Phản Diện Tóc Vàng Trong Tiểu Thuyết Phượng Ngạo Thiên Cũng Muốn Hạnh Phúc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

132 2909

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

733 47817

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

17 264

Thiên đàng

(Đang ra)

Thiên đàng

Kawakami Mieko

Vừa kiên định vừa dịu dàng, bằng lối quan sát tinh tế, gần gũi cùng nhiều tầng nghĩa đã khiến bộ truyện trở nên vô cùng giản dị mà cũng sâu sắc vô bờ bến.

1 7

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

201 10602

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

14 35

Tập 03: Nghiệp Hỏa - Chương 50

“Lia! Hế lô!”

Tối hôm đó.

Ariel nhìn cô bạn lẻn vào phòng, chống nạnh, khịt mũi.

“Cậu đã ở đâu?”

“Á… Ariel?”

Lia vừa bước vào phòng còn đang sợ sệt. Cậu rụt cổ lại, chớp mắt nói.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Tớ ở đây thì lạ lắm sao?”

Ariel hơi bối rối trước câu hỏi của Lia, khẽ nhíu mày.

Đây là phòng của Lia mà.

Đại học Thánh Maria từ lâu đã có ký túc xá độc thân. Nếu đột nhiên có người lạ xuất hiện trong phòng Lia, đó chắc chắn là một tình huống cực kỳ bất thường. Nó thậm chí có thể phát triển thành một sự kiện lớn làm kinh động đến các giáo sư.

Nhưng Ariel thì khác.

Với mối quan hệ của cô với Lia, cô đã dùng đủ mọi cách để có được chìa khóa từ Lia.

Chứ đừng nói là đột nhiên xuất hiện, về cơ bản cô đến phòng này chơi mỗi ngày.

Nhưng bây giờ Lia thì…

Có gì đó không ổn.

Mắt Ariel đột nhiên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Lia như chim ưng.

Cô bạn đó vẫn như trước, dường như không có gì thay đổi.

Tuy nhiên, Ariel rất nhạy bén, nên vẫn phát hiện ra điều gì đó khác lạ.

Ví dụ, ngay lúc này, khuôn mặt đáng yêu của Lia dưới ánh đèn đặc biệt hồng hào, như một quả táo chín mọng, khiến người ta không kìm được muốn cắn một miếng.

“Lia…”

“Ơ?”

“Sao mặt cậu đỏ thế?”

“Hả? Có sao?”

Đột nhiên, trong mắt Lia hiện lên một chút hoảng loạn, cậu vô thức đưa tay chạm vào má.

Quả nhiên, từ lòng bàn tay truyền đến một sự ấm áp kỳ lạ.

Oa…

Tại sao…

Mất khá lâu để quay về.

“Lia, cậu sẽ không…”

Nhìn vẻ hoảng hốt của Lia, Ariel càng khẳng định suy đoán trong lòng mình là đúng, vẻ mặt dần dần trở nên u ám.

“Chẳng lẽ, cậu sẽ không lén lút sau lưng tớ đi…”

“…”

Lia bị sốc.

Xong rồi, xong rồi…

Mình lén lút đi gặp Muen Campbell, người mà Ariel ghét nhất, vậy mà suýt chút nữa thì bị phát hiện rồi…

“Cậu đã lén đi chơi tuyết mà không nói với tớ!”

“Hả?”

“Hừm, thằng nhóc này, vẫn còn giấu diếm à? Tớ biết quê Lia ở miền Nam mà. Chắc chắn nhìn thấy tuyết lớn như vậy sẽ quên hết mọi thứ thôi!”

Ariel chống nạnh, vẻ mặt đắc ý như thể đang nói: “Đúng là thiên tài!”

“Mặt đỏ bừng vì lạnh, nhưng trông vui vẻ quá!”

“…”

“Nhưng mà!”

Ariel cố tình làm mặt nghiêm khắc, nói đầy ác ý.

“Lén đi chơi mà không gọi gì cả, thật đáng ghét!”

“Tớ… tớ sợ làm phiền Ariel.”

Lia kéo vạt váy, nở một nụ cười đáng yêu.

“Ariel dạo này có vẻ rất bận.”

“Dù bận đến mấy thì cũng có thời gian chơi với cậu chứ. Hơn nữa, hôm nay cậu còn bỏ tớ trốn tiết, làm tớ ngủ gật trong giờ, bị giáo sư Franz phát hiện rồi.”

Ariel nghiến răng ken két nói.

“Cậu có biết ông ấy mắng tớ tệ đến mức nào không?”

“Ưm… xin lỗi.”

“Nếu xin lỗi là đủ, thì cái ngực của cậu có ý nghĩa gì chứ!”

Ariel nhe nanh múa vuốt lao tới, nói với giọng đầy ác ý.

“Đồ bò cái to lớn của tớ, để tớ sờ một cái đi, nếu không tớ không thể nguôi ngoai được hận thù!”

“Oa… khoan đã, Ariel…”

“Hừ hừ, cứ kêu đi. Cậu có kêu khản cả cổ cũng vô ích thôi. Cậu càng kêu to, tớ càng hưng phấn!”

Ngón tay Ariel co duỗi, dễ dàng cù vào những chỗ nhạy cảm của Lia, định dạy cho cô bạn thân ngày càng "phát triển" này một bài học.

Như mọi khi, Lia nhanh chóng khuất phục trước đòn tấn công ác độc của cô, cười đến mức chảy nước mắt, vùng vẫy cầu xin sự thương xót.

Tuy nhiên…

Đúng lúc móng vuốt của Ariel sắp chạm vào vị trí nhạy cảm của Lia…

“Không muốn!”

Một lực đẩy bất ngờ khiến Ariel lảo đảo lùi lại vài bước, rồi đứng chết lặng tại chỗ.

“Li… Lia?”

Lia thực sự đã đẩy cô ra sao?

Tại sao?

Cô ấy đã làm quá rồi sao?

Không phải vậy. Hôm nay, không hề giống những ngày vui vẻ trước đây…

“Xin lỗi…”

Lia ngay lập tức nhận ra lỗi lầm của mình, hoảng hốt đến mức không biết đặt tay vào đâu.

“Cậu… cậu có sao không, Ariel?”

“Cuối cùng cậu cũng bắt đầu ghét tớ rồi sao?”

Ariel lớn tiếng nói đầy bất mãn.

“Cậu cũng bắt đầu khinh thường bộ ngực phẳng lì của tớ sao?”

“Không không, tớ không có làm vậy.”

Lia càng thêm hoảng loạn giải thích.

“Sao… sao tớ có thể ghét Ariel được chứ?”

Cậu không thể ghét Ariel.

Tuy nhiên, khi Ariel định chạm vào cậu như mọi khi, cậu không thể không nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Cảnh tượng “người lớn” mà cậu đã lén nhìn thấy vào ban ngày.

Mỗi khi nghĩ đến điều đó, tim cậu lại không kìm được đập nhanh hơn.

Oa…

Chết tiệt, Muen Campbell.

“Tớ không ghét Ariel đâu. Chỉ là… tự nhiên tớ cảm thấy hơi khó chịu một chút thôi.”

“Hơi khó chịu?”

Ariel nhướng mày. Lập tức, sự bất mãn trong lòng cô biến mất. Cô lo lắng tiến lại gần.

“Cậu có sao không?”

“Không… không sao.”

Lia lắc đầu. “Chỉ là một chút vấn đề nhỏ thôi.”

“Chắc là cậu đã chơi lâu trong tuyết nên bị cảm rồi.”

Ariel nhíu mày, dùng bàn tay nhỏ bé chạm vào trán Lia.

“Xì ——”

Đúng là hơi nóng thật.

“Sao cậu có thể bất cẩn như trẻ con vậy chứ!”

Ariel lo lắng trách móc.

Lia không đi con đường võ giả, nên cơ thể tương đối yếu, việc bị cảm lạnh là chuyện bình thường.

Nhưng việc cậu có thể khiến mình bị lạnh lại không phù hợp với tính cách của Lia chút nào…

Không, tại sao mình lại nghĩ đến những điều này?

Một người đơn thuần như Lia, làm sao có thể nói dối mình được chứ?

Ariel lắc đầu, xua đi những suy nghĩ khó hiểu đó, rồi nhanh chóng kéo Lia vào trong chăn.

“Nhanh chóng nghỉ ngơi đi. Cậu đã dùng ma pháp Thánh quang cho mình rồi sao? Không thể nào bệnh nhẹ như vậy mà không tự chữa được.”

“Không sao đâu.”

Lia gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Không phải như cậu nghĩ đâu. Tớ không bị bệnh, sự khó chịu đó chỉ là tạm thời thôi…”

“Này, dù là tạm thời hay không thì cũng nghỉ ngơi đi!”

Ariel dùng chăn quấn Lia lại như một cục bột, rồi hài lòng vỗ tay.

“Vậy tớ sẽ ra ngoài trước, không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa.”

“Ưm…”

Lia nhẹ nhàng đáp, rồi như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên đưa tay ra từ dưới chăn.

“Ariel, cái này cho cậu.”

“Đây là…”

Nhìn xấp tiền trong tay Lia, Ariel kinh ngạc mở to mắt.

“Cậu lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

“Cái đó… là tiền trợ cấp từ Giáo hội.”

“Trợ cấp? Giáo hội không trợ cấp khi đang thử thách sao?”

“Họ vẫn sẽ tiếp tục hỗ trợ tài chính.”

“Ra là vậy. Tớ còn tưởng Giáo hội thật vô tình chứ.”

Ariel gật đầu không chút nghi ngờ, rồi cắn môi, ngập ngừng nói.

“Nhưng mà, nếu đưa hết cho tớ thì cậu làm sao? Hơn nữa, tớ đã nợ cậu rất nhiều tiền rồi. Thật sự là có chút…”

“Ariel!”

Lia phồng má, giả vờ tức giận.

“Với mối quan hệ của chúng ta, cậu thực sự nghĩ như vậy sao? Cậu quá xem thường tớ rồi!”

“Lia…”

Trong mắt Ariel hiện lên khuôn mặt đáng yêu nhưng đầy kiên quyết của Lia, cô đột nhiên cảm thấy lòng mình ấm áp.

Đúng vậy, với mối quan hệ giữa cô và Lia, tại sao cô phải bận tâm đến những điều này chứ?

“Cảm ơn cậu, Lia.”

Ariel hít một hơi thật sâu, cầm lấy xấp tiền lớn trong tay, nắm chặt tay Lia, nhìn vào mắt cậu, kiên quyết nói.

“Hãy tin tớ, tớ nhất định sẽ đưa cậu trở thành Thánh nữ!”

“Ưm…”

“Đến lúc đó, tớ có điều muốn nói. Hy vọng cậu sẽ nghe.” Nói rồi, trong mắt Ariel hiện lên một tia tinh ranh và xấu hổ.

“Ưm…”

“Vậy tớ đi trước đây.” Ariel vẫy tay.

“À… à…”

Ariel ra khỏi phòng và tắt đèn.

Căn phòng chìm trong bóng tối.

Tuy nhiên, Lia vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà trống rỗng. Mắt vẫn chưa quen với bóng tối, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Theo cốt truyện ban đầu, lời nói của Ariel sẽ làm sâu sắc thêm mối liên kết giữa hai người, nhưng một thế lực kỳ lạ đã khiến Lia không thể đón nhận nó một cách chân thành.

“Thánh nữ…?”

Cậu thì thầm.

Đó đã luôn là mục tiêu của cậu.

Tuy nhiên…

Kể từ khi gặp Muen Campbell, cậu đã vô tình làm những việc không xứng đáng với danh hiệu Thánh nữ.

Cứ như thế này…

“Nữ thần của con…”

Lia chắp hai tay lại, cầu nguyện với đức tin trong lòng.

“Người có tha thứ cho Lia như thế này không?”