“Onii-chann, dĩa nữa.”
Kazakura đặt cái đĩa lên bàn. Hôm nay, những cơn gió khô vẫn thổi qua quán beer garden trên tòa nhà Amada ở Doten như mọi khi. Những người lao động trung lưu thường lên đây để uống rượu và ăn gà nướng.
“Thê-m dĩ-a nữ-a.”
Kazakura đập đuôi của cái nĩa xuống bàn.
“Cô, đây là dĩa thứ mấy rồi?”
“Hm? Sáu?”
“Ở đây không có ăn miễn phí đâu đấy.”
“Hễ e..... Dĩa nữa!”
“Này nhé, nó không miễn phí đâu! Cần phải trả tiền đấy! Bánh mì rồi thịt gà nữa, không phải cô vừa ăn rồi sao!”
“Dĩa nữa!”
“Không được.”
Kazakura phồng má.
“Tại sao.”
“Hết tiền rồi.”
Kazakura nhìn chầm chầm vào Fuu bằng ánh mắt phản đối.
“Mặc dù tí nữa mình cũng lén đi ăn bít tết.”
“Ư ư....”
Ngốc quá, lộ rồi.
“Trong lúc em ngủ---- anh lại lén lút---- đi ăn một mình---"
“V-v-v-vì tôi phải sử dụng đầu, nên là”
“Phải rồi ha--. Kazakura cứu Fuu không biết bao nhiêu lần, rồi Fuu cũng nhận hết tiền thưởng nữa, nhưng khi đi ăn thì không được ăn no---. Chỉ vì không biết sử dụng đầu thôi nhỉ---“
Kazakura hờn dỗi làm mặt trông như một đứa trẻ.
Fuu bất lực lần mò trong túi rồi đập mạnh tờ 10000 Ouchi lên bàn. Cô nhìn chầm chầm vào cô nhân viên với đôi mắt đầy khí thế.
“Nhân viên! Mang tất cả các loại thịt lên đây!”
“T-tới liền.”
Cô nhân viên mang theo phần order rồi chạy xuống bếp.
“Đây là bữa sang trọng cuối cùng của tháng này đấy, hiểu chưa hả?”
Kazakura búng tay, cười tủm tỉm.
“Đúng là đại da.”
Fuu bắt đầu thấy hối hận vì đã quá đà, cô vừa ôm đầu vừa nghĩ, lỡ làm rồi.
“Đã vậy rồi thì , tôi sẽ bắt cô ăn cho đến khi cô vỡ bụng thì thôi.”
“Được thôi được thôi, dộng lượng quá.”
Chuyện này cũng có thể coi là liều lĩnh. Họ ăn nhiều thịt nhất có thể, giao phó con tim và cái miệng của mình cho giây phút sung sướng này.
“Aa, hạnh phúc quá.”
Kazakura vừa nhìn lên trời vừa xoa xoa cái bụng.
“Chàa, tự nhiên muốn ngâm một đoạn thơ haiku quáa.”
Kazakura đã bắt đầu say mê thơ haiku kể từ lúc cô biết về nó trên radio. Trong khi đang ở trong trạng thái chiến đấu, đôi khi cô còn ngâm được cả thơ tanka nữa do nó cũng khá liên quan tới nhau. Cô hay ghi chúng vào những mảnh giấy được cắt ra từ các tờ giấy bỏ đi.
“Xong rồi.”
“Đọc thử coi.”
“Onii-chan, dù ăn bao nhiêu thịt, thì ngực vẫn lép.”
“Đỗ.”
Fuu giật lấy tờ giấy rồi xé nó ra làm đôi.
“Ehhhhh!?”
Kazakura hét đến mức lạc giọng. Fuu vừa đi về container vừa phớt lờ Kazakura, người đang than thở “Bài thơ của mình---".
Khi hai người đã quay trở về container, họ ngồi đối mặt nhau trên hai chiếc ghế.
“Tạm thời thì ta sẽ phải ăn thịt rẻ tiền.”
“Ehh, em ghét thịt rẻ tiền.”
Hiện trên bàn đang đặt một hộp thịt mà Fuu vừa mới mua với nhãn là Mushimushiminchi. Nó được bán khá đại trà ở Chiou như là một nguồn cung cấp protein rẻ tiền, có vẻ như là thịt côn trùng.
“Cô thực sự không ăn được thứ thịt rẻ tiền này sao. Mặc dù cô vẫn ăn côn trùng bình thường mà.”
“Côn trùng mới bắt được thì còn tươi. Còn cái này tanh lắm.”
Đúng là thứ thịt rẻ tiền này có một mùi tanh đặc trưng. Fuu cũng không thực sự thích nó lắm.
“Thế, giờ làm sao đây. Nếu ta cứ tiếp tục săn mấy tên bị truy nã thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện thôi.”
“Phải nhỉ. Etto, làm sao đây ta.”
“Trước tiên chúng ta phải giải quyết nó trước đã.”
“Đợi em một chút nhé...”
Sau khi nói xong, Kazakura kích hoạt trí thông minh nhân tạo bổ trợ, khuôn mặt của cô liền trở nên sắc lạnh.
“Bắt đầu điều tra và sắp đặt. Sắp xếp tiền vốn, nhân sự, và cuối cùng là các tổ chức khác.”
“Quả nhiên là chúng ta không thể chiến đấu với khủng bố được hả?”
“Không được. Nếu chúng ta áp chế chúng bằng súng thì sẽ vô tình khiến chúng ta bị hiểu nhầm là khủng bố.”
“Đúng là như vậy nhưng mà.”
Khủng bố, không giống như bọn ăn trộm ăn cướp, chúng luôn cố gắng hiện thực hóa thế giới lý tưởng của mình bằng bạo lực. Vì lý tưởng đó, chúng không quan tâm bao nhiêu người vô tội sẽ phải chết. Theo một nghĩa nào đó thì bọn chúng còn giết người nhiều hơn cả chính phủ Chiou, nhưng hầu hết bọn họ đều có xuất thân nghèo khó nên Fuu có cảm xúc khá lẫn lộn về họ.
“Nhưng mà bây giờ cuộc sống của chúng ta đang càng ngày càng trở nên giống bọn khủng bố đấy. Nếu bọn họ mà biết tôi là đồng minh của cô thì tôi sẽ chẳng còn có thể qua được trạm kiểm soát nữa đấy. Bởi vì vân tay của tôi sẽ không còn có thể xài được nữa. Bây giờ có thể chỉ là Syerkka thôi, nhưng sau này thì họ còn có thể sẽ nhờ đến cả Kuro Mikazuchi và Denki Mogura nữa đấy.”
“Họ là những nhà điều tra tội phạm chuyên nghiệp. Nếu vậy thật thì họ sẽ tìm ra cái container này nhanh thôi.”
“Nếu vậy thì chúng ta sẽ phải sống trong một cái hầm nào đó trong khu Tài Phán. Không, có khi đến cả như vậy còn không được nữa luôn ấy chứ.”
Một sự im lặng nặng nề bao trùm ngay sau đó.
Cô không thể vào Chiou được nữa. Nếu vậy thì, nên chạy trốn đi đâu đó hả.
Nhưng tất cả các quốc gia khác ngoài Chiou điều đã bị diệt vong. Không lẽ cả hai sẽ cùng nhau chạy đến một chân trời rộng lớn nào đó nhưng lại không có tài nguyên sao. Một phần nào đó trong Kazakura ủng hộ phương án đấy.
“Trước khi điều đó xảy ra, chủ nhân, sẽ không sao cả nếu ngài cắt đứt quan hệ với tôi. Dù tôi không thể nói là mình đã đền đáp hết lòng tốt mà ngài đã dành cho tôi.”
Khả năng chiến đấu của Kazakura được đổi thành tiền. Khả năng tài chính của Fuu đã tăng lên rất nhiều lần so với hồi trước khi cô gặp Kazakura. Nếu xét đến lời và lỗ, thì đến giờ cô vẫn đang lời. Nếu bây giờ cô chia tay Kazakura ở đây, cô có thể xóa bỏ vết nhơ trở thành tội phạm. Như vậy thì hoàn toàn lời.
“Um tôi hiểu rồi. Cắt thôi. Bái ba~i.”
Fuu vẫy tay. Kazakura cúi mặt xuống, mắt bắt đầu rưng rưng.
“.......thấy chưa, cô đâu thực sự muốn chia tay đâu phải không?”
Fuu cười tinh quái.
“Chả có người bình thường nào sẽ chọn cắt đứt với cô ở đây đâu. Ngừng nói mấy điều ngu ngốc đó lại mà cùng nhau tìm cách nào đấy hay hơn đi.”
Kazakura gật đầu trong sự nhẹ nhõm.
Dù nói là vậy nhưng Fuu cũng chẳng nghĩ ra được ý tưởng nào hay cả. Cô không biết nên bắt đầu từ đâu, đó là một trong những triệu chứng kinh điển của sự bế tắc. Cả hai lại cùng nhau im lặng một khoảng dài.
Cô Mayumi và phát thanh viên của <Cơ chế Trao đổi của Xã hội> tiếp tục bài giảng bằng một giọng kể dí dỏm.
[Được rồi, về Lợi thế so sánh của Ricardo, có phải là anh đã giải thích nó vài lần rồi mà phải không?]
[Hm, aa. Phải rồi ha. Màa nó cũng là một nguyên tắc cơ bản trong thương mại mà lại.]
[Chủ đề thương mại thường được đề cập rất nhiều trong chương trình này nhỉ.]
[Chúng ta không thể nói về thế giới mà nếu không nhắc đến thương mại. Đó là một món quà của thương mại khi tất cả các mặt hàng công nghiệp đều có sẵn với giá rẻ.]
[Tôi nghe nói là Mayumi-san có kinh nghiệm trong việc kinh doanh buôn bán nhỉ.]
[Có đấy~. Nếu như hệ thống hóa đơn của đất nước này không quá phức tạp.]
Cô Mayumi lại than vãn lần nữa.
“Lợi thế so sánh?”
Kazakura vươn tay một cách thích thú.
“Cô không biết lợi thế so sánh là gì hả?”
“Trí tuệ nhân tạo bổ trợ chỉ nâng cao khả năng ngôn ngữ, tư duy logic và một số trường hợp ngoại lệ mà thôi, bản thân cơ sở dữ liệu vẫn vậy.”
“Ra là vậy. Lợi thế so sánh nói một cách đơn giản thì có nghĩa là, việc tạo ra và xuất khẩu sản phẩm thế mạnh của quốc gia thì sẽ có hiệu quả hơn.”
“Sản phẩm thế mạnh của quốc gia?”
“U-m, giả sử Kazakura giỏi làm đồ chơi còn tôi thì giỏi nấu ăn nhỉ? Nếu vậy thay vì cả hai điều chăm chỉ vừa làm đồ chơi và nấu ăn, thì Kazakura mở tiệm đồ chơi còn tôi trở thành đầu bếp thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, phải không.”
“Nó giống như kiểu phân chia công việc trong nhà nhưng mức độ rộng hơn nhỉ.”
“Kiểu vậy.”
[Một quốc gia hiện đại không thể thành lập được nếu không có thương mại.]
[Sẽ không thể thành lập được nhỉ. Còn thương mại ở thời Trung cổ thì sẽ có hơi khác một tí. Việc chế tạo linh kiện và vận chuyển nguyên liệu từ nước ngoài sang nước ta để lắp ráp là một việc vô cùng khó khăn.]
“Đúng như Mayumi-san vừa nói, một quốc gia muốn được thành lập phải nhập rất nhiều tài nguyên và hàng hóa từ nước ngoài. Chắc chắn thì Chiou cũng......”
Khi nói đến đó, hai người mở mắt nhìn nhau.
“Nhắc mới nhớ. Không biết Chiou được thành lập như thế nào nhỉ.”
Chỉ còn một quốc gia duy nhất trên trái đất. Nếu đúng như vậy thì tất nhiên họ sẽ không thể nhập hàng từ bất cứ đâu được cả. Chiou được cho rằng là có một nhà vua có nhân cách giống chúa, và ngài sử dụng sức mạnh bí ẩn của mình để đem lại lợi ích cho mọi người. Fuu không tin vào điều đó, nhưng cô chưa từng nghi ngờ về sức mạnh về cơ cấu ngành công nghiệp của Chiou. Ngay cả khi đã có radio, cô quá bận rộn với cuộc sống hàng ngày đến nỗi cô không hề có thời gian để nghĩ đến những vấn đề đó. Nghĩ về điều đó, việc sử dụng kiến thức cho những mục đích khác ngoài việc sinh tồn là một thứ gì đó mới mẻ đối với Fuu.
“Phải ha.....đợi tôi một chút.”
Rồi Fuu lấy ra một cuốn sách từ trên giá sách trong phòng. Đó là sách giáo khoa dành cho giới thượng lưu, những người phải trả rất nhiều thuế cho Chiou. Chương trình của giới thượng lưu sẽ được học mười môn học trong vòng mười lăm năm. Fuu có sách giáo khoa của tất cả các môn học và đã đọc chúng rất cẩn thận.
“Đây là sách giáo khoa đời sống nhân dân.”
“Đời sống nhân dân là.”
“Nói nôm na là khoa học xã hội ấy. Nó chứa kiến thức về kinh tế và chính trị. Nhưng mà bọn nó hầu như đều có dính dáng đến thần thoại.”
“Có dính dáng đến thần thoại, kì lạ nha.”
“Ví dụ như người dân ở đất nước này cho rằng, sự biến động giá cả do cung và cầu gây ra là do ý muốn của chúa.”
“Điều đó có nghĩa là họ đã sử dụng sức ảnh hưởng của chúa để thay đổi khoa học theo nghĩa rộng luôn hả.”
Kazakura đề cập khoa học là các hoạt động nghiêm cứu một lĩnh vực nào đó. Nói cách khác là cô đang ám chỉ đến tất cả các loại hình học tập. [Từ khoa học hiện nay thường được dùng để chỉ các loại ngành khoa học tự nhiên như vật lý hay hóa học. Nhưng vốn dĩ chính trị, kinh tế và xã hội cũng từng được xem là khoa học.] Mayumi đã nói.
Và ở Chiou, khoa học, xã hội học, toán học và quốc ngữ, tất cả đều được do chúa tạo ra.
Ví dụ, bóng tối là do chúa tạo ra. Có nghĩa là, “Ánh sáng là một loại sóng điện từ”......họ hiểu điều đó, “Và cái sóng điện từ đó là do chúa tạo ra, và đương nhiên bóng tối cũng là do chúa tạo ra chỉ là nó không có màu sắc”, họ cho nó là như vậy. Không giống như thần thoại cổ đại khi cả ánh sáng và tất cả những hiện tượng tự nhiên đều là do thần linh tạo ra, ở Chiou thừa nhận những kiến thức khoa học thông thường rồi gán tất cả đều là do chúa tạo ra.
“Ở đất nước này dù là phân tử hay là sóng điện từ thì đều là do nhà vua – hiện thân của chúa – tạo ra hết.”
“Tôi đã hiểu được điều đó rồi. Vậy thì tại sao ngài lại lấy sách đời sống nhân dân ra chi vậy?”
“Nhìn cái này này.”
Kazakura nhìn vào dòng chữ mà Fuu chỉ.
“Lễ vật?”
“Trong chủ đề giáo dục, có một bài là về lễ vật, cô có suy nghĩ gì về điều này không.”
Lễ vật------đó là từ dùng để chỉ những thứ mà ta dâng lên cho thần linh.
“Ở đất nước này , có một hệ thống dâng lễ vật lên cho chúa để đổi lấy tiền.”
Lễ vật gì đôi khi còn bị chính phủ yêu cầu, khi họ nói "Ta muốn cái này", nhưng bản thân các công ty tư nhân được phép cung cấp những thứ khác.
“Ngược lại, cũng có cả các hình thức mua hàng hóa do chúa ban tặng bằng tiền.”
Mọi người và các công ty cống lễ vật cho chúa, rồi bạn nhận được tiền hoặc hàng hóa.
“Giống như ta đang làm ăn với chúa vậy nhỉ.”
Fuu trộm nhìn chầm chầm vào đôi mắt của Kazakura.
“Cô nghĩ sẽ ra sao nếu chúng ta bỏ chúa ra khỏi cái câu chuyện cúng bái này.”
Kazakura khoanh tay. Thứ nhất, theo radio thì quốc gia của mình đang giao dịch với các quốc gia khác. Thứ hai, đất nước này thu thập các mặt hàng khác nhau và gọi chúng là lễ vật. Sau một hồi suy nghĩ, Kazakura ngẩng đầu lên.
“Họ đang làm ăn sao?”
“Dù không có bằng chứng. Nhưng khả năng đó chả phải là vẫn có thể có hay sao.”
“Nếu thực sự các nước khác có tồn tại,”
Fuu gật đầu.
“Thì chúng ta vẫn còn có nơi để chạy.”
Không có nơi nào để chạy trong Chiou này cả. Thậm chí thế cả ở sa mạc cũng không thể trốn. Tuy nhiên, nếu các quốc gia khác có tồn tại thật thì một tùy chọn mới là tị nạn được sinh ra.
“Nếu như còn bất kìa quốc gia nào khác ngoài Chiou, thì ta vẫn còn có hy vọng.”
“Hãy đến thư viện Hoàng gia ở Doten.”
“Thư viện Hoàng gia?”
Một thư viện mà chỉ có giới thượng lưu mới được phép vào. Chắc chắn sẽ có manh mối ở đó. Bằng chứng về việc tồn tại của các quốc gia khác.
“Phải rồi nhỉ. Tôi nghĩ đó là một ý kiến hay đấy.”
Khi nói như vậy, biểu cảm của Kazakura trở nên như buồn ngủ.
“Mà thôi tôi sửa soạn đi ngủ đây.”
“Ngủ rồi sao? Dù lúc trước vào giờ này cô vẫn thức cơ mà.”
“Ừ, có lẽ do tôi thấy hơi mệt.”
“Cô lúc nào mà chả mệt.”
Hồi họ mới gặp nhau, Kazakura toàn thức tới tận khuya mới ngủ. Nhưng dạo gần đây thời gian hoạt động của cô đột ngột giảm đi và thời gian ngủ tăng lên. Đây rõ ràng không phải đến từ sự mệt mỏi.
“Không lẽ nào là do cuộc sống hiện tại không phù hợp với cơ thể của cô hả?”
“Không hề có chuyện đó đâu. Tôi chỉ là đi ngủ sớm hơn một chút để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới mà thôi.”
Vừa nói, Kazakura vừa nằm xuống giường. Fuu ghét thời điểm này. Kazakura nhắm mắt lại, cơ thể bất động cứng như thép, hơi thở lặp đi lặp lại với những nhịp nông. Bộ dạng Kazakura khi ngủ say nhìn cứ như là người chết.
Cơ thể của người nhân tạo vẫn còn rất nhiều bí ẩn đối với cô.
Thực tế là trả Kazakura về cho viện nghiêm cứu thì có khi sẽ tốt hơn. Fuu không khỏi không có những suy nghĩ như thế.
Doten, thành phố trung tâm của Chiou. Có một thư viện mà chỉ có tầng lớp thượng lưu, những người đóng nhiều thuế nhất mới được vào. Fuu chắc chắn rằng trong đó có manh mối về bí mật của Chiou.
Mặc dù những cuốn sách trong thư viện Hoàng gia chắc chắn đã bị kiểm duyệt nhưng.
“Kiễm duyệc là gì.”
Fuu thì thầm với Kazakura trong khi đang đi trên con hẻm hẹp.
“Đây không phải nơi để nói mấy chuyện kiểu đó đâu.”
“Hông có ai nghe trọm cảa.”
Fuu nhìn xung quanh để đề phòng,
“Đó là một hệ thống mà quốc gia kiểm tra xem trong cuốn sách đó có bất cứ điều gì gây bất lợi cho họ hay không.”
“Vậy nếu ta viết một thứ gì đó bất lợi thì sao?”
“Thì chả phải sẽ bị nhổ cánh hoa sao.”
Nhổ cánh hoa, là một từ lóng được sử dụng ở Chiou với nghĩa là “bắt hoặc thanh trừng”. Chẳng ai biết nguồn gốc là từ đâu. Vẻ mặt của Kazakura trở nên hơi nghiêm túc,
“Đáng sợ nhỉ.”
“Tất nhiên là đáng sợ rồi.”
<Sơ yếu Lý lịch Hiện đại> từng nói rằng sách sẽ bị tiêu hủy dưới chế độ độc tài. Và Trưởng thư viện, người không thích điều đó, sẽ sao chép và giấu chúng ở đâu đấy, có vẻ như đó là cách mà một cuộc chiến khắc nghiệt để bảo vệ tri thức bắt đầu.
Thư viện của Chiou sẽ chỉ chứa những thứ thuận tiện cho hoàng gia và chính phủ.
Nhưng Fuu có một chút niềm tin. Một quốc gia giống như một sinh vật to lớn mạnh mẽ. Cũng giống như việc con người không thể điều khiển hết tất cả những mạch máu trong cơ thể, sẽ luôn có những khu vực không được quản lý tốt ngay cả với những kẻ có quyền lực lớn đến đâu.
“Giả sử như một quốc gia được thành lập dựa trên việc thương mại với các quốc gia khác, thì chắc chắn sẽ có cách để chúng ta biết được việc đó.”
“Nhưng mà tại sao lại chọn thư viện lớn vậy?”
“Ngay từ đầu những thư viện quanh đây đều không có nhiều sách. Thư viện Hoàng gia là nơi duy nhất lưu trữ một lượng lớn tài liệu về các hoạt động kinh tế. Tôi nghĩ đây là một ý hay nếu ta muốn kiếm được bằng chứng chứng minh rằng họ đang thương mại. Tuy nhiên, ta phải hành động như thể thuộc tầng lớp thượng lưu khi ở trong hội trường nhé.”
“Thế nên mới cần phải cải trang nhỉ.”
Fuu quay người lại. Phần tà váy của chiếc váy xếp ly màu xanh đậm tõe ra một góc gần 90°. Fuu nắm lấy vạt áo thủy thủ của mình và làm một biểu cảm khó chịu.
“.....kì, lắm hả?”
“Không, hợp lắm.”
Fuu đã kêu Kazakura đi mua bộ quần áo sẽ an toàn khi vào thư viện Hoàng gia, và cô nhận được bộ đồ thủy thủ này. Cô cảm nhận được là có cả sở thích riêng của Kazakura trong này nữa.
“N-nói chung bây giờ chúng ta là những học sinh thượng lưu ở Doten đấy.”
“....chúng ta sẽ im lặng như hư không!”
Fuu hoàn toàn chẳng hiểu Kazakura đang nói gì cả nhưng có vẻ như quyết tâm đã được truyền đạt. Họ đã tìm hiểu được rằng học sinh ở Doten thường xuyên tới lui nơi này.
Tòa nhà Giáo Dục nằm trong nhóm các tòa nhà ở Doten, thư viện Hoàng gia tọa lạc trên tầng một và hai của tòa nhà đó. Bên trong tòa nhà được trải thảm và lát gạch, các giá sách được xếp cách xa nhau rộng rãi. Ánh sáng mờ tạo nên một bầu không khí dịu nhẹ và bên trong vô cùng yên tĩnh. Những người tới thư viện điều là những học sinh thượng lưu và công nhân mặc vest.
“Ta vào dễ dàng nhỉ.”
“Có khi nào họ đã cắt giảm an ninh để tiết kiệm chi phí không. Phí cả tiền đi làm thẻ học sinh giả.”
Nơi đầu tiên Fuu đến xem là giá sách lưu trữ <Sách Thống kê Công nghiệp> do Bộ Công nghiệp xuất bản. Tủ sách này chứa các số liệu thống kê về tài nguyên môi trường được sử dụng trong các hoạt động công nghiệp.
“Thế nào?”
“.....không có mâu thuẫn gì cả. Mà cũng tất nhiên thôi.”
Dù sao thì nó cũng là do nhà nước phát hành mà. Những thông tin nào có thể gây bất lợi cho đất nước đều đã bị che dấu. Sau đó cô dành thêm hai tiếng nữa để tìm hiểu những tài liệu của đất nước này, nhưng không có bất cứ điều gì đáng khả nghi cả.
“Cô mang báo cáo hàng tháng về sản xuất và phân phối cho tôi.”
“Em hiểu rồi~.”
Kazakura nói vậy rồi rời khỏi chỗ. Trong thời gian đó, vì cảm thấy buồn chán nên Fuu ngẫu nhiên đọc bừa một cuốn sách. Hầu hết sách trong thư viện Hoàng gia chứa đầy những tư liệu và lịch sử của hoàng tộc, nên có rất ít thứ có thể gây thú vị cho người dân. Trong đây chỉ có một chút ít sách chuyên ngành, sách khoa học lịch sử trái đất, sách thiên văn học mà thôi.
Hiện tại, bài luận văn mà cô đang đọc có tên là “Làm sạch trải nghiệm và thuyết Phương Người", tên của tác giả thì đã bị bôi đen. Một cuốn sách sắp xếp các thuật ngữ theo quan điểm hiện tượng học liên quan đến trí tuệ nhân tạo và các chức năng nhận thức của con người.
Đọc mở bài, thì có nghĩa là họ đã dựa vào tính toán của bản thân trí thông minh nhân tạo Houhou Techkaigi để đưa ra kết luận rằng “Trí thông minh nhân tạo không có quyền con người", đại loại vậy.
Có rất nhiều kí hiệu chuyên môn được sử dụng và đúng như dự đoán, ngay cả cái đầu của Fuu cũng không thể hiểu hết được. Cô cảm thấy đã tới giới hạn tập trung của mình sau khi đã đọc khoảng 10 trang, và đưa mắt rời khỏi nó. Chịu. Lịch sử thẻ cho mượn chỉ có tên của một người, đó là Kagano Samiya.
"Nèe nèe.”
Kazakura, người đang đi lấy sách, vẫy tay ra hiệu cho cô từ đằng sau giá sách.
“Sao vậy?”
“Người đang ngồi đọc kế bên onii-chan.”
Đó là một thanh niên mặc áo sơ mi chỉnh tề. Anh ta đang đọc một cuốn sách nào đó với một đôi mắt sắc bén đến mức dường như muốn xuyên qua tờ giấy.
“Người đó là robot đấy.”
Eh, Fuu kêu lên một tiếng lớn rồi vội vàng lấy tay che miệng lại.
“Với lại họ còn trông như là khủng bố nữa.”
“Kiểu cực đoan hả?”
“Chắc vậy. Trong túi áo còn có cả một quả bom.”
“Thật luôn.”
“Em nghĩ chúng sẽ cho nổ chỗ này.”
Khủng bố bằng bom à. Fuu nhìn sang cậu thanh niên kế bên. Có một cô bé còn nhỏ hơn cả Fuu đi ngang qua cậu ta mà không hề hay biết gì cả.
“Làm sao đây?”
Fuu nhăn mày. Hay đúng hơn là tại sao bọn họ phải lo lắng về cách đối phó với khủng bố trong khi đang bị Chiou truy đuổi cơ chứ. Nếu họ chịu đầu tư nhiều hơn vào an ninh thì đã không để cho bọn khủng bố xâm nhập vào được rồi. Dù trong trường hợp đó thì cả Fuu và Kazakura cũng không thể vào được thư viện luôn.
“Được rồi, thay đổi lịch trình. Phá hủy bộ nhớ của camera giám sát trước rồi sau đó chúng ta sẽ ngăn chặn bọn chúng.”
Hình ảnh từ camera sẽ thường xuyên được lưu lại vào đĩa cứng trong mỗi một khoảng thời gian nhất định. Thư viện Hoàng gia cũng không ngoại lệ, việc nó không hề được kết nối với mạng cũng đã được điều tra từ trước. Kazakura sẽ lẻn vào trong đó vào phá hủy nó nhưng nếu có một tên khủng bố trốn trong đấy, thì chắc chắn camera sẽ bị kiểm tra ngay lập tức. Thế nên, cần phải nhanh chóng phá hủy đĩa cứng.
“Nếu tiếng nổ bắt đầu, thì tôi sẽ giúp những người xung quanh thoát ra.”
“Được thôi, vậy thì em sẽ đi phá hủy ổ cứng.”
Nói xong, Kazakura liền đi lên lầu đến phòng an ninh trung tâm.
“Tất cả đứng yên!”
Fuu co vai trước tiếng gầm của một người đàn ông. Khi cô đưa mắt nhìn về hướng phát ra giọng nói đó, có những người lính mặc quân phục lao vào từ cửa chính. Fuu sặc hơi.
Là Denki Mogura.
Denki Mogura thuộc lực lượng Đội Thần Hành Động đệ nhị, một tổ chức an ninh của Chiou. Không giống như Kuro Mikazuchi, người luôn có xu hướng bảo vệ trật tự công cộng cho người dân của mình, những người này là những cảnh sát bí mật mạnh mẽ, đối với họ việc hỗ trợ quyền lực cho chính phủ hoàng gia đã ngấm vào máu. Nếu bạn bị họ bắt, thì ngay cả khi bạn vô tội bạn cũng sẽ có thể không bao giờ được về nhà.
Sau khi tất cả các thành viên đã vào phòng, một người đàn ông mặc áo khoác đen có mũ trùm đầu từ từ bước vào. Bên dưới chiếc mũ trùm kín đầu, một ánh sáng đỏ nhấp nháy như ngọn đèn huỳnh quang của cái chết.
“.........Obo Yomi.”
Anh ta là một quan chức cấp cao, vừa là đội trưởng Đội Thần Hành Động đệ nhị vừa là đội trưởng đội hành động Denki Mogura. Người ta nói rằng không chỉ quyền lực mà ngay cả sức chiến đấu của anh ta cũng vô cùng lớn, tất cả bọn tội phạm từng đối đầu với anh ta đều đã bị giết, không biết từ lúc nào mà người đời đã đặt cho anh ta cái danh “Kẻ Dừng Nhịp Tim". Và là người mà Fuu phải thận trọng nhất khi muốn trốn khỏi đất nước này.
“Chúng tôi đã nhận được thông tin rằng một tổ chức vũ trang đã đột nhập vào đây! Kể từ bây giờ, chúng tôi sẽ kiểm tra đồ đạc của từng người. Ngoài ra, nếu bạn cố gắng trốn thoát, chúng tôi sẽ bắn chết bạn ngay lập tức mà không có ngoại lệ.”
Một người đàn ông có vẻ như là đội phó hét lớn.
Các binh sĩ vừa chuẩn bị súng tiểu liên vừa kiểm tra thẻ ID của từng người có mặt trong thư viện.
“Tên kia, đây là thẻ của người khác mà phải không.”
Cậu ta là một thanh niên mảnh khảnh và đeo kính cận. Cậu đang xanh xao và đổ mồ hôi.
“Em để quên thẻ ở nhà rồi, nên là em đã mượn, của bạn.”
“Tôi sẽ nghe bào chữa trong phòng thẩm vấn sau. Mau đưa nó đi đi.”
Một người đàn ông mạnh mẽ còng tay cậu ta lại, rồi lôi đi như một con chó không nghe lời.
“Không đâu! Tôi không có tư tưởng chống đối chính phủ! Tôi không muốn bị thẩm vấn!”
“Hãy giữ im lặng trong thư viện.”
Khi người đàn ông mạnh mẽ nói như vậy, ông ta dùng nắm đấm sắt của mình đấm mạnh vô mặt cậu ta để ép cậu phải im lặng. Cậu ta ngất xỉu, máu chảy ra từ hai hàm răng rồi bị lôi đi như một xác chết.
“Dám cãi thì ăn đấm! Dám kháng cự thì ăn đạn!”
Mồ hôi túa ra trên trán Fuu. Khả năng họ đã đánh hơi ra được sự tồn tại của Kazakura hoặc họ chỉ đang tìm khủng bố thôi là năm mươi năm mươi. Miễn là vẫn giữ thẻ học sinh giả thì cô vẫn sẽ thoát được việc bị “Điều tra" và thẩm vấn. Cô nghe nói rằng việc thẩm vấn của Denki Mogura rất khắc nghiệt. Tỉ lệ phần trăm người bị thẩm vấn thú nhận là 100%, cho thấy sự khắc nghiệt của nó.
Sự lỏng lẻo trong an ninh đang đẩy những người ở đây xuống địa ngục. Những học sinh sử dụng thẻ học sinh và thẻ ID của người khác lần lượt bị mang ra ngoài.
“Này mày, lợi đây.”
Cuối cùng ánh mắt của đội phó cũng hướng về phía Fuu, Fuu và cậu thanh niên kế bên đồng thời giật mình. Fuu nhìn cậu thanh niên. Dù không hề đổ một tí mồ hôi nào. Tuy nhiên Fuu biết cậu ta đang dao động.
“Sao đấy, lợi đây nhanh lên!”
Khi đội phó hét lên, các thành viên khác đều đưa tay lên cò súng. Tuy nhiên ngay cả khi cô nói cậu ta chính là tội phạm, thì khả năng họ tin vẫn là rất thấp, mà dù họ có tin thì cũng sẽ chắc chắn dẫn đến một số nghi ngờ rằng tại sao lại có dân thuộc khu Tài Phán ở một chỗ như thế này.
Sử dụng bộ não mà cô đã trau dồi trong suốt cuộc đời của mình, Fuu tập trung vào canh bạc này.
“Tôi hiểu rồi.”
Fuu đưa cả hai tay lên rồi tiến về phía trước. Cô xuất trình thẻ học sinh của mình cho người lính xem, người lính cầm thẻ học sinh lên và bắt đầu đọc. Khuôn mặt của anh ta ngay lập tức trở nên nghiêm nghị.
“Mày có gan dám làm giả cả thẻ học sinh luôn hả.”
“Tôi là một mật vụ của Syrekka.”
Fuu cố gắng hết sức để có thể trả lời một cách bình tĩnh. Vẻ chế giễu hiện lên trên khuôn mặt của người lính.
“Mày tính lừa ai đấy hả.”
“Xin hãy tiếp tục nghe tôi nói. Tôi đang được phái đi để truy đuổi một người nhân tạo có tư tưởng chống đối chính phủ.”
“Cái gì cơ.”
“Cậu thanh niên ngồi cạnh tôi. Trong túi áo của cậu ta đang có một quả bom dẻo.”
Đội phó nhìn cậu thanh niên đầy nghi hoặc.
“Nếu sai thì mày phải chịu trách nhiệm đấy.”
“Câu chuyện vẫn chưa hết.”
“Cái gì cơ.”
“Khả năng cao cậu ta chính là một người nhân tạo.”
“Kẻ mà mày đang truy đuổi?”
“Đúng vậy.”
Đội phó nhìn về phía Yomi. Yomi từ từ rút khẩu súng lục ở trong túi ra. Một chiếc mặt nạ có thể được nhìn thấy đằng sau lớp mũ trùm đầu. Một cặp đốm sáng đỏ phát ra từ nó. Ngay cả với sự sắc sảo của Fuu cũng không thể biết được là anh ta đang nghĩ gì. Thứ đang từ từ bao trùm lấy trong lòng của Fuu không giống như là nỗi sợ hãi mà nó gần với sự kính sợ hơn.
“Đội trưởng.”
Yomi quay mặt về phía người thanh niên. Một ánh sáng bí ẩn chiếu ra từ đôi mắt màu đỏ, nó chớp nháy hai ba lần.
[Mau di tản mọi người ngay lập tức. Có một âm thanh bất thường phát ra từ hệ thống nhân tạo của hắn, và ta cảm nhận được một lượng nhiệt khổng lồ trong người hắn.]
Các binh lính đang sơ tán mọi người có phần hơi dữ dội. Đội phó ẩn mình sau một giá sách trong khi phát chỉ thị bằng thiết bị liên lạc. Fuu cũng trốn gần đội phó. Người thanh niên cũng nhận ra điều đang xảy ra, cậu di chuyển để quan sát chuyển động của Yomi.
“Aa, quả nhiên là đã bị phát hiện rồi à.”
Cậu thanh niên nhìn chằm chằm vào Yomi.
“Không ngờ một quan chức cấp cao như vậy lại đích thân xuất hiện ở đây đấy. Có vẻ như bọn phe dã chiến thật sự nghiêm túc rồi.”
Những gì đang hiện lên trên khuôn mặt của người thanh niên là một con sói hiếu chiến đang đứng trước con mồi của mình. Yomi không trả lời.
“Với lại khẩu súng lục kì lạ đó là cái quái gì vậy.”
Cậu thanh niên đã bình tĩnh trở lại.
“Nàyy, hãy nói chuyện một tí đi chứ. Cứ coi như là đang câu giờ cho bọn kia chạy cũng được mà.”
Yomi thả lỏng tay. Vào lúc đó cô nhận ra, tay trái của Yomi đã dài hơn khi nãy, có một khớp tay nữa vừa xuất hiện.
“Hehe, tao biết ơn đấy. Tao sẽ làm cho mày một ngôi mộ.”
Cậu thanh niên đặt một chiếc khẩu trang bằng vải đay lên bàn rồi rắc một thứ bột trắng lên nó. Cậu thanh niên đeo cái khẩu trang lên mà không làm rơi thứ bột trắng đó ra.
“Một con chuột nâu của một quốc gia tôn thờ máu giả. Tao sẽ khắc cái tên đó lên bia mộ của mày.”
Cậu thanh niên hít một hơi thật sâu, một làn khói trắng bay ra từ chiếc khẩu trang rồi mắt của cậu ta trở nên trắng bệch.
“Bọn ta là con của chúa thật, những người sẽ chiến đấu để giành lại sự trong trắng của mình từ tay của chúa giả. Rakuichi”
Giáo phái máu thánh à. Fuu tự nói điều đó với chính mình trong đầu. Trong số các tổ chức chống đối chính phủ ở Chiou, Fuu từng nghe tới một tổ chức mà trong đó họ coi dòng máu của mình mới là linh thiêng chứ không phải là nhà vua. Đây là lần đầu tiên Fuu thực sự nhìn thấy bọn họ.
[Dòng máu thuần khiết trong một cơ thể máy móc, thật kì lạ.]
“Tao đã uống máu của những đồng bào đã chết của tao. Do đó, dòng máu thánh đang chảy trong cơ thể của tao.”
Rakuichi nhìn Yomi bằng một ánh mắt trống rỗng.
“Tao sẽ cho mày biết ai mới là thợ săn.”
[Ngươi chỉ tính giới thiệu có bản thân mình thôi sao.]
Khi Yomi nói vậy, mắt của Rakuichi mở to.
“Khả năng quan sát của mày cũng tốt đấy chứ. Người anh em, ra đây luôn đi.”
Một người thanh niên đeo kính ngồi đằng xa đang từ từ bước lại. Cậu ta vừa đi vừa lẩm bẩm “Kyuuso”. Đó là tên của cậu ta hả.
“Bây giờ tất cả các mảnh đều đã được đặt vào đúng vị trí. Sau đó, nếu ta tung một đồng xu thì trò chơi sẽ bắt đầu.”
Yomi xoay khẩu súng lục trên ngón tay như một lời khẳng định.
“Mày thật là kì lạ ngoài dự đoán đấy.”
Ki---n. Cơ quan động năng trên người của cậu ta kêu lớn. Cùng với lúc khi Rakuichi tung cú đấm, mặt sàn dưới chân cậu ta vỡ nát.
Hắn ta vừa tấn công ----- Fuu nhận ra điều đó khi thấy nắm đấm của Rakuichi đang ở giữa không trung. Kyuuso từ trên trần nhà tung một cú đá sắc bén thẳng xuống chỗ Yomi, người vừa bị đánh bay ra cái bàn. Chân phải của cậu ta xuyên qua tấm thảm và gạch, tạo ra một âm thanh lớn khi chúng va chạm vào nhau và khiến cho bụi bay tứ tung.
“Đừng có đừ người ra như thế chứ!”
Cuộc tấn công tiếp theo của Rakuichi đến trước khi động tác né tránh của Yomi kịp hoàn thành. Sự hợp tác giữa hai người vô cùng hoàn hảo. Nếu một người tung ra cú đánh để lộ sơ hở, thì người còn lại sẽ lấp đầy vào chỗ đó. Mật độ tấn công như vũ bão không cho Yomi cơ hội phản kháng.
“Mấy người không ra giúp hả?”
Khi Fuu hỏi, đội phó cười như một kẻ ngốc.
“Chiến đấu ở mức đó thì có giúp cũng chả có ý nghĩa gì cả. Với lại, chỉ có nhiêu đó thôi thì cũng chả giết nổi đội trưởng đâu.”
“Dù tôi không hề thấy anh ấy có phản công gì cả.”
Yomi ngả lưng về phía sau để né cú đấm của đối thủ, rồi anh tiếp tục vẫn trong tư thế đó bật người về phía sau để né đòn tiếp theo, sau đó anh đứng thẳng dậy rồi điều chỉnh lại tư thế của mình. Trong anh ta cứ như là đang nhào lộn.
“Bởi vì người dân vẫn chưa được sơ tán xong ấy mà. Ngài ấy không thể bắn một cách bất cẩn được.”
“Khoan đã, chả phải mấy người lúc nào cũng tra tấn dân thường sao. Giờ này mà cũng còn quan tâm đến nhân đạo nữa hả.”
“Bọn ta cũng chỉ đang làm đúng theo quy trình mà thôi. Bọn ta cũng chọn những kẻ nên hành quyết không chính thức. Và những người vô tội cần phải được bảo vệ chứ bộ.”
Bỏ qua sự nguy hiểm của việc hợp pháp hóa hành quyết không chính thức, xem ra họ cũng tôn trọng pháp luật ở một mức nào đó.
Nói cách khác, họ sẽ không đột ngột hành quyết những đối tượng chỉ hơi nghi ngờ.
“Xét về thông số kĩ thuật của ông chủ mấy người thì có chắc là thắng được họ không?”
“Kairyuu. Đó là loại cơ thể máy mới nhất được sản xuất đặc biệt bởi đất nước của chúng ta. Nó sẽ không thua bất cứ cơ thể máy được sản xuất hàng loạt nào.”
Nói xong đội phó kinh ngạc trừng mắt nhìn Fuu.
“Anh nên nhờ Ban Tình Báo dạy thêm về cách giữ bí mật đi. Anh Ban Hành Động à.”
“Hừ. Ban Tình Báo có chuyên môn riêng của Ban Tình Báo, và Ban Hành Động cũng có chuyên môn riêng của Ban Hành Động.”
Đội phó hướng ánh mắt quay trở về phía Yomi. Như thường lệ, Yomi vẫn tiếp tục né tránh các đòn tấn công của họ mà không đáp lại bất kì đòn nào. Tốc độ đòn tấn công của cả hai càng ngày càng nhanh đến mức mà mắt của Fuu còn có thể nhìn thấy cả dư ảnh.
“Tao thấy tốc độ của mày cũng nhanh đấy.”
Rakuichi hạ thấp hông xuống, dang tay ra hai bên như một con chim kì lạ, bột trắng bị thổi ra từ giữa chiếc khẩu trang.
Hơi nước được xả ra từ các cửa ở trong các khớp.
“Nhưng mà mày đừng có quên rằng trong lúc mày đang bảo vệ mọi người thì mày chỉ là một bức tượng thôi đấy!”
Khi cậu ta phóng tới nhanh như một cơn gió, Yomi bị tấn công bởi một tốc độ thần thánh không thể cản phá. Vào lúc đó, Kyuuso hít một hơi thật sâu, cậu đẩy không khí nóng ra khỏi cơ thể bằng các ống xả rồi tăng lên một gear. Kyuuso nhảy lên trần nhà nhanh như một viên đạn, rồi tung một cú đá như một ngọn giáo vào điểm mù của Yomi. Ngay cả về tốc độ lẫn sức mạnh đều khác khi nãy. Nhưng----
“Không đánh dính.”
Cú đánh của hai người quơ trong không khí. Động tác né của Yomi không còn theo một quy tắc nào nữa. Cách mà Yomi tránh né đòn tấn công của hai người cứ như là những mảnh vụn đang trôi ra trong nước.
“Đội trưởng, đã hoàn tất việc sơ tán người dân.”
Ưn------, một ánh sáng đỏ nháy lên sau lớp mũ trùm đầu.
Đùm xeng. Đó là một tiếng súng vô cùng độc đáo khi nó giống như sự kết hợp giữa tiếng nổ súng và tiếng không khí bị co lại.
Rakuichi phóng về phía Yomi nhưng đã bị anh bắn một phát vào ngực nên cậu bị ngã về phía trước theo quán tính. Khớp gối của Kyuuso thì bị bắn thủng ở trên không trung nên làm cho cậu bị mất thăng bằng rồi ngã cách đó không xa. Màn kịch cứ thế bị Yomi hạ màn một cách đơn giản, cứ như anh ta chỉ đang nghiền nát những con sâu bọ.
[Kể từ bây giờ, bắt đầu thẩm vấn.]
Anh nói một cách hiển nhiên như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Khẩu trang của Rakuichi bị ướt đẫm bởi máu nhân tạo, tay phải thì đang nắm chặt tấm thảm với gương mặt sợ hãi.
“Tên khốn.”
Rakuichi tháo chiếc khẩu trang ra bằng tay trái.
“Dòng máu đã chảy ra của đồng bào không phải là sản phẩm của tên vua giả! Hỡi ngọn gió đỏ bay lên trời, hãy giải phóng linh hồn cùng máu thịt đang bị trói buộc trong cơ thể này! Hãy để dòng máu thánh này được hòa làm một với những đồng bào Sekichuu!”
Rakuichi lấy ra một thanh chocolate từ trong túi áo rồi nhai phần đầu. Fuu và đội phó cảm nhận được sự nguy hiểm liền ngay lập tức nấp sau giá sách.
“Máu thánh, thức tỉnh!”
Quả bom ngụy trang thành thanh kẹo phát nổ. Sóng xung kích phát ra phá hủy những thứ xung quanh nó thành bụi mịn, những cuốn sách nổ banh chành biến thành vô số những mảnh vụn giấy bay xung quanh trong không khí. Fuu từ từ thò đầu ra khỏi giá sách rồi nhìn chầm chầm vào đám khói bụi mù mịt.
Cô nhìn thấy bảy chấm đỏ lần lượt sáng lên, một đường viền đen tuyền xuất hiện, rồi từ từ một người nhân tạo đen ngòm bước ra. Quần áo của anh ta đã bị cháy xém, mặt nạ thì vỡ vụn, để lộ ra cơ thể và hình dáng thực sự của mình.
Bảy cảm biến thị giác nằm rải rác xung quanh đầu. Một khuôn miệng giận dữ đang chếch về bên trái. Vô số cánh tay mọc ra từ lưng chĩa về phía bên phải, xả ra nhiệt và hơi nước được tích tụ trong trận chiến. Hình dáng của anh ta trông cứ như xác của một con đại bàng đang muốn vỗ cánh.
Vật thể đáng ngại đó đang kéo Kyuuso bị thương bằng tay phải.
[Tiếp tục thẩm vấn.]
Yomi thô bạo ném Kyuuso sang một bên, rồi chĩa họng súng thẳng vào cẳng chân của cậu ta.
[Căn cứ của bọn bây ở đâu.]
Đùm xeng. Tiếng súng độc đáo đó lại vang lên. Khi cô nhìn thấy vô số lỗ đạn trên chân phải của Kyuuso, Yomi dẫm lên nó khiến nó bị đứt lìa. Kyuuso hét lên. Ngay cả người nhân tạo cũng cảm nhận được nỗi đau. Fuu biết điều đó.
[Tiếp theo sẽ là tay phải.]
Yomi loại bỏ cánh tay phải cũng theo cách tương tự. Máu nhân tạo cùng các bộ phận bị nghiền nát nằm rải rác xung quanh. Đó là hành vi xâm phạm đến sinh mệnh với một cấp độ hoàn toàn khác so với việc phá hủy một sản phẩm công nghệ. Kyuuso trừng mắt nhìn Yomi.
“Đáng lẽ mình cũng nên mang theo một quả bom.”
Một nụ cười trong như một đứa trẻ hiện lên trên khuôn mặt của Kyuuso. Cô cảm giác như nghe thấy âm thanh của một thiết bị nào đó đang hoạt động trong cơ thể của cậu ta. Yomi cất khẩu súng lục đi rồi rời khỏi chỗ đó.
“Như vậy là được rồi sao?”
[Không thể thẩm vấn người đã chết.]
Đội phó khom lưng bên cạnh Kyuuso.
“Đúng thật là đã chết. Hắn đã tự phá hủy lõi của chính mình sao.”
Theo hiệu lệnh của đội phó, các thành viên khác bắt đầu dọn xác của Kyuuso đi. Ở chỗ cái xác từng ở, có một bông hoa trắng mà cô từng thấy ở đâu đó được đặt lên. Những cánh hoa bị thiếu trùng với những bộ phận đã mất của Kyuuso.
“Nhổ cánh hoa”. Khi nhận ra nghĩa thực sự của từ đó, Fuu nuốt nước bọt một cách nặng nề. Bông hoa bị thiếu một cánh trong cửa hàng đồ cũ, bông hoa bị thiếu hai cánh ở chỗ kẻ chỉ trích nhà vua.
......nhớ đến những bông hoa mà mình đã từng nhìn thấy khiến cho axit trào ngược lên từ dạ dày của Fuu.
Sau khi đã giải quyết xong hai người nhân tạo, Yomi tiến đến chỗ cô. Yomi nhìn Fuu bằng bảy con mắt.
“Thế chúng ta làm gì với con nhỏ này bây giờ.”
Yomi đáp lại bằng sự im lặng. Tuy nhiên không phải chỉ là im lặng mà không làm gì cả, bảy con mắt liên tục quan sát Fuu. Fuu thả lỏng vai và loại bỏ sự căng thẳng ra khỏi cơ thể. Fuu vẫn có thể giữ được bình tĩnh ngay cả trong tình huống này là bởi vì cô đã từng gặp rất nhiều cái chết và tương tác với người nhân tạo rồi.
[Thả cô ta đi đi.]
“Như vậy ổn sao thưa ngài?”
[Hầu như không hề có bất kì sự thay đổi nào về nhịp tim ngay cả trong lúc này.]
Thực ra, đó là do cô đã quen với việc nhìn thấy người chết và người nhân tạo chiến đấu rồi nhưng.
[Thật khó để hoạt động khi phải sắp xếp công việc với Syrekka.]
Bắt đầu là đội phó rồi tiếp theo tới các thành viên khác im lặng.
Đó là sự im lặng khó chịu.
Sau một lúc, đội phó mở miệng.
“Là như vậy đấy. Cô đi được rồi đó.”
Fuu giả vờ bình tĩnh và rời khỏi Thư viện Hoàng gia. Ngay cả khi đã bước vào con hẻm nhỏ, Fuu vẫn tiếp tục giữ thái độ đó thêm một lúc nữa. Rồi sau một lúc,
“Ya hô~”
Kazakura từ đâu đó bất ngờ nhảy xuống.
“Có vẻ như không có ai đuổi theo cả.”
Những lời nói của Kazakura khiến Fuu ngã chổng mông.
“Có sao không?”
“Đ-đáng sợ quáa.”
Một vài giọt nước mắt ứa ra từ mắt của Fuu. Cô vô tình ôm chầm lấy Kazakura.
“Dòi, ngoan nào ngoan nào.”
Kazakura xoa đầu Fuu.
“Phải rồi, cô có sao không?”
“Nếu trốn bằng lỗ thông gió, thì ta sẽ ra được con hẽm này.”
Khi Kazakura kéo phần gấu của bộ đồ thủy thủ lên rồi vỗ nó, một vài cuốn sách rơi từ bên trong xuống đất.
“Cô còn lấy được cả nó nữa sao.”
“Vì là công việt mà.”
Đây là câu cửa miệng của Fuu khi cô làm việc.
“Em cũng đã đánh một cái mạnh vào đĩa cứng của camera giám sát đấy.”
“Làm tốt lắm.”
Ehehe, Kazakura ngại ngùng cười.
“Tạm thời thì bây giờ chúng ta không thể tổ chức một cuộc họp chiến lược ở đây được, đi chỗ khác thôi.”
Khu Tài Phán số 5 hôm nay cũng yên tĩnh như mọi khi. Nó phù hợp cho việc suy nghĩ và ngắm sao. Vào ban đêm ở khu Tài Phán số 5, ánh đèn điện duy nhất phát ra là từ tòa nhà chính phủ, không gian xung quanh được bao phủ bởi những vì sao lấp lánh trên trời. Vào đêm nay, Fuu chất đống những cuốn sách mà cô đã mượn vĩnh viễn trên bàn, rồi mở một cuộc họp chiến lược.
“Cô đã xem từ lúc nào đến lúc nào?”
“Từ lúc tiếng súng lục vang lên cho đến khi onii-chan rời khỏi thư viện.”
“Vậy có nghĩa là cô đã nhìn thấy hắn chiến đấu rồi đúng không.”
“Em thấy rồii. Siêu mạnh luôn.”
“Quả nhiên là như vậy nhỉ.”
Kazakura bình thản đồng ý.
Chắp cánh cho ngôn từ. Hướng suy nghĩ đến trời xanh------- Kazakura kích hoạt trí thông minh nhân tạo bổ trợ.
“Cơ thể máy của Yomi dường như được tạo ra là để chiến đấu đơn mục tiêu với khả năng di chuyển được nâng cao cùng với các cơ quan cảm giác được tích hợp.”
“Họ nói rằng chúng được làm tại viện nghiêm cứu của Chiou.”
“Đánh giá từ ngoại hình thì có vẻ như các tính năng trong cơ thể của hắn ưu tiên việc chiến đấu hơn là đời sống cá nhân. Hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng rất đáng nể. Tôi nhận thấy cuộc chiến với các phiến quân đã kết thúc kể từ lúc nó bắt đầu rồi.”
“Cô có thắng nổi không?”
“Tôi cũng chỉ có thể nói là có thể mà thôi.”
“Tóm lại là nó sẽ khó khăn nhỉ.”
“Tôi có sức chiến đấu tốt hơn hai người đó. Nhưng kinh nghiệm thì vẫn còn thiếu rất nhiều. Nếu định đánh thì ta phải cần đưa ra những phương án đối phó thích hợp.”
“Tôi hiểu rồi. Chúng ta hãy giả định trường hợp xấu nhất để đưa ra phương án. Còn bây giờ thì hãy xem thử đống sách này.”
“Tán thành.”
Tuy nhiên, cho dù cô đã soi xét kỹ từ khối lượng phân phối, khối lượng sản xuất cho đến khối lượng bán ra như thế nào, thì cũng không tìm ra bất kì mâu thuẫn nào cả.
“Không hề thấy mâu thuẫn.”
Cô nhìn đống sách đang chất đống trên bàn.
“Có cảm giác như nó đã bị sửa lại nhỉ.”
“Ý anh là sao?”
Kazakura sau khi thay bộ đồng phục đã ướt đẫm mồ hôi, vừa lăn trên giường vừa hỏi.
“Tổng khối lượng sản xuất, tổng khối lượng phân phối và tổng khối lượng bán ra, tất cả đều giống nhau. Trong năm năm nay.”
“Trong năm năm nay?”
“Đúng vậy. Có vẻ như trong năm năm nay số liệu thống kê đã bắt đầu bị sửa lại, giống như họ đang cố tình thay đổi các chênh lệch trong đó vậy.”
“Vậy cái nào mới là đúng?”
“Thì tất nhiên là bản có chênh lệch rồi. Nếu như không hề có sự chênh lệch nào thì chả nhẽ tất cả những sản phẩm được tạo ra đều đã được bán hết mà không hề có bất kì hàng tồn kho nào cả sao.”
“Nó bị dao hả?”
“Ví dụ cô sản xuất được 300 viên kẹo đi, phải không? Nhưng khách hàng thì luôn thay đổi nên có thể hôm đó họ không thích ăn kẹo. Nên không có gì có thể chắc chắn được rằng cả 300 viên kẹo đều có thể được bán hết.”
“Nếu không thể nhìn thấy được tương lai thì không thể làm được nhỉ.”
“Đúng vậy. Sản xuất, phân phối và bán ra, thật kì lạ khi cả ba số liệu thống kê này điều hoàn toàn khớp với nhau. Vì thế nên có thể kết luận, chính phủ đã sửa lại những số liệu thống kê.”
“Nhưng tại sao chỉ có số liệu trong năm năm nay bị đổi thôi vậy?”
Trong mắt Fuu, một bức tranh phù điêu trên tường về lễ hội mừng sự ra đời của vị vua đời thứ tư hiện lên.
“Phải rồi, khi cơ thể của vị vua đời thứ ba chết đi, linh hồn đã được chuyển cho vị vua đời thứ tư.”
Chính phủ chỉ đơn giản là truyền ngôi từ cha mẹ sang con cái nhưng người ta lại cho rằng là linh hồn của nhà vua đang chuyển xác, thế nên nếu bạn nói không tin vào điều đó bạn sẽ bị nhìn bằng những ánh mắt không hay. Đặc biệt là tầng lớp trung lưu, họ là những người cực kì sùng đạo, bọn họ sẽ phàn nàn bằng những câu kiểu như “Đó là lý do tại sao bọn nhóc ở khu Tài Phán như này như nọ". Đó là lý do tại sao cô luôn cẩn thận trong lời ăn tiếng nói của mình.
“Các số liệu thống kê đã được viết lại để cho phù hợp với sự thay đổi của chính phủ.”
“Đời thứ tư có một cái đầu tốt thật nhỉ."
“Tôi còn có một manh mối khác nữa.”
“Gì vậy?”
“Là ở khu công nghiệp Hamakishima. Đó là một khu công nghiệp nằm ở phía tây của Chiou. Tôi từng tìm thấy một cuốn tuyển tập hình ảnh có tên là 100 Khung Cảnh Ở Chiou. Tôi có mang theo bản copy cũng một bức ảnh đây.”
Đó là một bức hình chụp khu công nghiệp Hamakishima vào ban đêm từ trên một tòa nhà ở Doten.
“Nó có nghĩa là gì?”
“Không phải hơi ít xí nghiệp sao?”
“Vậy hả?”
“Tôi thấy hơi tò mò nên muốn thử xem lại cuốn sổ ghi Cơ Chế Trao Đổi của Xã Hội.”
Fuu mở cuốn sổ tay của mình ra,
“Mayumi-san đã từng nói rằng số lượng xí nghiệp ở nước ta đã tăng lên khoảng gần 200.000 cái. Hồi trước tôi cứ nghĩ rằng chỉ có đất nước trong quá khứ mới có quy mô được nhiêu đó. Nhưng bây giờ thì khác. Những người xung quanh luôn chế tạo ra những thứ gì đó xung quanh chúng ta. Kiểu như linh kiện ô tô hay là nắp chai chẳng hạn.”
Fuu chỉ vào bộ đồ mà Kazakura đang mặc.
“Ngay cả với bộ đồ mà cô đang mặc, các phụ kiện như cúc áo, vải, ruy băng cũng đều được những xí nghiệp riêng sản xuất. Với những thứ đa dạng như vậy thì Chiou cũng cần phải có ít nhất 100.000 xí nghiệp mới đủ.”
Chắp cánh cho ngôn từ. Hướng suy nghĩ đến trời xanh.
“Đánh giá qua bức ảnh này và diện tích của Hamakishima thì cùng lắm cũng chỉ được khoảng tầm hai ngàn xí nghiệp. Đây là một khu vực công nghiệp quá nhỏ để có thể vừa chế biến gỗ, thép, nhựa, sợi tổng hợp, thịt, các linh kiện điện tử, cùng tất cả các sản phẩm và nhu yếu phẩm khác.”
Fuu gật đầu.
“Tôi nghĩ rằng là chắc chắn đất nước này đang thương mại với danh xưng là lễ vật.”
Fuu nhìn xuống hộp thịt rẻ tiền bên cạnh cuốn sách.
“Thậm chí đến cả thứ thịt này cũng có thể là đã được chế biến ở một quốc gia khác.”
“Tôi không nghĩ rằng côn trùng lại có mùi tanh như thế.”
Có lẽ vì nhớ đến mùi tanh của thịt rẻ tiền, Kazakura cau mày.
“Thứ thịt rẻ tiền này được sản xuất ở vùng núi phía đông. Nhưng như thế thì thật kì lạ.”
“Càng nghĩ kĩ thì càng thấy nó được sản xuất ở một quốc gia khác thì sẽ hợp lý hơn nhỉ.”
“Khả năng rất cao là vẫn còn những quốc gia khác.”
Giờ họ đã xác nhận được rằng còn những quốc gia khác ngoài Chiou. Nếu đã vậy thì,
“Tiếp theo là chúng ta nên đi đâu khi rời khỏi Chiou hả.”
“Thế giới trong radio, thì hàng hóa được vận chuyển như thế nào.”
“Hình như là một thứ gì đó nổi trên mặt nước hoặc một phương tiện gì đó bay trên bầu trời thì phải.”
Cái trước được gọi là thuyền, có lẽ nó trông cũng giống như những con thuyền trong thần thoại. Còn cái sau thì được gọi là máy bay, Fuu nghĩ nó trông giống mấy con drone nhiều cánh mà thi thoảng quân đội hay thả.
“Nơi mà tàu bè với máy bay hay lui tới sẽ trở thành điểm phân phối chính.”
“Có bất kì địa điểm cụ thể nào có thể trở thành một nơi như vậy không.”
Fuu im lặng suy nghĩ. Cô nhìn chầm chầm vào chiếc radio, nhớ lại từng lời mà các thầy cô đã không còn trên cõi đời này đã từng nói.
“.........càng gần các nơi phân phối hàng hóa và xí nghiệp thì càng tốt.”
Bởi vì như vậy thì sẽ giảm thiểu được chi phí vận chuyển.
“Đó là lý do tại sao các xí nghiệp thường tập trung gần ở các cơ sở phân phối.”
Suy nghĩ đến nơi tập trung nhiều xí nghiệp nhất ở Chiou--------Fuu và Kazakura đưa bốn mắt nhìn nhau.
“ “Hamakishima.” ”
Hai người đồng thanh nói.
“Nhưng mà chúng được nhập khẩu như thế nào? Nếu tôi nhớ không nhầm thì giáo viên đã từng nói trong <Sơ yếu Lý lịch Hiện tại> rằng ta phải cải tiến những con đường để có thể phù hợp cho việc vận chuyển. Nhưng chúng ta không hề nhìn thấy bất kì một con đường nào như vậy ở Chiou cả.”
Không có bất kì con sông nào để có thể thả thuyền, trên trời cô cũng chưa từng nhìn thấy bất kì một chiếc máy bay nào cả.
“Một mạng lưới vận chuyển nhưng ta không thể nhìn thấy.... Cả mặt đất và bầu trời đều vô dụng.”
Kazakura mở to mắt.
“Dưới lòng đất.”
“Phải ha, là dưới lòng đất. Chắc chắn phải có một thứ gì đó kiểu như đường sắt dưới lòng đất.”
Các giáo viên gọi nó là tàu điện ngầm.
“Chưa có bằng chứng nhưng lại khá hợp lý.”
“Um. Đầu tôi đang hơi rối nên đợi tôi sắp xếp lại cái đã.”
Fuu hít một hơi thật sâu. Kazakura cũng bắt chước theo thở ra một hơi dài.
“Một quốc gia vừa được thành lập tên là Chiou. Nên cần rất nhiều vật tư để hổ trợ cho việc đó. Nhưng có quá ít nơi ở Chiou có thể sản xuất ra những vật liệu cần thiết..... vì vậy bọn họ đã nhập khẩu rất nhiều hàng hóa từ các quốc gia khác thông qua Đường Sắt Ngầm.”
“Nhưng nếu tiết lộ điều đó thì thần thoại về việc đây là quốc gia duy nhất còn sống sót sẽ sụp đổ.”
“Phải. Để có thể thống nhất được đức tin của người dân với nhà nước. Nhà vua bắt buộc phải tiếp tục nói dối.”
“Giờ thì ta đã nhìn thấy điều mà chúng ta nên làm rồi.”
“Hiện tại ta có hai mục tiêu.
Một là điều tra Hamakishima.
Hai là tạo quỹ bỏ trốn.”
Kazakura gật đầu. Cái gật đầu này của cô chứa đựng một quyết tâm lớn hơn bình thường.
[Làm thôi!]
Thứ được phát ra từ chiếc radio trên bàn đã thay cho câu trả lời của Kazakura. Những gì đang được phát là một cảnh trong một bộ phim lịch sử.
[Bây giờ, chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc ngăn chặn tên độc tài đó lại. Đừng lo, tôi đã có được sự hậu thuẫn từ tổng thống.]
[Và như thế, anh ấy cùng với các đồng đội của mình đã đứng lên! Tham vọng khôi phục lại đế chế bùng cháy trên bầu trời bình minh!]
Kì sau, sẽ là quyết tử. Phần của kì sau được thông báo ở cuối chương trình.
Một phát thanh viên đóng vai trò tường thuật, đọc lại tên của các nhân viên trong chương trình.
Kazakura đưa bàn tay đã nắm lại ra. Fuu cũng chạm bàn tay đã nắm chặt của mình vào nó. Thay cho lời muốn nói, cả hai đưa ánh mắt mạnh mẽ lên nhìn nhau và mỉm cười. Hai người không hề đơn độc. Bởi vì mỗi khi muốn, họ đều có thể phó thác trái tim cần được xoa dịu của mình cho người sau lưng.
Giai điệu hào hùng vang lên trên nền của bộ phim lịch sử từ từ tan vào bóng đêm mù mịt.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage