùng một đội lính tinh nhuệ của quân đoàn Cung Xanh đang ở trong đó chờ thời cơ, cũng không phát giác ra được là có kẻ nào đó đã dàn xếp để cho chiếc kỳ hạm ‘gặp trục trặc’, cũng như thủ phạm – kẻ đã rat ay phá hoại tàu- là một tên thợ cơ khí giả danh làm nô lệ.