Phản Diện Tóc Vàng Trong Tiểu Thuyết Phượng Ngạo Thiên Cũng Muốn Hạnh Phúc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 17

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 122

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 10

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

(Đang ra)

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Niteron

"Konoe-sama... Em sẽ vì người mà làm mọi chuyện!" Đây là câu chuyện về thiếu niên tóc trắng cô độc chẳng có chút khát vọng nào tìm gặp được tình yêu vàng của đời mình.

5 20

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4317

Tập 04: Vua ngạo mạn. - Chương 168: Gặp mặt

“Đoàn Pháp Sư Hoàng Gia… cựu Đoàn trưởng?”

Ánh lửa bùng lên không xa, chiếu rõ vẻ mặt từ giận dữ chuyển sang cứng đờ một cách buồn cười của Sharp:

“Sao có thể như vậy được, tại sao tôi chưa từng nghe nói đến chuyện này?”

Vì là người đi cùng vị Công chúa Điện hạ kia, nên dinh thự Hầu tước không thể không điều tra. Nhưng theo thông tin hắn nhận được hiện tại, cha mẹ của cô gái này chỉ là một cặp pháp sư lang thang bình thường, thậm chí còn không thường xuyên ở Beland, còn về ông nội cô ta…

Hả? Khoan đã, trong thông tin, dường như thật sự không hề nhắc đến ông nội cô ta là ai?

Chẳng lẽ chuyện này là thật?

Sharp tức tối, thầm nghĩ: “Mấy tên đó mà nhà Dion đã bỏ ra nhiều tiền để nuôi dưỡng, thực sự chỉ là một lũ phế vật sao? Ngay cả chuyện này cũng không điều tra rõ ràng được?”

“Hừ, vốn dĩ tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô với thân phận bình thường thôi, nhưng đã là cô ép tôi…”

Vivien chống nạnh, lỗ mũi suýt bay lên trời:

“Tôi không giả vờ nữa, tôi là pháp sư đời thứ ba! Là người sớm muộn gì cũng trở thành Đoàn trưởng mới của Đoàn Pháp Sư Hoàng Gia! Tiện thể nói luôn, ông nội tôi cưng tôi nhất đó!”

“.....”

Lúc này, Vivien kiêu ngạo đến cực điểm, hoàn toàn không còn vẻ nịnh nọt khi ở bên cạnh Celicia, khiến người ta chỉ muốn đấm một phát vào khuôn mặt bánh bao của cô ta. Nhưng khuôn mặt Sharp lại giật giật, cảm giác như đang cắn phải một con nhím vậy.

Nếu cô ta thực sự là cháu gái của cựu Đoàn trưởng Đoàn Pháp Sư Hoàng Gia, hắn thực sự dám giết sao?

Đương nhiên là không dám, hiện tại Lão Hầu tước đã “qua đời”, cả nhà Hầu tước đang ở trong trạng thái yếu ớt nhất, căn bản không thể chịu nổi cơn thịnh nộ của một Đại Pháp Sư cấp Chân Lý, huống hồ thân phận hiển hách của đối phương là Đoàn trưởng Đoàn Pháp Sư Hoàng Gia cũng không hề sợ hãi cái gọi là “Hầu tước” mà hắn đang đội trên đầu.

Chính vì những lý do này, đối phương mới chủ động đưa con nhím này vào miệng hắn ta.

Đương nhiên, nếu kế hoạch mà bọn họ đang âm mưu diễn ra thuận lợi, chắc chắn sẽ có một ngày không còn phải lo lắng về những lời đe dọa này, ngay cả vị Đại Pháp Sư kia cũng phải cúi đầu trước hắn, nhưng chắc chắn không phải bây giờ.

Ngày đó đến, ít nhất cũng phải…

“Hừ hừ, sao, sợ rồi à? Nếu sợ thì tôi khuyên ông ngoan ngoãn an phận đi. Chỉ cần hôm nay ông ăn tối với tôi, chúng ta vẫn có thể là bạn tốt, nếu không...”

“Thì ra là vậy, là tôi đã đánh giá thấp cô rồi.”

Nhưng đối mặt với Vivien ngày càng kiêu ngạo, Sharp mở mắt, ma lực cuồn cuộn lại một lần nữa lưu chuyển:

“Nhưng, tôi nghĩ vị Đại Pháp Sư kia dù có cưng chiều cô đến mấy, cũng không đến mức vì một chút tổn thương nhỏ của tiểu thư Vivien mà trút giận lên nhà Dion của tôi đâu nhỉ.”

“Ông có ý gì?” Vivien lạnh mặt: “Ông còn muốn động thủ với tôi?”

“Đúng vậy, rõ ràng biết các người muốn gây rối trong nhà Dion của tôi, với tư cách là gia chủ mới của nhà Dion, đương nhiên tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Còn về tiểu thư Vivien... tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng một chút, giao cô nguyên vẹn lại cho ông nội cô.”

Trong mắt Sharp lóe lên hàn quang: “Đương nhiên, một chút đau đớn nhỏ là không thể tránh khỏi, tiểu thư Vivien xin hãy thông cảm.”

“Ông nghĩ ông chắc chắn ăn được tôi sao?”

Một học viên pháp sư xuất sắc của Học viện Thánh Maria quả thực sẽ khiến người ta cảm thấy e ngại, nhưng Vivien đối mặt với học trưởng Sharp này lại không hề hoảng loạn, thậm chí còn có chút muốn cười. Trong khoảnh khắc, một luồng ma lực hùng hậu tương tự cũng bùng lên từ thân hình nhỏ bé của cô ta.

“Ông quá coi thường tôi rồi, Hầu tước đại nhân.”

Vivien cười khẩy khinh thường, khí thế không hề yếu hơn:

“Mặc dù tôi luôn đi theo Đại nhân Hội trưởng, nhưng ông sẽ không nghĩ rằng... tôi thực sự chỉ là một kẻ theo sau vô dụng đâu nhỉ!”

.......

Vài phút sau.

Sharp, với bộ quần áo hơi rách rưới, bước ra khỏi phòng. Đằng sau hắn, Vivien đã bị trói chặt như bánh tét, nhưng vẫn còn đang vùng vẫy không cam lòng với nước mắt lưng tròng.

“Cũng chỉ có vậy.”

Sharp nới lỏng cà vạt, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo từng có khi còn là học sinh ưu tú ở Học viện Thánh Maria.

“Chúng ta đều là thiên tài, đều được dạy ở cùng một trường, cảnh giới của tôi còn cao hơn cô, thật không biết cô gái này lấy đâu ra dũng khí và tự tin như vậy.”

“Nếu không phải cô ta có một người ông nội tốt...”

“Nhưng... tiếp theo mới là rắc rối đây.”

Sau khi bước ra khỏi phòng khách, đứng trên hành lang sân rộng rãi, Sharp mới càng nhìn rõ hơn thảm họa đang xảy ra trong toàn bộ dinh thự Hầu tước.

Ngọn lửa đen đậm đặc tràn ngập khắp nơi, ánh lửa chói mắt dữ tợn như răng nanh của quỷ dữ, khắp nơi đều hỗn loạn, những tiếng la hét và tiếng kêu thảm thiết chói tai như tiếng dây đàn gỉ sét.

“Chết tiệt, dinh thự Hầu tước đường đường là thế mà lại biến thành thế này, quản gia Arno đâu? Tên phế vật Arno đó ở đâu?”

Sát ý cuồn cuộn gần như xé rách lớp vỏ bọc văn nhã, tiếc là dù Sharp có tức giận đến mấy, vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

“Đại... Đại ca...”

Sharp quay người, nhìn thấy một cục thịt tròn vo, gần như nhảy bổ về phía hắn.

“Charle?”

Đến gần hơn, mới có thể nhìn rõ đây không phải là một cục thịt, mà là một người đàn ông cực kỳ béo, nhưng người đàn ông này lại hoàn toàn khỏa thân, ngay cả quần cũng không mặc, trên người còn có dấu son môi đỏ tươi rõ ràng, dường như mới kinh hoàng bò dậy từ một nơi ấm áp nào đó.

Người đàn ông này, chính là em trai ruột của Sharp, Charle.

“Đại ca, Đại ca, không xong rồi!”

Charle túm lấy tay áo Sharp, vừa khóc vừa nức nở với nước mũi nước mắt tèm lem:

“Có một người phụ nữ điên cuồng đang giết người trong dinh thự, quản gia Arno, và rất nhiều người đều bị cô ta giết chết rồi!”

“Đồ phế vật!”

Sharp vung tay tát em trai mình xoay hai vòng rưỡi trên không trung, giận dữ mắng:

“Mấy người này, đều ăn hại cả sao? Một người? Một người mà các người cũng không chặn được? Nhà Dion nuôi các người để làm gì? Để làm linh vật à?”

“Đại ca, không phải em không muốn chặn, mà là có rất nhiều tiện dân thấy tình thế không ổn đều bỏ chạy rồi! Em không thể một mình xông lên chịu chết chứ, trong người em cũng còn dòng máu quý tộc của nhà Dion đấy.”

Charle ôm mặt tủi thân nói:

“Đại ca mau đi xem đi, nếu không đi nữa, em sợ người phụ nữ điên đó ngay cả phu nhân Tử tước mà em vừa mới quen cũng không tha đâu!”

“Đồ phế vật! Chỉ biết chơi gái!”

Sharp tức giận, lại mắng thêm vài câu.

Nhưng hắn cũng biết, lúc này dù có đánh chết đứa em trai vô dụng của mình cũng chẳng có tác dụng gì, quan trọng là không thể để đối phương tiếp tục làm càn, nếu không thì thể diện của nhà Dion đã duy trì mấy trăm năm sẽ mất sạch.

“Khoan đã, không đúng.”

Nhưng Sharp đang định vội vã đến trung tâm của sự hỗn loạn, lại đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, đột ngột quay đầu nhìn Charle:

“Ngươi nói những kẻ xâm nhập đó, chỉ đang giết người khắp nơi?”

“Không... cũng không hẳn là giết người khắp nơi đâu.”

Charle run rẩy nói: “Rất nhiều tiện dân làm việc trong dinh thự họ đều thả cho chạy, nhưng rất nhiều người thuộc về nhà Dion của chúng ta thì bị giết. Tuy nhiên, họ dường như không hề vội vã chút nào, trông có vẻ hoàn toàn không sợ sự hỗ trợ tiếp theo.”

“Không vội vã...”

Sharp trầm ngâm một lúc, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi:

“Không xong rồi, bên này cũng chỉ là mồi nhử!”

.......

.......

“Chắc là ở đây rồi.”

Trong hầm ngầm âm u, nhiệt độ lạnh thấu xương.

Trong không khí lãng đãng một màn sương trắng mờ nhạt.

Bóng tối cuộn trào, những phép thuật cảnh giới được bố trí xung quanh hầm ngầm, sau một tia điện lóe sáng, tạm thời bị tê liệt.

“Quả không hổ danh là thứ do Lão Loli tạo ra, chức năng đúng là mạnh hơn phiên bản luyện kim vực giản lược và di động.”

Muen, đang cầm “Oán Hận Độc Thân”, cảm thán đặt một món ma đạo khí tinh xảo vào giữa hầm ngầm.

Chính nhờ di vật cổ xưa trong tay, và những thứ “rác rưởi” (Lão Loli tự xưng) mà hắn đã vơ vét được từ Lão Loli sau khi suýt bị hành hạ đến chết, hắn mới có thể một đường thông suốt, đến được nơi được canh phòng nghiêm ngặt nhất trong dinh thự Hầu tước này.

Và bây giờ…

“Đây mới là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt thật sự nhỉ.”

Muen nhìn vị lão giả nằm trong quan tài, tao nhã hành lễ như hậu bối gặp trưởng bối, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai:

“Kính chào ngài Chủ tịch đáng kính.”