Gió núi thổi nhẹ, linh khí hỗn loạn của Quỳnh Phong dần ổn định dưới sự trấn an của Tuyết Quỳnh Vạn Linh Kiếm. Trên bầu trời rừng tuyết, Phượng Vũ Điệp ung dung ngự kiếm, chậm rãi bay về phía cột sáng băng lam, Trương Nhất Hạc bám theo sau.
Vừa rồi Hồ Thiên Nguyệt nhắc đến “con chim nhỏ”. Lúc này, đầu óc Phượng Vũ Điệp tràn ngập suy nghĩ về “con chim nhỏ”.
“Ừm… chim nhỏ, chim nhỏ…”
Phượng Vũ Điệp lẩm bẩm, tưởng tượng ra hình ảnh một con chim sẻ, nhưng vẫn không hiểu vì sao Hồ Thiên Nguyệt nói “con chim nhỏ” của nàng bé.
Trương Nhất Hạc, ngự kiếm bên cạnh, nghe nàng lẩm nhẩm “chim nhỏ” suốt dọc đường, lườm nàng mấy lần, cuối cùng không nhịn được, hỏi:
“Phượng huynh, ngươi làm gì thế? Cứ ‘chim nhỏ’ suốt đường…”
“Hử?” Phượng Vũ Điệp quay lại, ngơ ngác: “Nói mới nhớ, con chim nhỏ là gì?”
?
Trương Nhất Hạc sững sờ, lần đầu tiên trong đời bị hỏi câu này.
Nhìn khuôn mặt và giọng Tây Vực của Phượng Vũ Điệp, hắn như ngộ ra, khoanh tay:
“A! Ta hiểu rồi, hóa ra là thế… Phượng huynh, ‘con chim nhỏ’ là cách gọi địa phương của chúng ta.”
“Bên Tây Vực gọi là gì?”
“Gọi…” Trương Nhất Hạc ngập ngừng, “…gọi là thế! Đại thế đã mất, thế ấy! Phượng huynh hiểu chứ?”
“Ồ.”
Phượng Vũ Điệp tròn miệng, ngẩng đầu, nghĩ một lúc, nhưng vẫn lắc đầu: “Chưa hiểu.”
Trương Nhất Hạc lúng túng. Dù cùng là nam tử, giải thích chuyện này cho một nam tử khác vẫn kỳ quái, nhất là khi Phượng Vũ Điệp có chút khí chất “tình cảm huynh đệ đồng tính”. Hắn vội đổi chủ đề:
“A… Phượng huynh, lát nữa hỏi Hồ trưởng lão đi. Chúng ta đi nhanh rồi về?”
“Đi.”
Phượng Vũ Điệp gật đầu, tăng tốc ngự kiếm, oành một tiếng, bỏ xa Trương Nhất Hạc mười trượng.
“A?” Trương Nhất Hạc ngẩn ra, thầm cảm thán tốc độ ngự kiếm của Phượng huynh, vội đuổi theo: “Phượng huynh, đừng nhanh thế chứ!”
Phượng Vũ Điệp không để ý, đợi khoảng cách đủ xa, nàng gọi: “Tiểu Thiên!”
『Gì thế?』
Tiểu Thiên mơ màng chui ra từ ót nàng, liếc thấy Thất Tinh trận đồ che trời và cột sáng băng lam ở trung tâm, lông mày nhướn lên:
『A? Đây là…』
Nó nhớ câu chuyện “Lão Cửu” từng kể, ghi trong Thiên Đạo thư quyển.
Lão Cửu có năm ca ca và ba tỷ tỷ, thời Thượng Cổ là Ứng Long thống trị Chu Hành Thiên Vực.
Sau khi vạn linh khôi phục, nhân tộc quật khởi, tranh địa bàn, gây ác chiến ngàn năm với chúng. Năm ca ca và ba tỷ tỷ của Lão Cửu phần lớn bị nhân tộc chặt long tích mà vẫn lạc.
Thiên Đạo thư quyển ghi lại, nhân tộc dùng long tích luyện trăm thiên tuyệt pháp khí, trong đó tinh hoa nhất luyện thành linh kiếm. Tám con rồng, đúc tám thanh kiếm. Sáu thanh thất lạc qua thời gian, chỉ còn hai thanh: một ở chỗ Vân Kiếm Thượng Tiên, một ở sau mặt trăng.
Thanh của Vân Kiếm Thượng Tiên được đặt tại Quy Linh chi địa của Nguyệt Ảnh Kiếm Tông, chờ hậu nhân hoặc người hữu duyên.
『Vũ Điệp, có người tìm được long tích linh kiếm rồi!』
“Hử?” Phượng Vũ Điệp ngẩn ra. “Long tích linh kiếm gì?”
『Ừ… kiếm làm từ xương sống tỷ tỷ của Lão Cửu, rất hợp với Cửu Thiên Kiếm Quyết của ngươi!』
Phượng Vũ Điệp nhíu mày: “Lão Cửu thấy thế, không giận sao?”
『Lão Cửu không quan tâm. Huynh đệ tỷ muội chúng chẳng có tình cảm, hơn nữa chuyện này xảy ra vài vạn năm trước.』
Phượng Vũ Điệp gật đầu: “Vậy lát ta xem có thương lượng lấy được không.”
Tiểu Thiên bay lên vai nàng, nhìn Trương Nhất Hạc đang đỏ mặt đuổi theo, hỏi:
『Nói mới nhớ, ngươi gọi ta ra làm gì? Kẻ kia là ai?』
“Không biết.” Phượng Vũ Điệp liếc sau, hỏi: “Tiểu Thiên, con chim nhỏ là gì?”
?
Tiểu Thiên ngẩn ra, chớp mắt: 『Hả… con chim nhỏ?』
“Ừ, con chim nhỏ là gì?”
Tiểu Thiên trầm mặc, tưởng tượng vài thứ. Đây là lần đầu Phượng Vũ Điệp hỏi nó câu này. Bình thường, nó trả lời ngay, nhưng lần này…
Tiểu Thiên đỏ mặt, dù biết nhiều qua Thiên Đạo thư quyển, nhưng nói về vật thật…
Nó nhớ đêm trăng mờ, theo Phượng Vũ Điệp đến linh tuyền sau núi Ly Long Phủ, nhảy vào nước, xuyên qua bụng Tiêu sư tỷ, thấy một thiếu niên trắng nõn ngồi xổm trong hồ, với “kim lương giá hải, bạch ngọc kình thiên trụ, và hai chú khỉ nhỏ”.
Nghĩ đến đây, Tiểu Thiên che mặt, lắc đầu: 『Ai da!』
?
Phượng Vũ Điệp ngơ ngác: “Hử? Sao thế?”
『Cái này…』 Tiểu Thiên suy nghĩ, mắt sáng lên: 『Vũ Điệp, ngươi tò mò nó dùng để làm gì, hay tò mò hình dáng?』
“Nói thử xem.”
『Ngươi hỏi Diệp tiểu tử đi, bảo hắn cho xem, tiện thể biểu diễn cách dùng, hì hì!』
“Hả?” Phượng Vũ Điệp ngẩn ra. “Ngươi nói thẳng không được sao?”
『Không được! Phòng ta còn chưa trang trí xong. Lát nữa tự hỏi hắn, tốt nhất là buổi tối.』
“Sao lại buổi tối?”
『Ban ngày nói không tiện.』
Tiểu Thiên nở nụ cười ranh mãnh, chớp mắt, chui về đầu Phượng Vũ Điệp, tiếp tục trang trí “nhà mới”.
Phượng Vũ Điệp dừng lại, nhíu mày, cảm giác “con chim nhỏ” không phải thứ tốt, nhưng định hỏi người khác sau. Lúc này, nàng xuyên qua rừng, đến hồ nước của Bùi Liên Tuyết.
Hàn khí đập vào mặt khiến nàng rùng mình, nhưng thấy Bùi Liên Tuyết lơ lửng giữa hồ, mắt nàng sáng lên như thấy bảo vật. Nhìn trận đồ trên trời, nàng biết Bùi Liên Tuyết đang tập trung kết trận, nên không quấy rầy, nhảy xuống từ phi kiếm, lặng lẽ đứng một bên hộ pháp.
“Phượng huynh…”
Trương Nhất Hạc đuổi đến, định mở miệng, bị Phượng Vũ Điệp trừng mắt, nuốt lời lại.
“Xuỵt.”
Nôm na thì có thể tả như sau: Trụ ngọc hùng vĩ, trắng ngần vươn cao với hai hòn bi