Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5417

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11755

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13695

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 455

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1909

Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

(Đang ra)

Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

냥둘러치기

Hành trình của ông chú với 30 năm kinh nghiệm làm ma pháp thiếu nữ

30 439

Toàn văn - Chương 12: Hộ bóng như Henry!

Trước khi Trịnh Nghĩa kịp phản ứng, Lý Quái đã cởi phăng chiếc áo phông của mình, tiêu sái ném sang một bên.

Một thân hình cơ bắp khiến người ta lạnh sống lưng lộ ra dưới ánh nắng tháng Chín.

Cơ bắp thực sự mạnh mẽ không phải là kiểu của các vận động viên thể hình, mức độ cơ bắp cường điệu đó là sản phẩm của thuốc và tiêm chích, thực ra khi vận động rất nặng nề, chỉ được cái mã. Cơ bắp khỏe mạnh đến từ sự rèn luyện qua từng trận đấu, mỗi múi cơ đều thấm đượm màu nắng, với kích thước và sức mạnh phù hợp, xuất hiện ở đúng nơi cần thiết. Sự kết hợp của những múi cơ này tạo nên một vẻ đẹp hoang dã tự nhiên, chứ không phải là sự kích thích thị giác bệnh hoạn như của các vận động viên thể hình.

Lúc này, Lý Quái tỏa ra ánh hào quang chói lọi!

Ngay cả Trịnh Nghĩa cũng bị thân hình cơ bắp cuồn cuộn này làm cho lùi lại vài bước.

Bạn học Lý Quái, rốt cuộc cậu đã làm gì trong kỳ nghỉ hè vậy.

Các cô gái trong đội cổ vũ thì bùng nổ những tiếng la hét!

"Ôi!!"

"Á!!!"

"Có thật là Lý Quái không vậy!"

"Cứ như vậy mà ra sân đá đi!"

Đừng trách họ trẻ con, chỉ là cơ bắp của mình thật sự quá đáng mà thôi.

Chiếc áo phông Lý Quái tiện tay ném đi vừa hay rơi vào lòng Bạch Tĩnh.

Cô muốn cầm lên ngửi thử, tuy rất xấu hổ, nhưng mà rất muốn!

Trịnh Nghĩa với tốc độ không tưởng đã tìm ra một chiếc áo đấu và đưa cho Lý Quái.

Lý Quái lặng lẽ nhìn chiếc áo, số 7, rất hài lòng.

Cậu khoác áo lên và quay sang nhìn các đồng đội, vẻ mặt khinh miệt và lạnh lùng: "Các cậu chỉ cần đứng yên là được, đến dũng khí như vậy cũng không có sao?"

Tuy những lời này của Lý Quái chỉ khiến người ta ngượng đến lạnh sống lưng, nhưng thân hình cơ bắp này là hàng thật giá thật, điều này không nghi ngờ gì đã mang lại cho mọi người tia hy vọng.

"Mẹ kiếp..." Nam sinh A buộc phải đứng dậy. "Đừng có nghĩ đến việc một mình chiếm hết spotlight."

Nam sinh B giơ tay phải: "Hoàn toàn không cần cậu, chúng tôi sẽ ghi bàn."

Nam sinh C đẩy gọng kính: "Tôi sẽ cho cậu biết, bóng đá là môn thể thao đồng đội."

Nam sinh D lại bắt đầu khởi động cổ tay, tích tụ sức mạnh: "Hừ, xem ra phải nghiêm túc thật rồi."

Lý Quái lặng lẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía cô nhân viên: "Chuyện tiếp theo không liên quan đến cô nữa, đi đi, đừng dùng sự bẩn thỉu của cô làm ô uế ngôi trường của tôi."

Cô nhân viên bị chấn động mạnh. Ánh mắt khinh miệt nhàn nhạt của Lý Quái đã vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí cô. Cú quất mạnh mẽ này khiến đôi chân và cặp kính của cô khẽ run lên, một cảm giác kỳ lạ lan khắp toàn thân. Tại sao sự sỉ nhục thô bạo như vậy lại mang đến cảm giác kỳ lạ đến thế, chính là cái cảm giác được kẻ mạnh chi phối, không thể phản bác, chỉ có thể phục tùng, cảm giác khoan khoái khi được giải thoát khỏi ý thức chủ quan.

Chàng trai này, tại sao có thể vừa đẹp trai, lại vừa mạnh mẽ đến vậy!

Bên kia, Lý Quái và Trịnh Nghĩa đã tập hợp các đồng đội, bá vai nhau tạo thành một vòng tròn, đây là màn lên dây cót tinh thần trước khi ra sân.

Lý Quái nói với âm lượng không lớn: "Chiến thuật rất đơn giản, tôi phụ trách ghi bàn, các cậu phụ trách ngăn đối phương ghi bàn. Đừng nói nhảm nữa, cứ làm theo lời tôi nói."

Trịnh Nghĩa đứng cạnh, vẻ mặt lúng túng nhìn các đồng đội khác: "Lý Quái, cách này..."

"Thử rồi hãy nói." Lý Quái tiếp tục. "Bây giờ cùng tôi hô to—"

Đây chính là năng lực của một ngôi sao, không chỉ ở phương diện kỹ thuật, mà còn là một khí chất thủ lĩnh vô hình trên sân cỏ. Các đồng đội bất giác không thể kìm được mà cùng Lý Quái gầm lên ba tiếng.

"Tất thắng!"

"Tất thắng!"

"Tất thắng!"

Sau ba tiếng "Tất thắng", chút niềm tin còn sót lại đã được nhen nhóm. Mọi người bắt đầu trở về vị trí của mình trên sân. Không phải các cầu thủ thật sự được khích lệ, mà là đã có người đứng ra gánh tội. Lý Quái ra mặt hoành tráng như vậy, trách nhiệm bị hành cho ra bã trong hiệp hai dù sao cũng phải do cậu ta gánh.

Những khán giả vốn định rời đi, thấy đội bóng lại tập hợp, hô to "Tất thắng" một cách nghiêm túc, cũng quyết định cho họ một cơ hội.

"Haiz, đã thế này rồi, xem thêm một lúc nữa vậy."

"Người kia, trông có vẻ rất mạnh, cậu ta vừa vào sân là mọi thứ đã khác hẳn."

"Tư thế đó trông quen quen."

Lý Quái thì quay đầu nhìn về phía đội cổ vũ, ánh mắt lướt qua: "Sau khi tôi ghi bàn, tôi muốn nghe thấy tiếng hét của các cậu."

"Á!!"

"Ôi!!"

"Sau khi anh ghi bàn có thể cởi áo không!"

Đã bắt đầu hét rồi!

Lý Quái không phải vì hư vinh, cậu cần tiếng hét của đội cổ vũ để động viên đồng đội, như vậy mới có thể thắng trận đấu.

Đúng vậy, mục tiêu đã thay đổi, không phải là ghi bàn nữa, mà là giành chiến thắng. Từ góc nhìn và sự hiểu biết hiện tại, điều đó là có thể.

Bên lề sân, Gã Tóc Xoăn nhặt máy ảnh của Lý Quái lên.

Đồ ngốc, mày đã quên mất thứ quan trọng nhất rồi. Hắn cầm máy ảnh, âm thầm lập công, nhắm vào ngực và dưới váy của các cô gái trong đội cổ vũ.

"Không cần nữa, đi đi." Bạch Tĩnh trừng mắt nhìn Gã Tóc Xoăn. "Cậu thật kinh tởm, cậu làm tôi quá thất vọng."

Gã Tóc Xoăn còn chưa kịp giải thích, Bạch Tĩnh đã nhìn về phía Lý Quái đang khởi động trên sân, một lần nữa vung lên vũ điệu thanh xuân.

"Cố lên!"

"Cố lên!"

"Cố lên!"

Gã Tóc Xoăn hóa đá, từ một con người trở thành cảnh vật.

Bên cạnh hắn là cô nhân viên cũng đã suy sụp nhân cách, trở thành cảnh vật.

Hiệp hai đổi sân, đến lượt đội German BOY giao bóng. Họ đã đứng vào vị trí, tiền đạo BOY khẽ cười nhìn sang đối diện. Hắn không biết những người này lấy đâu ra sự tự tin, dù sao thì sự tự tin này cũng sẽ sớm bị dập tắt thôi. Mưu lược của hắn chắc chắn đã thành công, kích động đối phương tiếp tục chiến đấu để mình có thể phá kỷ lục ghi bàn cá nhân trong một trận đấu.

Bên kia, Trịnh Nghĩa lặng lẽ đến gần Lý Quái.

"Cảm ơn cậu, Lý Quái."

"Khách sáo quá, đều là vì đất nước cả." Lý Quái nhỏ giọng dặn dò. "Cậu tự cẩn thận, đừng để bị thương nữa, tấn công cứ giao cho tôi."

Trịnh Nghĩa là người có đầu óc, đương nhiên vẫn giữ thái độ hoài nghi: "Cậu thật sự có tự tin, hay là..."

"Chuyền cho tôi một lần là biết." Lý Quái mỉm cười, nhẹ nhàng nháy mắt phải.

Còi vang lên, hiệp hai bắt đầu, đội Frankfurt giao bóng.

Lý Quái hít sâu một hơi, phương châm chiến thắng rất rõ ràng, hiệu suất ghi bàn gấp đôi đối thủ là được.

Cậu tránh ánh mắt của trọng tài, lặng lẽ giơ tay phải, giơ ngón giữa về phía tiền đạo BOY.

Tiền đạo BOY vừa nhận bóng giao, nhìn thấy bộ dạng của Lý Quái liền bật cười, sau đó ung dung chuyền thẳng bóng cho Lý Quái, đồng thời giơ tay phải lên khẽ vẫy, tới đây, sút tôi đi.

Các cầu thủ đội Frankfurt dở khóc dở cười, đội trưởng chạy đến sau lưng tiền đạo BOY đánh vào gáy hắn một cái, mắng một câu đầy bất lực.

Bóng cứ thế lăn đến chân Lý Quái. Sự khiêu khích của tiền đạo BOY đã khiến cậu ngay từ đầu trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.

Lý Quái lặng lẽ nhắm mắt, lắng nghe tiếng reo hò của khán giả. Cậu mơ hồ quay trở về sân nhà của CLB Sporting Lisbon, đó là nơi giấc mơ bắt đầu, ở đó, cậu lần đầu tiên gặp được người đàn ông định mệnh sẽ chi phối mình, Mourinho. Mặc dù lúc đó Mourinho vẫn là huấn luyện viên trưởng của Porto, nhưng khi mình và Mourinho bốn mắt nhìn nhau, chỉ một ánh nhìn, đã là thiên trường địa cửu...

Đủ rồi! Toàn là ký ức gì thế này!

Mở mắt ra, đánh bại đối thủ!

Lý Quái bắt đầu rê bóng tiến lên bằng những bước nhỏ, rất chậm.

Hầu hết khán giả không nhìn ra được manh mối gì, nhưng nếu là người thường xuyên xem bóng đá, lúc này đều sẽ cảm nhận được một sự kinh ngạc bản năng. Tư thế này quen thuộc đến lạ, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Lý Nghị hộ bóng mà lại nhớ đến Henry vậy.