Vương Đế tràn đầy tự tin, cậu ta tin rằng vấn đề này chỉ có người đàn ông ở đẳng cấp như cậu ta mới quan tâm đến.
"Chủ đề tôi muốn thảo luận là, tại sao khi đứng trên lập trường của phụ nữ nói rằng đàn ông đều là tra nam thì sẽ được ủng hộ. Còn khi đứng trên lập trường của đàn ông, nói rằng phụ nữ đều là đĩ thì sẽ bị phản đối."
Hạ Kỳ nhíu mày, ngắt lời: “Khả năng diễn đạt của cậu có vấn đề, tôi hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì.”
“Hô, vậy tôi xin phép lấy một ví dụ.” Vương Đế giơ tay chỉ về phía Hạ Kỳ, “Ví dụ như ngài, luôn đăng những bài canh gà tâm hồn về cách đối phó với tra nam, nhưng chưa bao giờ thảo luận cách ứng phó với ‘bitchi’. Ngài luôn giúp phụ nữ bày mưu tính kế nhận diện tra nam, nhưng chẳng bao giờ nói cho đàn ông biết làm sao để nhìn thấu ‘bitchi’. Ngài có tự mình nghĩ đến nguyên nhân chưa?”
Vương Đế vừa nói vừa khẽ nheo mắt: “Hay nói cách khác, đây chính là kết quả của việc đã suy tính kỹ lưỡng?”
Vương Đế vận dụng năng lực xuất sắc của mình, một lần nữa khiến cả hội trường hoàn toàn chết lặng!
Lý Quái đã lắc đầu. Vương Đế tuy là một tên ngốc, nhưng vật cực tất phản, một tên ngốc đến cực điểm như cậu ta lại nắm bắt được những điều mà người thường không để ý. Nhưng Vương Đế à, cách cậu chọn ngu xuẩn quá, vừa lên sân khấu đã chỉ thẳng vào mũi khách mời mà mắng, cậu có tự lượng sức cái mồm của mình không thế?
“Đây là đang… thách thức tôi sao?” Hạ Kỳ dang tay hỏi.
“Chỉ là đáp lại câu hỏi của ngài thôi.” Vương Đế cho rằng mình đã chiếm thế thượng phong.
“Ồ, vậy tôi cũng đáp lại một chút.” Hạ Kỳ đoán chắc đây là chân gỗ do ekip chương trình sắp xếp, lúc nào cũng cần có kẻ ngốc đóng vai hề mua vui cho mọi người. Hạ Kỳ cũng không bận tâm, bèn thản nhiên nói: “Từ đầu đến cuối, trong các vấn đề tình cảm, tôi chưa bao giờ phân biệt nam nữ. Có tra nam thì chắc chắn có tra nữ. Chỉ là, trong mắt cậu, những gì cậu đọc được về tôi luôn nhắm vào tra nam, hoặc nói đúng hơn là nhắm vào cậu. Cậu cũng có thể tự hỏi bản thân xem, tại sao trong tầm nhìn của cậu, những thứ đọc được đều là như vậy?”
“Tôi… trong tầm nhìn của tôi…” Vương Đế căng thẳng lắc đầu, “Không phải, mỗi câu nói của ngài rõ ràng đều là để lấy lòng phụ nữ, nhắm vào đàn ông!”
Hạ Kỳ lại dang tay: “Cậu còn quá trẻ, tôi không nỡ làm tổn thương cậu. Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, chính vì một vài khuyết điểm, hoặc nhược điểm của bản thân, khiến cậu nảy sinh cảm giác tự ti, luôn cho rằng mỗi câu nói của người khác đều nhắm vào mình. Tôi khuyên cậu nên đọc thử tập tản văn của tôi, mau mau trưởng thành nhé.”
“Sao có thể chứ? Sao tôi lại tự ti được, tôi không hề hoang tưởng mình bị tổn thương, những lời đó của ông cũng không làm tổn thương ai cả… Ý tôi là… chờ đã…” Vương Đế dần nói lắp.
Hạ Kỳ thúc giục: “Mời thí sinh tiếp theo đi ạ, người này còn không biết mình muốn nói gì nữa.”
Vương Đế rơi vào trạng thái đờ đẫn, đầu óc cậu ta ngập tràn ý nghĩ, nhưng dưới khí thế của đối phương, cậu ta hoàn toàn không biết phải diễn đạt thế nào.
Dưới sự chỉ dẫn của đạo diễn, những khán giả có tâm lý không vững vàng đồng loạt vỗ tay. Đúng vậy, hiện tượng mà Hạ Kỳ nói rất phổ biến, nghe qua thì Vương Đế quả thật giống như vậy.
Lý Quái khẽ lắc đầu, đồ ngốc, cậu không hề nghiên cứu đối thủ mà đã phát động thách đấu sao? Năm đó tôi vì viết bài bình luận phim “Tiểu Tứ Đại” mà thật sự đã xem từ đầu đến cuối một lượt. Hôm nay tôi đứng ở đây, là đã thuộc lòng 100 bài canh gà của Hạ Kỳ. Nếu là tôi, tôi có thể ngay tại chỗ nêu ra 5 bài canh gà để đối chất với ông ta.
Trương Trung Chiêu vốn rất đồng tình với Vương Đế, nhưng với lập trường của mình, ông thực sự khó nói điều gì. Khẳng định Vương Đế chẳng khác nào phủ định Hạ Kỳ, như vậy sẽ biến thành khách mời xé nhau, chương trình không thể tiếp tục được. Ông cũng đành theo Hạ Kỳ bấm đèn đỏ, chỉ để lại một lời khuyên: “Bạn học này, chúng ta không chỉ cần xem nhiều, nghĩ nhiều, học nhiều, mà đồng thời cũng phải làm nhiều, giao lưu nhiều. Học mà không nghĩ thì mờ mịt, nghĩ mà không học thì nguy hiểm.”
Đầu óc Vương Đế trống rỗng, ngay cả Thiếu tướng cũng phủ định mình rồi sao…
Bị đạo diễn thúc giục, cậu ta đành ngậm ngùi rời sân khấu.
Khi đi ngang qua Lý Quái, Vương Đế cố tỏ ra mạnh mẽ, nghiến răng nói: “Hô, tôi cũng có lúc sơ suất. Kẻ địch này giao cho cậu đấy, cho cậu hưởng hời rồi.”
Không phải đâu, cậu chưa bao giờ thành công, chỉ làm mọi chuyện rối tung lên thôi!
Lý Quái đã lười cả việc mắng tên ngốc này. Làm sao tôi có thể ngây thơ ngu xuẩn như cậu mà lao đầu vào một đối thủ sừng sỏ như vậy được? Đối phương ngồi trên ghế khách mời, vốn đã sở hữu thực lực mạnh mẽ, lại còn có hào quang của người nổi tiếng, hào quang của người thành đạt, hào quang của thần tượng và hào quang của tài năng. Mặc dù chiến tranh là không thể tránh khỏi, nhưng hấp tấp xua toàn quân xông lên là cực kỳ ngu xuẩn.
Lý Quái chỉ cảnh cáo: “Về chui vào chăn mà khóc lóc tự kiểm điểm đi.”
“Thế giới này không tin vào nước mắt.” Vương Đế đã lau khô nước mắt, “Tôi sẽ ở đây, xem cậu thay tôi hoàn thành nhiệm vụ.”
“Cách xa tôi ra là được rồi!”
Người tiếp theo là Lý Vân Long, ngay cả Lý Quái cũng không khỏi tiến lại gần sân khấu. Đạo diễn thấy Lý Quái quan trọng đã xuất hiện, vội vàng tổ chức cho khán giả nhường đường, để Lý Quái đến hàng đầu tiên, như vậy cảnh quay khán giả mới có giá trị hơn.
Lý Quái nhìn Lý Vân Long với bước chân kiên định, khẽ gật đầu. Lý Vân Long là một người có tam quan cực kỳ đúng đắn, vô cùng bình tĩnh, gần như không bao giờ phạm sai lầm. Mặc dù tài ăn nói của cậu ta rất bình thường, e rằng khó có thể đột phá vòng vây, nhưng chỉ cần có thể đối thoại trực diện với Trương Trung Chiêu, đối với cậu ta mà nói đã là quá đủ rồi.
Khoan đã…
Lý Quái nhận thấy bước chân của Lý Vân Long dần bắt đầu loạn nhịp. Nhìn lại đôi mắt cậu ta, nó tràn đầy sự sùng bái đối với Trương Trung Chiêu.
Như vậy không ổn, cảm giác sùng bái sẽ phá vỡ sự bình tĩnh của cậu, phải cẩn thận đấy Vân Long.
Mặc dù thực lực của Lý Vân Long cực mạnh, nhưng cậu ta vẫn luôn giữ vững nguyên tắc che giấu bản thân, đa số bạn học không biết cậu ta, chỉ biết cậu ta là một bạn học cao lớn, ít nói mà thôi.
Lý Vân Long lên sân khấu, hít thở vài lần để điều chỉnh, sau đó mới cất lên giọng nói vang dội.
“Thực ra, tôi không biết nên thảo luận về chủ đề gì. Trong nhận thức của tôi, hành động quan trọng hơn. Vì vậy tôi đứng ở đây, chỉ mạn phép muốn nhờ thầy Trương chỉ điểm cho tôi vài vấn đề.”
Trương Trung Chiêu tự nhiên thân thiện giơ tay: “Mời em nói.”
Nhưng Hạ Kỳ đã bấm đèn đỏ: “Sinh viên của Đại học Kế Kinh chúng ta nên là những người biết suy nghĩ, sân khấu trước mắt cũng là để các em nói ra kết quả suy nghĩ của mình, em đã hoàn toàn đi ngược lại quy tắc.”
“Đúng vậy.” Trương Trung Chiêu cũng dứt khoát bấm đèn đỏ, sau đó hòa nhã nói, “Bạn học này, em không có thái độ và quan điểm, tôi không thể để em đi tiếp, nhưng tôi vẫn sẵn lòng nghe vấn đề của em.”
“Cảm ơn thầy.” Lý Vân Long không hề nản lòng, cậu ta vốn cũng không định đi tiếp, liền nêu ra vấn đề của mình, “Em là sinh viên chuyên ngành truyền thông, phạm vi lựa chọn nghề nghiệp trong tương lai rất rộng và phức tạp, điều này khiến em vô cùng hoang mang. Em muốn hỏi thầy Trương là, giai đoạn hiện tại, đất nước cần nhất những nhân tài như thế nào? Trong tương lai, em nên nỗ lực tỏa sáng ở vị trí nào để có thể cống hiến hết sức mình, đóng góp lớn nhất cho đất nước.”