Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

21 60

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

26 64

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

315 513

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

256 4545

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

556 1759

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

95 365

Tập 2: Chương Tây Vực – Ly Long Phủ - Chương 141: Sư huynh, chơi đòn tâm lý

Từ môn điện tiến vào, Diệp An Bình chuyển sang chạy chậm, dẫn ba người sư muội bước vội trên con đường trong phủ. Chẳng bao lâu, họ xuyên qua chủ điện, đến hoa viên nội phủ.

Phượng Vũ Điệp nhìn quanh, đừng nói là Lê Phong, ngay cả một tia khí tức con người cũng không thấy.

“Nơi này sao?”

“Ừ, ngay đây.”

Diệp An Bình đáp, lấy từ túi trữ vật một ngọn đèn chiếu sáng, bước vào đình trong hoa viên, giơ đèn lên.

Trên bàn đá trong đình là một bàn cờ vây, quân đen trắng chia đều hai bên, rõ ràng là một ván cờ chưa kết thúc.

Bùi Liên Tuyết quan sát thế cờ, hỏi:

“Phu quân, thế này đã thành bảy tử rồi.”

Diệp An Bình dở khóc dở cười, định giải thích thì Phượng Vũ Điệp chen vào, chống nạnh:

“Bùi sư muội, đây là cờ vây, không phải cờ caro! Lại là tàn cuộc… Để ta xem… Ở đây! Ta lợi hại không?! Hì hì!”

Đát!

Phượng Vũ Điệp cầm quân đen, đặt mạnh xuống một góc bàn cờ. Nhưng ngay sau đó, một đạo linh quang từ bàn cờ bắn ra, bao phủ toàn thân nàng.

Nàng vung tay múa chân: “A? Thứ gì đây!”

Diệp An Bình im lặng, nhưng cũng bất ngờ. Nàng ta không nhờ Tiểu Thiên mà vẫn đặt đúng vị trí. Hắn nói:

“Vào rồi thì chờ chúng ta.”

“A?”

Chưa kịp nghe Diệp An Bình nói tiếp, Phượng Vũ Điệp và Tiểu Thiên bị phù quang bao bọc, sưu một tiếng, chui vào quân cờ nàng vừa đặt, biến mất.

Diệp An Bình lấy một quân trắng từ hộp cờ, đưa cho sư muội:

“Sư muội, ngươi đặt ở đây.”

“Ừ…”

Bùi Liên Tuyết gật đầu, đặt quân cờ lên bàn. Nàng cũng bị quân cờ hút vào, như Phượng Vũ Điệp.

Diệp An Bình chờ một lát, lấy một quân đen đưa cho Lương Trụ, chỉ vào một vị trí trên bàn cờ:

“Lương đại ca, ngươi ở đây.”

Lương Trụ nhận quân cờ, liếc bàn cờ, nói:

“Đây là mê trận, sao ngươi biết cửa vào?”

“Ta biết ít chuyện sao?”

"… …"

Lương Trụ chép miệng, không nói thêm, đặt cờ và bị linh quang hút vào.

Sau khi hắn đi, Diệp An Bình cầm quân trắng của mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời, như muốn tìm gì đó, nhưng chẳng thấy gì.

“Thôi, đến là đến.”

Hắn lẩm bẩm, đặt quân trắng xuống bàn cờ, thân hình cũng bị hút vào.

Mất ánh sáng từ ngọn đèn của Diệp An Bình, hoa viên chìm vào tĩnh lặng. Nhưng hai hơi sau, một tiếng chép lưỡi phá vỡ sự yên ắng.

Một con vẹt đội mũ rộng vành vàng từ trên trời đáp xuống, rung lông, dùng ánh mắt sắc bén nhìn bàn cờ:

“Diệu thủ! Diệu thủ!”

Nó ngậm một quân đen từ hộp cờ, đặt xuống bàn, hóa thành linh quang, bị hút vào.

...

Bầu trời đầy tinh vân, như một bàn cờ phủ kín quân, mỗi quân tỏa ánh sáng rực rỡ.

Trong quảng trường lộ thiên, lát đá Bạch Ngọc, không thấy giới hạn, chỉ có một bóng người tồn tại.

Người này mặc đạo bào trắng, ngồi xếp bằng lơ lửng, tiên phong đạo cốt.

Nhưng bốn huyết khí cầu quanh hắn lại trái ngược hoàn toàn với tiên khí.

Lê Phong mí mắt khẽ động, cảm nhận người bước vào, hỏi ngay:

“Lão bà tử, là ngươi sao?”

“Thật đáng tiếc, lão nhân gia chắc còn đang gặm hạt dưa trên giường.”

Giọng thiếu niên vang sau lưng. Lê Phong khựng lại, chậm rãi mở mắt, xoay người nhìn lại.

Một thiếu niên đội nón lá, mặt quấn băng vải đứng trước mặt, ánh mắt lạnh lùng thâm thúy, tay cầm thanh linh kiếm ngắn không quá xuất sắc.

Nhìn vào mắt thiếu niên, Lê Phong nhíu mày, rồi ngửa đầu cười lớn:

“Haha… Đúng là việc lão bà tử làm được. Trấn linh trận pháp Ly Long Phủ bị phá, ngàn vạn sinh linh sắp mất, vậy mà bà ta gặm hạt dưa trong phòng.”

“Tuổi lớn, chắc chắn kỳ quái.” Diệp An Bình nhún vai, hỏi ngược: “Lê Tiên Sư, ngươi không cũng thế sao? Cần gì chứ?”

Lê Phong lắc đầu:

“Ngươi còn trẻ, sao hiểu được khó khăn của lão đầu tử này. Đến khi thọ nguyên sắp tận, ngươi sẽ hiểu sống sót khó thế nào.”

“Ta không nghĩ thế.”

“Vậy sao…” Lê Phong thu nụ cười, hỏi: “Chính ngươi, một Trúc Cơ sơ kỳ, giết ba ma tu rác rưởi trong Ly Long Phủ?”

“Đúng.”

“Lợi hại, vượt đại cảnh giới giết ma tu, lại tìm được nơi này, đối diện Nguyên Anh tu sĩ mà không chút sợ hãi. Ngươi là thân truyền đệ tử của lão bà tử?”

“Ngươi muốn nghĩ vậy cũng được.”

“Vậy ngươi định làm gì? Nghĩ ta dễ đối phó như lũ ma tu rác rưởi? Khinh địch không phải thói quen tốt. Với thanh kiếm trong tay ngươi, không làm ta tổn thương được đâu.”

“Ta không tự cao vậy, chỉ đến khuyên ngươi.” Diệp An Bình cắm linh kiếm xuống đất, ngồi xếp bằng, nói: “Trước khi thọ tận chết già, làm một việc tốt, tích chút công đức, không tốt sao?”

“Bị tiểu bối dạy dỗ, bản tọa thấy khó chịu lắm.”

“Vậy sao?”

“Ừ.”

“Thật không?”

“Ừ…”

“Ngươi chắc chứ?”

“Ngươi…”

Oành!

Chưa dứt lời, một thanh Tử Linh trường kiếm cuốn lôi quang đâm vào một huyết khí cầu quanh Lê Phong.

Cùng lúc, ba bóng người xuất hiện sau lưng và hai bên hắn.

Ầm!

Huyết khí cầu va chạm với Tử Linh trường kiếm chỉ hai hơi đã nổ tung. Trường kiếm xuyên qua, đổi hướng, đâm vào huyết khí cầu thứ hai.

Lần đầu, Lê Phong tập trung vào Diệp An Bình, nhưng hắn kịp phản ứng, nắm tay. Thanh Tử Linh trường kiếm vỡ thành mảnh vụn, rơi xuống đất, hóa thành linh quang tiêu tan.

“Hừ…” Lê Phong hít sâu, nói: “Võ đức đâu? Đánh lén một kẻ sắp chết, tiểu bối ngươi lễ phép đâu?”

“Xin lỗi, ta chỉ lễ phép với người ta kính trọng. Phượng sư tỷ!”

“Tới!”

Phượng Vũ Điệp sau lưng Lê Phong nhíu mày, nghiến răng, điều động linh khí. Kim sắc linh khí bùng lên, ngưng thành Kim Long, lao về phía Lê Phong.

『Rống!』

“Thánh Hoàng long thể?”

Thấy Kim Long lao tới, Lê Phong vẫn bình thản, vung tay.

Oành!

Một thiết quyền vàng xuất hiện, đấm vào hàm Kim Long, hất nó từ không trung xuống đất, kéo một vệt dài.

Phượng Vũ Điệp phun một ngụm máu: “Khụ…”

Lê Phong lạnh lùng nhìn nàng: “Thánh Hoàng nha đầu, con rồng này đối phó Kết Đan kỳ còn được, nhưng với bản tọa thì…”

Chưa dứt lời, sáu đạo băng lam kiếm khí lao tới, đánh vào một huyết khí cầu.

“Linh khí này…”

Lê Phong không thèm để ý, nhưng ngay sau đó phun một ngụm máu: “Khụ…”

Đồng thời, tiếng sấm vang trời, lôi quang bạc trắng giáng xuống một huyết khí cầu khác.

Lê Phong khóe mắt giật giật, vung tay phải, hất Lương Trụ bên trái bay ra ngoài. Nhưng hắn lại phun thêm ngụm máu:

“Khụ… Đủ rồi! Đám nhóc con!”

Diệp An Bình híp mắt, cười: “Lê Tiên Sư, thọ nguyên của ngươi còn chống được bao lâu? Tuồng này nên hạ màn rồi.”

Kim quang lóe lên từ linh kiếm trong tay Diệp An Bình, kiếm phong sắc bén như du long.

Hắn thở dài, nói:

“Lê Tiên Sư, tin xấu đây. Lê Lung Linh đại tiểu thư đã chết dưới nanh vuốt Huyết Linh do trận pháp ngươi tạo ra.”

“Cái… Khụ khụ khụ!”

“Haizz…” Diệp An Bình thở dài: “Chúng ta đến thì nàng đã… Haiz, hồng nhan bạc mệnh, cuối cùng vì cha mình mà hài cốt không còn.”

Lê Phong lộ vẻ không tin, vừa dùng linh khí chặn công kích của bốn người, vừa trừng Diệp An Bình:

“Khụ khụ… Ngươi nói gì? Không thể nào!”

“Cũng vì cấm chế ngươi đặt lên nàng? À, cấm chế đó bị nàng dùng tinh huyết phá giải. Lê Lung Linh chạy đi tìm ngươi, nhưng vì mất đi linh nhãn, nàng nhầm Huyết Linh thành ngươi, lao tới, và bị một cái miệng máu nuốt chửng… Lê Tiên Sư, ngươi tự tay giết con gái mình. Lê Lung Linh chết vì ngươi.”

“Khụ khụ… Khụ khụ khụ…”

Diệp An Bình vung linh kiếm, híp mắt hỏi:

“Tất cả những điều này, thật sự đáng giá không?”

Diệu thủ: tài nghệ cao, chơi tốt