Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5418

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11758

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13697

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1918

Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

(Đang ra)

Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

냥둘러치기

Hành trình của ông chú với 30 năm kinh nghiệm làm ma pháp thiếu nữ

30 439

Toàn văn - Chương 8: Đừng chắn ống kính!

Trận đấu này nhận được sự quan tâm khá cao, các sinh viên năm nhất sắp phải đi quân sự cũng ngồi cùng nhau để chuẩn bị chứng kiến phong thái của các đàn anh. Một số thầy cô và lãnh đạo nhà trường cũng có mặt bên sân để cổ vũ cho học sinh của mình.

“Cố lên!”

“Đại học Kế Kinh cố lên!”

“Quyết thắng!”

Âm nhạc đồng thời vang lên, trong một giai điệu dance Hàn Quốc sến súa, Bạch Tĩnh dẫn đầu đội cổ vũ bắt đầu điệu nhảy của họ. Họ nhảy nhót, váy ngắn và ngực tha hồ tung bay, cặp mông vểnh lên rung động khiến người ta muốn cởi quần ra giúp một tay, hãy để sự rung động đến mãnh liệt hơn nữa đi!

Đây chính là tuổi trẻ, đây chính là hormone, bất kể thắng thua, kết thúc xong chúng ta làm một nháy xóa bỏ hận thù là được!

Nhiếp ảnh gia nam chụp ảnh họ là một việc vô cùng dằn vặt, có lúc thật sự rất muốn lao lên sờ nắn. May mà chiếc quần bảo hộ tứ giác đã kịp thời dập tắt ham muốn đó. Lý Quái tập trung ống kính nhiều hơn vào cô gái cao kều, bắt lấy những khoảnh khắc xấu xí, nhưng anh đột nhiên cảm thấy dằn vặt hơn. Ngực của cô gái này to quá mức rồi, cô ta muốn ra mắt showbiz à…

Khoảng chừng lúc Lý Quái chụp đến tấm ảnh thứ tám, tiếng còi sau lưng lại vang lên. Toàn trường im phăng phắc, điệu nhảy của đội cổ vũ cũng đột ngột dừng lại, họ kinh ngạc nhìn vào sân.

Lý Quái quay đầu lại, quả bóng đang vui vẻ nảy tưng tưng trong lưới nhà. Chưa đầy 40 giây, đội Frankfurt đã dẫn trước 1:0.

Tiền đạo đối phương, một German BOY tóc vàng cao lớn, uể oải đập tay ăn mừng với đồng đội. Hắn ta trông khá đẹp trai, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy có gì đó bỉ ổi. Sau khi ăn mừng với đồng đội, hắn cười hì hì nhìn về phía đội cổ vũ đang xìu xuống, đồng thời giơ hai tay lên vỗ về phía họ. Lý Quái nghe rõ hắn nói bằng tiếng Đức: “Các cô có nhảy dam dang hơn nữa cũng vô dụng thôi, ha ha ha.”

Đúng là một German BOY hèn hạ vô liêm sỉ, đừng ép ta phải diss mi!

“Đừng nản lòng…” Bạch Tĩnh vẫn còn giới hạn của mình. Cô không thể dung thứ cho sự sỉ nhục ở mức độ này. Mặc dù không hiểu German BOY đang nói gì, nhưng chắc chắn là những lời lăng mạ hạ lưu. Cô nén giận cổ vũ các thành viên trong đội: “Những lúc thế này là lúc cần chúng ta cổ vũ nhất, chúng ta đừng dừng lại!”

Lần này các thành viên đội cổ vũ cũng không nghe theo, giống như đám con trai không nghe lời Trịnh Nghĩa vậy, con gái cũng chẳng thèm để ý đến Bạch Tĩnh.

“Tình hình gì thế này…”

“Chênh lệch quá lớn.”

“Đám con trai lớp mình còn chưa kịp động đậy.”

“Đã bảo là phải nghiêm túc cơ mà!”

Bạch Tĩnh không thể chịu đựng được việc đội ngũ tan rã như vậy, cô lập tức chỉ vào nhiếp ảnh gia vô tội Lý Quái và nói.

“Coi như không quan tâm thắng thua, thì cũng phải nhớ là có người đang chụp ảnh chúng ta đấy!”

Lúc này các thành viên đội cổ vũ mới nhớ ra còn có một nhiếp ảnh gia siêu đẹp trai đang nhìn mình chằm chằm.

“Ồ hố!”

“Thắng thua trên sân chúng ta không quyết định được!”

“Nhưng ở đây thì nhất định sẽ không thua!”

“Anh đẹp trai chụp em xinh vào nhé!”

Đội cổ vũ lại bắt đầu nhảy múa sôi động.

Bạch Tĩnh nghiêm túc gật đầu với Lý Quái: “Vất vả cho cậu rồi, tôi sẽ trả thêm lương cho cậu.”

Lý Quái đành lặng lẽ gật đầu. Thôi được, chuyện liên quan đến danh dự của trường, mình hy sinh một chút nhan sắc thì có là gì? Nhìn những gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ của các thành viên đội cổ vũ, trong lòng Lý Quái bỗng trào dâng một câu thơ hào hùng—

Vì…

Thôi bỏ đi, nghĩ trong đầu là được rồi.

Lý Quái cứ thế ôm lòng đại nghĩa, cầm lấy chiếc máy ảnh chính nghĩa mà chụp điên cuồng.

Đội cổ vũ cũng “ô hô” rồi lại bắt đầu nhịp điệu của tuổi trẻ, hy vọng hormone có thể khiến các chàng trai thi đấu xuất thần.

Trịnh Nghĩa và gã tóc xoăn lại một lần nữa đứng ở vạch giữa sân.

Trịnh Nghĩa dẫm lên quả bóng, chờ tiếng còi giao bóng của trọng tài. Mặc dù trận đấu mới bắt đầu được một phút, nhưng áo cậu ta đã ướt đẫm mồ hôi của tuổi trẻ. Dù cậu ta cũng rất căng thẳng, nhưng vẫn quay lại vung tay cổ vũ: “Mới có một bàn thôi, thời gian còn nhiều!”

Gã tóc xoăn hai chân đã run cầm cập, “thời gian còn nhiều” mới là điều đáng sợ nhất, được không!

Hơn nữa tôi thật sự không biết đá bóng, tại sao lại xếp tôi vào vị trí tiền đạo quan trọng như vậy!

Sau lần giao bóng này, mọi người đã khôn ra, không vội vàng tấn công nữa. Với trình độ của họ mà rê bóng, có khi rê một hồi tự mình ngã trước. Nghĩ đến đây, họ như được khai sáng, chỉ trong một khoảnh khắc, gần như đồng thời lĩnh hội được tinh hoa trí tuệ bậc nhất của đội tuyển bóng đá quốc gia —

Chuyền về vô hạn!

Đúng vậy, đây là triết lý chiến thuật mà đội tuyển bóng đá nam quốc gia luôn tuân thủ, là trí tuệ siêu việt được đúc kết từ vô số lần thất bại, là triết lý thi đấu độc nhất của đội tuyển. Chỉ cần chuyền về vô hạn là có thể câu giờ, có thể bị thủng lưới ít hơn vài bàn, và như vậy mỗi người đều ít chạm bóng hơn, không dễ bị đổ lỗi!

Trên sân bóng, từ một kẻ ngoại đạo đến người kế thừa tinh thần của đội tuyển quốc gia, chỉ cần một phút.

Mọi người cứ thế ăn ý gật đầu với nhau, tràn đầy tự tin.

Trịnh Nghĩa chuyền cho gã tóc xoăn, gã tóc xoăn không nghĩ ngợi, một cú đá nhẹ nhàng ung dung chuyền bóng về, rồi ném cho German BOY đang lao tới một nụ cười thản nhiên. Chỉ là một German BOY bình thường thôi, cái nồi của tao đã được chuyền đi từ lâu rồi.

Nam sinh D nhận đường chuyền về, lặng lẽ tập trung nắm chặt tay: “Hừ, không thể không thật sự nghiêm túc được rồi.”

Nói xong cậu ta lặng lẽ chuyền về.

Tiếp tục chuyền về, chuyền về, độ chính xác cực cao, tư thế chuyền bóng cực kỳ tự tin, thậm chí còn khiến khán giả lầm tưởng đây là đội tuyển bóng đá nam quốc gia!

Đây chính là ảo diệu của chuyền về vô hạn!

Khoảng hơn hai mươi giây sau, bóng đã được chuyền đến chân thủ môn nhà. Đám German BOY rất khó chịu, họ lăm le áp sát người thủ môn đáng thương.

Chàng thủ môn, với tư cách là tuyến phòng ngự cuối cùng của đội, sau lưng anh dường như không còn là khung thành nữa, mà là một cái nồi đen khổng lồ.

Anh ta chỉ muốn khóc mà không ra nước mắt: “Mẹ kiếp chúng mày.”

Chàng thủ môn không còn lựa chọn nào khác, dốc toàn lực sút bóng lên. Nhưng thực ra anh ta chẳng biết sút mạnh là thế nào, chỉ là một sinh viên năm hai học tự chọn đá bóng vài tiếng đồng hồ thôi. Dù đã dùng hết sức, bóng cũng chẳng có lực, mà còn sút sai mu bàn chân. Bóng bay theo một đường vòng cung rất thấp, với tốc độ chậm chạp bị gã tiền đạo German BOY cao lớn cắt được.

Tiền đạo BOY cũng qQuán triệt tinh thần bóng đá Đức — không nương tay.

Hắn như một chiếc xe tăng hình người lắp động cơ xe đua, đầu tiên rê bóng thẳng húc bay một người, sau đó đột ngột tăng tốc bứt phá dễ dàng bỏ lại một người, tiếp theo một pha đổi hướng đơn giản làm ngã một người. Đối mặt với thủ môn, hắn tung một cú sút uy lực.

Chàng thủ môn gần như không có phản ứng. Quả bóng này thực ra sút rất thẳng, anh ta chỉ cần giơ tay là có thể cản được, nhưng anh ta vẫn không phản ứng. Không phản ứng là đúng, các khớp ngón tay sẽ hỏng mất.

Bóng lại một lần nữa tung lưới. Chàng thủ môn sững sờ vài giây, rồi rất bối rối và nghiêm túc thực hiện một pha cứu thua, bay người sang ngang cản phá, chỉ tiếc là đã chậm mất năm giây. Nằm trên đất, anh ta tức giận đấm xuống thảm cỏ: “Mẹ kiếp chúng mày, tiếc quá, chỉ thiếu một chút nữa thôi!”

Cứ thế này, đã không còn đơn giản là 30:0 nữa rồi.

Khí thế của tất cả khán giả đã xì đi quá nửa.

Đội cổ vũ vẫn đang kiên trì, dù cho “bóng” của họ đã mềm nhũn. Lý Quái toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô gái cao kều, những lúc thế này thì khoảnh khắc xấu xí sẽ nhiều hơn. Cái thứ đó, đừng có che ống kính, đừng có che ống kính.