AAA, sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?
Đêm trăng tối nay rất đẹp, tuy nhiên tôi đang phải nhấn pêđan đạp trối chết.
Tôi băng qua khu dân cư để đến nhà ga phía nam gần nhà hàng rồi tiếp tục chạy dọc con rạch về phía Tây. Con rạch nhỏ tên là Shimokawa này là một trong số những con rạch hướng về phía đập Tamagawa. Con rạch ngoặt về hướng đông bắc và hướng thẳng về phía tôi đang ở. Mỗi lần xóc xe vì đường xấu thì thân hình của Yoishi ép sát vào tôi hơn do ngồi đằng sau. Tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại của bộ ngực cô qua lớp áo tôi đang mặc, và cũng đôi lần tôi cứ ngỡ chúng tôi đang là một cặp đẹp đôi.
Tuy nhiên thực tế phũ phàng lại khác, đó là một cô gái tâm thần trong bộ trang phục đen tuyền. Bàn tay ôm ngang hông tôi lạnh bất thường. Chẳng phải thường thân nhiệt của cô gái luôn cao hơn sao? Tôi cứ ngỡ thân thể con gái bao giờ cũng mềm mại, ấm nóng và có mùi dễ chịu kia chứ. Tuy nhiên tôi hầu như không cảm nhận được thân nhiệt từ Yoishi vốn đang ngồi trên ghế sau xe đạp. Nếu chỉ có tôi là người duy nhất thấy được cô hẳn tôi cũng không mấy ngạc nhiên. Đó là thực tiễn xa rời so với những cuộc hẹn hò đạp xe thong dong ban đêm.
Khu dân cư càng lúc càng xa, và giờ trước mắt tôi là những cánh đồng trải dài. Ánh sáng từ thành phố mờ nhạt dần, mùi cỏ ngày càng nồng hơn. Nhà tôi đã gần lắm rồi.
Khu này hẻo lánh quá nhỉ.
Im coi.
Tôi trả lời Yoishi như thế sau vài giây im lặng.
Tôi không có ý gì đâu, chỉ không ngờ ở Musashino vẫn có những khu hẻo lánh thế này thôi.
Vì thế giá thuê nhà mới rẻ chứ sao.
Tôi trả lời với chút cảm giác tự ti.
Nhà cửa ngày càng trở nên thưa thớt, và sau khi băng qua vài khu đền thì chúng tôi đến một khu vực cây cối dày đặc. Tiếp tục dấn theo con đường hẹp đó sẽ dẫn đến nhà tôi.
Thực sự anh không muốn đến đây vào ban đêm đâu.
Khi tôi nói thế cho kẻ ở sau lưng nghe thì…
Chuyện chỉ xảy ra vào ban đêm thì phải đến vào ban đêm chứ sao nữa.
Yoishi nhanh nhảu đáp lại.
Chúng tôi lại rơi vào im lặng, cho đến khi Yoishi hỏi tiếp.
Anh có mơ ước gì không?
Hơ?
Chẳng phải vì anh đã chọn sống trong “ngôi nhà nguyện ước” sao?
Cũng vì chẳng còn bao nhiêu tiền nên mới thế thôi.
“Không có gì đặc biệt, chỉ mong công việc kinh doanh của gia đình khấm khá lên, thế thôi”
Tôi trả lời.
“Anh nghĩ về gia đình ư, ngạc nhiên thật đấy.”
Yoishi trả lời mà không hề có sự đồng cảm nào.
Thực tế lúc nào lại chả phũ phàng? Tôi tính đáp trả như vậy, nhưng lúc đó tôi đã nhìn thấy ngôi nhà sau rặng cây đen kịt.
Kia kìa!
Ừ.
Nhìn lại một lần nữa tôi mới thấy ngạc nhiên tại sao tôi có thể thuê được một căn nhà như thế. Giờ nhìn kỹ lại thì dù thế nào đi nữa nó vẫn cứ giống một căn nhà ma vậy.
Khi tôi đưa xe đạp vào gara thì Yoishi nhảy xuống ngay từ yên sau. Khi cô bật công tắc đèn trên cột trụ gần đó thì đèn trên trần gara bật sáng. Chỉ cần thế thôi cũng đủ để xua tan nỗi sợ của tôi rồi. Yoishi bắt đầu đi loanh quanh, ngắm ngôi nhà từ nhiều phía khác nhau.
“Một ngôi nhà thật hoành tráng”
Cô nói, rồi dấn lên phía trước tôi. Cô leo cầu thang để tiến lên tầng trên. Không còn sự lựa chọn nào, tôi đành đặt một chân lên cầu thang, nhưng không thể dấn thêm được nữa. Còn Yoishi thì nhanh chóng leo lên cầu thang và mở cửa không cần xin phép rồi nhòm vào bên trong. Ôi trời, giờ tôi mới nhớ ra tôi quá hoảng sợ phi ngay ra khỏi nhà mà quên không khóa cửa. Tức là vài ngày qua nhà luôn trong tình trạng không khóa, tôi thật quá bất cẩn mà.
Tôi chỉ đứng dưới chân cầu thang mà nhìn lên. Thực sự điều này rất đáng xấu hổ, nhưng tôi đã trải qua nỗi sợ rồi. Giống như một con chim sợ cành cong vậy, chỉ khi dám chắc an toàn nó mới dám đậu.
Thế nào?
Tối lắm.
Hẳn.
Và chỉ thế, Yoishi đi ngay vào bên trong. Tôi cảm thấy sợ hãi khi bị bỏ mặc dưới chân cầu thang nên nhanh chóng theo sau Yoishi. Khi tôi mở cổng vào thì bên trong điện đã sáng. Yoishi đứng ngay cạnh công tắc đèn và nhìn quanh từ trần nhà cho đến bốn bức tường. Ánh sáng thật tuyệt, sự sáng sủa làm tôi cảm thấy bình tĩnh hơn, chỉ đến lúc tôi nhận ra được những điều quái gở xảy ra quanh mình cũng là thực.
Khi tôi tính bỏ giày ở bậc thềm thì đôi bốt cao của Yoishi đã được xếp ngay ngắn. Cô bé này cũng ngăn nắp đấy chứ, nhưng đột ngột tôi khựng lại.
Chúng tôi vẫn chưa thực sự giới thiệu bản thân cho nhau nữa.
À, dù không liên quan mấy, nhưng mà.
Tôi quay sang Yoishi và nói.
Nick online của anh là Nagi. Tên thật là Yamato Nagito. Anh mới trở thành tân sinh viên đại học vào mùa xuân này.
Cô không hề quay lại nhìn tôi, chỉ gật đầu và nói.
Tôi là Yoishi.
Đó là nickname đúng không?
Không, họ của tôi là Mitsurugi, mà cũng chẳng quan trọng mấy.
Mitsurugi Yoishi?
Cô bé này vẫn tiếp tục lối hành xử quái gở đó. Lấy tên thật làm nick online rồi lại còn chẳng hề quan tâm đến họ của mình.
Số 6 trong toilet đúng không?
Để chứng tỏ việc giới thiệu này chỉ tổ phí thời gian Yoishi hỏi câu đó, thành ra tôi đành lấy tay chỉ về phía cuối hành lang lầu 2. Yoishi yên lặng đi đến đó. Không hề do dự cô mở cửa, bật đèn và quan sát.
Tôi im lặng bước theo.
Trông như số 6, đúng không? Không phải thần hồn nát thần tính chứ?
Tôi nói sau lưng Yoishi.
Anh cũng biết thần hồn nát thần tính à?
Cô trả lời với một giọng kể cả.
À, ý anh là ai mê những điều kỳ bí mà chẳng biết điều đó cơ chứ.
Một lời nói dối trắng trợn, bởi tôi mới biết được điều đó vừa nãy.
Khi anh nhận được những thông tin đặc biệt ở một trạng thái tinh thần hưng phấn thì bộ não vốn trong trạng thái kích thích khi thấy những hình ảnh vô nghĩa sẽ xây dựng nên những hình ảnh kỳ lạ – khoa học nhận thức định nghĩa như vậy về triệu chứng thần hồn nát thần tính. Nhưng đây rõ ràng là một số 6, tôi công nhận vậy.
Yoishi nói mà không hề quan tâm đến những gì tôi mới nói ban nãy, trong khi ngón tay vẫn rà theo vết khắc.
Dù gì việc anh có thần hồn nát thần tính hay không cũng chẳng giải quyết được gì. Nếu thực sự số 6 này do một ai khác tạo ra hay một cái gì đó đang lởn vởn trong nhà này chỉ càng làm mọi việc tồi tệ hơn thôi.
Số 5 chỗ bồn tắm à?
Sau khi quan sát xong số 6 thì Yoishi băng qua đại sảnh để xem xét phòng tắm, bật đèn và mở cửa. Cô ghé mặt sát với vết khắc trên cửa sổ. Khi tôi theo sát Yoishi bỗng phát hiện ra một thứ mùi rất lạ.
Thực sự thứ mùi này đã làm tôi thấy khó chịu từ lúc gặp Yoishi – Nhưng khi đứng cùng nhau ở một không gian kín thế này thì nó trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Em có dùng nước hoa à?
Yoishi lắc đầu.
Nhưng từ em tỏa ra cái mùi này…
Và tôi chợt nhận ra đây là thứ mùi gì.
Tôi đã từng ngửi thấy nó trong vài căn phòng ở trường cấp hai.
Một thứ mùi chua loét, kiểu như có cái gì đó đang thối rữa.
À thì… anh biết hỏi một cô gái điều này thì khá thô lỗ.
Tôi quẹt mũi khi hỏi.
Lần cuối em đi tắm là lúc nào?
Yoishi ngay lập tức quay lại nhìn tôi đầy giễu cợt rồi sau đó nhìn lên trần nhà, kiểu như tìm lại một ký ức ở đâu đó rất xưa. Lúc đó tôi có một cảm giác rất tệ.
Em… em còn phải nghĩ tới điều đó nữa ư?
Tôi không nhớ chính xác lắm, mà hình như tháng trước thì phải.
Cái… cái gì? Đi tắm! Tắm ngay!
Đây chẳng phải phòng tắm sao?
Ý anh không phải vậy! Em không tắm gội gì cả ư?
Điều đó liên quan gì đến chữ số đếm ngược chứ?
Yoishi hoang mang hỏi tôi, nhưng tôi đã từng nghe đến các cô gái ở bẩn, và tôi cũng từng biết Hoàng gia Pháp vốn dĩ nổi tiếng vì tội lười tắm gội, nhưng đây là nước Nhật kia mà. Thế mà vẫn tồn tại một nữ sinh cấp ba cả tháng không tắm ư?
Điều anh nói thật vô lý!
Cô nói tỉnh queo, rồi lại quay sang quan sát bệ cửa sổ.
Đây chính xác là một số 5.
Rồi cô quay sang hỏi tôi số 7 đâu? Cô gái này hình như ngoài những thứ bất thường ra chẳng quan tâm đến điều gì khác nữa cả. Tôi thở dài và chỉ chỗ.
Nó nằm ngay dưới chân cầu thang dẫn lên tầng 3.
Đó cũng là nơi người đàn ông trung niên mà tôi không hề quen biết xuất hiện trong trò chơi tưởng tượng mà tôi và Yoishi đã trải qua ban nãy. Tôi không muốn đi đến đó nên tôi hất đầu, ngụ ý “ở đó đó”. Yoishi im lặng bước tới rồi tựa người vào tường.
Hừ.
Trông giống số 7 thật, đúng không?
Tuy nhiên Yoishi không trả lời ngay, mà móc túi lấy ra một cái bật lửa mini để quan sát kỹ số 7 và khu vực xung quanh nó.
Có gì lạ à?
Đây rõ ràng là số 7, nhưng có điểm không đúng.
Tôi tính mở miệng “điều gì không đúng”
Nhưng bất thình lình Yoishi nôn mửa. Cô không làm bất kỳ động tác nào kiểu như đưa tay che miệng để ghìm lại mà lại khoanh tay đứng thẳng, tư thế đó khiến tôi phải giật lùi một bước. Tôi nhận thấy hẳn cô đã quen với việc nôn mửa thế này rồi.
Bãi nôn rơi từng giọt.
Từng bãi nước lấp lánh, và đó chính là những gì còn sót lại của ly nước cam mới uống ban nãy.
Cô gái này làm sao thế nhỉ?
Không hề tắm, và mửa ngay giữa lộ.
Yêu thích những điều kỳ bí, mặc áo khoác dày giữa mùa xuân, một cô gái không bình thường chút nào.
Tuy nhiên tôi cũng có thể thấy rằng trông như cô đang cố gượng.
Này, em không sao chứ?
Tôi chạy đến chỗ cô, xoa lưng, cô đuối sức gật đầu và lấy tay chùi miệng.
Tôi đã thấy nghi ngờ từ khi anh post bài đó lên. Tại sao sự đếm ngược lại bắt đầu với số 7 kia chứ?
Hơ?
Thường đếm ngược phải là 10, rồi 9 chứ nhỉ?
Làm sao anh biết được chứ?
Ý anh thế này, ma đáng sợ bởi không ai biết được họ nghĩ gì. Vậy làm sao anh biết được tại sao quá trình đếm ngược lại bắt đầu từ số 7 chứ?
Sai rồi, những chuyện bất thường không hề có quy luật, nhưng phía bên kia luôn cố gắng sao cho mọi việc khớp với phía bên này.
Yoishi vừa nói vừa bước tiếp lên cầu thang. Tôi không còn cách nào khác đành lẽo đẽo theo sau.
Như muốn chứng minh rằng cố số 8 hay 9 gì đó ở đâu đây thì Yoishi bật đèn trên tầng 3 và bắt đầu quan sát kỹ từng bức tường. Trông cô khi bò xuống sàn hay bám sát vào tường vừa buồn cười lại vừa kỳ quặc. Sau đó Yoishi tự lảm nhảm với chính bản thân mình và không hề trả lời tôi nên tôi chào thua và quay lại tầng 2. Tôi mở nước trong vòi để chảy xuống xô rồi ném miếng giẻ vào. Dù gì đi nữa đây cũng là nhà tôi, và dù tôi không thể nào quên được gương mặt của người đàn ông trung niên mà tôi thấy trong nhà hàng thì tôi cũng cố gắng không nghĩ về ông ta nữa trong khi ra sức chùi bãi nôn.
Ôi, sao mùi nôn khó chịu thế kia chứ? Nhiều lúc nó cũng khiến bạn muốn nôn theo luôn. Còn chán hơn khi chính bản thân người nôn hầu như chẳng quan tâm đến bãi bom mình để lại, kiểu như việc của mình là thằng hầu dọn dẹp những thứ cô ta thải ra không bằng.
Này, em không ăn gì à? Toàn là chất lỏng thôi.
Tôi khó chịu hỏi, nhưng sau khi Yoishi quay trở lại từ tầng 3 chỉ lầm bầm rằng không có số 8 hay 9 nào. Tôi cắt ngang thái độ thất vọng đó.
Đã bảo là không có rồi mà.
Nhưng cô phớt lờ và bắt đầu khảo sát những bức tường ở tầng 2. Tôi bực mình quan sát cô trong khi xách xô nước và miếng giẻ xuống tầng 2. Sau đó tôi nhìn đồng hồ và hỏi.
Này, em ở ngoài đường giờ này mà gia đình không lo lắng sao?
Dĩ nhiên đây là một vấn đề quan trọng, vì giờ đã hơn 3 giờ sáng.
Nếu tôi là phụ huynh của cô ta hẳn tôi đã không kìm được cơn giận dữ.
Anh hy vọng là em đã gọi về nhà trước khi ra ngoài vào giờ này. Ý anh là anh biết anh có lỗi trong chuyện này, nhưng bố mẹ em hẳn đang lo lắm. Hồi còn ở nhà anh cứ nghĩ bố mẹ lúc nào cũng phiền phức, nhưng khi đi xa anh mới nhận thấy mình nhớ những điều đó.
Tuy nhiên Yoishi không hề nghe một chữ nào tôi nói.
Tôi nhận thấy cô hoàn toàn đứng yên một chỗ.
Gì thế em?
Tôi hỏi, nhưng Yoishi không hề di chuyển. Cô đứng đó như một bức tượng. Tôi đứng sau lưng Yoishi và nhìn xem cô đang nhìn cái gì.
Rồi Yoishi nôn mửa, đúng vị trí người đàn ông trung niên đang đứng, ở vị trí mà tôi đã hình dung.
Đợi… đợi đã. Em đang nhìn đi đâu thế?
Khi tôi đặt tay lên vai cô thì cô run nhẹ, như một lời nguyền bị phá bỏ.
Rồi cô nói nhỏ như muỗi kêu: “ra vậy”
Khi cô quay lại thì gương mặt cô lúc này lộ vẻ hân hoan. Tôi có thể biết được điều đó do thoáng thấy một chút sắc đỏ hiện trên gương mặt tái xanh vốn có.
Này, anh có để ý không?
Gì cơ?
Nhưng Yoishi không trả lời, thay vào đó cô quay gót và đi về hướng tiền sảnh.
Này… này… đợi đã nào.
Chúng ta ra ngoài thôi.
Cô nhanh chóng mặc đôi bốt đen cao và bước thẳng ra cửa. Tôi vội vã xỏ giày đuổi theo cô. Tôi cố không nhìn vào bên trong khi tắt đèn, đóng cửa, và lần này thì có khóa đàng hoàng. Tôi tiến sát Yoishi ngay khi cô đi xuống cầu thang.
Khi chúng tôi đi gần đến chiếc xe đạp trong gara thì Yoishi nhìn tòa nhà một lần nữa rồi nói.
Căn nhà này thật thú vị!
Em đang nói cái gì thế?
Ở đoạn cầu thang dẫn lên tầng ba tồn tại một “hư vô”.
Lúc đó, tôi cảm nhận được một cơn rùng mình ớn lạnh chạy dọc châu thân.
Ra thế…
Tôi giờ đã hiểu sự quái gở mà tôi cảm nhận được trong căn nhà này. Đúng, căn nhà này luôn tồn tại một điều gì đó bất thường. Và đó là khu vực chỗ cầu thang mà tôi không thể nào chạm tới. Hốc dưới cầu thang thực sự không thể tiếp cận được dù ở bên trong hay ngoài căn nhà. Tôi có nghe nói chỗ đó chẳng mấy khi mở ra, hay nói cách khác tôi không thể biết được bên trong đó là gì.
Và hãy nhìn đây.
Yoishi chỉ tay vào hòm thư dưới chân cầu thang dẫn lên tầng 1.
Tên tôi được viết trên một miếng giấy có kích cỡ như một tấm danh thiếp, và có ba nét ngang đè lên, cứ như muốn tẩy xóa tên tôi vậy.
Không thể nhầm lẫn được.
Một số 3.
Quá trình đếm ngược vẫn tiếp diễn.
Yoishi cúi sát mặt ngay sát vết khắc và mỉm cười “nơi này là thật” nhưng tôi nói với một giọng trống rỗng.
Anh chịu hết nổi rồi.