Propeller Opera

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 01 - Dự

“Izaya, ta kết hôn đi.”

Cậu trai bất chợt dừng bước, đoạn quay sang nói với cô bé đang ở bên cạnh mình.

“...?”

Cả cô bé cũng dừng chân, băn khoăn quay sang nhìn cậu.

Cả vùng trời phía tây nhuộm trong ánh hoàng hôn, phía trên bờ kè tươi một màu lá, trải dài dọc theo dòng sông xanh ngắt.

Lập kế hoạch đánh lừa những kẻ hầu đến đón sau khi hoàn thành xong các tiết học tại trường, cả hai thành công thực hiện màn tẩu thoát để cùng nhau ra về. Lời cầu hôn quá sức đột ngột khiến cô bé cảm thấy bối rối.

“Ngay bây giờ á?”

“Sao gấp thế được? Đấy là chuyện của tám năm sau. Theo luật pháp quốc gia, ta có thể hứa hôn sớm, sau đó thực hiện giao ước một khi hai bên tròn mười tám tuổi.”

“Thế à.”

Đăm chiêu suy nghĩ, nhẹ nhàng thả lỏng bờ môi của mình, cô bé trưng ra một bộ mặt nghiêm túc.

“Kuroto, ngươi yêu ta à?”

Vận một chiếc áo sơ mi trắng, cùng với đó là chiếc quần tây dài quá gối đính kèm cặp dây đai nịt, sau lưng có đeo một cái cặp táp nhỏ màu đen. Cậu bé trong bộ đồng phục của cơ sở giáo dục Kitagawa- Kuronomiya Kuroto vẫn khoác đôi bàn tay lên đôi dây đeo cặp của mình, gắt gỏng nạt lại.

“Đừng có hòng tưởng bở. Tôi chẳng có hứng thú yêu đương gì cả.”

“Ừm...”

Đáp lại ngắn gọn, bằng một cử chỉ chẳng khác nào người lớn dù cho cô bé chỉ mới vừa tròn mười tuổi, Đệ Nhất Công Chúa Shironomiya Izaya dùng ngón cái và ngón trỏ vân vê vầng trán của mình rồi lại chìm vào suy tư. Trước ngực chiếc áo sơ mi trắng mà cô bé đang mặc có thắt một dải ruy băng, bên dưới là chiếc váy màu xanh hải quân, sau lưng đeo chiếc cặp táp màu hồng. Mái tóc màu bạc hiếm thấy từ một người thuộc dân tộc Hinoo mà cô bé sở hữu đang nhuộm trong ánh tà dương xế chiều.

Cả hai đã luôn ở bên nhau kể từ khi bắt đầu có nhận thức. Izaya và Kuroto là họ hàng xa thuộc Hoàng Tộc, cách nhau sáu thế hệ. Họ đều là những cá nhân đặc biệt hiếm có sở hữu [Dị Năng].

Vốn nắm giữ trong đầu tri thức trác tuyệt nên Kuroto tuy chỉ mới mười tuổi nhưng cách nói chuyện chẳng khác nào một người trưởng thành đã ngoài ba mươi. Trong khi đó Izaya lại là một cá nhân có tầm nhìn và tư duy tách biệt, theo dõi vạn sự xung quanh với sự nhạy bén khác thường. Cả hai đều cùng tuổi nên nhanh chóng trở thành bạn, lẽ dĩ nhiên khoảng thời gian họ ở riêng cạnh nhau cũng khá dài.

Tuy nhiên, mối quan hệ giữa cả hai không hề thân thiết đến độ có thể đột ngột cầu hôn như thế này.

“Nếu đã không yêu, sao người lại muốn cưới ta?”

“Sao nãy giờ hỏi lắm thế, có vấn đề gì à?”

“Vì đây là vấn đề hệ trọng có liên quan đến cuộc đời của ta từ nay về sau.”

Gãi đầu với vẻ mặt phiền phức, Kuroto nhướn vai.

“Tôi nhất định phải trở thành Hoàng Đế của đất nước này trong tương lai.”

“...”

“Thế nhưng nhà Kuronomiya lại là phân gia. Nếu cứ thế này, ngôi vương rồi sẽ rơi vào tay của Kazuma- em trai cô.”

“...”

“Tuy nhiên chỉ cần kết hôn rồi trở thành con rể nhà cô, sau đó tìm cách tước quyền kế vị của Kazuma đi thì chắc chắn ngôi vương sẽ thuộc về tôi.”

“...”

“Tôi không hề cần cô, huyết thống chảy trong người cô mới là thứ quan trọng. Thế nên Izaya à, hãy kết hôn với tôi để tôi có thể trở thành Hoàng Đế.”

“Kuruto.”

“Sao thế?”

Âm thanh chát chúa vang lên.

Theo đó, Kuroto quay đầu sang trái cứ như cần cổ vừa bị bẻ ngoặt. Rồi một âm thanh tương tự như thế lại vang lên, lần này đầu cậu xoay như bị bẻ sang phải.

Tung ra hai cú tát trời giáng bằng tư thế đầy mẫu mực, Izaya tiếp tục co đầu gối chân phải lên đến tận ngực, tung gót giày của mình vào thẳng người Kuroto.

“Đây là câu trả lời của ta.”

Thốt lên một tiếng rên nặng trịch, Kuroto bị đá văng lên không, đáp lưng xuống phần dốc nghiêng của bờ kè.

Izaya với khuôn mặt lãnh cảm, liếc xuống Kuroto đang lăn lóc. Do chiếc cặp táp vẫn còn trên lưng, cơ thể của Kuroto hết nảy sang trái rồi lại sang phải chẳng theo qui tắc nào. Cuối cùng cậu bé nằm một đống dưới chân dốc, tròng mắt xoay mòng mòng như chong chóng.

“Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta lần nữa, thứ hạ lưu!”

Rướn người, Izaya tuôn một tràn sỉ vả.

“Từ nay ta với ngươi không còn là bạn bè, cũng chẳng phải họ hàng gì cả. Nếu dám lại gần, ta sẽ giết ngươi!”

Chẳng hề quan tâm gì đến khái niệm phẩm giá, Đệ Nhất Công Chúa của Đế Quốc Hinoo gọi trưởng nam đích tử của nhà Miya là kẻ hạ lưu, hai tay giữ chặt chiếc cặp táp trên vai, cô bé dồn tất cả sự phẫn nộ của mình vào đôi chân rồi bỏ chạy đi mất.

“Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc!”

Vừa chạy, Izaya vừa ngước lên bầu trời đang chìm trong ánh hoàng hôn mà chửi rủa.

“Đê tiện! Khốn nạn! Ngươi là tên đàn ông tệ hại nhất xứ Hinoo này!!”

Từ hai bên khóe mắt của cô bé, những giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi lả chả.

Lòng đau như cắt, Izaya lấy tay dụi mắt, miệng không ngừng chửi rủa. Đôi chân cô bé vẫn tiếp tục không nghỉ, mặc cho dòng lệ cứ thế mà tuôn.

“Đồ ngốc Kuroto!! Ngươi đi chết đi, đồ ngốc!”

Cất tiếng hét về phía bầu trời hoàng hôn, mong sao những giọt nước mắt của cô nhanh chóng vơi đi.

“Hự...”

Khung cảnh mòng mòng dừng lại, một màu đỏ thẫm của sắc trời lấp kín tầm nhìn, xung quanh bị bao phủ bởi cỏ dại, Kuroto dần nhận ra mình đang nằm giữa bờ sông ngắm nhìn hoàng hôn.

“Hừ...”

Khẽ rên rỉ dựng người dậy, cậu liếc sơ một lượt về phía đầu con dốc.

Chẳng có ai ở đó cả. Khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn, cậu bé đứng lên, dùng tay xốc lại chiếc cặp đeo xộc xệch phía sau lưng.

“Chết tiệt, thứ yêu nữ bạo lực...”

Nhớ lại rằng mình đã rơi xuống chân bờ kè sau khi nhận một cú đạp trời giáng không thương tiếc, cậu leo trở lại đỉnh dốc, nhưng chẳng còn thấy bóng dáng Izaya đâu.

Cơn gió mùa hạ mang theo hương cỏ đắng khẽ lướt qua.

[Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta lần nữa, thứ hạ lưu!]

Thứ duy nhất còn đọng lại trong tâm trí cậu là câu nói đó của Izaya.

“Sao cô ta lại cảm thấy khó chịu vậy nhỉ...?”

Không ngờ trên đời này lại tồn tại một đứa con gái dám từ chối lời cầu hôn từ một người vừa có trí tuệ đỉnh cao, ngoại hình ưa nhìn và còn là người của hoàng tộc như mình đây. Chẳng hiểu Izaya đang nghĩ cái gì trong đầu. Cô ta có vấn đề gì về tư duy không nhỉ? Lần đầu tiên trong đời mình thất bại thảm hại như thế này, phải giải quyết ra sao đây...

Day dứt bực bội trong lòng, Kuroto phủi sạch đống cỏ dính đầy trên đồng phục, rồi cậu cất bước ra về một mình.

Ngày mai nếu phải chạm mặt Izaya, mình nên làm gì đây? Liệu mình nên hỏi lí do cô ta từ chối lời cầu hôn, hay quở trách cô ta vì đã sử dụng vũ lực... Mặc dù Kuroto đã do dự rất nhiều và chuẩn bị trước cho tất cả những tình huống có thể xảy đến một khi cậu đối diện với Izaya, thế nhưng liên tiếp ba ngày sau đó, cô không hề đến trường.

***

Vào cái đêm cuối cùng sau ba ngày chẳng rõ tăm hơi Izaya, kể từ lúc Kuroto cầu hôn cô.

Em trai ruột của Hoàng Đế- Kazenomiya Genzaburou cùng các quan chức cao tầng thuộc dòng dõi hoàng tộc đột ngột xuất hiện tại tư dinh của dòng họ Kuronomiya. Người đứng đầu dòng tộc Takehiko bị cáo buộc với lí do [Gia tộc Kuronomiya có mưu đồ tạo phản]. Ngồi trên bàn tiệc tối, Takehiko cùng phu nhân Kaoruko được nghe lại những lời tuyên bố của Kuroto rằng [Tôi muốn kết hôn với Izaya, sau đó tìm cách phế truất quyền kế vị của Kazuma]. Tất cả đã được ghi âm lại bằng máy nghe lén, sự thật rằng Kuroto đã cầu hôn Izaya với lí do như thế là không thể chối cãi, Takehiko hoàn toàn không thể đưa ra bất kì lời bào chữa nào.

Ngay hôm sau, Takehiko đưa ra lời tuyên bố chính thức rằng Gia Tộc Kuronomiya sẽ tự nguyện li khai khỏi Hoàng Tộc.

Đổi họ lại thành [Kurono], bán đi tư dinh, cả gia tộc đã đưa quyết định sẽ chuyển về căn biệt thự ở Kamakura sinh sống.

Trên báo đài, các trang tạp chí đều tung tin rằng [Gia tộc Kuronomiya tự nguyện li khai khỏi vương tộc]. Nếu như sự thật Gia Tộc Kuronnomiya có mưu đồ tạo phản bị phơi bày, hành vi đó sẽ bị tính là tội phản quốc, nguy cơ bị xử tru di tam tộc chiếu theo pháp luật là điều không thể tránh khỏi. Thế nhưng trên thực tế, Hoàng Gia chỉ ban bố hình phạt [Tịch thu tài sản, phế truất địa vị cả gia tộc].

Một tháng sau đó.

Trên tờ tạp chí thịnh hành của một tòa soạn nổi tiếng, những mẫu tin như [Có Phải Gia Tộc Kuronomiya Đã Phạm Phải Tội Phản Quốc?] hay [Kế Hoạch Đảo Chính Đế Quốc Hinoo Nông Nổi Nhắm Vào Công Chúa Izaya] bắt đầu xuất hiện.

Nhà Kuronomiya không hề tự mình li khai khỏi Hoàng Tộc, sự thật là họ bị phế truất do kế hoạch trà trộn vào dòng dõi Hoàng Tộc trực hệ bị bại lộ... Tin tức đó nhanh chóng lan rộng khắp xứ sở Hinoo trong chớp mắt.

Kẻ phản bội đã để lộ thông tin đó ra chính là một người đầy tớ trong nhà. Bị Takehiko và Kaoruko đối xử tệ bạc, hắn đã câu kết với Hoàng Tộc trong bóng tối, sử dụng máy nghe lén một cách tinh vi ghi âm lại tất cả những cuộc trò chuyện lớn nhỏ diễn ra xung quanh trong khoảng thời gian khá dài. Khi đã có trong tay đầy đủ những thông tin cần thiết, hắn liền bán lại cho các bên thông tấn xã.

[Dám cả gan lăng mạ hoàng thân quốc thích], [Kế hoạch thách thức Vương Thái Tử, biến Đích Tử Kuroto thành người kế vị hợp pháp], [Lời cầu hôn Izaya điện hạ nhằm mục đích soán ngôi],... Chỉ trong chớp mắt, những đầu tin giật gân liên tục xuất hiện trên đủ các mặt báo. Chưa đầy một tuần kể từ khi xuất bản, toàn thể tám chục triệu cư dân của Đế Quốc Hinoo không ai không biết đến tin [Nhà Kuronomiya đang âm mưu tạo phản], đây là một trong những sự kiện giật gân nhất xuyên suốt lịch sử Đế Quốc.

Bất luận ngày đêm, trước căn biệt thự của nhà Kurono tại Kamakura lúc nào cũng chật kín phóng viên từ các tòa soạn lớn nhỏ cùng đám đông hóng chuyện. Họ không ngừng đặt ra những câu hỏi khó trả lời, tệ hơn có những kẻ còn la lên chửi rủa xúc phạm những câu như [Lũ Phản Quốc], [Bọn Bán Nước],...

Kaoruko sau đó đã lập tức đâm đơn li dị, ép buộc Takehiko chia đôi tài sản. Kaoruko mới chỉ ba mốt tuổi, bà vẫn còn cơ hội làm lại cuộc đời nếu chấp nhận từ mặt con cái của mình. Kuroto hoàn toàn chẳng có tí ấn tượng gì về người mẹ ruột, thế nên cậu dễ dàng chấp nhận để bà ra đi.

Dẫu có rời khỏi gia tộc đi nữa, lũ đám đông lắm chuyện vẫn cứ thế buông những lời sỉ vả độc địa, cánh truyền thông vẫn không ngừng tung tin đồn thất thiệt về gia tộc Kurono lên báo đài mà chẳng cần biết đúng hay sai.

Takehiko hiện đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Những người bạn được ông nhờ vả đều từ chối vì sợ liên đới và bị qui vào tội đồng lõa với thành phần phản quốc. Những kẻ dám dính líu với gia tộc Kurono lúc này, họa chăng chỉ có cánh thông tấn xã và lũ đám đông lắm chuyện mà thôi.

“Kuroto, con có muốn chết cùng ta không?”

Bộ râu rậm rạp vì lâu ngày không cạo, đôi má hóp lại như con bệnh trông chẳng còn tí sức sống, thấy người cha như thế của mình bỗng dưng đem chuyện đấy ra bàn, Kuroto chỉ đáp lại với vẻ mặt đầy dã tâm.

“Chúng ta hãy từ bỏ cái đất nước chết tiệt này, vượt biên sang Hợp Chủng Quốc Gameria thôi.”

Trông đứa con trai chỉ mới mười tuổi nhưng vẫn tràn trề tự tin mặc cho tình huống có ngặt nghèo đến thế này, Takehiko chỉ biết lắc đầu trong sự bất lực. Thấy thế, Kuroto nhếch mép thành một đường chéo.

“Con nghe nói đấy là một quốc gia tự do và bình đẳng. Nếu thực sự có tài thì đến cả thường dân cũng có thể trở thành tổng thống. So với một quốc gia chỉ có những người thuộc hoàng tộc mới có thể trở thành hoàng đế, nơi đó tốt hơn gấp trăm ngàn lần. Đó là nơi mà ta có thể tiếp tục ngẩng cao đầu mà sống.”

Nghe những lời vừa phát ra từ cửa miệng của Kuroto, Takehiko chỉ khẽ lẩm bẩm [Gameria...] rồi chìm vào suy tư.

Một quốc gia lớn được bao bọc bởi Đại Công Dương, Hợp Chủng Quốc Gameria.

Đất nước có nền quân chủ chuyên chế nghị viện, đề cao sự tự do và bình đẳng. Trên hết họ còn mở rộng cửa khẩu đón chào dân nhập cư. Với nền quân sự tiên tiến bậc nhất thế giới, cộng thêm dã tâm chinh phạt thuộc địa cực lớn, họ liên tiếp đem quân đi đánh chiếm những vùng đất nằm phía bên kia Đại Công Dương.

Một đất nước đối địch sẽ nổ súng bắt đầu một cuộc chiến nảy lửa với Hinoo trong một tương lai không xa, thế mà giờ ông phải chuyển đến đó để sống sao?

“Ta nghe nói nơi đó có ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp với những người Hinoo...”

“Ý cha là nạn phân biệt đối xử đúng không? Nhưng quan trọng là cha con ta có tiền. Ở nơi ấy chỉ cần có tiền cũng có thể mua được địa vị. Chỉ cần thuộc dạng khá giả thì chẳng ai làm khó ta đâu.”

Lời nói của Kuroto cứ chất chồng chất chồng, khiến cho đôi mắt của Takehiko như nhìn thấy một thứ ánh sáng tươi mới. Mới đầu ông còn nghĩ kế hoạch vượt biên qua Đại Công Dương này thật điên rồ, thế nhưng hiện tại trong tâm ông lại cảm thấy đây là hi vọng duy nhất không gì có thể so sánh được.

“... Đúng là vậy. Dù không còn danh dự nhưng ít nhất ta vẫn có tiền. Đi qua đấy rồi làm dăm ba công việc bàn giấy cũng chẳng đến nỗi nào.”

Cứ như đã lâu lắm rồi Takehiko mới có thể nói chuyện một cách lạc quan thế này. Kuroto thì vẫn thế, vẫn giữ nụ cười già dặn chẳng hợp với một nhóc mười tuổi trên môi:

“Nếu chẳng may tình hình chiến sự hai bên căng thẳng, chắc chắn Đế Quốc sẽ bế quan tỏa cảng. Nếu muốn đi, ta phải lên đường ngay lúc này. Hãy cùng đến nơi nào đó chẳng ai hay biết thân phận thực sự của ta, chỉ cần có tiền thì đâu cũng sẽ vào đó mà thôi.”

Nói chắc như đinh đóng cột, Kuroto đưa mắt ra nhìn bên ngoài cửa sổ. Giữa lúc đang thuyết phục cha mình, một niềm khao khát cháy bỏng bắt đầu hình thành và nóng dần lên trong lồng ngực cậu.

... Mình phải tìm mọi cách để thăng tiến.

Quay lưng với tám chục triệu cư dân xứ Hinoo, chuyển sang ủng hộ phe đối địch. Nghĩ đến đó khiến cậu không khỏi cảm thấy phấn khích.

... Chẳng phải đây là cơ đội để mình chứng tỏ năng lực thực sự của bản thân hay sao?

Cậu tự nhận thức được mình có khả năng ghi nhớ, cộng thêm năng lực suy luận phi thường. Là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đế Quốc được liệt vào hàng ngũ những cá nhân đặc biệt ưu tú, chọn lọc ra từ những gia đình thuộc Hoàng Tộc, Quí Tộc và tầng lớp cao tầng có thu nhập cao, cậu còn đạt được thành tích vượt trội tại cơ sở giáo dục Kitagawa. Không những thế Kuroto còn được nhận được sự chỉ đạo học vấn riêng từ giáo viên trực thuộc Học Viện Sĩ Quan Không- Hải Quân Udagawa. Hiện tại cậu đã hoàn thành tất cả các tín chỉ cần thiết của các môn học phổ thông và quân sự, được tiến cử chức vị thiếu úy một khi bước chân sang tuổi mười sáu dưới tư cách sĩ quan dự bị. Với trí thông minh trác tuyệt như thế, không biết bao lần giới báo chí đã hết giấy hết mực ca ngợi cậu với những bài viết như [Tuyệt Tác Đáng Kinh Ngạc Nhất Của Hoàng Tộc Đế Quốc Hinoo], hay [Tổng Tư Lệnh Hạm Đội Liên Hợp Tương Lai].

Xuyên suốt hai ngàn sáu trăm năm chiều dài lịch sử, Hoàng Tộc Đế Quốc Hinoo đã thành công trong công cuộc độc chiếm những dòng máu có [Biến Dị Tự Nhiên]. Đặc biệt vào thời kì trung đại, họ đã tập hợp rất nhiều phụ nữ sở hữu [Dị Năng] ngay tại hoàng cung, kết quả, Hoàng Tộc Đế Quốc đã trở thành một gia hệ rất dễ sản sinh ra những nhân tài có năng lực vượt xa người thường. Muốn thử thách thứ năng lực khủng khiếp đến nỗi được gọi là dị năng kia, thay vì bị kìm hãm tại một gia tộc cổ hủ, Kuroto thà làm một thường dân có thể tự do tự tại làm những gì mình thích.

Trống ngực của Kuroto đập lên liên tục không ngớt.

... Cuộc phiêu lưu của mình đã bắt đầu rồi.

Một linh cảm bùng nổ trong lòng khiến toàn thân cậu như đang được tiếp thêm cảm hứng. Vứt bỏ cái nơi quốc đảo cổ hủ và lạc hậu này, tận hưởng một cuộc sống đầy tự do và bình đẳng tại vùng đất Gameria rộng lớn, trên hết lại còn được chứng tỏ bản thân.

“Cha ơi, ta đi nào. Cái quốc gia này chỉ toàn những kẻ ấu trĩ mà thôi. Để chứng minh được thực lực của con, một đất nước tiến bộ như Gameria hứa hẹn hơn nhiều so với cái chốn cổ súy như Hinoo. Hai ta hãy cùng nhau tiến đến miền đất mới, tự tìm kiếm vinh quang cho chính bản thân nào!”

Nhìn đứa con trai đang đứng thẳng người, nói lên những lời chẳng hợp với một đứa trẻ mười tuổi ấy bằng ánh mắt gửi gắm, người cha gật đầu một cái đầy dứt khoát.