Giám khảo Mudie là huấn luyện viên cho lớp Vocal Nâng cao.
Cô ấy cho tôi một số điểm cao trong lần đánh giá đầu tiên, và cô ấy cũng hay khen ngợi những thí sinh khác. Vì vậy, trong lúc lên lớp cũng không khó để nghe được những lời khen. Tất nhiên, không có nghĩa là cô ấy không bao giờ tức giận.
-Wongil-ah, không phải thế… Haa.
-...
Thí sinh này lại sai cùng một nhịp lần thứ năm trong ngày cúi gằm mặt.
Cậu ta đang cố gắng che giấu sự tức giận của mình thay vì hối lỗi, nhưng ai mà quan tâm cậu ta thấy sao. Điều quan trọng là cậu ta cứ lặp đi lặp lại một lỗi mà không có cải thiện khi đặt cậu ta lên bàn cân với những thí sinh khác trong lớp. Điều này quá đủ để làm một huấn luyện viên bình thường rất tốt phải thay đổi sắc mặt.
Và rồi huấn luyện viên kêu tên tôi.
-Moondae-ya, em có thể hát thử phần này không?
-Dạ.
Tôi đi lên trước, và piano bắt đầu chơi phần dạo nhạc. Sau đó, tôi bắt đầu hát phần pre-chorus với nhạc đệm.
-Tôi mở ra một tương lai như một ngôi sao băng ~.
Trong khi huấn luyện viên gật đầu hài lòng với giọng hát rõ ràng và nhịp điệu hoàn hảo, thí sinh hát sai trước đó lo lắng di di chân.
Đúng vậy. Tôi có thể hát bài này một cách hoàn hảo ngay từ đầu. Khác biệt giữa người đã biết bài hát này nên hát như thế nào hơn xa những người không biết.
Tôi còn không thèm nghe bản demo, nhưng tôi đã nghe toàn bộ bài hát hoàn chỉnh (Trans: ở kiếp trước). Chỉ cần hát dựa trên những gì tôi nhớ là được.
Hơn nữa, giọng của tôi hoàn toàn phù hợp với bài hát này, và huấn luyện viên hài lòng với cách tôi hát.
Một số người thì thầm khi họ nhìn khuôn mặt vui vẻ của Mudie.
-… Cậu ấy hát quá tốt.
- Biết mà.
Mặc dù các thí sinh khác trong lớp Vocal Advance đã trên cơ tất cả các thí sinh ở lớp khác, và vì họ được train bài bản ở những công ty lớn, tiêu chuẩn cho họ vẫn cao đến bất thường, nhờ công của “anh chàng vô danh nào đó” vô tình được cast ngoài đường.
Cũng còn may là thí sinh này chỉ hát hay.
Theo như đánh giá xếp hạng lần trước, chỉ có hai thí sinh duy nhất có vocal hạng A mùa giải này. Và cả hai bài thi nhảy của họ đều dưới hạng C. Tất cả mọi người còn lại, kể cả tôi, đều ở trong tình trạng bấp bênh với phần vũ đạo.
Thực tập sinh “Choi Wongil”, người hiện đang bị mắng, là một trong hai người được xếp hạng là vocal A.
Điều buồn cười hơn là cậu ấy cũng chính là cậu học sinh cấp hai đã cố gắng bắt chuyện với tôi trước khi ghi hình. Tuy nhiên, thực ra cậu ta là một học sinh lớp 10, chứ không phải là học sinh cấp hai.
Đang trong độ tuổi mà lòng tự trọng cao ngất trời, cậu tư có quyền buồn bực vì cứ phải nghe đi nghe lại mấy câu phê bình suốt mấy ngày nay. Chưa kể cậu ta còn bị đem so sánh với người mà cậu ta đã lờ đi trong ngày đầu
-Chính xác, phải hát như thế!
Ngay sau khi tôi hát xong phần pre-chorus, huấn luyện viên gõ gõ vào phím đàn, có vẻ cô ấy đang cảm rất hài lòng. Ngay cả khi nghe thấy tiếng huấn luyện viên,, Choi Wongil vẫn không buồn ngẩng đầu lên.
-Wongil, em nên hát nó như thế này, được chứ?
-....
Với khả năng của cậu ta, tôi không nghĩ cậu ta lại mắc nhiều sai lầm như vậy. Nhưng tôi nghĩ sau khi tôi học được trọn bài hát sau ngày đầu tiên, cậu ta bắt đầu gây sự, và rồi kết quả là tinh thần cậu ta bắt đầu có vẻ bất ổn
Hừm, để tôi cho mọi người xem ngày đầu tiên của chúng tôi như nào
- Em rất vui vì anh lại được khen ngợi vì giọng hát đó, Hyung-nim. Anh cũng phải cố lên và cố thoát khỏi lớp Dance cơ bản nữa nhé!
- Em nghĩ anh rất hợp với bài hát này vì anh cũng là dân nghiệp dư mà. (Trans: ý là bài hát có nội dung về một người vô hình, không nổi tiếng đang trên đường đi tìm kiếm sự ủng hộ, ý thằng này là main cũng là đứa vô danh amateur như thế)
Cậu ta thường nói những lời khen mơ hồ như thế, những điều dễ khiến người khác bồn chồn và lo lắng. Nó ẩn dấu lưỡi dao một cách khéo léo, nếu đối phương nổi điên, cậu ta sẽ giả vờ ngơ ngác và bày tỏ hối lỗi như thể “ý của tôi không phải thế”, “tôi chỉ muốn tốt cho cậu”
Ngoài ra, tất cả được nói với micrô được bật. Có vẻ cậu ta không chịu được khi thấy mình bị khiển trách ở thứ cậu ta giỏi.
- Anh may mắn lắm luôn. Em ghen tị với anh lắm đó. Hát tốt là yếu tố quan trọng nhất trong ngành này mà. Giá mà anh cũng may mắn như thế với vũ đạo nhỉ, tiếc thật. Nhưng dù vẫn còn thời gian mà, cố lên!
- Đúng là lạ kỳ, em vẫn nghĩ đúng là sẽ có những người may mắn sẽ đứng trên cả những người nỗ lực. Ai ở đây cũng đều tuyệt vọng về số phận của mình. Nhưng dù như nào thì anh cũng được đánh giá tốt luôn ấy. (Trans: ý là main chỉ may mắn có giọng hát hay chứ không hề nỗ lực, nhưng lại luôn được khen)
Cậu ta càng ngày càng quá trớn. Nhưng rồi cậu ta cũng tự cảm thấy ngượng khi cứ cố ý gây hấn, còn đối phương thì chỉ việc bơ cậu ta đi. Thì, ngoài công kích bằng ngôn ngữ ra, cậu ta chẳng thể làm gì khác. Mà chắc cậu ta quên, tôi cũng chỉ là đứa nay mai có thể bị loại chưa biết ra sao.
-Bình tĩnh nhé em, đừng quá lo lắng, chúng ta hãy thử lại một lần nữa nào. (Trans: Huấn luyện viên đang nói chuyện với Choi Wongil)
-...Vâng.
Choi Wongil đã cố gắng hát lại một lần nữa, nhưng sau đó cậu ta lại mắc lỗi.
Quá tệ.
Cho đến khi kết thúc lớp học thanh nhạc ngày hôm đó, tôi đã nhận được những lời khen ngợi từ huấn luyện viên và những cái nhìn sắc bén từ một số thực tập sinh, trong đó có cả Choi Wongil.
Ngày hôm nay khá mệt, lần đầu tôi thấy như thế kể từ ngày tôi đạt thứ hạng này, nhưng mọi thứ vẫn ổn. Tôi nghĩ nếu như với bảng trạng thái ban đầu của Park Moondae, chắc tôi không thấy căng như vậy đâu (Trans: Với trạng thái ban đầu của Park Moondae, có lẽ hai kỹ năng sẽ ở lớp Có bản, chứ không chênh lệch tận trời và đất như hiện tại, main thấy mệt vì mọi người đang tạo áp lực lên ổng)
Sau cùng, ngày huấn luyện cuối cùng kết thúc với việc cả hai lớp của tôi vẫn y nguyên, các thành tựu luyện tập cũng không ngừng tăng lên.
Vào sáng ngày cuối cùng, các thực tập sinh lớp Vocal nâng cao đã thu âm cho bài hát chủ đề.
Dù sao thì cũng là một bài hát nhóm, và tên của họ sẽ không được nhắc đến nên cũng chẳng có nghĩa ly gì mấy.
Thay vào đó, ta nên tập trung vào buổi chiều.
Buổi đánh giá xếp hạng được chờ đợi từ lâu đã đến.
_______________________________________
Đèn trên phim trường được bật sáng.
-Mọi người thế nào rồi?
-Ah ~ mấy hôm nay quá khó!
-Em đã đánh một giấc ngon lành vì quá mệt mỏi.
-Các huấn luyện viên hẳn rất nghiêm khắc với mọi người nhỉ?
-Tất nhiên rồi ạ! Em hi vọng hôm nay mọi nỗ lực sẽ được đền đáp xứng đáng
Các giám khảo ngồi ở ghế và chúng tôi chào hỏi họ cẩn thận.
Mặc dù chúng tôi đã chào họ trong phòng chờ vào buổi sáng nay, nhưng cuộc trò chuyện này là phân cảnh mở đầu cho chương trình.
Phim trường được set up trông giống như một phòng phỏng vấn cá nhân. (trans: 다 대일 có nghĩa là nhiều người sẽ phỏng vấn bạn trong một căn phòng riêng. Những thí sinh khác sẽ không phỏng vấn cùng bạn)
Khung cảnh này được chế lại, y xì như mùa trước, chẳng qua sau đó họ sẽ thêm một số hiệu ứng đặc biệt để làm màu thôi.
Các giám khảo, những người được yêu cầu phải thể hiện phản ứng càng nhiều càng tốt, giả vờ như không biết điều gì và đang nói chuyện cách tự nhiên.
-Giống ghê
- Cứ có cảm như mình sẽ có một cuộc phỏng vấn rất quan trọng vậy.
-Thì tất nhiên đây là là một cuộc phỏng vấn quan trọng rồi~ Là cuộc phỏng vấn đánh giá xếp hạng đó!
Ngay sau khi các giám khảo nói chuyện xong, đèn trên bàn trước nơi họ đang ngồi bật sáng.
-Chà chà!
Dòng chữ 'SHINE YOUR STAR' được viết bằng chữ thảo đầy màu sắc trên bàn làm việc. Khẩu hiệu mang tính đặc trưng của mùa này cũng xuất hiện đầy hoành tráng
Và các giám khảo bắt đầu vỗ tay như họ đã làm trong các mùa khác.
Nhưng lần này có sự khác biệt, bức tường bắt đầu di chuyển.
-Hả?!
-Cái gì vậy!
Trước cái nhìn đầy kinh ngạc của ban giám khảo, bức tường của phòng phỏng vấn đã bị kéo xuống. Bức tường sau đó biến mất, để lộ toàn bộ phần mở rộng phía sau. Giám khảo quay đầu lại vừa lúc tiếng MC vang lên:
-Với mục đích tái niêm yết Công ty Cổ phần Thần tượng mùa mới! Vòng đầu tiên sẽ là — đánh giá công khai toàn bộ!
-Wow!
Lấp kín sau lưng giám khảo là các hàng ghế được sắp xếp như trong các nhà hát. Và các hàng ghế trước cũng đã chật kín các thí sinh,
những người tưởng đây chỉ là chỗ ngồi tạm thời để đợi vào phòng thi. Tất cả đều shock cho đến khi MC tiếp tục nói:
-77 thực tập sinh, dùng cùng một bài hát, sẽ đánh giá lẫn nhau với tư cách là khán giả!
Trên thực tế, những thí sinh này đều đã theo dõi những sân khấu của người khác trong lần đánh giá đầu tiên.
Biểu cảm của mọi người đều cứng đờ vì họ không biết rằng họ sẽ được tham gia đánh giá công khai những người tập cùng với mình cùng một bài hát trong cùng một khoảng thời gian như một khán giả.
Trong mùa trước, thí sinh sẽ bước vào phòng một mình và nhận được sự đánh giá riêng tư.
-Trong buổi đánh giá này, thứ tự biểu diễn sẽ dựa trên thứ hạng lần trước. Nhưng chúng ta sẽ bắt đầu từ hạng thấp nhất!
-...!
-Vị trí thứ 77, Chu Seonggu-gun, mời lên sân!
Thí sinh được gọi lên sân khấu trông như sống dở chết dở. Mọi người nhìn cậu ấy với ánh mắt đầy thương cảm và xì xào bàn tán, còn Park Moondae thì vẫn không nói một lời.
Bởi vì cậu biết rằng, sự đồng tình, qua sự edit tài tình có thể bị biến chất, giống như buổi đánh giá xếp hạng đầu tiên của Seon Ahyun vậy.
Đó là kinh nghiệm xương máu đến từ việc phải thường xuyên tìm kiếm các cộng đồng fandom để báo giá cho những dữ liệu quay chụp.
-Cảm ơn bạn đã làm việc chăm chỉ.
-…Cảm ơn giám khảo ạ…
Hẳn nhiên rồi, thí sinh số 77 đã bỏ lỡ gần hết đoạn đầu tiên và đã làm hỏng hoàn toàn phần thi đánh giá của mình.
-....
Người tiếp theo lên sân khấu trong bầu không khí lạnh lẽo và căng thẳng.
Sau khi đánh giá năm hoặc sáu người theo cách này, các giám khảo không thể giấu được sự khó chịu trên khuôn mặt của họ.
Việc bắt đầu từ dưới lên quả là một sự sắp đặt tàn nhẫn với các cậu nhóc, nhưng đội ngũ sản xuất không còn gì để mất cả.
-Dù sao nếu họ không làm thế, họ cũng sẽ phải tạo ra một số cảnh có tính kích động để kích thích tinh thần thí sinh, để mỗi tập đều có một số cá nhân bị đưa ra làm điểm nhấn.
Cũng không phải tự nhiên mà tụi nhỏ bị coi như “hàng một lần”.Nhưng sự tàn nhẫn này cũng chỉ rõ những vấn đề mà thí sinh buộc phải thích nghi và vượt qua.
Có những thực tập sinh bị xếp ở vị trí cuối cùng, mặc dù tinh thần rệu rã, nhưng đã thể hiện rất tốt dưới áp lực. Ngoài ra còn có những người khác đã cho thấy sự thay đổi đáng kể chỉ trong khoảng thời gian ngắn này. Cũng có những suy đoán rằng những người ở hạng thấp, nhưng được đánh giá là đẹp trai hoặc là đã từng nổi tiếng trước đây sẽ tìm mọi cách thu hút sự chú ý về mình dù chỉ bằng những kỹ năng ít ỏi hoặc gần như không có gì của mình. Điều thú vị là cũng có những người sở hữu cả hai đặc điểm trên, cộng thêm sự nỗ lực nữa.
-Lee Sejin, bạn hẳn là đã tập luyện rất chăm chỉ.
- Bạn đang làm rất tốt!
- H, h, huh—. Em cảm ơn….
Là Lee Sejin, người từng là một diễn viên nhí. Cậu ấy đã cố gắng biểu diễn bài hát đến tận cùng, dù là với khuôn mặt đỏ bừng và hơi thở thoi thóp, không bỏ sót một nhịp nào.
Tình huống khá bối rối, các giám khảo không rõ liệu có thể gọi đây là một bài thi “tốt” hay không. Nhưng giữa những người cùng cấp bậc đó, đã lên biểu diễn trước và cả sau cậu ta, thì màn trình diễn này rõ ràng là ổn hơn nhiều.
Park Moondae thoáng nghi ngờ.
-Cậu ấy liệu có phải là Lee Sejin sẽ debut không nhì?
Tất nhiên, cậu không thể biết chắc chắn, vì vậy cậu đã bỏ không nghĩ nữa và ngay lập tức đưa Lee Sejin này vào danh sách coi chừng.
-Tốt hơn hết cứ tránh đi. Mình không muốn dính líu đến những kẻ buôn bán ma túy.
Và phần đánh giá nhàm chán của thứ hạng tầm trung đang dần qua.
Bài thi của những thí sinh dần dần trở nên tốt hơn và thậm chí còn có một số khá nổi bật. Nhưng thật khó để không cảm thấy mệt mỏi khi mà cứ phải nghe cùng một bài hát hơn 40 lần.
Sau khi tâm trạng căng thẳng lúc bắt đầu lắng xuống, mọi người đều thể hiện hết khả năng của mình, các giám khảo lấy lại bình tĩnh và bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
-Hmm…
-Cũng được…
-Tôi nghĩ nó ổn.
Khi sự buồn chán lên đến đỉnh điểm, đến lượt của Park Moondae.
Seon Ahyun giơ nắm đấm chiến thắng về phía Park Moondae với vẻ mặt cứng đờ. Cậu ấy trông bơ phờ và ủ rũ vì vừa mới thi xong, mặc dù cậu ấy đã thể hiện khá tốt.
-C..c-cố lên….
-…? Hả, à ừ.
Sao đột nhiên cậu lại nhiệt tình vậy?
Park Moondae rất ngạc nhiên, nhưng cậu vẫn bình tĩnh đáp lại. Cậu chậm rãi bước lên sân khấu. Ánh đèn chiếu trên đầu cậu cùng với không khí trường quay đang khiến cả người cậu dấy lên cảm giác phấn khích.
-Thí sinh thứ 22, Park Moondae!
-Vâng.
Thái độ của giám khảo trở nên hờ hững.
"Cậu ta hát hay đấy, nhưng cậu ta không thể nhảy."
Sau vài ngày cố gắng, kỳ vọng của biên đạo nhảy dành cho Park Moondae đã biến mất. Anh ta còn nghĩ thẳng thừng.
“Phiền chết được"
Phần thi đánh giá bắt đầu.
Khúc dạo đầu quen thuộc vang lên. Park Moondae bắt đầu động tác đầu tiên. Là một động tác mà cậu phải co hai tay lại và xoay một vòng lớn
“….?”
Người đầu tiên cảm thấy sự khác biệt là biên đạo nhảy.
"Lực nhảy sao lại khác thế?"
Cho đến buổi học cuối cùng chỉ hai ngày trước, Park Moondae vẫn không hề có cái gọi là “lực nhảy’. Là cảm giác có lực theo từng động tác, cái nào nên mạnh, nên nhẹ, tạo ra điểm nhấn cho điệu nhảy.
Nếu đó là tiêu chuẩn để đánh giá giữa biên độ và nhịp điệu thì Park Moondae rõ ràng chỉ được gọi chuyển động đúng nhịp.
Rõ ràng là như vậy nhưng ...
"Tại sao...đột nhiên giờ lại nhảy giỏi như thế?"