╔═════✡◦●°☪°●◦✡═════╗
♢♢------Trans & Edit---------♢♢
♦♦----------AkaNeko------------♦♦
╚═════✡°●◦☪◦●°✡═════╝
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
3 ngày sau khi rời khỏi Rahon.
Cuộc hành trình đang diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Sau cuộc đụng độ bọn cướp, và sự quấy phá của “wyvern”, chúng tôi đã trở nên cảnh giác hơn dạo gần đây, nghĩ rằng “điều gì khác sẽ xảy ra?” nhưng…
Với tốc độ này, có vẻ như chúng tôi sẽ đến Solkalis vào ngày mai.
Bây giờ đang là giờ giải lao vào buổi chiều, và tôi ngồi yên vị trên đùi sư phụ, cặm cụi tẽ từng thớ gân của Fafnir ra từng sợi nhỏ.
Third Eye hiện tại đang sử dụng một sợi dây bạc dày làm dây cung, được gia cố thêm bằng [Cường Lực] và [Cứng Cáp].
Nếu tôi sử dụng vật liệu thông thường cho nó, như dây leo hoặc gân động vật, thì nó sẽ không thể chịu nổi phản lực từ cú bắn.
Bởi vì nó cũng cần một vòng tròn ma thuật được khắc lên, nên cuối cùng sợi dây lại trở nên khá dày, và không có cảm giác đàn hồi cho lắm, nhưng cũng may đó lại là vấn đề duy nhất phát sinh.
Đó là lúc gân của Fafnir phát huy tác dụng.
Thay vì sợi dây kim loại được đun nóng một cách nửa vời, một sợi vật chất bền bỉ, dẻo dai hơn, và cũng là một sợi gân có khả năng đàn hồi cao là sự lựa chọn tối ưu cho dây cung của Third Eye.
Vấn đề ở đây là phải tách rời từng sợi nhỏ ra khỏi cái thớ gân to khổng lồ ngu ngốc này. Một công việc rất phức tạp và đòi hỏi khá nhiều sự kiên nhẫn.
“Ugh, việc này khó hơn là con nghĩ. Và [Di Vật] chắc chắn là không phù hợp với những công việc tỉ mỉ như thế này.”
“Ta nghĩ câu hỏi thực sự mới là: tại sao con lại phải làm điều đó trên đùi của ta?”
“Bởi vì nếu con rời mắt khỏi người dù chỉ một giây thì người sẽ bắt đầu tán tỉnh Bella, đúng chứ?”
“Ta không hề có ý định lúc nào cũng sấn lại gần người khác.” (getting in other peoples’ hair)
“Con hiểu rồi, người cũng đang gặp rắc rối riêng với tóc của chính bản thân.”
“Đừng có nhắc tới chuyện đó!”
Sư phụ nắm lấy tóc trên đầu trong với vẻ mặt buồn phiền. Gần đây người có vẻ rất lo lắng về điều này.
Hơn nữa, xin đừng di chuyển xung quanh nhiều như thế. Kể từ lúc đó, tôi đã trở nên nhận thức hơn, bạn biết đấy? Chỗ duy nhất chạm vào tôi…
“Fufu, ngài trông rất ổn Haster. Vẫn còn phong độ lắm.”
“Cám ơn cô. Đệ tử của tôi thật là tàn nhẫn với sư phụ của nó.”
Tôi có cảm giác rằng Bella đang gia tăng cường độ của những cuộc “tấn công” với sư phụ như là một phần của đội hộ tống Forest Bear.
Nén chịu sự xấu hổ khi ngồi đây trong lúc làm việc, bởi vì điều này cũng có thể coi là một sự luyện tập khả năng chịu đựng.
Bhav à, làm ơn kiềm chế cô ấy lại đi.
"Hãy cẩn thận sư phụ, những người con gái thợ săn như thế này thường rất nguy hiểm."
"Không phải con cũng vậy sao, Yuuri?"
"Tôi quả thật rất thích ăn thịt--"
"Thế thì ta sẽ cho thêm thịt nguội vào sandwich cho con, Yuuri."
"Oh, tôi nữa! Cho tôi xin thêm vài miếng nữa nào!"
"Ah, tôi cũng thế!"
"Shagya!"
Phu nhân Leche là người đảm nhiệm bữa ăn hôm nay, và bà ấy đã bỏ thêm vài miếng thịt nguội cho tôi.
Thấy vậy, Jack cũng yêu cầu điều y chang cho anh ta. Alec và Yig cũng hùa theo sau đó.
"Jack, nếu anh thân đến nỗi gọi Alec là "đại ca", thì không phải anh nên đưa sandwich của mình cho cậu ta sao?
"À, ờm tôi?! Nhưng... ugh!"
Mắc kẹt giữa lòng trung thành và bữa ăn của bản thân, Jack xoay xở. Sau đó vì một số lý do, Bhav đã nói giúp anh ta.
“Nếu là vậy, thì quý cô Yuuri đây không phải là người nên đưa sandwich của mình cho ngài Haster mới đúng à?”
“Hả?! Ờ nhưng, tôi vẫn là một cô bé đang lớn.”
“Cho dù là con không hề lớn?”
“Sư phụ, đó là thông tin tuyệt mật mà.”
“Uh…Whoops.”
Người sư phụ bất cẩn của tôi dễ dàng làm rò rỉ thông tin bí mật này.
Trời ạ, chỉ có thần thánh mới giúp được nữa thôi.
“Ah, anh Alec, đây, hãy ăn của em!”
“Thật sao? Ah--, nhưng em cần phải ăn uống đàng hoàng, Marle, hoặc em sẽ không thể lớn thêm được nữa, giống Yuuri.”
“Eh? Điều đó sẽ khá rắc rối... nhưng dạ dày của anh quan trọng hơn!”
“Này! Phần nào của chị mà tụi bây đang nói tới khi so sánh thế hả?!”
Quả là đứa sướng đời, Marle, dành lấy vài điểm cộng một cách thông minh. Tôi đoán là bạn có thể gọi em ấy là một con thú trong cuộc sống vào thời điểm hiện tại.
Và ý em là gì khi giống chị lại là rắc rối hả?! … Đúng đấy, nó rất là rắc rối.
“Có gì sai khi nhỏ bé cơ chứ? Trẻ nhỏ là thứ duy nhất có thể ngồi lên đùi như thế này, các con biết đấy?”
“Xin đừng xem con như một đứa trẻ, Sư phuuuuuuu!”
Vừa nhún nhảy trên đùi sư phụ, tôi vừa nêu rõ sự không bằng lòng của mình.
Sư phụ, nếu người cứ tiếp tục đối xử với con như một đứa trẻ, thì con sẽ làm nó cửng lên lại nữa đó.
~~~*~~~
Bằng cách nào đó tôi đã xoay sở để nhận thêm tinh chất của sư phụ vào buổi chiều, vì vậy đến tối, tôi lại tiếp tục cuộc dạo đêm thường ngày của mình với một tâm trạng khá thoải mái.
“Không khí tối nay cảm giác thật tuyệt, Yig.”
“Ugyu?”
Sư phụ dường như cũng đã bắt đầu để ý hơn về việc đi dạo vào ban đêm của tôi, nhưng người đã cho phép tôi bởi vì có Yig đi cùng.
Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng nó dù gì cũng là con của Fafnir. Yig mạnh hơn rất nhiều so với những con quái vật ở xung quanh đây.
“Tao giao phó cho mày làm vệ sĩ tối nay đó, Yig.”
“Agya!”
Không đi quá sâu vào rừng, tôi đi dạo nhẹ nhàng gần đường mòn tới chỗ khu vực một lùm cây.
Gió thổi hiu hiu mát rượi vào ban đêm, và thảm thực vật xung quanh tỏa ra vừa đủ độ ẩm để làm cho làn da tôi cảm thấy thoải mái.
“Không phải là họ nói rằng việc này có liên quan tới các ion âm à?”
“Ugyu~ Gyagyah”
Có vẻ như tâm trạng tốt của tôi cũng đã ảnh hưởng tới Yig.
Tên nhóc cứ thế bay vòng quanh tôi, như thể đang nhảy múa vậy.
Sau khi đi bộ khoảng 10 phút, chúng tôi tìm thấy một tảng đá hoàn hảo để ngồi xuống, vì thế tôi đã quyết định nghỉ mệt một lúc.
Lấy Third Eye ra, với dây cung đã được làm mới, tôi thử kéo nhẹ nó một cái.
“Tiếp theo, nếu sử dụng xương để gia cố thêm cho bộ khung, mình đoán rằng nó sẽ trở nên hoản hảo?”
Yig làm một vẻ mặt kì lạ, đưa mũi của nó tới gần cây cung và bắt đầu ngửi.
Tôi tự hỏi nếu mùi của cha mẹ nó vẫn còn lưu lại trên cây cung? Tôi bắt đầu cảm thấy mình đang làm một việc gì đó rất độc ác.
“Một phần của chiếc cung này được làm từ người mẹ ruột của mày đấy, Yig. Mặc dù chuyện đó cũng là vấn đề của sự sống và cái chết.”
Lý do là, Fafnir sẽ cần thứ gì đó để ăn, và với một đứa trẻ mới sinh, số lượng thức ăn cần thiết cũng sẽ tăng lên.
Chúng tao không thể để Rahon thành một nơi kiếm ăn của Fafnir, nhưng nếu người dân thu thập được một số lượng cá khổng lồ, thì họ đã có thể dùng điều đó để đổi lấy mạng sống cho mình.
Đương nhiên, ngay cả với cách như vậy, họ không có nghĩa vụ phải nuôi lấy một sinh vật không liên quan tới bản thân mình, nên họ cuối cùng cũng sẽ chống lại nó.
“Tao không muốn mày tấn công con người. Bởi vì con người thực sự là những kẻ rất đáng sợ trên--ai ở đó?!”
Đột nhiên, tôi cảm thấy một thứ gì đó rất mạnh đang ở gần… Đúng vậy, tôi chỉ có thể mô tả nó như thể một thứ gì đó với sự hiện diện rất mạnh mẽ.
Tôi kéo một mũi tên sắt ra khỏi bao cung trên lưng, và hướng nó về vị trí mà tôi cảm thấy mối nguy hiểm.
“Chờ đã. Nếu ta làm cô giật mình, thì cho ta xin lỗi.”
Nói rồi, một cậu bé tầm 14 hoặc 15 tuổi bước ra khỏi lùm cây. Giống tôi, cậu ta mang một màu tóc ánh bạc và đôi mắt đỏ rực.
Cơ thể mảnh khảnh của cậu ta như thể một ảo ảnh… nhưng tuy vậy lại mang lại một cảm giác rất chân thật.
Nhìn thấy hình dáng cậu ta, tôi nhíu mày lại.
Mặc dù trông rất trẻ, cậu ta vẫn có khả năng đến gần tôi mà không tạo ra bất kì âm thanh nào trên những chiếc lá ở khu vực đó.
--Tên này rất mạnh... không, cậu ta mạnh đến mức không thể tin được.
Với sự huấn luyện của sư phụ, tôi đã học được một kĩ thuật để nhìn thấu kĩ năng của đối thủ.
Nhưng cho dù như vậy, tôi vẫn không thể nắm được chút thông tin nào của cậu bé này.
“Xin đừng lại gần thêm chút nào nữa. Nếu anh làm thế, tôi sẽ không ngần ngại mà bắn anh đâu đấy, rõ chưa?”
“Ta không muốn điều đó chút nào. Cây cung đó nhìn có vẻ sẽ rất đau.”
Như thể không hề cảm thấy một chút đe dọa, cậu ta nói điều đó bằng một thái độ rất nhã nhặn.
Đối mặt với một thứ đáng gờm như vậy, vẫn không tạo ra bất kì sự đe dọa nào, Yig đáp xuống mặt đất, run rẩy. Nó đang sợ hãi.
Điều đáng sợ nhất ở đây là… [Thẩm Định] không hề phản ứng với cậu ta.
Khi tôi sử dụng [Thậm Định] vào vùng “không gian” xung quanh, tất cả những gì nhận lại chỉ là “có thứ gì đó ở đấy”.
“Tôi sẽ hỏi lại lần nữa. Anh là ai?”
“Ta là… xem nào, cô có thể gọi ta là Bart.”
“Anh còn không thèm che dấu rằng cái tên đó là giả.”
“Đúng vậy, ta cho rằng điều đó là không cần thiết. Ta có lý do để không nói cho cô biết tên thật. Nó là một bí mật, cũng giống như gifts của cô vậy.”
“Cái gì?!”
Vậy là cậu ta nói rằng mình biết về gifts của tôi sao…?
“Anh đã biết được những gì rồi? Anh tới đây để làm gì?”
“Ta tin rằng là ta biết tất cả về cô. Và ta tới đây để chiêm ngưỡng vị “Anh Hùng Diệt Rồng” đây.”
“Nếu là vậy, anh nên hướng về phía nhóm thương gia ở bên kia.”
“Ta không có bất kì hứng thú gì về thứ cô vừa nói cả. Ta tin rằng là ta đã nói ta biết tất cả về cô.”
“Trong trường hợp đó, tôi mong là anh đã hài lòng. Lối ra ở đằng kia.”
Tôi chỉ về vị trí đằng sau cậu bé.
“Thật lạnh lùng. Không phải chúng ta là những chiến hữu sẽ hủy diệt những điều răn của chúa trên thế giới này sao?”
“… những điều răn?”
“Tất cả mọi sự sống, đều đến lúc phải chết… tất cả mọi thứ sinh ra trên thế giới này đều phải tuân theo những “điều răn không thể bị phá vỡ” được quy định bởi chúa. Đó là thứ ta đang nói tới.”
Nói cách khác, cậu ta đang nói rằng cậu ta cũng là…?
“Vậy là anh đang nói rằng anh cũng có tuổi trẻ vĩnh hằng và trường sinh bất tử sao?”
“Mặc dù nguồn gốc của nó hoàn toàn khác so với của cô. Ta cũng hiểu rằng chính cô là người đã hạ gục Fafnir… và trở nên gắn bó với nó từ đấy.”
Bart liếc nhẹ về phía Yig. Cậu ta cũng biết về Fafnir sao?
Và cậu ta cũng đã để ý tới Third Eye.
“Dù sao thì, tốt nhất là không nên để xác của sinh vật đó được thế giới này biết tới. Ít nhất thì cô cũng hiểu được điều đấy, vì thế ta rất nhẹ nhõm.”
“Nó đã được niêm phong kĩ càng. Không cần phải lo lắng.”
“Thành thật thì ta có cảm giác ta cũng muốn thu hồi lại số bộ phận mà cô đã phân phát cho “bọn họ”, cô thấy đấy. Nhưng thôi, ta cho rằng nên để điều đó cho cô quyết định thì tốt hơn.”
“… Anh có vẻ đang đòi hỏi một cách tồi tệ với những thứ mà những người khác có được. Anh nghĩ mình là ai thế hả?”
“Ta.” (Boku-sama)
“Đừng có đùa với tôi!”
Hét to lên, tôi kéo căng dây cung của Third Eye với cùng một loại mũi tên đã được cải tiến mà tôi dùng để hạ Fafnir.
Tôi cũng kích hoạt hoàn toàn hết tất cả ma thuật. Ngoài hai loại [Cường Hóa Cơ Thể] ra, tôi đặt thêm hai phép [Tia Chớp] trước mặt mình.
Tôi xếp chúng thành hai hàng rào chấn song dài 5 mét, bên trong chúng là một trường lực Lorentz rất mạnh vừa được hình thành.
Đây là lý do lớn nhất để sử dụng mũi tên bằng sắt… một [Pháo Gia Tốc Hạt]
--Trước mắt tôi là một thực thể hoàn toàn bí ẩn. Tất cả những gì bản năng tôi mách bảo cho biết tên này là một mối đe dọa. Vì thế, tôi sẽ nghe theo bản năng của mình.
Mũi tên được bắn đi, nhanh hơn cả vận tốc âm thanh, đi vào giữa hai chấn song.
Một tiếng nổ nhẹ, khô khốc, như thể âm thanh của pháo hoa được đốt lên. Nhưng đó lại là âm thanh của một mũi tên bằng sắt bay với vận tốc gấp 25 lần âm thanh, đang phóng xuyên qua bức tường không khí.
Những âm thanh còn lại sau đó là những rung động tan dần vào xung quanh.
Mũi tên bắt đầu tan chảy ra bởi ma sát với không khí, và bốc hơi giữa đường bay. Khác với [Tia Nhiệt], nó vẫn có khối lượng bên trong nó, thứ tạo nên sự hủy diệt diện rộng.
Cùng lúc đó, sóng xung kích được tạo ra thổi bay tôi, khiến tôi lăn vòng trên mặt đất.
Snap, crack, với từng cú lăn phát ra âm thanh của từng chiếc xương trong người tôi đang dần tan vỡ.
Mặc dù như thế, tôi đã không chết, điều mà tôi cho rằng bạn có thể nói đó hoàn toàn là may mắn.
Khung cảnh trước mặt tôi là một vùng hủy diệt dài 30 mét, và những mảnh vụn như vô tận của hàng cây bị phá hủy.
30 mét. Mũi tên bị tan chảy chỉ có thể bay được từng đó.
Mặc dù tôi có thể tự hào về sức mạnh tấn công khổng lồ của nó, lý do mà nó không thực sự hữu dụng trong thực chiến là do tầm bắn ngắn và thời gian chuẩn bị khá dài.
Tuy nhiên, uy lực của nó thì khỏi bàn, và tất cả những gì còn lại của Bart là mắt cá chân của cậu ta. Người tên Bart đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
“… Liệu mình đã… đánh bại được cậu ta?”
Khoảnh khắc giọng nói nhỏ bé của tôi phát ra--
Sự tái sinh bắt đầu. Từ mắt cá chân, xương, thịt, dần chồng chất lên nhau, và giống như một video đang tua ngược, một hình dáng con người thành hình.
Và nó chỉ mất có vỏn vẹn 10 giây.
“Không thể nào…”
Tốc độ hồi phục của cậu ta hoàn toàn vượt xa tôi.
Sau khi cho thấy cái viễn cảnh khó tin ấy, Bart chỉ nhẹ nhàng bẻ lại cổ của mình và--
“Cú đó đau đấy. Well, ta cho rằng là bản thân cũng đã sai khi khiến cô sợ hãi. Thực sự là không cần phải bắn ta một cách bất ngờ như vậy đâu.”
Cậu ta hứng trọn đòn tấn công mạnh nhất của tôi, và ấn tượng duy nhất đọng lại chỉ là “cú đó đau đấy” thôi sao? … Đừng có đùa với tôi.
“Có lẽ ta cũng thật vô lý khi yêu cầu cô không cần phải thận trọng? Nếu là ta thì ta cũng sẽ tấn công một người trông đáng ngờ như vậy.”
“… Ah.”
Phải rồi, tôi đã tấn công Bart. Dù cho cậu ta không thể hiện bất kì ý định thù địch rõ ràng nào.
Tôi thậm chí không thể phàn nàn nếu cậu ta có trả đũa lại tôi ngay bây giờ.
Thứ… sinh vật hoàn toàn khó tin, cậu ta--
“Well, ta sẽ cho cô thời gian cho ngày hôm nay. Ah, đừng lo lắng. Ta bây giờ không phải là kẻ thù của cô. Nên lần sau hãy tiếp đón nồng hậu hơn nhé.”
Nói xong, cậu ta quay bước đi--và biến mất.
Tôi không hề có ý định rời mắt khỏi Bart, nhưng tôi không chắc cậu ta đã tan biến vào lúc nào.
Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy…?
~~~*~~~
“… Chả lẽ thế giới này là địa điểm dạo chơi cho quái vật hả, Yig.”
Đến lúc nhận ra, lưng của tôi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh toát, nhễ nhại, và ai biết là còn thứ gì nữa.
“Tao có cảm giác muốn đi tắm. Yig, mày có thể đi chuẩn bị bồn tắm cho tao được không?”
“Ugyu?”
Toàn thân tôi phủ đầy bùn vì lăn mình trên mặt đất, và dù rằng xương cốt đã phục hồi, cơ thể tôi vẫn dính máu bê bết.
Chuyện muốn đi tắm là một câu đùa, nhưng nếu tôi không bịa ra chuyện gì để nói, thì tôi có cảm giác bản thân sẽ ngất xỉu--
“Thật ra thì, đôi chân của tao đã hoàn toàn kiệt quệ. Tao không thể đi được.”
“Gyu~”
Đôi chân lẫn hông tôi đều không thèm nhúc nhích. Tuy nhiên, cả cơ thể tôi lại bắt đầu run rẩy lập cập.
Toàn thân tôi đều đã kiệt sức, tâm trí thì bồn chồn không yên, và tôi chỉ muốn nhắm mắt đi ngủ… tôi muốn thoát khỏi cái giấc mơ trông giống hiện tại này…
“Yuuri! Con không sao chứ?! Chuyện gì đã xảy ra?!”
Từ đằng xa, tôi có thể nghe thấy tiếng sư phụ đang gọi. Điều đó khiển tâm trí tôi nhẹ nhàng đi phần nào.
“Tạ ơn chúa… mình có thể nhắm mắt được rồi.”
Vừa dứt lời, tôi ngã gục xuống và ngủ thiếp đi trên mặt đất.