Năm đạo linh khí đan xen va chạm, tạo thành khí lãng cuồn cuộn, như cuồng triều trút xuống.
Ầm ầm!
Lê Phong ngồi xếp bằng giữa quảng trường, cổ áo đạo bào trắng tinh đã thấm đẫm máu tươi.
Đôi mắt hắn không còn thần thái, nhưng vẫn phản chiếu bóng dáng Diệp An Bình.
Lúc này, mũ rộng vành trên đầu Diệp An Bình đã biến mất, dây buộc tóc bị khí lãng thổi tung, mái tóc dài bay loạn sau gáy, trông có phần chật vật.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn như ban đầu, thâm thúy và kiên định.
Phích lịch!
Một đạo lôi quang từ trời giáng xuống, đánh trúng một trong ba huyết sắc viên cầu bên cạnh Lê Phong.
Chỉ trong khoảnh khắc, huyết cầu vỡ tan, tiếng kêu rên vang vọng quảng trường. Thần hồn các tu sĩ tông môn bị giam trong huyết cầu thoát ra, bay về phía ánh sao trên trời.
Phượng Vũ Điệp cắn răng thở hổn hển, ném cho Lương Trụ một ánh mắt tán thưởng vì đã phá huyết cầu, rồi vội vàng lao đến huyết cầu tiếp theo.
Nhưng Lê Phong chẳng chút đổi sắc, thậm chí không thèm nhìn Phượng Vũ Điệp hay Lương Trụ, chỉ khẽ giơ tay phải, nhắm vào Lương Trụ, nhẹ bóp.
Lương Trụ thấy động tác ấy, lập tức cảm giác không lành, vội lấy bát đá ra định hộ thể. Nhưng chưa kịp kích phát pháp bảo, hắn cảm thấy lưng như bị cự vật vạn cân đập trúng.
“Cái gì?”
Dù dốc toàn lực chống đỡ, chênh lệch tu vi như trời vực.
Ầm ầm!
Trên nền bạch ngọc, một hố hình người xuất hiện tức thì.
“Khụ…”
Băng vải che mặt Lương Trụ loang máu, không còn động tĩnh.
Phượng Vũ Điệp thấy tình cảnh ấy, không kịp chạy tới giúp, nắm chặt trường kiếm, phối hợp với Bùi Liên Tuyết, một trái một phải vung kiếm đâm vào huyết cầu trước mặt.
“Phá cho ta!”
Phượng Vũ Điệp quát lớn, kim sắc linh khí phun trào, mặt đỏ bừng. Dốc toàn lực, một đạo kim sắc kiếm quang hợp với sáu đạo kiếm quang từ Bùi Liên Tuyết, tạo thành một luồng kiếm khí, đâm vào huyết sắc linh khí viên cầu.
Hai trận đồ còn lại, lại phá thêm một.
Nhưng khi hai người định mượn lực chạy tới giúp Diệp An Bình, Lê Phong chẳng thèm liếc họ, chỉ chuyển bàn tay nhắm vào Lương Trụ sang phía họ.
“Chậc…”
Phượng Vũ Điệp không biết thủ đoạn của Lê Phong, nhưng thấy cảnh Lương Trụ vừa nãy, khi bàn tay hắn khép lại, nàng bị một lực đạo đè xuống đất.
Thấy không thể tránh, nàng dùng vai đẩy Bùi Liên Tuyết, hy vọng ít nhất giúp nàng thoát.
Nhưng đáng tiếc, Lê Phong không bóp tay như trước, mà giơ ngón trỏ búng nhẹ.
Hô!
Một đạo bạch ngân linh khí đánh trúng Phượng Vũ Điệp và Bùi Liên Tuyết.
Dù cả hai phản ứng ngay, đè thấp người đối kháng, nhưng không chống nổi một hơi, bị linh khí hất bay, hóa thành hai viên đạn thịt, như hám sơn tồi thành, lao về phía Diệp An Bình.
Diệp An Bình liếc mắt, thấy sư muội và Phượng Vũ Điệp lao tới. Dù muốn tránh, tốc độ quá nhanh.
Không thể né, hắn đâm linh kiếm vào huyết cầu trước mặt, buông chuôi kiếm để tránh làm hai người bị thương, rồi dang tay, căng cơ bắp vai.
“Chậc…”
Phanh!
Bùi Liên Tuyết và Phượng Vũ Điệp đâm vào hai khuỷu tay Diệp An Bình. Dù hắn cắn răng dồn lực, vẫn không thể dừng ngay hai người.
Răn rắc!
Hai tiếng xương nứt vang lên.
“Chậc…”
Diệp An Bình trái ôm lưng sư muội, phải ôm bụng Phượng Vũ Điệp, bị lực đạo đẩy lùi hơn mười trượng, cuối cùng gót chân tựa vào vách quảng trường, mượn lực dừng lại.
“A… A…”
Phượng Vũ Điệp thở hổn hển, định đứng dậy, nhưng cơ thể không nghe lời, vùng vẫy một lúc rồi đành tựa vào vai Diệp An Bình.
“Diệp Thiếu Chủ, kinh mạch ta bị phong bế… Khụ khụ… Không động được.”
Diệp An Bình không đáp, thần sắc nghiêm nghị nhìn phía trước, nơi linh kiếm của hắn đâm vào huyết cầu cuối cùng, thầm đếm: Ba, hai, một…
“Phá!”
Vút!
Thân kiếm lóe kim sắc phù quang, xuyên sâu mười tấc vào huyết cầu, tạo một vết nứt.
Vết nứt lan tỏa, bao phủ toàn bộ huyết cầu.
Rắc!
Vỏ ngoài vỡ vụn, huyết sắc linh khí phóng lên trời.
Thấy bốn trận đồ đều phá, Diệp An Bình thở phào, ngồi xổm, để hai người không động được tựa vào vai hắn nghỉ ngơi, nhẹ nói:
“Kết thúc.”
“Khụ khụ…”
Lê Phong chậm rãi đáp xuống đất, chống đầu gối đứng dậy, tay phải vung lên, cổ tay xoay nhẹ. Một đạo linh quang từ lòng bàn tay bắn ra, ngưng thành thanh linh kiếm trắng.
Linh kiếm dài ba thước ba tấc, thân kiếm như dòng nước trong, khắc kim sắc phù điêu Ly Long, chuôi khảm một viên linh châu diễm hồng.
Diệp An Bình nhận ra ngay, đó là Liệt Thiên Kiếm, theo Lê Phong ngàn năm, từng trảm dị xà, diệt ma nghiệt.
Chất lượng kiếm này, dù trải ngàn năm phong sương, vẫn vượt xa huyền thạch kiếm Lương Trụ cướp từ Tiêu Vân La, là linh kiếm do trăm danh sĩ Tiên gia rèn từ thiên tài địa bảo cấp Tư Huyền Cơ trở lên.
Lê Phong nhìn vào đôi mắt tím thâm thúy, trầm ổn của Diệp An Bình, chậm rãi bước tới.
Quảng trường tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bước chân chậm rãi.
Khoảng cách bốn mươi bước giữa Lê Phong và Diệp An Bình như một vòng luân hồi xuân hạ thu đông.
Khi hắn đến trước mặt, Diệp An Bình đặt hai nha đầu xuống đất, chống gối đứng dậy, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lê Phong.
Vút!
Gió nhẹ thổi qua, tung bay tóc dài sau gáy Diệp An Bình. Liệt Thiên Kiếm kề bên cổ hắn, dừng lại.
"… …"
"… …"
Hai người đối diện hồi lâu, không ai lên tiếng.
Cuối cùng, Lê Phong không chịu nổi, khẽ mở miệng:
“Ngươi không sợ ta chặt đứt cổ ngươi?”
“Ngài biết rõ, khi chúng ta đứng trước ngài, ngài đã thua.”
Lê Phong nhìn vào mắt Diệp An Bình, ánh mắt ấy khiến hắn bực bội, như thể bị nhìn thấu.
Thiếu niên này biết hắn không thể hạ sát thủ.
Biết điểm yếu của hắn.
Biết quá khứ của hắn.
…
Im lặng một lúc, Lê Phong thu Liệt Thiên Kiếm, ngửa mặt thở dài:
“Tiểu tử ngươi giống lão bà tử như đúc.”
“Ngài khen ta sao?”
“Hừ…” Lê Phong cười khẽ, nhìn lại mắt Diệp An Bình: “Ngươi biết ta muốn nghe gì.”
“Ừ… Lê thiếu chủ rất tốt, giờ có Tiêu thiếu chủ làm bạn. Ngài đừng coi thường con gái mình, dù mù đôi mắt, nàng nhìn thấu hơn nhiều tu sĩ sáng mắt.”
Diệp An Bình lấy ngọc phù Lê Lung Linh ra: “Đây, con gái ngài đưa.”
"… …"
Nhìn ngọc phù, Lê Phong nhướn mày, nhận lấy, cười gượng:
“Haha… Xú nha đầu, chê cha sống lâu quá sao?”
“Một ngàn hai trăm năm, với một tứ linh căn tu sĩ, ngài sống đủ lâu rồi.”
Lê Phong mếu máo, đeo Liệt Thiên Kiếm sau lưng, lắc đầu:
“Một ngàn một trăm chín mươi chín năm, bảy ngày nữa mới tròn một ngàn hai trăm.”
“Chưa đủ sao?”
“Đủ sao?”
Diệp An Bình nhún vai mập mờ.
Lê Phong liếc Phượng Vũ Điệp và Bùi Liên Tuyết nằm dưới đất, hỏi:
“Tiểu tử, ngươi họ gì tên gì?”
“Diệp An Bình.”
“Diệp An Bình, ừ…” Lê Phong đưa ngọc phù lại, nói: “Nó không có nhà sao?”
?
Diệp An Bình chớp mắt: “A…”
“A cái gì? Tiểu tử ngươi đừng giả hồ đồ. Ý bản tọa, ngươi không hiểu?”
Diệp An Bình nhận ngọc phù, chắp tay hành lễ, cố đổi đề tài:
“Lê Tiên Sư sắp thọ một ngàn hai trăm, vãn bối chúc ngài Phúc như Đông Hải, Thọ sánh Nam Sơn.”
Lê Phong khóe mắt giật giật.
Tiểu tử này đúng là cao thủ chọc tức, biết rõ hắn không qua nổi tối nay, còn chúc thọ.
Thôi…
Hắn lắc đầu: “Nhận cát ngôn.”
Lê Phong phất tay áo, bốn đạo linh quang bay ra, bao phủ Diệp An Bình, Bùi Liên Tuyết và hai người còn lại. Khi linh quang tan, cả bốn biến mất khỏi không gian này.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng kêu vịt vang trên đầu Lê Phong:
“Sống lâu trăm tuổi! Sống lâu trăm tuổi!”
?
Trăm tuổi?
Lê Phong nghe tiếng, khóe mắt giật mạnh, ngẩng đầu. Con vẹt đội mũ rộng vành vàng đang xoay vòng trên bầu trời tinh vân.
“Con chim này chẳng lẽ…”
“Chúc mừng phát tài! Chúc mừng phát tài!”
“Lão bà tử?”
Khi ba chữ này vang lên, hai đạo hắc bạch linh khí đâm thẳng vào ngực Lê Phong.
Oành!
Lê Phong bay lên, xoay mười bốn vòng trên không, rơi xuống nền bạch ngọc, kéo một rãnh dài hai mươi trượng.
“Hừ…”
Lê Phong hít hơi lạnh, định ngồi dậy, thì một bàn chân trần nhỏ nhắn đạp lên ngực, đẩy hắn xuống.
Ầm!
“Khụ…”
Cơn đau thấu tim khiến tầm mắt hắn mờ đi. Hắn phun linh khí vừa hút vào, hồi lâu mới nhìn rõ chủ nhân bàn chân.
Đó là một tiểu cô nương có đôi mắt âm dương, mặc vũ bào trắng, tóc dài đen trắng kéo dài trên đất. Vẻ đẹp chói mắt và khí chất thành thục giữa hai lông mày không hợp với thân hình nhỏ nhắn.
Lê Phong khẽ nhếch môi, nuốt nước bọt, đánh giá hồi lâu, nhỏ giọng hỏi: “Tư Thượng Tiên, sao ngài… lại thế này?”
Tư Huyền Cơ nhìn không chớp mắt, đáp:
“Công pháp tạo nên. Đại Thừa chi pháp, cần tám mươi mốt lần luân hồi.”
Nàng dời chân khỏi ngực Lê Phong, lùi một bước, phủi váy:
“Lão thân từ mười hai tuổi lớn đến năm mươi hai tuổi, rồi từ năm mươi hai tuổi trở lại mười hai tuổi, trải tám mươi mốt lần, lão thân sẽ phá hư thành thừa, lên Tiên Giới gặm hạt dưa.”
“Thì ra vậy… Vậy ngài giờ là…”
“Hình dáng mười lăm tuổi.”
Mười lăm tuổi… Lê Phong hơi xấu hổ. Con gái hắn cũng mười lăm, nhưng rõ ràng cao hơn Tư Huyền Cơ một cái đầu.
Quá thấp rồi.
Dĩ nhiên, hắn không dám nói ra.
“Ngài đích thân đến… hay là…”
“Chỉ là Hư Linh chi thể, đến dạy dỗ ngươi, bạn cũ.”
Tư Huyền Cơ giơ tay phải, búng tay.
Cạch!
Quảng trường như gương vỡ, tan biến.
Chớp mắt, cả hai trở lại hoa viên nội phủ Ly Long, ngồi hai bên bàn cờ trong đình.
Lê Phong ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn. Huyết sắc liên hoa che trời đã biến mất, trời trong vạn dặm, ánh trăng sáng, sao lấp lánh.
Mọi thứ như trở về ba canh giờ trước.
Hắn không tin nổi, hỏi:
“Tư Thượng Tiên, đây là hiện thế? Hay…”
“Hiện thế.”
Tư Huyền Cơ đưa tay vào hộp cờ, cầm một nắm quân trắng, nhìn tàn cuộc trên bàn:
“Nhờ Diệp tiểu tử, rắc rối ngươi gây ra chưa đến mức không thể thu dọn. Ta đến đánh ván cờ cuối với ngươi.”
“Thiếu niên đó là…”
“Là lão thân…”
Con vẹt kim quan trên xà nhà chép lưỡi: “Trai lơ! Trai lơ!”
"… …"
Lê Phong hóa đá, nửa ngày không hoàn hồn.
“Đáng tiếc mị lực không đủ! Đáng tiếc mị lực không… Haha!”
Vẹt chưa nói hết, Tư Huyền Cơ vung tay, kim quang bắn ra, lông vũ bay tán loạn trên đình.
"… …"
Lê Phong nuốt nước bọt, không dám hỏi thêm, cầm quân đen đặt xuống:
Đát!
“Tư Thượng Tiên, nếu ngài đã đến, sao không hiện thân sớm? Vãn bối đâu đến nỗi gây ra cái sọt này.”
“Giờ biết hối hận?”
Tư Huyền Cơ ngước đôi mắt âm dương:
“Lão thân chỉ là Hư Linh chi thể, không có nhiều uy năng. Định khi ngươi hạ sát thủ với bọn chúng mới hiện thân, nhưng không ngờ Diệp tiểu tử vượt xa dự liệu. Với tu vi của hắn, việc này làm gần như kín kẽ.”
“Vãn bối hiếm khi nghe ngài đánh giá ai cao như vậy.”
Đát!
“Hắn đối ngoại tuyên bố một ma tu Nguyên Anh kỳ xâm lấn, ngươi đang đấu pháp, không hề nhắc đến chuyện xấu ngươi làm.”
Lê Phong khẽ nhếch mắt, hiểu vì sao Tư Huyền Cơ đánh giá Diệp An Bình cao, cúi đầu:
“Vãn bối chỉ…”
Tư Huyền Cơ ngắt lời:
“Tham niệm quấy phá. Ngàn năm qua, lão thân thấy quá nhiều.”
"… …"
“Lê Phong, ngươi chỉ là một kẻ thất bại nhỏ nhoi trong vô số người muốn nghịch thiên cải mệnh.”
Đát!
"… …"
Lê Phong thở dài, đặt một quân:
Đát!
“Tư Thượng Tiên, nha đầu nhà ta…”
“Nàng có mệnh số riêng. Giờ…” Tư Huyền Cơ thở dài, nhìn tinh không ngoài đình: “Mệnh tinh bị mệnh tinh Diệp tiểu tử làm lệch, lão thân cũng không biết nàng sẽ đi đâu.”
"… …"
“Tiện thể, Lê Phong, ngươi…”
Tư Huyền Cơ quay lại, nhưng lời ngừng nửa chừng.
Lê Phong đối diện đã mất thần thái, tay phải chuẩn bị đặt cờ treo giữa không trung.
Nhìn cảnh này, đôi mắt âm dương thoáng hiện vẻ cô đơn.
Thế gian này, bạn bè ngàn năm của nàng, lại mất một người.
Sống quá lâu, chỉ có thể nhìn bạn bè lần lượt rời đi.
Tư Huyền Cơ hơi hối hận. Có lẽ trước đây nàng nên kết vài cừu nhân, giờ sẽ liên tục nhận tin vui.
“Chậc, cờ chưa xong…”
Nàng nhếch miệng, giơ tay ấn tay phải của Lê Phong xuống, giúp hắn đặt quân cuối:
Đát!
Nàng nhìn bàn cờ: “Hòa.”
Tư Huyền Cơ đứng dậy, phất tay áo, dùng linh khí khép mắt Lê Phong, bước ra khỏi đình. Thân ảnh hóa thành tinh quang tan biến, như chưa từng đến.
Tựa hồ Tư Huyền Cơ vừa rồi chỉ là ảo giác trước khi chết của Lê Phong.
"… …"
“Bớt đau buồn! Bớt đau buồn!”
Con vẹt kim quan giương cánh, bay vào thiên khung vô tận, hòa làm một.
cát ngôn: lời nói tốt, cụ thể ở đây cảm ơn lời chúc của An Bình