Phá Giới Nhãn Yuuri

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 228

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2383

Arc 2: Chuyến Đi Gia Đình - Chương 33: Quả Trứng Rồng

╔═════◦●°°●◦═════╗

♢♢------Trans & Edit---------♢♢

♦♦----------AkaNeko------------♦♦

╚═════✡°●◦☪◦●°✡═════╝

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thunk. Tôi đặt thật nhiều lá mà tôi có thể mang đi được, và quả trứng lên mặt bàn.

“Với từng này lá, chúng ta sẽ có đủ thuốc cho 4 người. Ngoài ra, con đã bỏ xác con wyvern lại ở ngoài đó, để chúng ta có thể cùng đi thu thập nó sau này.”

“Yuuri…”

“Con đang phân vân không biết phần nào của nó có giá trị nhất. Thật là phấn khích quá đi mất.”

“Này…”

“Nhân tiện thì, nơi con bỏ con wyvern lại là một bí mật! Con đã chắc chắn đóng băng và niêm phong nó lại, nên không cần phải vội vàng, được chứ?”

“Quả trứng này là sao đây?”

“… Có thể nó là lý do con rồng xây dựng cái tổ.”

Đúng vậy, nói cách khác, con wyvern có lẽ đã cố tình đặt cái tổ ở gần thành phố để sinh sản.

Lý do nó không bao giờ tấn công thành phố là vì nó có thể để mắt đến quả trứng. Và tấn công bất cứ ai đến gần để bảo vệ nó.

Ngoài ra thì… khi quả trứng nở, thành phố cạnh bên này sẽ trở thành một nguồn thức ăn tuyệt vời cho nó.

Con wyvern có lẽ đã lên kế hoạch để sử dụng thành phố này như một kho thực phẩm.

“Kho thực phẩm à. Cuối cùng thì vẫn sẽ cần một đội quân nhỏ để hạ gục một con wyvern như thế.”

“Với đất nước đang trong tình trạng hiện giờ, thì nói nó trông như một kho thực phẩm cũng không sai.”

“Thật vậy sao?”

Kale và Bella gật đầu thể hiện sự đồng ý.

Còn Alec, chị nghĩ em chắc đã mệt… vì những suy nghĩ phóng đại đó.

“Vậy thì, giờ đến phần con wyvern, răng nanh và sừng sẽ là những nguyên liệu tốt cho vũ khí, và tôi cũng nghe nói nó là vật xúc tác tuyệt vời cho ma thuật. Cô cũng đã thu được món hời rất lớn rồi, nên nếu không phiền thì cô có thể cho chúng tôi một ít được không, Yuuri?”

Oreas đưa ra lời đề nghị. Nghe qua nội dung yêu cầu, mắt tôi đảo qua lại trái với ý muốn của bản thân.

“Uhh… khi anh nói răng nanh và sừng, ý của anh là thứ ở trên đầu… đúng chứ?”

“Không phải là nói dối khi nói rằng tôi đã nghe nhiều câu chuyện về chúng ở những nơi khác.”

“Tôi xin lỗi, chúng đã biến mất cả rồi. Tôi đã thổi bay tất cả.”

“HẢ?”

Oreas, người bình thường rất bình tĩnh, bây giờ lại đang thể hiện một biểu cảm ngớ ngẩn khác thường trên mặt.

“Khi tôi kết liễu con wyvern dùng toàn bộ sức mạnh với Third Eye… toàn bộ đầu của nó đã bị xé ra thành từng mảnh.”

“… … …cái gì cơ?”

“Khi Yuuri đã ra tay, anh nên vui mừng là toàn bộ cơ thể nó không bị bốc hơi.”

Alec, em thực sự có nhiều suy nghĩ phóng đại quá mức trong đầu rồi đó.

Nhắc đến wyvern, thông thường chúng được bảo vệ bởi lớp vảy cứng đến nỗi ngay cả những thanh kiếm cũng không thể chém xuyên qua được.

Hơn nữa, với khả năng kháng lửa mạnh mẽ, các đòn tấn công ma thuật điển hình như [Hỏa Cầu] thậm chí sẽ không để lại vết xước trên người những con quái vật đó.

“Đôi cánh, vảy và da thịt đều là những nguyên liệu tốt, nên có lẽ anh cũng có thể làm gì đó với chúng…”

“Dù sao thì, những gì đã biến mất không thể quay trở lại, đúng không?”

Vì lý do nào đó, mồ hôi dường như đang tuôn ra từ người Oreas.

Anh không cần phải sợ hãi như vậy đâu, anh biết chứ?

“HAH, một con nhãi tép riu đã hạ gục con wyvern? Mày mong đợi ai tin điều đó cơ chứ?!”

Nhảy vào giữa cuộc trò chuyện là một giọng nói to và khản đặc. Uh oh, một nhân vật có vẻ ngoài bụi bặp trong bộ giáp da đã xuất hiện để cho chúng tôi khoảng thời gian khó khăn rồi đây.

Định nghĩa chuẩn xác của một tên thám hiểm gia với thái độ côn đồ.

Nghĩ lại thì, đây là phòng ăn của nhà trọ. Có rất nhiều người mà đồng đội bị bệnh và mắc kẹt ở đây, vì vậy đây là nơi mà họ thường tập trung đông người lại với nhau.

Và có khá nhiều người với sự chú ý của họ đang hướng về phía này, tôi vô thức đưa tay lên chuẩn bị tháo mắt kính xuống.

“Có lẽ nó chỉ là trứng của một con thằn lằn bay mà mày nhặt được bên lề đường, và mày chỉ đang cố gắng làm cho nó trông có giá trị hơn, phải không?”

Quý ngài lưu manh dang rộng cánh tay ra để phụ họa.

Thằn lằn bay cư trú trên toàn lục địa, và là một loại thằn lằn có sải cánh dài từ 50cm~1m tùy theo độ tuổi. Ghi chú đặc biệt: chúng rất ngon.

Không có lý do gì chúng tôi phải quan tâm tới tên bặm trợn này cả. Khẽ nhún vai, cuộc trò chuyện của chúng tôi lại tiếp tục.

“Vậy thì, Yuuri, tại sao chị lại mang quả trứng về? Điều đó thật sự rất nguy hiểm.” (Alec)

“À thì… em cứ thử sờ vào nó đi.”

“Hm?”

“Con đĩ… mày dám lơ tao sao?”

Có điều gì làm phiền anh sao, quý ngài lưu manh dễ bị kích động? Nghiêm túc đó, anh muốn gì?

Hung hãn bước lên từ đằng sau, hắn ta đặt bàn tay lên vai tôi một cách thô bạo.

“Nghe đây--GUAH!”

“Đừng chạm vào tôi…!”

Tôi nhanh chóng niệm [Niệm Lực] và buộc cánh tay phải đang vươn ra của hắn mất kiểm soát và rơi thõng xuống. Nó đập xuống mặt bàn một tiếng uỵch.

Đồng thời tôi kích hoạt thêm [Cường Hóa Cơ Thể • Sức Mạnh], kéo một mũi tên sắt ra từ bao đựng trên lưng, và ghim miếng đệm vai trên áo giáp da của hắn xuống bàn với nó.

Oops, xuyên qua mặt bàn mất rồi… oh well.

“Thả tao ra, mày làm cái chết tiệt gì vậy… GUAaaa!”

“Làm ơn giữ im lặng.”

Bây giờ đã là buổi chiều. Thời gian mới chỉ trôi qua ít lâu từ khi tôi đi săn con wyvern, vì vậy tâm trạng tôi vẫn chưa ổn định.

Hắn ta vẫn tiếp tục lải nhải, nên tôi sử dụng thêm 1 lần [Niệm Lực] để bóp đầu hắn lại.

[Niệm Lực] sử dụng ma lực làm nền tảng cho sức mạnh của nó. Mà lượng ma lực của tôi thì chắc chắn không có gì đáng cười, nên sử dụng ngần ấy sức mạnh để nắm lấy hộp sọ ai đó… Chắc chắn nó sẽ rất là đau, phải không?

“Xen vào giữa cuộc trò chuyện của người khác là rất mất lịch sự đó, ngươi biết chứ?”

“T-tôi biết rồi! Là lỗi của tôi, hãy…!”

Hắn ta rốt cuộc cũng chịu xin lỗi, nên tôi đành thả hắn ra. Làm cái gì đó cho vai của ngươi đi, làm ơn đó.

Ở xung quanh, tôi có thể thấy những người dường như là đồng đội của hắn ta với vũ khí sẵn sàng trong tay. Alec và Kale đang giữ chân bọn chúng lại.

Alec đang có một thanh gươm mới mua giắt ở trên thắt lưng em ấy.

“Chết tiệt, tao không thể lấy nó ra! Nó xuyên hoàn toàn qua cái bàn?! Thể loại sức mạnh vô lý gì thế này!”

Quý ngài côn đồ tiếp tục vùng vẩy xung quanh. Có lẽ nghĩ điều này thật phiền phức, Alec rút mũi tên ra và đá hắn ta trở về phía đồng bọn.

“Chúng tôi đang thảo luận một vấn đề rất quan trọng. Và tôi sẽ không để các người làm thêm bất kì hành động vô nghĩa nào nữa ở đây.” (Alec)

“Dù anh nói vậy nhưng tôi lại không ngại va chạm với đám này đâu.” (Kale)

“Thôi bỏ đi, chắc mấy người lại dự định cho tôi mấy phần thừa (của con wyvern) chứ gì.” (Jack)

Phản ứng lại với lời đe dọa của Alec, Kale nở một nụ cười hiểm ác, và thay vì nghĩ về tình huống hiện tại, Jack dường như đang rất tức giận.

Nhìn thấy những người đồng hành cùng tôi đều rất sẵn sàng để choảng nhau như vậy, tất cả động lực của tôi dường như đều phai mờ hết.

“Tôi thực sự không để tâm đâu, anh ta cũng không có ý định chạm vào tôi từ bên cạnh. Dù sao thì, Alec, hãy sờ vào quả trứng. Nhanh lên, nhanh lên!”

“Đ-được sao…?”

Với một dấu hỏi to đùng hiện lên trên đầu, Alec đưa tay đặt lên quả trứng, và biểu cảm của em ấy ngay lập tức căng thẳng thấy rõ.

Có lẽ em ấy đã cảm nhận được tiếng đập thình thịch tới từ bên trong chiếc vỏ.

“Yuuri, liệu có phải?!”

“Đúng thế, nó có vẻ như sắp nở ra. Quả trứng đó.”

“HeeEEY! Không phải là thứ đó rất nguy hiểm sao?!”

Đừng nói như thể anh là một hiệp sĩ chứ, Jack.

“Well, chẳng phải là quả trứng đã làm gì sai khi nó thậm chí còn chưa nở sao. Và nghe nói rằng không phải tất cả các con wyvern đều thông minh, nên tôi nghĩ là có thể nó sẽ trở nên gắn bó với tôi thông qua cảm xúc…”

“Đừng có mang về những sinh vật nguy hiểm chỉ để thỏa mãn tính tò mò của bản thân! Cơ mà làm sao cô có thể mang nó qua được cổng gác thế hả?!”

“Thì bay qua luôn chứ sao.”

Tôi giơ ngón tay cái lên và trưng ra một nụ cười xứng đáng một hiệu ứng âm thanh lóe sáng với Jack.

“Nhưng liệu có thực sự ổn khi mang về một thứ nguy hiểm thế này khi ngài Haster gần như không thể cử động được…?”

“Bella à… Tôi là người sẽ nối bước sư phụ, cô biết chứ?”

“Tôi thực sự xin lỗi, nhưng cô không có vẻ nào là như vậy cả.”

“Điều đó không phải là sự thật sao?”

Cô nàng này hình như đang hơi thiếu tôn trọng tôi thì phải? Và sự đồng thuận của Alec có nghĩa là em ấy cần một hình phạt nào đó sau này.

Dù sao thì, bây giờ tôi vẫn sẽ bảo vệ quả trứng này và bác bỏ đi ý kiến của Bella.

“Cho dù đứa nhóc này có gây ra bất kì rắc rối gì đi nữa, thì chúng ta sẽ giải quyết điều đó khi--”

Crack

Cái gì?”

“Agya?”

Khi tôi quay người lại, một đôi mắt to tròn, dễ thương đang nằm ở đó.

Từ quả trứng đã vỡ, chỉ có cái cổ lòi ra khi nó đang nhìn chằm chằm vào tôi, với một khuôn mặt rõ ràng của loài bò sát.

“N-nó đã NỞỞỞỞỞỞ!”

“UWAAAAAAAA!!”

Đáp lại với tiếng thét đầy vui mừng của tôi, những khách hàng ở nhà trọ đổ xô ra như nước từ một con đập vỡ.

Trước mắt chúng tôi bây giờ trông không khác gì một hành lang ngập đầy nước, mà có vẻ sẽ rất hài hước nếu tôi nghĩ lại về nó sau này.

Nhưng tất cả suy nghĩ của tôi lúc bấy giờ lại chỉ là—

--Oh, bữa tối miễn phí.

Như thể hôm nay chỉ là một ngày bình thường như bao ngày.

~~~*~~~

“Và đó là tất cả những gì đã xảy ra, thưa sư phụ.”

“Ta hiểu rồi, hóa ra con vật nhìn giống thằn lằn bay đang ngồi trên đầu con lại là một loài như vậy.”

Khi tôi đến phòng dưỡng bệnh để chăm sóc cho sư phụ, tôi bắt đầu bằng việc giải thích tình hình hiện tại cho người nghe.

Người đã tỉnh táo trở lại, nhưng tứ chi thì hoàn toàn không thể cử động, và có vẻ như cơn sốt đang làm phiền sư phụ rất nhiều.

“Vậy nên là, con có thể giữ nó chứ?”

“Không.”

“CÁI GÌÌÌÌÌÌ!”

“Là những gì ta muốn nói, nhưng con bây giờ đã là ‘hiền nhân’ rồi. Nếu con nhận trách nhiệm nuôi nấng nó, thì không ai sẽ phàn nàn cả.”

Đúng như tôi mong đợi từ sư phụ, tôi hiểu được những gì người đang nói.

Ban đầu tôi dự định sẽ thuần hóa nó, nhưng wyvern dường như có các đặc tính tương tự như loài chim. Và tôi lại là người đầu tiên nó nhìn thấy, thế nên nó sẽ mặc nhiên xem tôi như người sinh ra mình.

Bây giờ nó đã hoàn toàn gắn bó với tôi, và hiện tại thì ku cậu đang ngủ ngon lành trên đầu tôi.

Nó cũng rất nặng… tôi sẽ làm gì nếu như bản thân còn lùn hơn cả bây giờ chứ hả?

“Well, đã từng có nhiều câu truyện kể về các hiệp sĩ cưỡi trên lưng các con wyvern nữa. Vì vậy, không phải là con nên đi tháo dỡ cái xác của con rồng mẹ sao?”

“Hôm nay khá là mệt mỏi rồi, nên con sẽ đi vào ngày mai. Con cũng đã niệm [Đóng Băng] lên nó để giữ cái xác khỏi thối rữa, và ném nó vào bên trong hang rồi.”

“Liệu có ai có thể cướp nó đi không? Nó dù sao cũng là một cái xác rất có giá trị.”

“Con đã đánh sập miệng hang, nung nóng lớp đất đá, và niệm [Cứng Cáp] lên nó, nên chắc chắn là không có bất kì người nào có thể ra vào cái hang đó ngoại trừ con cả.”

Tôi rút được khá nhiều kinh nghiệm sau khi hạ gục những thứ như keratoses cũng như gấu xám và sau đó để xác chúng ở đó cả ngày. Chúng rốt cuộc cũng sẽ bị xé ra thành từng mảnh bởi chó sói, hoặc được những người thợ săn ở gần đó mang về nhà, vì vậy tôi luôn đảm bảo che chắn khu vực đi săn kĩ càng mỗi khi xong việc.

Nhưng tôi chắc chắn đã lan truyền thông tin rằng con wyvern đã bị đánh bại, vậy nên mọi người trong thành phố bây giờ chắc đều đang đi thu thập lá zipacna.

“Thuốc của người bây giờ đang trong quá trình sấy khô, thưa sư phụ, có lẽ nó sẽ sẵn sàng vào ngày mai.”

“Cám ơn con.”

“Và tiếp theo, hãy mở to miệng và nói ‘aaah’ đi nào.”

“Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này vậy trời?”

Trên đùi tôi bây giờ là bữa ăn của sư phụ; một tô cháo yến mạch.

Bởi vì sư phụ không thể cử động được, nên tôi đang cho người ăn, nên là... không có chuyện gì kì lạ với điều này cả, được chưa?

“Nhưng người đâu thể cử động được, đúng không? Lo cho bữa ăn của sư phụ cũng là trách nhiệm của đệ tử đây.”

“Đây là lần duy nhất mà ta thấy con lại háo hức để làm như vậy đấy.”

“Cái gì cơ? Người muốn con dùng miệng để bón sao? Điều đó khá là xấu hổ. Nhưng nếu đó là điều người muốn, sư phụ...”

“ALEC, CỨU TA--!”

Rất tiếc! Con đã cho Alec đi chăm sóc cho Marle rồi. Bởi vì con là một người chị gái rất chu đáo cơ mà.

“Một khi người đã ăn xong, con cũng sẽ lo cho nửa thân dưới của người luôn--. Người có cái đó khá to, nên sẽ khó cho con để nhét nó vừa cái chai đựng nước tiểu này.”

“Có dừng ngay cái việc quấy rối tình dục ta lại không hả?!”

“Đó là lỗi của sư phụ khi để bản thân thua cuộc trước bệnh tật đó... fufufu.”

Thật ra thì tôi cũng đã xử lý cái quy trình này hôm qua rồi.

Ở cuộc đời trước, tôi cũng đã từng có ‘thằng nhỏ’, và với kinh nghiệm tại Lilith thì tôi cũng không lạ lẫm gì để mà phải xấu hổ cả, nhưng sờ vào ‘thằng nhỏ’ của người khác lại là một chuyện khác.

Và tôi nghĩ khuôn mặt đang trở nên ửng đỏ của tôi là một thứ gì đó phải xảy ra thôi. Liệu ‘nó’ có phình to lên nữa không...?

“Ta xin con đó, dừng cái hành động vuốt ve xung quanh một cách đáng sợ đó và bất kì thứ gì mà con nghĩ ra lại đi.”

“Whoops... dù sao thì, nếu người không khẩn trương dùng bữa, thì tô cháo sẽ bị nguội mất.”

“Tốt thôi.”

“Và con cũng phải lau người cho sư phụ nữa, nên hãy chuẩn bị cho điều đó?”

“Chính xác thì ta phải chuẩn bị cho điều gì ở bồn tắm cơ chứ?”

Tôi đã đẩy Bella đi chăm sóc cho Bhav, nên chị ta cũng sẽ không tới đây.

Nhân tiện thì, có vẻ như Bhav ban đầu được Oreas chăm sóc, nhưng thay vì sử dụng một cái chai, Oreas lại đi gắn ống thông nước tiểu lên "thằng nhỏ" cho anh ta, và sau đó Bhav đã liên tục khóc lóc, nài nỉ đổi người chăm sóc ở ngày tiếp theo.

Khi Jack hay Kale được đề xuất thay thế cho Oreas, anh ta vẫn tiếp tục thổn thức từ chối, nói rằng, “Đừng có đùa nữa mà, tôi sẽ chết thật đó!” và bằng phương pháp loại trừ, Bella sẽ là người chịu lấy trách nhiệm đó.

“Có lẽ không đi lấy thuốc sẽ lại tốt hơn--?”

“Điều đó rất phiền toái, đừng nói thế.”

Sư phụ lẩm bẩm một cách nhanh chóng khi được tôi đưa thức ăn tới miệng.

Tuy điều này khá hớ hênh, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng thật đáng tiếc khi sự độc quyền chăm sóc sư phụ của tôi sắp kết thúc trong một vài ngày nữa.

Phải chăng đây là cảm giác của một đứa trẻ khi nó được gắn bó với cha mẹ.

Tôi dường như đã phần nào hiểu thêm một chút về cảm xúc của tiểu wyvern trên đầu tôi lúc này.