THUỐC TRUNG BÌNH LÀM BỞI THẦN LINH
CHƯƠNG 4 : POTION MUSOU! (Chap này căng đét mà hay)
「Uhm, liệu anh có muốn mua một lọ thuốc hồi phục không? Một lọ thuốc màu xanh có thể chữa lành vết thương chỉ với 1 đồng bạc thôi.Hoặc một lọ thuốc vàng có thể chữa lành bất kỳ tổn thương nội tạng hay gãy xương nào, nó chỉ tốn 5 đồng bạc thôi!」(Kaoru)
Cho dù các thợ săn cũng muốn giúp Kaoru, nhưng tất cả họ đều có một nụ cười cay đắng trên khuôn mặt mình
Với 1 xu bạc, họ có thể uống 3 đến 4 cốc Ale. Với 1 đồng xu khác, họ có thể mua một số lượng đồ ăn và nước uống đầy đủ
Ko quan trọng bao nhiêu động lực mà họ có, họ không thể chi 1 đồng bạc cho một thứ dược phẩm làm từ cỏ dược dại bởi một nhóc loli mang tới được
Nhưng chẳng có dấu hiệu gì là thuốc của cô sẽ bán được cả mặc dù kaoru đã nghĩ giá của cô đã rẻ mạt lắm rồi
Tạo sao mình ko thể bán được nó? Rõ ràng, có vài người thợ săn bị thương mà
Hay là họ có kế hoạch tiết kiệm tiền bằng việc sử dụng ma pháp phục hồi sau đó không
À, nếu mình nghĩ kĩ lại, chỉ khi nào một tổ đội đi ra ngoài và không có trị liệu sư trong nhóm thì bạn mới cần dựa vào xài thuốc hồi phục chứ nhỉ
Nếu bạn có một healer, nó sẽ thật dễ dàng để dựa dẫm vào anh ta trong việc quản lý sức khỏe của tổ đội
Trong trường hợp bạn ở thị trấn, chi phí trị thương sẽ rẻ hơn bởi vì có nhửng trị liệu sư chuyên nghiệp ở ngay cửa hàng của họ và trong thị trấn họ không cần lo lắng về MP
Có lẽ vết thương có thể được chữa lành với chi phí một cốc rượu trong thị trấn hay gì đó
Vậy thì, liệu giá của mình có quá cao không?
Không, những thợ săn khi đi săn sẽ luôn cần thuốc khi ra ngoài. Nếu mình để nó quá rẻ, mình sẽ gặp rắc rối với vài thứ mất
Mình nên làm gì giờ…
Một thợ săn trung niên gọi Kaoru với vẻ mặt đang lo lắng
「Này, cô bé kia! Cô có thể mát xa chân phải của ta không? Ta đã bị thương khá lâu rồi, và chân phải của ta luôn lên cơn đau khi trở trời. Ta xin lỗi vì mùi rượu của ta ảnh hưởng đến một cô gái trẻ như nhóc. Nhưng ta sẽ cho nhóc phần thưởng, uhm…2 cây xúc xích thì sao? 」(Hunter A)
「Điều đó… tôi sẽ làm nó!」(Kaoru)
Kaoru phấn chấn ngay lập tức, cô cũng khá tự tin về khoản này khi mà thỉnh thoảng cô đã massage cho cha mẹ cô bất cứ khi nào mà họ mệt mỏi.
Bởi vì người thợ săn trung niên kia có cùng tuổi với cha cô, Kaoru cảm thấy không việc gì phải chán ghét cả. Nó chỉ giống như làm việc đó cho cha cô thôi
Tôi không biết nếu người thợ săn này có tạo ra một cái cớ và cho mình thứ gì đó để ăn hay không. Dù sao thì, tôi sẽ cám ơn ông ta bằng việc massage một cách phù hợp cho chân phải của ông. Vì một lý do gì đó, ông ta cảm thấy thật sự thoải mái
Nhìn thấy ông ta như vậy, các hunter khác bắt đầu trở nên bồn chồn, họ bắt đầu nhờ vả luôn
「Tôi kế tiếp! Làm ơn massage vai cho tôi, tôi sẽ cho cô 2 xiên thịt chim 」(Hunter B)
「Làm ơn mát xa lưng cho tôi, tôi sẽ cho cô một miếng bít tết thịt heo!」(Hunter C)
「Này mấy thằng này, bọn bây sao toàn trả bằng thức ăn không vậy! Tôi sẽ cho cô một li nước ép nho! Cô nghĩ sao? Nó có giá trị hơn hẳn mấy cái món mà bọn họ đề nghị đấy !」(Hunter D)
「Chết tiệt, nếu nó là nước trái cây! Cô có thể chọn bất cứ thứ gì cô thích! Ah, nhưng đào thì vô dụng, nó hơi quá nhiều so với cô!」(Hunter E)
「Ku~, chết tiệt! Đừng có tự mãn về mình, ta sẽ cho cô ấy đào!」(Hunter F)
「Uuu…」(Kaoru)
Góc đồ ăn và thức uống bỗng nhiên trở nên ồn ào bởi bằng một cách nào đó và nữ tiếp tân nhẹ nhàng nhíu mày. Dường như miệng cô hơi nhếch lên 1 tí. Sau một hồi, mấy tay thợ săn kia đã đồng tình là chẳng có gì tốt lành khi trả kaoru bằng thức ăn hay đồ uống nữa. Vì vậy việc thanh toán bây giờ không phải là bằng đồ ăn nữa mà là những đồng bạc
Khi Kaoru hạnh phúc với những phần thưởng thay bằng những đồng xu, cô ây giúp đã các tay thợ săn một lúc. Và rồi cánh cửa của hội bỗng nhiên bị mở một cách dữ dội
「Ai đó, mang đến cho tôi bác sĩ, anh ấy bị thương rất nghiêm trọng!
Làm ơn đề nghị phòng khám mở ngay lập tức!」(Nữ thợ săn)
Một nữ thợ săn rơi vào khoảng giữa hay nửa cuối 20 đi vào và gào lên rất to
Một khoảng khắc sau, một người đàn ông trung niên ưa nhìn khoảng 30 tuổi mang theo một người đàn ông phủ đầy máu tầm 20 tuổi. Bọn họ đều trang bị với kiếm và áo giáp vì vậy họ chắc phải là quân tiên phong
「Anh ta bị thương bởi gấu xám! Khẩn trương lên, làm ơn mang bác sĩ tới đây!」(thợ săn nam)
Thợ săn nam đang mang người bị thương hét lên. Đây là một trường hợp khẩn cấp, nữ tiếp tân cũng rời khỏi quầy với ánh nhìn nghiêm trọng trên mặt. Nhưng điều cô ấy nói . . . lại
「Tôi xin lỗi, bác sĩ ở đây hiện đang du hành tới ngôi làng khác và anh ta sẽ không trở lại một khoảng thời gian. Dược sĩ cũng ở thành phố kế bên và tôi cũng không thể biết dược liệu anh ta sẽ trở về ngày mai hay trễ hơn. Bất cứ thợ săn nào có kiến thức về sơ cứu hay dược liệu, xin hãy giúp đỡ. Chúng ta ít nhất phải giúp anh ta bằng cách nào đó」
Biểu hiện những thợ săn trong tổ đội trở nên tuyệt vọng trước những lời đó. Cho dù nếu mọi người nhìn thấy nó, nó rõ ràng khon phải là vết thương vài tên nghiệp dư có thể giúp đỡ. Họ chỉ để người bị thương lên trên bàn với một tấm chăn và đứng ra ngoài lắp bắp
「Mọi người đang làm gì vậy? Sao mọi người ko niệm phép trị thương nhanh lên!
Tại sao không có bất kỳ trị liệu sự nào đứng ra giúp anh ta vậy
Bên cạnh đó, nếu họ không có phép trị liệu, sao không vui lòng để nghị một lọ thuốc cao cấp trên tay bởi vì mạng sống anh ta đang gặp nguy hiểm chứ!
Mấy người có thể lo về việc thanh toán hay thứ gì đó khác sau đó mà
Tại sao chỉ đứng như trời trồng ở đó chứ
Này, này!」 (Kaoru)
Kaoru bắt đầu la lên một cách bất chợt, mọi người không hiểu ý cô muốn nói gì và tiếp tục đứng đó
「E~ei , tôi sẽ tự làm nó vậy!」(Kaoru)
Đẩy mấy nhà thám hiểm đứng cản đường mình ra, Kaoru đi đến kế bên chiếc bàn nơi người đàn ông bị thương đang thoi thóp nằm đó. Cô rút lấy một con dao từ người đàn ông trung niên trong tổ đội đang đứng gần đó mà không xin phép, và bắt đầu cắt quần áo
Máu tiếp tục chảy ra từ vết thương bị hở miệng .
「Này, … Này …」
Ngó lơ giọng nói của người đàn ông đang bối rối trước khung cảnh đang diễn ra. Xin lỗi nhưng tôi không có thời gian để giải thích ngay bây giờ
「Ai đó, mang cho tôi một chai rượu mạnh nhất ra đây! Khẩn trương lên!」(Kaoru)
Vài người chạy ngay đến quầy thức ăn và mua một chai rượu ngay tức khác
Khi Kaoru lấy nó, cô uống nó vào miệng mình và phun vào vết thương của người đàn ông. Người đàn ông bị thương đang mất ý thức đến bây giờ, bất ngờ giãy lên và la hét. Thật là đau đớn. Nhưng nó vẫn tốt hơn là chết!
Không ai khác ngoài cô di chuyển nên cô đang cố gắng hết sức
Rồi Kaoru lấy ra một chai thuốc từ túi. Nó là một lọ thuốc vàng. Sau đó cô đưa nó cho người thợ săn nữ .
「Hãy để anh ta uống nó. Chỉ có duy nhất một lọ vàng thôi, làm ơn đừng làm đổ nó!」(Kaoru)
Mặc dù cô ây có vẻ như muốn nói điều gì đó nhưng khi cô thấy biểu hiện cấp bách của Kaoru, nữ thợ săn lẳng lặng gật đầu và nhận lấy lọ thuốc vàng
Sau đó cô di chuyển đầu người đàn ông bị thương và giúp anh ta ngồi dậy, sau đó cô ấy để chai thuốc vàng vào miệng anh ta. Cô nắm lấy cằm anh, mở miệng anh ra và đổ thuốc vào miệng
Cô chí có thể đổ một lượng nhỏ vào trong. Rồi cô lặp lại điều đó 2 đến 3 lần, tất cả thuốc đã được đổ vào cổ họng của anh chàng mang thương tích đó .
Ngay tại thời điểm đó, Kaoru đổ thuốc xanh trực tiếp vào ngay vết thương của anh ta
Cô phun rượu vào trước để khử trùng. Giờ cô sử dụng một lọ xanh và đổ trực tiếp vào vết thương. Sau khi đổ chai xanh đầu tiên và nghĩ nó không đủ, Kaoru đổ chai thứ 2 vào vết thương
Thuốc thể hiện tác dụng ngay lập tức .
Thuốc xanh chậm rãi khép miệng vết thương và dừng chảy máu. Thuốc vàng sẽ chữa trị bất kì thương tổn nội tạng nào nếu anh ta có. Nó cũng đồng thời bởi sung lượng máu đã mất. Mặt người bị thương từ từ phục hồi từ nhợt nhạt đến bình thường. Hơi thở dồn dập của anh cũng đã trở nên ổn định
Bởi vì anh ta dính phải một vết thương khá nghiêm trọng và nó đã trôi qua một khoảng thời gian nên anh ta đã mất rất nhiều máu. Nó là tường hợp mạng sống bị đe dọa, Nếu Kaoru chuẩn bị một lọ thuốc đỏ trước đó, cô sẽ dùng nó .
Nhưng cô bằng cách nào đó đã cứu mạng anh bằng thuốc vàng
Đổ thuốc xanh trưc trực tiếp vào vết thương cũng mang lại hiệu quả .
Sau khi mọi người nhìn thấy tình trạng người bị thương họ hiểu rằng anh ta đã được cứu
Nữ thợ săn đang ôm chặt lấy người đàn ông bị thương, người cô nghĩ rằng cô sẽ mất anh ta mãi mãi. Và người đàn ông trung niên choáng váng và ngã xuống sàn nhà
Tôi đã bị phân tâm bởi người đàn ông bị thương và ko để ý, nhưng người đàn ông trung niên cũng có một vết thương sâu bên cánh tay trái của anh
Máu vẫn đang chảy ra. Anh ta mang người bị thương bằng cánh tay đó, Kaoru ngưỡng mộ sự dẻo dai và sức mạnh ý chí của người đàn ông trung niên này.
Tuy nhiên, anh ta vẫn đang chảy máu. Bên cánh đó, nếu đây là một vết thương sâu. Nó sẽ tốn một lượng thời gian đáng kể để hoàn toàn phuc hồi
Trường hợp tệ nhất là nó sẽ không hoàn toàn phục hồi và sẽ để lại di chứng .
Với một người đàng trung niên đẹp trai mà ngầu trở thành như vậy. Kaoru không thể chấp nhận điều đó xảy được. Anh ta là kho báu của nhân loại
Kaoru lặng lẽ đưa chai thuốc xanh cuối cùng cho người đàn ông đó
「Oi, cô gái trẻ à!Cô không cần phải sử dụng loại thuốc quý gia này đâu. Cái vết thương cỡ này chẳng là gì cà…」(nam thợ săn)
「Im miệng, Uống nó ngay đi!」(Kaoru)
「… O~ ou!」(nam thợ săn)
Anh ta bị nhìn chằm chằm một cách mạnh mẽ bởi Kaoru, và người đàn ông trung niên nhận lấy thuốc một cách ngoan ngoãn và uống nó
Vết thương sâu trên vai anh được chữa trị ngay tức khắc
Vài thợ săn trong guild lẩm bẩm trong khi một số thì im lặng
「Nó là một phép màu …」(thợ săn G)
Giây phút tiếp theo, hội trường bùng nổ bởi tiếng reo hò
「Ooooooooooooooooo !!!」(rất nhiều thợ săn)
「Cô gái trẻ, cô gái trẻ, cô gái trẻ!!!」(rất nhiều thợ săn)
「Nghĩ lại việc tôi đề nghị cô mát xa chân cho tôi! Tôi đã làm cái gì vậy …」(thợ săn A)
「Không , anh giúp đỡ tôi khi tôi đang đói bụng, tôi rất biết ơn. Đó không phải là vần đề to tát gì cả!」(Kaoru)
「Tôi thật ngu ngốc làm sao, tại sao tôi không mua thứ thuốc đó với một đồng bạc cơ chứ?」(thợ săn nào đó ?)
Những thợ săn cứ hét lên và quanh quẩn bên Kaoru, Nó như là khung cảnh địa ngục vậy
Mặc dù ngay ở đây có một thiên thần