Chín giờ ba mươi phút, quảng trường tuyển chọn đã ồn ào náo nhiệt. Mặc dù mười giờ hoạt động mới bắt đầu, nhưng các thí sinh đã đăng ký từ trước cần phải đến sớm để làm thủ tục, trang điểm. Những sinh viên đột nhiên quyết định tham gia lại càng phải điền đơn, xếp hàng.
Lý Quái vốn định đến muộn một chút, cậu biết đến sớm chỉ tốn thời gian, nhưng xét thấy thân phận mình bây giờ khá nhạy cảm, bị gán cho cái danh chảnh chọe thì không hay lắm.
May mà Ngỗng Có Tiền rất có tiền, đã sớm chuẩn bị sẵn bàn ghế, máy pha nước ngọt, máy pha cà phê và đồ ăn nhẹ để các thí sinh có thể ngồi trò chuyện trong lúc chờ đợi. Đội ngũ sản xuất cũng vác máy quay đi phỏng vấn hậu trường bất cứ lúc nào, mọi thứ được lên kế hoạch rất chuyên nghiệp và có trật tự.
Lý Quái, Trịnh Nghĩa và Bạch Tĩnh ngồi chung một bàn, chờ chương trình bắt đầu, chờ tên mình được gọi.
Trịnh Nghĩa sẽ đăng ký mọi hoạt động cậu ta thấy, để rèn luyện bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, ngay cả cuộc thi khiêu vũ cậu ta cũng không bỏ lỡ. Cậu ta ở đây là hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Lý Quái nhìn chằm chằm Bạch Tĩnh hỏi: "Cô cũng đăng ký à? Xét thấy cô từng cho tôi vay tiền, tôi thân thiện nhắc nhở cô một câu, tài ăn nói ngốc nghếch của cô sẽ khiến độ nổi tiếng của cô sụt giảm đấy, mau rút lui đi."
"Tùy tâm trạng." Bạch Tĩnh thản nhiên uống nước, "Với lại, hoạt động lần này công lao của tôi không nhỏ, đến xem thành quả tổ chức của mình để vui vẻ một chút không được sao?"
"Nói thì nói vậy..." Trịnh Nghĩa cảnh giác nhìn về phía Uyển Mỹ đang quấn lấy đạo diễn và trợ lý chương trình hỏi han ân cần, "Nhưng trái ngọt của thành quả, hình như đang nằm trong tay người khác."
"Tôi không quan tâm." Bạch Tĩnh khoanh tay, "Nếu muốn ra mắt, tôi có thể tùy tiện lên bìa tạp chí người mẫu."
"Mạnh đến thế cơ à?" Chuyện dù nhỏ đến đâu cũng đủ khiến Trịnh Nghĩa kinh ngạc toát mồ hôi.
"Lần này cô ta không nói dối." Lý Quái liếc nhìn Bạch Tĩnh rồi gật đầu công nhận, "Bất kể là nhan sắc, chiều cao hay số đo ba vòng, Bạch Tĩnh đều đạt đến trình độ siêu mẫu. Lúc cô ta mặc đồ cổ vũ tôi cũng đã nhìn rõ da thịt và đường cong trên người, rất khêu gợi. Nếu cô ta ra mắt làm người mẫu, trong vòng nửa năm có thể lọt vào hàng sao hạng hai."
"Mới hạng hai thôi á!!" Bạch Tĩnh không thể chấp nhận!
"Lên hạng nhất cần phải giao dịch, giao dịch vốn hoặc giao dịch thể xác."
"Tôi có thể giao dịch vốn mà!"
"Nhưng như vậy rất lãng phí, tài nguyên thể xác của cô sẽ dần mất giá trong tương lai, khoảng 10 năm sau, độ cong của đường cong mất giá sẽ bắt đầu tăng vọt."
"Sao cậu phiền phức thế nhỉ!!!" Bạch Tĩnh đặt chai nước xuống bàn chất vấn, "Cậu đối xử với người khác rất thân thiện, cậu đang nhắm vào tôi đúng không! Nể tình tôi đã giúp cậu tổ chức cái hoạt động vô vị này, cậu không thể khen tôi một câu à!"
"Tôi khen cô rồi mà, cô có trình độ siêu mẫu, thế còn chưa đủ sao?"
"A a a a!" Bạch Tĩnh ôm đầu, "Cậu cứ chờ đấy!"
Lý Quái, sẽ có một ngày, tôi phải giẫm cậu dưới chân, tôi sẽ nhét ngón chân vào miệng cậu, bắt cậu phải cầu xin tôi!
Một tiếng ồn lớn át đi sự huyên náo của hiện trường, một chiếc xe Passat đời cũ sắp đến tuổi báo hỏng drift một đoạn 10 centimet rồi dừng lại bên lề đường trong khuôn viên trường.
"Là xe của giáo sư Nghiêm thì phải, giáo sư Nghiêm cũng lái xe kiểu này à? Sao thầy ấy vẫn chưa đổi xe nhỉ?" Trịnh Nghĩa thở dài từ xa, "Thật đáng kính trọng!"
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên đeo kính râm bước xuống. Dáng người ông thẳng tắp, mặc một bộ vest màu xám, không thắt cà vạt. Dù hai bên thái dương lốm đốm bạc cho thấy ông đã có tuổi, nhưng xét về tư thế và vóc dáng, ông tràn đầy sức sống và sự quyến rũ của tuổi trẻ.
Nhân viên ekip chương trình, bao gồm cả Vương Thần, nhanh chóng xúm lại chào đón.
Trịnh Nghĩa bất giác đứng lên bàn, nghển cổ nhìn: "Không phải giáo sư Nghiêm. Là khách mời sao? Vị khách mời còn lại ngoài Hạ Kỳ?"
"Chắc vậy." Lý Quái liếc nhìn, cảm thấy mái tóc rẽ ngôi gọn gàng và hai bên thái dương lốm đốm bạc của người này trông quen quen, "Là ai được nhỉ..."
Người đàn ông lớn tuổi thấy Vương Thần, liền tháo kính râm ra, để lộ nụ cười hiền hậu vô cùng sâu sắc.
Dù chỉ nhìn từ xa, cũng có thể cảm nhận được sự thấu hiểu sâu sắc của người đàn ông này đối với thế giới, và tình yêu sâu đậm của ông dành cho thế giới.
"Cái gì!!!" Lý Quái kinh ngạc nhảy dựng lên, "Trương... Trương Trương Trương..."
"Trương Trung Chiêu!!!" Trịnh Nghĩa hét thay cậu, "Không ngờ lại mời được cả Trương Trung Chiêu! Cảm giác như sắp bùng cháy rồi!"
"Đúng là ngoài dự đoán." Bạch Tĩnh cũng thở dài, "Trương Trung Chiêu vốn đã rất nổi tiếng, lại còn văn võ song toàn, thông kim bác cổ. Cách đây không lâu sau khi nghỉ hưu, ông đã từ bỏ thân phận trong quân đội, có thể tự do tham gia các hoạt động rồi. Ngoài dự đoán, nhưng cũng hợp tình hợp lý."
"Không phải... Cái mạnh nhất của ông ta vẫn là 'thánh phán ngược'..." Lý Quái run rẩy ngồi lại xuống ghế, "Phần thể hiện của mình chắc chắn sẽ rất nổi bật, đè bẹp tất cả mọi người, lúc đó, Trương Trung Chiêu rất có khả năng sẽ đánh giá cao mình..."
"Đúng... đúng vậy..." Trịnh Nghĩa cũng đặt mình vào vị trí của Lý Quái, "Cái mồm thối của Hoàng Tục Đông cũng chỉ ở cấp độ thi đấu thể thao, còn mồm thối của Thiếu tướng Trương là ở cấp độ chiến lược quốc gia..."
"Làm gì có chuyện cường điệu như các cậu nói..." Bạch Tĩnh cảm thấy hai người họ đã đánh giá quá cao sức sát thương của Trương Trung Chiêu.
Lý Quái lập tức lắc đầu: "Cô có biết vụ bê bối bạn thân can thiệp chính trị của nữ tổng thống Hàn Quốc Park Geun-hye không?"
"Biết chứ... một vụ bê bối nhảm nhí, ai mà ngờ tổng thống Hàn Quốc lại bị người khác thao túng."
"Ngay trước khi vụ việc này bị phanh phui vài ngày, Thiếu tướng Trương Trung Chiêu đột nhiên không vì lý do gì mà đăng một bài trên Weibo, hết lời ca ngợi những thành tựu của Park Geun-hye từ khi lên nắm quyền. Trước đó, ông ta còn tuyên bố trong một chương trình rằng 'sẽ có một ngày, người ta sẽ làm một bộ phim về Park Geun-hye'."
"Hừm..." Bạch Tĩnh cảm nhận được một luồng khí chẳng lành. Nếu là chuyện như bầu cử tổng thống Mỹ, việc phán ngược trúng cũng có thể hiểu được, vì dù đặt cược bên nào cũng có một nửa cơ hội. Nhưng một người rảnh rỗi đột nhiên đi khen ngợi một vị tổng thống Hàn Quốc không được mấy ai quan tâm thì thật kỳ quái, thật khó tin. Lại còn nói làm phim ca ngợi công đức nữa chứ, trời ạ!
Lý Quái càng căng thẳng hơn: "Không chỉ vậy, trong Chiến tranh vùng Vịnh, ông ta đã hết lòng ủng hộ Saddam Hussein."
Trịnh Nghĩa: "Trong chiến tranh Libya, ông ta còn đánh giá cao Gaddafi, Gaddafi nhanh chóng bị bắt và xử tử."
Lý Quái: "Khi các loại vũ khí mới như máy bay, tàu sân bay của các nước khác đang trong giai đoạn thử nghiệm, ông ta luôn chỉ đích danh nói một câu, cái thứ đó, đừng bốc cháy là được rồi."
Trịnh Nghĩa: "Kết quả là những chiếc máy bay đó không có ngoại lệ đều rơi, các tàu chiến không có ngoại lệ đều phát nổ."
"Hiểu chưa." Lý Quái ôm trán, bắt đầu dao động, "Sự mạnh mẽ của tôi chỉ giới hạn trong sức mạnh tự nhiên của cá thể con người, hiện tại tôi không thể chống lại vũ khí nhân quả luận siêu hình được. Theo nghiên cứu của Đường Vũ Lạc, đó là ở cấp độ lượng tử."
Nghe qua những chiến tích này, Bạch Tĩnh vậy mà có chút tin: "Vậy... đừng để ông ta đánh giá cao là được rồi."
"Khó lắm, tôi không thể che giấu thực lực của mình được."