Lý Quái, "Quái"/烩 là "huì", thanh bốn, "quái" trong "quái miến"/烩面 (mì hầm).
Quái, hoàn toàn là một từ ngữ nấu nướng quê mùa, không thể tránh khỏi việc khiến người ta liên tưởng đến một loại mì nào đó. Một người cha dùng chữ này để đặt tên cho con mình chắc chắn là một kẻ ngốc, không lẽ ông ta không nghĩ đến việc điều này sẽ mang lại cho đứa con một tuổi thơ như bát mì hầm sao!
Suy luận này hoàn toàn chính xác. Bố của Lý Quái đúng là một kẻ ngốc, nhưng là một kẻ ngốc hào phóng, mỗi tháng ông đều đưa một nửa tiền nhuận bút của mình cho Lý Quái làm sinh hoạt phí. Con số đó lên tới hơn một nghìn tệ đấy!
Thu nhập mỗi tháng chỉ hơn hai nghìn tệ vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất. Dù sao thì bố cũng đang rất nỗ lực sáng tác, không nên trách một người đang cố gắng. Điều thực sự đáng sợ là những cuốn tiểu thuyết mà bố viết. Ví dụ, hiện tại ông đang viết một cuốn có tên "Mang Loli Chống Nhật". Chú ý, điểm độc hại không chỉ có vậy, bên trong còn ẩn chứa những tư tưởng nguy hiểm hơn, không phải là "chống Nhật" như trong tưởng tượng, mà là "chống" chữ "Nhật/日"!
Nỗ lực của ông hoàn toàn sai hướng rồi có được không, ông ta không biết xấu hổ là gì sao, hơn nữa cô gái có tên Loli đó vô tội mà!
Thật không hiểu loại người này sao có thể yên tâm làm cha người khác được.
May mắn là mẹ mạnh mẽ hơn bố rất nhiều. Hồi trẻ mẹ rất thích túi xách, sau này phát hiện bố không mua nổi nên đành đi mua túi giả, mua nhiều rồi tự mình bắt đầu bán. Chẳng biết từ lúc nào, bà đã trở thành chị đại trong ngành túi xách giả ngầm của thành phố này, làm ăn còn bí ẩn hơn cả các ông trùm. Lý Quái cảm thấy kinh nghiệm của mẹ có thể làm thành một bộ phim "Tuyệt Mệnh Bao Vương/Vua Túi"!
Tuy nhiên, mẹ luôn tự nhận mình là một bà nội trợ, thậm chí cũng không hề nói cho Lý Quái biết sự nghiệp thực sự của mình. Tất cả những điều này đều là do Lý Quái tình cờ phát hiện. Dĩ nhiên anh cũng không vạch trần. Mẹ cứ yên lặng kiếm tiền là được rồi, không cần có bất kỳ áp lực đạo đức nào cả, con trai mẹ là một người thực tế đến phát nổ, có tiền là đủ rồi. Hơn nữa, việc làm giả các sản phẩm xa xỉ của chủ nghĩa tư bản để tạo ra giá trị kinh tế cho tổ quốc là một phương thức kiếm tiền chính nghĩa!
Đáng tiếc là, đầu óc của mẹ thực ra cũng chẳng khá hơn bố là bao, nếu không thì mẹ đã không cưới bố rồi. Rõ ràng bà đã kiếm được không ít tiền, nhưng lại không đi đầu tư hay mua nhà, mà lại đi — du lịch!
Bố tuy là một tiểu thuyết gia thất bại thảm hại, nhưng lại thành công trong việc lây truyền tế bào ngốc nghếch cho mẹ, vì vậy hai người họ có nửa năm là đi du lịch. Lý Quái đã nhiều lần nhắc nhở họ phải nghĩ cho tương lai của con trai, lúc tìm đối tượng ít nhất cũng phải có một căn nhà chứ, dù sao con gái cũng không thích sống chung với bố mẹ chồng, đặc biệt là một ông bố chồng không theo lề thói như bố.
Mỗi lần như vậy, bố đều dùng một câu canh gà đậm đà nhất thế gian để kết thúc cuộc đối thoại:
"Cuộc đời không chỉ có sự tạm bợ trước mắt, mà còn có thơ và phương xa."
Đây chính là sự lạm dụng canh gà một cách trắng trợn, vì bố và mẹ đi du lịch chưa bao giờ đến một phương xa thơ mộng nào cả, mà chỉ đến các hòn đảo để yên tĩnh tắm nắng, cho tế bào ngốc nghếch phát triển nồng đậm hơn.
Phải nói rõ rằng, đây là một câu canh gà có tầm, không nên dùng phương pháp thô bạo để phá giải, đó là sự báng bổ đối với một câu canh gà thần thánh. Phải tôn trọng phong cách của người sáng tạo ra câu canh gà này, dùng một câu canh gà độc có tầm tương đương để phá giải, và Lý Quái đang nỗ lực để đạt đến trình độ đó.
Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, bố và mẹ để kỷ niệm con trai được nghỉ hè cũng như 19 năm 52 ngày kết hôn, lại một lần nữa dắt tay nhau ra đảo.
Vì đã sống cùng với cặp phụ huynh như vậy suốt 19 năm, Lý Quái không có gì bất mãn, ngược lại còn rất hạnh phúc, cuối cùng cũng có thể một mình tận hưởng một kỳ nghỉ hè thoải mái.
Cứ như vậy, Lý Quái gần như ở nhà suốt cả kỳ nghỉ hè. Anh tin rằng mọi người đã hiểu sai về chữ "trạch" (ở nhà). "Trạch" là một trạng thái sống hiếm có, có thể ngủ nướng thỏa thích, đọc sách, xem phim, chơi game, giống như tuổi thơ vừa đẹp đẽ vừa trong sáng.
Đáng tiếc là, vẻ đẹp đó một khi bước vào xã hội hiểm ác thường sẽ không bao giờ trở lại. Một số người sẽ lạc lối giữa dòng đời bận rộn, thân tâm mệt mỏi, rồi quay lại khinh miệt những trạch nam trạch nữ không làm gì cả, lãng phí cuộc đời, họ cho rằng đó là sự suy đồi sa đọa.
Đồng thời, họ lại ngưỡng mộ những người như bố mẹ Lý Quái, nằm dài trên bãi biển ở một hòn đảo nào đó không làm gì cả, lãng phí cuộc đời, và họ cho rằng đó là chân lý của hạnh phúc!
Chính là những kẻ vừa nói "Người thông minh phải biết lên kế hoạch cho từng mảnh thời gian, tận dụng từng giây để đi đến thành công", vừa cảm động bởi "Hướng ra biển rộng, xuân về hoa nở, hạnh phúc xa xỉ nhất chính là lãng phí thời gian"!
Thật là một đám người vừa màu mè vừa rảnh rỗi!
Vì vậy, Lý Quái chưa bao giờ thử giảng đạo lý với họ, phải trân trọng thời gian của chính mình. Năm nhất đã qua rồi, thời gian để "trạch" không còn nhiều nữa. Đội tuyển bóng đá Trung Quốc có thể lãng phí mấy chục năm, nhưng thời gian dành cho Lý Quái chỉ còn lại ba kỳ nghỉ hè mà thôi!
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, tức là hôm qua, Lý Quái chìm đắm trong một trò chơi nhàm chán tên là "Plague Inc."/công ty dịch bệnh và không thể thoát ra được. Thiết lập của game cực kỳ đơn giản, người chơi đóng vai virus, với mục tiêu lây nhiễm và giết chết toàn bộ nhân loại. Phải cẩn thận che giấu bản thân để lây lan càng nhiều càng tốt, không để bị viện nghiên cứu y học độc ác phát hiện, sau đó vào thời điểm thích hợp gây ra các triệu chứng chết người, tiêu diệt nhân loại trước khi viện nghiên cứu phát triển được thuốc kháng thể.
Trò chơi này thực ra không hề bạo lực, vì từ đầu đến cuối chỉ là một đống dữ liệu, không có một hình ảnh xác chết nào, ngay cả "CrossFire" cũng bạo lực hơn nó. Hơn nữa, người chơi "Plague Inc." cũng không thật lòng muốn hủy diệt thế giới, họ chỉ vận dụng các chiến lược khác nhau, tận hưởng cảm giác sung sướng khi ẩn mình lén lút lây lan, rồi đột nhiên bùng phát để hoàn thành mục tiêu.
Dù game đã là một hoạt động giải trí quen thuộc, nhưng nghiện game quả thực sẽ dẫn đến một số vấn đề sức khỏe, ví dụ như ngủ sẽ không ngon, sẽ nằm mơ.
Lý Quái nhớ rất rõ giấc mơ tối hôm đó, anh chưa bao giờ nhớ rõ một giấc mơ như vậy.
Anh đã rất xấu hổ khi tiếp tục hành trình "Plague Inc." trong mơ.
Đầu tiên là phải đặt tên cho dịch bệnh, Lý Quái tùy tiện nhập vào thứ mà anh muốn lan truyền nhất: "Canh gà Độc". Không phải vì sở thích quái đản nào, anh chỉ đơn giản là ghét canh gà tâm hồn, vì vậy anh không định tiêu diệt nhân loại, mà chỉ chữa trị cho những người bị canh gà lây nhiễm.
Sau đó là chọn loại dịch bệnh. Thông thường sẽ là tế bào, virus, ký sinh trùng gì đó, nhưng ván game này có chút kỳ lạ, những lựa chọn dành cho Lý Quái là "Thần tượng", "Học giả", "Doanh nhân" và "Chính trị gia".
Anh không nghĩ ngợi mà chọn ngay "Chính trị gia", vì chính trị gia là bố của ba loại người kia, có thể dễ dàng làm được những việc mà ba loại người kia phấn đấu cả đời cũng không làm được. Nhưng đáng tiếc là một thông báo lỗi hiện ra:
"Khu vực của bạn không thể chọn thân phận này!"
Thời buổi này chơi game thôi cũng phiền phức vậy sao!
tên là Loli chứ không phải loli Tuyệt Mệnh Độc Sư là tên phim Breaking Bad ở Trung Quốc trích từ bài hát này trạch nam/宅男 chỉ Otaku bên Trung, toàn ở nhà đội tuyển bóng đá Trung gà, toàn thua COVID thì game này bị cấm rồi Năm 2017 tác giả viết một về nam chính như Trump đi tranh cử tổng thống Mỹ, nội dung diss chính trị Mỹ, kết quả Trump lên làm tổng thống, truyện bị cho bay màu. Năm 2018 thì viết truyện này. Ở Trung giờ cấm viết loại quan trường, viết bên Mỹ như trên cũng bị cấm, tác giả chắc còn cay