Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5417

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11755

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13695

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 455

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1909

Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

(Đang ra)

Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

냥둘러치기

Hành trình của ông chú với 30 năm kinh nghiệm làm ma pháp thiếu nữ

30 439

Toàn văn - Chương 48: Có tiền sử bệnh tâm thần!

“Giáo sư, tôi vẫn...”

“Ài, tôi đã dặn người bên bộ phận kỹ thuật kéo dây mạng nội bộ qua đây rồi, tốc độ tải về nhẹ nhàng cũng mười mấy MB/s đấy nhé, lại còn có thể thoải mái lướt các trang web học thuật nội bộ nữa!”

“...” Lý Quái toàn thân chấn động, không kìm được phải đánh giá lại giáo sư Nghiêm Luật Kỷ.

Đại trí giả ngu, vô cùng rõ ràng yêu cầu của mình, ổn, chuẩn, độc, nói cười mà nhìn thấu tất cả.

“Có cần kéo thêm một cổng nữa không?” Giáo sư Nghiêm hỏi. “Nhắc nhẹ, loại mạng này không lắp được router đâu.”

“...” Lý Quái đối mặt với xung đột to lớn giữa lòng tự trọng cá nhân và nhu cầu lợi ích. Nếu là bố anh, lúc này đã bắt đầu phân liệt rồi, nhưng may thay, mẹ anh là một người lương thiện và thực tế, điều này giúp Lý Quái có thể chấp nhận những giao dịch bẩn thỉu ở một mức độ nhất định. “Chốt... chốt kèo.”

Thật là một cặp ông cháu đáng sợ.

Không hổ là gia đình học thuật cao cấp, con đường của mình vẫn còn dài lắm, đừng có mà ngông cuồng tự đại nữa.

Nghiêm Luật Kỷ không quên cúi xuống nói nhỏ: “Giúp một việc nhỏ, trước khi con bé đi, hãy làm cho nó nói ra câu ‘Cháu yêu ông ngoại’.”

Da mặt Lý Quái giật giật.

Đường Vũ Lạc cảnh giác nhìn hai người: “Đang nói chuyện gì kỳ quái sao?”

“Tôi không làm được.” Lý Quái từ chối giao dịch này. “Tuy tôi rất khao khát mạng nội bộ, nhưng không thể đáp ứng yêu cầu biến thái như vậy.”

“Em hiểu lầm rồi, cháu gái nói ‘cháu yêu ông ngoại’ là chuyện hợp tình hợp lý mà.” Mặt giáo sư Nghiêm ửng hồng.

“Tình yêu có nhiều loại, tôi chắc chắn loại mà ngài đang nghĩ đến không hợp tình hợp lý chút nào.”

“Em xem... Vũ Lạc chắc chỉ ở đây được một năm, sau khi nó đi, bộ phận kỹ thuật và bộ phận công nghệ thông tin chắc chắn sẽ phải rút đường mạng đi.”

“...”

“Vất vả cho em rồi, bạn học Lý Quái, tôi rất coi trọng em, em quả nhiên không phải là sinh viên bình thường.” Nghiêm Luật Kỷ liền dặn dò cháu gái. “Chuyện ăn uống các thứ thì cứ giao cho bạn học Lý Quái nhé. Tuy nó không thông minh bằng con, nhưng tuổi nó lớn hơn con, những chỗ cần tôn trọng thì vẫn phải tôn trọng một chút.”

Đường Vũ Lạc gật đầu đáp lại.

“Aiya, lần này thì yên tâm rồi!” Giáo sư Nghiêm Luật Kỷ nở một nụ cười mãn nguyện. “Tôi về phòng nghiên cứu đây.”

“Khoan đã, giáo sư.” Lý Quái đột nhiên nhớ ra điều gì đó. “Gần đây tôi nhận được tin, nhà trường có thể sẽ thu hồi các phòng sinh hoạt cố định của câu lạc bộ.”

“Hử? Vậy thì khó rồi đây...”

“Ngài có thể...?”

“Tôi không bao giờ can thiệp vào mấy chuyện vớ vẩn của phòng giáo vụ.” Nghiêm Luật Kỷ cau mày. “Tôi nhớ hồi tôi đi học, những chuyện thế này phải do hội học sinh đứng ra thương lượng.”

“Không thể nhờ cậy ngài lên tiếng được sao?” Lý Quái bất đắc dĩ lắc đầu. “Vậy thì ít nhất, xin ngài hãy với tư cách là viện trưởng, ủng hộ một cách hợp lý việc tôi tranh cử chủ tịch hội học sinh, cái này thì được chứ ạ.”

“Tranh cử hội học sinh là chuyện nội bộ của sinh viên, tôi cũng không tham gia, cố lên!” Giáo sư Nghiêm cứ thế vui vẻ rời đi.

Đúng là vô tư thật.

Tại sao những kẻ đáng ghét này luôn có nguyên tắc ở những chỗ chẳng đâu vào đâu thế nhỉ!

Lý Quái và Đường Vũ Lạc bốn mắt nhìn nhau. Đã ở lại thì phải tuân thủ quy tắc ở đây.

“Giao ước ba điều.” Lý Quái giơ ngón tay lên.

Đường Vũ Lạc lập tức ngắt lời: “Không.”

“...” Lý Quái ra hiệu. “Chúng ta cần một phương thức giao tiếp để giải quyết yêu cầu và sự bất mãn của đôi bên.”

“Dùng miệng nói.”

“Đúng vậy, nên tôi đề xuất giao ước ba điều...”

“Không.”

“Thôi được... Vậy thì... tôi đưa ra vài ý kiến, hy vọng chúng ta đạt được sự ngầm hiểu nào đó.” Lý Quái đành phải hạ thấp tiêu chuẩn yêu cầu. Không còn nghi ngờ gì nữa, trong lần giao tiếp nội bộ đầu tiên, anh đã hoàn toàn thất bại, anh định dùng thân phận vương giả trong lĩnh vực này để áp chế Đường Vũ Lạc, nhưng cô đã dễ dàng nhìn thấu, và còn đề nghị trao đổi bình đẳng.

Lần này Đường Vũ Lạc không phủ nhận.

“Thứ nhất, không sử dụng thiết bị phát loa ngoài làm phiền đối phương.”

“Đồng ý, nếu đối phương có ở đây thì phải đeo tai nghe.”

Xem ra vẫn có thể giao tiếp được.

Lý Quái nói tiếp: “Thứ hai, tôi có trách nhiệm dẫn cô đến chỗ ăn, nhưng tôi sẽ không chịu trách nhiệm tiền ăn của cô.”

Đường Vũ Lạc cau mày hỏi lại: “Mời khách trả tiền là tuyên bố của đàn ông muốn lên giường với phụ nữ, tôi có thể hiểu đây là anh đang đưa ra tuyên bố ngược lại bằng cách chia đều không?”

“Khoan đã... não tôi cần quay một chút...” Lý Quái buộc phải suy nghĩ với tốc độ cao.

Đường Vũ Lạc nhắc nhở: “Thật ra chúng ta có thể đi một con đường khác, tôi hoàn toàn có khả năng chịu trách nhiệm tiền ăn của anh, và tôi cũng không phản đối chuyện này.”

“Vậy thì, theo lý thuyết của cô...” Lý Quái cũng hỏi ngược lại. “Tôi có thể hiểu đây là tuyên bố cô muốn lên giường với tôi không?”

“Ưm...” Đường Vũ Lạc rơi vào bối rối.

Cô ấy chưa từng bối rối!

Về logic ngôn ngữ và logic toán học, cô chưa bao giờ bối rối, luôn hoàn thành suy nghĩ và phản hồi trong tích tắc, ném vấn đề lại cho đối phương.

Nhưng bây giờ cô thật sự đang bối rối, vậy thì rõ ràng, đây không phải là vấn đề logic, tuyên bố lên giường tuyệt đối không phải là vấn đề logic, mà nên là một vấn đề cảm tính, Đường Vũ Lạc chưa từng đối mặt với vấn đề cảm tính như vậy, không phải vì chưa từng gặp đàn ông, mà chỉ là chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai như thế này mà thôi!

Khuôn mặt của người đàn ông này có một sức mạnh thượng cổ thần kỳ, vô điều kiện chiếm trọn khao khát về cái đẹp của một phụ nữ bình thường, cho dù Đường Vũ Lạc có cực kỳ lý trí, cũng không thể thoát khỏi lời nguyền thượng cổ này!

“Tốt lắm, tôi không cần cô trả tiền ăn cho tôi.” Lý Quái đã gần thành công, liền nheo mắt nói nhỏ. “Thứ ba, không được thẩm ở đây.”

Một câu hỏi lỗ mãng và hạ lưu.

Nhưng không sao, Đường Vũ Lạc thích thẳng thắn.

“Tôi đương nhiên có thể kiềm chế được, cũng xin anh cố gắng kiềm chế.” Đường Vũ Lạc nhìn vào khuôn mặt của Lý Quái, biểu cảm đột nhiên trở nên kỳ lạ. “Ưm...”

Đúng vậy, trong tình huống bình thường, một phụ nữ bình thường đương nhiên có thể kiềm chế bản thân không thẩm ở nơi công cộng.

Nhưng đối mặt với người đàn ông trước mắt này thì sao? Mỗi ngày đối mặt với anh ta 10 tiếng đồng hồ thì sao?

Lý Quái nở một nụ cười lạnh lẽo: “He he, hiểu ra rồi chứ.”

Người trẻ tuổi, đừng quên, cô đang đối mặt với tôi.

Cô rất mạnh, đúng vậy, nhưng chữ mạnh rất mơ hồ, sẽ luôn có người mạnh hơn, không ai có thể nói rõ mạnh là gì, thước đo và giới hạn của sự mạnh ở đâu.

Nhưng đẹp trai, thì có giới hạn, có người đàn ông đẹp nhất theo nghĩa tuyệt đối.

Thước đo tuyệt đối, chính là từ xưa đến nay, từ khi con người đứng thẳng cho đến thời khắc này, người đàn ông đẹp trai nhất từng được sinh ra.

Là ai đây?

Ai nhỉ?

Lý Quái tiếp tục nụ cười lạnh của mình: “Không còn nghi ngờ gì nữa, khuôn mặt này của tôi, chính là chân lý phổ quát vững chắc nhất, là vẻ đẹp trai tuyệt đối không thể lay chuyển. Cô rất mạnh, nhưng xét cho cùng cô vẫn là phụ nữ, sẽ không thể tránh khỏi việc rung động. Cho nên, tôi nói không được thẩm ở đây, tuyệt đối không phải là lời nói suông, chuẩn bị sẵn sàng chưa, đối mặt với tôi trong suốt một năm trời, đối mặt với người đàn ông đẹp trai tuyệt đối.”

Lý Quái từ từ giơ tay, ném ra câu hỏi tối thượng của vũ trụ này: “Có cái giác ngộ đó chưa, bạn học Đường Vũ Lạc!”

“Ưm...” Biểu cảm của Đường Vũ Lạc vô cùng đau khổ, sự trong sáng của cô cuối cùng đã bị một thứ gì đó làm vấy bẩn. Cô chưa bao giờ chọn cách trốn tránh, luôn đối mặt với vấn đề. Trong đời mình, khó tránh khỏi việc rung động trước một vài người đàn ông tuấn tú, nhưng đó đều là những cảm xúc thoáng qua, như thủy triều lên xuống, cô có thể dùng lực hấp dẫn của lý trí để hóa giải chúng.

Nhưng trước mắt, đối mặt với Lý Quái.

Đây là một cơn sóng thần chưa từng có!

Đường Vũ Lạc cảm thấy những con sóng khổng lồ cao như núi đang lao về phía mình!

Thời gian của cô không còn nhiều.

Cô vận dụng hết mọi suy nghĩ, sử dụng khoa học tự nhiên và khoa học nhân văn, cùng với tất cả kiến thức triết học để cố gắng tìm ra một khuyết điểm trên khuôn mặt này, viện dẫn ví dụ, nhìn lại cổ kim, để lật đổ sự tự tin về vẻ đẹp trai tuyệt đối của Lý Quái.

Nhưng cô đã thất bại, sóng thần đã ập đến trước mặt, cô sắp bị nhấn chìm!

Cô cũng cuối cùng nhận ra, người trước mắt này mạnh đến mức nào!

Con đường tìm kiếm tri thức và chân lý là vô tận, ít nhất là con người hiện tại vẫn còn một khoảng cách cực kỳ xa xôi so với câu trả lời cuối cùng đó. Đường Vũ Lạc luôn cho rằng, dù mình có nỗ lực cả đời, cũng không thể chạm đến rìa của bất kỳ một chân lý tối thượng nào.

Thực tế đã tát cho cô một cái thật kêu, không cần công thức nào, không cần bất kỳ sự khám phá hay chứng minh nào!

Sự diễn giải về chân lý tối thượng của cái đẹp, đang ở ngay trước mắt.

Đây là bản năng thượng cổ, là chân lý duy nhất đã được khắc ghi trên chuỗi DNA duy nhất khởi nguồn của sự sống!

Đây là vẻ đẹp thuần túy, dù là gu thẩm mỹ của cô hay của một bà lão châu Phi, thậm chí là gu thẩm mỹ của tinh tinh, khỉ, vượn, thì người đàn ông trước mắt vẫn đẹp trai theo nghĩa tuyệt đối.

Đường Vũ Lạc vẫn không trốn tránh, giống như những lần cô tìm kiếm chân lý, cô đang giãy giụa, giãy giụa giữa lý trí và bản năng, cô nhìn chằm chằm vào Lý Quái, dốc toàn lực chống lại sức hấp dẫn không thể kiểm soát đó, dốc toàn lực giữ lại một chút hoài nghi cuối cùng đối với chân lý tối thượng: “Anh... anh quá coi thường tôi rồi, thẩm là một chuyện riêng tư, không thể nào thực hiện ở đây được.”

“Vậy cô đang bối rối chuyện gì?” Lý Quái khẽ nhướng mày. “Vì bản thân cô, xin hãy cố gắng đừng ngẩng đầu nhìn tôi, ngay cả hoa khôi của trường này, thông thường cũng không dám nhìn tôi quá hai phút.”

“Không phải, đang chống lại một chuyện khác.”

“Chuyện gì?”

“Theo bản năng, muốn hét lên hai chữ, hai chữ kinh ngạc, nhưng làm vậy sẽ trông rất ngốc, lý trí không cho phép tôi hét lên.” Đường Vũ Lạc dốc toàn lực kiềm chế.

“Hai chữ...” Lý Quái lúc này mới nhớ ra, bất kỳ phụ nữ nào khi nhìn thấy mình, đều không thể kiềm chế mà hét lên “Ô hô”, một số phụ nữ có ý chí yếu kém, thậm chí còn hét nhiều lần hơn, thậm chí mỗi lần nhìn thấy mình đều hét, bao gồm cả Bạch Tĩnh.

Những cô gái yếu đuối hơn, sẽ không ngừng “Ô hô” như bị nấc.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là sự kinh ngạc bản năng nhất của sinh vật giống cái đối với vẻ đẹp của giống đực, không ai có thể kìm nén được.

Nhưng cô ta, lại có thể chống lại được!

Không thể nào, lẽ nào vẻ đẹp trai tuyệt đối sắp bị lật đổ rồi sao?

“Hét ra sẽ dễ chịu hơn đấy.” Lý Quái có chút căng thẳng nói. “Như vậy, sau đó sẽ được giải thoát.”

“Nhưng tôi thật sự không muốn hét...” Đường Vũ Lạc vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Quái, từ chối hét ra hai chữ đó, quả thực còn khó hơn cả việc từ chối hít thở.

Lý Quái có chút đồng cảm nhìn Đường Vũ Lạc, không phải lỗi của cô, chỉ là do giới tính mà thôi, anh cố gắng an ủi: “Vậy thì đừng nhìn tôi nữa, cô như vậy rất nguy hiểm, hơn nữa xét tình hình của ông ngoại cô, gia đình cô rất có thể có tiền sử bệnh tâm thần.”