Sau khi thu xếp ổn thỏa mọi việc với Annika, tôi rời khỏi nhà ngay dưới màn đêm đông đặc. Vừa dợm bước vội vã, đầu óc tôi vừa suy nghĩ vẩn vơ về sự việc đáng quên tối hôm trước. Đúng vậy! Tôi đã hành động vô cùng dại khờ và khiếm nhã. Lần gặp Sofie này, nhất định, tôi sẽ không để cho tình huống đáng xấu hổ đó được phép lặp lại.
Đến khu phố Nemetz, qua phân tích dấu vết từ những sạp hoa quả trống rỗng, tôi dường như cảm thấy ai đó đang theo dõi bản thân. Thận trọng tiến từ từ, tôi ghim tầm mắt lên các khe hẹp, khung cửa sẫm màu, hình hài khả nghi cố gắng lẩn khuất sau bóng tối. Thình lình, khi vừa lách vào cái ngách nhỏ, đám sương trắng tan ra và một con mèo đen chạy vọt vào khoảng không nhỏ bé ngăn cách giữa hai bọn tôi.
Chẳng có gì thú vị hơn thực sự tiếp diễn sau đó.
Thở dài nhẹ nhõm, tôi quyết định bước dọc theo các mảng tường tối om nhằm tránh bị bám đuôi. Thỉnh thoảng tôi lại dừng chân, nghiêng tai, lắng nghe, dùng cả hai bàn tay đẩy mạnh lên những vết nứt nhằm chắc chắn rằng tất cả vẫn đều bất động. Vài lần như thế, tôi đành bỏ cuộc vì mệt mỏi. Sau cùng, tôi quyết định lại đi tiếp theo những dải sáng của đèn đường nhằm đến vị trí của Sofie nhanh nhất có thể. Tiến thêm được đoạn ngắn, bất thường thay, tôi nghe thấy có tiếng động lạch cạch lạ lẫm từ sinh vật nham hiểm nào đấy ở phía sau lưng. Quay ngoắt người lại, tôi quan sát ra một bóng đen bí ẩn vừa chạy sượt ngang qua trước mặt. Nghĩ nhiều khả năng là tên khả nghi bản thân từng đụng độ vào ngày tuần tra đầu tiên, tôi liền lập tức phóng hết tốc lực để đuổi bắt hắn ta.
Bóng đen bí ẩn dường như chẳng còn nhanh nhẹn giống trước đây nữa. Cảm tưởng thay vì lướt vun vút trên mặt đất, giờ nó chỉ đơn giản là gồng gánh hết khả năng từ đôi chân tầm thường nhằm chạy thoát khỏi sự truy đuổi gắt gao của tôi. Song tôi không hề nghĩ là nó đã đuối sức. Chắc chắn, nguyên nhân chính là do nỗ lực lần này của tôi đã mạnh mẽ lên rất nhiều. Ý tôi là, bởi đã thất bại hai lần liên tiếp trước kia nên trong thời khắc này, cả cơ thể lẫn ý chí của tôi đều đã trở nên dẻo dai và mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Lòng vòng một thôi một hồi, cuối cùng tôi cũng bắt kịp được địch thủ. Càng lúc càng gần hơn, con mắt của tôi dần nhận ra hình hài từ đằng sau lưng của sinh vật bí ẩn kia hóa ra cũng chẳng khác con người bình thường là bao. Đúng vậy! Cũng mái tóc bạc bù xù xoăn hình vòng cung, quần đen phẳng nếp khiến kẻ mặc nó già đi vài tuổi, áo khoác ngoài luộm thuộm bốc mùi nhựa hăng hắc phả lên từ rừng thông ấy, nhất định đây rõ ràng là nhân dạng của một ông lão trong thị trấn đang gắng sức gồng gánh bản thân mình nhằm đóng giả thành thứ gì đó vượt quá tầm hiểu biết của bản thân. Mà nếu đã vậy thì mọi suy luận của tôi từ trước tới nay đều hoàn toàn chính xác.
“Đứng lại mau!”
Tôi bám tay vào vạt áo của bóng đen bí ẩn. Tức thì, nó quay ngoắt người lại, để lộ ra cái mặt nạ trống rỗng, tăm tối xù xì, chẳng có lấy một chút hình hài mặt mũi gì nên trông cực kỳ đáng sợ. Thấy kẻ đeo bám thoáng bộc lộ vẻ hốt hoảng, bóng đen bèn tranh thủ cơ hội đẩy tôi ngã xuống. Nhanh lẹ bò dậy, tôi liền cố gắng lấy lại tốc độ của bản thân.
“Đứng lại mau tên gian manh kia.” Dĩ nhiên chẳng hề mong đợi việc y sẽ răm rắp làm theo ý của mình, việc tôi hô hoán cốt yếu chỉ là để làm tăng khí thế.
Dồn ép nó tới tận sát bờ suối, song lần này, ngay khi thấy xuất hiện cơ hội ngon ăn, tôi bèn dốc sức nhảy bổ thẳng vào bóng đen bí ẩn. Dùng mùi giày cọ xuống mặt đất đầy sỏi, tay tôi ghì chặt người gã nhằm ngăn không cho y cơ hội thoát thân. Sau một hồi giãy giụa vô ích, tên khả nghi bị mất đà rồi ngã ngửa. Nhân cơ hội, tôi quỳ xuống, dùng tay móc lẹ lấy cái mặt nạ của hắn ra. Thú vị làm sao, một điều cực kỳ bất ngờ đã xảy đến.
Bóng đen bí ẩn thật ra lại chính là lão Roger!
“Ranh con Gilbert!” Nằm sõng soài trên mặt đất song lão ta vẫn không quên quát tháo tôi. “Liệu mày có biết là mày đang phá hỏng hết mọi thứ không hả?”
Tôi đứng bật lên, tóc tai rũ rượi còn tâm trí tràn đầy niềm kiêu hãnh.
“Roger, ông chính là kẻ đã bắt cóc những cô gái trẻ của Lubeck vì mục đích đen tối!” Tôi dõng dạc cất tiếng. “Cái mặt nạ cháu đang cầm trên tay đây chính là bằng chứng không thể chối cãi.”
“Agrh…! Thằng quỷ! Đã đến nước này thì tao cũng đành nói thẳng luôn vậy.” Lão Roger lồm cồm bò dậy, miệng rít lên cáu bẩn. “Đây vốn là kế hoạch của thị trưởng Lubeck chứ chẳng liên quan gì tới tao sất. Thực tế mà nói thì tao vốn chỉ là kẻ thi hành mệnh lệnh mà thôi.”
Thấy tôi ngây người kinh ngạc, lão ta bèn cười mỉa.
“Emily Gottesman, Ottilie Mauss, Anne Augenstein, Celine Schwarz, Margarete Gottfried,... Mày có biết đặc điểm chung của tất cả những cái tên đấy là gì không?”
Tôi đứng im như phỗng khi lão Roger nhắc tới tên của chị gái Sofie. Vâng! Ngoài sự thương cảm ra, tâm trí tôi giờ toàn là những câu hỏi hóc búa mà bản thân không thể tự trả lời.
“Tất cả bọn chúng đều đã từng thực hiện các trao đổi thông tin bí mật với người thuộc quân đồng minh. Nói cho đơn giản, bọn chúng là những kẻ phản quốc.” Kết luận xong xuôi câu hãi hùng, lão Roger liền đủng đỉnh tiến lại gần, chạm tay lên bờ vai run rẩy của tôi.
“Do mọi đàn ông trưởng thành đều đã nhập ngũ nên xuất hiện một bộ phận không nhỏ những công dân là nữ giới của Lubeck dễ dàng bị cám dỗ bởi đám thanh niên đẹp mã vốn là gián điệp cho lực lượng nội vụ Pháp, và rồi, thậm chí tệ hại hơn, làm tai mắt không công cho chúng.”
Lần này thì đầu óc tôi đang thực sự quay cuồng dữ dội. Chứng kiến bộ dạng thảm hại của trên, lão Roger liền đắc ý kể lể tiếp.
“Câu chuyện về con quái vật không tim được đích thân thị trưởng Lubeck dựng lên để che đậy cho những vụ mất tích bất thường của bọn phản quốc đó. Đúng đấy Gilbert! Tất cả, không chừa ai, đều đã bị mật thám Gestapo bí mật bắt giữ và hành quyết, từng người một, mỗi ngày.”
“Không!” Tôi hét lên. “Tại sao? Bằng chứng đâu chứ?”
“Hahaha!” Lão Roger cười hắt. “Mày nghĩ là tao mất công tán dóc với mày nãy giờ cho vui chắc?”
Tôi cho là lão Roger nói thật. Không chỉ dựa vào vẻ mặt bình thản đi cùng phong thái tự tin lão ta đang thể hiện mà còn vì, tất cả sự việc dưới lời kể ấy đều hợp lý, giải thích trọn vẹn những mâu thuẫn nảy sinh từ khi tin đồn và các vụ mất tích xuất hiện. Dẫu trái tim vẫn cố gắng tìm đủ cách để phản biện song từ tận sâu thẳm trong tâm trí, tôi biết chắc chắn rằng đây là điều không thể bị đảo ngược. Đúng vậy! Kết luận trên trực tiếp khẳng định quan điểm của tôi về quái vật không tim là chính xác nhưng trong tình cảnh hiện tại, niềm vinh quang đó đối với tôi giờ chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.
“Nghe này Gilbert!” Lão Roger cúi đầu xuống, ném ánh nhìn thương hại lên khuôn mặt ngây dại của thằng nhóc đối diện. “Tao biết mày có ý tốt nhưng nhìn xem, sắp tới mày cũng sẽ nhập ngũ, trở thành phần tử quan trọng của đế chế đại Đức này. Bởi thế, tao khuyên mày không nên tiêu tốn thời gian làm mấy trò anh hùng rơm rạ vớ vẩn ấy nữa.”
Nghĩ tới cái chết tồi tệ của Emily Gottesman, sự chờ đợi vô nghĩa của Sofie, kế hoạch tuần tra thảm hại mà bản thân đang thực hiện, tự dưng khiến cho tròng mắt tôi cay xè, cơ thể nóng ran vì xúc động.
“Nào Gilbert, giờ hãy ngoan ngoãn đưa lại cho tao cái mặt nạ mau. Ngài thị trưởng cần tao tiếp tục duy trì công việc tạo tin đồn về con quái vật không tim nhằm bảo vệ danh dự cho Lubeck.”
“Vậy ra mọi thứ đều là dối trá?” Tôi buồn bã lấy tay gõ nhẹ lên trán. “Rốt cuộc thì con quái vật không tim cũng chưa từng bao giờ tồn tại trên cõi đời này.”
“Đúng thế! Đưa tao mặt nạ nhanh Gilbert.” Lão Roger gằn giọng. “Chắc mày không muốn con bé Sofie Gottesman của mày bị mọi người xa lánh lẫn khinh bỉ khi có chị gái là kẻ phản quốc chứ? Nếu không thì tốt nhất, hãy để tao thực hiện nốt công việc.”
Cái tên Sofie vừa được nhắc tới khiến tôi giật mình, khuôn mặt nóng bừng ngước lên nhìn thẳng vào cặp mắt hả hê xen lẫn châm chọc của lão Roger.
“Hahaha! Tao biết tỏng suốt mấy hôm nay, mày chỉ toàn trốn ra chỗ đài phun nước để được gặp nó một mình mà thôi. Bởi thế cho nên, lũ thiếu niên vô lo vô tư chúng mày mới đúng là bọn ngốc nhất trần đời.” Dứt lời, lão Roger bỗng đột ngột quỵ xuống bởi cơn đau bất thường. “Ây da, mẹ kiếp! Cái lưng khốn khổ này.”
“Được rồi!” Tôi từ tốn dùng tay ấn mạnh vào cơ thể của ông Roger chiếc mặt nạ đen ngòm, khuôn miệng lí nhí lẩm bẩm. “Hãy giúp cháu duy trì lời đồn về con quái vật.”
“Tốt, tốt! Giờ thì biến khỏi tầm mắt của tao ngay lập tức!” Nhận được vật thể mình cần, ông Roger liền trở mặt và quay lại trạng thái cáu kỉnh quen thuộc. Tuy đáng sợ là vậy song nói cho công bằng hơn, nếu xét tới tất cả mọi điều mà ông ta đang thực hiện thầm lặng thì hóa ra con người ấy cũng không hẳn là “cực kỳ xấu xa” như những gì mà bọn trẻ con ở Lubeck chúng tôi vẫn luôn luôn mường tượng.
Chạy hộc tốc khỏi bờ suối, vừa lao đi như bay trong đêm tối, đầu óc tôi vừa chơi vơi suy tư về những lời dối trá đang mang theo trên đôi vai.
Vượt con dốc lớn, đường trơn trượt, sương mù dày đặc, một con hươu chắn ngang giữa lộ làm tôi luống cuống ngã nhoài xuống. Hơi thở khô khốc choán đầy buồng phổi, đông cứng lại trong tích tắc nóng hổi, tôi ngồi im một mình cùng cặp mắt cay xè. Chẳng biết làm gì, tôi cứ thế ngửa mặt lên nhìn bầu trời đen thẳm trong nỗi tuyệt vọng. Đột ngột thay, hình hài cô độc của Sofie ùa về tâm trí khiến tôi phải đứng bật dậy. Đúng rồi! Ngay bây giờ, tôi cần nói ra sự thật này để giúp cô nàng thoát khỏi nỗi thống khổ do chờ đợi trong vô vọng mỗi ngày. Nghĩ là làm, tôi liền dợm bước chạy thẳng tới trung tâm của thị trấn Lubeck cùng thứ tốc độ lẫn sự quyết tâm đáng kinh ngạc.
Tại đài phun nước chảy trôi những thanh âm róc rách đan cài song song với vẻ bình lặng, tôi lại nhìn thấy bóng dáng của Sofie đang lủi thủi ngồi trên băng ghế trống rỗng, mái đầu gục xuống mơ màng ngủ dưới lớp áo khoác nâu dày cộm. Chậm rãi bước đến bên cạnh, tôi khẽ chạm lên bờ vai cô nàng, lấy tay lay động.
“Ê này.”
Sofie không nhúc nhích. Thế rồi, sau vài phút, cô nàng bỗng từ tốn ngẩng gương mặt đỏ hoe lên nhìn tôi.
“Gilbert đó ư…” Tiếng của Sofie nhẹ bẫng như tiếng gió. “Tôi muốn bị nó bắt đi quá. Tôi đang phung phí thời gian ngồi đây trong khi tính mạng của chị tôi thì mỗi lúc một nguy hiểm hơn.”
Thấy cô nàng dường như chẳng còn chút sinh lực gì, tâm trí tôi bỗng dâng lên nỗi xúc động cuộn trào. Bởi lẽ đó, tôi bèn từ tốn ngồi xuống ngay bên cạnh.
“Tại sao nó chẳng bao giờ muốn bắt tôi đi nhỉ?” Cô nàng nhìn vào khoảng không vô định, miệng buồn bã hỏi bâng quơ. “Tôi đã làm gì sai chứ?”
Tôi chẳng biết diễn giải tiếp sao cho phải nữa. Tự dưng, tất cả cứ y như bị tắc nghẽn, từng câu từng từ dồn nén trong cuống họng mãi không sao thoát ra được. Vâng! Nếu tôi chấp nhận nói ra sự thật rằng Emily đã bị hành quyết thì đối với Sofie, liệu cô nàng có đủ khả năng để vượt qua nỗi mất mát quá lớn ấy hay không? Thật trớ trêu! Khi một gã thiếu niên vô tư như tôi cố gắng hướng đến việc làm sao để được người lớn chấp nhận thì ẩn sâu trong lòng của Sofie lại chỉ khát khao về một giấc mơ đoàn tụ. Song, đó mới chính là ý nghĩa để người con gái ấy có hy vọng sống tiếp qua mỗi ngày. Đúng vậy! Những dòng lệ hiện tại của Sofie đã phản ánh một sự thực đến đau đớn rằng, cô nàng sẽ chẳng bao giờ đủ sức gượng dậy nổi nữa nếu biết hết thảy mọi việc.
Tôi chết lặng.
Tôi hiểu, chỉ một lần được phép nói ra, và sẽ mất đi trong chớp mắt nếu bản thân còn do dự. Đáng lẽ, khoa học phải là đúng đắn, truyền thuyết phải là sai lầm, trái tim phải là tình yêu, quái vật phải là nỗi khiếp đảm. Ấy vậy nhưng vào thời khắc này, cảm tưởng tất cả đều trái ngược. Thật mỉa mai! Sự thật hóa ra còn đáng sợ hơn gấp hàng ngàn lần con quái vật. Khi phải đưa ra lựa chọn giữa con quái vật gớm ghiếc hay lời nói thật phũ phàng, tôi thà chọn con quái vật còn hơn.
Mỉm cười cay đắng trong lòng, tôi hít lấy hơi dài, tâm trí tập trung cao độ nhằm lựa chọn nên các câu từ chuẩn xác nhất trong khả năng.
“À ừm… nguyên nhân con quái vật không muốn bắt cóc Sofie là vì… ” Tôi ngập ngừng nửa giây. “... nó sợ rơi vào trường hợp của một Hanna thứ hai.”
Lời kết luận đầy bất ngờ ấy khiến cô nàng dường như sực tỉnh.
“Hanna? Ý bạn là nữ anh hùng Hanna?” Sofie hướng cặp mắt màu ô liu long lanh nhìn tôi thắc mắc.
“Đúng, đúng, ý tôi là, nó sợ bị Hanna đâm trúng tim!” Cơ thể tôi toát mồ hôi lạnh, tâm trí gắng sức nhớ lại nội dung của truyền thuyết, miệng lắp bắp nói bâng quơ.
“Vậy là cuối cùng Gilbert cũng chịu tin vào sự tồn tại của con quái vật rồi à!” Sofie không chớp mắt, tâm trí tập trung hết sức vào chủ đề mới.
“Ờ thì... “ Tôi ngập ngừng “... Phải!”
Sau lời kết luận ngắn ngủi ấy, chúng tôi chẳng biết nói với nhau thêm câu nào nữa. Thế rồi, cô nàng nhẹ nhàng rút từ trong túi áo khoác ra một con dao găm với cán gỗ màu hổ phách, miệng thì thầm.
“Ồ! Hóa ra thứ này là dấu hiệu làm quái vật chùn bước ư? Tôi không ngờ luôn đấy.”
Chứng kiến lấy tất cả, tự dưng làm tôi nảy sinh một ý tưởng lạ lùng.
“Chính xác! Giờ làm ơn đưa nó cho tôi đây Sofie!” Đột ngột tiến tới gần cô nàng, tôi lấy hết dũng khí mình có để chìa lòng bàn tay ra. “Quái vật thừa hiểu bạn đang cầm vũ khí sát thương nhằm lợi dụng thời cơ đâm vào trái tim nên chắc chắn quái vật sẽ chẳng hề muốn mạo hiểm để săn lùng Sofie nữa đâu. Nếu bạn muốn bị quái vật bắt đi thì hãy để tôi giữ hộ cho.”
“Sao nó…?” Cô nàng cúi đầu bối rối. “Chết thật! Chắc tại tôi cứ hớ hênh diễn giải kế hoạch cho Gilbert nên con quái vật nghe trộm được rồi.”
“Chứ còn gì nữa!” Tôi cắt giọng hùng hồn.
“Nhưng... Gilbert à, điều này thật, ý tôi là, tôi biết lấy gì mà phòng thân, chống lại con quái vật nếu bị bắt cóc đây?” Đột ngột đánh mắt sang hai bên quan sát, giọng nói của Sofie trùng xuống, êm dịu tựa như tiếng gió. Trông thấy vẻ thận trọng từ cô nàng khiến lồng ngực tôi thở phào nhẹ nhõm. Lẽ đương nhiên để tăng thêm tính thuyết phục, tôi bèn nhón chân, ghé miệng sát bên mang tai của Sofie, thì thầm.
“Nghe này, bạn không nhất thiết phải là Hanna thứ hai mà hãy trở thành Sofie đầu tiên. Ý tôi là, bạn cứ.... yêu và làm lễ thành hôn với con quái vật đi. Đảm bảo vào đúng ngày trọng đại đó, tôi sẽ đến bên Sofie, tự tay đâm vào trái tim của con quái vật, tiêu diệt nó ngay tức khắc.”
“Hả?” Sofie bật lùi ra xa khỏi tôi, cả hai gò má cô nàng giờ đều nhuộm cùng một màu đỏ lự.
Chứng kiến phản ứng bất thường của Sofie, tôi bèn dõng dạc nói “Đó là cách hay nhất đấy.” nhằm cố gắng giữ vững vẻ bình thản, dẫu cho, tận sâu trong tâm trí tôi cũng tràn ngập sự hỗn loạn. Đúng vậy! Vào thời điểm nhạy cảm này, tôi chẳng còn biết là bản thân đang luyên thuyên cái gì nữa. Về phần mình, sau khoảng chục giây đắn đo về lời đề nghị kỳ cục của tôi, cô nàng cuối cùng cũng chịu trả lời.
“Được… được rồi! Tôi… chấp nhận. Nhưng... Gilbert cũng phải hứa thực hiện lời mình nữa...” Sofie từ từ tiến lại gần, bẽn lẽn đặt lên lòng bàn tay tôi một con dao găm trông thực kiêu kỳ.
“... hãy gìn giữ cẩn thận, đừng làm mất, bởi nó vốn dĩ là của hồi môn của chị tôi. Quý lắm đấy Gilbert.”
Đón nhận lấy món vũ khí quan trọng, tôi liền nghiêm trang trả lời.
“Đương nhiên rồi! Tôi hứa.”
Cầm trên tay, tôi tiến ra giữa khu đất rộng lớn phía trước mặt, miệng hét to thách thức.
“Quái vật chẳng có trái tim kia! Ta đã tịch thu dao găm của cô gái trẻ này rồi. Nếu ngươi còn chút bản lĩnh nào thì hãy tới mà bắt cóc người ta đi.”
Sofie nhìn tôi chân trần, bàn tay nắm chặt lại quyết tâm. Thế rồi, cô nàng ngồi xuống băng ghế, chậm rãi choàng chiếc áo khoác nâu vào cơ thể, tròng mắt ngó nghiêng hòng tìm kiếm điều gì đó dị thường. Lạ thay! Tự dưng nổi lên trận gió thoảng rất nhẹ, vờn trên mặt đất, kéo dài bất tận tựa thể như vừa lướt qua hết thảy mọi cung đường vắng lặng của Lubeck. Trước khi tắt đi, chúng đột ngột tạo ra tiếng rít lạnh lẽo, giống hệt thanh âm của các cánh cửa khép hờ trong căn nhà nửa gỗ vô hình ở nơi xa xăm nào đó.
Thế rồi, một sinh vật đen đặc lầm lũi xuất hiện, đứng cách sau lưng Sofie tầm ba chục bước chân.
Tôi rùng mình, cơ thể đông cứng lại. Sự việc kỳ lạ khiến đầu óc tôi đảo điên trong những nỗi niềm chơi vơi khó diễn tả thành lời. Cảm tưởng, dẫu không có cặp mắt song cái bóng đen kia vẫn cứ y như soi thấu tâm can kẻ đối diện. Rõ ràng thứ tôi đang chứng kiến ấy chẳng thể nào lại là ông Roger được. Đúng vậy! Tương tự như những bức vẽ của Annika, bóng đen bí hiểm trên giống hệt một sinh thể thuộc vũ trụ sâu thẳm. Nó cao lớn, tối tăm, nhẫn nại quan sát loài người bằng thứ hình hài trống rỗng đến lạnh lẽo. Trấn an lại tâm thức, tôi định từ tốn tiến lại gần bóng đen thì đột ngột thay, nó đã lướt đi mất trong tích tắc ngắn ngủi.
Chẳng biết làm gì tiếp, tôi bần thần đứng im lặng.
“...”
Dẫu không thể hiểu, không thể biết, không thể gọi tên, song vào khoảnh khắc đặc biệt bây giờ, tôi chỉ cảm thấy việc con quái vật có tồn tại thật sự hay không trong cái thế giới tàn nhẫn này cũng chẳng còn mấy quan trọng nữa. Phải rồi! Điều ý nghĩa nhất đối với tôi hiện tại lại chính là sự hiện diện bình an của người con gái nhỏ bé kia mà thôi. Nghĩ đến đây, tôi liền tiến đên bên cạnh Sofie, đầu cúi xuống khẽ khàng để ngắm nghía đôi đồng tử màu ô liu duyên dáng của cô nàng.
“Vậy là xong! Bây giờ thì có thể yên tâm là con quái vật không tim sẽ luôn luôn chú ý đến Sofie nhé.”
Một giọt nước mắt của cô nàng bỗng rơi xuống, y hệt bụi đất vương quanh mái tóc, tản mát bay đi bởi làn gió nhẹ lướt qua. Thế rồi, Sofie liền lau khô gò má, dũng cảm ngước lên nhìn thẳng vào tròng mắt của chàng trai đối diện, khuôn miệng mỉm cười dịu dàng.
Hết