Giờ đã quá 2 giờ sáng.
Tôi để xe đạp lại và cuốc bộ đến trường đại học.
Cổng trước giờ đã đóng, còn bảo vệ nhìn tôi đầy nghi hoặc. Để thoát khỏi cái nhìn cú vọ của mấy bác bảo vệ tôi đánh vòng sang bên phía trái và đi dọc hàng rào đến dãy cây Cử (một loại cây lớn, tán rộng tương tự cây Bàng ở Việt Nam – ND) ở phía trái. Từ đây đi thêm một đoạn sẽ đến khu nhà phía Tây, nơi câu lạc bộ nghiên cứu những hiện tượng siêu nhiên đặt trụ sở.
“Kurimoto Shina – Krishna”
Tôi thật quá bất cẩn.
Tôi chẳng để ý gì cả.
Hóa ra admin Ikaigabuchi Krishna là sinh viên chung trường với tôi.
Và thật khó tưởng tượng cô gái có gương mặt trẻ con đó lại là Krishna.
Tôi đi thẳng tới căn phòng xa nhất và sốc ngay khi đẩy cửa bước vào. Vẫn còn sinh viên nói chuyện ở trong phòng. Tôi cảm thấy có chút bực bội do kiểu như ở đây có người 24/24 vậy, nhưng tôi nghĩ với sinh viên như thế là thường và cảm thấy có đôi chút xấu hổ vì chứng sợ ma của mình. Khi tôi đến phòng câu lạc bộ nghiên cứu những hiện tượng siêu nhiên trên tầng ba thì chân tôi cứ nặng như đeo chì. Đến khi tôi thấy ánh sáng bên trong cửa kính mờ đục tôi mới gõ cửa, và khi nghe giọng nói quen thuộc từ bên trong tôi đáp lại.
“Em là Nagi, Nagi Yamato.”
“Cửa không khóa.”
“Xin phép.”
Khi mở cửa bước vào tôi nhận ra rằng căn phòng khoảng 10 tatami với bốn bức tường bê tông này gần như trống rỗng.
Có một chiếc tủ bằng thép dựa vào tường.
Và ở giữa phòng là một chiếc bàn làm việc khá lớn.
Có bốn chiếc ghế quanh bàn, và ba đã có người ngồi.
Ở ngay chính giữa…
Là cô gái có gương mặt trẻ con đưa cho tôi tấm danh thiếp ở lớp học trưa nay.
Gọng kính đỏ trông vẫn kỳ quặc như thường lệ, nhưng cô đang mặc một thứ trông như một bộ đồ miko màu đen trông rất hơp với cô. Tôi không hứng thú lắm với những thứ như thế, nhưng ít nhất giờ tôi cũng có thể hiểu được tại sao có nhiều người mê loli hay cosplay, vốn dĩ là một thứ rất đáng sợ.
“Dạ, chị là Krishna phải không?”
Tôi hỏi, cô gái gật đầu với một thái độ khinh khỉnh.
“Tôi muốn cậu rời khỏi căn nhà đó càng nhanh càng tốt.”
“Hơ?”
“Karasu không nói gì với cậu à?”
“Không hề”.
Krishna tặc lưỡi một cái rồi nói “vào đi”.
Tôi nhìn quanh phòng một lần nữa – kế bên admin bé nhỏ của site chuyên về những chuyện kỳ bí là một người phụ nữ mặc bộ đồ tây trắng khá đơn giản khoảng tầm nửa sau 25 trông chẳng giống sinh viên chút nào và một người đàn ông trung niên hói đầu mặc một bộ đồ nhà sư thì nhìn đằng nào cũng thấy rõ không phải sinh viên.
“Ơ… hơ… à…”
Tôi không biết nên chào họ như thế nào nên tôi đứng chết trân ở cửa phòng, thành ra Krishna nhẹ hất đầu ra hiệu cho tôi “ngồi đó”. Thế là tôi ngồi xuống cái ghế đã chuẩn bị sẵn cho tôi, ngay lúc đó nhà sư trung niên ngồi sau lưng tôi chụp ngay vai tôi bằng bàn tay rắn chắc của ông.
“Ơ… này, cái gì thế?”
Lúc này Krishna đẩy gọng kính lên và nói:
“Tại sao cậu lại cố tình muốn nhìn thấy “bên kia”?”
Rồi sau đó cô tiếp tục nói một tràng xối xả:
“Đúng chứ? Chỉ cần chúng ta không quan sát họ, họ cũng không thể thấy chúng ta. Có thể cậu thích những điều kỳ bí, vì tò mò những chuyện ít ai biết vốn là chuyện bình thường của con người. Tuy nhiên “phía bên kia” cũng có chuyện của họ. Việc “không thể thấy” được họ không thể coi là một cái cớ được. Dù con người không thể thấy nhưng lại có thể cảm nhận được họ. Điều này khá kỳ lạ, nhưng cậu nên biết rằng có những thứ cậu nên tỏ thái độ “kính nhi viễn chi” thì hơn.
Dưới cái nhìn nghiêm khắc đó hẳn đến lừa cũng hiểu được lời cô nói.
“Tức về cơ bản, em đã bị ám ư?”
Tôi hỏi đầy sợ hãi.
“Với tốc độ này giờ cậu đã lún sâu lắm rồi.”
Cô càng lúc càng trở nên nghiêm khắc. Điều đó khiến tôi tê cóng.
“Krishna.”
Người phụ nữ mặc đồ trắng cất tiếng. Cô không trang điểm, và trên tay cầm một món nữ trang có hình dáng khá kỳ lạ.
“Nó đã vào bên trong được một chút rồi.”
“… Cái? Cái gì bên trong kia?”
“Ngồi đây liệu kéo nó ra khỏi đó được không?”
“Để tôi thử xem.”
Hai người họ kết thúc đoạn đối thoại bất thường đó.
“Krishna, đợi đã. Hai người này là ai?”
Tôi vừa hỏi vừa cố thoát khỏi sự kìm kẹp của nhà sư.
“Hai điều tra viên của Ikaigabuchi đấy”
Krishna nói không chút giấu giếm.
“Điều tra viên ư?”
“Sẽ giải thích sau. Im lặng ngồi yên đó.”
“Vô tác dụng rồi. Vật chủ không ở đây”.
Tôi nghe một giọng nữ từ đâu đó xa lắm.
“Chúng ta phải tới căn nhà đó thôi”
“Đúng thế !”
Giọng người đàn ông trung niên và Krishna hòa lẫn vào nhau vang vọng, cứ y như một bản ghi âm mất đi vài đoạn.
Tôi bắt đầu sụm xuống. Nhà sư đúng là mạnh thật, nhưng đó không phải lý do duy nhất. Cảm giác cứ như trước giờ tôi chưa hề chú ý rằng mình đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng giờ một khi tôi đã nhận ra thì cơ thể cố cho tôi thấy thực ra mình đã đuối đến cỡ nào. Tôi cảm thấy kiệt sức, rồi dần chìm vào đáy sâu vô vọng.
“Cậu không di chuyển được à? Thế thì đừng cố.”
Krishna nói với một giọng tử tế đầy bí ẩn, rồi ngay sau đó tối bất tỉnh.
Thực sự tôi chẳng nhớ gì giai đoạn sau đó. Tôi chỉ nhớ là mình được đưa lên một chiếc xe hơi và đường khá là xóc. Sự tỉnh táo trở lại với tôi khi tôi cảm nhận được hơi lạnh phả qua da mình, kiểu như muốn vắt tôi khô kiệt. Cơ thể tôi vẫn còn khá nặng nề và cơn choáng làm tôi uể oải nhưng bản năng buộc tôi phải gào lên, nơi này quá tồi tệ.
Khi tôi hoàn toàn nhận thức được thì tôi đã ở phía trước ngôi nhà đó.
Người đàn ông trung niên vừa cõng tôi trên lưng vừa bước lên cầu thang dẫn lên tầng hai.
Không, không. Tôi không muốn quay trở lại đây nữa đâu.
Tôi muốn gào thật to, nhưng thực tế ngay đến động đậy ngón tay tôi cũng không làm được. Người đàn ông trung niên mặc kệ tôi cứ cõng tôi đứng trước lối vào ngôi nhà cùng với Krishna và người đàn bà mặc đồ trắng. Krishna dễ dàng mở cửa. Tôi cứ ngỡ mình đã khóa cửa cẩn thận rồi, nhưng cửa mở dễ dàng mà không cần đến chìa khóa. Bên trong phát ra ánh sáng nhờ nhờ.
“Ai đó?”
Giọng Krishna sắc lạnh.
Tôi cố ép buộc mình phải nhắm mắt lại.
Không, tôi không muốn thấy đâu.
Tôi không quan tâm ai bên trong, cũng chẳng muốn dây vào ai cả. Tôi quyết định đầu hàng ngay lúc này, ngay bây giờ. Nếu tôi có thể thức dậy an toàn vào sáng mai tôi sẽ chạy thẳng về Shizuoka. Cuối cùng tôi không thể sống một mình ở Tokyo quỷ ám này. Tôi lên Tokyo trọ học chỉ muốn xoay chuyển tình thế kinh doanh bi đát của gia đình, nhưng tôi quá nhát gan để có thể ở một mình. Tôi nên sống ở vùng hẻo lánh với gia đình và bạn bè thì tốt hơn. Cuối cùng bố và chị, những người chống đối, lại hoàn toàn có lý. Ôi, mẹ đã giúp đỡ tôi nhiều nhưng nghĩ về mẹ càng khiến tôi thêm xấu hổ. Rõ ràng con đã cố gắng, cố hết sức, nhưng với những chuyện không tưởng như thế này làm sao con có thể làm được gì hơn chứ?
“Vào trong nhà nhớ khép cửa lại”.
Giọng một ai đó từ trong nhà.
Tôi nhận ra giọng nói đó. Lạnh lẽo, rõ ràng, và đầy quyết đoán.
“Nếu muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì hãy làm như thế”
Đúng – giọng nói đó.
Yoishi.
Tiếng thì thầm của tôi vang vọng khắp không gian thinh lặng.
Yoishi?
Giọng nói vô cảm “Chào buổi tối” của Yoishi hòa lẫn với giọng ngờ vực của Krishna.
“Có chìa dự phòng để dưới ống thoát nước nên tôi dùng để vào nhà”.
“Ta vào thôi”.
Nghe giọng Krishna thì người đàn ông trung niên cõng tôi tiến vào. Ông ta tháo giày ra rồi đi vào phòng khách, sau lưng là Krishna và người phụ nữ đồ trắng. Khi tôi nhìn qua vai người đàn ông trung niên tôi thấy Yoishi đã ngồi sẵn phía dưới căn phòng khách trống hoác với một ngọn nến đặt trong một cái cốc rỗng. Thứ ánh sáng nhờ nhờ từ đó mà ra.
“Em là ai, và làm gì ở đây?”
Giọng Krishna nghe như quát, nhưng Yoishi trả lời bằng giọng vô cảm.
“Im lặng. Nếu chị mang anh ta đến đây hẳn chị đã hiểu điều gì đã xảy ra trong căn nhà này.”
“Yoishi… Ra thế”.
Krishna rên rỉ.
“Em là Yoishi, cô bé hay post bài trên Ikaigabuchi.”
Yoishi tiếp tục im lặng, nhưng Krishna tặc lưỡi nói tiếp.
Chị không có vấn đề gì khi em có hứng thú với các sự kiện kỳ bí. Nhưng giữa ham thích và chạm đến ranh giới lại là một chuyện khác hẳn. Em hẳn cũng nhận ra em đang đứng giữa một lằn ranh mờ nhạt.”
“Đừng lo”.
Yoishi bình thản đáp trả trước câu nói nghiêm khắc của Krishna.
“Chỉ riêng về điều đó tôi tin mình biết rõ.”
…Ồ, không hề nao núng trước Krishna.
Vì thế con gái thật đáng sợ. Chị tôi cũng vậy, và khi mẹ tôi nổi giận thì còn hơn cả bố tôi.
Tuy nhiên giọng Krishna lại tỏ ra khá cô đơn.
“Chị biết, chị biết. Chị cũng đã từng gặp những đứa trẻ như em. Vì thế chị mới nói vậy. Những người từng chạm đến được bóng đêm sâu thẳm đều mong muốn lôi kéo người khác vào bóng tối ấy dù họ không hề có ý đó. Điều đó… vô cùng nguy hiểm.”
Người đàn ông trung niên nhấc tôi ra khỏi vai và đặt tôi trong tư thế ngồi dựa sát tường, tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ngồi nghe họ nói. Cơ thể vô lực của tôi cứ như đang bị ai đó lôi đi, và tôi hoàn toàn cảm thấy mình như đang chìm dần vào hố sâu tuyệt vọng. Cái gì đã xảy ra, đang xảy ra, và sẽ xảy ra cứ như đang muốn đẩy tôi đi trượt đường ray cuộc sống của tôi, còn tôi chẳng thể làm được gì hơn. Tất cả những gì tôi có thể làm là lắng nghe cuộc đối thoại quái dị này, và chỉ là người quan sát cho những hành động quái dị đó. Tuy nhiên vượt trên óc tò mò muốn biêt sự thật thì nỗi sợ hãi muốn chạy trốn của tôi càng lớn hơn. Tôi muốn đến một nơi sáng sủa hơn càng sớm càng tốt.
“Krishna.”
Ngay lập tức nhà sư chen vào giữa hai cô gái.
“Bắt đầu rồi”
Cùng với câu nói ấy, thứ âm thanh kia bắt đầu vang lên.
Âm thanh ấy phát ra từ một nơi nào đó trong căn nhà này.
Két két két két.
Thứ âm thanh đó như lấn át tất cả, chỉ mình nó vang vọng. Két két két két, những thứ gì đó đang nghiền nát vào nhau. Có một cái gì đó đang được khắc lên ở đâu đó. Đó là thứ âm thanh to nhất tôi từng nghe thấy, kiểu như nó muốn nghiền nát nơi này từ bên ngoài vậy. Tôi sợ hãi ngoái đầu nhìn lại đằng sau. Trong khoảng không gian tràn ngập thứ âm thanh quái gở đó tôi chỉ muốn khóc cho thỏa.
“Xin ngừng lại đi. Hãy tha thứ cho tôi.”
Ngay lúc tôi nức nở gào lên thì Yoishi nói:
“Tuyệt vời”
Giọng nói vui vẻ của cô vang đến tai tôi khiến tôi phát khùng.
“Tuyệt vời ư? em có điên không thế? Hẳn em đã đến mức hết thuốc chữa nên mới lén lút đi vào một căn nhà ma ám chỉ bằng một cây nến rồi ngồi đó. À, anh hiểu rồi, chính là như thế, em kết bạn với ma quỷ. Thế thì tốt lắm, em hãy nhắn với bạn em đừng dọa anh nữa được không? Anh xin lỗi vì đã xâm phạm nhà họ mà anh không hay biết. Trước khi dọn đi anh có dọn dẹp sạch sẽ rồi nên đừng có ám anh nữa, hãy tránh xa anh ra. Ý anh là nhắn với bạn em rằng đừng có theo đuổi anh tới tận nhà mới của anh và thôi trò đếm ngược đi. Anh không biết họ có hằn thù gì với thế giới nhưng anh đâu liên quan gì đến điều đó nên em hãy bảo họ ngừng lại đi mà.”
Dĩ nhiên cơ thể tôi không thể cử động được và miệng tôi cũng thế. Nhưng tôi van xin Yoishi bằng tất cả những gì tôi có thể.
Tuy nhiên Yoishi đâu có hiểu.
“Này, sợ à?”
Tôi nghe một âm thanh vui vẻ một cách bí ẩn bên cạnh mình. Có vẻ như Yoishi đã đến bên cạnh tôi nhưng tôi không thể mở mắt ra được. Vì thế tôi hét lên với cô bằng linh hồn của mình.
“Dĩ nhiên phải sợ rồi, sợ lắm chứ. Thân thể anh không thể cử động được mà anh không rõ lý do, rồi thì một thứ âm thanh quái gở cứ vang lên trong đầu cộng với việc quanh anh toàn ma quỷ và những kẻ tâm thần. Đúng vậy, chỉ toàn những kẻ tâm thần trong ngôi nhà này. Một admin tâm thần chuyên sưu tầm và sửa chữa các bài viết quái gở, một phụ nữ tâm thần cầm một thứ vũ khí quái gở còn xa mới hợp với tuổi và một lão hói tâm thần có thói quen rèn cơ bắp. Và cả em nữa, một con bé tâm thần có mái tóc đen dài. Rồi còn có cả vài con ma không bao giờ xuất hiện nhưng cứ khoái chơi trò khắc số. Thôi dẹp tất cả đi cho. Mấy người hẳn đang vui với cuộc hẹn khẩn cấp này lắm nhỉ? Mấy người chỉ chờ tôi đi ra quần thôi chứ gì. Ngừng mấy thứ này lại đi. Anh biết anh đã sai rồi. Anh không muốn ở đây nữa đâu. Anh không muốn thấy những con số ấy nữa đâu. Tiếp là số một, còn tiếp nữa? Chuyện gì sẽ xảy ra? Anh không muốn biết đâu. Ý anh là nếu muốn giết anh thì cứ làm đi. Đừng có dồn anh vào đường cùng như vậy.”
Tuy nhiên.
Bỗng dưng âm thanh ngừng bặt tự lúc nào.
Thế giới tăm tối của tôi khi tôi nhắm chặt mắt lại giờ hoàn toàn yên lặng.
Chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tôi cảm thấy lo sợ mọi người đã đi hết, nhưng tôi cũng sợ nếu tôi mở mắt ra tôi sẽ thấy “một thứ gì đó”.
Nhưng tôi không thể cứ như thế này mãi. Tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi sẵn sàng bất chấp tất cả đấy. Muốn giết tôi thì cứ giết đi. Tôi không muốn bị săn đuổi và bị dồn vào đường cùng như thế này đâu. Hãy đặt dấu chấm hết cho tôi đi.
Tôi mở cặp mắt ngấn lệ của mình ra nhưng chỉ thấy căn nhà không có gì thay đổi, và tất cả mọi người đang đứng đó.
Krishna đứng phía trước cánh cửa vào phòng ngủ.
Người phụ nữ mặc đồ trắng đứng giữa phòng khách với hai mắt nhắm nghiền.
Nhà sư lơ đãng đứng kế bên tôi, còn Yoishi nhìn tôi đầy vô cảm.
Mọi người đứng đúng vị trí mà tôi đã thấy trước khi tôi nhắm tịt mắt lại. Tôi ngước cặp mắt đầy lệ của mình nhìn Yoishi rồi cô gật đầu. Sau đó cô nhìn xuống dưới.
Tôi nhìn theo cô.
Xuống dưới chân mình.
Một vạch sâu được hình thành kiểu như muốn cắt ngang khoảng trống giữa hai chân tôi.
“Óa óa óa óa”
Tôi hét lên và đẩy thân thể nặng nề của mình tránh xa khỏi đó nhưng mông tôi không thể cử động được nên tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là dao động nhẹ tại chỗ ngồi. Tuy nhiên tôi muốn tránh chỗ này càng xa càng tốt.
Điều xảy ra hẳn ai cũng có thể đoán được.
Chính là số một.
“Số một, hết rồi. Tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi muốn về nhà, trở về với Shizuoka”.
“Nagi, bình tĩnh”
Krishna nói. Chẳng biết tự lúc nào cô gọi tôi là Nagi, nhưng trong những nỗ lực vô vọng muốn tránh xa khỏi chỗ ngồi tôi phớt lờ điều đó. Tôi muốn tránh xa những con số.
“Ở đây có ý nghĩa gì chứ? Chuyện gì xảy ra tiếp đây? Chuyện gì xảy ra với tôi đây?”
“Nagi, bình tĩnh lại nào”
Krishna nhắc lại lần nữa, rồi thì một cú như trời giáng đập vào lưng tôi. Dám cá là lão hói mắc dịch, rồi sau đó người phụ nữ mặc đồ trắng nói gì đó mà tôi không hiểu. Toàn những giai điệu tôi chưa hề nghe thấy bao giờ, với những từ ngữ đủ khiến tôi phát cuồng.
Nhưng trong khi tôi cứ cố cử động trong vô vọng thì một chiếc váy đen dài chắn ngang lối.
Đó là Yoishi, vẫn ăn mặc quái gở như mọi lần.
“Tránh”
Tôi run rẩy nói, nhưng lần này tôi không thấy ánh sáng trong đôi mắt đen như hạt huyền của Yoishi nữa mà thay vào đó là một cái nhìn đầy thích thú khi cô chìa tay ra cho tôi.
“Đưa tôi thứ đó.”
“… Thứ đó?”
“Thứ mà anh đang cầm đấy.”
Cô nói, và tôi nhìn kỹ vào vật tôi đang cầm trong tay.
Đó chính là chiếc chìa khóa vào căn nhà này. Tôi để chìa khóa trong túi và đang cầm ngược nó. Rồi tôi thấy ở phần đầu chìa khóa là gỗ vụn. Tôi vẫn chưa hiểu lắm cho đến khi vài mảnh gỗ vụn trên chiếc chìa khóa rơi ra, rơi xuống số một cắt ngang hai chân tôi một cách nguy hiểm.
“Sa…”
“Không thể nào.”
“Sao lại có thể như thế.”
“Chính là nó.”
Yoishi thì thầm.
“Chính anh là thủ phạm tạo ra những con số đó, luôn là anh đó”
Những từ đó…
… Trước khi ngất tôi thấy trước mắt mình chỉ toàn một màu trắng dã.