Solo: Loli666
==============================
Hanabi dường như đã từ bỏ việc chạy trốn khi bị dồn đến hàng rào bao quanh bãi đất trống.
Hai tay tôi bám lên hàng rào không cho cô có cơ hội.
“S-senpai...”
Thế quái nào cô lại đỏ mặt? Là do chạy mệt quá à? Mà cũng chẳng quan trọng. Trước tiên…
“Dẹp ngay cái vẻ ‘tôi không có nói dối, rõ ràng như thế rồi’ chết tiệt đó đi.”
Từ khi còn bé, Hanabi đã là một kẻ dối trá bệnh hoạn. Cô ta luôn làm vậy để gạt hết những người lớn cản đường. Đến giờ, cô vẫn làm cái vẻ học sinh danh giá. Nhưng là người đã ở cùng từ lâu, tôi không dễ bị lừa vậy đâu.
Thở dài một tiếng, Hanabi nở một nụ cười dễ thương, đủ lớn để thấy cả răng nanh. Cô ta chỉ cười như thế với mỗi tôi.
“Ừ thì, chúng ta lớn lên cùng nhau mà. Anh hẳn biết mọi thứ về em chứ.”
Vì dấu vết bản chất của cô ta ở khắp nơi nên không hề khó để nhận ra.
“Cô đang cố lừa tôi ngay từ đầu?”
“Thì em không nghĩ lại bị phát hiện như thế. Dù gì cũng lỡ rồi nên chẳng việc gì phải giấu giếm nữa.”
“Rốt cuộc cô đang cố làm cái quái gì ở đây? Cô đã khiến Daidouji nói dối về người bắt nạt đúng không?”
“Khiến? Không, không, em chỉ cho vài lời khuyên thôi. Chị ấy luôn nghĩ rằng mình bị lớp coi thường. Giống như nhìn vào mặt trời quá lâu thì sẽ thấy khó chịu. Tất cả những gì em làm là thúc đẩy thôi, teehee~”
Tôi nhớ lại những lời của Erika Daidouji hồi ở quán karaoke.
“Đây có thể là một thành công lớn đó. Daidouji-san đang thích thú vì lớp học ngoài trời bị hủy mà.”
“Cô biết cả Daidouji-san?”
“Không, không, em chỉ tận dụng thời cơ hoàn hảo để phá hoại lớp anh thôi. Em đã dụ dỗ chị ấy bằng lời đường mật.”
Hanabi đã thao túng vào lúc Erika Daidouji yếu lòng nhất. Tôi thực sự mệt mỏi với nụ cười và lời nói của cô ta. Dõi theo từng hành động của nạn nhân, Hanabi đích thị bị tâm thần.
“Giờ anh sẽ làm gì đây, Senpai? Em đáp ứng đúng kỳ vọng của anh chứ?”
Còn hơn cả thế đấy.
Tôi cau mày, quá ngán ngẩm với trò nhảm nhí của cô ta.
“Nhớ em đã nói gì không Senpai? ‘Đừng bao giờ quên’ vì em sẽ thế đấy. Anh đắm mình vào lũ bạn cùng lớp buồn tẻ đó. Thậm chí anh còn gần gũi và luôn chiều chuộng con ả mắt kính ngồi cạnh. Anh còn chưa từng làm thế với em cơ mà!”
Cô ta mất trí thật rồi. Vậy bóng người ở chỗ karaoke chính là Hanabi. Một stalker thực thụ, đúng chất Hanabi.
Cô ta bị ném xuống đáy rồi phát điên vì muốn quay về bên tôi. Nhưng kế hoạch vẫn không đổi, nhất là khi tôi đã biết Hanabi có dính líu. Không đời nào cô ta sẽ thú nhận, nhưng chúng tôi vẫn còn cơ hội nếu có thể thuyết phục được Erika Daidouji. Dù gì đó mới là người bắt đầu tất cả.
Khi tôi bỏ tay khỏi hàng rào, Hanabi bĩu môi.
“Huh? Xong rồi sao Senpai? Ít nhất hãy đi về cùng nhau nào, thậm chí là nói chuyện nữa. Em hứa sẽ vâng lời.”
“Cô nghĩ tôi muốn làm thế? Tôi đuổi theo chỉ vì muốn có câu trả lời chứ không phải tán nhảm. Chuyện lớp tôi cần phải được giải quyết.”
“Anh không muốn quay về với em sao…?”
Đôi mắt Hanabi mất đi ánh sáng. Trò đùa mẹ gì thế? Tôi chỉ biết một điều. Đó là cô ta đã gây nên chuyện này và làm hại tới Yukishiro-san. Thế quái nào tôi tha thứ cho được?!
Nhưng tức giận chỉ càng khiến cô ta thích thú mà vui vẻ nhận hết. Vì thế, chỉ có một câu khả thi.
“Tôi không cần cô dính tới đời tôi thêm nữa.”
Tôi nhìn đầy lạnh lẽo, thấy vẻ ngập ngừng của cô ta rồi lùi lại.
“S-senpai…”
“Sao cô không kiếm vài người bạn mới đi? Có lẽ họ sẽ giống tôi đấy”
“Anh thực sự muốn vứt bỏ bao kỷ niệm của chúng ta thế ư?”
Hanbi rưng rưng nước mắt. Nhưng chúng hoàn toàn khác so với Yukishiro-san, tôi chẳng cảm thấy chút rung động nào với đống nước mắt cá sấu ấy.