Buổi tối lạnh thấu xương, nhưng khi mặt trời càng lên cao thì lại càng nóng như thiêu đốt. Fuu thức dậy trước khi mặt trời kịp ló rạng trên dãy núi phía đông. Ở thế giới này, mặt trời tượng trưng cho ác quỷ.
Fuu vừa dụi con mắt đỏ hoe của mình vừa nhìn xuống chiếc giường bên cạnh. Cô cảm thấy như muốn khóc thêm một lần nữa, nhưng dường như trong cơ thể đã không còn đủ lượng nước, hoặc là “muối” để có thể khóc thêm nữa rồi. Sau khi đánh giá tình trạng cơ thể của mình, cô mơ hồ đoán ra mình đã ngủ được tầm hai tiếng.
Có vẻ như sự đau buồn này sẽ không thể giết chết được con người, và nó cũng không thể khiến ai đó muốn đi chết. Fuu lại một lần nữa bước qua chân trời mới với một lỗ hổng lớn trong lòng. Từng cơn gió ân hận thổi qua "lỗ hổng" đó, khiến cô đau đớn không thôi.
Fuu cất thịt khô vào trong tủ bếp, rồi bỏ một bịch thức ăn lỏng vào trong chiếc túi pouch của mình. Cô đặt hai con dao vào bao, rồi đeo nó trên hai bên thắt lưng. Cuối cùng, cô vác theo một chiếc thùng phuy nhựa bé hơn mình ra khỏi nhà.
Vào lúc sáu giờ sáng, có khoảng hơn mười người tập trung trước tòa nhà chính phủ được xây bằng bê tông ở trung tâm. Chủ yếu là những anh thanh niên và các cô gái trẻ, nhưng so với Fuu thì họ vẫn lớn tuổi hơn nhiều. Ngay trước tòa nhà chính phủ, có một cỗ máy kim loại hình vuông ở đó.
“Mama, cái đó là gì vậy?”
“Là 'Tiền Trợ Cấp' đấy con. Khi con đặt tay lên cái bảng đen như vầy thì...”
[------Đã xác thực dấu vân tay. Hộ gia đình số năm hai bốn.]
Một tờ tiền có hình con rồng được nhả ra từ chiếc máy.
“Ta đã có tiền chi tiêu của ngày hôm nay rồi. Bây giờ mẹ sẽ đi mua thuốc kháng sinh để chữa bệnh cho Mana-chan nhé.”
Thuốc kháng sinh. Fuu không hiểu từ đó có nghĩa là gì, nhưng cô đã từng nghe thấy nó trước đây. Fuu đưa tay vào trong túi. Cái hộp đựng ‘Thuốc Kháng Sinh’ phát ra âm thanh khi cô sờ vào nó. Thật không buồn cười tí nào cả, khi thứ mẹ cô cần là nước và muối, chứ không phải thứ này. Cô đáng lẽ đã chẳng cần phải liều mạng đi lấy thứ thuốc kháng sinh này làm gì.
Đúng vậy, giờ đây nó chẳng còn có ý nghĩa gì với Fuu nữa cả.
Fuu cẩn thận giữ “ba phần" tiền trợ cấp trong chiếc túi của mình trong khi tiến về phía lối ra của “Khu tài phán số 5”. Khu tài phán số 5 được bao bọc xung quanh bởi vô số hàng rào dây thép gai được cột vào những cọc gỗ, lối ra duy nhất là ở cửa đông của khu. Sau khi trao đổi vài lời “chào buổi sáng" với các anh lính canh, Fuu rời khỏi khu Tài phán.
Cô nhìn về hướng Bắc từ khu Tài phán số 5. Trước mặt cô là đường chân trời bằng phẳng, ở hướng đó có một cụm tòa nhà chọc trời, được phủ một lớp sơn trắng như trăng đêm. Khu công nghiệp Hamachishima nằm ở phía tây đất nước “Chiou", đang nhả từng ngụm khói đen lên bầu trời. Chỉ mất có ba giờ đồng hồ khi đi bộ từ khu Tài phán số 5 đến Chiou nếu băng qua sa mạc ở phía tây, nhưng không ai làm điều đó cả. Hôm qua, Fuu cũng đã trực tiếp biết chuyện gì sẽ xảy ra khi ta làm vậy.
Trước tình hình đó, những người lao động và các thương gia không còn cách nào khác là phải đi qua vùng núi đá phía đông. Tốc độ đi của các đoàn cũng khác nhau. Có vài người thì muốn đến “khu Tài phán số 4” ở trên núi, hoặc cũng có vài người thì chỉ muốn lên rừng để đi săn. Còn có cả những người muốn đi nhanh nên đã chọn cách là cưỡi những con chó cỡ lớn, hoặc cũng có những người giống như Fuu, thích đi từ từ.
Sau khoảng một giờ đi bộ thì Fuu chỉ còn có một mình. Ở cái bãi đá không tên này, có rất nhiều loại cây cao thấp khác nhau, xen lẫn giữa chúng là vô số những tảng đá và sỏi. Ở phía đông là những ngọn núi, trông như những gợn sóng trên nền trời xanh lơ. Vì một lí do nào đó mà đỉnh của chúng chỉ độc một màu trắng xóa. Fuu tin rằng đó chính là muối, nhưng có một người thông minh trong khu Tài phán thì lại nói khác. Nó giống như là nước, nhưng ở dạng rắn, và người đó gọi nó là ‘Tuyết’. Nhưng vì nước không có màu nên Fuu không tin vào điều mà người đó nói.
Dù sao đi nữa, cô cũng nhanh chóng băng qua khoảng trống giữa những tảng đá. Cô chịu đựng từng cơn đau ở chân, từng chút một đi qua khu vực cằn cỗi này. Sau khi đi bộ được thêm hai tiếng nữa, cô tới được một khu vực bị xói mòn do gió. Những tảng đá to sừng sững trông như những mê cung, nhưng bên trong thì lại có bóng râm nên cũng khá là mát mẻ. Tuy nhiên, mặt đất thì lại rất khó đi. Nếu bất cẩn lỡ té ở đó, những tảng đá gồ ghề bên dưới sẽ làm xước da bạn.
Fuu dừng chân lại để nghỉ ngơi một lúc. Nếu lắng tai nghe kĩ thì còn có thể nghe thấy những tiếng gầm gừ của chó xen lẫn với những âm thanh the thé của gió khi nó thổi qua những tảng đá.
“Grừ Grừ.”
Fuu quay mặt lại nhìn thì thấy sau lưng có một con chó gầy gò ốm yếu đang nhìn cô bằng một đôi mắt đỏ như máu.
-----Con chó hoang này, nó từ đâu chạy đến vậy?
Có thể là nó đã chạy đến đây sau khi thua một cuộc tranh chấp lãnh thổ.
Fuu kéo gấu áo lên bằng tay trái rồi rút con dao đang đeo trên thắt lưng ra bằng tay phải. Những con chó hoang thường được gọi là “Tử thần" hoặc “Sứ giả bóng tối". Cô không biết tại sao, nhưng sau khi một người bị một con chó hoang cắn thì họ sẽ bắt đầu sợ ánh sáng và nước rồi chết. Một vài người gọi đó là ‘Bệnh dại’.
Ngay khi vừa nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Fuu, nó liền dậm mạnh chân xuống đất rồi nhảy bổ vào người cô. Fuu lập tức đưa tay trái ra để đỡ. Con chó cắn mạnh vào cổ tay áo khoác, cùng với sức bật khủng khiếp của mình, theo quán tính nó đẩy Fuu thẳng về phía sau. Người cô đập mạnh vào vách đá phía sau, một cơn đau âm ỉ chạy dọc sống lưng cùng với một cảm giác tê lan khắp cơ thể. Sau một hồi vật lộn, Fuu bị đẩy ngã xuống mặt đất, và con chó đang đè lên người cô. Những chiếc răng năng mang theo một mùi thối cắn mạnh vào chiếc áo khoác của cô. Nó gầm lên một tiếng thô bạo và nhìn cô bằng một ánh mắt như ác quỷ.
Fuu đâm mạnh con dao vào cổ của con chó. Mũi dao chọc xuyên qua lớp da, xé toạc từng thớ thịt rồi đâm thẳng vào xương cổ của nó. Cảm giác cưng cứng của xương chuyền đến tay cô khiến cô cảm thấy vô cùng kinh tởm. Dù vậy, Fuu vẫn cảm giác lực cắn của con chó không hề giảm đi một chút nào cả. Fuu rút con dao ra, lần này cô nhắm thẳng vào mũi của nó rồi đâm mạnh xuống. Lưỡi dao bạc cắt đứt một mảng thịt trên phần mũi của nó khiến con chó bị chùn lại một chút vì sợ hãi. Ngay khoảnh khắc đó, Fuu nắm lấy thời cơ tung một cú đạp thẳng vào người của con chó. Nhân lúc con chó còn đang bị choáng, cô tung liên tục những cú đạp vào mặt nó.
Khi nhìn con chó này, nó khiến Fuu hồi tưởng lại một chú cún con mà cô đã từng gặp ở khu Tài phán. Những giọt nước mắt tội lỗi bắt đầu trào ra từ hai khóe mắt, nhưng dù có như vậy, cô vẫn phải sống.
------Tao xin lỗi.
Đó là lí do tại sao cô vẫn tiếp tục đạp con chó, rồi cô dùng con dao trong tay đâm liên tục vào người nó cho đến khi con chó hoàn toàn bất động.
Bởi vì mình phải sống.
Mình phải sống---
Nhưng... vì ai?
Đã được năm tiếng kể từ lúc cô khởi hành. Mặt trời vẫn đang di chuyển trên đầu, ngọn lửa của cái chết đang thiêu đốt mặt đất. Fuu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của nó dù cô đã trùm áo khoác lên. Dù để da trần dưới sức nóng này chỉ vài phút thôi nhưng cũng đã đủ khiến cho phần da ấy bị bong tróc và cháy nắng.
Fuu bước hết bước này đến bước khác trên cái hoang mạc đầy cát đã trở thành một địa ngục thiêu đốt này.
Ngón út trên bàn chân bên trái của cô đang bị đau. Nó bị gãy rồi hả, hay là chưa vậy? Da lưng của cô thì bị trầy xước khiến cho máu chảy ra từ miệng vết thương. Cứ mỗi bước chân lại làm cho vết thương và quần áo cọ xát vào nhau, khiến cô đau rát. Phần eo vốn đã bị thương của cô do phải gánh nước, đã gào thét trong cuộc chiến với con chó hồi nãy. Thực sự thì hiện tại chân của cô đang rất đau khi phải bước đi trên mặt đất cứng gần như đá này.
Trong khi Fuu đang cau mày trước sự hành hạ này thì cuối cùng cô cũng đã tới được Chiou.
Từ dưới chiếc mũ trùm đầu, Fuu liếc mắt nhìn lên cánh cổng sắt khổng lồ. Chiou được bao quanh bởi một bức tường sắt to lớn. Có rất nhiều những cái hố được đào xung quanh dưới chân bức tường sắt. Có những người ăn mặc rách rưới thi thoảng lại ló mặt ra từ những chỗ đó. Đó là nhà hiện tại của họ, sau khi họ mất đi ngôi nhà của mình trong cuộc đấu tranh sinh tồn trong Chiou. Vào ban ngày thì họ nấp trong cái hố do chính mình đào ra, nhưng khi đêm xuống thì họ sẽ ra ngoài để kiếm tiền và thức ăn.
Ở phía trước chốt kiểm soát có một người đàn ông mặc quân phục, cùng với áo giáp và cầm một khẩu súng trên tay.
“Ồ nhóc à. Sao thế, nhóc vừa bị một con chó hoang tấn công hay sao hả?”
Giọng của một anh thanh niên phát ra từ bên trong chiếc mũ sắt màu đen, nhưng Fuu chỉ đáp lại anh ta rằng không cần phải lo lắng.
Khi Fuu đặt tay lên trên tấm bảng màu đen bên ngoài cánh cổng thì có một chùm tia sáng màu đỏ quét qua lòng bàn tay của cô. Sau một vài giây chờ đợi thì tấm bảng phát ra ánh sáng màu xanh lam.
[Đã hoàn tất xác thực. Khu Tài phán trực tiếp số 5. Hộ số một sáu.]
“Được rồi, nhóc có thể qua rồi đấy.”
Cánh cửa nhỏ bên cạnh cánh cửa sắt khổng lồ mở ra. Một làn gió từ bên trong Chiou thổi qua mũi của Fuu.
Chiou là một đất nước nằm đơn độc trên sa mạc này. Nơi này dường như đủ lớn để chứa cả hàng ngàn khu Tài phán số 5 vào bên trong vậy. Ngay cả Fuu cũng chỉ mới đi được một phần nhỏ ở khu đông của thành phố. Khu vực trung tâm của đất nước này được gọi là <Doten>, ở đó có rất nhiều những tòa nhà cao chọc trời. Nếu nhìn từ xa thì Doten không khác gì những ngọn núi cả. Còn ở phía đông có một khu ổ chuột được gọi là <Shimogajou>. Khung cảnh ở đây khá hỗn loạn, nó bao gồm những tòa nhà là nơi ở của người lao động nhập cư và người nghèo, những tòa nhà này kéo dài đến tận các bức tường bên ngoài. Những ngôi nhà, các bãi thu gom phế liệu, những ngưòi vô gia cư cùng với các quầy hàng trải dài khắp các con đường tạo cho nơi đây một khung cảnh khá độc đáo. Một khi bạn phạm tội thì bạn sẽ ăn đạn của quân đội ngay lập tức. Vì vậy nên hầu như không có ai phạm tội cả, nhưng không phải là hoàn toàn không có. Ở đây vẫn có những băng đảng bất hảo, các tổ chức phản động và khắp nơi luôn bốc lên một mùi hôi thối. Hít thở ở đây lâu thực sự không hề an toàn chút nào.
Có một chợ nước tinh khiết trên đại lộ chính của Shimogajou. Một hàng dài người khoác áo choàng đang đứng đợi ở đó, và Fuu cũng là một trong số họ, đang dành thời gian để đổ đầy nước vào trong thùng nhựa.
Đến đây thì công việc của Fuu cũng đã kết thúc. Sau khi cuốc bộ suốt năm tiếng đồng hồ thì tất cả những gì cô phải làm sẽ kết thúc ở đây.
Tất cả mọi người trong khu Tài phán, kể cả Fuu, chỉ được cấp đủ tiền để mua nước và thức ăn. Fuu đã từng tự hỏi là những đứa trẻ ở Chiou thường hay làm gì. Theo như lời người mẹ đã mất của cô thì có vẻ như họ sẽ đến một nơi được gọi là ‘Trường’ để giết thời gian. Dường như ở đó, ta có thể thu thập được rất nhiều kiến thức bổ ích để giúp phục vụ cho cuộc sống.
------Nếu như mình có thể đến trường thì mình đã không khiến cho mẹ phải chết đúng không nhỉ?
Fuu lắc đầu. Đó chỉ là một ước mộng hão huyền mà thôi.
Cô không hề có tiền để đi học. Ngoài nước ra thì số tiền cô đang có không thể mua được thứ gì khác nữa.
-----Khoan, bây giờ thì khác.
Fuu chạm tay vào túi của mình. Trong đó vẫn còn hai phần tiền trợ cấp.
Phần tiền tăng thêm này, mình nên xài nó cho việc gì bây giờ?
Trường học? Thật ngu ngốc.
Là thịt.
Khi vào mùa mưa thì đôi khi sẽ có thể thương lượng được giá cả. Vào lúc đó, giá thị trường của thịt luôn bị như vậy.
Đó là một nguồn protein quý giá và khi nướng lên cũng rất ngon nữa. Nó khác xa với loại thịt khô được phân phát và thức ăn lỏng ăn liền.
Nước dãi chảy ra từ miệng của Fuu. Cô vội lấy tay lau sạch nó.
Đại lộ Shimogajou hôm nay cũng đông đúc như mọi khi. Cửa hàng thịt nằm ở cuối đại lộ, gần lối ra của thành phố. Fuu mang một phần nước đến cho một người rồi đi đến cửa hàng thịt.
Fuu có thể nghe thấy rất nhiều tiếng mọi người nói chuyện với nhau náo nhiệt.
“Này, có vẻ như lại có một tên cướp khác bị bắt đấy.”
“Àa, nóng quá.”
“Không biết tôi có nên mua một khẩu súng lục không nữaa.”
“Cyrekka, bình thường ông hay làm gì vậy?”
“Nô đùa dưới đêm lạnh.”
Fuu nhanh chóng quay lại nhìn đằng sau như thể có ai đó đang nắm lấy cổ áo vậy. Cô loáng thoáng nghe thấy lời bài hát đó từ trong đám đông.
.....Vừa nãy, không thể nào mình nhầm được.
Cả giai điệu và tiết tấu đều là của bài hát mà mẹ cô hay hát.
Nhịp tim của Fuu tăng cao hơn bao giờ hết. Cô bỏ cái thùng nước trên lưng xuống rồi quay lại chỗ hồi nãy mà mình vừa đi qua. Cô vừa đẩy đám đông ra vừa lần theo hướng của âm thanh, mỏng như một sợi chỉ cũ.
“Khiêu vũ với cái nóng như thiêu đốt. Đối mặt với hoàng hôn đẫm máu.”
Đó chính là đoạn mẹ cô đã ngân nga do không nhớ lời.
Bài hát càng ngày càng rõ ràng hơn khi cô dần tiến lại gần. Dù đó chỉ là một âm thanh nhỏ trong vô vàn âm thanh giữa đám đông này, nhưng đối với cô thì đó lại là một âm thanh vô cùng lớn. Fuu dừng chân lại trước một cửa hàng trên đại lộ và lắng nghe.
“Vượt qua mặt trăng và ngày mai”
Đó là một giọng nam. Giọng hát nhẹ nhàng đến mức mà chỉ cần nghe thoáng qua thôi cũng sẽ khiến bạn không bao giờ quên.
“Vượt lên những thi thể”
Fuu đang đứng trước một tòa nhà. Tòa nhà này có hai tầng, được xây bằng bê tông cùng với lớp sơn đã bị bong tróc.
“Nắm lấy nó và cảm nhận.”
Fuu liền bước vào mà chẳng suy nghĩ gì nhiều. Bên trong có những thứ như linh kiện của súng ống, bay, bu lông, ốc vít, nĩa rồi còn nhiều thứ khác nữa được đặt một cách lộn xộn và thiếu tính nhất quán trên các kệ ở hai bên tường.
Ở phía sau quầy có một ông già với mái tóc bạc phơ cùng chiếc lưng còng.
......Ể, ông lão này chính là người đã hát bài hát đó hả?
[Vâng, nói chung là]
Âm thanh được phát ra từ chiếc kệ bên phải nhưng cô không thấy ai ở đó cả.
[Bài hát bạn vừa-----nghe----]
Nhưng cô vẫn nghe thấy có một giọng nói đang phát ra từ chiếc kệ. Fuu từ từ di chuyển ánh mắt vào chính xác nơi đang phát ra âm thanh đó. Nó đang nằm ở ngay đấy, bị kẹt ở giữa một chiếc bánh xe đã hoen gỉ và một con búp bê bám đầy bụi.
-----Nó là chủ nhân của giọng nói?
Nó là một vật thể hình hộp chữ nhật được làm bằng nhựa, có màu bạc nhưng một vài chỗ thì đã bị bong tróc. Nó đủ nhỏ để có thể nằm gọn trong lòng bàn tay và trên bề mặt có rất nhiều lỗ. Trên đỉnh thì có hai cái núm và một cái cây dài, mỏng bằng bạc có thể gập lại. Bên phải có một công tắc và bên trái có vài kí hiệu kì lạ như “FM" “AM".
Đối với Fuu thì đồ vật này như thể đang tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo khi được ánh mặt trời chiếu rọi qua chiếc giếng trời vậy. Mọi tiếng ồn đều như tan biến, trong thế giới này chỉ còn lại mỗi Fuu và món đồ bạc. Giờ đây, thứ âm thanh duy nhất mà Fuu còn có thể nghe thấy là từ món đồ bạc này phát ra.
Fuu hít một hơi thật sâu.
[Xin chào buổi-----, sau đây---- zaza---- là]
Âm thanh dường như được phát ra từ vô số cái lỗ của nó.
Cô không nghe được phần quan trọng nhất của bài hát - phần tên nằm ở cuối.
“Ồ-, bắt được rồi àa.”
Một ông lão có vẻ như là chủ cửa hàng rời khỏi quầy rồi bước đến.
“Ta tính bật nó lên để thu hút khách, có vẻ như nó hiệu quả thật nhỉ.”
Ông lão ném ánh mắt vào dòng người hối hả và nhộn nhịp bên ngoài cánh cửa.
“Ta nghĩ rằng sự ồn ào này thật vô nghĩa làm sao.”
Cô sợ hãi hỏi thử ông lão vật thể kì lạ này là gì.
“Hình như là Radio thì phải. Ta nhớ là ta từng nghe thấy tên nó là như thế.”
Ra.......dio?
“Đúng rồi, cái thanh bạc sẽ giúp nó bắt được sóng và phát ra âm thanh.”
Fuu khoanh tay lại, suy nghĩ một lát rồi sau đó hỏi thử ai là người đã phát ra cái ‘Sóng’ đó.
“Cái đó thìi…Chắc là từ một người nào đấy cũng yêu thích những thứ này ở đâu đó chăng?”
Điều đó chẳng phải có nghĩa là cái người vừa hát bài hát này đang ở Chiou sao?
Fuu hỏi ca sĩ đó đang ở đâu. Ông lão hơi choáng ngợp trước Fuu một chút, nhưng rồi sau đấy lại như nhìn thấu điều gì đó và mỉm cười.
“Đúng là muốn biết thì hãy đi hỏi, nhưng cái radio này chỉ toàn nói về những thứ mà ta không biết thôi. Nó giống như là đến từ một thế giới khác vậy.”
Fuu nghiêng đầu, không hiểu được điều ông ấy nói có nghĩa là gì. Ông lão cảm thấy đắc ý một chút và rồi bắt đầu huyên thiên
“Ngày xưa, ngoài quốc gia này ra còn có rất nhiều quốc gia khác nữa.”
Trong những dịp vô cùng hiếm hoi, sẽ có một ông chú mặc một bộ trang phục lộng lẫy và phát biểu về “Cách đất nước này hình thành”.
“Nhưng mà cháu này, thực sự là đã có một cuộc chiến vô cùng lớn xảy ra đấy.”
Cuộc chiến?
“Đó là một cuộc chiến giữa các băng đảng mafia lớn, có rất nhiều người chém giết lẫn nhau. Nói chung là có rất nhiều quốc gia đã bị tiêu diệt. Rồi có những quả cầu lửa rơi xuống và rất nhiều người bị thiêu cháy. Và đất nước này là đất nước cuối cùng còn sống sót sau cuộc chiến đó.”
Ông lão chỉ tay vào những món đồ trên kệ.
“Một số trong số những món đồ này là từ các quốc gia đã bị tiêu diệt trong chiến tranh, có thể là cả cái radio đó nữa đấy.”
Vậy có nghĩa là bài hát mình nghe thấy trong chiếc radio này là từ,
“Những cái đó có thể là từ 10 năm trước hoặc cũng có thể là cả 1 thế kỷ trước rồi. Data âm thanh, kiểu kiểu thế, những người yêu thích nó đã phát sóng những thứ này ở đâu đó.”
Vậy nó có nghĩa là những người đã từng nói chiếc radio này đều đã,
“Ta không nghĩ những người đó còn trên thế giới này đâu, mà nếu có còn thật thì chắc cũng đã là mấy ông già bà già hơn 100 tuổi luôn rồi.”
Là như vậy sao? Ủa mà khoan, ông có ổn không vậy khi lại đi phủ định nguồn gốc của nhà vua như thế? Sự thật mà người dân Chiou được biết là các quốc gia khác đã bị hủy diệt trong cơn thịnh nộ của Chúa. Ông lão mỉm cười:
“Ta không có ghét những người thích nghe kể chuyện ở một cửa hàng đồ cũ như vầy đâu.”
Fuu nở một nụ cười thân thiện để ông lão có thể ngừng việc tiếp tục kể về quá khứ của mình lại.
“À mà cháu này, ta thấy cháu dường như khá là có hứng thú với cái Radio đó đấy.”
Ư, từ này phát ra từ miệng của Fuu.
“Có vẻ đúng như vậy nhỉ. Mà dù sao thì cũng sẽ chẳng có ai muốn mua nên 1000 Ouchi thì thế nào?”
Fuu khẽ rùng mình, nắm chặt tờ tiền 1000 duy nhất mình đang có trong túi. Nhìn thấu được khả năng tài chính của Fuu, khuôn mặt nhăn nheo mỉm cười.
Ông già này sẽ làm.
“Cháu bé, chỉ có lúc này thôi đấy.”
Không được nói gì đó ngu ngốc.
Cô không thể chịu đựng việc mất đi "miếng thịt" quý giá cho một chiếc hộp phát ra âm thanh như thế này được.
“Nếu cháu nghe nó lâu, có thể vào một ngày nào đó, cháu sẽ lại có thể nghe thấy bài hát tương tự ở đâu đó đấy.”
Fuu đưa ánh mắt đã từng nhìn vào những ngày sẽ ăn thịt nướng hướng về chiếc [Radio], rồi quay mặt đi. Nhưng rồi cô lại đưa mắt về chiếc Radio một lần nữa. Cái miệng hình chữ nhất nãy giờ của cô cũng đã quyết định mở cùng với một sự kiên định.
Mặt trời bắt đầu lặn, mặt đất khô cằn đang từ từ được nhuộm một sắc đỏ như máu. Những loài bò sát lớn thường hoạt động về đêm để tránh cái nóng của ban ngày. Thay vào đó, kẻ thù của Fuu bây giờ là cái lạnh. Cái lạnh ở đây có thể giết chết cả con người, nhưng ít nhất thì đó không phải là mùa này nên sẽ chẳng sao cả. Hôm nay còn là trăng tròn nữa nên đêm nay cũng không hề đáng sợ.
Trên đường đi về nhà, cô bắt đầu tăng tốc, nhưng khi nghĩ tới việc đã không còn ai đợi cô ở nhà làm cô không còn muốn đi nhanh nữa.
Khi tiến gần lại chỗ bãi đá, cô nhìn thấy xác của một con chó đã bị những con kền kền ngấu nghiến một phần.
Fuu tìm thấy một tảng đá phù hợp rồi trèo lên đó. Cuộc sống của Fuu không đơn thuần chỉ là sinh tồn mà là một hành trình có kế hoạch rõ ràng. Fuu dùng chiếc bật lửa của mình đốt đống cỏ khô mà cô đã mua bằng số tiền thừa còn lại và bắt đầu nhóm lửa. Fuu xé thịt chó ra và mang đi nướng, rồi ăn phần thịt chó đã nướng xong cùng với hoa quả sấy khô. Cô hoàn toàn biết rằng nếu mà không ăn thịt và rau thì mình sẽ bị ốm.
Ngắm nhìn vầng trăng và những vì sao trên trời, Fuu nhẹ nhàng nhắm mắt lại và cảm nhận từng cơn gió đang từ từ lướt qua làn da của mình. Trong tim cô vẫn còn đau nhói, hay nói đúng hơn là nỗi đau này sẽ không bao giờ nguôi ngoai.
Fuu sực nhớ ra điều gì đó và mở chiếc túi. Thứ cô lấy ra là một vật thể hình hộp chữ nhật được làm bằng nhựa. Nó có màu bạc, đủ lớn để nằm gọn lòng trong bàn tay và có rất nhiều lỗ trên bề mặt. Trên đầu có hai cái núm và một thanh dài màu bạc có thể gập lại. Bên phải là công tắc và bên trái có những kí hiệu “FM” “AM”, kì lạ được khắc lên.
Tên của nó là Radio.
Cô quỳ xuống trước cái Radio, gập người lại, trán chạm xuống đất.
Lỡ mua mất rồi.
Miếng thịt mà cô mong chờ đã biến thành món đồ cổ khó hiểu này.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình thực sự sẽ bị một cửa hàng đồ cũ thuyết phục mua một món đồ như thế này.
Khi Fuu bật nó lên, nó phát ra những tiếng [Zazaza] giống như là tiếng cát bị đào bới. Gập thanh bạc lên và bắt đầu vặn núm.
[Zaza zaza zaza vào lúc này zaza]
Fuu mở to mắt cùng với tiếng "Ha". Vừa có tiếng người. Cô cẩn thận vặn ngược cái núm lại.
[-------Phải ha. Nói cách khác, nó chính là sự bắt đầu cho ‘Kinh Tế Hiện Đại’ nhỉ?]
Cô nghe thấy giọng của một người đàn ông.
[Nếu nói một cách đơn giản thì bạn phải luôn cố gắng hết mình chỉ để trang trải cho chi phí ăn uống thôi nhỉ? Tuy nhiên, nếu ta có thể tăng năng suất cây trồng cho trở nên hiệu quả hơn thì ta sẽ trở nên có rất nhiều thời gian và tiền bạc. Đây là loại ‘Thổ Nhưỡng’ mà Kaheikazai đã sử dụng.]
Đó là một giọng nói ôn hòa. Thật kì lạ là nó lại khiến cô muốn nghe tiếp. Fuu đưa mặt lại gần chiếc Radio.
[Hôm nay, chúng tôi đã mang đến cho các bạn câu chuyện về Shohinsakumotsu và Keizai. Lần phát sóng tiếp theo sẽ là vào lúc 6 giờ thứ năm ngày mốt. ‘Chủ Đề’ lần tới sẽ là cách Kahei được ‘Thành Lập’. Tôi sẽ nghĩ về cách mà Kaheikeizai hiện đại được thành lập. Bài giải thích được gửi bởi ‘Giáo Sư’ Nakata Toshirou-san thuộc ‘Đại Học’ Lakten. Nakata-san cảm ơn vì hôm nay rất nhiều.]
[Cảm ơn.]
Tiếng nhạc dễ chịu vang lên, báo hiệu cho Fuu biết nó đã kết thúc. Cô không hiểu hầu hết những từ họ nói có nghĩa là gì, nhưng cô đoán hình như họ đang nói về vấn đề buôn bán.
Một lúc sau, có giọng của một người phụ nữ thoát ra từ lỗ trên chiếc “Radio”.
Fuu dí mạnh tai vào mấy cái lỗ. Tai của Fuu bây giờ chỉ còn nghe được tiếng của chiếc Radio.
[Đã tới 8 giờ. Bây giờ là giờ của <Ban đêm Utopia>.]
Fuu ngạc nhiên khi nghe cô ấy nói đã tới 8 giờ. Mình phải về nhanh thôi. Fuu dập lửa, tắt Radio, cho nó vào chiếc túi pouch rồi vội vàng đi về nhà. Tiếng gió nghe buồn hơn bình thường một chút.
A,
Fuu nhận ra chiếc Radio đột nhiên bị bật lên trong túi của cô.
[Bài tiếp theo chúng tôi sẽ gửi cho các bạn là Cuộc gặp gỡ.]
Thì ra vừa đi vừa nghe cũng được.
Âm nhạc thoát ra từ những cái lỗ. Âm thanh của bài hát có thể được phát ra từ chiếc Radio thực sự khiến Fuu kinh ngạc. Những âm thanh mà thậm chí Fuu còn không biết chúng được tạo ra như thế nào, chảy vào tai cô với độ hài hòa vô cùng cao. Điều này cũng thật kì lạ khi nó khiến cô liên tưởng đến những ngôi sao băng đang bay qua bầu trời cao xanh thẫm. Một cuộc hành trình về nhà với những vì sao và âm nhạc. Fuu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngước mặt về phía những giọt nước ngọc trai đang tỏa sáng vĩnh cửu trong bầu trời đêm.
.....Cũng không tệ.
Với một chất giọng nam đẹp và tinh tế, anh ấy hát về sự giao mùa, những cuộc gặp gỡ và chia tay, và về nơi mà anh ấy thuộc về. Lời bài hát thấm sâu vào trái tim đang bị tổn thương của Fuu.
[Tiếp theo là]
Khi nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, Fuu bỗng cảm thấy cô đơn đến lạ thường. Người phụ nữ này dường như cũng đang ở cùng một chỗ với mẹ cô. Có vẻ chiếc radio này bắt được những âm thanh được thu lại từ cách đây cả trăm năm về trước, và được phát đi phát lại bởi những người yêu thích nó ở hiện tại.
Một thế giới bị chiến tranh tàn phá. Trong cái thế giới bị tàn phá ấy thì Chiou đứng cô độc một mình.
Giọng nói phát ra từ chiếc radio này là một minh chứng thú vị về cuộc sống của ai đó đã từng sống trong một thế giới đã biến mất.
Theo lời kể của ông lão trong cửa hàng đồ cũ thì trước chiến tranh còn có rất nhiều tần số khác. Nhưng ở Chiou không có văn hóa phát thanh nên cũng không hề có cái gọi là trạm phát thanh nào. Chiếc radio này chỉ nhận được mấy kênh giáo dục cũ được phát đi bởi những người tò mò mà thôi.
Sự tò mò đã khiến họ phát sóng những chương trình đúng với lịch trình ngày xưa của nó.
Chương trình sẽ bắt đầu từ lúc 12 giờ trưa cho đến khi kết thúc là lúc 12 giờ đêm. Rồi chương trình ngày hôm nay sẽ lại được phát sóng thêm một lần nữa đến 12 giờ trưa ngày mai.
Có vẻ mỗi giờ là một chương trình cố định, và mỗi chương trình sẽ dài từ một đến hai tiếng. Mỗi ngày sẽ có những chương trình khác nhau, nhưng chương trình mỗi tuần thì lại giống nhau. Đây cũng là lần đầu tiên Fuu hiểu khái niệm ‘Tuần’ có nghĩa là gì.
Điều khiến cô muốn cảm ơn chiếc radio này là nó đã giúp cho chuyến đi 10 tiếng gần như vô vị mỗi ngày của cô trở nên thú vị hơn. Một số chương trình được thiết kế để ngay cả trẻ em cũng có thể hiểu được, vì vậy ngay cả một cô gái không hề đến Trường như Fuu cũng có thể hiểu được sau khi nghe một vài ngày và đang dần dần bắt đầu tiếp thu từng chút kiến thức một.
Hôm nay cũng vậy, Fuu vừa đi mua nước vừa cột cái radio bằng một sợi dây để nghe.
Tận cùng của đường chân trời vẫn là màu xanh. Sau khi đi vào một khu vực núi đá để tránh ánh mặt trời chết người, Fuu cẩn thận xem xét xung quanh để chắc chắn rằng không có thú dữ ở quanh rồi ngồi xuống. Fuu tăng âm lượng của radio lên, áp ‘Loa’ của chiếc radio vào tai để ngay cả khi có tiếng ồn của gió thì nó cũng sẽ không khiến cho cô bỏ sót bất kì chữ nào.
[Chà, đã đến thời gian của <Vùng đất của chúng ta> rồi. Vẫn như mọi khi, giáo sư Fukumoto Shuuzou thuộc ‘Đại Học' Koutou sẽ là người giải thích. Còn người dẫn chương trình là tôi, Arita Yukata đây. Nhân tiện, tôi vừa mới kết hôn mấy ngày trước.]
Vùng đất của chúng ta. Đây là một chương trình kéo dài hai tiếng được phát sóng vào thứ ba và thứ năm hàng tuần, vào lúc 12 giờ trưa. Đây là chương trình dạy những kiến thức cơ bản về địa chất và các sinh vật, cũng như thực vật sống trên đó.
[Xin giúp đỡ.]
Fukumoto trả lời một cách ngắn gọn và không thân thiện. Có vẻ như Fukumoto là một giáo viên trong lĩnh vực ‘Khoa Học’.
[Ông vẫn khó gần như mọi khi nhỉ, Fukumoto-san!]
Trái ngược với Fukumoto, phát thanh viên Arita là một người vui vẻ và hòa đồng.
[Cô cởi mở quá rồi đấy. Thật tình, không gì khó chịu hơn là chuyện đó.]
[Điểm đó ở Fukumoto-san sẽ không bao giờ thay đổi nhỉ.]
Một cuộc nói chuyện như vậy kết thúc sau khoảng năm phút. Có vẻ như đây là một lịch trình khá vất vả đối với họ. Khi chương trình <Vùng đất của chúng ta> kết thúc thì họ sẽ lại phải tham gia thêm một chương trình khác nữa có tên là <Vùng đất vĩnh cửu>, cũng kéo dài 2 tiếng sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Vậy là họ sẽ dạy tổng cộng 4 tiếng liên tục.
[Chủ đề ngày hôm nay sẽ là sa mạc. Nhắc đến sa mạc thì trong đầu tôi chỉ nghĩ đến được một nơi toàn là cát.]
[Đó là một sa mạc cát. Sa mạc cát chỉ chiếm một phần nhỏ diện tích trên trái đất mà thôi. Ở trong sa mạc chỉ có một số loài thực vật nhất định mới có thể sinh sống được.]
[Thì ra là vậy, không phải là có hay không có cát mà là có hay không có thực vật nhỉ? Ủa mà đợi tôi một chút đã. Vậy là trong thành phố chúng ta đang ở cũng bị hạn chế số loài thực vật có thể sống được hả?]
[Tạm thời thì ở đây cũng đang là một sa mạc, mà chúng tôi vẫn đang cố gắng giải quyết vấn đề sa mạc tự nhiên ở đây.]
Fuu nâng hông lên, để ngay cả khi vừa đi vừa nghe radio thì cô cũng không mất đi sự cảnh giác xung quanh.
[Sa mạc thường có rất ít nước. Khi vượt qua những ngọn núi lớn thì con người sẽ cần dùng nhiều thể lực nhỉ? Mây mưa cũng như vậy. Khi chúng vượt qua những ngọn núi, chúng đã sử dụng quá nhiều thể lực nên không còn đủ sức để tạo ra mưa nữa. Đó là lý do tại sao sa mạc thường có xu hướng được tạo ra trong những khu vực bị vây quanh bởi những ngọn núi.]
Ở Chiou cũng có mưa nhưng một năm mới có một lần. Fuu liếc nhìn những ngọn núi phía đông trong khi đang bước đi. Đúng là có một cái gì đó giống như mây đang bay lơ lửng trên đỉnh núi. Có phải ở đây ít mưa là do những ngọn núi quá cao nên những đám mây mưa mới không thể bay qua được không? Vậy thì những người thông thái trong khu Tài phán đã nói đúng, có thể những phần trắng trên đỉnh núi thực sự là những cục nước.
[Ngoài ra, gia súc cũng có thể là nguyên nhân gây ra sự sa mạc hóa.]
[Gia súc sao?]
[Khi thả gia súc một mình, chúng sẽ ăn hết cỏ non, giẫm hư mặt đất và khiến đất bị xấu đi.]
Fuu thử chạm tay vào phần đường mòn nhiều người đã đi qua. Đúng là nếu như vầy thì hạt giống sẽ không thể nảy mầm được.
[Vậy là khi làm điều đó là đang đi ngược lại hoàn toàn với cách làm ruộng nhỉ.]
[.........Có thể có một chút sự ‘Hiểu Lầm’ ở đây, nhưng thôi, hiểu như vậy cũng được rồi.]
Vùng đất của chúng ta kết thúc, và chương trình Vùng đất vĩnh cửu bắt đầu với những người y chang như hồi nãy. Nội dung của buổi dạy này nâng cao hơn một chút và khá khó đối với Fuu.
Sau đó tới <Utopia buổi chiều>, được kẹp vào giữa, và rồi tới <Chân dung vĩ nhân>. Chương trình này tập trung kể về các nhân vật lịch sử, một chương trình kể lại cuộc đời của các nhân vật lịch sử theo phong cách tự sự, và nó khá là thú vị đối với Fuu. Hôm nay là câu chuyện về một Triết Gia bị bệnh. Vị triết học gia này được cho rằng ngày nào cũng bị bệnh nhưng luôn theo một quy tắc. Còn có một số giai thoại kể lại rằng người dân thị trấn thường nhìn ông ta để kiểm tra ngày
[Một cuốn sách nổi tiếng của ông ấy là Phê Phán Lí Tính Thuần Túy------]
Sau đó, âm thanh đột nhiên dừng lại. Cô đã mua nước và đang trên đường về nhà. Fuu không hiểu tại sao nên nhìn chằm chằm vào chiếc radio. Ngay cả khi cô nhấn nút hay kéo ăng-ten như thế nào thì nó vẫn cứ im lặng.
---------Chết rồi hả?
Giống như mẹ cô.
Đêm nay thật tĩnh lặng. Bây giờ đã đến giờ đi ngủ nhưng Fuu không tài nào ngủ được dù đã nằm lên giường. Do không thể nhắm nổi mắt nên cô đã gạt chăn ra, bước xuống giường rồi đi về phía cái radio. Nhìn từ trên cao nhìn xuống, nhìn từ bên dưới nhìn lên, ngó nghiêng bên phải bên trái, vặn núm qua lại, vân vân.... nhưng cái radio vẫn không chịu phát ra bất cứ âm thanh nào. Sau đó, Fuu quay trở lại giường, nhưng vẫn không muốn từ bỏ nên cô lại một lần nữa rời khỏi giường rồi làm đủ trò xung quanh chiếc radio.
Cuối cùng, cô đã kết thúc ngày hôm đó bằng cách vừa ngủ vừa ôm chiếc Radio trong tay.
Sáng hôm sau, sau năm tiếng đi bộ để mua nước, cô ghé vào một cửa hàng đồ cũ ở Shimogajou. Khi đứng trước cửa tiệm đồ cũ này, Fuu cảm thấy có một cảm giác bất an kì lạ.
.....Sao không thấy ai hết vậy?
Cô rụt rè mở cánh cửa và đi vào bên trong. Không có ông lão ở quầy, chỉ có vô số những hạt bụi đang bay xung quanh được ánh nắng từ chiếc giếng trời chiếu rọi. Có thứ gì đó được đặt trên quầy tạo ra một cảm giác kì lạ.
Đó là một bông hoa nhỏ màu trắng.
Hoa thường chỉ hay nở vào mùa mưa chứ ít khi nào lại nở vào mùa khô. Mình nghe nói là họ có bán chúng ở trung tâm của Chiou nhưng.....
Số lượng cánh hoa là bốn, nhưng do có một khoảng trống không tự nhiên ở đó nên có thể ban đầu nó đã có năm cánh hoa.
Không hiểu tại sao khi nhìn thấy số cánh hoa còn lại lại khiến cô có một cảm giác kì lạ khó chịu. Fuu nhanh chóng rời khỏi cửa hàng đồ cũ.
Thật ra Fuu vẫn còn một nơi nữa để đi. Có một “Cửa hàng đồ điện dân dụng" cũng nằm ở trên con đường này. Cửa hàng đồ điện này cũng có quy mô tương đương với cửa hàng đồ cũ hồi nãy, và nó cũng là một ngôi nhà được làm bằng bê tông đã xuống cấp. Nó còn có một cái biển hiệu với các dòng chữ đang toả sáng lấp la lấp lánh. Khi mở cửa thì quầy ở ngay phía đối diện. Cô thấy có một người phụ nữ ở phía sau, đang cầm trên tay một tờ báo dự đoán giá hàng, đổi hàng và đọc.
“Ồ, hiếm thật đấy. Đây chẳng phải là dân của Khu Tài phán sao?”
Người phụ nữ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng và đeo một cái kính goggles trên trán. Bà ta mỉm cười tò mò khi nhìn thấy chiếc radio mà Fuu đang cầm.
“Hể, còn mang theo cả một thứ hiếm có hơn nữa sao.”
Bà chủ cửa hàng đồ điện vặn núm điều chỉnh trên radio, đóng mở ăng-ten rồi tắt mở nguồn. Khi đã làm xong hết, bà ta đặt nó xuống và nói:
“Nó bị hết Pin rồi.”
Fuu nghiêng đầu vì không hiểu Pin có nghĩa là gì.
“Chà, nó giống như thức ăn cho máy móc vậy ấy.”
Bà ta vừa nói vừa mở bên dưới chiếc radio ra, rồi lấy ra một khối kim loại hình trụ.
“Nhìn này, nó cùng kích cỡ với cái này nè.”
Bà chủ tiệm ném cho Fuu cục Pin. Sau khi quan sát cục Pin, Fuu nhìn chằm chằm vào chủ cửa hàng.
“Loại Pin đó bây giờ hầu như đã không còn tồn tại nữa rồi. Mặc dù cửa hàng của ta thì còn nhưng…”
Fuu vẫn nhìn chằm chằm vào chủ cửa hàng.
“.......Hết cách rồi nhỉ. Đợi ta một chút.”
Khi bà chủ cửa hàng biến mất vào phía sau cánh gà, cô có thể nghe thấy âm thanh của những cái hộp đang bị lật hay những món đồ bị rơi từ trên kệ xuống. Một lúc sau, bà chủ cửa hàng quay lại với mái tóc dính đầy bụi.
“Đây rồi đây rồi. Là cái này.”
Bà chủ cửa hàng đặt cục Pin Sara lên quầy.
“2500 ouchi.”
Fuu nhăn mặt lại. Trợ cấp của Fuu mỗi ngày là 500 ouchi, trong đó hết 400 ouchi là để mua nước và 50 ouchi còn lại là để mua thức ăn rồi. Trong hầu hết các trường hợp, 50 ouchi còn lại là dùng để chi trả cho các nhu cầu phát sinh cần thiết trong cuộc sống mà không phải là về vấn đề lương thực, thế nên Fuu không thể nào chuẩn bị một số tiền lớn như vậy được.
“Đừng có làm vẻ mặt như thế chứ. Đúng là cái giá đó có khá vô lý thật, nhưng nếu cháu bé mà bán nội tạng của mình đi thì chắc cũng kiếm được cỡ 10000 ouchi đấy nhỉ.”
Fuu cau mày lại nhìn người bán hàng.
“Không thích nhỉ? Chà, bởi vì chỗ ta cũng sẽ chẳng bao giờ hết hàng đâu nên cháu cứ đến bất cứ khi nào có tiền nhé.”
Fuu thở dài trong khi đang đi về nhà với cái thùng nhựa nặng trịch trên lưng.
Tai cô như bị ù đi.
Tiếng gió mà cô đã nghe suốt hàng năm trời giờ đây nghe sao thật buồn tẻ. Chính xác thì bây giờ là giờ của <Câu chuyện về tiền>. Đó là một chương trình giải thích dễ hiểu về cách thức hoạt động của ‘Nền Kinh Tế’ mà ngay cả Fuu cũng có thể hiểu được nội dung của nó. Fuu hiện giờ đang chép tất cả những gì đã học được vào chiếc sổ tay của mình.
Kinh tế là phân phối tài nguyên, tạo ra và sử dụng tài nguyên một cách hợp lý để mọi người đều có thể được hạnh phúc. Ví dụ như có hai người đều cùng muốn một quả táo, nếu chúng ta có hai quả táo thì cả hai người đều sẽ cùng hạnh phúc. Nhưng thế giới này rất phức tạp, mọi người đều muốn những thứ khác nhau nên có rất nhiều những thứ khác nhau được buôn bán. Vì vậy để khiến ai cũng có được thứ mình cần và ai cũng đều hạnh phúc là một việc vô cùng khó khăn.
Càng nhiều người muốn một thứ gì đó thì giá trị của nó sẽ càng tăng. Đó là lí do tại sao nước lại mắc như vậy, bởi vì có rất nhiều người sẵn sàng trả giá cao hơn để mua được chúng.
Fuu dừng bước dưới bầu trời đầy sao.
......Nếu muốn một thứ gì đó thì chỉ cần có tiền là có được.
Fuu thử nghĩ về những thứ cô thường muốn. Đúng lúc đó, bụng của cô kêu lên một tiếng “Gưư" đáng thương.
[Ý tưởng là một thứ mà chỉ mình nó thôi cũng đã có giá trị rồi. Lý do là vì chúng ta sẽ là người nhận được nhiều lợi ích nhất từ những ý tưởng đầu tiên. Chỉ mình bản thân họ là người sẽ có được nhiều lợi nhuận nhất. Đối với các thương gia thì không có lời ngon ý ngọt nào tốt hơn như thế đâu.]
Cô đã từng nghe được một câu chuyện như thế trên chương trình có tên là <Cơ chế trao đổi của xã hội>.
<Cơ chế trao đổi của xã hội> là một chương trình phát sóng vào lúc 10 giờ mỗi ngày trừ chủ nhật ra. Và đúng như tên gọi của nó, tất cả những thứ liên quan đến xã hội đều là chủ đề. Giáo viên mà Fuu thích nhất là cô Mayumi.
Ở rìa phía đông của Chiou - thành phố Shimogajou, trong thị trấn của những người lao động nhập cư có một cửa hàng bán thịt dành cho những người lữ hành và người nhặt rác. Cửa hàng này bán rất nhiều loại thịt khác nhau như thịt gia cầm và thịt chó. Có rất nhiều loại thịt mà cô chẳng biết là thịt gì cũng được bày bán. Mùi máu tanh cùng với nội tạng thoang thoảng bay ra từ nhà xưởng chế biến nhỏ ở phía sau. Fuu xuất hiện ở cửa sau của cửa hàng thịt Soibuka. Một người đàn ông cao lớn đeo tạp dề cao su đang nhìn Fuu với vẻ mặt thắc mắc.
“Nhóc con, đây không phải chỗ bán hàng đâu.”
Nhìn vào khuôn mặt toàn sẹo của Fuu, người đàn ông cau mày.
Fuu không nói gì, chỉ đặt chiếc túi bố xuống đất. Người đàn ông lật ngược chiếc túi bố lên, xác của một con chó hoang và một con sói đồng cỏ rơi xuống. Người đàn ông nhìn Fuu.
“Thì ra là vậy. Từ trước đến giờ đã từng có rất nhiều người ghé đến đây nhưng nhóc là thợ săn nhỏ nhất đấy.”
Đôi mắt của người đàn ông thay đổi thành đôi mắt của một người thợ.
“.....Nhiêu đây cỡ 300 ouchi nhỉ?”
Fuu gật đầu trong khi suy nghĩ. Là nhiêu đó à? Người đàn ông kề dao vào cổ con chó rồi kéo một đường. Máu đen ào ào chảy xuống đất.
“Ta sẽ mua với giá tốt hơn nếu nhóc rút máu và bỏ hết cơ quan nội tạng đi.”
“Đây này.” - Vừa nói, ông chủ vừa đưa cho Fuu ba đồng tiền có in số 100. Fuu liền chộp lấy ba đồng tiền rồi bỏ đi.
Cô không biết khi nào mới đủ tiền để có thể mua được Pin.
Trên đường về nhà, cô cắm trại ở chỗ bãi đá, khoanh tay suy nghĩ. Nói thật thì cô cũng không thể cứ tiếp tục chiến đấu trong khi vẫn cứ mang theo những cái “lời nguyền” này được. Lần này, khi cô chiến đấu với con sói đồng cỏ thì cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cái chết. Cô cũng chẳng ưa gì việc giết động vật cả. Không biết còn có cách nào có thể kiếm tiền hiệu quả hơn được nữa không ta.
Nhắc mới nhớ, chủ đề Thương Mại xuất hiện trong chương trình giáo dục lịch sử có tên là <Hướng dẫn đến ngày mai> có nói. Hạt tiêu của Ấn Độ được bán với giá khá cao ở Châu Âu, hoặc những thứ tương tự như vậy. Có vẻ như ngay cả hạt tiêu cũng có thể được bán với giá cao hơn cả đá quý nếu như nó quý hiếm ở nơi đó.
Fuu quay về khu Tài phán số 5 và bắt đầu quan sát mọi người.
“Nèe, mẹ ơi, con khát.”
“Hôm nay hết nước rồi. Lần sau sẽ mua nhiều hơn nhé?”
Các gia đình ở đây bình thường thì sẽ có bố là lao động nhập cư, không giống như nhà của Fuu, do cha cô đã mất nên vẫn dư tiền để mua nước. Cứ sau khoảng mười ngày, trực thăng quân sự sẽ hạ cánh ở bãi đáp phía nam khu Tài phán. Mọi người sẽ sử dụng chúng để nhờ mua nước. Tất nhiên do chi phí vận chuyển nên nó sẽ mắc hơn là mua trực tiếp ở Chiou, và Fuu cũng chỉ sống có một mình bằng tiền trợ cấp nên cũng không thể đủ tiền để mua kiểu đó được. Do đã có nước dự trữ cho cả tuần nên họ không cần phải đi mua nước. Tuy nhiên, tùy thuộc vào khí hậu, nước có thể sẽ bị bay hơi. Trong trường hợp này thì họ không còn cách nào khác là phải xài ít nước hơn cho đến lần mua tiếp theo.
“Khi nào thì bố sẽ về vậy ạ?”
“Con đợi thêm một chút nữa đi.”
Có một thứ gì đó vốn đang ngủ yên trong Fuu vừa tỉnh dậy. Một chức năng của não mà nếu chỉ cần sống thôi thì không cần phải sử dụng đến nó. Mãi về sau cô mới biết tên của nó là ‘Cảm Hứng’.
Fuu dậy sớm hơn bình thường một tiếng đồng hồ và bắt đầu tới Chiou. Sau khi cô trở về được tới khu Tài phán số 5 thì mặt đất đã được nhuộm một sắc hoàng hôn.
Fuu đi bộ trong khu Tài phán số 5, sau đó cô thấy một cặp mẹ con khác với cặp hôm qua. Nhưng đứa trẻ đó cũng xin mẹ nó thứ giống như thứ mà đứa hôm qua đã xin.
“Mẹ ơi, nước.”
“Cố chịu tới lần mua nước tiếp theo đi.”
Cô đến chỗ hai người đó và vỗ vào vai của bà mẹ.
“Ừm… Cô có muốn mua nước của cháu không? Một lọ 100 ouchi ạ...”
Sau khi vừa nghe xong giá thì mặt của bà mẹ liền trở nên chua như thể ăn trúng đuôi bò cạp. Bạn sẽ chỉ mất có 50 ouchi để có thể mua được một lọ nước ở Chiou.
“Mẹ, nước! Nước!”
“Nước đó uống có sao không vậy?”
Fuu giải thích rằng các lọ thủy tinh này đã được khử trùng bằng ánh mặt trời.
[Một thanh gươm công lý giết chết vi khuẩn! Tên của nó là tia UV! Nếu bạn lấy nệm và dụng cụ nhà bếp ra phơi dưới ánh nắng như thiêu đốt thì điều bất ngờ sẽ xảy ra đấy! Tia UV sẽ tiêu diệt mọi bệnh tật xấu trong người bạn!]
Phát thanh viên của <Câu lạc bộ khoa học trẻ thơ> đã từng hét lên như thế. Sau đó, giáo viên còn giảng thêm về ADN nữa nhưng vì nó khá khó hiểu nên Fuu phải ngẫm lại nhiều lần mới hiểu được. Và bây giờ Fuu đang giải thích làm sao để cho bà mẹ có thể hiểu được nó.
Người mẹ thở dài khi biết rằng nước này an toàn. Đưa cho người phụ nữ ba lọ, Fuu nhận lại ba đồng.
“Vâng, đây ạ.”
Fuu mỉm cười và cho những đồng xu vào trong túi.
“Cảm ơn chị.”
Cô bé nở một nụ cười rạng rỡ trên môi. Mặt của Fuu hơi đỏ lên. Cô có thể cảm nhận được một thứ gì đó đang đập trong lồng ngực trống rỗng của mình.
“Đi thôi mẹ.”
Khuôn mặt của bà mẹ mỉm cười khi thấy gương mặt rạng rỡ của con gái.
“Phải ha, về ăn tối thôi.”
Nói rồi cả hai nắm tay nhau rời đi. Fuu vẫn đứng ở đó cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của họ nữa. Không biết bàn tay của cô bé đó ấm áp đến mức nào ta. Fuu ngâm nga bài hát mà mẹ cô vẫn thường hay hát và nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay phải lại. Nhưng những gì cô cảm nhận được chỉ là cảm giác lạnh lẽo của đồng xu.
Đêm hôm đó, trong lúc đang nằm trên giường, Fuu suy nghĩ về tiền. Trong cái thế giới này, chỉ cần có tiền là có mọi thứ, và thứ gì càng khó thì chỉ cần nhiều tiền hơn nữa là có thể có được.
Fuu vừa nghĩ ra thêm một cách nữa để kiếm tiền.
Tuy nhiên, cách này có hơi nguy hiểm một chút.
[Nguyên nhân là vì nấm cục ngon hơn nhiều so với mì ly nên nó mới mắc hơn]. Cô Mayumi của <Cơ chế trao đổi của xã hội> đã nói như vậy. Nói tóm lại là những thứ khó mua thì sẽ càng có giá.
Ngày hôm sau, trên đường đi mua nước, Fuu rẽ vào một khúc cua nhỏ để đi đến khu Tài phán số 3 nằm ở trên núi. Khu vực xung quanh nó rất xấu, mặt đất thì gồ ghề, chỉ có đường đi là được lát phẳng. Fuu chọn một chỗ không quá dốc ở chỗ đó rồi bắt đầu leo lên. Cô cố gắng đặt chân lên một tảng đá vô cùng dốc. Gần trên đỉnh của tảng đá lớn đó có một tổ chim được làm bằng cành cây và móc treo quần áo. Đó là tổ của loài chim ‘Sẻ Java Sa Mạc Lớn’. Vì trứng của nó rất ngon nên chắc chắn sẽ bán được với giá cao. Fuu đặt tay lên tảng đá và leo lên con dốc dựng đứng. Do Fuu leo bằng tay không nên đã khiến cho tay cô bị những cạnh đá sắc nhọn làm cho chảy máu. Tuy nhiên cô vẫn tìm được một chỗ để đặt chân và tiếp tục leo lên mà không từ bỏ, và bằng cách nào đó cô đã trèo lên được tới đỉnh.
Fuu mất 30 phút để có thể đến được cái tổ. Cô đưa tay ra để nắm lấy một quả trứng. Nó chỉ to vừa lòng bàn tay cô và có vỏ cứng. Fuu cẩn thận bỏ quả trứng vào trong túi, và cũng vì thế mà chiếc túi của cô bị phồng ra.
Chỉ lấy được có một quả thôi hả? Fuu phàn nàn về điều đó trong lòng và chuẩn bị đi xuống. Đây lại là một thử thách khác. Khi leo lên thì ta còn có thể nhìn thấy chỗ nào để đặt chân, nhưng khi leo xuống thì lại không. Thế nên lúc leo xuống ta phải dùng mũi giày để cảm nhận chỗ nào có thể đứng được. Và nếu như bạn ngã rồi đập đầu vào một tảng đá thì bạn sẽ chết.
......Ngay cả khi bạn có thể may mắn sống sót và trở về được thì cuộc sống sau này cũng không hề dễ dàng một tí nào cả. Nếu để yên vết thương thì bạn sẽ bị dính một lời nguyền..... không, mà là chết vì bị ‘Bệnh Truyền Nhiễm’.
Fuu vẫn còn cách 1m nữa mới tới mặt đất. Tốt, tới được đây rồi thì-----
Phần đá mà Fuu đang đặt chân lên đột nhiên vỡ ra, cơ thể cô rơi xuống do tác động của lực hấp dẫn. Lưng của Fuu đập mạnh xuống đất, mông của cô thì bị đau. Nhưng chỉ đau mông thôi thì không sao cả. Nếu mà cao hơn 1m thì chắc đã...... Máu chảy ra từ mặt của Fuu.
Dù sao thì cô cũng đã có được quả trứng.
Vừa định quay về thì cô cảm nhận được một sự hiện diện của một con vật to lớn đang ở đằng xa. Nhiều tảng đá nhỏ lăn xuống. Từ bóng của tảng đá lớn, một cái mỏ nhọn xuất hiện, cơ thể thì uốn éo như một con sâu, đầu thì có những xúc tu trông như lá của cây ngải cứu.
------Là Okaageha.
Okaageha được cho là cùng loài với Chiageha nhưng đã thích nghi với cuộc sống trên mặt đất. Nó có kích thước nhỏ hơn so với Chiageha. Có vẻ như đây chính là lãnh thổ của con Okaageha này.
“Grừ----"
Nó kêu lên một tiếng khó chịu và đung đưa các xúc tu quanh miệng của mình.
Mỗi khi Fuu cố gắng nhắc chân tới đâu thì các xúc tua quanh miệng của nó lại phản ứng theo âm thanh tới đó. Có vẻ như Fuu càng cố gắng chạy trốn bao nhiêu thì nó sẽ càng dễ xác định vị trí của cô bấy nhiêu. Cô nghe nói rằng không giống như Chiageha, Okaageha là một loài chủ động tìm kiếm thức ăn. Dù không làm gì mà chỉ đứng im thôi thì cô cũng sẽ chết.
Nhìn lại thì mỏ của con Okaageha đã ở ngay trước mặt Fuu. Cô đạp mạnh chân xuống để nhảy khỏi tảng đá và thoát được khỏi đòn tấn công đó trong đường tơ kẽ tóc. Đã có rất nhiều lúc mạng sống của cô nằm trên ranh giới giữa sự sống và cái chết. Đó là 5 phút chạy đua trong sinh tử.
Có vẻ Okaageha không thích hợp cho việc hoạt động liên tục. Cô đã gặp may mắn. Ngay khi Fuu vừa té lộn nhào trên con đường dẫn lên núi, con Okaageha dừng lại và không đuổi theo cô nữa, rồi nó quay đầu lại và bỏ về ngọn núi.
Fuu lấy tay áo lau mồ hôi và thở ra một cách nặng nhọc.
Được cứu rồi.
Ngay cả khi được yêu cầu thì cô cũng sẽ không bao giờ làm điều này lần thứ 2 nữa đâu. Fuu đã từng vượt qua được tình hình như này trước đây bằng cái đầu của mình, nhưng bây giờ thì cô vượt qua nó bằng sự may mắn và thể chất.
Lòng bàn tay của cô thì đang dính đầy máu, cả đùi và ống chân do bị va đập với đá nhiều lần nên nổi rất nhiều đốm xanh, còn mắt cá chân thì đang đau dữ dội. Cô đặt tay lên khóa kéo để xem quả trứng bên trong có còn lành lặn hay không.
Cô giật mình vì cái túi đang động đậy.
“Bi bíp.”
Cô nghe thấy một tiếng kêu gì đó. Trong lòng cô dấy lên một dự cảm chẳng lành. Fuu rụt rè mở chiếc túi ra, bên trong có một thứ gì đó đang hướng đôi mắt nhắm nghiền của mình vào cô.
“Bíp.”
Cảm nhận được sự hiện diện của Fuu, nó kêu lên một tiếng the thé. Nó di chuyển cơ thể qua lại xung quanh trong khi vỏ trứng vẫn còn đang dính vào người, nhưng nó vẫn thò đầu ra khỏi chiếc túi. Đó là một con sẻ Java sa mạc lớn non, bộ lông màu nâu và vẫn còn ấm, cơ thể trông khá là khỏe mạnh.
Quả trứng mà cô đã liều mạng để lấy đã không cho cô thịt mà lại là chim...
Nhưng nó có thể giúp mình mua được món gà rán không chừng. Fuu đụng vào cơ thể của con chim và kéo những cái vỏ trứng còn dính trên người nó ra. Nó kêu lên một tiếng “Bíp” khi được tay của Fuu nâng niu và dùng mỏ của mình chọc vào tay của cô. Fuu nghe nói sẻ Java sa mạc lớn là một loài khá thông minh, nhưng cô còn thấy con chim này đã bắt đầu có tính xã hội rồi. Con chim non này còn rất giỏi làm nũng khi nó úp mặt vào áo choàng của Fuu rồi từ từ ngủ yên trên ngực cô.
Fuu tự nói với chính mình, mình phải trở nên nghiêm khắc mới được! Fuu nhắm mắt lại và hướng lên bầu trời.
Thật không may, hình bóng của mẹ cô lại xuất hiện trong mắt.
---------Mẹ và bố rất hạnh phúc vào ngày con chào đời, bởi vì được đón thành viên mới trong gia đình.
Haizz~, một tiếng thở dài đầy xung đột thoát ra giữa hai hàm răng đang nghiến chặt của cô.
Fuu thở dài thườn thượt và rũ vai xuống. Cô nhẹ nhàng vuốt ve đầu chú chim đang ngủ trên ngực mình bằng ngón áp út.
Đó là khoảnh khắc ham muốn tiền bạc của cô bị khuất phục dưới bài thánh ca khiêm tốn để đời.
Cuối cùng thì cô chẳng có được đồng tiền nào. Trên thực tế, nếu bạn đang có trong tay thứ mà người khác không thể có được thì sẽ có rất nhiều rủi ro. Giờ thì những thứ mà cô nhận lại được là vô số những vết sẹo trên cơ thể và chi phí để nuôi chú chim nhỏ này nữa.
Sau bài học đó, Fuu đã chọn một cách ổn định hơn để kiếm tiền, ngay cả khi nó mất nhiều thời gian. Cũng thật may mắn khi mùa khô khắc nghiệt đã làm “nhu cầu” về nước tăng cao. Cho chim con ăn đã trở thành việc giết thời gian chính khi không có radio.
Đã một tháng trôi qua kể từ khi Fuu bắt đầu bán nước, và cuối cùng cô cũng đã có được “Pin" trong tay.
Vào cái đêm đã có được pin, Fuu đang ở trên đỉnh của tảng đá lớn đó.
Quá phấn khích, Fuu tháo vỏ của chiếc radio ra và đặt những viên pin AA mua từ cửa hàng điện tử vào chỗ đựng pin. Cô bật radio lên với vẻ mặt lo lắng.
[Za za…Nhân tiện, hôm nay là chủ nhật, giờ đã tới một chương trình không thể bỏ qua đối với những người cuồng nhiệt. Nó bị rất nhiều cặp phụ huynh dồn dập phản đối. Giờ là lúc giới thiệu vũ khí cận đại của <Hammer sáu giờ>.]
Một giọng nói độc đáo cùng với tiếng nhiễu phát ra từ chiếc radio.
Sự phấn khích chạy khắp cơ thể Fuu. Aa, mình lại được thông minh hơn ngày hôm qua nữa rồi. Toàn thân cô run lên vì vui sướng khi được lấp đầy bởi tri thức. Bản thân Fuu biết rõ điều đó. Tri thức chính là tính mạng và tiền bạc.
Fuu áp tai vào chiếc radio và nhắm mắt lại. Một chút, chỉ một chút thôi, lồng ngực của cô hiện giờ như đang biến thành một thánh đường, và trái tim loạn nhịp của cô đang đập từng nhịp trong đó.
[Trước tiên là chuyên mục 10 phút One Piece.]
Thứ bảy và chủ nhật là những ngày đặc biệt của bọn họ. Những diễn viên khác nhau được tụ tập, và những chương trình cũng mang nhiều sắc thái thú vị hơn nữa.
<Hammer sáu giờ> là một chương trình rất kích thích và thú vị, với việc giáo viên và người dẫn chương trình sẽ dạy cho bạn cách sử dụng vũ khí mà bạn thích. Sau 10 phút đã tới lúc bắt đầu bài giảng về cách xài súng lục.
[Được rồi, giờ thì lần này chúng ta vẫn sẽ lại học về cách sử dụng một khẩu súng lục tự động nhé. ....Khẩu súng lục yêu thích của tôi có còn không vậy?]
[Xin hãy đợi một chút. Mà hình như khẩu súng yêu thích của Ishimoto-san là một khẩu Revolver nhỉ.]
[Tôi vốn dĩ là một tên cuồng phim miền viễn tây mà. Không phải khi cầm 2 khẩu revolver hung hăng trên chiến trường thì sẽ rất ngầu sao?]
[Không đâu. Trong thế giới mà súng trường tự động ngày càng phổ biến thì việc một người cầm 2 khẩu súng lục hung hăng trên đường sẽ bị coi là kẻ quái dị hay một con quái vật đấy.]
Vị giáo viên cười với vẻ hơi buồn.
[Được rồi, giờ chúng ta sẽ ôn lại một chút. Súng lục là một thứ rắc rối đến bất ngờ, và có nhiều điều bạn nên kiểm tra lại trước khi bóp cò. Chẳng hạn như là bạn đã bảo quản, chăm sóc nó đúng cách hay chưa, và những thứ khác ngoài quy trình bắn nữa.]
[Khi nào thì tôi mới có thể bắn súng được vậy?]
[Ai biết. Nhưng chắc chắn sẽ mất rất nhiều năm tháng để có thể học được cách sử dụng súng đúng cách đấy.]
[Tôi cảm giác chuyện đó sẽ còn lâu nhỉ.]
[Cùng nhau cố gắng nào.]
Súng à?
Fuu duỗi ngón trỏ và ngón cái tạo thành một góc 90 độ rồi chĩa nó lên trời.
Một khẩu súng có thể tăng tỉ lệ sống sót của mình lên khi xui xẻo bị thú dữ tấn công hoặc vô tình gặp phải tội phạm. Nhưng muốn mua được một khẩu súng và học được cách sử dụng nó thì sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Không biết là mình có sống được tới lúc đó hay không nữa.
Quan trọng hơn, Fuu tự hỏi bản thân rằng liệu cô có còn đủ sức để sống cho đến khi bản thân có thể làm được điều đó hay không. Trong trái tim không có mẹ, chỉ có một chiếc radio với âm thanh yếu ớt của ‘Người Phát Thanh’ liên tục được phát ra mà thôi.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Những từ mà để trong '...' và viết hoa có nghĩa là những từ mà Fuu không hiểu nghĩa hoặc không hiểu nó là gì. Trong raw những chỗ đó được ghi bằng hira chứ không phải kanji Revolver là khẩu lục có ổ đạn xoay, mấy khẩu mà cao bồi hay xài trong phim.